Sau khi nói xong cô mới phát hiện được có gì đó không đúng, theo phản xạ nhìn về phía sau lưng.
Phương Tinh Nghị đang bưng một tách cà phê nóng hổi, nhướng mày, dù bận nhưng vẫn ung dung ngồi trên xe lăn nhìn cô.
"Cái này, cửa này..." Dương Yến đang định nói cửa không khóa, sau đó phát hiện trong tay mình vẫn đang cầm thẻ mở cửa, quýnh quáng nói: "Được rồi, là tôi quét thẻ vào đây."
Phương Tinh Nghị nén cười, lại bất động thanh sắc hỏi: "Không phải cô nói mời người giúp việc cho tôi sao?"
"Những người giúp việc kia không được huấn luyện qua công ty, tôi sợ không chăm sóc tốt được cho Tổng giám đốc Phương." Dương Yến đem nguyên liệu nấu ăn và hai cây hoa hồng ôm đi lên.
"À đúng rồi, Tổng giám đốc Phương bốn tỷ tám trăm triệu... Ôi chao, là tiền hoa hồng." Cô vội vàng đổi giọng: "Chỗ chúng tôi ở quá nhỏ, tiểu tiên nữ bảo tôi mang hai gốc cho Tổng giám đốc Phương của cô."
"Hoa hồng mà thôi, không cần phải nhận."
Phương Tinh Nghị hời hợt, dường như cũng không thèm để ý tới, khóe miệng Dương Yến lại nhếch lên.
Cái này mẹ nó cũng không phải hoa hồng bình thường, là tiền đó!
Dương Yến cũng không có gan nói với người đàn ông có giá trị bản thân hàng nghìn tỷ là trồng loại hoa hồng này quá phí tiền, cô đi thẳng đến phòng bếp chuẩn bị bữa sáng, vừa đi vừa nói: "Tổng giám đốc Phương, buổi sáng chưa ăn cơm đừng uống cà phê, chờ lát nữa ăn cháo xong đã."
"..."
Phương Tinh Nghị nhìn cà phê trong tay, lần đầu tiên yên lặng buông cà phê xuống, cách xa xa, anh đã ngửi thấy mùi tanh của một loại nguyên liệu nấu ăn nào đó nên đẩy xe lăn đi qua.
Lúc thấy Dương Yến đang xử lý ruột động vật, vẻ mặt anh hơi không kìm được.
"Đây là cái gì?"
"Đây là ruột heo đó!" Dương Yến không quay đầu, nên không nhìn thấy vẻ mặt Phương Tinh Nghị thay đổi: "Sáng sớm nay tôi đi chợ mua, vô cùng tươi mới, chờ lát nữa tôi nấu cháo lòng heo cho anh ăn."
Phương Tinh Nghị hít sâu: "Không phải tôi đã nói rồi sao, tôi không ăn thịt heo."
"Cái này cũng không phải thịt heo, đây là ruột heo." Dương Yến bắt bẻ lại, còn đem ruột heo đưa ra cho anh xem: "Anh xem nó có giống thịt heo không?"
"Cô Dương, đây cũng là một bộ phận trên người con heo." Phương Tinh Nghị lui xe lăn về sau một chút, giọng điệu vô cùng ghét bỏ.
Dương Yến rất muốn mắng người.
Đầu óc cô đúng là bị lừa đá mới muốn đến chăm sóc chú nhỏ Phương!
Cái này mẹ nó quá bắt bẻ đi, sống như thế lớn lên có phải mỗi ngày đều ăn sơn hào hải vị hay không, sao không bị ngán chết đi!
"Bụp" một tiếng, Dương Yến đem đại tràng heo ném vào trong chậu rửa rau, cô không biết lấy dũng khí ở đâu ra, thân thể thẳng tắp nhìn Phương Tinh Nghị nói: "Tổng giám đốc Phương không thích thì đừng ăn, không ăn tôi sẽ gọi thức ăn ngoài, càng tiết kiệm thời gian của tôi!"
