Dù Tiểu Ngọc có thông tuệ đến đâu thì thủy chung vẫn là một nữ tử dân gian, nếu như không phải Tống Tiềm làm quan, mới sẽ không đi chú ý tới sự thay đổi trong triều đình.
Nhưng vào những ngày kế tiếp, ngay cả Tiểu Ngọc không quan tâm chính sự cũng đánh hơi được hơi thở bất thường.
Bởi vì sau khi Tống Tiềm đến quan nha phục chức, không phải tiếp tục giữ chức thông phán, mà là làm tri phủ Lâm An.
Một tân khoa tiến sĩ mới làm quan hơn nửa năm, cho dù là trạng nguyên tốt, cũng không ai có thể thăng chức nhanh như vậy. Trong thời gian ngắn như vậy từ thông phán bậc tứ phẩm, thăng lên làm tri phủ kinh thành bậc tam phẩm, đây là tốc độ kinh người cỡ nào?
Huống chi, tri phủ Lâm An không giống những tri phủ khác, xưa nay đều là cận thần của Thiên Tử.
Lần bổ nhiệm này vừa lan truyền, triều đình và dân gian đều xôn xao.
Dù thiên vị một vị quan viên, cũng không thể bao che khuyết điểm đến loại trình độ đó chứ? Hơn nữa lúc Tống Tiềm còn giữ chức thông phán ở Lâm An cũng không có thành tích chói mắt gì, nếu nói vì Tống Tiềm có công tiêu diệt cường đạo nên được triệu hồi từ Nghiêm Châu về Lâm An, vậy cũng là một cái cớ, mọi người cũng không tiện phản đối. Nhưng bây giờ quả thực càn rỡ mù quáng!
Tất cả mọi người chờ xem thế lực phản đối Tống Tiềm lại lần nữa nhấc lên một trận sóng gió trên triều đình, nhưng vì sao quan thanh tra Cao Điển đối với sự bổ nhiệm của hoàng đế Triệu Yểu lại không nói một lời?
Chẳng lẽ mệnh lệnh này của Triệu Yểu, đã bí mật thương lượng qua với Cao Điển rồi?
Có thể lăn lộn ở trong triều đình, đều không phải là hạng người vô năng, mọi người ai cũng không muốn làm chim đầu đàn. Một đám ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ai cũng không lên tiếng.
Lúc đầu Triệu Yểu còn chuẩn bị cùng quần thần tranh luận một phen, không nghĩ tới lại thu phục dễ dàng như vậy. Đám người này dễ thương lượng như vậy từ khi nào thế?
Nhìn Cao Điển đứng ở dưới bậc thang, Triệu Yểu liền lộ ra một nụ cười hiểu rõ từ trong tâm.
Mặc dù nghĩ như vậy hơi có lỗi với Tống Tiềm, song lần này Tống Tiềm chịu bị đánh cũng không có uổng phí….
”Thiên Thành, sao chàng bị đánh liền lên chức thế? Thật kì quái.” Tiểu Ngọc tháo thắt lưng cởi quan phục xuống cho Tống Tiềm, cau mày hỏi.
Tống Tiềm nghĩ tới tiểu thê tử không quá rõ ràng chuyện trong triều đình, hắn cũng không muốn làm cho nàng lo lắng, bèn nói: “Đúng lúc hoàng thượng cần dùng người, nếu hoàng thượng coi trọng như thế, ta liền làm thật tốt là được. Người khác nói như thế nào, mặc kệ họ.”
Tiểu Ngọc hung hăng nhéo Tống Tiềm một cái, nói: “Hừ, xem thiếp là phụ nữ và trẻ con ngu ngốc sao? Mau mau khai ra!”
Tống Tiềm bị đau, luôn miệng xin lỗi: “Biết nương tử thông minh vô cùng, lần sau không bao giờ dám nữa...”
Tiểu Ngọc nhếch miệng cười: “Đừng nghĩ nói dối cho qua. Thiếp đã nói với chàng, thiếp chỉ sợ hoàng thượng....”
Nàng lén lút kề sát bên tai Tống Tiềm nói: “Hoàng thượng muốn xuất ra chính kiến mới, muốn đám quỷ sai các chàng đi lên chịu trận rồi!”
Tống Tiềm cả kinh, hắn chỉ biết Tiểu Ngọc có năng khiếu với việc làm ăn, không ngờ đối với việc trong triều đình cũng rất rõ ràng.
