Có lẽ những lời của Dương Yến đã quá đanh thép cho nên mới khiến Tưởng Song Kỳ hoảng sợ : “ Cô, cô, cô.” Cô ta đứng đó ậm ờ cả nửa ngày cũng không đáp lại được một câu ra hồn, Dương Yến cũng không muốn nói thêm nữa, liền xoay người rời đi.
Mãi cho đến khi Dương Yến đã lái xe đi rất xa, Tưởng Song Kỳ mới hồi thần lại, cô ta nghĩ mình vậy mà lại bị Dương Yến lừa, liền tức giận la hét và giẫm chân bình bịch.
Cô ta rõ ràng là muốn đến thị uy với Dương Yến mà, tại sao lại thành bị ả bắt nạt rồi?
Thật đáng ghét!
……
Theo lời dặn của Dương Yến, một số phóng viên đã lặng lẽ đăng tin tức về Tổng giám đốc Ngụy của Công ty Phong Nhạc, và chỉ trong vài giờ, nó đã gây xôn xao trên Internet.
Bộ phận quan hệ công chúng của Phong Nhạc còn chưa kịp liên lạc với phóng viên để ngăn chặn tin tức thì các nhân viên của cơ quan đã đến công ty để mời Tổng giám đốc Ngụy rồi. Các phóng viên bên ngoài đã ghi hình lại cảnh Tổng giám đốc Ngụy bị bắt đi, rồi viết bài đẩy Phong Nhạc lên đầu sóng ngọn gió, cổ phiếu của Phong Nhạc lao dốc không phanh, chỉ sau ba ngày thì đã yên vị tại điểm thấp nhất.
Bởi vì bây giờ sự chú ý của công chúng đều đổ lên công ty Phong Nhạc, nên tập đoàn Phương Thị lặng lẽ rút lui, còn các nhân viên cấp cao trong công ty đã bay đến một thị trấn nhỏ ở một quận miền núi để thực hiện các hoạt động phúc lợi công cộng để ổn định cổ phiếu.
Có lẽ sau khi được Dương Yến giáo huấn một trận tối hôm đó, Tưởng Song Kỳ cũng biết được tập đoàn Phương Thị vô cùng quan trọng. Khi đoàn làm phim quảng bá bộ phim mới, họ đã nói rõ rằng họ đã nhận được một bộ phim tài liệu của một đạo diễn nào đó về sự trưởng thành của trẻ em ở miền núi. Đội ngũ phía sau của họ cũng đã ra sức tuyên truyền rằng cô đã quyên góp hàng tỷ đồng để xây dựng một số trường học ở miền núi.
Vì ngoại hình của Tưởng Song Kỳ khá xinh đẹp nên có rất nhiều người hâm mộ cô ta, lại cộng thêm mấy tin tức lăng xê này nữa nên khiến nhiều người xem dạo cũng dần trở thành fan của cô ta, còn có một số thổ hào đã trực tiếp mua cổ phiếu của tập đoàn Phương Thị để giúp đỡ.
Với sự giúp đỡ từ bên ngoài, cổ phiếu của tập đoàn Phương thị cuối cùng cũng đã ổn định và tăng chậm lại.
Trong thời gian này, đầu của Dương Yến dường như sắp nổ tung vì đống chuyện của tập đoàn Phương Thị. Cô phải xử lý vấn đề đối ngoại, còn phải xoa dịu đám cổ đông để họ bình tĩnh hơn.
Sau khi cổ phiếu của Tập đoàn Phương Thị ổn định, Dương Yến mới thở phào nhẹ nhõm, cô ngồi xuống ghế tùy tiện đưa ngón tay lướt Facebook, thì nhìn thấy video mà Tưởng Song Kỳ quảng bá phim.
Cũng may Tưởng Song Kỳ còn có não, cô ta còn biết sử dụng thân phận diễn viên của mình và đám fan kia để giúp đỡ Tập đoàn Phương Thị.
Nhớ đến việc Tưởng Song Kỳ đưa ra tấm chi phiếu tối hôm đó, Dương Yến có hơi hối hận một chút.
