Năm Mươi Thước Thâm Lam

Chương 39

Buổi sáng, Tái Vũ nắm tóc, từ trong mộng đẹp tỉnh lại, hắn mở to mắt, lại hoảng sợ, Tái Văn quần áo chỉnh tề, ngồi trước giường nhìn chằm chằm vào hắn.

 

Tái Vũ có chút xấu hổ, “Sao dậy sớm như vậy?”

 

“Em lúc nào thì có thể thấy Tứ Phương?” Tái Văn trực tiếp hỏi.

 

“Anh sẽ bố trí tốt, em cứ ở nhà đi.”

 

“Không được, em nhất định phải nhìn thấy anh ấy bình yên vô sự mới có thể….”

 

“Anh sẽ chụp ảnh cho em.” Tái Vũ căn bản không muốn để cô ra ngoài, để cho cô đi gặp Tứ Phương, lại thêm phức tạp.

 

“Không được” Tái Văn thét lên “Em nhất định phải tận mắt nhìn thấy anh ấy an toàn , em mới có thể yên tâm.”

 

Tái Vũ cơn tức lên, “Anh đã đáp ứng em, anh nhất định sẽ làm tốt , tóm lại hắn sẽ không chết.”

 

“Em muốn thấy anh ấy, Em muốn thấy anh ấy…” Tái Văn thét lên , đột nhiên ngã xuống giường, ngất xỉu .

 

Tái Vũ vội vàng dò xét hơi thở của cô, chỉ là ngất xỉu .

 

Tái Vũ đem cô đặt trên giường, lấy chăn đắp cho cô. Cầm lấy di động đầu giường, ra khỏi phòng ngủ. Đứng ở trước cửa sổ phòng khách Tái Vũ gọi điện thoại cho Trần Tự Huy.

 

“Ngày hôm qua nói chuyện thế nào ?” Tái Vũ hỏi Trần Tự Huy.

 

“Tôi nói Hách cảnh quan a, tôi thật vất vả mới bắt được tên tiểu tử này ,còn chưa chiêu đãi hắn thật tốt, anh lại bắt tôi thả hắn ra, ở các trong mắt huynh đệ, tôi làm sao còn mặt mũi nữa .” Trần Tự Huy chậm rãi nói.

 

“Tôi không phải đã nói rồi sao? Tôi nhận của ngươi này một phần nhân tình , Hạ Tứ Phương kia bây giờ chỉ là loại vô dụng , đối với anh căn bản đã không còn uy hiếp gì , anh có giết hắn cũng chỉ có thêm chút cao hứng mà thôi. Nếu anh thả hắn, tôi sẽ để cho hắn lập tức xuất ngoại , về sau dù chân trời góc biển, anh cũng không còn lo đến chuyện gì nữa . Đương nhiên về sau chuyện của anh cũng là chuyện của tôi , còn về phía huynh đệ anh, tôi sẽ không quên lấy lại mặt mũi cho anh, về sau không thiếu dịp được hợp tác với nhau .”

 

“Ha ha, nếu huynh đệ anh đã nói như vậy, như vậy lần này mặt mũi của tôi liền để cho anh.” Trần Tự Huy sảng khoái nói. Bọn họ cũng đều biết, Hách Tái Vũ đang ở bên người tình có mặt mũi rất lớn, hiện tại chính là một bước lên mây, thăng tiến rất nhanh , về sau không khỏi phải nhờ cậy đến hắn.

 

“Tôi sẽ đến, nhận như thế nào ?” Tái Vũ hỏi hắn, Hạ Tứ Phương ở trong tay bọn họ lâu như vậy, cho dù không chết, nhưng cũng không khỏi mất nửa cái mạng.

 

“Tôi kêu huynh đệ đem hắn tới quán bar đường Trường Xuân , anh tới đó tìm người đi.”

 

“Tốt, tôi bây giờ sẽ xuất phát.”

