Thấy Ngự Văn Đình như muốn hỏi lại chuyện gì, lại nghĩ đến thân phận đang che giấu của Trường Bình, cô liền vội nói trước anh.
"Nó là con của một người bạn cấp hai của tôi, ở cùng khu phố với mẹ tôi nên thì thoảng lúc rảnh tôi dẫn nó đi chơi, Anh Ngự có ý gì? Thích đứa nhỏ kia?”
"Bạn học cũ của cô?"
Dương Yến gật đầu, sắc mặt không đổi tiếp tục sáng tác câu chuyện: “Mẹ của cô ấy là giáo viên dạy mĩ thuật, ba là thành viên của đội bóng bàn quốc gia, nhưng năm ngoái đã nghỉ hưu.”
Ngự Văn Đình khó che giấu được sự mất mát.
Không biết tại sao từ khi anh gặp cậu bé kia, đôi mắt của cậu bé khiến anh không thể nào quên, biết rõ điều đó là không thể nhưng anh vẫn phải hỏi.
Đúng vậy, nếu như Tống Tĩnh Hòa có con, anh không thể nào không hề biết chút gì.
Sợ Ngự Văn Đình nghĩ quá nhiều, Dương Yến chủ động nói sang chuyện khác: "Anh Ngự, anh cũng thật thâm tình, cô Tống có biết không? Để bạn gái cũ kết hôn cùng em trai, thật sự rộng lượng.”
Ánh mắt Ngự Văn Đình lạnh lùng nhìn cô.
Dương Yến cũng không sợ, cô nhìn qua ngón tay của anh thấp thoáng có hình xăm, cô cầm tay anh ta lên, nói: "Chuỗi chữ tiếng Anh này nhất định có quan hệ với cô Tống nha.”
Cô Tống! Cô Tống!!!
Ngự Văn Đình đã không được thoải mái nguyên một đêm, không thể giữ được tâm tình, bỗng nhiên cầm cổ tay Dương Yến ép lên vách tường.
"Dương Yến, nắm chắc những thứ cô nên nắm chắc trong tay, và câm miệng lại.” Ánh mặt anh ta trở nên âm trầm ngoan lệ, giống như muốn giết người.
"Tôi cũng chưa nói cái gì, anh cũng thật quá nóng nảy đi.” Dương Yến tiếp tục kích thích anh ta: "Tôi nghi ngờ cô Tống không chịu được tính tình của anh nên mới chia tay với anh.”
Lực tay Ngự Văn Đình tăng thêm.
Dương Yến hít một hơi khí lạnh, cô tay của cô sẽ không bị bóp gãy chứ?
"Ngự Văn Đình, anh tốt nhất nên đối xử tốt với tôi.” Dương Yến phát cáu lên, hung hắn nhìn chằm chằm anh ta: “Tôi đang nắm điểm yếu của anh.”
Ngự Văn Đình cười lạnh, cúi đầu tới gần cô, tiếng nói lạnh lẽo mười phần: "Cô thử nói một chút xem điểm yếu đó là gì?”
Dương Yến bị dọa đến rợn tóc gáy.
Thật đáng sợ!
Tim đập nhanh hơn, giống như có cái gì đang đè lên trái tim, trán Dương Yến đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt bỗng trở nên khó coi, bất ngờ ngã vào trong ngực Ngự Văn Đình.
Một giây sau Ngự Văn Đình đem người kéo ra, giữ khoảng cách.
"Dương Yến?"
Thấy Dương Yến sắc mặt trắng bệch, sắc mặt Ngự Văn Đình cũng trầm xuống, ôm lấy người Dương Yến, lúc ngẩng đầu lên, lại phát hiện Tống Tĩnh Hòa đang đứng ở đó, cố họng anh xiết chặt lại, nhưng cũng không nói gì, vội vàng ôm Dương Yến rời đi.
Ngón tay Tống Tĩnh Hòa cào vào vách tường, cảm giác hô hấp có chút khó khăn.
