“ Anh hai….”
“ Còn nói nữa, cậu có muốn đến đó ở một tháng luôn không?” Phương Tinh Nghị cắt lời anh, sau đó chậm rãi nói: “ Vậy để tôi gọi cho bộ phận thư kí chuẩn bị cho cậu một bản hợp đồng điều phái.”
Nói xong anh liền vươn tay cầm lấy điện thoại bàn.
Lục Văn Thù thấy vậy lập tức xông lên che điện thoại bàn lại, nếu anh ấy mà kí hợp đồng điều phái vậy thì không về được nữa mất: “ Anh hai, mấy hôm nay tôi đâu có tìm anh đâu, sao lại đắc tội với anh rồi?”
Phương Tinh Nghị đáp: “ Bởi vì không thích nhìn cậu ăn không ngồi rồi trước mặt tôi.”
Lục Văn Thù hoàn toàn suy sụp.
-
Dương Yến đột nhiên nhận được tin nhắn Zalo từ Trường Bình, hỏi cô có được rảnh hay không, thì ra là cậu bé cảm thấy mình tức giận với Tống Tịnh Hòa là không đúng nên muốn dùng tiền của mình đi mua quà cho cô.
Cũng vừa đúng lúc buổi chiều Dương Yến được rảnh nên đã lái xe đi đón Trường Bình.
Anh chàng nhỏ bé hôm nay mặc một bộ đồ màu xám đen cổ điển của Urchin’s Family trông rất là ngầu. Cậu bé vừa bước lên xe thì đã dẻo miệng chào hỏi Dương Yến, còn mua cả hồng trà cho cô nữa.
Dương Yến đưa tay véo bờ má non nớt của cậu bé rồi nói đùa: “ Đẹp trai như vậy sau này chắc chắn sẽ toàn là nữ sinh theo đuôi thôi đây.”
“Không đâu.” Trường Bình nói một cách trang trọng: “ Sau này em sẽ đi bộ đội nên không gặp nữ sinh đâu.”
“ Mẹ em dạy em tốt thật đó.” Dương Yến cảm thán.
Hầu hết trẻ em ở độ tuổi này đều đang đi học và trải qua một tuổi thơ đầy hạnh phúc, thì cậu bé nãy đã có riêng cho mình một kế hoạch cho cuộc đời mình luôn rồi.
Nhưng câu tiếp theo của cậu bé lại khiến Dương Yến mất điềm tĩnh.
Trường Bình nói: “ Chị gái nè, dù sao đi nữa mai mốt chị cũng nhớ kết hôn sanh con nha, em hứa với chị, sau này lớn lên em sẽ cưới cô ấy, như vậy thì tốt bao nhiêu.”
Mới có chút xíu tuổi mà đã nghĩ nhiều như vậy rồi.
Dương Yến khóc không được mà cười cũng không xong: “ Nếu là con trai thì sao?”
“ Không có đâu.” Trường Bình nghiêm túc nói: “ Dung nhan xinh đẹp của chị gái mà không có kế thừa thì tiếc quá rồi.”
Dương Yến nghe xong thì vui ơi là vui, cô đưa tay xoa xoa đầu tóc ngắn của cậu bé.
“ Em dễ thương thật đó!”
Hai người đi đến trung tâm thương mại.
Dương Yến đã nhìn thấy Tống Tịnh Hòa được một vài lần, đại khái là cũng nắm được style ăn mặc của cô ấy cho nên dắt Trường Bình vào một cửa tiệm để chọn.
Cuối cùng, Trường Bình nhìn trúng một đôi giày cao gót da bê cổ điển của một thương hiệu lớn nào đó.
Nhìn thấy mấy mẫu mới trong các cửa hàng đó, Dương Yến cũng không nhịn được mà sắm cho mình một vài bộ quần áo và hai đôi giày. Cả hai người đi dạo đi tới ba tiếng đồng hồ.
Dương Yến dắt Trường Bình ra ngoài rồi hỏi cậu bé: “ Em muốn về hay là để chị đưa em đi ăn tối nè?”
Trường Bình từ chối và nói với một khuôn mặt đầy mong đợi: “Cảm ơn chị, nhưng em muốn về nhà ăn cơm với mẹ rồi tặng quà cho mẹ.”
Dương Yến nở nụ cười nói: “Mẹ của em chắc chắn sẽ thích nó.”
