“Quách Nhược An!” Quách Lệ Lãng tức giận nạt nộ, ông ta giơ tay lên: “ Mày đây là có thái độ gì!”
Ông ta còn chưa kịp giáng cú bạt tai đó xuống thì cổ tay ông đã bị một bàn tay to lớn mạnh mẽ bắt lấy.
Dương Yến không ngờ sẽ có ai đó chen tay vào, cô nhìn qua thì mới nhận ra đó là Phương Tinh Nghị, cả người cô khựng lại.
“ Anh Phương.”
Phương Tinh Nghị ừm một tiếng rồi hỏi cô: “Có sao không?”
“Không sao, nếu anh không đến,ông ta cũng không tát được vào mặt tôi đâu.” Dương Yến nói, sau đó cô giương đôi mắt sắc lạnh qua nhìn Quách Lệ Lãng: “ Quách Lệ Lãng, ông rãnh rỗi ở đây bám lấy tôi thì chi bằng nhân lúc bệnh tình của con trai ông còn chưa tới giai đoạn cuối thì mau dùng tiền đi tìm người đi, nói không chừng lại tìm được người khác.”
Quách Lệ Lãng tức giận nói: “ Ba đã sai, ba không nên bỏ rơi mẹ con con, nhưng nó cũng là em trai của con mà, một giọt máu đào hơn ao nước lã không phải sao!”
“ Em trai tôi chỉ có Quách Thường Phúc mà thôi.” Sắc mặt Dương Yến lạnh nhạt: “ Càng huống hồ hai mươi mấy năm trước, mẹ tôi đã ly dị với ông rồi, chúng ta đương nhiên cũng không còn quan hệ gì nữa, nếu ông có bản lĩnh thì kiện tôi ra tòa đi.”
“ Mày, mày, mày…….”
Cô con gái lạnh nhạt như băng, miệng lưỡi sắc bén này khiến cho sắc mặt Quách Lệ Lãng tái xanh, ông ta tức đến muốn tái phát bệnh tim của mình, ấp úng tới cả nửa ngày cũng không nói được gì.
“An ninh của khu này tệ quá, dám tùy tiện cho người lạ vào nữa, ngày mai tôi phải đi phàn nàn mới được.” Dương Yến chế nhạo Quách Lệ Lãng rồi quay người rời đi.
Bàn tay Phương Tinh Nghị siết cổ tay Quách Lệ Lãng càng chặt hơn, anh cất giọng trầm thấp nói: “ Sau này không được đến đây nữa.”
Quách Lệ Lãng bị một khí tức chết người ép đến ná thở. Cơn đau ở cổ tay khiến cho ông ta méo mặt và không thể không gật đầu, lúc này Phương Tinh Nghị mới chịu buông tay sau đó dắt theo chú chó Berger nhỏ vào căn hộ.
Dương Yến đang đợi thang máy.
Một lúc sau cô nhìn thấy Phương Tinh Nghị đi tới, phía sau còn dắt theo một chú chó Berger nhỏ nữa.
“Con chó nhỏ này còn chưa được một tháng tuổi nữa?” Khóe môi Dương Yến căng lại, cô thấy chú chó này hình như rất sợ Phương Tinh Nghị thì phải, còn duy trì khoảng cách với anh ta nữa chứ: “Ai mà lại dắt theo con chó sơ sinh nhỏ xíu này chứ?”
Phương Tinh Nghị nhàn nhã nói: “Nó quá yếu, nên tôi mang nó ra để rèn sức khỏe.”
“…..”
Berger nhỏ giương đôi mắt long lanh và vẫy đuôi nhiệt tình với Dương Yến, nó còn chạy tới dụi dụi vào người cô nữa, Dương Yến thấy nó tuy đen thui nhưng rất là dễ thương nha, nên cô đã bế nó lên để vuốt ve.
“ Mi thơm quá, mới tắm xong sao?” Dương Yến vừa vuốt ve nó vừa lẩm bẩm, sau đó cô còn hôn một cái lên đầu chú Berger: “ Dễ thương quá!”
Con Berger này dễ thương sao?
Phương Tinh Nghị thật là không dám khen khiếu thẩm mỹ của cô.
Nhìn thấy Berger cứ mãi dụi vào ngực Dương Yến, đáy lòng người đàn ông không vui chút nào, anh hung hăng đưa hai ngón tay ra bắt lấy phần thịt mềm mại phía sau nó, kéo nó ra khỏi vòng tay Dương Yến rồi lạnh lùng đặt xuống đất.
