Thấy không thể trốn thoát, Dương Yến đành phải quay người đối mặt với anh, nụ cười có chút xấu hổ.
"Phương tổng, anh có ăn táo không?”
"Ăn."
Dương Yến không nghĩ tới anh lại đồng ý thẳng như vậy, liền cầm dao gọt vỏ.
Thật xấu hổ a!
Sớm biết cùng Phương tổng ở chung khó chịu như vậy, cô đã không đồng ý với Lục Văn Thù đến đây.
Trong phòng bếp bầu không khí rất xấu hổ, nhất thời yên tĩnh, mãi cho đến khi Phương Tinh Nghị mở miệng đánh vỡ phần trầm mặc này: "Dương Yến, có phải vì chuyện lần trước nên em tránh mặt tôi?”
Trong khoảng thời gian này Dương Yến không liên hệ với Phương Tinh Nghị, ngược lại làm cho anh cảm thấy rất không thoải mái, thiếu người cằn nhằn ở bên cạnh.
Vì lý do thân thể, lại không thể đến công ty được.
Phương Tinh Nghị nói chuyện, Dương Yến liền nghĩ đến nụ hôn trong toilet kia, càng thêm lúng túng: "Thật sự không phải, là công ty có nhiều việc, lại thêm Phương Chính Thành không hề có động tĩnh, em tò mò không biết hắn đang đợi cái gì.”
Sau khi gọt xong quả táo, Dương Yến tranh thủ bổ đôi quả đưa ra, thuận tiện nói sang chuyện khác: "Em hôm nay tới đây, cũng là muốn cùng Phương tổng nói chuyện này, anh cảm thấy hắn đang chờ cái gì."
Phương Tinh Nghị cầm nửa quả táo kia, sắc mặt lạnh nhạt nói: "Chờ thời gian tốt nhất. Cổ phiếu ban đầu trong tay các cổ đông, em cùng hắn đều đã nhận đủ, nhưng thật ra hắn không được nhiều, hầu như đều trong tay cha của tôi.”
Phương Tinh Nghị nói có chút huyền bí, nhất thời Dương Yến chưa hiểu, suy nghĩ một lúc mới thông suốt.
Dương Yến nói: "Hắn biết tâm tư của Tư Mã Chiêu, mọi người đều biết Phương lão tiên sinh không có khả năng đưa cổ phần cho hắn.”
Sau khi nói xong, cô lại nghĩ tới cái gì đó, sắc mặt rất khẩn trương: "Anh nói Phương Chính Thành vội vàng, có thể làm chuyện gì bất lợi cho Phương lão tiên sinh không?”
"Hắn có lá gan kia, cũng không dám." Phương Tinh Nghị thản nhiên nói, trong mắt chứa một tia sát ý: "Bất cứ người nào của Phương gia dám đụng đến ông ấy, tôi liền phá hủy Phương gia.”
Dương Yến biết Phương Tinh Nghị nói là làm.
Phương Tinh Nghị từ nhỏ được Phương lão tiên sinh nhận nuôi, trong lòng sớm coi Phương lão tiên sinh xem như cha ruột.
Thế nhưng Dương Yến thực sự không nghĩ ra, vì sao Chú nhỏ Phương tứ chi kiện toàn, là người ưu tú như vậy lại bị cha mẹ nhẫn tâm bỏ rơi?
Nếu như không gặp được Phương lão tiên sinh, anh sẽ như thế nào?
Nghĩ đến điều này, lại nhìn khuông mặt người đàn ông bên cạnh, trái tim Dương Yến dâng lên từng tia từng tia đau lòng, cô ho khan một cái, nói sang chuyện khác: “Phương tổng, anh có tính toán gì không? Có thể nói cho em?”
"Không có."
Dương Yến giật mình nói: "Ha ha, không có?"
