Năm Mươi Thước Thâm Lam

Chương 26

Ăn xong cơm trưa, Tứ Phương đi rửa chén, Tái Văn ngồi ở trên ghế sa lon ngủ gật , tối hôm qua cô đã không ngủ, hôm nay lại kích động hưng phấn như vậy , hiện tại trong long đã an tâm ,hạnh phúc, không khỏi thể xác và tinh thần buông lỏng, dần dần ngủ gật .

 

Tứ Phương rửa chén xong, bắt gặp Tái Văn ngủ gật trên ghế sa lon, đành ôm cô đến giường, ôm cô nhìn một lát, bất giác anh cũng ngủ theo .

 

Hơn năm giờ thì Tứ Phương tỉnh lại trước, nhìn thấy trời đã tối anh rời giường đến phòng bếp làm cơm. Anh đã hơn nhiều năm không có tiếp xúc tới những thứ này, có chút ngượng tay, đang bề bộn , chuông cửa vang lên.

 

Anh đi qua mở cửa, là một cô gái lạ đứng ở ngoài cửa, cô bé kia đưa tay chỉ vào anh cười nói, “Anh là bạn trai của Tái Văn đúng không?”

 

“Đúng vậy” Tứ Phương cũng cười đáp .

 

“Em là người thuê trọ cùng với chị ấy ,em gọi là Tiểu Vũ” Tiểu Vũ nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt này, cao lớn, phi thường đẹp trai nha , tay tùy ý đút ở trong túi quần, con mắt nhắm lại, ôn hòa trầm tĩnh, khí chất cao quý, tóm lại là rất phong độ.

 

“Thật là đẹp trai nha” Ối, mình sao lại mở miệng nói ra mất rồi, Tiểu Vũ bụm lấy miệng của mình, ngắm lấy người đàn ông trước mặt.

 

Tứ phương khuôn mặt vẫn không chút biểu hiện gì , “Em có muốn vào không ?”

 

Tiểu Vũ vội vàng gật đầu, “Có chứ, ha ha”

 

Tứ phương không nói chuyện, xoay người tiến vào phòng bếp nấu cơm.

 

Tiểu Vũ vội vàng vào nhà đóng cửa lại, đứng ở cửa ra vào, cô ở một bên đổi giày, một bên nhìn chằm chằm vào Tứ Phương đang bận rộn trong phòng bếp, Tiểu Vũ đột nhiên há hốc mồm, người đàn ông này cà thọt , cô cẩn thận theo dõi anh ta , tuy nhiên cũng không phải rõ lắm , nhưng nhìn kỹ thì mới thấy… ai cũng sẽ phát hiện, chân trái của anh ta khi đi hay đứng dậy hình như không thuận lắm , một người đẹp trai như vậy, tự nhiên lại bị cà thọt , quá xúc động cũng quá đáng tiếc . Tiểu Vũ nhất thời cũng không thể điều chỉnh tâm tình của mình, đứng ở cửa ra vào sững sờ.

 

Lúc này Tái Văn từ trong phòng ngủ đi ra, cô thấy Tiểu Vũ đứng ở cạnh cửa sững sờ, nên gọi cô “Tiểu Vũ, em đứng chỗ đó làm gì vậy?”

 

Tứ Phương nghe thấy tiếng của Tái Văn, cũng quay đầu lại nhìn Tiểu Vũ. Tiểu Vũ ngượng ngùng co đầu lại cười trừ , “Ha ha, không có việc gì ….không có việc gì”

 

Tứ Phương đem súp trong lò bưng xuống , nói với Tái Văn “Em đi rửa mặt đi , rồi còn ăn cơm.”

 

Tái Văn khi ngủ đều chảy nước miếng, tranh thủ thời gian đến phòng vệ sinh soi gương rửa sạch sẽ . Lúc đi ra đã thấy tứ phương dọn bàn xong rồi, cô đến bên cửa phòng Tiểu Vũ gọi cô ăn cơm, Tiểu Vũ lại đang ngồi ở trên giường ngẩn người, Tái Văn vỗ vỗ cô ”Em hôm nay làm sao vậy, sao cứ mãi ngẩn người như vậy ?”

 

Tiểu Vũ nhìn vào mắt cô ”Bạn trai chị rất đẹp trai nha !”

 

Tái Văn đắc ý nâng cằm ”Đó là tất nhiên , em cũng không nhìn một chút đó là bạn trai của ai.”

 

Tiểu Vũ nhìn cô cười, “Chị vui vẻ thật nhiều, trước kia chị cũng không như vậy .”

 

“Trước kia, trước kia như thế nào , cười ra tiếng hả .” Tái Văn cảm khái.

 

“Chân của anh ấy có vấn đề sao?” Tiểu Vũ hiếu kỳ hỏi.

