Dương Yến vô cùng xấu hổ, cười khan, nhanh chóng xoay người sang chỗ khác, trong lòng hung hăng tự mắng mình một trận, thật sự là làm gì cũng không tốt, lại dám ở địa bàn của người khác kiêu ngạo như vậy!
Phương Tinh Nghị thấy điện thoại di động của Dương Yến đặt trên bàn trà vang lên, liền thuận tay tắt âm nhạc lại.
"Dương Yến, cô có điện thoại."
"Chắc là người giao hàng." Bây giờ Dương Yến không muốn đối mặt với anh, có chút xấu hổ: "Tổng giám đốc Phương anh nhận đi."
Phương Tinh Nghị nhìn thấy chữ “Mẹ” trên màn hình điện thoại, liền nhíu mày.
Không phải người giao hàng.
Nhưng thấy hai tay Dương Yến toàn là bột mì, bận bịu nhào bột, anh thuận tay ấn nút nghe, mở loa ngoài lên: "Xin chào."
"Ồ, là con rể sao!" Mẹ Dương nghe thấy giọng nói của Phương Tinh Nghị liền hỏi: "Bảo bối đâu?"
Mẹ kiếp!
Sau khi nghe thấy giọng nói của mẹ Dương, còn thêm một tiếng con rể kia, Dương Yến suýt phun ra một ngụm máu, cô phi nước đại đến bên cạnh Phương Tinh Nghị, cướp điện thoại đi.
Dương Yến tắt loa ngoài, cắn răng nói với mẹ Dương: "Mẹ, mẹ gọi con rể cái gì vậy!"
Lúc nghe điện thoại hai mắt còn lặng lẽ nhìn ra phía ngoài, Phương Tinh Nghị dường như không bị dọa sợ, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ.
"Đó không phải là giọng nói của con rể sao?"
"Là... Không phải con rể mẹ đâu!" Dương Yến sửa lại, hiện tại cô đang có loại xúc động muốn chết: "Mẹ gọi điện thoại cho con có chuyện gì không?
"Chị em các con đã lâu không về nhà nên mẹ gọi điện hỏi thăm một chút."
Mẹ Dương hỏi khi nào Dương Yến về nhà, bà vừa cất hai thùng rượu nho, muốn cho cô mang một ít trở về, Dương Yến nói ngày mai sẽ trở về, trò chuyện xong nhanh chóng cúp điện thoại.
Phương Tinh Nghị cũng đẩy xe lăn đến đây: "Vừa rồi tôi nghe điện thoại, sao mẹ cô lại gọi tôi là con rể?"
Anh cũng không tin rằng, mẹ cô không phân biệt được giọng nói của mình và Phương Dịch Chung.
"Ha ha, chuyện này, chuyện này à!" Dưới ánh mắt tra xét của anh, Dương Yến có chút cứng họng, cà lăm nói: "Tai của mẹ tôi có chút vấn đề, bà ấy tưởng anh là Phương Dịch Chung."
Sắc mặt Phương Tinh Nghị bỗng nhiên trầm xuống.
Dương Yến toàn thân rét lạnh, không rõ vì sao áp suất quanh anh lại hạ thấp, cúi đầu nói tiếp: "Mặc dù tôi và Phương Dịch Chung tình cảm không hòa hợp, nhưng mẹ tôi thật lòng thích Phương Dịch Chung."
"Mẹ cô thật 'Tốt' ." Phương Tinh Nghị cười lạnh, không biết tại sao lại tức giận: "Một người con rể thường xuyên ngoại tình, còn bắt nạt con gái của mình, thế mà bà ấy cũng thích!"
Dương Yến không nhịn được nói: "Phương Dịch Chung ngoại trừ đi ngoại tình, còn lại cũng rất tốt."
Mà đây cũng là chuyện của cô.
"Được rồi, tôi không có hứng thú nghe chuyện này." Tiếng nói của anh càng lạnh lùng, nói xong liền đẩy xe lăn ra ngoài, bỏ lại Dương Yến một mình buồn bực phòng bếp.
