Năm Mươi Thước Thâm Lam

Chương 17

“Tái Văn, tỉnh nào.” Giai Giai đứng ở bên giường lắc lắc cánh tay cô.

 

“Làm sao vậy ?” Tái Văn buồn ngủ muốn chết, giữa trưa đến ký túc xá, cơm cũng không kịp ăn, đã phải dậy . Mấy ngày nay buổi tối Tứ Phương đều kéo cô đi ngủ rất sớm, nhưng có phải là được ngủ đâu , tối nào cũng ép buộc cô , chỉ đến khi cô hoàn toàn kiệt sức , Tứ Phương mới thả cho cô nghỉ ngơi, nhưng lần nào cũng ngủ chưa đủ trời đã sáng .

 

Tái Văn vừa ngáp vừa ngồi dậy , “Muốn lên lớp sao ?” Cô cứ nghĩ buổi chiều mới có giờ học .

 

“Không phải, nhưng mà cũng nhanh lên , không phải mấy ngày trước cậu nói muốn tìm việc sao?”

 

“Đúng vậy” Tái Văn tỉnh táo lại, “Cậu có biện pháp ?”

 

Mai Mai ở bên cạnh nói, “Là mình, cậu lo mà cảm ơn bà nội mình đi .”

 

“Vâng , bà nội ạ , chỉ cần tìm được việc mỗi ngày mình sẽ gọi cậu là bà nội .”

 

Mai Mai ha ha cười, “Đây chính là cậu nói đấy nhé .”

 

“Nói mau đi, có biện pháp gì ?” Tái Văn thúc giục .

 

“Chú mình có thuê một quầy hàng bán đồ trang điểm trong siêu thị , nhân viên lúc trước đã nghỉ, bây giờ đã qua năm mới , rất khó tìm người, nên giờ muốn tìm một nhân viên tạm thời đã , lương căn bản 800 đồng , có trích phần trăm , cậu làm không ? “

 

” Siêu thị đó ở đâu? Bán loại trang điểm gì ?”

 

“Cái siêu thị kia thuộc hạng vừa ,nằm ngay trong khu phồn hoa của vùng này , bán các loại trang điểm thuộc nhiều nhãn hiệu khác nhau, nhưng chủ yếu là bán kem dưỡng da . “

 

“Khi nào thì đi?”

 

“Ngay bây giờ , chú mình nói phải bắt đầu nhanh .”

 

“Cám ơn cậu, Mai Mai, tối nay tôi sẽ nói qua với Tứ Phương, sáng mai tới chỗ chú cậu làm được không ?”

 

“Ừ, cậu nên nói trước với Tứ Phương một tiếng, anh ta chưa chắc đồng ý cho cậu đi .”

 

“Sẽ không ” Tái Văn nói, “Ban ngày anh ấy cũng phải đi làm “

 

Buổi tối cơm nước xong, Tái Văn nói chuyện này cho Tứ Phương , anh nghe xong trầm mặc một lúc . Tứ Phương biết quan hệ giữa Tái Văn với mẹ kế vốn không tốt, bây giờ lại cãi nhau với Tái Vũ, cái nhà kia coi như cô không thể về nữa rồi . Lúc Tứ Phương gặp cô lần đầu tiên , cô đang làm thêm ở tiệm cà phê, sau khi chia tay, Tứ Phương mơi biết hết mọi kế hoạch của cô, càng có thể lý giải hết nỗi vất vả cùng cố gắng của cô . Vì có thể ở bên anh , Tái Văn đã từ bỏ rất nhiều .

 

Tứ Phương thực ra hi vọng cô có thể hoàn toàn phụ thuộc vào anh , để anh mang lại cuộc sống hạnh phúc cho cô , tiền căn bản không phải là vấn đề. Nhưng Tái Văn có suy nghĩ của cô, anh không thể vì cô yêu anh mà bắt buộc cô phải hoàn toàn nghe theo của anh . Cho dù là người yêu, cũng nên đứng trên phương diện của đối phương mà suy nghĩ , có đôi khi, chúng ta phải tôn trọng cuộc sống của người kia .

