Dương Yến đứng nhìn dưới màn hình LCD, tai cô đỏ lên.
Thực ra Phương Tinh Nghị không cần phải gọi Tống Tịnh Hòa đến cuộc họp báo, nếu họ không làm rõ cuộc hôn nhân giả, họ có thể gián tiếp kiếm được nhiều lợi nhuận cho hai nhà Phương Tô.
Nhưng anh đã làm điều đó.
“Cô Dương.”
Ngay khi Dương Yến bước vào Phương thị, mấy nhân viên nhìn thấy cô thì đều chào cô bằng ánh mắt kì lạ và vẻ ngoài rất mập mờ, khiến Dương Yến trở nên lúng túng.
Sau đó người của quầy lễ tân chạy qua, đưa cô lên thang máy tầng cao: “Cuộc họp báo đã kết thúc rồi, nhiều người sẽ xuống đây lắm, cô đi thang máy này đi gặp Phương tổng đi.”
Dương Yến bị sặc: “Tôi có nói tôi muốn đi lên gặp Phương tổng à?”
“Cô Dương, cô mang cơm hộp, không phải là mang cho Phương tổng à?”
“Đấy là cho trợ lý Tư thôi.” Dương Yến ho khẽ, bình tĩnh nói: “Lúc trước tôi ở Phương thị, trợ lý Tư đã giúp tôi rất nhiều, đối xử với mọi người cũng rất tốt, tôi cho anh ấy ăn trưa là để cảm ơn anh ấy thôi.”
Nói xong, cô bước vào thang máy.
Người của quầy lễ tân có vẻ sốc, sau khi phản ứng lại, cô ngay lập tức đi trò chuyện với đồng nghiệp chuyện nhảm nhí.
“Ôi Chúa ơi, các cô biết không, cô Dương thế mà lại thích trợ lý Tư đó!”
“Không phải chứ?”
“Thực sự đấy, cô Dương vừa chính miệng nói với tôi, cô ấy đến đưa đồ ăn trưa cho trợ lý Tư! Hóa ra cô Dương cố tình gần gũi với Phương tổng vì cô ấy sợ người khác sẽ biết cô ấy thích trợ lý Tư!”
“Nhưng… trợ lý Tư không đẹp trai, tiền cũng không nhiều bằng Phương tổng.”
“Cô biết gì không, trợ lý Tư thích sủng vật, rất thích là đằng khác, và cô Dương cũng thích như thế!”
“...”
Dương Yến không biết đến những lời đó, những lời vô ý có thể khiến cô nhảy xuống sông Hoàng Hà ấy.
Trên lầu, sau buổi họp báo, Phương Tinh Nghị và Tống Tịnh Hòa ra khỏi phòng hội thảo, bởi vì các phóng viên đã thỏa hiệp, sẽ không viết gì sau khi hết hội thảo, nên người đàn ông rõ là đang trong một tâm trạng tốt.
Tống Tịnh Hòa nhìn thấy thế, cười: “Dường như cuộc hôn nhân giả này đã làm phiền Phương tổng trong một thời gian dài nhỉ, là lỗi của tôi, hôm khác tôi nhất định sẽ mời Phương tổng và cô Dương đi ăn.”
“Hợp tác với nhau thôi mà.” Phương Tinh Nghị đáp: “Tôi còn phải cảm ơn cô Tống vì đã không trả giá đường sắt cao tốc, à không, bây giờ nên gọi là Tống Tổng chứ, chúc mừng cô đã nắm được Phương thị.”
Tống Tịnh Hòa liếc nhìn anh, chỉ ra điều gì đó: “Cho dù khả năng cao đến đâu thì cũng không thủ đoạn bằng Phương tổng anh, chỉ huấn luyện người của mình thôi mà đã bí mật thu mua cả Hợp Xuyên, đúng thực là đáng ghen tị.”
Phương Tinh Nghị cau mày: “Công ty thì Tống Tổng cũng có rồi, cũng đã kết hôn rồi, chẳng phải cuộc sống của cô đã thành công hơn sao?”