"Đúng vậy, gặp một chiêu phá một chiêu." Phương Tinh Nghị thấy cô có vẻ choáng váng, trong mắt hiện lên ý cười: “Hơn nữa, em hiện tại đã thích nghi với công việc Tổng giám đốc, năng lực ứng biến rất mạnh mẽ, dù là tôi có xảy ra chuyện gì, tôi tin em có thể đối phó được. Lúc trước tôi xảy ra tai nạn xe, bị hôn mê, đó là thời điểm khó khăn nhất, không phải cũng là em giải quyết mọi công việc hay sao?”
Từ việc lừa gạt Dương Yến đi Thổ Nhĩ Kỳ, đến việc biến cô thành quản lý, phong cách làm việc của cô sau khi tiếp nhận công việc của công ty, anh đều nhìn thấy và chứng kiến sự thay đổi của cô.
Người phụ nữ này như một viên trân châu vùi trong cát, chỉ cần gạt đi lớp cát ấy, cô có thể tỏa sáng rực rõ.
Anh cùng Hứa Cung Diễn không giống nhau.
Hứa Cung Diễn thích cất giấu Dương Yến, để cô ngoan ngoãn ở trong chiếc lồng vàng hưởng thụ sự ấm áp, không để cô chịu đau khổ, anh lại thích để cô làm những điều mình thích, thúc đẩy khả năng tiềm ẩn trong cô.
Thay vì được che chở, tốt hơn là tự mình thoát ra khỏi thế giới đó.
Anh không phủ nhận việc dùng Dương Yến để lừa gạt người Phương gia, nhưng là anh cũng bỏ rất nhiều tâm huyết trên người cô.
Mà cô cũng không để cho anh thất vọng.
"Phương tổng, anh đừng nói những điều không may.” Dương Yến không thích nghe những điều này, cau mày nói: "Anh đừng nghe một số người nói lung tung, đôi chân của anh vẫn ổn, chỉ cần nghỉ ngơi nhiều một chút thôi.”
"Lục tiên sinh mời người không đáng tin cậy, lần này em tìm người cho tôi.”
"Thỉnh thoảng anh nên ra ngoài đi dạo một chút, ở trong nhà mãi cũng không tốt.”
"..."
Phụ nữ nói chuyện liền không hết, giống hệt một người mẹ già.
Phương Tinh Nghị lại không cảm thấy ồn ào, ung dung ăn quả táo, một bên nghe cô lải nhải, trong lòng cảm thấy rất dễ chịu.
Anh vẫn luôn thích cô như bây giờ, không tránh mặt cô.
Đợi cô lải nhải xong, Phương Tinh Nghị mới nói: "Nếu em cảm thấy không yên tâm thì tới đây ở đi.”
"Cái gì?"
"Tôi cảm thấy em nấu cơm rất ngon.”
"Không không, em còn rất nhiều việc phải làm.” Sau khi phản ứng, Dương Yến vội vàng từ chối: “Em hứa sẽ tìm cho anh một người đầu bếp thật giỏi hơn cả đầu bếp của nhà hàng năm sao.”
Phương Tinh Nghị biết cô vẫn đang trốn trành mình, mày nhăn lại, có chút khó chịu: "Tôi ăn cũng đâu có kén chọn, chỉ là có hợp khẩu vị của tôi hay không, không nhất định phải là cái gì cao cấp.”
Dương Yến không nhịn được cười: "Còn nói không có kén chọn, không ăn thịt heo, không ăn cá, cái này là không kén chọn? Khi đó nếu em không gọi điển hỏi mẹ xem làm thế nào nấu thịt heo thì chỗ thịt đó sẽ bị lãng phí.”
Phương Tinh Nghị nhìn cô: "Cho nên lúc đó em nói dối tôi?”
"Vậy, vậy anh còn ăn hết?" Dương Yến ngượng ngùng cười một tiếng.