 

Tái Vũ mặc quần áo xong , nhìn Tái Văn mê man ở trên giường, sợ cô tỉnh lại sẽ kích động, hắn viết tờ giấy để lại , nói cô hắn bây giờ đi tìm Hạ Tứ Phương , sau khi tìm được sẽ thông báo cho cô .

 

Tái Vũ lái xe đi vào quán bar đường Trường Xuân , nơi này là vùng của Trần Tự Huy. Gõ cửa, liền có một cậu thanh niên đi tới mở cửa.

 

Tái Vũ hỏi hắn, “Người đâu?”

 

Cậu thanh niên ngáp, chỉ vào góc quầy bar.

 

Tái Vũ đi qua, thấy Hạ Tứ Phương đang ở trong tình trạng hấp hối, hắn không còn ý thức, cả người đều là máu nằm nghiêng dựa vào quầy bar.

 

“Lại đây giúp một tay ” Tái Vũ kêu cậu thanh niên kia .

 

Tái Vũ cùng cậu thanh niên nâng Hạ Tứ Phương đến sau ô tô. Tái Vũ khởi động xe, trực tiếp chạy đến bệnh viện nhân dân, hắn đáp ứng Tái Văn sẽ cho Hạ Tứ Phương sống , hiện tại đành phải đưa hắn đi bệnh viện, bằng không có thể sống sót hay không cũng là một vấn đề.

 

Tái Vũ đứng ở bên ngoài phòng giải phẫu bệnh viện nhân dân chờ đợi. Hạ Tứ Phương bị đưa đến bệnh viện, tình huống đã cực kì nguy cấp, bệnh viện lập tức tổ chức nhiều phòng tiến hành hợp lực cấp cứu. Hiện tại cấp cứu đã tiến hành hơn 3 giờ rồi mà vẫn không thấy bác sĩ , y tá đi ra.

 

Tái Vũ phiền chán lấy điếu thuốc lá, đốt một điếu, hung hăng hút lấy mấy hơi . Lúc này điện thoại trong túi vang lên, Tái Vũ cầm lấy, là Tái Văn , cô đã tỉnh.

 

“Tỉnh rồi a ? ” Tái Vũ nhận điện thoại.

 

“Anh tìm được Tứ Phương chưa? Anh ấy hiện tại ở đâu?” Tái Văn gọn gàng dứt khoát hỏi hắn.

 

“Hắn an toàn ” Tái Vũ nói, có chút chột dạ, bởi vì bây giờ còn không rõ tình huống Hạ Tứ Phương sẽ thế nào.

 

“Anh ấy hiện tại ở đâu ?” Tái Văn hỏi .

 

“Em đừng lo lắng, anh sẽ an bài tốt.”

 

” Anh ấy hiện tại ở đâu?” Tái Văn ở trong điện thoại lớn tiếng hỏi.

 

“Em lại ngủ một chút đi, anh lập tức sẽ trở về , sẽ…”

 

Tái Vũ đang muốn khuyên Tái Văn, đột nhiên cửa phòng cấp cứu đẩy ra, một y tá cao giọng hỏi hắn, “Anh là người nhà sao? Bệnh nhân đã cấp cứu xong .”

 

Tái Vũ gật đầu, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hắn chú ý tới điện thoại còn chưa cắt, lập tức tắt điện thoại .

 

Y tá chưa từng thấy qua người nhà nào lại bình tĩnh như vậy, cô đi lên trước nói với hắn, “Bệnh nhân gãy xương chân trái, vốn còn bệnh cũ , lần này lại thêm nặng , sườn ngực trái ở vách ngực có vết đao dài chừng 10 li* , xương sườn bị chặt đứt, ảnh hưởng đến phổi . Phổi bên trái bị tổn thương 4 li, sâu vào 2 li nên nứt ra, mặt khác toàn thân còn có 12 vết thương to nhỏ khác nhau , chúng tôi đã khâu lại, nhưng về sau nhất định sẽ lưu lại sẹo.” Y tá nói xong , thấy người nhà bệnh nhân vẫn bình tĩnh gật đầu, không hỏi vấn đề gì, cô liếc hắn một cái, xoay người trở vào trong phòng cấp cứu , hoàn thành công việc.