“Phương tổng có lý.” Tống Tịnh Hòa đứng yên, đưa tay ra cho Phương Tinh Nghị, ngón giữa của cô là chiếc nhẫn Ngự Văn Đình đã đích thân đeo cho cô: “Dù sao thì tôi cũng nợ Phương tổng một ân huệ.”
Phương Tinh Nghị bắt tay cô, sau đó nhanh chóng thả ra.
Phương Tinh Nghị đáp: “Tôi biết đại ca tôi đang nghĩ gì, từ "muốn giúp cô", đã nằm ngay trên mặt đại ca tôi rồi. Tôi hy vọng hai người sẽ giải quyết xong vấn đề của mình càng sớm càng tốt.”
Giọng nói anh sắc bén, đôi mắt đen dần tối đi: “Cô biết tôi có tính khí thất thường đấy, nếu tôi phát hiện những gì cô đang làm là bất lợi cho đại ca tôi, tôi sẽ để Tống Thị sụp đổ dễ dàng thôi.”
Tống Tịnh Hòa nói đùa: “Có lẽ sau này chúng ta sẽ trở thành người một nhà, bây giờ anh nói chuyện với tôi khó nghe như vậy, anh không sợ tôi sẽ trả thù anh sao?”
Phương Tinh Nghị cười nhạo: “Tôi có từng sợ điều gì sao?”
Tống Tịnh Hòa hơi sững sờ.
Đúng thật không phải anh em thì chẳng vào cùng một cửa nhà mà, người đàn ông này xấu tính thật, chỉ biết bảo vệ mình là đủ!
Hai người đi qua hành lang, thấy một vài đồng nghiệp đang thì thầm với nhau, chẳng biết họ đang đào bới chuyện gì.
Phương Tinh Nghị có thể nghe rõ tên của Dương Yến.
Sau khi đến, người đàn ông hỏi họ: “Mấy người đang nói chuyện gì thế? Sinh động như vậy?”
“Phương, Phương tổng! cô Tống!” Một vài đồng nghiệp ngạc nhiên, vội vàng cúi đầu chào hỏi.
Phương Tinh Nghị kiên nhẫn hỏi lại.
Những đồng nghiệp đó lại kiểu, cô nhìn tôi, tôi nhìn cô, sau cùng một trong số họ can đảm nói: “Không có nói gì đâu, chỉ là cô Dương mang bữa trưa đến Phương thị.”
Nghe thấy thì đôi môi mỏng của người đàn ông cong lên, nghĩ đến buổi trưa anh đã đói không chịu được.
Nhưng trước khi anh kịp vui, nữ nhân viên nhìn anh đầy “tội nghiệp”, nói: “Chả trách cô ấy lại đến Phương thị, ra là cô ấy thích trợ lý Tư.”
Con ngươi Phương Tinh Nghị dần tối lại, dường như ngay cả không khí xung quanh cũng giảm vài độ.
“Ai nói cô ấy thích trợ lý Tư?”
“Cô, cô Dương tự nói.” Nữ nhân viên sợ sếp phát khiếp, bập bẹ nói: “Cô ấy nói trợ lý Tư đã làm việc vất vả rồi, nên đến đưa cơm cho anh ấy ăn trưa.”
Một đồng nghiệp khác thêm vào: “Phương thị không cần phải buồn, cô Dương thích kiểu người như trợ lý Tư, tốt bụng mà còn sủng vật, vì vậy cô ấy mới dùng anh để tiếp cận trợ lý Tư.”
Phương Tinh Nghị: “...”
Tống Tịnh Hòa nhếch mép cười, cô giả vờ an ủi Phương Tinh Nghị: “Phương tổng không sao, anh có tiền, hay anh nên mở một cửa hàng thú cưng lớn nhỉ?”
Đúng lúc trợ lý Tư cũng đang đi xuống tầng này, anh ta vội bay qua gặp Phương Tinh Nghị và Tống Tịnh Hòa.
“Phương tổng, cô Tống, tôi đã sắp xếp bữa ăn rồi.”