Thật ra thì, nếu Tống Tiềm biết cái vương vị kia của Triệu Yểu có công lao của Tiểu Ngọc, hắn nhất định sẽ càng giật mình. Đêm hôm đó nếu không phải Tiểu Ngọc chạy đến trong nhà Sử Hạo đối mặt Trần Lệ Hại, để cho Triệu Yểu gặp được mười cung nữ kia thì bây giờ hoàng đế là ai vẫn còn rất khó nói.
Tiểu Ngọc nói cũng chính là phán đoán của Tống Tiềm.
Hoàng Lễ Thư bị bắt không phải là tình cờ. Hắn vốn là do quan thanh tra Cao Điển cân nhắc lên, nếu không cần gì phải trốn không xử lý vụ án Tôn, Ngô tranh chấp, để cho thủ hạ là hắn đi làm chim đầu đàn. Nếu không phải một nhà khác có lai lịch không nhỏ, là thân thích của Ngô thái hậu thì Hoàng Lễ Thư đã sớm thiên vị Tôn Vọng, kết án rồi.
Trước kia Cao Điển cùng Tần Cối qua lại thân mật, cũng có qua lại với Ân Bình quận vương Triệu Bá Cửu. Khi đó, đại đa số triều thần đều coi trọng Triệu Bá Cửu, Cao Điển cũng là người ủng hộ Triệu Bá Cửu.
Triệu Yểu đang muốn bới móc áp chế sự kiêu ngạo của Cao Điển, vừa khéo Tôn Vọng lại bất hạnh đi tới đụng vào họng súng!
Thế nhưng, một tầng ý nghĩa sâu hơn, cũng là Tiểu Ngọc căn cứ vào sách lịch sử đời sau mình đã xem qua mà nghĩ tới.
Bởi vì nàng nhớ rõ, trong lịch sử Tống Hiếu Tông Triệu Yểu vừa đăng cơ, lập tức bắt đầu huy động quân đội Trung Nguyên, hành động dành lại non sông.
Những cựu thần phái chủ hòa đó, chính là chướng ngại cho Triệu Yểu khởi binh!
Mà những thần tử trẻ tuổi như Tống Tiềm muốn giành lại non sông giống như Triệu Yểu, mới là đối tượng hắn muốn trọng dụng.
“Thiên Thành, thiếp chỉ sợ chàng chịu thiệt.”
Tiểu Ngọc cùng Tống Tiềm vai kề vai ngồi ở mép giường, nàng nhìn sắc mặt hắn vẫn tái nhợt như cũ, lo lắng nói.
Nam nhi hảo hán đương nhiên phải ra sức vì nước, nhưng thân là thê tử của hắn, nàng chỉ hi vọng hắn bình an!
Tống Tiềm nói: “Không có việc gì. Lại nói, ta còn lên chức nữa! Nàng không chúc mừng ta sao?”
Tiểu Ngọc liếc hắn một cái: “Chúc mừng cái gì chứ...Thôi, cũng không lo lắng được nhiều như vậy, tối thiểu Hoàng thượng vẫn coi trọng chàng....”
Nếu như nàng nhớ không lầm, thì quả thực Triệu Yểu đang chuẩn bị hướng phái chủ hòa khai đao.
Rất nhanh, Tôn Vọng vì hành vi mua chuộc tập kích mệnh quan triều đình, bị phán lưu đày tới Duyệt Châu. Rất có ý nghĩa châm chọc, người phán án này, chính là Tống Tiềm - người bị hại trong vụ án.
Mà nếu không phải Tống Tiềm nhân từ, vụ án này của Tôn Vọng đều có khả năng phán tội xử trảm. Tôn Vọng đã không dám làm bất kì hành động phản kháng nào, sau khi cùng người nhà cáo biệt, bị một đám nha dịch áp tải đi tới Duyệt Châu.
Quan thanh tra Cao Điển bị hoàng đế triệu vào thâm cung bí mật nghị sự, sau khi ra ngoài mặt xám như tro tàn.
Ngày kế, triều đình và dân gian truyền ra tin tức cực lớn, trọng thần đứng đầu triều, quan thanh tra Cao Điển tự mình xin ngoại nhậm (nhậm chức bên ngoài)!
Ngoại nhậm, đây là hành động của quan viên có phẩm cấp cao dưới tình huống đặc thù tự mình xin nhậm chức quan địa phương. Thật ra chính là cách nói uyển chuyển của giáng chức mà thôi.