 

“Rất vất vả , thời gian phải đứng rất lâu .” Tứ Phương trầm ngâm nói.

 

“Không sao ,em không sợ .” Tái Văn nói, công việc nào mà không vất vả .

 

“Anh giúp em tìm công việc khác được không ?” Tứ Phương hỏi cô .

 

“Không cần , anh mà giới thiệu chắc là chỗ quen , em xấu hổ sẽ không làm việc được .”

 

Tứ Phương ôm cô vào ngực , hôn vào thái dương cô , “Tái Văn, em có thể hoàn toàn tin tưởng dựa vào anh, được không? Không nên suy nghĩ nhiều, mọi việc đã có anh gánh vác ,em chỉ cần dựa vào anh là được .”

 

Tái Văn dựa vào trong ngực anh, nhẹ giọng nói, “Thật ra em cũng không nghĩ nhiều như vậy , mỗi ngày ở cùng nhau đều là anh chăm sóc cho em , em là người hưởng thụ hết cả , thực an tâm thực hạnh phúc. Nhưng em muốn kiếm tiền trả học phí, được không? Đồng ý với em được không?”

 

Ánh mắt của cô giống như nai con, long lanh nhìn anh , anh cảm thấy bản thân mền nhũn. Anh nhẹ nhàng gật đầu, hôn nhẹ vào ánh mắt đó .

 

Hai ngày sau, Tái Văn chính thức làm nhân viên tạm thời trong siêu thị. Lúc bắt đầu , nhìn các sản phẩm vẫn chưa quen lắm , về sau mới quen hẳn, nói đến đâu rành mạch đến đấy .

 

Cô không giống những nhân viên khác , chỉ đứng ở xa , để khách hàng tự mình vào coi . Lúc bình thường dù có khách hàng đi vào xem , hay chỉ đi qua , cô đều nhiệt tình giời thiệu sản phẩm . Bình thương khách hàng nhìn một cô gái xinh đẹp, bộ dáng lại đơn thuần chân thành, cũng không trực tiếp rời khỏi, nhìn cô giới thiệu lâu, cũng sẽ cầm lấy sản phẩm thử dùng một chút. Tái Văn bình thường đều tận lực chọn giúp cho khách hàng sản phẩm thích hợp, nếu không thích hợp, cũng sẽ nói với khách hàng không thích hợp lắm , như thế, ngược lại khách hàng đối với cô có rất nhiều thiện cảm , cuối cùng nhìn cô phục vụ tận tình như vậy , cũng ngượng ngùng, ít hay nhiều cũng mua một ít.

 

Làm gần một tuần, Tái Văn cảm thấy bản thân càng ngày càng quen việc , càng làm càng thuận lợi.

 

Mỗi ngày ăn sáng xong, Tứ Phương đều đưa cô đến siêu thị, giữa trưa lại đón cô đi ăn cơm, buổi tối đến mười giờ Tái Văn mới tan ca , nên hàng ngày Tứ Phương đều làm cơm chiều đưa đến cho cô , chờ đến giờ tan ca , Tứ Phương sẽ lái xe đón cô về .

 

Vì ban ngày cô đi làm về mệt, buổi tối trở về Tứ Phương cũng không dám ép buộc cô nhiều , có đôi khi không làm, có đôi khi làm một lần rồi bỏ qua , cô vì thế được ngủ ngon cả một tuần , nhưng mỗi sáng ánh mắt Tứ Phương nhìn cô giống như sói nhìn cừu, hận không thể một ngụm nuốt cô vào bụng .

 

Lúc bắt đầu làm việc , cô không có kinh nghiệm, không biết trích phần trăm là được bao nhiêu , đối với cô mà nói , lương cơ bản đã rất tốt , lại được trích phần trăm, đến thời gian nghỉ đông cô có thể kiếm được một ngàn đồng . Không ngờ trên thực tế lại vượt qua cả mong muốn của cô .

