Thấy Dương Yến thất thần, Quách Nhược Linh cẩn thận lên tiếng: “Chị, chị không sao chứ?”
“Quách Nhược Linh, có phải kiếp trước chị nợ em đúng không?” Dương Yến nhìn chăm chăm Quách Nhược Linh: “Cho nên kiếp này phải bị em chôn sống như thế này, nếu như chị chết rồi, trong lòng em rất thoải mái?”
Quách Nhược Linh không dám nói chuyện.
Lúc này, Tưởng Song Kỳ đã thay quần áo xong, kéo tay Phương Tinh Nghị đi ra ngoài, dương dương đắc ý, giống như nói với mọi người người đàn ông này là tất cả mọi thứ của cô vậy.
“Ây, thật ngưỡng mộ may mắn của Tưởng Song Kỳ.” Quách Nhược Linh không cam chịu nói, lúc cô nhìn thấy Phương Tinh Nghị nhìn qua, đồng thời đi qua đây, liền vô cùng căng thẳng.
Cô tưởng Phương Tinh Nghị muốn truy cứu chuyện ngày hôm đó, sợ hãi trốn ngay sau lưng Dương Yến .
Dương Yến : “…….”
Dương Yến cũng tưởng Phương Tinh Nghị muốn đến truy hỏi gì đó, vừa đứng dậy, không ngờ Phương Tinh Nghị nhìn miếng vải băng trên cánh tay, hỏi một câu: “Có chuyện?”
Dương Yến nói: “Không sao, thương không nặng.”
“Anh Nghị, chúng ta đi thôi!” Tưởng Song Kỳ kéo, lắc lắc cánh tay của người đàn ông: “Em sắp đói chết rồi!”
Phương Tinh Nghị trầm mặt, nắm tay của Tưởng Song Kỳ, kéo cô đến trước mặt Dương Yến.
Tưởng Song Kỳ không hiểu chuyện gì.
Phương Tinh Nghị lạnh lùng nói: “Xin lỗi cô ấy.”
“Em không!” Phim trường đều là người, còn có người đang nhìn về phía này, Tưởng Song Kỳ ra oai quen rồi, sao có thể chấp nhận: “Là em gái cô ta bảo em rút roi, cũng không phải em muốn rút, em không sai!”
“Kỳ Kỳ, là anh quá nuông chiều em rồi, khiến trong mắt em chẳng còn ai nữa.” Phương Tinh Nghị bóp chặt cánh tay cô, dùng lực mạnh, đau đến nỗi Tưởng Song Kỳ nhăn mày, kêu đau.
Người đàn ông không chút động đậy, chỉ nói: “Sau lưng em dựa vào là danh tiếng của Phương thị , nếu như tin tức cô ấy bị em đánh đập truyền ra, Phương thị cũng phải chịu phiền phức, anh không muốn nhìn thấy cục diện như thế.”
Tưởng Song Kỳ liếm môi, người đàn ông ánh mắt sắc như gió, tựa như vô tình, cô biết anh tức giận rồi, nếu còn bướng bỉnh, anh sẽ không thèm để ý đến cô nữa.
Vì vậy, không tình nguyện mở miệng: “Xin lỗi.”
Phương Tinh Nghị nói: “Kỳ Kỳ!”
Tưởng Song Kỳ hừ một tiếng, tiến lên kéo tay của Dương Yến, rất nũng nịu nói: “Chị này, xin lỗi, trước đó tôi không nên lấy roi đánh cô, cô tha thứ cho tôi đi.”
Dương Yến không ngờ sự việc lại lật ngược như thế này, không kịp phản ứng.
“Cô đóng phim cực khổ, em gái tôi cũng vất vả. Mọi người đều không dễ dàng gì.” Dương Yến rút tay ra: “Chỉ hy vọng sau này trong đoàn phim cô bao dung em tôi nhiều hơn.”
Tưởng Song Kỳ gật đầu.
Sau đó lại chạy về kéo tay Phương Tinh Nghị , nũng nịu nói: “Anh Nghị, em đã xin lỗi rồi, được chưa?”