Hoàng đế không có trực tiếp hạ lệnh để cho hắn cáo lão, mà để cho hắn tự động xin tha, đã cực kỳ nể mặt hắn rồi.
Dù sao Cao Điển không phải là Hoàng Lễ Thư, vây cánh của hắn ở trong triều rất nhiều, không thể quá mức làm cho nhiều người tức giận.
Cao Điển được bổ nhiệm làm Trực học sĩ Tập Hiền viện, đại phu đúng nghĩa, lộ trình đổi vận phó sứ, quản lý Ôn châu, phía đông Chiết Giang.
Thậm chí còn không đợi được nhóm đệ tử môn nhân ở đình nghỉ chân đưa tiễn hắn mười dặm, Cao Điển liền ảo não rời khỏi Lâm An.
Chuyện này khiến cho rất nhiều thần tử trong triều chấn động đến khôngcách nào hình dung nổi, rốt cuộc bọn họ bắt đầu bị khai trừ bởi vị hoàng đế mà chính mình luôn coi thường. Thì ra hắn không phải là chó nhà không có răng nanh, mà là một đầu dã lang hừng hực hùng tâm!
Hành động kế tiếp của Triệu Yểu càng làm cho người ta kinh ngạc, hắn sửa lại án sai cho Nhạc Phi, lại giúp rửa sạch toàn bộ án oan sai của Tần Cối. Một hành động khác nữa là, hắn lại phong cho Trương Tuấn làm tể tướng lần nữa. Đồng thời còn sửa đổi hành chính, trọng dụng phái chủ chiến.
Sau khi trải qua liên tiếp các biến cố, đám người trong triều đình hoàn toàn hiểu được Triệu Yểu muốn làm gì rồi.
Hắn muốn khai chiến với người Kim!
Bàng Nhất Hưng hoảng sợ không chịu nổi dù chỉ một ngày, Tôn Vọng là núi dựa vững chắc của hắn lại bị bắt đi, mà còn bởi vì hành vi mua chuộc tập kích Tống Tiềm!
Mà núi dựa vững chắc của Tôn Vọng cũng ngã xuống tiếp theo. Thì ra....Ở trước mặt hoàng quyền, một thời quan to hiển hách cỡ nào cũng như con kiến hôi bóp một cái liền chết.
Hắn chỉ là một dân thường, ở trước mặt Tống Tiềm đã thăng chức thành tri phủ Lâm An, cũng nhỏ bé như thế!
Bàn Nhất Hưng nhanh chóng thu hồi những loại dược cao mà mình bắt chước Mỹ Ngọc phường. Đùa sao, một tên thông phán Lâm An hắn còn dám trêu, nhưng tri phủ là cấp độ hoàn toàn không thể trêu.
Chẳng qua làm cho người ta nghĩ không ra chính là - vận làm quan của tên Tống Tiềm này sao lại tốt như vậy?
Bàn Nhất Hưng than vãn thời vận của mình không tốt, đau lòng nhìn đống dược cao đã chế tốt bị xếp ở trong kho hàng không thấy mặt trời. Không còn cách nào khác, ngay cả người như Tôn Vọng cũng bị xử lưu đày, bộ xương già này của hắn cũng không muốn chết nơi đất khách quê người!
Lúc Tiểu Ngọc đi tới Mỹ Ngọc phường lần nữa, nghe mấy người Thủy Thanh Vân hưng phấn báo cáo với nàng hiện tại lượng tiêu thụ lại tăng trở lại, không khỏi mỉm cười. Ừm, cho tới bây giờ đấu tranh chính trị đều là động một mà liên quan tới toàn thân.
Chả tráchTống Tiềm đều không cho mình làm cái gì cả, thì ra hắn cũng đã nghĩ tới thời điểm đó......
Vừa nghĩ đến trượng phu bị cuốn vào tranh đấu, tâm tình tốt của Tiểu Ngọc đột nhiên bị giảm xuống.
Cũng được, nàng không quản nổi những chuyện của đám nam nhân. Vẫn nên đi dạo phố một chút đi, đã lâu không có đi dạo thiên phố ở Lâm An rồi!
”Tiểu Trân, đi, chúng ta đến thiên phố xem một chút.”
