Nam Thần Nhà Tôi

Chương 142: Nếu Như Ông Trời Cho Cô Thêm Một Cơ Hội Nữa

Dương Yến đạp xe băng băng trên con đường, còn đến khách sạn trước lúc đàm phán sớm hơn năm phút.
Cô bước nhanh vào khách sạn, vừa thuận tiện sửa lại tóc tai quần áo, đến khi cô hỏi lễ tân, đối phương nói cho cô biết tổng giám đốc Hứa và nhóm của anh ta đã rời đi trước đó rồi.
“Đậu xanh!” Dương Yến tức giận vứt túi ở tiền sảnh.
Cô phải mượn xe một cậu bé, thật không dễ dàng gì mới đến nới, bọn họ lại rời đi sớm?
Hừ, đậu xanh rau muống!
Hít thở sâu vài lần, Dương Yến gọi điện cho tổng giám đốc Hứa.
“Tổng giám đốc Dương.”
“Tổng giám đốc Hứa đang bận sao?” Sau khi nghe âm thanh không phải của tổng giám đốc Hứa, Dương Yến lông mày cau lại, nhẫn nhịn mỉm cười nói: “Sau khi tôi đến khách sạn theo giờ hẹn, thì lễ tân đã nói là tổng giám đốc Hứa đã đi rồi.”
“Tổng giám đốc Hứa có chút việc, đã đi về trước.” Đối phương nói: “Tổng giám đốc Hứa còn nói, nếu tổng giám đốc Dương có gọi đến thì xin lỗi cô một tiếng, lần sau tổng giám đốc Hứa rảnh, sẽ mời tổng giám đốc Dương dùng bữa.”
Trong lòng của Dương Yến có cả vạn câu mắng người, nhưng đều nhịn xuống được: “Không sao, nếu tổng giám đốc Hứa đã bận, vậy tôi sẽ hẹn tổng giám đốc Hứa lần sau.”
“Tạm biệt tổng giám đốc Dương.”
“Tạm biệt.”
Sau khi tắt điện thoại, Dương Yến mặt phủ sương lạnh, nghiến răng kèn kẹt: “Tiểu tiên nữ nói đúng, đầu mình chính là có bệnh mà, lại không phải bán cho Phương thị, dựa vào cái gì phải làm mấy việc dở hơi này chứ?”
Thật sự muốn nói cho Phương Tinh Nghị, nói bà đây không làm nữa, phiền chết đi được!
Dương Yến ngồi bần thần trong khách sạn một lúc, nghĩ đến sau khi làm tổng giám đốc điều hành của Phương thị, từ chỗ của Phương Tinh Nghị đó cũng học được không ít thứ, coi như cũng thành thục hơn một chút.
Sợ ràng cô sau này đi bất cứ nơi nào, cũng không học được kiến thức từ nhiều phương diện như vậy.
Sau một lúc bình tĩnh lại, Dương Yến gọi điện cho Cao Mỹ Hi, nói: “Thư ký Cao, đến bộ phận thông tin kiểm tra lịch trình dạo này của con trai của tổng giám đốc Hứa, tra xong gửi qua mess cho tôi.”
Nếu tổng giám đốc Hứa không rảnh, cô đi tìm con trai của ông ấy!
Năm phút sau, Dương Yến cầm trong tay lịch trình của tiểu Hàn Tổng, nghe đâu hôm nay anh ta có bạn sinh nhật, hẹn cả một đám người đến câu lạc bộ cao cấp chúc mừng, cô liền đi thẳng đến câu lạc bộ đó.
Khéo là, câu lạc bộ này là nơi cô lần đầu tiên đàm phán hợp đồng kinh doanh giúp Phương Tinh Nghị.
Xuống xe nhìn thấy tên câu lạc bộ, Dương Yến theo phản xạ nhớ về cuộc đàm phán đó, lúc đó bụng còn đâu muốn đi nhà vệ sinh cơ, kết quả bị Phương Tinh Nghị ngăn lại hỏi han.