"Nếu như em không đồng ý, vậy tôi cũng không miễn cưỡng." Phương Tinh Nghị thấy Dương Yến không đồng ý, cũng không ép buộc, đẩy xe lăn đi ra.
Dương Yến cảm thấy bồn chồn.
Trước giờ Chú nhỏ Phương cũng chưa có bất cứ yêu cầu gì với cô, cô cứ từ chối như vậy có phải quá tàn nhẫn hay không?
Nhưng nghĩ tới việc đã cùng Ngự Văn Đình thỏa thuận, Dương Yến cũng không còn cách nào khác.
Nếu như cô đến đây chăm sóc Phương Tinh Nghị, liền trái với thỏa thuận, sau này nếu Ngự Văn Đình biết, nhất định sẽ không bỏ qua cho cô.
Dương Yến ở trong phòng bếp ngây người rất lâu, sau đó lấy điện thoại di động ra, cô đã thêm Tống Tĩnh Hòa vào Wechat, lại ấn vào chữ S, trực tiết xuất hiện vị trí tên của Tống Tĩnh Hòa. Để chăm sóc Phương Tinh Nghị, cũng nên để Tống Tĩnh Hòa cùng tới.
Dương Yến gõ rất nhiều chữ, cuối cùng xóa đi thành hai dòng, khéo léo hỏi cô có rảnh đến thăm Phương Tinh Nghị hay không, vừa cất điện thoại đi, đúng lúc Lục Văn Thù từ vườn hoa trở về.
Lục Văn Thù đang cùng Phương Tinh Nghị nói chuyện, anh ta nói: "Đại ca để em nói cho anh biết anh ấy cùng lão tam về New York xử lý một số việc, nếu anh có chuyện gì có thể tìm em, em chăm sóc cho anh.”
"Cậu vẫn nên rời đi sớm đi." Giọng nói Phương Tinh Nghị lạnh lùng: “Cậu thông đồng cùng nhân viên công ty của tôi, đến đem người đi ra vườn hoa, còn muốn trộm hoa của tôi, tôi không đánh cậu là đã tốt lắm rồi.”
"Nhị ca, chúng ta thế nhưng là anh em nha." Lục Văn Thù giữ bờ vai của Phương Tinh Nghị, cười hì hì: "Vài cọng hoa hồng có thể đổi được hạnh phúc của em trai anh, anh thấy có quan trọng không?”
Phương Tinh Nghị cười nhạo: "Cậu một tháng có 24 ngày đều sống trong hạnh phúc."
Lục Văn Thù ghé vào tai Phương Tinh Nghị nói khẽ: “Nhị ca anh thật chẳng thú vị chút nào, anh nên nghĩ cho em nhiều hơn, em đã phí biết bao tâm tư mới đưa Dương tiêu thư đến đây cho anh nha.”
"Hơn nữa, tiểu tiên nữ cùng Dương Yến lại là bạn bè, hai người còn sống cùng nhau, em nếu như theo đuổi được tiểu tiên nữ thì sẽ có lợi cho anh cùng Dương Yến.”
"Cậu suy nghĩ quá nhiều." Phương Tinh Nghị đẩy ra tay của Lục Văn Thừa, mặt mày lạnh lùng.
Lục Văn Thù cười hắc hắc, mập mờ nói: "Nhị ca anh đừng nói với em là lúc ở câu lạc bộ, anh hôn Dương Yến chỉ là bốc đồng, vậy sao anh không bốc đồng với Kỳ Kỳ?”
"Cậu có bị bệnh không?”
"Đúng vậy a, nhị ca anh có thuốc không?"
"..."
Tiếng nói chuyện của bọn họ rất thấp, Dương Yến không nghe rõ.
Cô đi tới, hỏi Lục Văn Thù: "Ngài Ngự cùng ngài Yến về New York rồi?"
"A đúng rồi, có việc bận rộn." Lục Văn Thù đứng lên, cố ý hỏi: "Nhìn cô Dương như vậy, có phải thích đại ca của tôi rồi đúng không?”