Cô lại nói sai cái gì sao?
Không biết vì sao, tóm lại Dương Yến cảm giác được chú nhỏ Phương đang tức giận, nghiêm mặt, không đáp lại lời người khác, hơn nữa sau khi biết cô nấu sủi cảo bằng thịt heo, liền trực tiếp đặt đũa xuống, khiến Dương Yến vô cùng tức giận.
Dương Yến thật sự rất muốn nói không thích ăn thì đừng ăn, nhưng khi nhìn thấy chân của Phương Tinh Nghị đặt trên xe lăn, lại nhịn, đêm hôm khuya khoắt lái xe ra ngoài tìm thịt bò tươi mới, hầm một nồi canh.
Ngày hôm sau Phương Tinh Nghị vẫn còn giận, đối với cô rất xa cách.
Dương Yến làm xong bữa sáng liền ra cửa, lúc lái xe đi về nhà mẹ Dương còn gọi điện thoại cho Thường Phúc.
Một cô gái nhận điện thoại.
"Cô có bệnh à, sáng sớm quấy rầy giấc ngủ của người ta!"
Dương Yến kinh ngạc.
Cô chưa kịp định thần lại, giọng nữ hùng hùng hổ hổ liền không còn nữa, thay vào đó là giọng nói hơi khàn của Thường Phúc: "Chị gọi em có chuyện gì vậy?"
"Em không ở trường học sao? Chị đón em về nhà ăn cơm."
"Mấy ngày nay được nghỉ, em ở bên ngoài. Chị đến chỗ trước kia chờ em, mười phút nữa em sẽ có mặt."
Dương Yến ừm một tiếng, vẫn không nhịn được: "Cô gái vừa rồi là ai, tính tình thật lớn."
"Không có gì, em đi rửa mặt đã."
Sợ Dương Yến hỏi quá nhiều, Thường Phúc liền cúp điện thoại.
Anh ta tức giận đi vào phòng, đem Tưởng Song Kỳ ở trên giường gọi dậy: "Cô Tưởng, không phải tôi bảo cô đừng động vào đồ của tôi rồi sao?"
"Nó làm ồn tôi không ngủ được." Tưởng Song Kỳ lầu bầu, đôi mắt cũng không hề mở ra, đầu dụi vào lồng ngực anh ta.
Thường Phúc nghĩ đến món nợ với cô ta, hơn mấy tỷ.
Nhịn!
Không đợi đầu cô ta chạm tới người mình, Thường Phúc liền đem người đẩy lại lên giường, xoay người vào phòng tắm.
Tưởng Song Kỳ bị đẩy mạnh cũng không còn buồn ngủ nữa, dụi dụi mắt, ngáp một cái đi vào phòng tắm, miệng há to, chờ Thường Phúc đem bàn chải đánh răng nhét vào trong miệng.
Cô ta vừa đánh răng, vừa hỏi: "Hôm nay ăn món gì?"
"Gọi đồ ăn ngoài đi." Tốc độ của Thường Phúc rất nhanh, vài phút đã rửa mặt xong: "Tôi có việc phải đi ra ngoài một chuyến."
Tưởng Song Kỳ quay lại nhìn anh ta chằm chằm, răng cũng không chải: "Tôi không muốn! Có phải anh Nghị vừa gọi anh hay không? Có việc gì anh bảo Trần Khang đi làm là được, dù sao tôi không ăn đồ ăn ngoài!"
Trán Thường Phúc hằn gân xanh: "Chỉ ăn một bữa thức ăn ngoài mà thôi."
"Một bữa cũng không được!"
"..."
"Dù thế nào tôi cũng không muốn ăn thức ăn ngoài đâu, rất bẩn, không thể ăn được." Tưởng Song Kỳ đáng thương nhìn anh ta: "Tôi muốn ăn cơm anh nấu, tối nay cũng được."