“Ừm.”
Phương Tinh Nghị sắp đưa Tưởng Song Kỳ đi, lại bị Dương Yến nói: “Tổng Giám đốc Phương , đợi một chút.”
“Tổng Giám đốc Phương , tôi thay em gái xin lỗi anh.” Dương Yến cúi đầu sâu trước Phương Tinh Nghị , cho dù Phương Tinh Nghị muốn cô giúp việc gì, cô vẫn tế nhị không làm đục nước.
Dương Yến nói: “Em gái tôi không hiểu, lúc đó tùy tiện nói bừa mà thôi, tôi không biết tiếng Ô Khắc Bá gì cả, 1,5 tỷ đó tôi sẽ nghĩ cách, chậm nhất ba ngày sau trả lại cho anh, hy vọng anh có thể giao lại hợp đồng cho tôi.”
Phương Tinh Nghị nhếch môi: “1,5 tỷ chỉ là con số nhỏ, không đáng nhắc đến, sau này tôi bảo Trợ lý Tư đưa hợp đồng cho cô, cô xem xong hợp đồng rồi hẵng suy nghĩ kỹ nói chuyện với tôi thế nào.”
Nói xong, anh ta đưa Tưởng Song Kỳ rời khỏi.
Tưởng Song Kỳ quay đầu, ánh mắt rất tăm tối, lại rất bất mãn lườm Dương Yến .
Đều là vì người phụ nữ này, cô bị anh Nghị trách mắng, phải hạ mình xin lỗi người khác, bây giờ, người phụ nữ này còn bám lấy nói nhiều lời với anh Nghị như vậy, chắc chắn có ý đồ khác!
Đợi mà xem!
Sau khi đợi Phương Tinh Nghị đi, Dương Yến gần như thô bạo kéo em gái ngốc nghếch sau lưng ra, ép hỏi: “Bản hợp đồng đó rốt cuộc em đã xem kỹ chưa vậy, vừa rồi anh ta có ý gì?”
“Em em, em không nhớ rõ nữa.” Quách Nhược Linh lí nhí nói: “Em chỉ xem mục cuối cùng, cái gì mà đi theo phiên dịch, không có những cái khác nữa.”
“Thật sự bị em hại chết rồi!” Dương Yến uất hận nói.
Cô biết ngay chẳng đơn giản như vậy!
Nếu không dạng nhân vật lớn như Phương Tinh Nghị , lại bận rộn như vậy, sao lại hạ mình đến tham gia bữa tiệc kiểu này?
Dương Yến đánh hai cái lên đầu của đứa em ngốc nghếch, cảnh cáo cô nếu còn dám gây chuyện, lập tức cắt đứt quan hệ, ôm một bụng đầy lửa giận quay về công ty.
Sau đó, nhận được tệp mà Trợ lý Tư gửi đến.
Cách nhiều ngày như vậy, cuối cùng Dương Yến đã biết nội dung của bản hợp đồng mà Quách Nhược Linh ký, cô phải đi cùng Phương Tinh Nghị ra nước ngoài đàm phán hợp tác, 1,5 tỷ đó là phí phiên dịch không sai.
Nhưng trên hợp đồng cũng ghi rõ, lần hợp tác này Dương Yến bắt buộc phải đi, hơn nữa không được tiết lộ với người khác, thậm chí lúc nào bàn bạc hợp tác là do bên A quyết định, cô ấy nhất định phải tuân thủ, cho đến khi hợp tác đàm phán thành công.
Cũng chính là nói, hợp đồng có hiệu lực từ lúc đặt bút ký, cô muốn gom tiền trả Phương Tinh Nghị cũng vô dụng, cô nhất định phải theo Phương Tinh Nghị đàm phán thành công vụ hợp tác đó, hợp đồng cũng chỉ có thể do bên A hủy.
Xem xong nội dung hợp đồng, Dương Yến hận không thể bóp chết đứa em gái ngu ngốc.
Cô biết ngay sự việc không đơn giản như vậy!