Bất kể ‘người bạn trai’cô ta nói lúc đó là ai, cô không phải là rõ nhất sao? Tại sao lại phải xé tấm chi phiếu trị giá 5 tỷ đó chứ? Não cô đúng là hư thật rồi mà!
“Hả?” Dương Yến nhìn thấy trong video có một dáng người rất quen thuộc, cô lập tức ngồi thẳng dậy, sau đó cô tua ngược đoạn video lại rồi bấm dừng soi kĩ.
Vieo được đăng tải trên trang web chính thức nên độ phân giải rất cao, tuy người đàn ông đó đội mũ và đeo mặt nạ kín mít, nhưng dáng người và cả đường nét nửa trên khuôn mặt anh ta rất giống với Quách Thường Phúc.
Tại sao Quách Thường Phúc lại chạy tới nơi đó?
Video không thể phóng lớn lên đượcc, Dương Yến đành híp mắt lại, ngay khi cô định nhìn kĩ lại lần nữa thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa ‘ cốc cốc’.
“Giám đốc Dương, con có đang bận không?”
Dương Yến vội vàng ngẩng đầu nhìn lên thì thấy ông Phương đang đứng ở cửa văn phòng, cô nhanh chóng đặt điện thoại xuống rồi chạy tới đón : “ Ông Phương, ông gọi con là Tiểu Dương được rồi, mời ông ngồi.”
Cô nhường chiếc ghế làm việc êm ái của mình cho ông.
Ông Phương xua tay rồi ngồi xuống chiếc ghế mây đối diện, ông đặt chiếc thùng giữ nhiệt lên bàn rồi nói với Dương Yến : “ Mấy hôm nay công ty rất bận đúng không?”
“ Bận, ai cũng bận hết ạ!” Dương Yến mỉm cười nói tiếp : “ Bộ phận quan hệ công chúng là bận rộn nhất. Lần này mọi chuyện được giải quyết ổn thỏa nhanh như vậy cũng không thiếu công lao của cô Tưởng được.”
Ông Phương gật đầu: “ Con nha đầu Kỳ Kỳ đó bình thường thì trông kiêu ngạo, không ngờ lại còn biết phân biệt chuyện gì quan trọng chuyện gì không như vậy. Lần này nó đã làm rất tốt, nhưng cực khổ nhất vẫn là con.”
“ Ta biết biết con ngoài xử lý chuyện của Phương Thị, còn phải tìm cách ứng phó với đám người cổ đông kia.” Ông Phương nói : “ Mấy chuyện mà giám đốc tạm thời phải làm cũng không phải chuyện gì tốt, vất vả cho con rồi.”
Dương Yến nhận chức này cũng đã lâu rồi, chuyện mà cô gặp đều là mấy chuyện tranh tranh đấu đấu. Ngoại trừ trưởng phòng La thì không ai quan tâm đến cô nhiều như vậy. Sự mệt mỏi trong lòng cô giờ đây cũng đã không còn nữa.
“ Nào, mau nếm thử món canh bồ câu này đi.” Ông Phương mở nắp thùng giữ nhiệt rồi cười haha nói : “ Đầu bếp trong nhà hầm canh rất ngon, Tinh Nghị vô cùng thích, mỗi lần về nhà đều phải uống tới hai chén.”
“Cảm ơn, ông cứ ngồi đi, để con làm được rồi.” Dù sao ông Phương cũng đã cất công nên Dương Yến cũng không tiện từ chối, nhìn thấy ông đã múc sẵn, cô nhanh chóng đưa tay nhận lấy.
Nồi canh chim bồ câu được hầm vừa phải, vô cùng thơm.
Dương Yến húp được một ngụm thì mắt liền sáng rỡ, cô mở miệng khen lấy khen để: “ Ngon quá. Làm phiền ông quá rồi ông Phương, ông còn cất công mang đồ ngon từ nhà đến cho con nữa.”
“ Chỉ là canh bồ câu thôi, chứ đâu phải đồ ngon gì.” Ông Phương xua xua tay, ông nhìn cô với ánh mắt mang đầy sự ôn hòa và yêu quý, như thể ông đang nhìn đứa cháu trong nhà của mình vậy : “ Nếu con thích nó, ta sẽ sai đầu bếp đến Phương Thị. Dù sao, khi bộ phận của các con có một đầu bếp chuyên môn phụ trách, thì người khác cũng sẽ không nói ra nói vào nữa.”