Để ngăn Dương Yến lại ôm Berger lên nữa, Phương Tinh Nghị liền chuyển chủ đề: “ Đó là ba cô sao?”
Dương Yến ừm một tiếng rồi nói: “ Một người đàn ông ích kỉ kiêu căng, chán ghét chúng tôi rồi ly hôn với mẹ. Sau khi ông ta tái hôn, thì đứa trẻ bị mắc bệnh bạch cầu, vì tủy của tôi hợp với nó nên ông ta đã về nước tìm tới tôi,bám lấy tôi mấy tháng trời rồi còn tới căn hộ tôi ở quấy rối nữa.”
Đôi mắt Phương Tinh Nghị khẽ trầm xuống.
Anh nhìn thấy bộ mặt đầy sát khí của Quách Lệ Lãng thì biết ông ta là một người rất bạo lực, anh lo ông ta có thể sẽ lại tới làm ra mấy chuyện đáng sợ nữa.
“Tôi sẽ nói với nhân viên bảo vệ để cho họ tăng cường kiểm tra cư dân ra vào khu này.” Phương Tinh Nghị nói: “ Cô cũng nên bỏ mấy thứ đồ phòng thân vào túi của mình nữa.”
“Tôi biết rồi.”Dương Yến gật đầu, cô biết anh đang lo lắng về điều gì.
“ Không có gì để nói với tôi sao?”
“Nói gì cơ?”
Phương Tinh Nghị nhìn cô, rồi giả vờ nói với giọng tùy hứng: “Trong tin tức buổi sáng, tôi thấy cô đã gặp mẹ của anh cả tôi, bà ấy còn tặng quà cho cô nữa.”
“ Qùa gì chứ, thảm họa thì có!” Dương Yến nghĩ đến chuyện buổi sáng là cổ tay cô lại ngứa ran: “ Mẹ anh ta quá là giảo quyệt rồi, còn sắp xếp phóng viên ở ngoài nữa chứ.”
Phương Tinh Nghị hỏi: “ Tại sao trước đây cô lại gặp anh cả của tôi?”
“ Anh Phương, anh nhàn rỗi đến mức như vậy sao?” Dương Yến cười khẩy: “ Anh đứng trước mặt mấy anh lớn tuyên bố kết hôn với cô Tống tôi còn không nói gì, tôi có gặp ai liên quan gì tới anh chứ?”
Tâm tình Phương Tinh Nghị vốn đã dịu lại rồi nhưng sau khi bị cô lạnh lùng chế giễu thì sắc mặt anh lại chùng xuống: “Tôi và Tống Tịnh Hòa chỉ là kết hôn giả thôi, cô muốn tôi phải giải thích thêm mấy lần nữa đây?”
Dương Yến lạnh lùng cười: “Bên ngoài không ai quan tâm anh kết hôn thật hay giả đâu, tôi cũng không quan tâm!”
“ Cô ghen rồi sao?”
Dương Yến khựng người một chút sau đó lại đưa mắt nhìn sang phía thang máy, mặc kệ anh ra vậy.
Đáy mắt Phương Tinh Nghị chợt lóe lên ý cười, anh vươn cánh tay to lớn chống lên tay vịn thang máy phía sau cô rồi ngả người về phía trước: “ Chuyện lần trước mà cô muốn nói với tôi, có phải …..”
Cửa thang máy đột nhiên mở ra.
“ Ủa, anh Nghị, chị Dương Yến?” Đứng bên ngoài thang máy là Tưởng Song Kỳ,cô ta đang mặc một chiếc áo ngủ,c ô cũng ngạc nhiên khi thấyDương Yến và Phương Tinh Nghị, đặc biệt là tư thế ám muội của họ.
Cô nhanh chóng trở nên biết điều rồi đưa tay nhấn nút đóng lại: “ Hay là, hai người cứ tiếp tục đi?”
Dương Yến vội vã đẩy Phương Tinh Nghị ra rồi bán sống bán chết ấn giữ nút mở cửa: “ Anh Phương, anh tới nơi rồi.”
Sau đó cô thuận tay đẩy Phương Tinh Nghị và chú chó ra.
“…...”
Phương Tinh Nghị nhìn Tưởng Song Kỳ với ánh mắt lạnh lùng băng giá “ Tối rồi em còn ra ngoài làm gì?”