Cả hai vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ, vừa ra tới cửa siêu thị thì đột nhiên một đám người từ đâu xông tới bao vây lấy hai người họ, chiếc micro của đám người kia thậm chí còn chĩa thẳng vào mặt Dương Yến.
“Cô Dương, tôi nghe nói cô đã kết hôn và sinh con, điều đó có đúng không?”
“Đây có phải là con trai của cô không?”
“ Hai người đang đi mua sắm sao? Cô Dương, xin hỏi bố đứa bé là ai vậy?”
“…...”
Đám phóng viên một câu rồi lại một câu hỏi liên tục, thanh âm của họ lộn xộn đập vào tai Dương Yến, khiến cô choáng váng, cô cũng đâu phải là một ngôi sao gì đâu, fan hâm mộ cũng chả có, sao mấy người phóng viên này lại xông tới cô chứ.
Nhìn thấy có ai đó đang cố gỡ mũ và khẩu trang của Trường Bình, Dương Yến lập tức lao tới ôm lấy cậu bé vào lòng, sau đó còn lấy áo khoác che lại để bảo vệ cậu bé, cô tức giận quát: “ Đủ rồi, các người đừng có mà quá đáng!”
“Cho dù tôi có kết hôn hay sinh con rồi thì đó cũng là chuyện riêng của tôi, các người không có quyền can thiệp! Nếu như các người còn vây lấy tôi, tôi sẽ tố cáo các người tội xâm phạm nhân quyền.”
Đám phóng viên nhìn thấy Dương Yến căng thẳng như vậy liền ngầm khẳng định tin tức này là chính xác.
Người phụ nữ này trước đó đã có scandal với Tổng giám đốc Phương của Tập đoàn Phương Thị, rồi sau đó còn có tin tức với cậu chủ nhà họ Ngự, và điều quan quan trọng nhất chính là vị trí phó Tổng giám đốc công ty Hợp Xuyến của cô, nếu như cô thật sự đã kết hôn và sinh con thì đây chắc chắn chính là một tin vô cùng hot!!
Nghĩ về điều này, các phóng viên thậm chí còn hào hứng hơn, các câu hỏi mà bọn họ đưa ra còn khó nhằn hơn trước rất nhiều lần.
“Cô Dương vậy cô giải thích thế nào về quan hệ giữa cô và Anh Ngự?”
“Cô Dương, xin hãy trả lời!”
“Cô Dương!”
Cho dù các phóng viên có ép hỏi thế nào, Dương Yến vẫn im lặng bảo vệ Trường Bình và cố gắng vượt qua vòng vây, nhưng đám phóng viên đó lại bán sống bán chết vây lấy cô, cô gắng cả nửa ngày cũng không cách nào thoát ra được.
Trường Bình đang trốn trong chiếc áo của cô đột nhiên lên tiếng hỏi: “Chị ơi, chị có muốn em giúp không? Em có thể một đánh mười đó.”
“Ngoan ngoãn nấp không được nhúc nhích.” Dương Yến dặn dò.
Nếu như Trường Bình mà bị nhìn thấy, thì hai bọn cô chắc chắn sẽ là từ khóa tìm kiếm hot nhất ngày mai cho xem, quan trọng hơn là Ngự Văn Đình sẽ nhìn thấy.
Cô đã hứa với Tống Tịnh Hòa rồi, cô phải giữ bí mật chuyện này.
Ngay lúc cô đang khổ sở kẹt trong vòng vây của đám phóng viên thì đột nhiên có một đôi nam nữ xông tới đẩy đám phóng viên ra rồi cố gắng len vào trong.
“ Làm gì vậy! Chỉ vì một chút tin tức mà ép bạn của tôi như vậy sao!” Người đàn ông trẻ tuổi tức giận mắng thẳng mặt đám phóng viên, quả nhiên đã dọa được bọn họ lùi lại hai bước.
Người phụ nữ trẻ tiếp cận Dương Yến và nhanh chóng nói với cô: “Cô Dương, chúng tôi là do Tổng giám đốc Phương phái tới.”
Đột nhiên thình lình có người xuất hiện đương nhiên là cô không tin rồi.
Người phụ nữ trẻ nói tiếp: “Tổng giám đốc Phương nói, cô có một nốt ruồi trên vai phải.”
