Nam Thần Nhà Tôi

Chương 13: Bị Chụp Mũ

Hơn nữa……
Dương Yến siết chặt nắm tay, tối nay cô định cho Phương Dịch Chung một “kinh ngạc lớn”, nếu như Phương Tinh Nghị đã tới, có một số chuyện cô muốn giải thích liền giải thích không được nữa rồi.
“Chú của cô bận như thế, không thể tới đâu nhỉ?” Mẹ chồng cần nhất là sĩ diện, con trai bà không nịnh bợ được Phương Tinh Nghị , cũng không cho phép người khác nịnh bợ: “Lúc trước cô kết hôn với Thái Nhi, cũng gửi thư mời cho Tinh Nghị , Tinh Nghị cũng nói sẽ đến, cuối cùng chỉ phái trợ lý qua tặng tiền lì xì, lần này chắc cũng không tới đâu.”
Em dâu nhếch miệng, cố gắng giữ vững nụ cười: “Bác à, bác vào đó ngồi trước đi, khách đến nhiều, cháu không tiện trò chuyện với bác.”
Lục Liên cười gật đầu, tựa như con gà giành chiến thắng, nhanh chân đi vào phòng tiệc.
Toàn bộ quá trình Dương Yến không lên tiếng.
Trái lại cô xem thường mẹ chồng cô, cùng hạng với sát nhân, khiến em dâu tức đến sắc mặt đều xanh, lợi hại!
Sau khi đi vào phòng tiệc, Dương Yến mới phát hiện tại sao mới đây đã không thấy Phương Dịch Chung nữa, thì ra cô tình nhân cũng tới, mặc một bộ lễ phục màu trắng bạc, thân thiết đứng chung với anh ta.
Thậm chí, Phương Dịch Chung còn dẫn theo Tần Mai Nghi đến chào hỏi Lục Liên .
Dương Yến nhìn ba người trước mặt mình diễn trò, rõ ràng trước đó đã cùng ăn cơm chung rồi, bây giờ làm như mới quen biết, cô xem đến muốn bật cười.
Lúc đầu Tần Mai Nghi là người ngoài, nên ngồi ở bàn khác, Lục Liên nói phải cảm ơn cô ấy đã chăm sóc Phương Dịch Chung, kiên quyết kéo người ngồi ở bên cạnh mình, cũng khiến cho Dương Yến như người ngoài.
Bàn lớn mười hai người, vẫn có một chỗ trống, đúng ngay kế bên Dương Yến, cô hơi lo lắng.
Nhưng nhìn ngó xung quanh, lại thoải mái trở lại.
Năm sáu bàn đều ngồi đủ người rồi,liền đợi ăn cơm, xem ra, Phương Tinh Nghị sẽ không tới.
Thân thích của nhà họ Phương không phải kẻ tầm thường, thấy một người ngoài ngồi bên cạnh Lục Liên , không nói gì, ánh mắt nhìn Dương Yến lại là cười trên nỗi đau người khác.
Dường như lại muốn nói, ngay cả làm con dâu của người khác cô cũng làm không tốt.
Lúc đầu Phương Dịch Chung còn gắp đồ ăn cho Dương Yến, thấp giọng an ủi cô hai câu, cuối cùng thấy chán rồi, xoay đầu liếc mắt đưa tình với Tần Mai Nghi , khiến lửa giận trong lòng Dương Yến ngày càng bùng lên.
Một mình cô lại chịu đựng, đã cho Phương Dịch Chung rất nhiều cơ hội rồi, anh ta lại không nể mặt!
“Mọi người.” Dương Yến không chịu đựng nổi nữa, vứt khăn ăn ra bàn, nâng ly rượu đỏ đứng dậy, dĩ nhiên giọng nói của cô khiến ánh mắt mọi người trên bàn nhìn qua đây.
“Hôm nay là ngày vui, để chúng ta cùng kính Khiết Khiết một ly đi!” Dương Yến nghiêng ly rượu về phía em dâu : “Khiết Khiết, vất vả cho em rồi.”
“Cảm ơn chị dâu.” Em họ và em dâu lập tức đứng dậy.
Mọi người đều đứng dậy cụng ly.
Dương Yến không vội ngồi xuống mà nhìn lướt qua Phương Dịch Chung, không biết anh ta nói gì với Tần Mai Nghi , vẻ mặt tươi cười, ánh mắt Dương Yến trầm xuống.
“Nhân dịp ngày tốt này, tôi cũng muốn thông báo một chuyện với mọi người, vui lây niềm vui của em.” Cô lấy một tờ giấy khám thai từ trong túi ra, cung kính đưa cho Lục Liên , nụ cười tươi trên môi, trên mặt mang theo tia ngại ngùng: “Mẹ, không lâu nữa mẹ có cháu trai để ẵm rồi.”
Chuyện này quá đột ngột, mọi người trên bàn đều không kịp phản ứng.
Nhất là Phương Dịch Chung.
Phương Dịch Chung vốn đang trò chuyện với Tần Mai Nghi , miệng còn đang nhai đồ ăn, sau khi nghe được tin này liền bị thức ăn làm nghẹn, khuôn mặt đỏ lên.
Anh xoay đầu nhìn Dương Yến, tay run rẫy chỉ về phía cô: “Cô, cô cô cô cô……”
“Chồng à! Anh không sao chứ?” Dương Yến sợ đến biến sắc, đẩy ghế ra đi qua kia, vỗ bôm bốp hai cái lên lưng Phương Dịch Chung, mắt Phương Dịch Chung gần như trợn trắng.
“Cô làm gì thế, muốn vỗ chết anh ấy phải không?” Tần Mai Nghi cố sức gạt tay Dương Yến ra.
Dương Yến hơi ấm ức: “Chồng tôi bị nghẹn đồ ăn, tôi giúp anh ấy vỗ lưng không được sao? Tôi biết cô là cấp trên của chồng tôi, nhưng mà giám đốc Tần, có phải cô quan tâm quá mức rồi hay không?”
Tần Mai Nghi biết vị trí hiện tại của mình, không tiện nói, hung hãn trừng Dương Yến một cái.
Sau khi Phương Dịch Chung uống một cốc nước lớn, cuối cùng cũng nuốt xuống thức ăn, anh bỗng đứng dậy, căm giận nhìn chằm chằm Dương Yến, nghiến răng nghiến lợi: “Dương Yến, sao cô lại có thai!”
Anh chưa từng chạm qua cô, cô mang thai của ai?
Trừ phi!
Nghĩ đến Dương Yến dịu dàng, ngoan ngoãn mà lại ra ngoài tìm người đàn ông khác chụp mũ mình, lửa giận trong mắt Phương Dịch Chung càng tăng lên, hận không thể bóp chết cô gái trước mắt.

back top