“ Em đói, nên muốn mua một ít đồ ăn nhẹ.” Bộ dạng Tưởng Song Kỳ đầy ủy khuất, cô lên tiếng tố cáo: “ Cũng tại anh hại hết, hại em không có bạn trai, còn xém chút nữa là đói chết rồi.”
“ Cậu ấy không liên lạc với em sao?”
Tưởng Song Kỳ gật đầu rồi bĩu môi: “Đã một tháng rồi, gọi điện thoại thì không nghe máy, cũng không biết đã đi đâu rồi nữa.”
Phương Tinh Nghị không vui: “ Cậu ta hay nóng nảy thật.”
“ Ai biểu anh gạt chị Dương Yến chứ.”Tưởng Song Kỳ không đứng về phía anh: “ Hại chị Dương Yến sốt cao tới mấy ngày, em mà là chị ấy, chắc tức đến chết rồi.”
“ Nếu em có nhiều ý kiến với anh như vậy, vậy cắt đứt mối quan hệ đi.” Phương Tinh Nghị nói: “ Em cứ thiên vị cho người ngoài, anh giữ em bên cạnh nhất định sẽ có hại thôi.”
Tưởng Song Kỳ lẽ lưỡi với anh: “ Không bao giờ! Em phải đợi anh cô đơn tới già, sau đó kế thừa gia sản bạc tỷ của anh, rồi mua một hòn đảo nhỏ nhốt anh ấy ở đó, ngày ngày ân ân ái ái.”
Phương Tinh Nghị cười khẩy: “ Lấy tiền của anh đi nuôi một người đàn ông khác sao?”
“ Em thích! Em vui là được!” Tưởng Song Kỳ trợn mắt nhìn ptn, lúc này cô mới phát hiện chú chó nhỏ bên cạnh chân anh: “ Anh Nghị, không phải anh ghét chó mèo hả, sao giờ lại nuôi rồi.”
Nhớ lại cảnh trong thang máy lúc nãy, cô liền cười trên nỗi đau người khác: “Bộ dạng anh trông rất đẹp trai, nhưng mà cái bộ dạng nghĩ cách đi cầu xin chị Dương Yến tha thứ này thật là lôi thôi lếch thếch chẳng ra làm sao a!”
“ Có phải em không muốn đóng phim nữa không?”
“ Không muốn nữa, em đóng phim đóng tới mệt rồi.” Tưởng Song Kỳ hậm hực nói: “ Anh có gan thì đóng băng hoạt động của em đi, dù sao người không kiếm được tiền lại là anh Nghị anh đó!”
Phương Tinh Nghị dùng sức nhéo mạnh vào má cô: “ Anh thật sự là đã tốn công nuôi một con người vong ân phụ nghĩa rồi.”
Tưởng Song Kỳ hất tay anh ra rồi đánh anh.
Cửa thang máy lại mở ra, đó là Quách Thường Phúc, trên người cậu ta đang mặc một bộ đồ thể thao màu xám, trên tay cầm một chiếc túi cách nhiệt. Nhìn thấy hai người đang náo loạn, khóe môi cậu lập tức mím chặt lại.
Phương Tinh Nghị nhìn thấy Quách Thường Phúc trước liền cất giọng lạnh nhạt: “ Người em muốn nhốt tới rồi kìa.”
Tưởng Song Kỳ lập tức quay người lại và nhìn thấy Quách Thường Phúc, cô bay như một tên lửa nhanh chóng lao vào lồng ngực cậu ta, đưa tay ôm thật chặt: “ Một tháng này cậu đi đâu vậy, tôi còn tưởng cậu không cần tôi nữa.”
“…….”
Phương Tinh Nghị không nhìn nổi nữa nên dắt theo Berger tới thang máy khác.
“ Cậu nói gì đi chứ, đừng nhìn lung tung nữa.” Tưởng Song Kỳ kéo đầu của Quách Thường Phúc xuống để cậu nhìn thẳng vào mình, sau đó oan ức nói: “ Sao lại không nghe điện thoại của tôi? Có phải tình cảm của cậu đã thay đổi rồi không?”
“Tôi có việc phải làm ở trường. Cô bỏ tay ra trước đi.”Quách Thường Phúc định kéo tay cô xuống nhưng Tưởng Song Kỳ lại xông lên hôn môi cậu ta, còn nhảy cẫng lên vòng hai chân quanh eo cậu.