"Phương tổng, anh có ăn táo không?”
"Ăn."
Dương Yến không nghĩ tới anh lại đồng ý thẳng như vậy, liền cầm dao gọt vỏ.
Thật xấu hổ a!
Sớm biết cùng Phương tổng ở chung khó chịu như vậy, cô đã không đồng ý với Lục Văn Thù đến đây.
Trong phòng bếp bầu không khí rất xấu hổ, nhất thời yên tĩnh, mãi cho đến khi Phương Tinh Nghị mở miệng đánh vỡ phần trầm mặc này: "Dương Yến, có phải vì chuyện lần trước nên em tránh mặt tôi?”
Trong khoảng thời gian này Dương Yến không liên hệ với Phương Tinh Nghị, ngược lại làm cho anh cảm thấy rất không thoải mái, thiếu người cằn nhằn ở bên cạnh.
Vì lý do thân thể, lại không thể đến công ty được.
Phương Tinh Nghị nói chuyện, Dương Yến liền nghĩ đến nụ hôn trong toilet kia, càng thêm lúng túng: "Thật sự không phải, là công ty có nhiều việc, lại thêm Phương Chính Thành không hề có động tĩnh, em tò mò không biết hắn đang đợi cái gì.”
Sau khi gọt xong quả táo, Dương Yến tranh thủ bổ đôi quả đưa ra, thuận tiện nói sang chuyện khác: "Em hôm nay tới đây, cũng là muốn cùng Phương tổng nói chuyện này, anh cảm thấy hắn đang chờ cái gì."
Phương Tinh Nghị cầm nửa quả táo kia, sắc mặt lạnh nhạt nói: "Chờ thời gian tốt nhất. Cổ phiếu ban đầu trong tay các cổ đông, em cùng hắn đều đã nhận đủ, nhưng thật ra hắn không được nhiều, hầu như đều trong tay cha của tôi.”
Phương Tinh Nghị nói có chút huyền bí, nhất thời Dương Yến chưa hiểu, suy nghĩ một lúc mới thông suốt.
Dương Yến nói: "Hắn biết tâm tư của Tư Mã Chiêu, mọi người đều biết Phương lão tiên sinh không có khả năng đưa cổ phần cho hắn.”
Sau khi nói xong, cô lại nghĩ tới cái gì đó, sắc mặt rất khẩn trương: "Anh nói Phương Chính Thành vội vàng, có thể làm chuyện gì bất lợi cho Phương lão tiên sinh không?”
"Hắn có lá gan kia, cũng không dám." Phương Tinh Nghị thản nhiên nói, trong mắt chứa một tia sát ý: "Bất cứ người nào của Phương gia dám đụng đến ông ấy, tôi liền phá hủy Phương gia.”
Dương Yến biết Phương Tinh Nghị nói là làm.
Phương Tinh Nghị từ nhỏ được Phương lão tiên sinh nhận nuôi, trong lòng sớm coi Phương lão tiên sinh xem như cha ruột.
Thế nhưng Dương Yến thực sự không nghĩ ra, vì sao Chú nhỏ Phương tứ chi kiện toàn, là người ưu tú như vậy lại bị cha mẹ nhẫn tâm bỏ rơi?
Nếu như không gặp được Phương lão tiên sinh, anh sẽ như thế nào?
Nghĩ đến điều này, lại nhìn khuông mặt người đàn ông bên cạnh, trái tim Dương Yến dâng lên từng tia từng tia đau lòng, cô ho khan một cái, nói sang chuyện khác: “Phương tổng, anh có tính toán gì không? Có thể nói cho em?”
"Không có."
Dương Yến giật mình nói: "Ha ha, không có?"