“...”
Nếu như ông trời cho cô thêm một cơ hội nữa, hôm đó cô nhất định sẽ không đến!
Dương Yến tìm giám đốc nơi này, rất thân quen hỏi: “Tôi thấy hôm nay trời mưa không dễ lái xe, tiểu Hàn Tổng đến chưa?”
“Đến từ sớm rồi, đang ở phòng VIP!” Giám đốc tưởng rằng Dương Yến là bạn của tiểu Hàn Tổng, trên mặt nở nụ cười tươi rói, nhiệt tình dẫn Dương Yến đến phòng bao của tiểu Hàn Tổng.
Phòng VIP, cửa vừa đẩy ra, mùi rượi hòa trộn với mùi nước hoa của phụ nữ nó đập vào mặt, căn phòng rộng gần hai trăm mét vuông được dát vàng sang trọng.
Trong phòng có khoảng hơn hai mươi người, có người hát hò, có người xúc xắc, một số lại vậy quanh lại vừa trò chuyện vừa uống rượu, rất náo nhiệt.
Giám đốc câu lạc bộ dẫn cô đến thì rời đi luôn.
Ánh đèn trong phòng có chút mờ ảo, màu sắc mơ hồ, nhưng đối mắt của Dương Yến rất tinh, nhìn qua một lượt thì đã biết tiểu Hàn Tổng đang ngồi trên sô pha, mái tóc màu nâu vuốt ngược, miệng hơi nhếch lên, đúng chuẩn dáng vẻ cậu ấm ăn chơi giàu có.
Trên đường đến đây, Dương Yến cũng phân tích tỉ mỉ một lượt rồi.
Hôm trước, số tiền còn lại của Phương thị đều đã dùng thu mua cổ phần của các cổ đông, nếu muốn bán lại, cũng kiếm được một khoản lớn.
Tổng giám đốc Hứa là nhà kinh doanh bất động sản ở HK, ông cũng đúng thứ sáu trong danh sách người giàu có ở HK, mấy năm gần đây, ông ta chuyển về quốc nội, vẫn kinh doanh bất động sản, còn đầu tư vào điện ảnh, kiếm được không ít.
Danh tiếng của tổng giám đốc Hứa trong nước không nhỏ, chỉ một câu nói chơi của tổng giám đốc Hứa muốn mua cổ phần của Phương thị, Dương Yến đi tìm các tổng giám đốc khác cũng dễ dàng hơn nhiều, giống như đạo lý đánh giặc trước tiên phải đánh vua giặc vậy.
Dương Yến đung đưa mái tóc, đi về phía tiểu Hàn Tổng: “tiểu Hàn Tổng.”
tiểu Hàn Tổng đang nói chuyện với người khác thì ngẩng đầu lên, thấy Dương Yến mặc chiếc sơ mi trắng cùng váy tây, làm lộ ra vóc dáng tuyệt đẹp, còn mang lại tư vị mạnh mẽ hiên ngang nữa, trong mắt điểm điểm sáng.
tiểu Hàn Tổng từ sô pha đứng lên, thích thú hỏi: “Cô là bạn của ai?”
“Tôi là bạn của tổng giám đốc Hứa.” Dương Yến mỉm cười, đem quà để trên bàn: “Hôm nay vừa hay ở đây bàn bạc công việc, nghe nói tiểu Hàn Tổng đang cùng bạn đón sinh nhật, liền qua đây chào hỏi một tiếng.”
“Tôi thế nào mà không biết ba tôi có người bạn...” tiểu Hàn Tổng mắt phát quang khi nhìn vóc dáng của Dương Yến: “Xinh đẹp như cô đây.”
Người đàn ông bên cạnh cũng cười nói: “Hứa Tiếu, cậu mới về không xem tin tức sao? Người phụ nữ này đâu phải bạn bè gì của ba cậu, cô ta là tổng giám đốc điều hành của Phương thị Dương Yến.”