Tiểu Ngọc cũng không lên kiệu, trái lại tự mình đi về phía thiên phố. Tiểu Trân cùng Trần Phú vội đi theo phía sau nàng. Bất tri bất giác, đã qua một năm, lúc Tống Tiềm tỉnh lại vừa vặn là tiết Đoan Ngọ, trong nhà cũng không được trải qua ngày lễ hoàn hảo. Sau ngày lễ, thiên phố không còn náo nhiệt như thường ngày, ngược lại còn có vẻ hơi vắng lạnh.
Tiểu Ngọc liếc mắt nhìn một cái, cũng không phát hiện ra có cái cửa hàng nào mới. Tiệm cổ nhân mở dường như đều là tương truyền qua nhiều thế hệ, khó trách lại có nhiều tiệm cũ lâu năm như thế! Bán tơ lụa vẫn là bán tơ lụa, bán hương liệu vẫn là bán hương liệu. Thôi, vẫn là đến nhà Lý Ký quen thuộc kia mua mứt trái cây mới để ăn! Bây giờ không biết cam vàng có giá bao nhiêu nữa?
Bỗng nhiên Tiểu Ngọc bị hấp dẫn bởi một đội nhân mã đi ở phía bên đường.
Đó cũng chỉ là cảnh chủ phụ (bà chủ gia đình) dẫn theo vài người hầu đi dạo, khiến cho Tiểu Ngọc chú ý thực ra là cô nương bị vây ở giữa kia.
Nàng kia cảm nhận được ánh mắt của Tiểu Ngọc, cũng nghiêng đầu nhìn qua. Lần này Tiểu Ngọc có thể nhìn rõ ràng, xương gò má cao cao, lông mày tinh tế, một đôi mắt phượng mang theo vài phần kiêu ngạo. Đó không phải là Kim Diệu Liên - nữ nhi của Lễ Bộ Thị Lang thì là ai chứ?
Nhìn cách ăn mặc của nàng ta, đã là trang phục phụ nhân, nàng ta lập gia đình rồi sao?
”Tống phu nhân, đã lâu không gặp.”
Kim Diệu Liên ngược lại chủ động tiến lên cùng Tiểu Ngọc chào hỏi, chỉ là không có bao nhiêu cảm giác thân thiết.
Tiểu Ngọc khẽ chớp lông mi, cũng cười nói: “Đã lâu không gặp!”
Nhưng vào những ngày kế tiếp, ngay cả Tiểu Ngọc không quan tâm chính sự cũng đánh hơi được hơi thở bất thường.
Bởi vì sau khi Tống Tiềm đến quan nha phục chức, không phải tiếp tục giữ chức thông phán, mà là làm tri phủ Lâm An.
Một tân khoa tiến sĩ mới làm quan hơn nửa năm, cho dù là trạng nguyên tốt, cũng không ai có thể thăng chức nhanh như vậy. Trong thời gian ngắn như vậy từ thông phán bậc tứ phẩm, thăng lên làm tri phủ kinh thành bậc tam phẩm, đây là tốc độ kinh người cỡ nào?
Huống chi, tri phủ Lâm An không giống những tri phủ khác, xưa nay đều là cận thần của Thiên Tử.
Lần bổ nhiệm này vừa lan truyền, triều đình và dân gian đều xôn xao.
Dù thiên vị một vị quan viên, cũng không thể bao che khuyết điểm đến loại trình độ đó chứ? Hơn nữa lúc Tống Tiềm còn giữ chức thông phán ở Lâm An cũng không có thành tích chói mắt gì, nếu nói vì Tống Tiềm có công tiêu diệt cường đạo nên được triệu hồi từ Nghiêm Châu về Lâm An, vậy cũng là một cái cớ, mọi người cũng không tiện phản đối. Nhưng bây giờ quả thực càn rỡ mù quáng!
Tất cả mọi người chờ xem thế lực phản đối Tống Tiềm lại lần nữa nhấc lên một trận sóng gió trên triều đình, nhưng vì sao quan thanh tra Cao Điển đối với sự bổ nhiệm của hoàng đế Triệu Yểu lại không nói một lời?
Chẳng lẽ mệnh lệnh này của Triệu Yểu, đã bí mật thương lượng qua với Cao Điển rồi?
Có thể lăn lộn ở trong triều đình, đều không phải là hạng người vô năng, mọi người ai cũng không muốn làm chim đầu đàn. Một đám ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ai cũng không lên tiếng.
