Nam Thần Nhà Tôi

Chương 138: Công Kích Cá Nhân

"Chuyện gì vậy?"
Cao Mỹ Hy nói: "Nhóm phóng viên vây bên ngoài tập đoàn không phải vì chuyện cái chết của công nhân mà là vì chuyện tổng giám đốc bộ phận quốc tế trong Phương thị tham ô."
"Vấn đề là ở đây." Dương Yến nhíu mày nói: "Tham tiền của Phương thị, bọn họ hóng hớt gì chứ?"
"Vấn đề là ở đây." Cao Mỹ Hy ngập ngừng, rồi lại cất tiếng bảo: "Anh ta trộm tiền của Phương thị đi mở sòng bài và câu lạc bộ, lợi dụng chức vị dính líu đến việc cưỡng dâm hơn một trăm đứa trẻ vị thành niên."
"Còn có mấy cô gái trong câu lạc bộ Viên Dã ấy đều bị người của anh ta lừa vào đó, bị bọn họ hoặc là bị khách hàng dằn vặt đến chết, chỉ mỗi thống kê thôi đã có hơn năm mươi người, việc này được chia sẻ điên cuồng trên mạng từ 5 giờ sáng, hồi 8 giờ cảnh sát đã đến Phương thị hỏi han rồi."
"..."
Dương Yến lảo đảo, suýt tí nữa đã ngã nhào.
Lúc cô vịn lên vách tường, gần như quay đầu nhìn Cao Mỹ Hy rồi hít một hơi khí lạnh: "Trời ạ, tại sao chuyện này bị tung ra ở thời điểm hiện tại, muốn dồn Phương thị vào đường chết ư?"
Từ sau khi Dương Yến được điều đến bộ phận mới thì cô chỉ tập trung vào tổng giám đốc và một vài người chức vụ cao chứ không hề quan tâm đến bộ phận quốc tế, cô cũng không ngờ rằng có người dám to gan như vậy!
Nếu chỉ tham ô thôi thì sa thải là được, một người đã có vết đen thì đi đâu cũng không thăng chức được, nhưng Viên Dã trộm tiền Phương thị mở sòng bài, lừa bán trẻ vị thành niên thì xong rồi.
Nửa tháng trước Phương Tinh Nghị gặp tai nạn giao thông, Phương thị như rắn mất đầu khiến cổ phiếu giảm sút, khó khăn lắm mới ổn định lại được.
Việc này này còn nghiêm trọng đến thế thì phải giải quyết làm sao?
"Mấy thằng bị bắt trong sòng bài bị cảnh sát ép cung, khai ra hết sạch rồi." Cao Mỹ Hy nói: "Mọi chuyện xảy ra quá mức đột ngột, bộ quan hệ công chúng của Phương thị không nhúng tay vô được."
Dương Yến thở dài, ráng dằn cơn bực bội trong lòng xuống: "Cô đi gọi người bên bộ phận quan hệ công chúng và nhóm luật sư qua đây."
"Tôi sẽ đi ngay."
Dương Yến và bộ phận quan hệ công chúng cùng nhóm luật sư nhanh chóng ngồi trong phòng họp, bầu không khí nghiêm túc cực kỳ.
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột khiến cho tất cả mọi người trở tay không kịp, vẻ mặt ai cũng nặng nề.
Dương Yến bình tĩnh nói: "Các hành vi của tổng giám đốc chi nhánh quốc tế đã làm tổn hại nghiêm trọng đến danh tiếng Phương thị, mọi người nhất định phải xử lý chuyện này đến nơi đến chốn, không được xem thường."
Mấy người bọn họ ngồi trong phòng họp thương lượng từng phương pháp đối phó, hơn một tiếng đồng hồ sau cánh cửa phòng họp mới được mở ra.
Dương Yến phải đi xử lý chuyện khác ngay.