Thường Phúc thấy cô ta nũng nịu cảm thấy rất phiền, quả thực còn khó chịu hơn so với lúc cô ta phát cáu, nhưng cũng không có cách nào: "Hôm nay tôi về nhà ăn cơm, vậy tôi sẽ mang cho cô một phần."
Tưởng Song Kỳ rất ngạc nhiên: "Thì ra nhà mẹ anh cũng ở Nam Thành à, tôi còn tường nhà anh ở rất xa cơ!"
"Vậy cô có ăn hay không?"
"Nếu không tôi tới nhà anh ăn cơm nhé." Tưởng Song Kỳ nắm lấy cánh tay của anh ta, một chút cũng không giống đang nói đùa: "Dù sao sáng nay tôi cũng không có lịch hẹn nào, tới chào hỏi mẹ anh một tiếng."
"Mẹ tôi không thích người ngoài quấy rầy." Thường Phúc đẩy tay của cô ta ra, thuận tiện đem bàn chải đánh răng nhét vào trong miệng cô ta: "Hoặc là hôm nay ăn thức ăn ngoài, hoặc là tôi mang tới cho cô, chọn đi."
Miệng Tưởng Song Kỳ nhồm nhoàm, vừa đánh răng vừa nói: "Mang đến."
Thường Phúc liền xoay người đi ra.
Tưởng Song Kỳ đánh răng xong mặt cũng không rửa, chạy vội ra ngoài, cẩn thận lưu ý hoạt động của Thường Phúc, chờ sau khi anh ta ra khỏi cửa cô ta tùy tiện mặc một bộ quần áo lên người, vội vàng đi ra ngoài.
Cô ta đi nhờ xe theo sát phía sau, còn tưởng rằng Thường Phúc sẽ trực tiếp ngồi xe đến thẳng nhà mẹ anh ta, không nghĩ tới anh ta lại xuống xe ở một ngã tư nào đó.
Một chiếc xe BC dừng lại ở bên vệ đường, anh ta mở cửa xe ngồi lên.
Tưởng Song Kỳ rướn cổ lên, tập trung xem xét, cô gái ngồi ở ghế lái chính là Dương Yến, cô cười nói cái gì đó với Thường Phúc, còn rướn người giúp anh ta thắt dây an toàn lại, động tác vô cùng thân mật.
"Đồ hồ ly tinh thối tha!" Tưởng Song Kỳ tức giận mắng chửi, sắp phát điên.
Có phải kiếp trước hồ ly tinh thối tha kia có thù với cô ta hay không, kiếp này lại tranh mất anh Nghị của cô ta, hại cô ta bị anh Nghi thất sủng, còn cướp cả vệ sĩ của cô ta, thật đáng ghét!
Thấy xe BC đã lái đi, Tưởng Song Kỳ cả giận nói: "Bác tài nhanh lên, đi theo xe trước mặt!"
"Ôi ôi, cô..." Lái xe nhìn Tưởng Song Kỳ có chút quen mặt, hình như là đại minh tinh nào đó, nhưng tính tình của cô ta có chút nóng nảy, cũng không nên hỏi lại, lái xe đi.
Từ lúc Tưởng Song Kỳ đi theo anh ta, Thường Phúc đã phát hiện ra, chỉ là không lên tiếng.
Thường Phúc nhìn thoảng qua gương chiếu hậu, thấy Tưởng Song Kỳ vẫn ngồi xe taxi đi theo, nên bảo Dương Yến đi đường khác, gặp phải giao lộ liền chuyển hướng, cho đến khi cắt đuôi hẳn xe taxi phía sau.
Dương Yến cũng phát hiện có gì đó không thích hợp, cô do dự hỏi Thường Phúc: "Có phải không đủ tiền tiêu hay không? Cô gái kia không hề đơn giản, em có cho cô ta số điện thoại hay cái gì không?"
Sau khi Thường Phúc biết được suy nghĩ của cô, khóe miệng giật một cái: "Chị, em không hề làm loại chuyện đó."