Lúc đầu Triệu Yểu còn chuẩn bị cùng quần thần tranh luận một phen, không nghĩ tới lại thu phục dễ dàng như vậy. Đám người này dễ thương lượng như vậy từ khi nào thế?
Nhìn Cao Điển đứng ở dưới bậc thang, Triệu Yểu liền lộ ra một nụ cười hiểu rõ từ trong tâm.
Mặc dù nghĩ như vậy hơi có lỗi với Tống Tiềm, song lần này Tống Tiềm chịu bị đánh cũng không có uổng phí….
”Thiên Thành, sao chàng bị đánh liền lên chức thế? Thật kì quái.” Tiểu Ngọc tháo thắt lưng cởi quan phục xuống cho Tống Tiềm, cau mày hỏi.
Tống Tiềm nghĩ tới tiểu thê tử không quá rõ ràng chuyện trong triều đình, hắn cũng không muốn làm cho nàng lo lắng, bèn nói: “Đúng lúc hoàng thượng cần dùng người, nếu hoàng thượng coi trọng như thế, ta liền làm thật tốt là được. Người khác nói như thế nào, mặc kệ họ.”
Tiểu Ngọc hung hăng nhéo Tống Tiềm một cái, nói: “Hừ, xem thiếp là phụ nữ và trẻ con ngu ngốc sao? Mau mau khai ra!”
Tống Tiềm bị đau, luôn miệng xin lỗi: “Biết nương tử thông minh vô cùng, lần sau không bao giờ dám nữa...”
Tiểu Ngọc nhếch miệng cười: “Đừng nghĩ nói dối cho qua. Thiếp đã nói với chàng, thiếp chỉ sợ hoàng thượng....”
Nàng lén lút kề sát bên tai Tống Tiềm nói: “Hoàng thượng muốn xuất ra chính kiến mới, muốn đám quỷ sai các chàng đi lên chịu trận rồi!”
Tống Tiềm cả kinh, hắn chỉ biết Tiểu Ngọc có năng khiếu với việc làm ăn, không ngờ đối với việc trong triều đình cũng rất rõ ràng.
Thật ra thì, nếu Tống Tiềm biết cái vương vị kia của Triệu Yểu có công lao của Tiểu Ngọc, hắn nhất định sẽ càng giật mình. Đêm hôm đó nếu không phải Tiểu Ngọc chạy đến trong nhà Sử Hạo đối mặt Trần Lệ Hại, để cho Triệu Yểu gặp được mười cung nữ kia thì bây giờ hoàng đế là ai vẫn còn rất khó nói.
Tiểu Ngọc nói cũng chính là phán đoán của Tống Tiềm.
Hoàng Lễ Thư bị bắt không phải là tình cờ. Hắn vốn là do quan thanh tra Cao Điển cân nhắc lên, nếu không cần gì phải trốn không xử lý vụ án Tôn, Ngô tranh chấp, để cho thủ hạ là hắn đi làm chim đầu đàn. Nếu không phải một nhà khác có lai lịch không nhỏ, là thân thích của Ngô thái hậu thì Hoàng Lễ Thư đã sớm thiên vị Tôn Vọng, kết án rồi.
Trước kia Cao Điển cùng Tần Cối qua lại thân mật, cũng có qua lại với Ân Bình quận vương Triệu Bá Cửu. Khi đó, đại đa số triều thần đều coi trọng Triệu Bá Cửu, Cao Điển cũng là người ủng hộ Triệu Bá Cửu.
Triệu Yểu đang muốn bới móc áp chế sự kiêu ngạo của Cao Điển, vừa khéo Tôn Vọng lại bất hạnh đi tới đụng vào họng súng!
Thế nhưng, một tầng ý nghĩa sâu hơn, cũng là Tiểu Ngọc căn cứ vào sách lịch sử đời sau mình đã xem qua mà nghĩ tới.
Bởi vì nàng nhớ rõ, trong lịch sử Tống Hiếu Tông Triệu Yểu vừa đăng cơ, lập tức bắt đầu huy động quân đội Trung Nguyên, hành động dành lại non sông.
Những cựu thần phái chủ hòa đó, chính là chướng ngại cho Triệu Yểu khởi binh!
Mà những thần tử trẻ tuổi như Tống Tiềm muốn giành lại non sông giống như Triệu Yểu, mới là đối tượng hắn muốn trọng dụng.