Cô biết Dương Yến không có ý tứ gì với Ngự Văn Đình, nhưng nhìn thấy cảnh tượng thân mật này vẫn là không cảm thấy thoải mái.
Sau khi bình tĩnh hơn, Tống Tĩnh Hòa đi tìm Phương Tinh Nghị, đem sự tình kể cho anh biết.
"Dương Yến bất tỉnh?"
Phương Tinh Nghị không hề do dự, cùng Tống Tĩnh Hòa nhanh đi đến phòng nghỉ, cũng gọi điện cho Yến Cảnh Niên.
Sau khi điện thoại được kết nối, giọng nói bất đắc dĩ của Yến Cảnh Niên Điện truyền tới: “Ba mươi giây trước, anh cả có gọi điện cho tôi, nhưng tôi đang đi trên đường, anh hai, anh đi trước xem tình hình cô ấy hiện tại như thế nào.”
Phương Tinh Nghị nói: "Nhanh lên."
Sau khi vào phòng nghỉ, Phương Tinh Nghị nhìn thấy Dương Yến đang ngồi trên ghế sô pha, sắc mặt tái nhợt, hơi thở rất gấp gáp.
Anh hỏi Ngự Văn Đình: "Anh cả, có chuyện gì xảy ra?"
"Tôi vừa mới cùng cô Dương nói chuyện phiếm, bỗng nhiên cô ấy bị choáng." Ngự Văn Đình kỹ càng miêu tả sự tình: "Ban đầu chỉ đổ mồ hôi, bây giờ nhịp tim đập rất nhanh.”
Phương Tinh Nghị lập tức cúi người xem.
Anh không phải bác sĩ, không thể phán đoán triệu chứng của Dương Yến, cũng không thể tùy tiện chạm vào cô, chỉ cảm thấy Dương Yến dường như rất khổ cực, trên trán chi chít mồ hôi.
Trái tim anh như bị bóp chặt.
Phương Tinh Nghị lại gọi cho Yến Cảnh Niên một cuộc điện thoại bảo anh ta nhanh tới đây. Giọng nói của anh cáu kỉnh bực bội, lại không tự nhận ra điều đó, Ngự Văn Đình đứng bên cạnh nhìn anh, mím chặt môi.
Phương Tinh Nghị lo lắng cho Dương Yến?
Vậy tại sao lại cùng Tống Tĩnh Hòa kết hôn?
Lúc Phương Tinh Nghị đang rất lo lắng cho Dương Yến, Yến Cảnh Niên rốt cuộc cũng tới.
Yến Cảnh Niên thấy tình trạng của Dương Yến, sắc mặt lập tức thay đổi.
Đeo găng tay ý tế vào lập tức kiểm tra cho Dương Yến, đồng thời hướng dẫn Phương Tinh Nghị mở hộp thuốc ra, dựa theo thứ tự anh nói để pha thuốc.
Sau khi Phương Tinh Nghị điều chế thuốc xong, hút thuốc vào bên trong ống tiêm, Yến Cảnh Niên lập tức tiêm vào cánh tay Dương Yến.
Ba phút sau, hơi thở của Dương Yến trở nên vững vàng hơn, sắc mặt cũng không nhợt nhạt, Phương Tinh Nghị thấy thế, bất giác thở phào nhẹ nhõm.
Anh hỏi Yến Cảnh Niên: “Có chuyện gì xảy ra?”
"Anh hãy cho người kiểm tra xem tối nay cô ấy đã ăn những gì và đã gặp những ai?” Yến Cảnh Niên tháo găng tay y tế ra, trong lòng vẫn sợ hãi: “May mắn là khi cô ấy hôn mê mọi người liền gọi cho tôi, nếu không...”
Phương Tinh Nghị sầm mặt lại, lạnh lùng phân phó Lục Văn Thù: "Đem một bản sao của camera giám sát tối nay tới đây.”
Cũng dám làm vậy dưới mí mắt anh?