“ Lòng tốt của ông con hiểu, nhưng thật sự không cần đâu.” Dương Yến mỉm cười đáp : “ Các đầu bếp mà Tổng giám đốc Phương sắp xếp cho tụi con đều đến từ các khách sạn năm sao, cho nên tay nghề nấu ăn cũng rất tuyệt.”
Thấy Dương Yến nói vậy, ông Phương cũng đành phải từ bỏ ý định.
Ông Phương nói với Dương Yến được hai câu thì bắt đầu nói về chuyện ăn lẩu lần đó, biểu cảm nuối tiếc : “Chà, nếu ta tới Phương Thị sớm một chút thì không chừng đã nhận ra con rồi.”
“ Ta không ngờ con lại làm việc ở Phương Thị, hơn nữa còn được Tinh Nghị tín nhiệm như vậy.”
Dương Yến hơi xấu hổ khi nghe ông Phương nói như vậy.
Dù sao cô và Phương Dịch Chung cũng đã từng có một cuộc hôn nhân hữu danh vô thực, cô cũng không ngờ ông Phương và Phương Tinh Nghị lại là cha con.
Ông Phương đột nhiên hỏi: “ Con gái, con có thích Tinh Nghị không?”
“ Khụ khụ!” Dương Yến bị sặc canh, cô nhanh chóng rút hai miếng khăn giấy ra để lau khóe miệng, vành tai cô lúc này thì ửng đỏ cả lên : “ Ông, ông Phương, con rất kính trọng Tổng giám đốc Phương.”
“ Chỉ là kính trọng, chứ không thích sao?” ông Phương sốt ruột hỏi.
Dương Yên gật đầu thiếu tự nhiên rồi nói: “ Con rất cảm kích vì Tổng giám đốc Phương đã tín nhiệm con, nhưng mà tụi con chỉ có quan hệ cấp trên cấp dưới bình thường mà thôi. Tổng giám đốc nhìn người không có sai, cô Tống vừa hiền lành lại vừa xinh đẹp nữa.”
Ông Phương có hơi thất vọng.
Cái cô Tống Tĩnh Hòa đó đúng là cũng không tệ, rất hiếu thảo, hay đến thăm ông, nhưng dù sao cũng là Tinh Nghị thích, còn trong lòng ông, Dương Yến mới là cô con dâu mà ông thích nhất, vừa phóng khoáng độ lượng, vừa thông minh.
Thật đáng tiếc ...
Ông Phương nán lại không bao lâu thì bệnh viện gọi điện thoại tới yêu cầu ông tới bệnh viện tái khám. Dương Yến tiễn ông Phương ra ngoài rồi sắp xếp Cao Mỹ Hy lái xe đưa ông đi bệnh viện.’
“Con gái, con có thể cân nhắc điều đó một chút không.” Chuẩn bị đi rồi mà ông Phương vẫn còn chưa từ bỏ ý định, ông nói với Dương Yến : “ Con trai ta không tệ đâu, vẻ ngoài thì đẹp trai, trưởng thành, không có kén chọn cái gì hết, tài sản cũng nhiều nữa.”
“...”
“Mặc dù Tinh Nghị lớn hơn con tới năm, sáu tuổi, nhưng nó cái gì cũng thành thục cả, con cũng không cần phải chỉ dạy gì đâu, nó tốt hơn thằng Dịch Chung gấp ngàn lần lận, nhất định sẽ không làm con bị tổn thương.”
Dương Yến cố gắng giữ nụ cười : “ Vâng, ông theo thư ký Cao đi bệnh viện trước đi ạ.”
Sau khi thư ký Cao đưa ông Phương đi, Dương Yến cũng trở về văn phòng của mình. Cô quay người lại rất nhanh, nên không chú ý đến Cao Mỹ Hy lại quay lại nhìn cô lần nữa, đúng là khóc không được mà cười cũng không xong mà.
Dựa trên địa vị và thân phận của Phương Tinh Nghị, căn bản không thiếu người muốn kết hôn với anh. Nói một cách dễ hiểu hơn, ông Phương chỉ sợ không có con dâu, chứ không ngại làm nhân viên chào hàng đâu.