“Không cần nữa.” Tống Tịnh Hòa mỉm cười từ chối: “Tôi vẫn còn việc nên phải trở về Tống Thị.” Sau đó lại hỏi: “Tôi nghe nói trợ lý Tư thích thú cưng sao?”
“Vâng, tôi có một con mèo và một người chăn cừu Đức.” Trợ lý Tư không biết nên tự hào giới thiệu thú cưng của mình với Tống Tịnh Hòa, khuôn mặt của Phương Tinh Nghị ngày lại càng tối hơn.
“Tôi nghe nói người nuôi thú cưng thường rất đào hoa, trợ lý Tư phải được nhiều phụ nữ theo đuổi lắm đúng không?”
Trợ lý Tư mỉm cười, rất xấu hổ: “Có rất nhiều, nhưng tôi không thể nói chuyện với họ.”
“Vậy cô Dương thì sao?”
“Cô Dương rất tốt, cô ấy rất đẹp và chăm sóc thú cưng rất tốt!” Trợ lý Tư ca ngợi Dương Yến cực mạnh.
Lời vừa thốt ra xong, anh ta cảm thấy mình mẩy đều run rẩy và lạnh buốt.
Anh quay đầu trông thấy Phương Tinh Nghị vô cùng ảm đạm, im lặng ngay lập tức, chuyển sang Tống Tịnh Hòa: “Hãy để tôi tiễn cô, cô Tống...”
“cô Tống có chân, sẽ tự đi được.” Phương Tinh Nghị ảm đạm nói.
“...”
Trợ lý Tư nhìn Tống Tịnh Hòa vào thang máy, rồi cánh cửa thang máy đóng lại, anh ta kiên trì đứng trước mặt Phương Tinh Nghị: “Phương, Phương tổng, anh có phân phó gì không?”
Phương Tinh Nghị hỏi anh ta: “Anh cảm thấy Dương Yến tốt?”
“Ông chủ, tôi thề, tôi thực sự khen ngợi cô Dương, nhưng điều đó không thể nói là tôi có ý gì với cô ấy!” Trợ lý Tư giơ tay lên thề: “Đợi chút tôi sẽ xóa số điện thoại của cô Dương, và cả Messenger nữa!”
“Tôi còn chẳng nói gì, anh xem anh sợ gì kìa.”
Trợ lý Tư thầm mắng: Anh không nói gì cả, nhưng cái nhìn chết chóc ấy, hơi thở lạnh lẽo ấy đều đang nhắm vào tôi!
“Tôi không sợ, tôi nghĩ mình cần giữa khoảng cách với cô Dương.” Trợ lý Tư nói nghiêm túc: “Dù sao thì cô Dương thích Phương tổng anh hơn, là một danh hoa có chủ!”
Khuôn mặt Phương Tinh Nghị lúc này mới được cải thiện.
Trợ lý Tư bí mật liếc nhìn anh, anh ta cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn, anh ta hỏi ngập ngừng: “Phương tổng, anh có đói không? Tôi có nên đưa anh đến nhà hàng ăn không?”
“Không đi, có người sẽ mang cơm trưa đến.”
“Ồ, vậy tôi——”
“Văn phòng New York không có bảo vệ, anh qua giúp đỡ đi.” Phương Tinh Nghị ngắt lời anh, từ từ nói: “Ở đó một hoặc hai tháng đi, anh là trợ lý đặc biệt của tôi kia mà.”
“Phương tổng, tôi thực sự không có ý với cô Dương!” Trợ lý Tư sắp khóc đến nơi: “Tôi đến New York lâu như vậy, Elizabeth phải làm sao đây, nó sẽ cô đơn lắm.”
“Tôi sẽ mời người chăm sóc nó tại nhà cho anh.”
“Phương tổng——”
Đôi mắt Phương Tinh Nghị khẽ nheo lại, anh nhìn anh ta hung hăng: “Sao, anh muốn tôi chăm sóc nó hộ anh luôn à?”