Dương Yến bên này đang phiền não, bên kia, mấy đồng nghiệp liên tục ra vào văn phòng, vừa đi vừa nói chuyện, cách Dương Yến không xa, Dương Yến nghe rõ mồn một cuộc nói chuyện.
“Tôi đã nói Giám đốc Phương có gian tình với cấp trên của anh ta mà, mấy người còn không tin, đây chẳng phải là mẹ của Giám đốc Phương đã đến rồi sao, các cậu xem gương mặt tràn ngập nét cười đó của mẹ Giám đốc Phương , giống như ước gì Giám đốc Tần là vợ của con trai mình vậy.”
Không phải tôi nghe nói Giám đốc Phương đã kết hôn rồi sao? Anh ta với cấp trên gian díu ở công ty, vợ của anh ta không biết sao?
“Chắc chắn là vợ anh ta chẳng ra sao, nếu không anh ta đã chẳng làm loạn ở công ty rồi.”
“Ừm, chồng không yêu, mẹ chồng còn muốn đổi một con dâu khác, vợ của Giám đốc Phương cũng thật đáng thương.”
“......”
Mãi cho đến khi mấy người đồng nghiệp đó vì bận công việc, không thể không dừng việc tám chuyện, sau khi phòng làm việc yên tĩnh lại, Dương Yến vẫn không im không động đậy, sắc mặt thản nhiên, lại nắm chặt điện thoại, các đốt xương đều hiện ra trắng bệch rồi.
Sợ gì Phương Dịch Chung sai đường, cô đối với Phương Dịch Chung và mẹ chồng vẫn luôn nhẫn nhịn bao dung, không muốn xé nát thể diện quá khó coi, mẹ chồng cô ngược lại quá lợi hại, trực tiếp đến công ty tìm tiểu tam niềm nở hỏi thăm.
Phương Dịch Chung cũng được đấy, đủ bất chấp tùy hứng, cược cô không dám công khai quan hệ của họ ở công ty phải không?
Dương Yến liếc điện thoại xong, bần thần, sau đó cong đôi môi hồng lên.
Cho dù Phương Tinh Nghị muốn đàm phán hợp đồng gì, nguy hiểm nhất định rất lớn, mà hợp đồng cô cũng không có quyền hủy, vậy cứ dứt khoát đồng ý với Phương Tinh Nghị .
Tần Mai Nghi muốn mượn sinh nhật của bộ trưởng, khiến cô thân bại danh liệt, bị Phương thị đuổi đi, cô liền chủ động phản công, nói thế nào bây giờ cô cùng bên với Phương Tinh Nghị , Phương Tinh Nghị không thể không giúp đỡ!
Sau khi hiểu rõ kế hoạch, trong lòng Dương Yến thoải mái hơn nhiều rồi.
Cô không có số điện thoại của Phương Tinh Nghị , trả lời thư của trợ lý Tư, đồng ý đi cùng với Phương Tinh Nghị ra nước ngoài đàm phán hợp đồng, còn chưa trả về từ trong hòm thư, lại nhận được tin nhắn vắn tắt từ ngân hàng.
Là thông báo thẻ nào đó của cô hết tiền rồi, mau chóng nạp thêm, nếu không sẽ ảnh hưởng đến tiền trừ phí gửi tin.
Dương Yến nhớ thẻ này là để chuẩn bị cho đứa con tương lai, mỗi một tháng cô đều gửi một khoản tiền vào đó, đến bây giờ nói thế nào cũng phải có ba trăm năm mươi triệu rồi, sao có thể hết tiền được?
Cô dùng máy tính kiểm tra lịch sử, phát hiện nửa tháng tiền, ba trăm năm mười triệu trong đó bị rút sạch trong một lần, không phải bị hack, thao tác bình thường.
Tấm thẻ này, ngoài trừ cô, chỉ có Phương Dịch Chung biết mật khẩu.
Dương Yến tức đến phát khóc.
Lương của Phương Dịch Chung cũng có ba tỷ, nhưng là tiền của anh ta, cô dường như rất ít khi dùng, trong nhà mua đồ gì đều là dùng tiền của cô, tiền chuẩn bị cho đứa con tương lai cũng là cô tích.