Dương Yến nghe âm thanh này có chút quen, mày hơi nhíu lại.
Khi thấy người đó bước ra, cô mới phát hiện Phương Cẩn Hiên người từng gặp qua một lần ở công ty.
Con thứ của Phương Chính Thành.
Phương Cẩn Hiên vừa mở miệng, trong phòng có gần một nửa ánh mắt đổ về cô.
tiểu Hàn Tổng cũng nhìn cô nhiều hơn một chút, ngạc nhiên nói: “Tôi biết Phương Tinh Nghị gặp chuyện, Phương thị chọn ra tổng giám đốc điều hành, không ngờ lại là phụ nữ, còn đẹp như vậy.”
Có người còn cười cợt nói: “Xinh đẹp thì có ích gì, vô dụng, Phương thị không sớm thì muộn cũng phá sản trong tay cô ta.”
“Haizz! Tôi mà là tổng giám đốc Phương, tôi tìm bừa một người cũng giỏi hơn cô ta.”
“Đúng thế!”
“...”
Từ lúc đảm nhiệm chức tổng giám đốc điều hành đến nay, Dương Yến sớm đã miễn dịch với một số người có ác ý với mình rồi, sắc mặt của cô không thay đổi, mỉm cười với tiểu Hàn Tổng: “Không biết có thể cùng tiểu Hàn Tổng nói chuyện không?”
“Dương Yến, cô là không hẹn được tổng giám đốc Hứa, mới đến tìm tiểu Hàn Tổng chứ gì?”
Phương Cẩn Hiên cơ thể nghiêng về phía Dương Yến, gương mặt cười cợt nói: “Muốn để tiểu Hàn Tổng giúp cô hẹn tổng giám đốc Hứa, hoặc, cô muốn tiểu Hàn Tổng mua cổ phần của Phương thị?”
Dương Yến mày hơi nhăn.
Cô tưởng Phương Cẩn Hiên trông lười nhác, không nghề nghiệp, không ngờ năng lực thấu hiểu lòng người lại mạnh như vậy.
tiểu Hàn Tổng sắc mặt không đổi, chán ghét nói: “Phương thị đã sắp phá sản rồi, không biết còn nợ bên ngoài bao nhiêu, cô còn muốn nhà tôi mua cổ phần của Phương thị? Tôi xem trông giống thằng ngốc lắm sao!”
Dương Yến nói nói cười cười: “tiểu Hàn Tổng anh cũng biết, Phương thị là tập đoàn hàng đầu của nước Z, ảnh hưởng đến kinh tế của Nam Thành, Hoài Bắc, Yên Kinh, tạo công ăn việc làm cho hàng chục nghìn người, các tập đoàn khác không thể làm được như vậy.
“Bây giờ Phương thị chỉ xảy ra chút vấn đề mà thôi, sẽ không dễ dàng phá sản như trong lời đồn đâu.”
“tiểu Hàn Tổng, tôi hy vọng anh có thể giúp tôi nói với tổng giám đốc Hứa, để tôi mời ông ấy dùng cơm.” Dương Yến nói: “Hứa thị nếu có thể cùng Phương thị hợp tác, tuyệt đối sẽ không thiệt.”
“Ba tôi sẽ không hợp tác với các người đâu,” tiểu Hàn Tổng khoát khoát tay, không muốn cô nói nữa: “Ai nguyện ý chỗ tốt của Phương thị các người, cô đi tìm người đó!”
tiểu Hàn Tổng dứt lời, Phương Cẩn Hiên ở bên cạnh thì thầm vào tai anh ta vài câu.
Sau đó Phương Cẩn Hiên lại nói: “Hứa Tiếu, người ta nói thế nào cũng là tổng giám đốc điều hành của Phương thị, khó khăn tìm đến đây, cậu phải cho chút mặt mũi chứ, có việc gì từ từ thương lượng.”
Dương Yến cảm thấy lời này của Phương Cẩn Hiên chính là đang nói cho chính mình nghe.

back top