Áo gió của Dương Yến là một chiếc áo sơ mi, cô mặc rất kín nên người phụ nữ này vừa đến sẽ không thể nào biết được, lúc này mặt cô đỏ ửng cả lên, trong lòng cô thầm mắng tên Phương Tinh Nghị kia, anh ta không thể nói cái khác được sao, sao lại nói điểm này chứ!
Dương Yến cất tiếng nói: “ Vậy giao cho hai người.”
Lúc này, đã có một số phóng viên đã nhận ra người đàn ông trẻ tuổi kia chính là một nhân viên cấp cao của Tập đoàn Phương Thị, còn có người nhận ra cô gái kia là một cô diễn viên nào đó, sự chú ý lập tức bị dời qua bọn họ.
Người phụ nữ bế Trường Bình trên tay rồi nói với các phóng viên: “Tôi rất xin lỗi vì đã giấu chuyện kết hôn và sinh con với mọi người, tôi chỉ là vì muốn bảo vệ gia đình của mình mà thôi.”
“ Đừng chụp nữa.” Người đàn ông lên tiếng: “ Cô Dương là bạn bè của tôi, cô ấy và vợ của tôi cũng rất thân thiết cho nên muốn đưa con ra ngoài dạo mà thôi, sao trong mắt mấy người lại thành ra chuyện không ra gì vậy chứ?”
“Tôi hy vọng mọi người có thể dừng lại.” Người phụ nữ khom người xuống trước các phóng viên, và nói một cách lịch sự: “Nếu điều này làm tổn hại đến danh tiếng của cô Dương, vậy thì tôi lại là người có tội mất rồi, mong mọi người hãy chú ý nhiều tới phim mới của tôi, xin cảm ơn.”
Đám phóng viên còn tưởng sẽ ghi lại được một tin tức lớn nhưng không ngờ sự việc lại chuyển biến đột ngột như vậy, nhưng mà việc ngôi sao nữ này kết hôn sinh con tính ra cũng sẽ hot a, lúc này mọi ánh đèn flash đều đổ lên người nữ minh tinh kia.
Dương Yến nhân cơ hội chuồn đi.
Nếu đã là người mà Phương Tinh Nghị tìm thì chắc chắn họ sẽ mang Trường Bình về nhà bình an vô sự thôi.
Cô đi đến garage dưới đất để lấy xe, nhìn thấy Phương Tinh Nghị đang đứng dựa lên xe của mình, các ngón tay mảnh khảnh thì đang cầm điện thoại nghe máy, cô cũng không biết anh đang nói chuyện gì với người bên đầu dây bên kia nữa.
Thấy Dương Yến đến, Phương Tinh Nghị nói vài lời vào điện thoại rồi cúp máy, sau đó hỏi cô: “ Bọn họ đâu?”
“ Vẫn còn bị đám phóng viên kia vây lấy hỏi đông hỏi tây, nhất thời vẫn chưa đi được.” Dương Yến trả lời xong liền hỏi lại anh: “ Sao anh biết tôi đang ở đây, rồi còn bị kí giả vây lấy nữa, anh Phương anh theo dõi tôi đúng không?”
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên: “ Tôi đâu có rảnh mà ngày nào cũng điều tra coi cô ở đâu như vậy chứ. Chính là tai mắt mà tôi gài ở tòa soạn gửi tin cho tôi, nói là có nhiều tòa soạn nhận được tin cô đã kết hôn và sinh con, hôm nay còn dắt theo con tới đây mua sắm nữa, tôi có gọi mấy cuộc cho cô nhưng cô không bắt máy, đoán chừng cô sẽ đi ra từ cửa trước nên cho Trợ lý Tư đi tìm người.”
“ Điện thoại tôi hết pin nên sạc ở trong xe rồi.” Dương Yến nói, đoán chừng là cuộc điện thoại mà Phương Tinh Nghị đã gọi vào lúc nãy: “ Cảm ơn, người anh tìm lợi hại quá, nói dối mà cũng làm người khác tin sái cổ.”
“ Tất nhiên là giỏi rồi.” Phương Tinh Nghị cười lạnh lùng: “ Một người một tiếng kiếm được 160 triệu, cô nói thử xem?”
“…...”
Dương Yến thật sự rất muốn giơ tay tự tát mình a.
Nếu không phải cứ mãi lo check email thì điện thoại sẽ không hết pin nhanh như vậy rồi, lại càng không phải bỏ lỡ cuộc gọi của anh ấy nữa!