 

“Không phải, là bị thương ở trong nhà giam , bọn lang băm ở bên trong lại không chữa cho tốt.” Tái Văn oán hận nói.

 

“Thật đáng tiếc, bằng không anh ấy thật là hoàn mỹ không có chút khuyết điểm nào .” Tiểu Vũ tiếc nuối nói.

 

“Anh ấy tất nhiên là hoàn mỹ không có chút khuyết điểm nào ” Tái Văn đắc ý nói.

 

“Thực buồn nôn, chị muốn hại chết em à.”

 

“Ai thèm hại em a? Chị nói đây là lời nói thật cũng không được sao .” Tái Văn cười rộ liếc cô một cái “Nhanh lên nào , ăn cơm đi, làm sao em lại lười như vậy chứ , cũng không giúp anh ấy dọn bàn cơm .”

 

“Thế sao chị không giúp đi ?” Tiểu Vũ không phục

 

“Không thấy chị đi rửa mặt sao?”

 

Tiểu Vũ không phục đi theo đằng sau Tái Văn lầm bầm , đúng là thấy sắc quên bạn ..

 

Ngồi ở trước bàn cơm, Tiểu Vũ có chút khẩn trương, từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng được ăn cơm cùng với người đẹp trai đến như vậy .

 

Tứ Phương cởi tạp dề, ngồi vào bên cạnh Tái Văn, lấy nửa bát súp đặt ở trước mặt Tái Văn “Uống chút canh trước đã .”

 

Tái Văn nghe lời gật đầu, cầm lấy thìa ăn canh.

 

Tứ Phương hỏi cô ”Như thế nào, có được không ?”

 

“Rất ngon, cũng không khác vị lúc trước anh nấu là mấy .”

 

“Đã lâu rồi không làm, tay có chút không quen .”

 

Tái Văn uống hết chén súp, “Rất ngon mà , so với em làm còn ngon hơn nhiều .”

 

Tứ Phương đưa tay sờ lên mấy cái dấu đỏ trên mặt Tái Văn , có lẽ do lúc ngủ nằm đè lên , trên mặt có mấy cái dấu hồng hồng . Tái Văn ngại ngùng cúi đầu ,khi nãy lúc rửa mặt cô cũng nhìn thấy.

 

Tiểu Vũ nhìn vào hai người ngồi ở đối diện , buồn bực bới cơm trong chén , cô chẳng lẽ là người tàng hình sao? Cũng không thèm nói chuyện với mình câu nào , hừ.

 

Ăn cơm xong, Tứ Phương đi tắm rửa, Tái Văn dọn dẹp phòng bếp, đem chén bát rửa sạch sẽ. Tiểu Vũ đi đến phòng bếp cùng Tái Văn nói, “Em sáng ngày mai sẽ chuyển ra ngoài , đã kêu công ty chuyển nhà sáng mai tới.”

 

Tái Văn kinh ngạc, “Không phải nói để sau rồi sao ? Chờ tứ phương trở về chúng ta lại thương lượng .”

 

“Ha ha, kỳ thật em lúc ấy lừa gạt chị đó, ngày hôm sau em đã bắt đầu tìm phòng rồi , tại gần công ty của bọn em đã tìm được một phòng trọ đơn , bên trong mọi thứ cũng rất đầy đủ , cách công ty lại gần, đều không cần phải ngồi xe công cộng .”

 

“Có đắt lắm không ?”

 

“Có thể ở được , so với nơi này thì mắc hơn một chút, nhưng lại giảm đi phí giao thông cùng với thời gian đi lại , tính đi tính lại thì cũng đã khá tốt .”

 

Tái Văn thấy cô đã quyết định , cũng không nói thêm cái gì nữa “Chúng ta ngày mai sẽ giúp em dọn nhà .”

 

“Chị giúp em dọn dẹp một chút là được rồi, công ty chuyển nhà sẽ tới.”

 

Tái Văn ôm Tiểu Vũ, “Cám ơn em, mấy năm này ở cùng với em thật sự rất thoải mái.”

 

Tiểu Vũ vỗ vỗ lưng của cô “Cũng không phải không thấy mặt nhau , từ nay về sau vẫn sẽ thường lui tới nhé .”

 

Tái Văn gật gật đầu, “Ừ”

 

Buổi tối lên giường, Tái Văn nói với tứ phương “Tiểu Vũ ngày mai muốn chuyển đi, chúng ta không cần đi ra ngoài tìm phòng nữa.”

 

Tứ Phương gật gật đầu, vỗ vỗ lưng của cô , cô cùng cô bé kia ở cũng đã năm năm hẳn cũng là có chút cảm tình đi, kỳ thật bản thân bây giờ cũng không như Tái Văn tưởng tượng, anh cũng không đến nỗi không thể chịu đựng được việc ở chung , mấy năm này cuộc sống tra tấn trong ngục giam, đã làm cho anh đối với rất nhiều chuyện đã không còn muốn quan tâm nữa .