 

Sau khi cấp cứu xong , Tứ Phương bị đưa đến phòng bệnh, chân trái mang thạch cao, trên người giống như xác ướp, toàn thân cắm đủ loại ống nằm ở trên giường bệnh.

 

“Hắn khi nào thì có thể tỉnh?” Tái Vũ hỏi y tá.

 

“Đầu của anh ta bị người khác dùng vật nặng tổn thương , chấn động não nghiêm trọng, cụ thể khi nào thì có thể tỉnh, phải phụ thuộc vào tình trạng khôi phục của bệnh nhân.”

 

“Nói đúng ra là không biết khi nào thì có thể tỉnh phải không?”

 

“Đúng vậy.” Y tá nói.

 

Y tá rời đi sau khi nhẹ nhàng đóng cửa lại, Tái Vũ ngồi vào ghế trầm tư, bây giờ tốt nhất là nên thông báo cho cha của Hạ Tứ Phương, để cho ông ta nhận lấy , mau chóng bố cho hắn trí xuất ngoại, nhưngcòn phải tốn chút thời gian liên lạc với người của Hạ Hữu Quân, hiện tại Hạ Tứ Phương bộ dáng không sống không chết, có lẽ trước tiên phải tìm cho hắn một người chăm sóc, vì hắn sẽ không ở đây, lại càng không để Tái Văn tới đây.

 

Đang nghĩ , cửa liền bị đẩy ra, Tái Văn đầu đầy mồ hôi đứng ở cửa. Tái Vũ cả kinh đứng lên, “Em sao lại tìm được tới đây?”

 

Tái Văn không để ý đến hắn, đẩy cánh tay hắn ra, ngơ ngác đến bên giường bệnh Tứ Phương, sợ sệt nhìn Tứ Phương bị băng bó như xác ướp , ngón trỏ chậm rãi sờ vào người anh , vẫn nóng , Tứ Phương không chết, Tái Văn rụt tay lại , nước mắt đã không còn kiềm chế được rớt xuống .

 

“Anh ấy bị thương thế nào ?” Tái Văn thấp giọng hỏi.

 

Tái Vũ lặp lại lời y tá một lần.

 

“Như vậy Tứ Phương sẽ không chết đúng không?”

 

“Đúng , hắn sẽ khỏe lại .” Tái Vũ nói như đinh đóng cột Tuy rằng bọn họ tâm tư khác nhau , nhưng lời nói kiên định lại an ủi Tái Văn.

 

Cô ngồi xuống ghế không nhúc nhích nhìn Tứ Phương, cô cũng không dám chạm vào anh , sợ sẽ đụng vào vết thương của anh , chỉ dám cúi đầu, ghé vào bên cạnh tay anh, cầm lấy tay phải cảu anh nhẹ nhàng áp vào mặt , nước mắt ở trong tay anh yên lặng chảy xuống .

 

Tái Vũ nhìn cô khóc đến nổi phía sau lưng run nhẹ , trong lòng ghen tị đến chết . Hắn sâu kín nói, “Em sẽ không quên chuyện đáp ứng anh chứ ” .

 

Qua thật lâu, Tái Văn nhẹ nhàng đem nước mắt trong lòng bàn tay Tứ Phương lau sạch sẽ, bình tĩnh hỏi, “Em đáp ứng anh cái gì ?”

 

Tái Vũ hít lấy một ngụm khí lạnh, “Em đã đáp ứng anh, nếu anh làm cho hắn an toàn, em sẽ vĩnh viễn cắt đứt với Hạ Tứ Phương, buổi chiều ngày hôm qua mới nói xong , trí nhớ của em hẳn không kém như vậy chứ .”