“Vẫn, vẫn phiền Phương tổng mời người tới thì hơn.”
Thực ra Phương Tinh Nghị không cần phải gọi Tống Tịnh Hòa đến cuộc họp báo, nếu họ không làm rõ cuộc hôn nhân giả, họ có thể gián tiếp kiếm được nhiều lợi nhuận cho hai nhà Phương Tô.
Nhưng anh đã làm điều đó.
“Cô Dương.”
Ngay khi Dương Yến bước vào Phương thị, mấy nhân viên nhìn thấy cô thì đều chào cô bằng ánh mắt kì lạ và vẻ ngoài rất mập mờ, khiến Dương Yến trở nên lúng túng.
Sau đó người của quầy lễ tân chạy qua, đưa cô lên thang máy tầng cao: “Cuộc họp báo đã kết thúc rồi, nhiều người sẽ xuống đây lắm, cô đi thang máy này đi gặp Phương tổng đi.”
Dương Yến bị sặc: “Tôi có nói tôi muốn đi lên gặp Phương tổng à?”
“Cô Dương, cô mang cơm hộp, không phải là mang cho Phương tổng à?”
“Đấy là cho trợ lý Tư thôi.” Dương Yến ho khẽ, bình tĩnh nói: “Lúc trước tôi ở Phương thị, trợ lý Tư đã giúp tôi rất nhiều, đối xử với mọi người cũng rất tốt, tôi cho anh ấy ăn trưa là để cảm ơn anh ấy thôi.”
Nói xong, cô bước vào thang máy.
Người của quầy lễ tân có vẻ sốc, sau khi phản ứng lại, cô ngay lập tức đi trò chuyện với đồng nghiệp chuyện nhảm nhí.
“Ôi Chúa ơi, các cô biết không, cô Dương thế mà lại thích trợ lý Tư đó!”
“Không phải chứ?”
“Thực sự đấy, cô Dương vừa chính miệng nói với tôi, cô ấy đến đưa đồ ăn trưa cho trợ lý Tư! Hóa ra cô Dương cố tình gần gũi với Phương tổng vì cô ấy sợ người khác sẽ biết cô ấy thích trợ lý Tư!”
“Nhưng… trợ lý Tư không đẹp trai, tiền cũng không nhiều bằng Phương tổng.”
“Cô biết gì không, trợ lý Tư thích sủng vật, rất thích là đằng khác, và cô Dương cũng thích như thế!”
“...”
Dương Yến không biết đến những lời đó, những lời vô ý có thể khiến cô nhảy xuống sông Hoàng Hà ấy.
Trên lầu, sau buổi họp báo, Phương Tinh Nghị và Tống Tịnh Hòa ra khỏi phòng hội thảo, bởi vì các phóng viên đã thỏa hiệp, sẽ không viết gì sau khi hết hội thảo, nên người đàn ông rõ là đang trong một tâm trạng tốt.
Tống Tịnh Hòa nhìn thấy thế, cười: “Dường như cuộc hôn nhân giả này đã làm phiền Phương tổng trong một thời gian dài nhỉ, là lỗi của tôi, hôm khác tôi nhất định sẽ mời Phương tổng và cô Dương đi ăn.”
“Hợp tác với nhau thôi mà.” Phương Tinh Nghị đáp: “Tôi còn phải cảm ơn cô Tống vì đã không trả giá đường sắt cao tốc, à không, bây giờ nên gọi là Tống Tổng chứ, chúc mừng cô đã nắm được Phương thị.”
Tống Tịnh Hòa liếc nhìn anh, chỉ ra điều gì đó: “Cho dù khả năng cao đến đâu thì cũng không thủ đoạn bằng Phương tổng anh, chỉ huấn luyện người của mình thôi mà đã bí mật thu mua cả Hợp Xuyên, đúng thực là đáng ghen tị.”
Phương Tinh Nghị cau mày: “Công ty thì Tống Tổng cũng có rồi, cũng đã kết hôn rồi, chẳng phải cuộc sống của cô đã thành công hơn sao?”