 

Bởi vì nhanh sẽ đến năm mới , các gia đình đi mua sắm càng nhiều, lượng tiêu thụ đồ trang điểm cũng được lên, từ lúc mới bắt đầu, đến thời gian nghỉ đông thời gian làm không đến hai mươi ngày , Tái Văn có đến ba ngàn tiền trích phần trăm, còn được lương cơ bản nữa , gộp lại cũng được bốn ngàn . Tái Văn rất vui .

 

Chú Mai Mai là một người dễ gần ,ông nói qua năm mới sẽ gửi tiền cho Tái Văn, lại nói Tái Văn tối 30 có thể bắt đầu nghỉ ngơi, mãi đến đầu năm có thể đi làm lại .

 

Lấy được tiền, Tái Văn vui vẻ rất nhiều . Sắp đến năm mới , Tái Văn rất muốn mua quà cho Tứ Phương, nhưng đi trên đường tới lui cũng không biết nên mua cái gì . Tứ Phương cũng không thiếu gì, đồ hay dùng lại toàn thuộc nhãn hiệu nổi tiếng , cô muốn mua cũng mua không nổi.

 

Cuối cùng mua một cái ví cho anh, lúc đi qua các quầy hàng , nhìn thấy mọi ngươi mua thiệp , cô cũng ghé vào mua , lấy ra cái thiệp xinh đẹp đặt ở trong ví . Ha ha, cô muốn chiếm một vị trí ấm áp nhất của anh .

 

Tái Văn không nói với Tứ Phương cô tan ca sớm , cô muốn tạo cho anh một sự bất ngờ.

 

Tái Văn đi siêu thị mua mấy thứ đồ ăn Tứ Phương thích ăn, mang về nhà . Một lúc lâu cô ở phòng bếp bận rộn nấu ăn cho anh .

 

Tái Văn ở cùng Tứ Phương, bình thường đều do Tứ Phương nấu cơm, anh ấy sẽ không nghĩ cô không biết nấu ăn đấy chứ ? Mà cho tới bây giờ anh cũng chưa bao giờ hỏi cô .

 

Tái Văn thật ra cũng biết nấu ăn , chỉ là ở trọ trong trường nên nấu không quen thôi , giờ chỉ cần làm qua là có thể nấu rất nhanh .

 

Cô ở phòng bếp đi tới đi lui, lúc thì nấu canh , lúc thì nấu đồ ăn , nhìn rất bận rộn .

 

Lúc Tứ Phương mở cửa chính là nhìn thấy cảnh tượng này , Tái Văn đang đeo tạp dề, ở trong phòng bếp bận rộn như con quay .

 

Anh buông túi siêu thị trong tay ra , nhẹ nhàng từ phía sau ôm lấy thắt lưng Tái Văn. Tái Văn xoay người , ha ha cười, “Anh về rồi, cũng sắp xong rồi đây .”

 

Tứ Phương yêu thương hôn lên khuôn mặt hồng hồng của cô , “Có thể ăn được không ? Anh có nên chuẩn bị thuốc dạ dày trước không ?”

 

Tái Văn nắm tay anh , hung ác cắn vào ngón cái, nhưng cũng không dám dùng nhiều lực .

 

Tứ Phương cúi đầu hôn vào vành tai mềm mại, cổ trắng nõn, tay nhịn không được hướng vào bộ ngực cô tìm kiếm.

 

Tái Văn một tay bắt lấy bàn tay to của anh ,sợ còn đi xuống một chút nữa , cơm sẽ không ăn được mất , “Canh, canh sôi…sôi rồi.” Tránh tay anh ra cô đi qua xem nồi canh .

 

Tứ Phương ngăn cô lại ”Anh làm cho , em đi dọn cơm đi.”

 

Lúc ăn cơm, Tái Văn ngại ngùng đưa ra cái ví tiền mua hồi chiều để ở trước mặt Tứ Phương, “Em được phát tiền lương , nên mua một cái ví tiền cho anh. “

 

Tứ Phương cầm lấy mở ra, nhìn đến bên trong Tái Văn càng cúi thấp đầu, anh cười cười, nắm lấy tay cô , yêu thương hôn nhẹ lên , “Anh rất thích.”