Mí mắt Phương Tinh Nghị nhấc lên, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm cô, lúc bị nhìn chăm chú, Dương Yến lại hơi sợ.
Xong rồi, chú nhỏ Phương sẽ không nổi giận chứ?
Đang lúc Dương Yến bất chấp khó khăn, định xin lỗi trước, Phương Tinh Nghị lại di chuyển xe lăn ra khỏi phòng bếp.
Dương Yến đưa tay sờ lên ngực, lặng lẽ thở dài một hơi.
Bây giờ Phương Tinh Nghị cần dinh dưỡng nhất, cho nên Dương Yến đi chợ mua nguyên liệu nấu ăn đều rất tươi mới, tối hôm qua còn gọi điện thoại về cho mẹ Dương, hỏi xin bà mấy cái thực đơn nhiều dinh dưỡng.
Dương Yến đem nguyên liệu nấu ăn xử lý tốt rồi bỏ vào tủ lạnh, thấy cháo trong nồi đất đã chín, liền đem lòng heo đã ướp gia vị tốt đổ vào, lấy đũa dài quấy hai ba lần, tắt lửa, bỏ thêm một hành lá hoa.
Mùi hương cháo lòng heo tỏa ra bốn phía.
Dương Yến mang găng tay cách nhiệt bưng nồi đất đặt lên bàn ăn, thấy Phương Tinh Nghị đang xem báo, liền hô một câu.
"Tổng giám đốc Phương, ăn sáng thôi."
Phương Tinh Nghị chậm rãi đẩy xe lăn đến phòng ăn, nhìn chằm chằm vào bát cháo lòng heo Dương Yến đưa cho.
Thìa trên tay chậm chạp không nhúc nhích.
Anh không phải là ăn sơn hào hải vị mỗi ngày, nhưng bình thường đồ ăn cũng rất tinh xảo, anh nói một, người giúp việc không dám lên tiếng cãi lại, không như Dương Yến dám nhiều lần dùng đồ ăn khiêu chiến ranh giới cuối cùng của anh.
Lần đầu tiên là làm bánh thịt heo lại nói dối là bánh thịt bò, lần này lại là nội tạng heo.
Hết lần này tới lần khác anh đều nhịn.
Phương Tinh Nghị quay đầu thấy Dương Yến không có mảy may kiêng dè, ăn mà mặt mũi tràn đầy hưởng thụ, anh cũng buông sự kiêu ngạo xuống.
Cháo vốn nhạt nhẽo, sau khi nấu cùng lòng heo đã ướp qua gia vị, lại mang theo một cảm giác tươi mới, ăn một miếng cháo nóng xuống bụng dạ dày vô cùng ấm áp, vô cùng ngon.
"Không tệ." Phương Tinh Nghị nhíu nhíu mày.
Lần đầu tiên anh ăn loại cháo này, ăn còn ngon hơn so với anh nghĩ, tay nghề nấu ăn của Dương Yến cũng rất tốt.
Được khen ngợi Dương Yến lộ ra nụ cười đắc ý: "Đó là đương nhiên, tôi luyện… "
Nói ra một nửa cô mới nhớ ra: Nói cái này có gì tốt đâu, chẳng may Tổng giám đốc Phương lại cho là cô có tình cảm với anh thì làm sao bây giờ? Liền vội vàng phanh miệng lại, vùi đầu ăn cháo.
Phương Tinh Nghị nghi ngờ hỏi: "Luyện cái gì?"
"Không có gì, Tổng giám đốc Phương mau ăn đi, cháo lòng heo nguội rồi ăn mất ngon."
Phương Tinh Nghị tinh mắt nhìn thấy ngón giữa của cô có mấy cái bong bóng đỏ nho nhỏ, nắm lấy tay của cô nhìn kỹ, bong bóng đỏ hơi sưng to lên, giống như là bị bỏng.
Lại nhớ tới cô gái này vừa rồi định nói lại thôi, lòng anh giống như bị búa đập mạnh hai lần.