 

Nằm được một lát, Tái Văn leo lên trên người Tứ Phương , đưa đầu lưỡi ướt át liếm đôi môi của anh , Tứ Phương nhìn cô , nhếch miệng cười cười.

 

Tái Văn nhìn anh chỉ là cười, liền đem đầu lưỡi vói vào trong miệng của anh , tìm được đầu lưỡi của anh , chăm chú mút , không ngừng chơi đùa, sau đó ngẩng đầu lên dương dương đắc ý nhìn .

 

Nhưng mà Tứ Phương cũng không có động tĩnh gì, Tái Văn cau mày, cô không có vị đàn bà sao? Tứ Phương vì sao đối với cô lại không có chút hứng thú thế này ? Không cam lòng, lại đi xuống dưới gặm cắn vào cổ vào hầu kết của anh , xương quai xanh, kéo đồ ngủ của anh ra, nhẹ nhàng cắn vào hai điểm trên lồng ngực anh , tựa như trước kia anh thường xuyên cắn cô như vậy.

 

Bàn tay nhỏ bé kéo xuống bên dưới tìm kiếm, với vào trong quần lót ngủ, cầm lấy dục vọng của anh , nhìn xuống , Tái Văn nhìn vào dục vọng của tứ phương , nhìn vào vật nắm ở trong tay cảm thấy không đúng lắm , hắn mềm nhũn , không có một chút dấu hiệu thức tỉnh .

 

Tái Văn cho là mình làm không tốt, chuẩn bị thật tốt trêu chọc anh, cô dứt khoát cưỡi trên người Tứ Phương , đưa tay giật áo ra , khi toàn bộ áo mở ra hiện ra trước mặt Tái Văn, làm cho cô mở to hai mắt nhìn, phía dưới xương sườn Tứ Phương , bụng, bên cạnh eo, đều hiện lên đầy đủ tất cả vết thương lớn nhỏ , mà lúc trước không có .

 

Tái Văn sợ sệt trong chốc lát, tay sau đó nhanh chóng di chuyển xuống phía dưới dưới , cô muốn kéo quần ngủ Tứ Phương xuống, muốn nhìn xem chỗ đó có phải cũng bị thương hay không . Lúc này Tứ Phương nâng cơ thể lên ôm lấy cổ cô, đem cô đặt ở dưới thân thể của mình. Tái Văn chăm chú nhìn anh “Là chuyện gì xảy ra? Là bọn hắn làm sao?”

 

Tứ Phương không có trả lời, anh cúi đầu xuống vùi thật sâu vào cổ của cô, thở dài một hơi.

 

Nước mắt theo khóe mắt Tái Văn lẳng lặng chảy xuống. Tứ phương có đai đen quyền đạo, bản lĩnh cũng không tệ , mà là phi thường tốt, có thể làm cho Tứ Phương bị thương thành như vậy, tuyệt đối không phải một hai người là có thể làm , nhất định là có một đoàn người đến tra tấn Tứ Phương . Tái Văn cảm giác đau lòng như không thể hô hấp , cô nắm chặt nắm tay, đột nhiên hét rầm lêm, như một động vật trong cơn bi thương tuyệt vọng , bị chặt đi tay chân , móc ra tim phổi, cô liều mạng thét lên, thanh âm sắc nhọn chói tai, khàn cả giọng.

 

Tứ Phương che lỗ tai của cô , ôm lấy khuôn mặt của cô, ở bên tai cô gọi nhẹ ”Không có việc gì rồi, bảo bối, không có việc gì . . . . . .” Hi vọng cô theo phẫn nộ, bi thống cùng điên cuồng mà tỉnh lại .

 

Tái Văn thét lên đến sắc mặt đỏ bừng, hơi thở đứt quãng, Tứ Phương đi lên hôn môi , nhẹ nhàng ngậm lấy đầu lưỡi run rẩy của cô , tiếng thét lên của Tái Văn biến thành tiếng trầm thấp ô ô .

 

Tứ Phương ngẩng đầu lên, ôm lấy khuôn mặt của cô, lắc đầu nhìn cô nói , “Bảo bối, đừng thương tâm nữa, bây giờ không phải đã tốt rồi sao? Ừ?”

 

Tái Văn chỉ là nhìn chằm chằm vào ánh mắt của anh, phảng phất như nhìn anh, lại giống như xuyên qua anh nhìn đi nơi khác, ngơ ngác .

 

Tứ Phương lại lung lay đầu của cô “Bảo bối, nhìn anh , nhìn anh này , chúng ta bây giờ không phải đã ở cùng một chỗ rồi sao? Bây giờ không phải là kết thúc rồi sao ?”