“Phương tổng có lý.” Tống Tịnh Hòa đứng yên, đưa tay ra cho Phương Tinh Nghị, ngón giữa của cô là chiếc nhẫn Ngự Văn Đình đã đích thân đeo cho cô: “Dù sao thì tôi cũng nợ Phương tổng một ân huệ.”
Phương Tinh Nghị bắt tay cô, sau đó nhanh chóng thả ra.
Phương Tinh Nghị đáp: “Tôi biết đại ca tôi đang nghĩ gì, từ "muốn giúp cô", đã nằm ngay trên mặt đại ca tôi rồi. Tôi hy vọng hai người sẽ giải quyết xong vấn đề của mình càng sớm càng tốt.”
Giọng nói anh sắc bén, đôi mắt đen dần tối đi: “Cô biết tôi có tính khí thất thường đấy, nếu tôi phát hiện những gì cô đang làm là bất lợi cho đại ca tôi, tôi sẽ để Tống Thị sụp đổ dễ dàng thôi.”
Tống Tịnh Hòa nói đùa: “Có lẽ sau này chúng ta sẽ trở thành người một nhà, bây giờ anh nói chuyện với tôi khó nghe như vậy, anh không sợ tôi sẽ trả thù anh sao?”
Phương Tinh Nghị cười nhạo: “Tôi có từng sợ điều gì sao?”
Tống Tịnh Hòa hơi sững sờ.
Đúng thật không phải anh em thì chẳng vào cùng một cửa nhà mà, người đàn ông này xấu tính thật, chỉ biết bảo vệ mình là đủ!
Hai người đi qua hành lang, thấy một vài đồng nghiệp đang thì thầm với nhau, chẳng biết họ đang đào bới chuyện gì.
Phương Tinh Nghị có thể nghe rõ tên của Dương Yến.
Sau khi đến, người đàn ông hỏi họ: “Mấy người đang nói chuyện gì thế? Sinh động như vậy?”
“Phương, Phương tổng! cô Tống!” Một vài đồng nghiệp ngạc nhiên, vội vàng cúi đầu chào hỏi.
Phương Tinh Nghị kiên nhẫn hỏi lại.
Những đồng nghiệp đó lại kiểu, cô nhìn tôi, tôi nhìn cô, sau cùng một trong số họ can đảm nói: “Không có nói gì đâu, chỉ là cô Dương mang bữa trưa đến Phương thị.”
Nghe thấy thì đôi môi mỏng của người đàn ông cong lên, nghĩ đến buổi trưa anh đã đói không chịu được.
Nhưng trước khi anh kịp vui, nữ nhân viên nhìn anh đầy “tội nghiệp”, nói: “Chả trách cô ấy lại đến Phương thị, ra là cô ấy thích trợ lý Tư.”
Con ngươi Phương Tinh Nghị dần tối lại, dường như ngay cả không khí xung quanh cũng giảm vài độ.
“Ai nói cô ấy thích trợ lý Tư?”
“Cô, cô Dương tự nói.” Nữ nhân viên sợ sếp phát khiếp, bập bẹ nói: “Cô ấy nói trợ lý Tư đã làm việc vất vả rồi, nên đến đưa cơm cho anh ấy ăn trưa.”
Một đồng nghiệp khác thêm vào: “Phương thị không cần phải buồn, cô Dương thích kiểu người như trợ lý Tư, tốt bụng mà còn sủng vật, vì vậy cô ấy mới dùng anh để tiếp cận trợ lý Tư.”
Phương Tinh Nghị: “...”
Tống Tịnh Hòa nhếch mép cười, cô giả vờ an ủi Phương Tinh Nghị: “Phương tổng không sao, anh có tiền, hay anh nên mở một cửa hàng thú cưng lớn nhỉ?”
Đúng lúc trợ lý Tư cũng đang đi xuống tầng này, anh ta vội bay qua gặp Phương Tinh Nghị và Tống Tịnh Hòa.
“Phương tổng, cô Tống, tôi đã sắp xếp bữa ăn rồi.”