Có phải cô nghĩ mình nấu cháo lòng heo chưa được ngon hay không, ở nhà tập luyện thật nhiều, không cẩn thận nên tay mới bị bỏng?
Đột nhiên không kịp đề phòng bị Phương Tinh Nghị nắm lấy tay, lòng bàn tay kia rất ấm áp khiến mặt Dương Yến đỏ lên, cũng may điện thoại di động trên bàn vang lên, kịp thời phá vỡ không khí lúng túng lúc này.
"Phương, Tổng giám đốc Phương, tôi đi nghe điện thoại!" Dương Yến rút tay ra, cầm điện thoại vội vàng đứng dậy.
Là Cao Mỹ Hy gọi tới.
Mấy quản lý cấp cao muốn thảo luận với Dương Yến về một vài công việc của một số sản nghiệp thuộc Phương thị, còn thêm vài chuyện khác của công ty, hi vọng Dương Yến có thể bỏ lại chuyện ở đây, tới công ty một lát.
Dương Yến hướng mắt nhìn về phía phòng ăn.
Bây giờ cô bỏ lại một mình Phương Tinh Nghị cũng cảm thấy một mình anh sẽ cô đơn, vô cùng cô đơn, không muốn để một mình anh ở lại biệt thự, với lại hôm nay không ăn sẽ lãng phí nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh.
Dương Yến khẽ cắn môi, nói với Cao Mỹ Hy: "Tôi rất bận, không tới công ty được, nếu không thì họp qua video đi."
"Mấy quản lý cấp cao nói trực tiếp họp cùng ngài sẽ tốt hơn, có một số việc khó mà nói rõ ràng qua video được."
Cô bắt buộc phải tới công ty.
Dương Yến nghĩ nghĩ, trở về phòng ăn hỏi Phương Tinh Nghị: "Tổng giám đốc Phương, mấy quản lý cấp cao có chuyện tìm tôi, tôi có thể bảo bọn họ tới đây họp không? Nếu như không được..."
"Được." Phương Tinh Nghị không hề từ chối: "Trên lầu có phòng họp chuyên dụng có cách âm đấy."
Dương Yến cảm động nói: "Tổng giám đốc Phương, anh thật tốt."
"Cô suy nghĩ nhiều rồi." Phương Tinh Nghị chậm rãi nói: "Tôi sợ trưa cô không về kịp, không ai nấu cơm cho tôi."
"..."
Mười giờ đúng, Cao Mỹ Hy dẫn theo mấy người quản lý cấp cao đi vào biệt thự.
Đây là nhà riêng của Phương Tinh Nghị, ngoại trừ lái xe riêng đưa đón anh là Cao Mỹ Hy, không ai ở công ty biết, mấy quản lý cấp cao kia còn tưởng rằng đây là nhà của Dương Yến.
Dương Yến dẫn nhóm quản lý cấp cao tiến vào phòng họp, sau đó, cửa phòng họp đóng chặt cả buổi sáng.
Cả một buổi sáng này, Phương Tinh Nghị cũng không hề ra khỏi phòng ngủ, sau khi trò chuyện với Ngự Văn Đình xong, anh đóng laptop lại, lúc này mới phát hiện đã mười hai rưỡi trưa, vẫn chưa thấy Dương Yến gọi anh ăn cơm
Phương Tinh Nghị đẩy xe lăn ra ngoài, gặp Cao Mỹ Hy vừa đi đâu về.
"Tổng giám đốc Phương."
Phương Tinh Nghị gật gật đầu, thấy hai tay Cao Mỹ Hy xách nhiều đồ, dường như còn có thể ngửi thấy mùi đồ ăn, liền hỏi: "Họp tới bây giờ vẫn chưa xong à?"
"Đúng vậy, Tổng giám đốc Dương và mấy quản lý cấp cao bàn bạc rất nhiều việc, còn có chuyện của công ty chi nhánh." Cao Mỹ Hy trả lời: "Tôi sợ mọi người bị đói, nên ra ngoài mua cơm trưa, ngài muốn ăn cùng luôn không?"