Đúng là ông Phương vừa dễ thương vừa vui tính mà.
…….
Mãi cho đến khi Dương Yến đã lái xe đi rất xa, Tưởng Song Kỳ mới hồi thần lại, cô ta nghĩ mình vậy mà lại bị Dương Yến lừa, liền tức giận la hét và giẫm chân bình bịch.
Cô ta rõ ràng là muốn đến thị uy với Dương Yến mà, tại sao lại thành bị ả bắt nạt rồi?
Thật đáng ghét!
……
Theo lời dặn của Dương Yến, một số phóng viên đã lặng lẽ đăng tin tức về Tổng giám đốc Ngụy của Công ty Phong Nhạc, và chỉ trong vài giờ, nó đã gây xôn xao trên Internet.
Bộ phận quan hệ công chúng của Phong Nhạc còn chưa kịp liên lạc với phóng viên để ngăn chặn tin tức thì các nhân viên của cơ quan đã đến công ty để mời Tổng giám đốc Ngụy rồi. Các phóng viên bên ngoài đã ghi hình lại cảnh Tổng giám đốc Ngụy bị bắt đi, rồi viết bài đẩy Phong Nhạc lên đầu sóng ngọn gió, cổ phiếu của Phong Nhạc lao dốc không phanh, chỉ sau ba ngày thì đã yên vị tại điểm thấp nhất.
Bởi vì bây giờ sự chú ý của công chúng đều đổ lên công ty Phong Nhạc, nên tập đoàn Phương Thị lặng lẽ rút lui, còn các nhân viên cấp cao trong công ty đã bay đến một thị trấn nhỏ ở một quận miền núi để thực hiện các hoạt động phúc lợi công cộng để ổn định cổ phiếu.
Có lẽ sau khi được Dương Yến giáo huấn một trận tối hôm đó, Tưởng Song Kỳ cũng biết được tập đoàn Phương Thị vô cùng quan trọng. Khi đoàn làm phim quảng bá bộ phim mới, họ đã nói rõ rằng họ đã nhận được một bộ phim tài liệu của một đạo diễn nào đó về sự trưởng thành của trẻ em ở miền núi. Đội ngũ phía sau của họ cũng đã ra sức tuyên truyền rằng cô đã quyên góp hàng tỷ đồng để xây dựng một số trường học ở miền núi.
Vì ngoại hình của Tưởng Song Kỳ khá xinh đẹp nên có rất nhiều người hâm mộ cô ta, lại cộng thêm mấy tin tức lăng xê này nữa nên khiến nhiều người xem dạo cũng dần trở thành fan của cô ta, còn có một số thổ hào đã trực tiếp mua cổ phiếu của tập đoàn Phương Thị để giúp đỡ.
Với sự giúp đỡ từ bên ngoài, cổ phiếu của tập đoàn Phương thị cuối cùng cũng đã ổn định và tăng chậm lại.
Trong thời gian này, đầu của Dương Yến dường như sắp nổ tung vì đống chuyện của tập đoàn Phương Thị. Cô phải xử lý vấn đề đối ngoại, còn phải xoa dịu đám cổ đông để họ bình tĩnh hơn.
Sau khi cổ phiếu của Tập đoàn Phương Thị ổn định, Dương Yến mới thở phào nhẹ nhõm, cô ngồi xuống ghế tùy tiện đưa ngón tay lướt Facebook, thì nhìn thấy video mà Tưởng Song Kỳ quảng bá phim.
Cũng may Tưởng Song Kỳ còn có não, cô ta còn biết sử dụng thân phận diễn viên của mình và đám fan kia để giúp đỡ Tập đoàn Phương Thị.
Nhớ đến việc Tưởng Song Kỳ đưa ra tấm chi phiếu tối hôm đó, Dương Yến có hơi hối hận một chút.
Bất kể ‘người bạn trai’cô ta nói lúc đó là ai, cô không phải là rõ nhất sao? Tại sao lại phải xé tấm chi phiếu trị giá 5 tỷ đó chứ? Não cô đúng là hư thật rồi mà!
