Bận đến hơn mười giờ, đồ ăn và rượu đỏ tự ủ cơ bản đã bán hết.
Tưởng Song Kỳ rót trà lúa mạch bưng tới, chia cho mọi người, sau đó rúc vào trong ngực Quách Thường Phúc, yêu tinh dính người: "Chồng ơi, mẹ đã mệt mỏi như vậy thì đừng về nấu cơm nữa, bữa trưa ăn bên ngoài đi."
Dương Yến nhấp một ngụm trà, mày cau lại.
Cô ta luôn cảm thấy Thường Phúc và Kỳ Kỳ phát triển quá thuận lợi, đằng sau kiểu gì cũng sẽ phát sinh cái gì đó.
mẹ Dương không vừa ý, nói với Tưởng Song Kỳ: "Bảo bối, các con cũng chưa cưới, sao có thể gọi như vậy được? Con không nên bị lời ngon tiếng ngọt của Thường Phúc dỗ.
"Không sao đâu mẹ." Mẹ chồng hướng về mình như thế Tưởng Song Kỳ vui vẻ sắp hỏng rồi, cô ta ngượng ngùng nói: "Chúng con đã sớm đưa tín vật đính ước, tương đương với việc đính hôn rồi!"
Cô ta còn nói: "Chờ sang năm việc học của Thường Phúc xong xuôi, chúng con sẽ kết hôn, mau chóng sinh Bảo Bảo! Mẹ, nhất định con sẽ sinh cho người ba đứa cháu nội ngoan ngoãn!"
mẹ Dương lập tức mặt mày hớn hở: "Được được. Bảo bối con cũng đừng để mệt mỏi, không muốn quay phim thì đừng đi, sau này tiền mẹ kiếm được đều cho con hết."
"Ôi chao, có phải mẹ muốn bất công rồi hay không?" Dương Yến lên tiếng, cố ý nói: "Không cho con ít nào sao?"
Cô ta vừa mới mở miệng, mẹ Dương liền quay người lại: "Suýt nữa mẹ quên mất con cũng đang ở đây, con xem một chút, em trai con sang năm là kết hôn rồi mà con còn chưa có động tĩnh gì?"
Dương Yến mạnh miệng nói: "Không phải Nhược Lăng cũng không có động tĩnh sao?"
"Tốt xấu gì Nhược Lăng cũng đã có bạn trai, con ngay cả bạn trai cũng không có!" mẹ Dương bất mãn: "Mẹ cũng chưa bắt con kết hôn, con tìm một người nói chuyện cũng tốt, không đến mức cô đơn như vậy."
Dương Yến vùi đầu uống trà.
Thật sự cô không cô đơn mà lễ vật đính hôn cũng đã nhận được rồi, nhưng phải nói ra sao?
Thấy Dương Yến như vậy, mẹ Dương truy hỏi: "Vì sao không nói lời nào, mẹ nói không đúng sao? Hay là trong lòng con vẫn nghĩ tới tổng giám đốc Phương chướng mắt người khác kia?"
"... Không có."
mẹ Dương lườm Cô một cái, trong mắt viết "Mẹ còn không hiểu con sao?": "Nhìn bộ dáng này của con chính là như vậy."
Tưởng Song Kỳ không nhịn được thay nhị ca nhà mình nói chuyện: "Mẹ, nhị ca của con rất tốt, dáng dấp đẹp trai, còn có tiền, con cảm thấy anh ấy rất xứng với chị!"
"Đàn ông dáng dấp đẹp trai chỉ toàn lừa gạt phụ nữ."
Dương Yến cứng miệng: "..."
"Bác gái, người đối với cháu oán giận lớn như thế sao?" Không biết Phương Tinh Nghị xuất hiện ở cửa tiệm từ lúc nào, trong tay còn mang theo quà, nhìn vẻ mặt có chút bất đắc dĩ.
"Sao anh lại…" Dương Yến vô thức muốn nói tiếp nhưng nhớ đến mẹ Dương cũng đang ở đây, lại ngồi lại xuống ghế, yên lặng đem lời còn lại nuốt xuống.
mẹ Dương chỉ nhìn Phương Tinh Nghị một cái, nói: "Con gái của tôi thích anh, còn dẫn anh về nhà, tôi còn làm mì sốt cho anh ăn, nhưng anh đối xử với nó như thế nào? Anh để nó sốt cao ba ngày suýt chút nữa đã chết rồi, chỉ bằng việc ấy tôi đối với anh oán hận cũng là chuyện đương nhiên."
mẹ Dương là người nhu nhược nhưng lại là một người mẹ tốt, rất bảo vệ con của mình, trước đó ấn tượng với Phương Tinh Nghị cũng rất tốt, nhưng qua việc Dương Yến sốt cao suýt chút nữa thì xảy ra chuyện, bà liền không chào đón Phương Tinh Nghị.
Phương Tinh Nghị mang theo quà tiến đến, thành khẩn nói xin lỗi: "Vâng, bác nói đều đúng, là cháu tuổi trẻ không hiểu chuyện làm sai một số việc, bác tức giận cháu cũng đúng."
mẹ Dương hừ một tiếng.
Phương Tinh Nghị cười cười, đem quà đưa cho bà: "Nghe nói bác thích nghiên cứu đồ ăn và rượu đỏ, cháu cũng bảo người mang một chút vật liệu ở nước ngoài trở về, đến lúc đó bác dùng thử một chút."
"Anh đang hối lộ tôi sao?"
"Cháu muốn hối lộ bác cũng sẽ không dùng những vật nhỏ này." Phương Tinh Nghị nói: "Cháu thật sự thích đồ ăn bác làm, hi vọng bác có thể làm càng tốt hơn, kiếm tiền mở rộng cửa hàng, lúc đó chuyện vặt khác giao cho người khác làm bác chỉ cần tập trung kiếm tiền, có thể mua sữa cho cháu mình trong lòng bác không phải cũng rất vui vẻ sao?"