Ông ta còn chưa kịp giáng cú bạt tai đó xuống thì cổ tay ông đã bị một bàn tay to lớn mạnh mẽ bắt lấy.
Dương Yến không ngờ sẽ có ai đó chen tay vào, cô nhìn qua thì mới nhận ra đó là Phương Tinh Nghị, cả người cô khựng lại.
“ Anh Phương.”
Phương Tinh Nghị ừm một tiếng rồi hỏi cô: “Có sao không?”
“Không sao, nếu anh không đến,ông ta cũng không tát được vào mặt tôi đâu.” Dương Yến nói, sau đó cô giương đôi mắt sắc lạnh qua nhìn Quách Lệ Lãng: “ Quách Lệ Lãng, ông rãnh rỗi ở đây bám lấy tôi thì chi bằng nhân lúc bệnh tình của con trai ông còn chưa tới giai đoạn cuối thì mau dùng tiền đi tìm người đi, nói không chừng lại tìm được người khác.”
Quách Lệ Lãng tức giận nói: “ Ba đã sai, ba không nên bỏ rơi mẹ con con, nhưng nó cũng là em trai của con mà, một giọt máu đào hơn ao nước lã không phải sao!”
“ Em trai tôi chỉ có Quách Thường Phúc mà thôi.” Sắc mặt Dương Yến lạnh nhạt: “ Càng huống hồ hai mươi mấy năm trước, mẹ tôi đã ly dị với ông rồi, chúng ta đương nhiên cũng không còn quan hệ gì nữa, nếu ông có bản lĩnh thì kiện tôi ra tòa đi.”
“ Mày, mày, mày…….”
Cô con gái lạnh nhạt như băng, miệng lưỡi sắc bén này khiến cho sắc mặt Quách Lệ Lãng tái xanh, ông ta tức đến muốn tái phát bệnh tim của mình, ấp úng tới cả nửa ngày cũng không nói được gì.
“An ninh của khu này tệ quá, dám tùy tiện cho người lạ vào nữa, ngày mai tôi phải đi phàn nàn mới được.” Dương Yến chế nhạo Quách Lệ Lãng rồi quay người rời đi.
Bàn tay Phương Tinh Nghị siết cổ tay Quách Lệ Lãng càng chặt hơn, anh cất giọng trầm thấp nói: “ Sau này không được đến đây nữa.”
Quách Lệ Lãng bị một khí tức chết người ép đến ná thở. Cơn đau ở cổ tay khiến cho ông ta méo mặt và không thể không gật đầu, lúc này Phương Tinh Nghị mới chịu buông tay sau đó dắt theo chú chó Berger nhỏ vào căn hộ.
Dương Yến đang đợi thang máy.
Một lúc sau cô nhìn thấy Phương Tinh Nghị đi tới, phía sau còn dắt theo một chú chó Berger nhỏ nữa.
“Con chó nhỏ này còn chưa được một tháng tuổi nữa?” Khóe môi Dương Yến căng lại, cô thấy chú chó này hình như rất sợ Phương Tinh Nghị thì phải, còn duy trì khoảng cách với anh ta nữa chứ: “Ai mà lại dắt theo con chó sơ sinh nhỏ xíu này chứ?”
Phương Tinh Nghị nhàn nhã nói: “Nó quá yếu, nên tôi mang nó ra để rèn sức khỏe.”
“…..”
Berger nhỏ giương đôi mắt long lanh và vẫy đuôi nhiệt tình với Dương Yến, nó còn chạy tới dụi dụi vào người cô nữa, Dương Yến thấy nó tuy đen thui nhưng rất là dễ thương nha, nên cô đã bế nó lên để vuốt ve.
“ Mi thơm quá, mới tắm xong sao?” Dương Yến vừa vuốt ve nó vừa lẩm bẩm, sau đó cô còn hôn một cái lên đầu chú Berger: “ Dễ thương quá!”
Con Berger này dễ thương sao?
Phương Tinh Nghị thật là không dám khen khiếu thẩm mỹ của cô.
Nhìn thấy Berger cứ mãi dụi vào ngực Dương Yến, đáy lòng người đàn ông không vui chút nào, anh hung hăng đưa hai ngón tay ra bắt lấy phần thịt mềm mại phía sau nó, kéo nó ra khỏi vòng tay Dương Yến rồi lạnh lùng đặt xuống đất.