 

Tái Văn nói, ” Trí nhớ của em chính là kém như vậy, Tứ Phương đã trở lại, từ nay về sau, một phút một giây em cũng sẽ không rời xa anh ấy , ai muốn lại đây hại anh ấy , em sẽ cùng hắn liều mạng.”

 

Tái Vũ lạnh lùng nói, “Vậy lúc em đáp ứng anh là muốn lợi dụng anh sao? Em trong lòng đã suy nghĩ như vậy , kia căn bản là một lời nói dối sao?”

 

Tái Văn quay đầu nhìn hắn, “Em là người nói dối như vậy đấy ”

 

“Em…” Tái Vũ tức giận .

 

Tái Văn thản nhiên nhìn hắn một cái “Mặc kệ tôi nói cái gì, tôi cho tới bây giờ đều chưa bao giờ nghĩ tới sẽ phải rời khỏi Tứ Phương, trừ phi Tứ Phương không cần tôi .”

 

“Anh ngày hôm qua nói với em như thế nào, em không nhớ rõ sao? Chính là vì em , Tứ Phương mới bị như vậy . Em buông ra hắn, hai người mới có thể sống tốt.”

 

“Phải không? Là như thế này sao?” Tái Văn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tiều tụy của Tứ Phương, “Cho dù như thế này, tôi cũng sẽ không rời đi , chờ Tứ Phương tỉnh lại , tôi nghe anh ấy, anh ấy muốn thế nào đều được “

 

Tái Vũ lạnh lùng nói, “Anh hỏi lại em một lần, em có theo anh trở về hay không ?”

 

“Không” Tái Văn trả lời không chút do dự.

 

“Vậy không nên trách anh không khách khí.” Tái Vũ nói xong, xông lên cầm lấy cánh tay Tái Văn, kéo cô ra ngoài, Tái Văn có thể cầm lấy giường bệnh , nhưng cô lại sợ anh hưởng đến Tứ Phương, chỉ có thể để Tái Vũ kéo ra khỏi phòng bệnh.

 

Tái Vũ dùng sức kéo cô đi phía trước đi, Tái Văn gắt gao phản kháng lại , chân gắt gao đè xuống đất , nhưng Tái Vũ mạnh quá , trực tiếp làm cô lảo đảo ngã về phía trước, đi qua bàn y tá , Tái Văn hai tay dùng toàn lực bắt lấy cái bàn , dù Tái Vũ kéo như thế nào, cô cũng không buông tay. Một bên y tá nhìn không hài lòng đành nói , “Hai người làm sao vậy ? Đây là bệnh viện, không được lôi kéo như vậy .”

 

Tái Văn thét lên , “Mau cứu tôi , hắn là người xấu…”

 

Tái Vũ sợ chuyện phiền phức , hắn liền tiến lên hướng tới gáy Tái Văn làm động tác chém , Tái Văn bất động rồi ngả lên trên mặt đất. Tái Vũ ôm lấy cô, đi nhanh ra ngoài.

 

Cô y tá một đường đuổi theo hắn, “này , anh là loại người nào? … Anh sao lại có thể tùy tiện đánh người a… Anh như vậy là muốn làm sao… này ,anh nếu không nói tôi sẽ gọi cảnh sát ” y tá vẫn đi theo Tái Vũ đến chỗ dừng xe bên ngoài.

 

Tái Vũ đem Tái Văn ném vào sau ô tô, sau đó từ trong túi lấy ra chứng nhận cảnh quan “Thấy được sao? Tôi là cảnh sát, đây là em tôi , chỉ lo chăm sóc bệnh nhân, bản thân lại không nghỉ ngơi, tôi muốn đem cô ấy về nhà nghỉ ngơi.”

 

Cô y tá lập tức hai mắt sáng lên, vừa hung hăn đó liền biến thành thương cảm cho em hắn ”Vậy anh đi cẩn thận .” Y tá vội vàng nói

back top