“ Còn nói nữa, cậu có muốn đến đó ở một tháng luôn không?” Phương Tinh Nghị cắt lời anh, sau đó chậm rãi nói: “ Vậy để tôi gọi cho bộ phận thư kí chuẩn bị cho cậu một bản hợp đồng điều phái.”
Nói xong anh liền vươn tay cầm lấy điện thoại bàn.
Lục Văn Thù thấy vậy lập tức xông lên che điện thoại bàn lại, nếu anh ấy mà kí hợp đồng điều phái vậy thì không về được nữa mất: “ Anh hai, mấy hôm nay tôi đâu có tìm anh đâu, sao lại đắc tội với anh rồi?”
Phương Tinh Nghị đáp: “ Bởi vì không thích nhìn cậu ăn không ngồi rồi trước mặt tôi.”
Lục Văn Thù hoàn toàn suy sụp.
-
Dương Yến đột nhiên nhận được tin nhắn Zalo từ Trường Bình, hỏi cô có được rảnh hay không, thì ra là cậu bé cảm thấy mình tức giận với Tống Tịnh Hòa là không đúng nên muốn dùng tiền của mình đi mua quà cho cô.
Cũng vừa đúng lúc buổi chiều Dương Yến được rảnh nên đã lái xe đi đón Trường Bình.
Anh chàng nhỏ bé hôm nay mặc một bộ đồ màu xám đen cổ điển của Urchin’s Family trông rất là ngầu. Cậu bé vừa bước lên xe thì đã dẻo miệng chào hỏi Dương Yến, còn mua cả hồng trà cho cô nữa.
Dương Yến đưa tay véo bờ má non nớt của cậu bé rồi nói đùa: “ Đẹp trai như vậy sau này chắc chắn sẽ toàn là nữ sinh theo đuôi thôi đây.”
“Không đâu.” Trường Bình nói một cách trang trọng: “ Sau này em sẽ đi bộ đội nên không gặp nữ sinh đâu.”
“ Mẹ em dạy em tốt thật đó.” Dương Yến cảm thán.
Hầu hết trẻ em ở độ tuổi này đều đang đi học và trải qua một tuổi thơ đầy hạnh phúc, thì cậu bé nãy đã có riêng cho mình một kế hoạch cho cuộc đời mình luôn rồi.
Nhưng câu tiếp theo của cậu bé lại khiến Dương Yến mất điềm tĩnh.
Trường Bình nói: “ Chị gái nè, dù sao đi nữa mai mốt chị cũng nhớ kết hôn sanh con nha, em hứa với chị, sau này lớn lên em sẽ cưới cô ấy, như vậy thì tốt bao nhiêu.”
Mới có chút xíu tuổi mà đã nghĩ nhiều như vậy rồi.
Dương Yến khóc không được mà cười cũng không xong: “ Nếu là con trai thì sao?”
“ Không có đâu.” Trường Bình nghiêm túc nói: “ Dung nhan xinh đẹp của chị gái mà không có kế thừa thì tiếc quá rồi.”
Dương Yến nghe xong thì vui ơi là vui, cô đưa tay xoa xoa đầu tóc ngắn của cậu bé.
“ Em dễ thương thật đó!”
Hai người đi đến trung tâm thương mại.
Dương Yến đã nhìn thấy Tống Tịnh Hòa được một vài lần, đại khái là cũng nắm được style ăn mặc của cô ấy cho nên dắt Trường Bình vào một cửa tiệm để chọn.
Cuối cùng, Trường Bình nhìn trúng một đôi giày cao gót da bê cổ điển của một thương hiệu lớn nào đó.
Nhìn thấy mấy mẫu mới trong các cửa hàng đó, Dương Yến cũng không nhịn được mà sắm cho mình một vài bộ quần áo và hai đôi giày. Cả hai người đi dạo đi tới ba tiếng đồng hồ.
Dương Yến dắt Trường Bình ra ngoài rồi hỏi cậu bé: “ Em muốn về hay là để chị đưa em đi ăn tối nè?”
Trường Bình từ chối và nói với một khuôn mặt đầy mong đợi: “Cảm ơn chị, nhưng em muốn về nhà ăn cơm với mẹ rồi tặng quà cho mẹ.”
Dương Yến nở nụ cười nói: “Mẹ của em chắc chắn sẽ thích nó.”