Để ngăn Dương Yến lại ôm Berger lên nữa, Phương Tinh Nghị liền chuyển chủ đề: “ Đó là ba cô sao?”
Dương Yến ừm một tiếng rồi nói: “ Một người đàn ông ích kỉ kiêu căng, chán ghét chúng tôi rồi ly hôn với mẹ. Sau khi ông ta tái hôn, thì đứa trẻ bị mắc bệnh bạch cầu, vì tủy của tôi hợp với nó nên ông ta đã về nước tìm tới tôi,bám lấy tôi mấy tháng trời rồi còn tới căn hộ tôi ở quấy rối nữa.”
Đôi mắt Phương Tinh Nghị khẽ trầm xuống.
Anh nhìn thấy bộ mặt đầy sát khí của Quách Lệ Lãng thì biết ông ta là một người rất bạo lực, anh lo ông ta có thể sẽ lại tới làm ra mấy chuyện đáng sợ nữa.
“Tôi sẽ nói với nhân viên bảo vệ để cho họ tăng cường kiểm tra cư dân ra vào khu này.” Phương Tinh Nghị nói: “ Cô cũng nên bỏ mấy thứ đồ phòng thân vào túi của mình nữa.”
“Tôi biết rồi.”Dương Yến gật đầu, cô biết anh đang lo lắng về điều gì.
“ Không có gì để nói với tôi sao?”
“Nói gì cơ?”
Phương Tinh Nghị nhìn cô, rồi giả vờ nói với giọng tùy hứng: “Trong tin tức buổi sáng, tôi thấy cô đã gặp mẹ của anh cả tôi, bà ấy còn tặng quà cho cô nữa.”
“ Qùa gì chứ, thảm họa thì có!” Dương Yến nghĩ đến chuyện buổi sáng là cổ tay cô lại ngứa ran: “ Mẹ anh ta quá là giảo quyệt rồi, còn sắp xếp phóng viên ở ngoài nữa chứ.”
Phương Tinh Nghị hỏi: “ Tại sao trước đây cô lại gặp anh cả của tôi?”
“ Anh Phương, anh nhàn rỗi đến mức như vậy sao?” Dương Yến cười khẩy: “ Anh đứng trước mặt mấy anh lớn tuyên bố kết hôn với cô Tống tôi còn không nói gì, tôi có gặp ai liên quan gì tới anh chứ?”
Tâm tình Phương Tinh Nghị vốn đã dịu lại rồi nhưng sau khi bị cô lạnh lùng chế giễu thì sắc mặt anh lại chùng xuống: “Tôi và Tống Tịnh Hòa chỉ là kết hôn giả thôi, cô muốn tôi phải giải thích thêm mấy lần nữa đây?”
Dương Yến lạnh lùng cười: “Bên ngoài không ai quan tâm anh kết hôn thật hay giả đâu, tôi cũng không quan tâm!”
“ Cô ghen rồi sao?”
Dương Yến khựng người một chút sau đó lại đưa mắt nhìn sang phía thang máy, mặc kệ anh ra vậy.
Đáy mắt Phương Tinh Nghị chợt lóe lên ý cười, anh vươn cánh tay to lớn chống lên tay vịn thang máy phía sau cô rồi ngả người về phía trước: “ Chuyện lần trước mà cô muốn nói với tôi, có phải …..”
Cửa thang máy đột nhiên mở ra.
“ Ủa, anh Nghị, chị Dương Yến?” Đứng bên ngoài thang máy là Tưởng Song Kỳ,cô ta đang mặc một chiếc áo ngủ,c ô cũng ngạc nhiên khi thấyDương Yến và Phương Tinh Nghị, đặc biệt là tư thế ám muội của họ.
Cô nhanh chóng trở nên biết điều rồi đưa tay nhấn nút đóng lại: “ Hay là, hai người cứ tiếp tục đi?”
Dương Yến vội vã đẩy Phương Tinh Nghị ra rồi bán sống bán chết ấn giữ nút mở cửa: “ Anh Phương, anh tới nơi rồi.”
Sau đó cô thuận tay đẩy Phương Tinh Nghị và chú chó ra.
“…...”
Phương Tinh Nghị nhìn Tưởng Song Kỳ với ánh mắt lạnh lùng băng giá “ Tối rồi em còn ra ngoài làm gì?”