Dương Yến lại nói: "Không sao cả, em cũng lớn như vậy rồi, biết chuyện kia một chút cũng tốt, nhưng nhất định phải làm tốt biện pháp an toàn, cũng là vì chính an toàn của em..."
Phương Tinh Nghị thấy điện thoại di động của Dương Yến đặt trên bàn trà vang lên, liền thuận tay tắt âm nhạc lại.
"Dương Yến, cô có điện thoại."
"Chắc là người giao hàng." Bây giờ Dương Yến không muốn đối mặt với anh, có chút xấu hổ: "Tổng giám đốc Phương anh nhận đi."
Phương Tinh Nghị nhìn thấy chữ “Mẹ” trên màn hình điện thoại, liền nhíu mày.
Không phải người giao hàng.
Nhưng thấy hai tay Dương Yến toàn là bột mì, bận bịu nhào bột, anh thuận tay ấn nút nghe, mở loa ngoài lên: "Xin chào."
"Ồ, là con rể sao!" Mẹ Dương nghe thấy giọng nói của Phương Tinh Nghị liền hỏi: "Bảo bối đâu?"
Mẹ kiếp!
Sau khi nghe thấy giọng nói của mẹ Dương, còn thêm một tiếng con rể kia, Dương Yến suýt phun ra một ngụm máu, cô phi nước đại đến bên cạnh Phương Tinh Nghị, cướp điện thoại đi.
Dương Yến tắt loa ngoài, cắn răng nói với mẹ Dương: "Mẹ, mẹ gọi con rể cái gì vậy!"
Lúc nghe điện thoại hai mắt còn lặng lẽ nhìn ra phía ngoài, Phương Tinh Nghị dường như không bị dọa sợ, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ.
"Đó không phải là giọng nói của con rể sao?"
"Là... Không phải con rể mẹ đâu!" Dương Yến sửa lại, hiện tại cô đang có loại xúc động muốn chết: "Mẹ gọi điện thoại cho con có chuyện gì không?
"Chị em các con đã lâu không về nhà nên mẹ gọi điện hỏi thăm một chút."
Mẹ Dương hỏi khi nào Dương Yến về nhà, bà vừa cất hai thùng rượu nho, muốn cho cô mang một ít trở về, Dương Yến nói ngày mai sẽ trở về, trò chuyện xong nhanh chóng cúp điện thoại.
Phương Tinh Nghị cũng đẩy xe lăn đến đây: "Vừa rồi tôi nghe điện thoại, sao mẹ cô lại gọi tôi là con rể?"
Anh cũng không tin rằng, mẹ cô không phân biệt được giọng nói của mình và Phương Dịch Chung.
"Ha ha, chuyện này, chuyện này à!" Dưới ánh mắt tra xét của anh, Dương Yến có chút cứng họng, cà lăm nói: "Tai của mẹ tôi có chút vấn đề, bà ấy tưởng anh là Phương Dịch Chung."
Sắc mặt Phương Tinh Nghị bỗng nhiên trầm xuống.
Dương Yến toàn thân rét lạnh, không rõ vì sao áp suất quanh anh lại hạ thấp, cúi đầu nói tiếp: "Mặc dù tôi và Phương Dịch Chung tình cảm không hòa hợp, nhưng mẹ tôi thật lòng thích Phương Dịch Chung."
"Mẹ cô thật 'Tốt' ." Phương Tinh Nghị cười lạnh, không biết tại sao lại tức giận: "Một người con rể thường xuyên ngoại tình, còn bắt nạt con gái của mình, thế mà bà ấy cũng thích!"
Dương Yến không nhịn được nói: "Phương Dịch Chung ngoại trừ đi ngoại tình, còn lại cũng rất tốt."
Mà đây cũng là chuyện của cô.
"Được rồi, tôi không có hứng thú nghe chuyện này." Tiếng nói của anh càng lạnh lùng, nói xong liền đẩy xe lăn ra ngoài, bỏ lại Dương Yến một mình buồn bực phòng bếp.
Cô lại nói sai cái gì sao?