Cả hai vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ, vừa ra tới cửa siêu thị thì đột nhiên một đám người từ đâu xông tới bao vây lấy hai người họ, chiếc micro của đám người kia thậm chí còn chĩa thẳng vào mặt Dương Yến.
“Cô Dương, tôi nghe nói cô đã kết hôn và sinh con, điều đó có đúng không?”
“Đây có phải là con trai của cô không?”
“ Hai người đang đi mua sắm sao? Cô Dương, xin hỏi bố đứa bé là ai vậy?”
“…...”
Đám phóng viên một câu rồi lại một câu hỏi liên tục, thanh âm của họ lộn xộn đập vào tai Dương Yến, khiến cô choáng váng, cô cũng đâu phải là một ngôi sao gì đâu, fan hâm mộ cũng chả có, sao mấy người phóng viên này lại xông tới cô chứ.
Nhìn thấy có ai đó đang cố gỡ mũ và khẩu trang của Trường Bình, Dương Yến lập tức lao tới ôm lấy cậu bé vào lòng, sau đó còn lấy áo khoác che lại để bảo vệ cậu bé, cô tức giận quát: “ Đủ rồi, các người đừng có mà quá đáng!”
“Cho dù tôi có kết hôn hay sinh con rồi thì đó cũng là chuyện riêng của tôi, các người không có quyền can thiệp! Nếu như các người còn vây lấy tôi, tôi sẽ tố cáo các người tội xâm phạm nhân quyền.”
Đám phóng viên nhìn thấy Dương Yến căng thẳng như vậy liền ngầm khẳng định tin tức này là chính xác.
Người phụ nữ này trước đó đã có scandal với Tổng giám đốc Phương của Tập đoàn Phương Thị, rồi sau đó còn có tin tức với cậu chủ nhà họ Ngự, và điều quan quan trọng nhất chính là vị trí phó Tổng giám đốc công ty Hợp Xuyến của cô, nếu như cô thật sự đã kết hôn và sinh con thì đây chắc chắn chính là một tin vô cùng hot!!
Nghĩ về điều này, các phóng viên thậm chí còn hào hứng hơn, các câu hỏi mà bọn họ đưa ra còn khó nhằn hơn trước rất nhiều lần.
“Cô Dương vậy cô giải thích thế nào về quan hệ giữa cô và Anh Ngự?”
“Cô Dương, xin hãy trả lời!”
“Cô Dương!”
Cho dù các phóng viên có ép hỏi thế nào, Dương Yến vẫn im lặng bảo vệ Trường Bình và cố gắng vượt qua vòng vây, nhưng đám phóng viên đó lại bán sống bán chết vây lấy cô, cô gắng cả nửa ngày cũng không cách nào thoát ra được.
Trường Bình đang trốn trong chiếc áo của cô đột nhiên lên tiếng hỏi: “Chị ơi, chị có muốn em giúp không? Em có thể một đánh mười đó.”
“Ngoan ngoãn nấp không được nhúc nhích.” Dương Yến dặn dò.
Nếu như Trường Bình mà bị nhìn thấy, thì hai bọn cô chắc chắn sẽ là từ khóa tìm kiếm hot nhất ngày mai cho xem, quan trọng hơn là Ngự Văn Đình sẽ nhìn thấy.
Cô đã hứa với Tống Tịnh Hòa rồi, cô phải giữ bí mật chuyện này.
Ngay lúc cô đang khổ sở kẹt trong vòng vây của đám phóng viên thì đột nhiên có một đôi nam nữ xông tới đẩy đám phóng viên ra rồi cố gắng len vào trong.
“ Làm gì vậy! Chỉ vì một chút tin tức mà ép bạn của tôi như vậy sao!” Người đàn ông trẻ tuổi tức giận mắng thẳng mặt đám phóng viên, quả nhiên đã dọa được bọn họ lùi lại hai bước.
Người phụ nữ trẻ tiếp cận Dương Yến và nhanh chóng nói với cô: “Cô Dương, chúng tôi là do Tổng giám đốc Phương phái tới.”
Đột nhiên thình lình có người xuất hiện đương nhiên là cô không tin rồi.
Người phụ nữ trẻ nói tiếp: “Tổng giám đốc Phương nói, cô có một nốt ruồi trên vai phải.”