Gả vào nhà họ Phương , cô suy tâm lao lực đối mẹ con họ, họ lại coi cô như cây ATM!
Dương Yến lại tra thẻ ngân hàng của mình, đối chiếu từng khoản một, phát hiện một năm nay, số tiền mà cô gửi cho mẹ chồng sắp gần một tỷ, là con số không nhiều.
Quách Nhược Linh nói đúng, mẹ chồng cô chính là kẻ vô ơn.
Dương Yến nhìn chăm chăm máy tính rất lâu, sau đó rút điện thoại ra, tìm đến em dâu, gửi cho cô ấy một mẩu tin nhắn.
Mẹ chồng keo kiệt không cần gấp, cô có một cách, nếu như muốn ly hôn với Phương Dịch Chung , trước khi ly hôn, cô muốn khiến cho mẹ chồng trả lại chỗ tiền đó cho cô, không thiếu một đồng.
Rất nhanh, Trợ lý Tư đã làm xong visa, mang đến Dương Yến .
“Cô Dương , thời gian công tác khá dài, cho nên Tổng Giám đốc Phương để cô xử lý tốt chuyện cá nhân trước, nếu như có việc cần, có thể nói với tôi bất kỳ lúc nào.” Trợ lý Tư nghiêm mặt, giống như người khác nợ anh ta hàng chục nghìn tỷ vậy.
Dương Yến gật đầu: “Cảm ơn.”
Xem ra Phương Tinh Nghị rất xem trọng lần hợp tác này, nếu không sẽ không để cô xử lý tốt chuyện của mình.
Buổi chiều có đồng nghiệp ở phòng làm việc nói, hôm nay là sinh nhật bộ trưởng, mời mọi người đến nhà hàng nào đó ăn cơm, đến lúc đó còn có mấy vị lãnh đạo, mọi người chú ý lễ nghĩa.
Đợi nhiều ngày như thế, vở kịch đặc sắc cuối cùng sắp lên sàn rồi?
“Quách Nhược Linh, có phải kiếp trước chị nợ em đúng không?” Dương Yến nhìn chăm chăm Quách Nhược Linh: “Cho nên kiếp này phải bị em chôn sống như thế này, nếu như chị chết rồi, trong lòng em rất thoải mái?”
Quách Nhược Linh không dám nói chuyện.
Lúc này, Tưởng Song Kỳ đã thay quần áo xong, kéo tay Phương Tinh Nghị đi ra ngoài, dương dương đắc ý, giống như nói với mọi người người đàn ông này là tất cả mọi thứ của cô vậy.
“Ây, thật ngưỡng mộ may mắn của Tưởng Song Kỳ.” Quách Nhược Linh không cam chịu nói, lúc cô nhìn thấy Phương Tinh Nghị nhìn qua, đồng thời đi qua đây, liền vô cùng căng thẳng.
Cô tưởng Phương Tinh Nghị muốn truy cứu chuyện ngày hôm đó, sợ hãi trốn ngay sau lưng Dương Yến .
Dương Yến : “…….”
Dương Yến cũng tưởng Phương Tinh Nghị muốn đến truy hỏi gì đó, vừa đứng dậy, không ngờ Phương Tinh Nghị nhìn miếng vải băng trên cánh tay, hỏi một câu: “Có chuyện?”
Dương Yến nói: “Không sao, thương không nặng.”
“Anh Nghị, chúng ta đi thôi!” Tưởng Song Kỳ kéo, lắc lắc cánh tay của người đàn ông: “Em sắp đói chết rồi!”
Phương Tinh Nghị trầm mặt, nắm tay của Tưởng Song Kỳ, kéo cô đến trước mặt Dương Yến.
Tưởng Song Kỳ không hiểu chuyện gì.
Phương Tinh Nghị lạnh lùng nói: “Xin lỗi cô ấy.”