"Đúng vậy, gặp một chiêu phá một chiêu." Phương Tinh Nghị thấy cô có vẻ choáng váng, trong mắt hiện lên ý cười: “Hơn nữa, em hiện tại đã thích nghi với công việc Tổng giám đốc, năng lực ứng biến rất mạnh mẽ, dù là tôi có xảy ra chuyện gì, tôi tin em có thể đối phó được. Lúc trước tôi xảy ra tai nạn xe, bị hôn mê, đó là thời điểm khó khăn nhất, không phải cũng là em giải quyết mọi công việc hay sao?”
Từ việc lừa gạt Dương Yến đi Thổ Nhĩ Kỳ, đến việc biến cô thành quản lý, phong cách làm việc của cô sau khi tiếp nhận công việc của công ty, anh đều nhìn thấy và chứng kiến sự thay đổi của cô.
Người phụ nữ này như một viên trân châu vùi trong cát, chỉ cần gạt đi lớp cát ấy, cô có thể tỏa sáng rực rõ.
Anh cùng Hứa Cung Diễn không giống nhau.
Hứa Cung Diễn thích cất giấu Dương Yến, để cô ngoan ngoãn ở trong chiếc lồng vàng hưởng thụ sự ấm áp, không để cô chịu đau khổ, anh lại thích để cô làm những điều mình thích, thúc đẩy khả năng tiềm ẩn trong cô.
Thay vì được che chở, tốt hơn là tự mình thoát ra khỏi thế giới đó.
Anh không phủ nhận việc dùng Dương Yến để lừa gạt người Phương gia, nhưng là anh cũng bỏ rất nhiều tâm huyết trên người cô.
Mà cô cũng không để cho anh thất vọng.
"Phương tổng, anh đừng nói những điều không may.” Dương Yến không thích nghe những điều này, cau mày nói: "Anh đừng nghe một số người nói lung tung, đôi chân của anh vẫn ổn, chỉ cần nghỉ ngơi nhiều một chút thôi.”
"Lục tiên sinh mời người không đáng tin cậy, lần này em tìm người cho tôi.”
"Thỉnh thoảng anh nên ra ngoài đi dạo một chút, ở trong nhà mãi cũng không tốt.”
"..."
Phụ nữ nói chuyện liền không hết, giống hệt một người mẹ già.
Phương Tinh Nghị lại không cảm thấy ồn ào, ung dung ăn quả táo, một bên nghe cô lải nhải, trong lòng cảm thấy rất dễ chịu.
Anh vẫn luôn thích cô như bây giờ, không tránh mặt cô.
Đợi cô lải nhải xong, Phương Tinh Nghị mới nói: "Nếu em cảm thấy không yên tâm thì tới đây ở đi.”
"Cái gì?"
"Tôi cảm thấy em nấu cơm rất ngon.”
"Không không, em còn rất nhiều việc phải làm.” Sau khi phản ứng, Dương Yến vội vàng từ chối: “Em hứa sẽ tìm cho anh một người đầu bếp thật giỏi hơn cả đầu bếp của nhà hàng năm sao.”
Phương Tinh Nghị biết cô vẫn đang trốn trành mình, mày nhăn lại, có chút khó chịu: "Tôi ăn cũng đâu có kén chọn, chỉ là có hợp khẩu vị của tôi hay không, không nhất định phải là cái gì cao cấp.”
Dương Yến không nhịn được cười: "Còn nói không có kén chọn, không ăn thịt heo, không ăn cá, cái này là không kén chọn? Khi đó nếu em không gọi điển hỏi mẹ xem làm thế nào nấu thịt heo thì chỗ thịt đó sẽ bị lãng phí.”
Phương Tinh Nghị nhìn cô: "Cho nên lúc đó em nói dối tôi?”
"Vậy, vậy anh còn ăn hết?" Dương Yến ngượng ngùng cười một tiếng.
"Nếu như em không đồng ý, vậy tôi cũng không miễn cưỡng." Phương Tinh Nghị thấy Dương Yến không đồng ý, cũng không ép buộc, đẩy xe lăn đi ra.