“Hả?” Dương Yến nhìn thấy trong video có một dáng người rất quen thuộc, cô lập tức ngồi thẳng dậy, sau đó cô tua ngược đoạn video lại rồi bấm dừng soi kĩ.
Vieo được đăng tải trên trang web chính thức nên độ phân giải rất cao, tuy người đàn ông đó đội mũ và đeo mặt nạ kín mít, nhưng dáng người và cả đường nét nửa trên khuôn mặt anh ta rất giống với Quách Thường Phúc.
Tại sao Quách Thường Phúc lại chạy tới nơi đó?
Video không thể phóng lớn lên đượcc, Dương Yến đành híp mắt lại, ngay khi cô định nhìn kĩ lại lần nữa thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa ‘ cốc cốc’.
“Giám đốc Dương, con có đang bận không?”
Dương Yến vội vàng ngẩng đầu nhìn lên thì thấy ông Phương đang đứng ở cửa văn phòng, cô nhanh chóng đặt điện thoại xuống rồi chạy tới đón : “ Ông Phương, ông gọi con là Tiểu Dương được rồi, mời ông ngồi.”
Cô nhường chiếc ghế làm việc êm ái của mình cho ông.
Ông Phương xua tay rồi ngồi xuống chiếc ghế mây đối diện, ông đặt chiếc thùng giữ nhiệt lên bàn rồi nói với Dương Yến : “ Mấy hôm nay công ty rất bận đúng không?”
“ Bận, ai cũng bận hết ạ!” Dương Yến mỉm cười nói tiếp : “ Bộ phận quan hệ công chúng là bận rộn nhất. Lần này mọi chuyện được giải quyết ổn thỏa nhanh như vậy cũng không thiếu công lao của cô Tưởng được.”
Ông Phương gật đầu: “ Con nha đầu Kỳ Kỳ đó bình thường thì trông kiêu ngạo, không ngờ lại còn biết phân biệt chuyện gì quan trọng chuyện gì không như vậy. Lần này nó đã làm rất tốt, nhưng cực khổ nhất vẫn là con.”
“ Ta biết biết con ngoài xử lý chuyện của Phương Thị, còn phải tìm cách ứng phó với đám người cổ đông kia.” Ông Phương nói : “ Mấy chuyện mà giám đốc tạm thời phải làm cũng không phải chuyện gì tốt, vất vả cho con rồi.”
Dương Yến nhận chức này cũng đã lâu rồi, chuyện mà cô gặp đều là mấy chuyện tranh tranh đấu đấu. Ngoại trừ trưởng phòng La thì không ai quan tâm đến cô nhiều như vậy. Sự mệt mỏi trong lòng cô giờ đây cũng đã không còn nữa.
“ Nào, mau nếm thử món canh bồ câu này đi.” Ông Phương mở nắp thùng giữ nhiệt rồi cười haha nói : “ Đầu bếp trong nhà hầm canh rất ngon, Tinh Nghị vô cùng thích, mỗi lần về nhà đều phải uống tới hai chén.”
“Cảm ơn, ông cứ ngồi đi, để con làm được rồi.” Dù sao ông Phương cũng đã cất công nên Dương Yến cũng không tiện từ chối, nhìn thấy ông đã múc sẵn, cô nhanh chóng đưa tay nhận lấy.
Nồi canh chim bồ câu được hầm vừa phải, vô cùng thơm.
Dương Yến húp được một ngụm thì mắt liền sáng rỡ, cô mở miệng khen lấy khen để: “ Ngon quá. Làm phiền ông quá rồi ông Phương, ông còn cất công mang đồ ngon từ nhà đến cho con nữa.”
“ Chỉ là canh bồ câu thôi, chứ đâu phải đồ ngon gì.” Ông Phương xua xua tay, ông nhìn cô với ánh mắt mang đầy sự ôn hòa và yêu quý, như thể ông đang nhìn đứa cháu trong nhà của mình vậy : “ Nếu con thích nó, ta sẽ sai đầu bếp đến Phương Thị. Dù sao, khi bộ phận của các con có một đầu bếp chuyên môn phụ trách, thì người khác cũng sẽ không nói ra nói vào nữa.”