“Em không!” Phim trường đều là người, còn có người đang nhìn về phía này, Tưởng Song Kỳ ra oai quen rồi, sao có thể chấp nhận: “Là em gái cô ta bảo em rút roi, cũng không phải em muốn rút, em không sai!”
“Kỳ Kỳ, là anh quá nuông chiều em rồi, khiến trong mắt em chẳng còn ai nữa.” Phương Tinh Nghị bóp chặt cánh tay cô, dùng lực mạnh, đau đến nỗi Tưởng Song Kỳ nhăn mày, kêu đau.
Người đàn ông không chút động đậy, chỉ nói: “Sau lưng em dựa vào là danh tiếng của Phương thị , nếu như tin tức cô ấy bị em đánh đập truyền ra, Phương thị cũng phải chịu phiền phức, anh không muốn nhìn thấy cục diện như thế.”
Tưởng Song Kỳ liếm môi, người đàn ông ánh mắt sắc như gió, tựa như vô tình, cô biết anh tức giận rồi, nếu còn bướng bỉnh, anh sẽ không thèm để ý đến cô nữa.
Vì vậy, không tình nguyện mở miệng: “Xin lỗi.”
Phương Tinh Nghị nói: “Kỳ Kỳ!”
Tưởng Song Kỳ hừ một tiếng, tiến lên kéo tay của Dương Yến, rất nũng nịu nói: “Chị này, xin lỗi, trước đó tôi không nên lấy roi đánh cô, cô tha thứ cho tôi đi.”
Dương Yến không ngờ sự việc lại lật ngược như thế này, không kịp phản ứng.
“Cô đóng phim cực khổ, em gái tôi cũng vất vả. Mọi người đều không dễ dàng gì.” Dương Yến rút tay ra: “Chỉ hy vọng sau này trong đoàn phim cô bao dung em tôi nhiều hơn.”
Tưởng Song Kỳ gật đầu.
Sau đó lại chạy về kéo tay Phương Tinh Nghị , nũng nịu nói: “Anh Nghị, em đã xin lỗi rồi, được chưa?”
“Ừm.”
Phương Tinh Nghị sắp đưa Tưởng Song Kỳ đi, lại bị Dương Yến nói: “Tổng Giám đốc Phương , đợi một chút.”
“Tổng Giám đốc Phương , tôi thay em gái xin lỗi anh.” Dương Yến cúi đầu sâu trước Phương Tinh Nghị , cho dù Phương Tinh Nghị muốn cô giúp việc gì, cô vẫn tế nhị không làm đục nước.
Dương Yến nói: “Em gái tôi không hiểu, lúc đó tùy tiện nói bừa mà thôi, tôi không biết tiếng Ô Khắc Bá gì cả, 1,5 tỷ đó tôi sẽ nghĩ cách, chậm nhất ba ngày sau trả lại cho anh, hy vọng anh có thể giao lại hợp đồng cho tôi.”
Phương Tinh Nghị nhếch môi: “1,5 tỷ chỉ là con số nhỏ, không đáng nhắc đến, sau này tôi bảo Trợ lý Tư đưa hợp đồng cho cô, cô xem xong hợp đồng rồi hẵng suy nghĩ kỹ nói chuyện với tôi thế nào.”
Nói xong, anh ta đưa Tưởng Song Kỳ rời khỏi.
Tưởng Song Kỳ quay đầu, ánh mắt rất tăm tối, lại rất bất mãn lườm Dương Yến .
Đều là vì người phụ nữ này, cô bị anh Nghị trách mắng, phải hạ mình xin lỗi người khác, bây giờ, người phụ nữ này còn bám lấy nói nhiều lời với anh Nghị như vậy, chắc chắn có ý đồ khác!
Đợi mà xem!
Sau khi đợi Phương Tinh Nghị đi, Dương Yến gần như thô bạo kéo em gái ngốc nghếch sau lưng ra, ép hỏi: “Bản hợp đồng đó rốt cuộc em đã xem kỹ chưa vậy, vừa rồi anh ta có ý gì?”