Không đến mười phút, Lục Văn Thù liền đem bản sao của camera giám sát đến.
Theo dõi camera, từ khi Dương Yến bắt đầu vào phòng tiệc, luôn có người tìm cô nói chuyện, trong đó còn có mấy tên háo sắc, nhân cơ hội muốn sờ tay cô hoặc làm gì đó.
Dương Yến cũng không ăn thứ gì, chỉ uống hai ly rượu vang, khi Phương Tinh Nghị lên sân khấu nói chuyện, cô đi theo Ngự Văn Đình đến một góc khuất.
Nhìn thấy cảnh tượng Ngự Văn Đình ép Dương Yến vào vách tường, tất cả mọi người sửng sốt.
Lục Văn Thù nhìn về phía Ngự Văn Đình, ý tứ sâu xa nói: "Chà, không nghĩ đến anh cả lại làm điều như vậy.”
Phương Tinh Nghị hung hăng đạp Lục Văn Thù một đạp, sắc mặt u ám.
Ngự Văn Đình ngược lại không có không hổ thẹn, ngắn gọn nói: "Cô ấy nói đùa tôi.”
Nói đùa?
Có ai nói đùa mà bị ép vào vách tường như vậy sao?
Lục Văn Thù bát quái đầy mình, nhìn Ngự Văn Đình lại nhìn Phương Tinh Nghị, nghĩ muốn tham gia náo nhiệt, Tống Tĩnh Hòa luôn im lặng đứng bên cạnh lại chuyển chủ đề một cách thích hợp.
Tống Tĩnh Hòa hỏi: "Nhìn từ camera giám sát hoàn chỉnh như vậy cũng không thể nói ai động thủ với cô Dương, là có chuyện gì xảy ra?”
"Cô ấy bị bỏ thuốc, là một loại thuốc có tác dụng rất mạnh.” Sắc mặt Yến Cảnh Niên nghiêm túc nói: “Nó sẽ khiến người ta chết vì nhồi máu cơ tim, một khi thuốc đã hết tác dụng, sẽ không thể kiểm tra ra đó là loại thuốc gì trừ phi giải phẫu thân thể.”
"Nếu như chết vì nhồi máu cơ tìm, sẽ làm cho người ta phán đoán nguyên nhân là do lao lực mệt nhọc.” Lục Văn Thù sờ cằm suy nghĩ, quay đầu nhìn Phương Tinh Nghị: "Phương thị không phải cũng có vị quản lý cấp cao nào đó chết vì nhồi máu cơ tim sao?”
Phương Tinh Nghị nhìn mặt mũi Dương Yến tái nhợt, ừ một tiếng, lạnh giọng nói: "Người chết là trưởng phòng của Dương Yến, là bị nhồi máu cơ tim ở trong xe.”
Yến Cảnh Niên cười lạnh: "Nếu nhồi máu cơ tim đơn giản chỉ là do mệt mỏi thì hằng năm cả nước không biết có bao nhiêu người chết. Người dùng thủ đoạn này thật là cao siêu, giết người như thế căn bản sẽ không tra ra được.”
"Là ai giết bộ trưởng của Dương Yến?" Lục Văn Thù rất buồn bực: "Tại sao lại động thủ với cô ấy?”
Phương Tinh Nghị gõ nhẹ tay vào quấn: "Trưởng phòng La nghe nói đang bí mật giúp người ta rửa tiền, sau đó vì muốn đưa vợ con sang sống ở New York, muốn bỏ việc, khả năng đối phương muốn giết người bịt đầu mối, nhưng tôi không tìm ra chút manh mối gì.”
Lúc đó trợ lý Tư đưa cho anh báo cáo chuẩn đoán bệnh, anh liền đã nghi ngờ cái chết của trưởng phòng La, cũng để cho trợ lý Tư đi thăm dò nhưng không tra ra bất cứ điều gì, về sau phải xử lý chuyện của nhà họ Phương nên phải tạm gạt sang một bên.