Dương Yến cảm thấy bồn chồn.
Trước giờ Chú nhỏ Phương cũng chưa có bất cứ yêu cầu gì với cô, cô cứ từ chối như vậy có phải quá tàn nhẫn hay không?
Nhưng nghĩ tới việc đã cùng Ngự Văn Đình thỏa thuận, Dương Yến cũng không còn cách nào khác.
Nếu như cô đến đây chăm sóc Phương Tinh Nghị, liền trái với thỏa thuận, sau này nếu Ngự Văn Đình biết, nhất định sẽ không bỏ qua cho cô.
Dương Yến ở trong phòng bếp ngây người rất lâu, sau đó lấy điện thoại di động ra, cô đã thêm Tống Tĩnh Hòa vào Wechat, lại ấn vào chữ S, trực tiết xuất hiện vị trí tên của Tống Tĩnh Hòa. Để chăm sóc Phương Tinh Nghị, cũng nên để Tống Tĩnh Hòa cùng tới.
Dương Yến gõ rất nhiều chữ, cuối cùng xóa đi thành hai dòng, khéo léo hỏi cô có rảnh đến thăm Phương Tinh Nghị hay không, vừa cất điện thoại đi, đúng lúc Lục Văn Thù từ vườn hoa trở về.
Lục Văn Thù đang cùng Phương Tinh Nghị nói chuyện, anh ta nói: "Đại ca để em nói cho anh biết anh ấy cùng lão tam về New York xử lý một số việc, nếu anh có chuyện gì có thể tìm em, em chăm sóc cho anh.”
"Cậu vẫn nên rời đi sớm đi." Giọng nói Phương Tinh Nghị lạnh lùng: “Cậu thông đồng cùng nhân viên công ty của tôi, đến đem người đi ra vườn hoa, còn muốn trộm hoa của tôi, tôi không đánh cậu là đã tốt lắm rồi.”
"Nhị ca, chúng ta thế nhưng là anh em nha." Lục Văn Thù giữ bờ vai của Phương Tinh Nghị, cười hì hì: "Vài cọng hoa hồng có thể đổi được hạnh phúc của em trai anh, anh thấy có quan trọng không?”
Phương Tinh Nghị cười nhạo: "Cậu một tháng có 24 ngày đều sống trong hạnh phúc."
Lục Văn Thù ghé vào tai Phương Tinh Nghị nói khẽ: “Nhị ca anh thật chẳng thú vị chút nào, anh nên nghĩ cho em nhiều hơn, em đã phí biết bao tâm tư mới đưa Dương tiêu thư đến đây cho anh nha.”
"Hơn nữa, tiểu tiên nữ cùng Dương Yến lại là bạn bè, hai người còn sống cùng nhau, em nếu như theo đuổi được tiểu tiên nữ thì sẽ có lợi cho anh cùng Dương Yến.”
"Cậu suy nghĩ quá nhiều." Phương Tinh Nghị đẩy ra tay của Lục Văn Thừa, mặt mày lạnh lùng.
Lục Văn Thù cười hắc hắc, mập mờ nói: "Nhị ca anh đừng nói với em là lúc ở câu lạc bộ, anh hôn Dương Yến chỉ là bốc đồng, vậy sao anh không bốc đồng với Kỳ Kỳ?”
"Cậu có bị bệnh không?”
"Đúng vậy a, nhị ca anh có thuốc không?"
"..."
Tiếng nói chuyện của bọn họ rất thấp, Dương Yến không nghe rõ.
Cô đi tới, hỏi Lục Văn Thù: "Ngài Ngự cùng ngài Yến về New York rồi?"
"A đúng rồi, có việc bận rộn." Lục Văn Thù đứng lên, cố ý hỏi: "Nhìn cô Dương như vậy, có phải thích đại ca của tôi rồi đúng không?”