“ Lòng tốt của ông con hiểu, nhưng thật sự không cần đâu.” Dương Yến mỉm cười đáp : “ Các đầu bếp mà Tổng giám đốc Phương sắp xếp cho tụi con đều đến từ các khách sạn năm sao, cho nên tay nghề nấu ăn cũng rất tuyệt.”
Thấy Dương Yến nói vậy, ông Phương cũng đành phải từ bỏ ý định.
Ông Phương nói với Dương Yến được hai câu thì bắt đầu nói về chuyện ăn lẩu lần đó, biểu cảm nuối tiếc : “Chà, nếu ta tới Phương Thị sớm một chút thì không chừng đã nhận ra con rồi.”
“ Ta không ngờ con lại làm việc ở Phương Thị, hơn nữa còn được Tinh Nghị tín nhiệm như vậy.”
Dương Yến hơi xấu hổ khi nghe ông Phương nói như vậy.
Dù sao cô và Phương Dịch Chung cũng đã từng có một cuộc hôn nhân hữu danh vô thực, cô cũng không ngờ ông Phương và Phương Tinh Nghị lại là cha con.
Ông Phương đột nhiên hỏi: “ Con gái, con có thích Tinh Nghị không?”
“ Khụ khụ!” Dương Yến bị sặc canh, cô nhanh chóng rút hai miếng khăn giấy ra để lau khóe miệng, vành tai cô lúc này thì ửng đỏ cả lên : “ Ông, ông Phương, con rất kính trọng Tổng giám đốc Phương.”
“ Chỉ là kính trọng, chứ không thích sao?” ông Phương sốt ruột hỏi.
Dương Yên gật đầu thiếu tự nhiên rồi nói: “ Con rất cảm kích vì Tổng giám đốc Phương đã tín nhiệm con, nhưng mà tụi con chỉ có quan hệ cấp trên cấp dưới bình thường mà thôi. Tổng giám đốc nhìn người không có sai, cô Tống vừa hiền lành lại vừa xinh đẹp nữa.”
Ông Phương có hơi thất vọng.
Cái cô Tống Tĩnh Hòa đó đúng là cũng không tệ, rất hiếu thảo, hay đến thăm ông, nhưng dù sao cũng là Tinh Nghị thích, còn trong lòng ông, Dương Yến mới là cô con dâu mà ông thích nhất, vừa phóng khoáng độ lượng, vừa thông minh.
Thật đáng tiếc ...
Ông Phương nán lại không bao lâu thì bệnh viện gọi điện thoại tới yêu cầu ông tới bệnh viện tái khám. Dương Yến tiễn ông Phương ra ngoài rồi sắp xếp Cao Mỹ Hy lái xe đưa ông đi bệnh viện.’
“Con gái, con có thể cân nhắc điều đó một chút không.” Chuẩn bị đi rồi mà ông Phương vẫn còn chưa từ bỏ ý định, ông nói với Dương Yến : “ Con trai ta không tệ đâu, vẻ ngoài thì đẹp trai, trưởng thành, không có kén chọn cái gì hết, tài sản cũng nhiều nữa.”
“...”
“Mặc dù Tinh Nghị lớn hơn con tới năm, sáu tuổi, nhưng nó cái gì cũng thành thục cả, con cũng không cần phải chỉ dạy gì đâu, nó tốt hơn thằng Dịch Chung gấp ngàn lần lận, nhất định sẽ không làm con bị tổn thương.”
Dương Yến cố gắng giữ nụ cười : “ Vâng, ông theo thư ký Cao đi bệnh viện trước đi ạ.”
Sau khi thư ký Cao đưa ông Phương đi, Dương Yến cũng trở về văn phòng của mình. Cô quay người lại rất nhanh, nên không chú ý đến Cao Mỹ Hy lại quay lại nhìn cô lần nữa, đúng là khóc không được mà cười cũng không xong mà.
Dựa trên địa vị và thân phận của Phương Tinh Nghị, căn bản không thiếu người muốn kết hôn với anh. Nói một cách dễ hiểu hơn, ông Phương chỉ sợ không có con dâu, chứ không ngại làm nhân viên chào hàng đâu.
Đúng là ông Phương vừa dễ thương vừa vui tính mà.
…….