Người kia vậy mà muốn giết Dương Yến theo cách tương tự.
"Nó là con của một người bạn cấp hai của tôi, ở cùng khu phố với mẹ tôi nên thì thoảng lúc rảnh tôi dẫn nó đi chơi, Anh Ngự có ý gì? Thích đứa nhỏ kia?”
"Bạn học cũ của cô?"
Dương Yến gật đầu, sắc mặt không đổi tiếp tục sáng tác câu chuyện: “Mẹ của cô ấy là giáo viên dạy mĩ thuật, ba là thành viên của đội bóng bàn quốc gia, nhưng năm ngoái đã nghỉ hưu.”
Ngự Văn Đình khó che giấu được sự mất mát.
Không biết tại sao từ khi anh gặp cậu bé kia, đôi mắt của cậu bé khiến anh không thể nào quên, biết rõ điều đó là không thể nhưng anh vẫn phải hỏi.
Đúng vậy, nếu như Tống Tĩnh Hòa có con, anh không thể nào không hề biết chút gì.
Sợ Ngự Văn Đình nghĩ quá nhiều, Dương Yến chủ động nói sang chuyện khác: "Anh Ngự, anh cũng thật thâm tình, cô Tống có biết không? Để bạn gái cũ kết hôn cùng em trai, thật sự rộng lượng.”
Ánh mắt Ngự Văn Đình lạnh lùng nhìn cô.
Dương Yến cũng không sợ, cô nhìn qua ngón tay của anh thấp thoáng có hình xăm, cô cầm tay anh ta lên, nói: "Chuỗi chữ tiếng Anh này nhất định có quan hệ với cô Tống nha.”
Cô Tống! Cô Tống!!!
Ngự Văn Đình đã không được thoải mái nguyên một đêm, không thể giữ được tâm tình, bỗng nhiên cầm cổ tay Dương Yến ép lên vách tường.
"Dương Yến, nắm chắc những thứ cô nên nắm chắc trong tay, và câm miệng lại.” Ánh mặt anh ta trở nên âm trầm ngoan lệ, giống như muốn giết người.
"Tôi cũng chưa nói cái gì, anh cũng thật quá nóng nảy đi.” Dương Yến tiếp tục kích thích anh ta: "Tôi nghi ngờ cô Tống không chịu được tính tình của anh nên mới chia tay với anh.”
Lực tay Ngự Văn Đình tăng thêm.
Dương Yến hít một hơi khí lạnh, cô tay của cô sẽ không bị bóp gãy chứ?
"Ngự Văn Đình, anh tốt nhất nên đối xử tốt với tôi.” Dương Yến phát cáu lên, hung hắn nhìn chằm chằm anh ta: “Tôi đang nắm điểm yếu của anh.”
Ngự Văn Đình cười lạnh, cúi đầu tới gần cô, tiếng nói lạnh lẽo mười phần: "Cô thử nói một chút xem điểm yếu đó là gì?”
Dương Yến bị dọa đến rợn tóc gáy.
Thật đáng sợ!
Tim đập nhanh hơn, giống như có cái gì đang đè lên trái tim, trán Dương Yến đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt bỗng trở nên khó coi, bất ngờ ngã vào trong ngực Ngự Văn Đình.
Một giây sau Ngự Văn Đình đem người kéo ra, giữ khoảng cách.
"Dương Yến?"
Thấy Dương Yến sắc mặt trắng bệch, sắc mặt Ngự Văn Đình cũng trầm xuống, ôm lấy người Dương Yến, lúc ngẩng đầu lên, lại phát hiện Tống Tĩnh Hòa đang đứng ở đó, cố họng anh xiết chặt lại, nhưng cũng không nói gì, vội vàng ôm Dương Yến rời đi.
Ngón tay Tống Tĩnh Hòa cào vào vách tường, cảm giác hô hấp có chút khó khăn.