Không biết vì sao, tóm lại Dương Yến cảm giác được chú nhỏ Phương đang tức giận, nghiêm mặt, không đáp lại lời người khác, hơn nữa sau khi biết cô nấu sủi cảo bằng thịt heo, liền trực tiếp đặt đũa xuống, khiến Dương Yến vô cùng tức giận.
Dương Yến thật sự rất muốn nói không thích ăn thì đừng ăn, nhưng khi nhìn thấy chân của Phương Tinh Nghị đặt trên xe lăn, lại nhịn, đêm hôm khuya khoắt lái xe ra ngoài tìm thịt bò tươi mới, hầm một nồi canh.
Ngày hôm sau Phương Tinh Nghị vẫn còn giận, đối với cô rất xa cách.
Dương Yến làm xong bữa sáng liền ra cửa, lúc lái xe đi về nhà mẹ Dương còn gọi điện thoại cho Thường Phúc.
Một cô gái nhận điện thoại.
"Cô có bệnh à, sáng sớm quấy rầy giấc ngủ của người ta!"
Dương Yến kinh ngạc.
Cô chưa kịp định thần lại, giọng nữ hùng hùng hổ hổ liền không còn nữa, thay vào đó là giọng nói hơi khàn của Thường Phúc: "Chị gọi em có chuyện gì vậy?"
"Em không ở trường học sao? Chị đón em về nhà ăn cơm."
"Mấy ngày nay được nghỉ, em ở bên ngoài. Chị đến chỗ trước kia chờ em, mười phút nữa em sẽ có mặt."
Dương Yến ừm một tiếng, vẫn không nhịn được: "Cô gái vừa rồi là ai, tính tình thật lớn."
"Không có gì, em đi rửa mặt đã."
Sợ Dương Yến hỏi quá nhiều, Thường Phúc liền cúp điện thoại.
Anh ta tức giận đi vào phòng, đem Tưởng Song Kỳ ở trên giường gọi dậy: "Cô Tưởng, không phải tôi bảo cô đừng động vào đồ của tôi rồi sao?"
"Nó làm ồn tôi không ngủ được." Tưởng Song Kỳ lầu bầu, đôi mắt cũng không hề mở ra, đầu dụi vào lồng ngực anh ta.
Thường Phúc nghĩ đến món nợ với cô ta, hơn mấy tỷ.
Nhịn!
Không đợi đầu cô ta chạm tới người mình, Thường Phúc liền đem người đẩy lại lên giường, xoay người vào phòng tắm.
Tưởng Song Kỳ bị đẩy mạnh cũng không còn buồn ngủ nữa, dụi dụi mắt, ngáp một cái đi vào phòng tắm, miệng há to, chờ Thường Phúc đem bàn chải đánh răng nhét vào trong miệng.
Cô ta vừa đánh răng, vừa hỏi: "Hôm nay ăn món gì?"
"Gọi đồ ăn ngoài đi." Tốc độ của Thường Phúc rất nhanh, vài phút đã rửa mặt xong: "Tôi có việc phải đi ra ngoài một chuyến."
Tưởng Song Kỳ quay lại nhìn anh ta chằm chằm, răng cũng không chải: "Tôi không muốn! Có phải anh Nghị vừa gọi anh hay không? Có việc gì anh bảo Trần Khang đi làm là được, dù sao tôi không ăn đồ ăn ngoài!"
Trán Thường Phúc hằn gân xanh: "Chỉ ăn một bữa thức ăn ngoài mà thôi."
"Một bữa cũng không được!"
"..."
"Dù thế nào tôi cũng không muốn ăn thức ăn ngoài đâu, rất bẩn, không thể ăn được." Tưởng Song Kỳ đáng thương nhìn anh ta: "Tôi muốn ăn cơm anh nấu, tối nay cũng được."
Thường Phúc thấy cô ta nũng nịu cảm thấy rất phiền, quả thực còn khó chịu hơn so với lúc cô ta phát cáu, nhưng cũng không có cách nào: "Hôm nay tôi về nhà ăn cơm, vậy tôi sẽ mang cho cô một phần."