“Thiên Thành, thiếp chỉ sợ chàng chịu thiệt.”
Tiểu Ngọc cùng Tống Tiềm vai kề vai ngồi ở mép giường, nàng nhìn sắc mặt hắn vẫn tái nhợt như cũ, lo lắng nói.
Nam nhi hảo hán đương nhiên phải ra sức vì nước, nhưng thân là thê tử của hắn, nàng chỉ hi vọng hắn bình an!
Tống Tiềm nói: “Không có việc gì. Lại nói, ta còn lên chức nữa! Nàng không chúc mừng ta sao?”
Tiểu Ngọc liếc hắn một cái: “Chúc mừng cái gì chứ...Thôi, cũng không lo lắng được nhiều như vậy, tối thiểu Hoàng thượng vẫn coi trọng chàng....”
Nếu như nàng nhớ không lầm, thì quả thực Triệu Yểu đang chuẩn bị hướng phái chủ hòa khai đao.
Rất nhanh, Tôn Vọng vì hành vi mua chuộc tập kích mệnh quan triều đình, bị phán lưu đày tới Duyệt Châu. Rất có ý nghĩa châm chọc, người phán án này, chính là Tống Tiềm - người bị hại trong vụ án.
Mà nếu không phải Tống Tiềm nhân từ, vụ án này của Tôn Vọng đều có khả năng phán tội xử trảm. Tôn Vọng đã không dám làm bất kì hành động phản kháng nào, sau khi cùng người nhà cáo biệt, bị một đám nha dịch áp tải đi tới Duyệt Châu.
Quan thanh tra Cao Điển bị hoàng đế triệu vào thâm cung bí mật nghị sự, sau khi ra ngoài mặt xám như tro tàn.
Ngày kế, triều đình và dân gian truyền ra tin tức cực lớn, trọng thần đứng đầu triều, quan thanh tra Cao Điển tự mình xin ngoại nhậm (nhậm chức bên ngoài)!
Ngoại nhậm, đây là hành động của quan viên có phẩm cấp cao dưới tình huống đặc thù tự mình xin nhậm chức quan địa phương. Thật ra chính là cách nói uyển chuyển của giáng chức mà thôi.
Hoàng đế không có trực tiếp hạ lệnh để cho hắn cáo lão, mà để cho hắn tự động xin tha, đã cực kỳ nể mặt hắn rồi.
Dù sao Cao Điển không phải là Hoàng Lễ Thư, vây cánh của hắn ở trong triều rất nhiều, không thể quá mức làm cho nhiều người tức giận.
Cao Điển được bổ nhiệm làm Trực học sĩ Tập Hiền viện, đại phu đúng nghĩa, lộ trình đổi vận phó sứ, quản lý Ôn châu, phía đông Chiết Giang.
Thậm chí còn không đợi được nhóm đệ tử môn nhân ở đình nghỉ chân đưa tiễn hắn mười dặm, Cao Điển liền ảo não rời khỏi Lâm An.
Chuyện này khiến cho rất nhiều thần tử trong triều chấn động đến khôngcách nào hình dung nổi, rốt cuộc bọn họ bắt đầu bị khai trừ bởi vị hoàng đế mà chính mình luôn coi thường. Thì ra hắn không phải là chó nhà không có răng nanh, mà là một đầu dã lang hừng hực hùng tâm!
Hành động kế tiếp của Triệu Yểu càng làm cho người ta kinh ngạc, hắn sửa lại án sai cho Nhạc Phi, lại giúp rửa sạch toàn bộ án oan sai của Tần Cối. Một hành động khác nữa là, hắn lại phong cho Trương Tuấn làm tể tướng lần nữa. Đồng thời còn sửa đổi hành chính, trọng dụng phái chủ chiến.
Sau khi trải qua liên tiếp các biến cố, đám người trong triều đình hoàn toàn hiểu được Triệu Yểu muốn làm gì rồi.
Hắn muốn khai chiến với người Kim!
Bàng Nhất Hưng hoảng sợ không chịu nổi dù chỉ một ngày, Tôn Vọng là núi dựa vững chắc của hắn lại bị bắt đi, mà còn bởi vì hành vi mua chuộc tập kích Tống Tiềm!
Mà núi dựa vững chắc của Tôn Vọng cũng ngã xuống tiếp theo. Thì ra....Ở trước mặt hoàng quyền, một thời quan to hiển hách cỡ nào cũng như con kiến hôi bóp một cái liền chết.