Cô biết Dương Yến không có ý tứ gì với Ngự Văn Đình, nhưng nhìn thấy cảnh tượng thân mật này vẫn là không cảm thấy thoải mái.
Sau khi bình tĩnh hơn, Tống Tĩnh Hòa đi tìm Phương Tinh Nghị, đem sự tình kể cho anh biết.
"Dương Yến bất tỉnh?"
Phương Tinh Nghị không hề do dự, cùng Tống Tĩnh Hòa nhanh đi đến phòng nghỉ, cũng gọi điện cho Yến Cảnh Niên.
Sau khi điện thoại được kết nối, giọng nói bất đắc dĩ của Yến Cảnh Niên Điện truyền tới: “Ba mươi giây trước, anh cả có gọi điện cho tôi, nhưng tôi đang đi trên đường, anh hai, anh đi trước xem tình hình cô ấy hiện tại như thế nào.”
Phương Tinh Nghị nói: "Nhanh lên."
Sau khi vào phòng nghỉ, Phương Tinh Nghị nhìn thấy Dương Yến đang ngồi trên ghế sô pha, sắc mặt tái nhợt, hơi thở rất gấp gáp.
Anh hỏi Ngự Văn Đình: "Anh cả, có chuyện gì xảy ra?"
"Tôi vừa mới cùng cô Dương nói chuyện phiếm, bỗng nhiên cô ấy bị choáng." Ngự Văn Đình kỹ càng miêu tả sự tình: "Ban đầu chỉ đổ mồ hôi, bây giờ nhịp tim đập rất nhanh.”
Phương Tinh Nghị lập tức cúi người xem.
Anh không phải bác sĩ, không thể phán đoán triệu chứng của Dương Yến, cũng không thể tùy tiện chạm vào cô, chỉ cảm thấy Dương Yến dường như rất khổ cực, trên trán chi chít mồ hôi.
Trái tim anh như bị bóp chặt.
Phương Tinh Nghị lại gọi cho Yến Cảnh Niên một cuộc điện thoại bảo anh ta nhanh tới đây. Giọng nói của anh cáu kỉnh bực bội, lại không tự nhận ra điều đó, Ngự Văn Đình đứng bên cạnh nhìn anh, mím chặt môi.
Phương Tinh Nghị lo lắng cho Dương Yến?
Vậy tại sao lại cùng Tống Tĩnh Hòa kết hôn?
Lúc Phương Tinh Nghị đang rất lo lắng cho Dương Yến, Yến Cảnh Niên rốt cuộc cũng tới.
Yến Cảnh Niên thấy tình trạng của Dương Yến, sắc mặt lập tức thay đổi.
Đeo găng tay ý tế vào lập tức kiểm tra cho Dương Yến, đồng thời hướng dẫn Phương Tinh Nghị mở hộp thuốc ra, dựa theo thứ tự anh nói để pha thuốc.
Sau khi Phương Tinh Nghị điều chế thuốc xong, hút thuốc vào bên trong ống tiêm, Yến Cảnh Niên lập tức tiêm vào cánh tay Dương Yến.
Ba phút sau, hơi thở của Dương Yến trở nên vững vàng hơn, sắc mặt cũng không nhợt nhạt, Phương Tinh Nghị thấy thế, bất giác thở phào nhẹ nhõm.
Anh hỏi Yến Cảnh Niên: “Có chuyện gì xảy ra?”
"Anh hãy cho người kiểm tra xem tối nay cô ấy đã ăn những gì và đã gặp những ai?” Yến Cảnh Niên tháo găng tay y tế ra, trong lòng vẫn sợ hãi: “May mắn là khi cô ấy hôn mê mọi người liền gọi cho tôi, nếu không...”
Phương Tinh Nghị sầm mặt lại, lạnh lùng phân phó Lục Văn Thù: "Đem một bản sao của camera giám sát tối nay tới đây.”
Cũng dám làm vậy dưới mí mắt anh?
Không đến mười phút, Lục Văn Thù liền đem bản sao của camera giám sát đến.