Tổng giám đốc chi nhánh quốc tế Viên Dã tham ô công quỹ Phương thị mở sòng bài, lừa bán trẻ vị thành niên...Gần như việc này đã mang đến tai họa mang tính hủy diệt cho Phương thị, vô số bài báo đăng trên mạng mấy ngày liên tiếp đều viết về chuyện này.
Cổ phiếu của Phương thị mỗi ngày một giảm sút, thậm chí người thân của mấy công nhân chết ngoài ý muốn ấy cũng kéo nhau đến Phương thị, cầm cờ trắng, đứng ngoài cửa công ty căm phẫn chỉ trích Phương thị mất lương tâm, đẩy dư luận lên đỉnh sôi trào.
Ở thời điểm hiện tại mà dường như phó tổng giám đốc Tôn đã biến mất dạng, tất cả trách nhiệm đều rơi lên vai Dương Yến.
Cô còn phải đối phó với số cổ đông đó, quả thực làm cô sức cùng lưc kiệt.
Dương Yến biết Phương Tinh Nghị cũng đọc tin tức, nhưng lúc trò chuyện với anh cô đều nhẹ nhàng ứng đáp*, cô biết anh đã chuyển về biệt thự nghỉ ngơi, có mấy người Lục Văn Thù kề cận chăm sóc.
Đội luật sư của Phương thị là đội giỏi giang nhất, giỏi hơn tất cá các đội luật sư của các tập đoàn khác nhiều, tác phong nhanh nhẹn dứt khoát, nhanh chóng giải quyết xong xuôi chuyện thân nhân tìm đến công ty gây sự.
Bộ phận quan hệ công chúng đã chuẩn bị văn bản xong xuôi hết, Dương Yến thay mặt tổng giám đốc Phương thị gửi lời xin lỗi đến công chúng, cuối cùng nhóm luật sư giải quyết mọi chuyện còn sót lại.
Sở trường của luật sư là bào chữa cho ông chủ của mình.
Có đơn vị truyền thông nhận tiền của Phương thị tất nhiên biết phải làm như thế nào, chỉ có điều lúc nhìn thấy mọi việc đã bắt đầu lắng xuống thì lại có tin tức mới bùng lên trên mạng.
Tất cả tư liệu từ nhỏ đến lớn của Dương Yến đều bị đăng lên mạng cho người ta dòm ngó, bao gồm cả cha mẹ đã ly hôn từ sớm của cô, nhà cô không giàu có gì, cuối cùng cô lại đi du học ở đại học Newcastle bên nước ngoài.
Tin tức mới đăng này giống như một tát lên lên mặt Dương Yến vậy.
Từ sau khi cô tạm thời đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc, việc cô sợ nhất là bị người đào ra thân thế của mình, cô đã đánh tiếng trước với bộ phận quan hệ công chúng, nói bọn họ che giấu thân thế của cô, để miễn phải dẫn đến rắc rối không đáng có.
Kết quả chuyện làm cô lo lắng nhất vẫn đã xảy ra rồi.
Dương Yến mở họp báo thật thà nói về thân thế của mình, có điều người ngoài đều không tin.
Mọi người chỉ cần lên mạng tìm tòi là biết, Newscatle là học viện phiên dịch nổi tiếng trên toàn thế giới, người muốn nhập học chỉ thông minh thôi chưa đủ mà còn cần có tài sản nhất định, với điều kiện gia đình của Dương Yến thì sao nhập học được kia chứ?
Cho dù Dương Yến giải thích mẹ của cô đã bán đi ngôi nhà ở quê hương bọn họ, bản thân cô cũng có học bổng, bằng chứng đã đưa ra hết nhưng vẫn có người không tin, thậm chí còn đổi cách khác, chỉ trích cô làm việc không đúng chuyên ngành
Cô chỉ là phiên dịch viên mà lại tạm thời thay mặt tổng giám đốc à?