"Không cần, các cô ăn đi."
Phương Tinh Nghị đang bưng một tách cà phê nóng hổi, nhướng mày, dù bận nhưng vẫn ung dung ngồi trên xe lăn nhìn cô.
"Cái này, cửa này..." Dương Yến đang định nói cửa không khóa, sau đó phát hiện trong tay mình vẫn đang cầm thẻ mở cửa, quýnh quáng nói: "Được rồi, là tôi quét thẻ vào đây."
Phương Tinh Nghị nén cười, lại bất động thanh sắc hỏi: "Không phải cô nói mời người giúp việc cho tôi sao?"
"Những người giúp việc kia không được huấn luyện qua công ty, tôi sợ không chăm sóc tốt được cho Tổng giám đốc Phương." Dương Yến đem nguyên liệu nấu ăn và hai cây hoa hồng ôm đi lên.
"À đúng rồi, Tổng giám đốc Phương bốn tỷ tám trăm triệu... Ôi chao, là tiền hoa hồng." Cô vội vàng đổi giọng: "Chỗ chúng tôi ở quá nhỏ, tiểu tiên nữ bảo tôi mang hai gốc cho Tổng giám đốc Phương của cô."
"Hoa hồng mà thôi, không cần phải nhận."
Phương Tinh Nghị hời hợt, dường như cũng không thèm để ý tới, khóe miệng Dương Yến lại nhếch lên.
Cái này mẹ nó cũng không phải hoa hồng bình thường, là tiền đó!
Dương Yến cũng không có gan nói với người đàn ông có giá trị bản thân hàng nghìn tỷ là trồng loại hoa hồng này quá phí tiền, cô đi thẳng đến phòng bếp chuẩn bị bữa sáng, vừa đi vừa nói: "Tổng giám đốc Phương, buổi sáng chưa ăn cơm đừng uống cà phê, chờ lát nữa ăn cháo xong đã."
"..."
Phương Tinh Nghị nhìn cà phê trong tay, lần đầu tiên yên lặng buông cà phê xuống, cách xa xa, anh đã ngửi thấy mùi tanh của một loại nguyên liệu nấu ăn nào đó nên đẩy xe lăn đi qua.
Lúc thấy Dương Yến đang xử lý ruột động vật, vẻ mặt anh hơi không kìm được.
"Đây là cái gì?"
"Đây là ruột heo đó!" Dương Yến không quay đầu, nên không nhìn thấy vẻ mặt Phương Tinh Nghị thay đổi: "Sáng sớm nay tôi đi chợ mua, vô cùng tươi mới, chờ lát nữa tôi nấu cháo lòng heo cho anh ăn."
Phương Tinh Nghị hít sâu: "Không phải tôi đã nói rồi sao, tôi không ăn thịt heo."
"Cái này cũng không phải thịt heo, đây là ruột heo." Dương Yến bắt bẻ lại, còn đem ruột heo đưa ra cho anh xem: "Anh xem nó có giống thịt heo không?"
"Cô Dương, đây cũng là một bộ phận trên người con heo." Phương Tinh Nghị lui xe lăn về sau một chút, giọng điệu vô cùng ghét bỏ.
Dương Yến rất muốn mắng người.
Đầu óc cô đúng là bị lừa đá mới muốn đến chăm sóc chú nhỏ Phương!
Cái này mẹ nó quá bắt bẻ đi, sống như thế lớn lên có phải mỗi ngày đều ăn sơn hào hải vị hay không, sao không bị ngán chết đi!
"Bụp" một tiếng, Dương Yến đem đại tràng heo ném vào trong chậu rửa rau, cô không biết lấy dũng khí ở đâu ra, thân thể thẳng tắp nhìn Phương Tinh Nghị nói: "Tổng giám đốc Phương không thích thì đừng ăn, không ăn tôi sẽ gọi thức ăn ngoài, càng tiết kiệm thời gian của tôi!"