“Em em, em không nhớ rõ nữa.” Quách Nhược Linh lí nhí nói: “Em chỉ xem mục cuối cùng, cái gì mà đi theo phiên dịch, không có những cái khác nữa.”
“Thật sự bị em hại chết rồi!” Dương Yến uất hận nói.
Cô biết ngay chẳng đơn giản như vậy!
Nếu không dạng nhân vật lớn như Phương Tinh Nghị , lại bận rộn như vậy, sao lại hạ mình đến tham gia bữa tiệc kiểu này?
Dương Yến đánh hai cái lên đầu của đứa em ngốc nghếch, cảnh cáo cô nếu còn dám gây chuyện, lập tức cắt đứt quan hệ, ôm một bụng đầy lửa giận quay về công ty.
Sau đó, nhận được tệp mà Trợ lý Tư gửi đến.
Cách nhiều ngày như vậy, cuối cùng Dương Yến đã biết nội dung của bản hợp đồng mà Quách Nhược Linh ký, cô phải đi cùng Phương Tinh Nghị ra nước ngoài đàm phán hợp tác, 1,5 tỷ đó là phí phiên dịch không sai.
Nhưng trên hợp đồng cũng ghi rõ, lần hợp tác này Dương Yến bắt buộc phải đi, hơn nữa không được tiết lộ với người khác, thậm chí lúc nào bàn bạc hợp tác là do bên A quyết định, cô ấy nhất định phải tuân thủ, cho đến khi hợp tác đàm phán thành công.
Cũng chính là nói, hợp đồng có hiệu lực từ lúc đặt bút ký, cô muốn gom tiền trả Phương Tinh Nghị cũng vô dụng, cô nhất định phải theo Phương Tinh Nghị đàm phán thành công vụ hợp tác đó, hợp đồng cũng chỉ có thể do bên A hủy.
Xem xong nội dung hợp đồng, Dương Yến hận không thể bóp chết đứa em gái ngu ngốc.
Cô biết ngay sự việc không đơn giản như vậy!
Dương Yến bên này đang phiền não, bên kia, mấy đồng nghiệp liên tục ra vào văn phòng, vừa đi vừa nói chuyện, cách Dương Yến không xa, Dương Yến nghe rõ mồn một cuộc nói chuyện.
“Tôi đã nói Giám đốc Phương có gian tình với cấp trên của anh ta mà, mấy người còn không tin, đây chẳng phải là mẹ của Giám đốc Phương đã đến rồi sao, các cậu xem gương mặt tràn ngập nét cười đó của mẹ Giám đốc Phương , giống như ước gì Giám đốc Tần là vợ của con trai mình vậy.”
Không phải tôi nghe nói Giám đốc Phương đã kết hôn rồi sao? Anh ta với cấp trên gian díu ở công ty, vợ của anh ta không biết sao?
“Chắc chắn là vợ anh ta chẳng ra sao, nếu không anh ta đã chẳng làm loạn ở công ty rồi.”
“Ừm, chồng không yêu, mẹ chồng còn muốn đổi một con dâu khác, vợ của Giám đốc Phương cũng thật đáng thương.”
“......”
Mãi cho đến khi mấy người đồng nghiệp đó vì bận công việc, không thể không dừng việc tám chuyện, sau khi phòng làm việc yên tĩnh lại, Dương Yến vẫn không im không động đậy, sắc mặt thản nhiên, lại nắm chặt điện thoại, các đốt xương đều hiện ra trắng bệch rồi.
Sợ gì Phương Dịch Chung sai đường, cô đối với Phương Dịch Chung và mẹ chồng vẫn luôn nhẫn nhịn bao dung, không muốn xé nát thể diện quá khó coi, mẹ chồng cô ngược lại quá lợi hại, trực tiếp đến công ty tìm tiểu tam niềm nở hỏi thăm.
Phương Dịch Chung cũng được đấy, đủ bất chấp tùy hứng, cược cô không dám công khai quan hệ của họ ở công ty phải không?
Dương Yến liếc điện thoại xong, bần thần, sau đó cong đôi môi hồng lên.