Hắn chỉ là một dân thường, ở trước mặt Tống Tiềm đã thăng chức thành tri phủ Lâm An, cũng nhỏ bé như thế!
Bàn Nhất Hưng nhanh chóng thu hồi những loại dược cao mà mình bắt chước Mỹ Ngọc phường. Đùa sao, một tên thông phán Lâm An hắn còn dám trêu, nhưng tri phủ là cấp độ hoàn toàn không thể trêu.
Chẳng qua làm cho người ta nghĩ không ra chính là - vận làm quan của tên Tống Tiềm này sao lại tốt như vậy?
Bàn Nhất Hưng than vãn thời vận của mình không tốt, đau lòng nhìn đống dược cao đã chế tốt bị xếp ở trong kho hàng không thấy mặt trời. Không còn cách nào khác, ngay cả người như Tôn Vọng cũng bị xử lưu đày, bộ xương già này của hắn cũng không muốn chết nơi đất khách quê người!
Lúc Tiểu Ngọc đi tới Mỹ Ngọc phường lần nữa, nghe mấy người Thủy Thanh Vân hưng phấn báo cáo với nàng hiện tại lượng tiêu thụ lại tăng trở lại, không khỏi mỉm cười. Ừm, cho tới bây giờ đấu tranh chính trị đều là động một mà liên quan tới toàn thân.
Chả tráchTống Tiềm đều không cho mình làm cái gì cả, thì ra hắn cũng đã nghĩ tới thời điểm đó......
Vừa nghĩ đến trượng phu bị cuốn vào tranh đấu, tâm tình tốt của Tiểu Ngọc đột nhiên bị giảm xuống.
Cũng được, nàng không quản nổi những chuyện của đám nam nhân. Vẫn nên đi dạo phố một chút đi, đã lâu không có đi dạo thiên phố ở Lâm An rồi!
”Tiểu Trân, đi, chúng ta đến thiên phố xem một chút.”
Tiểu Ngọc cũng không lên kiệu, trái lại tự mình đi về phía thiên phố. Tiểu Trân cùng Trần Phú vội đi theo phía sau nàng. Bất tri bất giác, đã qua một năm, lúc Tống Tiềm tỉnh lại vừa vặn là tiết Đoan Ngọ, trong nhà cũng không được trải qua ngày lễ hoàn hảo. Sau ngày lễ, thiên phố không còn náo nhiệt như thường ngày, ngược lại còn có vẻ hơi vắng lạnh.
Tiểu Ngọc liếc mắt nhìn một cái, cũng không phát hiện ra có cái cửa hàng nào mới. Tiệm cổ nhân mở dường như đều là tương truyền qua nhiều thế hệ, khó trách lại có nhiều tiệm cũ lâu năm như thế! Bán tơ lụa vẫn là bán tơ lụa, bán hương liệu vẫn là bán hương liệu. Thôi, vẫn là đến nhà Lý Ký quen thuộc kia mua mứt trái cây mới để ăn! Bây giờ không biết cam vàng có giá bao nhiêu nữa?
Bỗng nhiên Tiểu Ngọc bị hấp dẫn bởi một đội nhân mã đi ở phía bên đường.
Đó cũng chỉ là cảnh chủ phụ (bà chủ gia đình) dẫn theo vài người hầu đi dạo, khiến cho Tiểu Ngọc chú ý thực ra là cô nương bị vây ở giữa kia.
Nàng kia cảm nhận được ánh mắt của Tiểu Ngọc, cũng nghiêng đầu nhìn qua. Lần này Tiểu Ngọc có thể nhìn rõ ràng, xương gò má cao cao, lông mày tinh tế, một đôi mắt phượng mang theo vài phần kiêu ngạo. Đó không phải là Kim Diệu Liên - nữ nhi của Lễ Bộ Thị Lang thì là ai chứ?
Nhìn cách ăn mặc của nàng ta, đã là trang phục phụ nhân, nàng ta lập gia đình rồi sao?
”Tống phu nhân, đã lâu không gặp.”
Kim Diệu Liên ngược lại chủ động tiến lên cùng Tiểu Ngọc chào hỏi, chỉ là không có bao nhiêu cảm giác thân thiết.
Tiểu Ngọc khẽ chớp lông mi, cũng cười nói: “Đã lâu không gặp!”