Mí mắt Phương Tinh Nghị nhấc lên, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm cô, lúc bị nhìn chăm chú, Dương Yến lại hơi sợ.
Xong rồi, chú nhỏ Phương sẽ không nổi giận chứ?
Đang lúc Dương Yến bất chấp khó khăn, định xin lỗi trước, Phương Tinh Nghị lại di chuyển xe lăn ra khỏi phòng bếp.
Dương Yến đưa tay sờ lên ngực, lặng lẽ thở dài một hơi.
Bây giờ Phương Tinh Nghị cần dinh dưỡng nhất, cho nên Dương Yến đi chợ mua nguyên liệu nấu ăn đều rất tươi mới, tối hôm qua còn gọi điện thoại về cho mẹ Dương, hỏi xin bà mấy cái thực đơn nhiều dinh dưỡng.
Dương Yến đem nguyên liệu nấu ăn xử lý tốt rồi bỏ vào tủ lạnh, thấy cháo trong nồi đất đã chín, liền đem lòng heo đã ướp gia vị tốt đổ vào, lấy đũa dài quấy hai ba lần, tắt lửa, bỏ thêm một hành lá hoa.
Mùi hương cháo lòng heo tỏa ra bốn phía.
Dương Yến mang găng tay cách nhiệt bưng nồi đất đặt lên bàn ăn, thấy Phương Tinh Nghị đang xem báo, liền hô một câu.
"Tổng giám đốc Phương, ăn sáng thôi."
Phương Tinh Nghị chậm rãi đẩy xe lăn đến phòng ăn, nhìn chằm chằm vào bát cháo lòng heo Dương Yến đưa cho.
Thìa trên tay chậm chạp không nhúc nhích.
Anh không phải là ăn sơn hào hải vị mỗi ngày, nhưng bình thường đồ ăn cũng rất tinh xảo, anh nói một, người giúp việc không dám lên tiếng cãi lại, không như Dương Yến dám nhiều lần dùng đồ ăn khiêu chiến ranh giới cuối cùng của anh.
Lần đầu tiên là làm bánh thịt heo lại nói dối là bánh thịt bò, lần này lại là nội tạng heo.
Hết lần này tới lần khác anh đều nhịn.
Phương Tinh Nghị quay đầu thấy Dương Yến không có mảy may kiêng dè, ăn mà mặt mũi tràn đầy hưởng thụ, anh cũng buông sự kiêu ngạo xuống.
Cháo vốn nhạt nhẽo, sau khi nấu cùng lòng heo đã ướp qua gia vị, lại mang theo một cảm giác tươi mới, ăn một miếng cháo nóng xuống bụng dạ dày vô cùng ấm áp, vô cùng ngon.
"Không tệ." Phương Tinh Nghị nhíu nhíu mày.
Lần đầu tiên anh ăn loại cháo này, ăn còn ngon hơn so với anh nghĩ, tay nghề nấu ăn của Dương Yến cũng rất tốt.
Được khen ngợi Dương Yến lộ ra nụ cười đắc ý: "Đó là đương nhiên, tôi luyện… "
Nói ra một nửa cô mới nhớ ra: Nói cái này có gì tốt đâu, chẳng may Tổng giám đốc Phương lại cho là cô có tình cảm với anh thì làm sao bây giờ? Liền vội vàng phanh miệng lại, vùi đầu ăn cháo.
Phương Tinh Nghị nghi ngờ hỏi: "Luyện cái gì?"
"Không có gì, Tổng giám đốc Phương mau ăn đi, cháo lòng heo nguội rồi ăn mất ngon."
Phương Tinh Nghị tinh mắt nhìn thấy ngón giữa của cô có mấy cái bong bóng đỏ nho nhỏ, nắm lấy tay của cô nhìn kỹ, bong bóng đỏ hơi sưng to lên, giống như là bị bỏng.
Lại nhớ tới cô gái này vừa rồi định nói lại thôi, lòng anh giống như bị búa đập mạnh hai lần.
Có phải cô nghĩ mình nấu cháo lòng heo chưa được ngon hay không, ở nhà tập luyện thật nhiều, không cẩn thận nên tay mới bị bỏng?