 

Tái Văn ngượng ngùng cúi đầu.

 

“Ngày mai bắt đầu được nghỉ rồi phải không ?” Tứ Phương hỏi.

 

“Vâng em được nghỉ đến đầu năm sau , có khi sang năm họ sẽ tìm người khác, dù sao em cũng không thể làm cả ngày được.” Tái Văn tiếc nuối nói.

 

Tứ Phương cắn cắn ngón tay cô , “Sang năm sẽ tìm việc khác.”

 

“Ừ” Sang năm có thể tìm được công việc gia sư là tốt nhất , Tái Văn nghĩ .

 

“Anh cũng có quà tặng cho em” Tứ Phương nói.

 

“Á? Là cái gì?” Tái Văn tò mò.

 

“Chúng ta cùng đi đến Đảo Maldives *.” Tứ Phương nhìn cô nói.

 

Tái Văn ngạc nhiên “Maldives, quốc đảo xinh đẹp nằm ở Ấn Độ Dương ?”

 

Tứ Phương cười gật đầu.

 

Tái Văn giơ tay hoan hô, “Hì, tuyệt quá .”

 

Buổi tối Tái Văn lại bị Tứ Phương ép buộc mấy lần mới ngủ thiếp đi , trong lúc ngủ mơ còn không quên lẩm bẩm một câu, “Đảo Maldives “

 

Đêm ba mươi, Tái Văn cùng Tứ Phương đến nhà anh ăn cơm. Vương thúc thấy Tái Văn đến thì rất vui .

 

Hạ Hữu Quân ngày thường rất ít khi tới đây , hôm nay ông cũng vì Tái Văn mà tới, đây là lần đầu tiên Tái Văn gặp lão đại hắc bang trong truyền thuyết . Ông ấy cùng Tứ Phương một chút cũng không giống, có thể Tứ Phương lớn lên giống mẹ anh hơn . Ông ấy cũng không già lắm, nhìn ông vẫn rất phong lưu phóng khoáng , thanh âm nói chuyện rất lớn, tính tình cũng nóng nảy , nhưng đối với Tứ Phương lại rất ôn hòa, nên đối với Tái Văn cũng có vẻ nhã nhặn .

 

Bữa cơm tất niên diễn ra trong không khí rất thoải mái .

 

Ăn cơm xong , Hạ Hữu Quân muốn Tứ Phương đến thư phòng , Tứ Phương để Tái Văn đến tầng 3 xem tivi, còn mình đến thư phòng ở tầng 2 .

 

Tầng một không phải cũng có tivi sao? Vì sao lại phải lên tầng 3? Tái Văn không biết là, Tứ Phương không muốn cô một mình ở tầng 1, bên cạnh có nhiều người không quen, sợ cô lại xấu hổ. Tầng 3 là phòng của Tứ Phương , có vẻ im lặng.

 

Tuy rằng không biết vì sao, nhưng Tái Văn vẫn là ngoan ngoãn lên tầng 3.

 

Tứ Phương vào thư phòng, cha anh Hạ Hữu Quân đã đứng ở bên cửa sổ trầm tư. Thật là cảnh hiếm thấy Hạ Hữu Quân vốn là một người nóng nảy, chưa bao giờ có lúc lại trầm tư như vậy . .

 

Hạ Hữu Quân nhìn thấy anh, xoay người ngồi vào bàn , Tứ Phương ngồi xuống đối diện.

 

“Con muốn kết hôn sao?” Hạ Hữu Quân hỏi anh , thật ra nếu như lúc bình thường ông sẽ phải hỏi anh đang chơi đùa cô gái đó sao . Nhưng Hạ Tứ Phương đến hai mươi mấy tuổi mới quen bạn gái có thể nói anh chính là nghiêm túc .

 

Lúc trước mọi người cảm thấy anh không bình thường , anh giống như đồng tính luyến ái vậy cũng không thấy anh thích một người nào . Bây giờ mọi việc đã tốt lên , Hạ Hữu Quân cảm thấy đây thật là chuyện đáng mừng, tốt nhất nên nhanh chóng kết hôn, tránh dây dưa lâu .