“Không cần nữa.” Tống Tịnh Hòa mỉm cười từ chối: “Tôi vẫn còn việc nên phải trở về Tống Thị.” Sau đó lại hỏi: “Tôi nghe nói trợ lý Tư thích thú cưng sao?”
“Vâng, tôi có một con mèo và một người chăn cừu Đức.” Trợ lý Tư không biết nên tự hào giới thiệu thú cưng của mình với Tống Tịnh Hòa, khuôn mặt của Phương Tinh Nghị ngày lại càng tối hơn.
“Tôi nghe nói người nuôi thú cưng thường rất đào hoa, trợ lý Tư phải được nhiều phụ nữ theo đuổi lắm đúng không?”
Trợ lý Tư mỉm cười, rất xấu hổ: “Có rất nhiều, nhưng tôi không thể nói chuyện với họ.”
“Vậy cô Dương thì sao?”
“Cô Dương rất tốt, cô ấy rất đẹp và chăm sóc thú cưng rất tốt!” Trợ lý Tư ca ngợi Dương Yến cực mạnh.
Lời vừa thốt ra xong, anh ta cảm thấy mình mẩy đều run rẩy và lạnh buốt.
Anh quay đầu trông thấy Phương Tinh Nghị vô cùng ảm đạm, im lặng ngay lập tức, chuyển sang Tống Tịnh Hòa: “Hãy để tôi tiễn cô, cô Tống...”
“cô Tống có chân, sẽ tự đi được.” Phương Tinh Nghị ảm đạm nói.
“...”
Trợ lý Tư nhìn Tống Tịnh Hòa vào thang máy, rồi cánh cửa thang máy đóng lại, anh ta kiên trì đứng trước mặt Phương Tinh Nghị: “Phương, Phương tổng, anh có phân phó gì không?”
Phương Tinh Nghị hỏi anh ta: “Anh cảm thấy Dương Yến tốt?”
“Ông chủ, tôi thề, tôi thực sự khen ngợi cô Dương, nhưng điều đó không thể nói là tôi có ý gì với cô ấy!” Trợ lý Tư giơ tay lên thề: “Đợi chút tôi sẽ xóa số điện thoại của cô Dương, và cả Messenger nữa!”
“Tôi còn chẳng nói gì, anh xem anh sợ gì kìa.”
Trợ lý Tư thầm mắng: Anh không nói gì cả, nhưng cái nhìn chết chóc ấy, hơi thở lạnh lẽo ấy đều đang nhắm vào tôi!
“Tôi không sợ, tôi nghĩ mình cần giữa khoảng cách với cô Dương.” Trợ lý Tư nói nghiêm túc: “Dù sao thì cô Dương thích Phương tổng anh hơn, là một danh hoa có chủ!”
Khuôn mặt Phương Tinh Nghị lúc này mới được cải thiện.
Trợ lý Tư bí mật liếc nhìn anh, anh ta cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn, anh ta hỏi ngập ngừng: “Phương tổng, anh có đói không? Tôi có nên đưa anh đến nhà hàng ăn không?”
“Không đi, có người sẽ mang cơm trưa đến.”
“Ồ, vậy tôi——”
“Văn phòng New York không có bảo vệ, anh qua giúp đỡ đi.” Phương Tinh Nghị ngắt lời anh, từ từ nói: “Ở đó một hoặc hai tháng đi, anh là trợ lý đặc biệt của tôi kia mà.”
“Phương tổng, tôi thực sự không có ý với cô Dương!” Trợ lý Tư sắp khóc đến nơi: “Tôi đến New York lâu như vậy, Elizabeth phải làm sao đây, nó sẽ cô đơn lắm.”
“Tôi sẽ mời người chăm sóc nó tại nhà cho anh.”
“Phương tổng——”
Đôi mắt Phương Tinh Nghị khẽ nheo lại, anh nhìn anh ta hung hăng: “Sao, anh muốn tôi chăm sóc nó hộ anh luôn à?”
“Vẫn, vẫn phiền Phương tổng mời người tới thì hơn.”