Theo dõi camera, từ khi Dương Yến bắt đầu vào phòng tiệc, luôn có người tìm cô nói chuyện, trong đó còn có mấy tên háo sắc, nhân cơ hội muốn sờ tay cô hoặc làm gì đó.
Dương Yến cũng không ăn thứ gì, chỉ uống hai ly rượu vang, khi Phương Tinh Nghị lên sân khấu nói chuyện, cô đi theo Ngự Văn Đình đến một góc khuất.
Nhìn thấy cảnh tượng Ngự Văn Đình ép Dương Yến vào vách tường, tất cả mọi người sửng sốt.
Lục Văn Thù nhìn về phía Ngự Văn Đình, ý tứ sâu xa nói: "Chà, không nghĩ đến anh cả lại làm điều như vậy.”
Phương Tinh Nghị hung hăng đạp Lục Văn Thù một đạp, sắc mặt u ám.
Ngự Văn Đình ngược lại không có không hổ thẹn, ngắn gọn nói: "Cô ấy nói đùa tôi.”
Nói đùa?
Có ai nói đùa mà bị ép vào vách tường như vậy sao?
Lục Văn Thù bát quái đầy mình, nhìn Ngự Văn Đình lại nhìn Phương Tinh Nghị, nghĩ muốn tham gia náo nhiệt, Tống Tĩnh Hòa luôn im lặng đứng bên cạnh lại chuyển chủ đề một cách thích hợp.
Tống Tĩnh Hòa hỏi: "Nhìn từ camera giám sát hoàn chỉnh như vậy cũng không thể nói ai động thủ với cô Dương, là có chuyện gì xảy ra?”
"Cô ấy bị bỏ thuốc, là một loại thuốc có tác dụng rất mạnh.” Sắc mặt Yến Cảnh Niên nghiêm túc nói: “Nó sẽ khiến người ta chết vì nhồi máu cơ tim, một khi thuốc đã hết tác dụng, sẽ không thể kiểm tra ra đó là loại thuốc gì trừ phi giải phẫu thân thể.”
"Nếu như chết vì nhồi máu cơ tìm, sẽ làm cho người ta phán đoán nguyên nhân là do lao lực mệt nhọc.” Lục Văn Thù sờ cằm suy nghĩ, quay đầu nhìn Phương Tinh Nghị: "Phương thị không phải cũng có vị quản lý cấp cao nào đó chết vì nhồi máu cơ tim sao?”
Phương Tinh Nghị nhìn mặt mũi Dương Yến tái nhợt, ừ một tiếng, lạnh giọng nói: "Người chết là trưởng phòng của Dương Yến, là bị nhồi máu cơ tim ở trong xe.”
Yến Cảnh Niên cười lạnh: "Nếu nhồi máu cơ tim đơn giản chỉ là do mệt mỏi thì hằng năm cả nước không biết có bao nhiêu người chết. Người dùng thủ đoạn này thật là cao siêu, giết người như thế căn bản sẽ không tra ra được.”
"Là ai giết bộ trưởng của Dương Yến?" Lục Văn Thù rất buồn bực: "Tại sao lại động thủ với cô ấy?”
Phương Tinh Nghị gõ nhẹ tay vào quấn: "Trưởng phòng La nghe nói đang bí mật giúp người ta rửa tiền, sau đó vì muốn đưa vợ con sang sống ở New York, muốn bỏ việc, khả năng đối phương muốn giết người bịt đầu mối, nhưng tôi không tìm ra chút manh mối gì.”
Lúc đó trợ lý Tư đưa cho anh báo cáo chuẩn đoán bệnh, anh liền đã nghi ngờ cái chết của trưởng phòng La, cũng để cho trợ lý Tư đi thăm dò nhưng không tra ra bất cứ điều gì, về sau phải xử lý chuyện của nhà họ Phương nên phải tạm gạt sang một bên.
Người kia vậy mà muốn giết Dương Yến theo cách tương tự.