Đột nhiên không kịp đề phòng bị Phương Tinh Nghị nắm lấy tay, lòng bàn tay kia rất ấm áp khiến mặt Dương Yến đỏ lên, cũng may điện thoại di động trên bàn vang lên, kịp thời phá vỡ không khí lúng túng lúc này.
"Phương, Tổng giám đốc Phương, tôi đi nghe điện thoại!" Dương Yến rút tay ra, cầm điện thoại vội vàng đứng dậy.
Là Cao Mỹ Hy gọi tới.
Mấy quản lý cấp cao muốn thảo luận với Dương Yến về một vài công việc của một số sản nghiệp thuộc Phương thị, còn thêm vài chuyện khác của công ty, hi vọng Dương Yến có thể bỏ lại chuyện ở đây, tới công ty một lát.
Dương Yến hướng mắt nhìn về phía phòng ăn.
Bây giờ cô bỏ lại một mình Phương Tinh Nghị cũng cảm thấy một mình anh sẽ cô đơn, vô cùng cô đơn, không muốn để một mình anh ở lại biệt thự, với lại hôm nay không ăn sẽ lãng phí nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh.
Dương Yến khẽ cắn môi, nói với Cao Mỹ Hy: "Tôi rất bận, không tới công ty được, nếu không thì họp qua video đi."
"Mấy quản lý cấp cao nói trực tiếp họp cùng ngài sẽ tốt hơn, có một số việc khó mà nói rõ ràng qua video được."
Cô bắt buộc phải tới công ty.
Dương Yến nghĩ nghĩ, trở về phòng ăn hỏi Phương Tinh Nghị: "Tổng giám đốc Phương, mấy quản lý cấp cao có chuyện tìm tôi, tôi có thể bảo bọn họ tới đây họp không? Nếu như không được..."
"Được." Phương Tinh Nghị không hề từ chối: "Trên lầu có phòng họp chuyên dụng có cách âm đấy."
Dương Yến cảm động nói: "Tổng giám đốc Phương, anh thật tốt."
"Cô suy nghĩ nhiều rồi." Phương Tinh Nghị chậm rãi nói: "Tôi sợ trưa cô không về kịp, không ai nấu cơm cho tôi."
"..."
Mười giờ đúng, Cao Mỹ Hy dẫn theo mấy người quản lý cấp cao đi vào biệt thự.
Đây là nhà riêng của Phương Tinh Nghị, ngoại trừ lái xe riêng đưa đón anh là Cao Mỹ Hy, không ai ở công ty biết, mấy quản lý cấp cao kia còn tưởng rằng đây là nhà của Dương Yến.
Dương Yến dẫn nhóm quản lý cấp cao tiến vào phòng họp, sau đó, cửa phòng họp đóng chặt cả buổi sáng.
Cả một buổi sáng này, Phương Tinh Nghị cũng không hề ra khỏi phòng ngủ, sau khi trò chuyện với Ngự Văn Đình xong, anh đóng laptop lại, lúc này mới phát hiện đã mười hai rưỡi trưa, vẫn chưa thấy Dương Yến gọi anh ăn cơm
Phương Tinh Nghị đẩy xe lăn ra ngoài, gặp Cao Mỹ Hy vừa đi đâu về.
"Tổng giám đốc Phương."
Phương Tinh Nghị gật gật đầu, thấy hai tay Cao Mỹ Hy xách nhiều đồ, dường như còn có thể ngửi thấy mùi đồ ăn, liền hỏi: "Họp tới bây giờ vẫn chưa xong à?"
"Đúng vậy, Tổng giám đốc Dương và mấy quản lý cấp cao bàn bạc rất nhiều việc, còn có chuyện của công ty chi nhánh." Cao Mỹ Hy trả lời: "Tôi sợ mọi người bị đói, nên ra ngoài mua cơm trưa, ngài muốn ăn cùng luôn không?"
"Không cần, các cô ăn đi."