“ Em đói, nên muốn mua một ít đồ ăn nhẹ.” Bộ dạng Tưởng Song Kỳ đầy ủy khuất, cô lên tiếng tố cáo: “ Cũng tại anh hại hết, hại em không có bạn trai, còn xém chút nữa là đói chết rồi.”
“ Cậu ấy không liên lạc với em sao?”
Tưởng Song Kỳ gật đầu rồi bĩu môi: “Đã một tháng rồi, gọi điện thoại thì không nghe máy, cũng không biết đã đi đâu rồi nữa.”
Phương Tinh Nghị không vui: “ Cậu ta hay nóng nảy thật.”
“ Ai biểu anh gạt chị Dương Yến chứ.”Tưởng Song Kỳ không đứng về phía anh: “ Hại chị Dương Yến sốt cao tới mấy ngày, em mà là chị ấy, chắc tức đến chết rồi.”
“ Nếu em có nhiều ý kiến với anh như vậy, vậy cắt đứt mối quan hệ đi.” Phương Tinh Nghị nói: “ Em cứ thiên vị cho người ngoài, anh giữ em bên cạnh nhất định sẽ có hại thôi.”
Tưởng Song Kỳ lẽ lưỡi với anh: “ Không bao giờ! Em phải đợi anh cô đơn tới già, sau đó kế thừa gia sản bạc tỷ của anh, rồi mua một hòn đảo nhỏ nhốt anh ấy ở đó, ngày ngày ân ân ái ái.”
Phương Tinh Nghị cười khẩy: “ Lấy tiền của anh đi nuôi một người đàn ông khác sao?”
“ Em thích! Em vui là được!” Tưởng Song Kỳ trợn mắt nhìn ptn, lúc này cô mới phát hiện chú chó nhỏ bên cạnh chân anh: “ Anh Nghị, không phải anh ghét chó mèo hả, sao giờ lại nuôi rồi.”
Nhớ lại cảnh trong thang máy lúc nãy, cô liền cười trên nỗi đau người khác: “Bộ dạng anh trông rất đẹp trai, nhưng mà cái bộ dạng nghĩ cách đi cầu xin chị Dương Yến tha thứ này thật là lôi thôi lếch thếch chẳng ra làm sao a!”
“ Có phải em không muốn đóng phim nữa không?”
“ Không muốn nữa, em đóng phim đóng tới mệt rồi.” Tưởng Song Kỳ hậm hực nói: “ Anh có gan thì đóng băng hoạt động của em đi, dù sao người không kiếm được tiền lại là anh Nghị anh đó!”
Phương Tinh Nghị dùng sức nhéo mạnh vào má cô: “ Anh thật sự là đã tốn công nuôi một con người vong ân phụ nghĩa rồi.”
Tưởng Song Kỳ hất tay anh ra rồi đánh anh.
Cửa thang máy lại mở ra, đó là Quách Thường Phúc, trên người cậu ta đang mặc một bộ đồ thể thao màu xám, trên tay cầm một chiếc túi cách nhiệt. Nhìn thấy hai người đang náo loạn, khóe môi cậu lập tức mím chặt lại.
Phương Tinh Nghị nhìn thấy Quách Thường Phúc trước liền cất giọng lạnh nhạt: “ Người em muốn nhốt tới rồi kìa.”
Tưởng Song Kỳ lập tức quay người lại và nhìn thấy Quách Thường Phúc, cô bay như một tên lửa nhanh chóng lao vào lồng ngực cậu ta, đưa tay ôm thật chặt: “ Một tháng này cậu đi đâu vậy, tôi còn tưởng cậu không cần tôi nữa.”
“…….”
Phương Tinh Nghị không nhìn nổi nữa nên dắt theo Berger tới thang máy khác.
“ Cậu nói gì đi chứ, đừng nhìn lung tung nữa.” Tưởng Song Kỳ kéo đầu của Quách Thường Phúc xuống để cậu nhìn thẳng vào mình, sau đó oan ức nói: “ Sao lại không nghe điện thoại của tôi? Có phải tình cảm của cậu đã thay đổi rồi không?”
“Tôi có việc phải làm ở trường. Cô bỏ tay ra trước đi.”Quách Thường Phúc định kéo tay cô xuống nhưng Tưởng Song Kỳ lại xông lên hôn môi cậu ta, còn nhảy cẫng lên vòng hai chân quanh eo cậu.