Tưởng Song Kỳ rất ngạc nhiên: "Thì ra nhà mẹ anh cũng ở Nam Thành à, tôi còn tường nhà anh ở rất xa cơ!"
"Vậy cô có ăn hay không?"
"Nếu không tôi tới nhà anh ăn cơm nhé." Tưởng Song Kỳ nắm lấy cánh tay của anh ta, một chút cũng không giống đang nói đùa: "Dù sao sáng nay tôi cũng không có lịch hẹn nào, tới chào hỏi mẹ anh một tiếng."
"Mẹ tôi không thích người ngoài quấy rầy." Thường Phúc đẩy tay của cô ta ra, thuận tiện đem bàn chải đánh răng nhét vào trong miệng cô ta: "Hoặc là hôm nay ăn thức ăn ngoài, hoặc là tôi mang tới cho cô, chọn đi."
Miệng Tưởng Song Kỳ nhồm nhoàm, vừa đánh răng vừa nói: "Mang đến."
Thường Phúc liền xoay người đi ra.
Tưởng Song Kỳ đánh răng xong mặt cũng không rửa, chạy vội ra ngoài, cẩn thận lưu ý hoạt động của Thường Phúc, chờ sau khi anh ta ra khỏi cửa cô ta tùy tiện mặc một bộ quần áo lên người, vội vàng đi ra ngoài.
Cô ta đi nhờ xe theo sát phía sau, còn tưởng rằng Thường Phúc sẽ trực tiếp ngồi xe đến thẳng nhà mẹ anh ta, không nghĩ tới anh ta lại xuống xe ở một ngã tư nào đó.
Một chiếc xe BC dừng lại ở bên vệ đường, anh ta mở cửa xe ngồi lên.
Tưởng Song Kỳ rướn cổ lên, tập trung xem xét, cô gái ngồi ở ghế lái chính là Dương Yến, cô cười nói cái gì đó với Thường Phúc, còn rướn người giúp anh ta thắt dây an toàn lại, động tác vô cùng thân mật.
"Đồ hồ ly tinh thối tha!" Tưởng Song Kỳ tức giận mắng chửi, sắp phát điên.
Có phải kiếp trước hồ ly tinh thối tha kia có thù với cô ta hay không, kiếp này lại tranh mất anh Nghị của cô ta, hại cô ta bị anh Nghi thất sủng, còn cướp cả vệ sĩ của cô ta, thật đáng ghét!
Thấy xe BC đã lái đi, Tưởng Song Kỳ cả giận nói: "Bác tài nhanh lên, đi theo xe trước mặt!"
"Ôi ôi, cô..." Lái xe nhìn Tưởng Song Kỳ có chút quen mặt, hình như là đại minh tinh nào đó, nhưng tính tình của cô ta có chút nóng nảy, cũng không nên hỏi lại, lái xe đi.
Từ lúc Tưởng Song Kỳ đi theo anh ta, Thường Phúc đã phát hiện ra, chỉ là không lên tiếng.
Thường Phúc nhìn thoảng qua gương chiếu hậu, thấy Tưởng Song Kỳ vẫn ngồi xe taxi đi theo, nên bảo Dương Yến đi đường khác, gặp phải giao lộ liền chuyển hướng, cho đến khi cắt đuôi hẳn xe taxi phía sau.
Dương Yến cũng phát hiện có gì đó không thích hợp, cô do dự hỏi Thường Phúc: "Có phải không đủ tiền tiêu hay không? Cô gái kia không hề đơn giản, em có cho cô ta số điện thoại hay cái gì không?"
Sau khi Thường Phúc biết được suy nghĩ của cô, khóe miệng giật một cái: "Chị, em không hề làm loại chuyện đó."
Dương Yến lại nói: "Không sao cả, em cũng lớn như vậy rồi, biết chuyện kia một chút cũng tốt, nhưng nhất định phải làm tốt biện pháp an toàn, cũng là vì chính an toàn của em..."