 

Nhìn cô vẫn ngơ ngác như vậy , Tứ Phương lại hôn cô, vội vàng dùng lực, mút lấy đầu lưỡi cô , đầu lưỡi của anh phảng phất muốn len vào cổ họng của cô .

 

Tứ Phương nâng thân lên , cởi sạch quần ngủ của mình, đem váy Tái Văn nhấc lên, lại ôm lấy ngực của cô, dùng sức vuốt ve, lại nắm tay của cô kéo xuống dưới , cầm lấy dục vọng của mình, chậm rãi ma xát.

 

Đến lúc này, Tái Văn giống như đã phục hồi lại tinh thần, cô chủ động nắm chặt dục vọng của anh, cao thấp ma xát nhúc nhích.

 

Cầm được một lát, dục vọng vẫn như cũ không có chút phản ứng, vẫn cứ mềm sập .

 

Cái này thật sự khơi dậy ý chí chiến đấu của cô , cô xoay người , đem Tứ Phương nằm ngửa ở trên giường, mình ngồi ở bên cạnh eo của anh, theo dõi dục vọng anh , hết sức chuyên chú cao thấp nắm lấy , vuốt ve, ma sát.

 

Nhưng mà , không phản ứng.

 

Tứ Phương nằm thẳng trên giường, không dám nhìn xuống , “Coi như hết” anh nói, thanh âm trầm thấp lại khô khốc.

 

Anh chuẩn bị ngồi dậy, lại bị một tay Tái Văn đẩy nằm trở lại trên giường. Tái Văn cúi đầu, há miệng ngậm lấy dục vọng của anh.

 

Tái Văn toàn tâm toàn ý, tâm không không chuyên tâm, cô không có kỹ thuật gì , hết cao thấp phun ra nuốt vào, bú liếm, hàm răng thường thường cắn nhẹ vào phần da mềm của anh , nước miếng tuôn không ngừng, theo dục vọng mềm mại chảy xuống.

 

Đây là lần đầu tiên Tái Văn chính thức chứng kiến dục vọng của Tứ Phương, nó là phần cường ngạnh cũng như yếu ớt nhất trên người Tứ Phương, cô hôn hắn, liếm hắn, bao bọc hắn, năm lấy hắn, hy vọng có thể cho nó lực lượng.

 

Nhưng mà hắn y nguyên như vậy, cứ đang ngủ say, không có phản ứng.

 

Tứ Phương ngồi dậy, đem Tái Văn từ dưới thân kéo lên , ôm thật chặc lấy cô “Coi như hết” anh nói.

 

Tái Văn ôm lưng của anh, đầu tựa ở trên vai của anh, “Anh có thể đáp ứng em một việc không ?”

 

“Cái gì?”

 

“Anh phải đáp ứng em, vĩnh viễn không được vứt bỏ em, rời em đi, không quan tâm đến em nữa . Nếu như anh làm như vậy với em, em sẽ khiến anh vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ thấy em nữa .”

 

Tứ Phương vỗ vỗ lưng của cô “Anh không phải đã nói rồi sao, anh vĩnh viễn sẽ bao giờ không rời em đi , trừ phi anh chết đi.”

 

Tái Văn gật đầu.”Anh cũng phải đáp ứng em, không cần để chuyện này canh cánh ở trong lòng, khiến cho hắn thuận theo đương nhiên là tốt được không ? Em không quan tâm, cả đời không có quan hệ cũng không sao . ”

 

Tứ phương nói”Ngủ đi” rồi ôm cô nằm xuống.

 

Nằm hơn một giờ, Tái Văn cảm giác Tứ Phương buông cánh tay của cô ra, đắp chăn cho cô , từ trên giường đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ.

 

Tứ Phương chắc tưởng cô đã ngủ , Tái Văn nghĩ. Anh không ngủ, cô làm sao có thể ngủ chứ .

 

Cô từ trên giường nhẹ nhàng đi xuống, đi tới cửa, đem cửa phòng ngủ mở ra một cái khe hở nho nhỏ lại nhìn ra bên ngoài. Tứ phương đang đứng ở trước cửa sổ phòng khách , lặng im nhìn bóng đêm bên ngoài .

 

Loại chuyện này đối với đàn ông mà nói, là việc không thể nào quên được . Tái Văn yên lặng đóng cửa lại, không muốn đi quấy rầy anh . Về phần Tứ Phương ở trong tù chịu đựng những tra tấn gì mới có thể trở thành như vậy,cô đã không dám suy nghĩ rồi, suy nghĩ nhiều, cô sẽ điên mất , quá đau lòng vì anh. Bây giờ có thể làm, chỉ là thương anh thương anh càng thương anh .

back top