Áo gió của Dương Yến là một chiếc áo sơ mi, cô mặc rất kín nên người phụ nữ này vừa đến sẽ không thể nào biết được, lúc này mặt cô đỏ ửng cả lên, trong lòng cô thầm mắng tên Phương Tinh Nghị kia, anh ta không thể nói cái khác được sao, sao lại nói điểm này chứ!
Dương Yến cất tiếng nói: “ Vậy giao cho hai người.”
Lúc này, đã có một số phóng viên đã nhận ra người đàn ông trẻ tuổi kia chính là một nhân viên cấp cao của Tập đoàn Phương Thị, còn có người nhận ra cô gái kia là một cô diễn viên nào đó, sự chú ý lập tức bị dời qua bọn họ.
Người phụ nữ bế Trường Bình trên tay rồi nói với các phóng viên: “Tôi rất xin lỗi vì đã giấu chuyện kết hôn và sinh con với mọi người, tôi chỉ là vì muốn bảo vệ gia đình của mình mà thôi.”
“ Đừng chụp nữa.” Người đàn ông lên tiếng: “ Cô Dương là bạn bè của tôi, cô ấy và vợ của tôi cũng rất thân thiết cho nên muốn đưa con ra ngoài dạo mà thôi, sao trong mắt mấy người lại thành ra chuyện không ra gì vậy chứ?”
“Tôi hy vọng mọi người có thể dừng lại.” Người phụ nữ khom người xuống trước các phóng viên, và nói một cách lịch sự: “Nếu điều này làm tổn hại đến danh tiếng của cô Dương, vậy thì tôi lại là người có tội mất rồi, mong mọi người hãy chú ý nhiều tới phim mới của tôi, xin cảm ơn.”
Đám phóng viên còn tưởng sẽ ghi lại được một tin tức lớn nhưng không ngờ sự việc lại chuyển biến đột ngột như vậy, nhưng mà việc ngôi sao nữ này kết hôn sinh con tính ra cũng sẽ hot a, lúc này mọi ánh đèn flash đều đổ lên người nữ minh tinh kia.
Dương Yến nhân cơ hội chuồn đi.
Nếu đã là người mà Phương Tinh Nghị tìm thì chắc chắn họ sẽ mang Trường Bình về nhà bình an vô sự thôi.
Cô đi đến garage dưới đất để lấy xe, nhìn thấy Phương Tinh Nghị đang đứng dựa lên xe của mình, các ngón tay mảnh khảnh thì đang cầm điện thoại nghe máy, cô cũng không biết anh đang nói chuyện gì với người bên đầu dây bên kia nữa.
Thấy Dương Yến đến, Phương Tinh Nghị nói vài lời vào điện thoại rồi cúp máy, sau đó hỏi cô: “ Bọn họ đâu?”
“ Vẫn còn bị đám phóng viên kia vây lấy hỏi đông hỏi tây, nhất thời vẫn chưa đi được.” Dương Yến trả lời xong liền hỏi lại anh: “ Sao anh biết tôi đang ở đây, rồi còn bị kí giả vây lấy nữa, anh Phương anh theo dõi tôi đúng không?”
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên: “ Tôi đâu có rảnh mà ngày nào cũng điều tra coi cô ở đâu như vậy chứ. Chính là tai mắt mà tôi gài ở tòa soạn gửi tin cho tôi, nói là có nhiều tòa soạn nhận được tin cô đã kết hôn và sinh con, hôm nay còn dắt theo con tới đây mua sắm nữa, tôi có gọi mấy cuộc cho cô nhưng cô không bắt máy, đoán chừng cô sẽ đi ra từ cửa trước nên cho Trợ lý Tư đi tìm người.”
“ Điện thoại tôi hết pin nên sạc ở trong xe rồi.” Dương Yến nói, đoán chừng là cuộc điện thoại mà Phương Tinh Nghị đã gọi vào lúc nãy: “ Cảm ơn, người anh tìm lợi hại quá, nói dối mà cũng làm người khác tin sái cổ.”
“ Tất nhiên là giỏi rồi.” Phương Tinh Nghị cười lạnh lùng: “ Một người một tiếng kiếm được 160 triệu, cô nói thử xem?”
“…...”
Dương Yến thật sự rất muốn giơ tay tự tát mình a.
Nếu không phải cứ mãi lo check email thì điện thoại sẽ không hết pin nhanh như vậy rồi, lại càng không phải bỏ lỡ cuộc gọi của anh ấy nữa!