 

“Cô ấy bây giờ còn quá nhỏ , còn phải đến trường, qua vài năm nữa.” Tứ Phương nói.

 

“Có chồng liên quan gì đến việc học ? Chẳng lẽ còn cần nó ra ngoài kiếm tiền ?” Hạ Hữu Quân cảm thấy tốt nhất là kết hôn thật nhanh .

 

Tứ Phương trầm mặc không trả lời vấn đề này.

 

Hạ Hữu Quân đành nói , “Có việc cha cần nói với con, cha muốn đưa Trần Tự Huy từ bên kia Vĩnh An trở về.”

 

Trần Tự Huy này, trước kia là tâm phúc quan trọng nhất của Hạ Hữu Quân, giúp ông rất nhiều việc , Hạ Hữu Quân rất coi trọng hắn, nhưng con ông lại không ưa gì anh ta.

 

Tứ Phương từ Mỹ trở về không lâu , đã bắt đầu giúp Hạ Hữu Quân xử lý công việc, được một thời gian , anh đối với Trần Tự Huy có chút nghi ngờ, anh nói với Hạ Hữu Quân , công việc mà Trần Tự Huy phụ trách ,các khoản chi tiêu có vấn đề, anh lo lắng bên trong có khoản đen khác .

 

Hạ Hữu Quân lại không để ở trong lòng, ông nói, nước trong quá ắt không có cá, hàng lớn như vậy , có tham một chút cũng là bình thường .

 

Hai cha con anh bất đồng , nên đành bỏ qua chuyện này .

 

Nữa tháng sau , Tứ Phương lại nói với Hạ Hữu Quân chuyện này , Trần Tự Huy đành phải rời khỏi, lần này Tứ Phương chính là căn cứ chính xác vào bản điều tra có được .

 

Bởi vì Trần Tự Huy có tiến hành hàng loạt các cuộc giao dịch thuốc phiện, chuyện lớn như thế này , ngay cả Hạ Hữu Quân cũng không có biện pháp dễ dàng tha thứ.

 

Hạ Hữu Quân thường nói với thủ hạ , chúng ta có thể làm việc đồi trụy , cũng có thể lập sòng bạc , hoặc là cũng có thể làm cái khác, nhưng không thể làm ma túy. Bởi vì làm ma túy, tuy rằng kiếm được nhiều , nhưng cũng nhanh chết . Hạ Hữu Quân khi đó đã công thành danh toại, sản nghiệp vốn có cũng đã không có người nào sánh bằng được , đất đai , công trình lớn , công trình nguyên liệu… ông đều không thiếu . Lúc đó Hạ Hữu Quân cũng không dễ dàng tha thứ thủ hạ nhân làm đến chuyện đưa ông xuống nước như vậy .

 

Khi đó ông biết được Trần Tự Huy cả gan làm loạn , rất tức giận , nhưng dù sao hắn ta cũng là thủ hạ tâm phúc của ông , nên cũng có chút do dự .

 

Cuối cùng Hạ Hữu Quân để Trần Tự Huy đi Vĩnh An, chuyên môn phụ trách nhà xưởng nguyên liệu bên kia. Trần Tự Huy cũng coi như biết thời thế , hắn cũng không nói thêm gì, trực tiếp đi Vĩnh An, hai năm ở Vĩnh An cũng coi như trung thành và tận tâm.

 

Gần đây hắn ta thường xuyên đến hỏi thăm Hạ Hữu Quân, nói tuổi đã lớn , làm không được nhiều, muốn trở lại.

 

Hạ Hữu Quân trong lòng phân vân , hắn dù sao cũng cùng ông chiến đấu giành giang sơn bao năm nay , năm đó hắn đã đổ không biết bao nhiêu máu , chịu không biết bao nhiêu vết thương , đến tuổi già còn bắt hắn vào rừng núi hoang khai thác đá , quả thật Hạ Hữu Quân cũng hơi băn khoăn.

back top