Tất cả mũi nhọn đều chỉ về phía Dương Yến, đặc biệt là nhóm cổ đông, lời lẽ sắc bén hơn người ngoài nhiều, bọn họ đều cân nhắc xem có nên mở cuộc họp để tìm ra người khác tạm thời đảm nhiện chức vụ tổng giám đốc hay không.
Mặc dù tất cả tài liệu về Dương Yến đã được phong tỏa hết vào chiều nay, nhưng những người lưu trữ hình ảnh đều tiếp tục đăng tải lên, bọn họ đã tắt tính năng bình luận của vài trang báo mạng nhưng tin xấu vẫn bay rợp trời.
Lâm Thanh Dung không cho Dương Yến đọc tin tức mà cố gắng an ủi cô: "Ni Ni, cậu đừng nghe bọn họ thả rắm, không đúng chuyên ngành thì sao chứ, thời đại bây giờ có năng lực mới có đạo lý."
Dương Yến miễn cưỡng mỉm cười: "Tớ không sao đâu."
Đọc nhiều tin tức xấu đến vậy nên Dương Yến đã tê liệt từ lâu rồi, cô ăn cơm xong bèn về phòng, tắm rửa gội đầu, cuối cùng mệt mỏi rũ rời nằm bệt trên giường, ngẩng người nhìn trần nhà.
Lúc bầu không khí xung quanh triệt để yên tĩnh trở lại, chợt có một câu nói vang lên trong đầu cô: Cô thật sự không làm được hay sao?
Hình như là thế.
Chú Phương giỏi như thế, cho dù Phương thị có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa đều có thể giải quyết êm ả, còn cô không làm việc gì cho ra hồn được hết, khiến cho Phương thị gay go như thế này.
Cô chỉ là người phiên dịch, cũng chỉ biết phiên dịch mà thôi.
Làm gì biết kinh doanh cơ chứ.
Tâm trạng Dương Yến rất đỗi nặng nề, vừa sốt ruột vừa buồn bực, cô sờ điện thoại, lúc mở Mess nhìn thấy tên Phương Tinh Nghị, ngón tay cô chậm chạm không đặt xuống nổi.
Phương Tinh Nghị bị phế hai chân, sợ là anh còn thấy buồn hơn cả cô nữa, bản thân mình không nên để mấy chuyện này quấy rầy anh.
Cô đấu tranh tâm lý một hồi rồi cuối cùng vẫn đặt điện thoại xuống.
Vào giây phút đặt điện thoại xuống, màn hình chợt sáng lên báo có tin nhắn âm thanh của Phương Tinh Nghị đến.
Dương Yến trượt mở rồi áp điện thoại lên tai.
"Tôi đã đọc tin tức rồi." Phương Tinh Nghị thư thả cất tiếng nói, giọng nói hơi trầm thấp: "Tôi đã Văn Thù xử lý mấy đơn vị truyền thông công kích cá nhân."
Lúc nghe thấy giọng nói của anh, Dương Yến càng thấy tủi thân hơn nữa, sống mũi cay cay gần như muốn bật khóc, sau đó lại ráng dằn xuống, không muốn làm anh lo lắng.
"Thảo nào mấy bài báo đó bị xóa nhanh như vậy, anh thay tôi nói tiếng cảm ơn với anh Lục." Dương Yến làm ra vẻ ung dung nói: "Ngày mai tôi sẽ mở họp, bảo các cổ đông đừng lo lắng nữa.
"Nếu khó chịu thì chứ nói với tôi." Phương Tinh Nghị nói, giọng nói vương vẻ có lỗi: "Xin lỗi vì đã để một mình cô gánh vác nhiều chuyện đến như vậy, cô vất vả nhiều rồi."
"Tôi...Tôi sao khó chịu được..." Dương Yến muốn nói không sao, nhưng vừa mở miệng giọng nói đều khàn khàn cả, giống như sắp bật khóc đến nơi, cô cắn môi.
Không được, khóc thì mất mặt quá.

back top