Cho dù Phương Tinh Nghị muốn đàm phán hợp đồng gì, nguy hiểm nhất định rất lớn, mà hợp đồng cô cũng không có quyền hủy, vậy cứ dứt khoát đồng ý với Phương Tinh Nghị .
Tần Mai Nghi muốn mượn sinh nhật của bộ trưởng, khiến cô thân bại danh liệt, bị Phương thị đuổi đi, cô liền chủ động phản công, nói thế nào bây giờ cô cùng bên với Phương Tinh Nghị , Phương Tinh Nghị không thể không giúp đỡ!
Sau khi hiểu rõ kế hoạch, trong lòng Dương Yến thoải mái hơn nhiều rồi.
Cô không có số điện thoại của Phương Tinh Nghị , trả lời thư của trợ lý Tư, đồng ý đi cùng với Phương Tinh Nghị ra nước ngoài đàm phán hợp đồng, còn chưa trả về từ trong hòm thư, lại nhận được tin nhắn vắn tắt từ ngân hàng.
Là thông báo thẻ nào đó của cô hết tiền rồi, mau chóng nạp thêm, nếu không sẽ ảnh hưởng đến tiền trừ phí gửi tin.
Dương Yến nhớ thẻ này là để chuẩn bị cho đứa con tương lai, mỗi một tháng cô đều gửi một khoản tiền vào đó, đến bây giờ nói thế nào cũng phải có ba trăm năm mươi triệu rồi, sao có thể hết tiền được?
Cô dùng máy tính kiểm tra lịch sử, phát hiện nửa tháng tiền, ba trăm năm mười triệu trong đó bị rút sạch trong một lần, không phải bị hack, thao tác bình thường.
Tấm thẻ này, ngoài trừ cô, chỉ có Phương Dịch Chung biết mật khẩu.
Dương Yến tức đến phát khóc.
Lương của Phương Dịch Chung cũng có ba tỷ, nhưng là tiền của anh ta, cô dường như rất ít khi dùng, trong nhà mua đồ gì đều là dùng tiền của cô, tiền chuẩn bị cho đứa con tương lai cũng là cô tích.
Gả vào nhà họ Phương , cô suy tâm lao lực đối mẹ con họ, họ lại coi cô như cây ATM!
Dương Yến lại tra thẻ ngân hàng của mình, đối chiếu từng khoản một, phát hiện một năm nay, số tiền mà cô gửi cho mẹ chồng sắp gần một tỷ, là con số không nhiều.
Quách Nhược Linh nói đúng, mẹ chồng cô chính là kẻ vô ơn.
Dương Yến nhìn chăm chăm máy tính rất lâu, sau đó rút điện thoại ra, tìm đến em dâu, gửi cho cô ấy một mẩu tin nhắn.
Mẹ chồng keo kiệt không cần gấp, cô có một cách, nếu như muốn ly hôn với Phương Dịch Chung , trước khi ly hôn, cô muốn khiến cho mẹ chồng trả lại chỗ tiền đó cho cô, không thiếu một đồng.
Rất nhanh, Trợ lý Tư đã làm xong visa, mang đến Dương Yến .
“Cô Dương , thời gian công tác khá dài, cho nên Tổng Giám đốc Phương để cô xử lý tốt chuyện cá nhân trước, nếu như có việc cần, có thể nói với tôi bất kỳ lúc nào.” Trợ lý Tư nghiêm mặt, giống như người khác nợ anh ta hàng chục nghìn tỷ vậy.
Dương Yến gật đầu: “Cảm ơn.”
Xem ra Phương Tinh Nghị rất xem trọng lần hợp tác này, nếu không sẽ không để cô xử lý tốt chuyện của mình.
Buổi chiều có đồng nghiệp ở phòng làm việc nói, hôm nay là sinh nhật bộ trưởng, mời mọi người đến nhà hàng nào đó ăn cơm, đến lúc đó còn có mấy vị lãnh đạo, mọi người chú ý lễ nghĩa.
Đợi nhiều ngày như thế, vở kịch đặc sắc cuối cùng sắp lên sàn rồi?