Dường như mẹ Dương bị anh thuyết phục nhưng sắc mặt vẫn không dễ nhìn như cũ, nhưng cũng đem đồ vật đều nhận lấy: "Con gái của tôi cũng biết kiếm tiền, sẽ không dựa vào anh, tôi cũng không cần nói gì nhiều."
Ý cười trên mặt Phương Tinh Nghị càng sâu: "Bác nói đúng, nói không chừng về sau cháu còn phải dựa vào cô ấy nữa!"
Thấy Dương Yến sửng sốt, mẹ Dương kêu: "Người ta là khách, con không rót trà sao?"
"Vâng." Dương Yến vội vàng rót chén trà lúa mạch cầm tới cho Phương Tinh Nghị, lặng lẽ nói: "Anh vậy mà lại ra tay vào thứ mẹ em yêu thích, tổng giám đốc Phương anh rất có năng lực đấy."
"Bạn trai em là người bình thường sao?" Phương Tinh Nghị nói bên tai cô.
Dương Yến khinh thường nhìn anh.
Mặc kệ mẹ Dương gây khó dễ với Phương Tinh Nghị như thế nào, từ đầu tới cuối Phương Tinh Nghị vẫn luôn duy trì thái độ ôn hòa, còn dạy mẹ Dương dùng phương pháp gì để thu hút khách hàng hơn, khách hàng tuổi tác khác nhau cũng lựa chọn rượu không giống nhau.
Sau khi mẹ Dương nghe được còn cầm một cuốn sổ nhỏ để ghi chép lại, chờ lúc nói xong, ánh mắt nhìn Phương Tinh Nghị càng lộ ra vẻ "Con rể tương lại này còn có chỗ dùng được".
Thấy đã giữa trưa, Tưởng Song Kỳ đề nghị tới Cẩm Thời Ký ăn cơm trưa, hung hăng làm thịt Phương Tinh Nghị mới dừng lại.
mẹ Dương nói không thích ăn những thứ kia, bảo bọn họ cứ đi.
"Kệ bà ấy đi, bà ấy là như thế." Dương Yến hiểu rõ mẹ Dương, thấy bà nói không đi liền lôi kéo Tưởng Song Kỳ rời đi, Phương Tinh Nghị và Quách Thường Phúc theo ở phía sau.
Một đoàn người vừa mới đi vào thang máy thì một người phụ nữ đi ra từ một bên thang máy khác, một thân váy màu vàng nhạt, cách ăn mặc thanh nhã, chính là Đào Tình Diệc.
Đào Tình Diệc nhìn bảng hiểu ở mặt tiền cửa hàng một chút liền đi tới, ngừng chân ở cửa ra vào.
"Ôi, là muốn mua đồ ăn sao?" mẹ Dương thấy có khách, liền nói: "Thật đúng là không may, đồ ăn và rượu hôm nay đều bán hết rồi, ngày mai lại đến nhé."
"Bà là mẹ của Dương Yến à?"
mẹ Dương sững sờ, thấy người phụ nữ này ăn mặc gọn gàng, khí chất tốt, dường như giống với phu nhân nhà giàu: "Đúng vậy, bà muốn tìm con gái của tôi sao?"
"Không không, tôi tìm bà." Đào Tình Diệc hình như rơi nước mắt, bà ta vội vàng lấy khăn lau đi: "Tôi nghe nói mẹ Dương Yến mở một cửa tiệm ở đây liền đến nhìn xem."
mẹ Dương có chút không hiểu, nhưng vẫn mời vào, rót trà lúa mạch cho bà ta.
"Cảm ơn." Đào Tình Diệc bưng chén trà, nhìn mẹ Dương cười nói: "Bà trông ôn nhu hào phóng, dạy dỗ cô ấy rất tốt, xinh đẹp thông minh, còn rất tài giỏi nữa."
"Nào có, con bé đều là dựa vào chính mình." mẹ Dương nghĩ nghĩ, cẩn thận mở miệng: "Dương Yến là con gái lớn của tôi sinh ra liền đặt ở bên cạnh tôi, xuất viện cũng là tôi ôm về nhà, không bị ôm nhầm đâu."
Đào Tình Diệc sửng sốt một chút: "Bà hiểu lầm rồi, tôi biết con bé là con gái ruột của bà."
"Vậy bà..."
"Bà có biết, con gái bà và tổng giám đốc Phương của Phương Thị đang yêu nhau không." Đào Tình Diệc nói, giọng nói hơi nghẹn ngào: "Tôi, tôi là mẹ của nó, cho nên tới xem một chút."
Bà ta không dám quấy nhiễu Phương Tinh Nghị và Dương Yến, nên chỉ có thể đến chỗ này của mẹ Dương xem một chút.
"Hóa ra là bà thông gia à." Sau khi biết thân phận của người phụ nữ kia, mẹ Dương càng trở nên khách sáo: "Bà xem bà đến tôi cũng không kịp chuẩn bị cái gì, tôi mời bà ra ngoài ăn cơm nhé?"
Đào Tình Diệc vội vàng đè tay bà ta lại: "Không cần khách sáo như vậy, tôi chỉ muốn cùng bà tâm sự một chút."
mẹ Dương liền ngồi trở lại.
Đào Tình Diệc lau khóe mắt, nói: "Thân thể tôi không tốt nên vẫn luôn ở nước ngoài dưỡng bệnh, Tinh Nghị và tôi tách nhau ra lúc tuổi nó còn quá nhỏ nên chắc là không nhớ rõ tôi, lần này trở về, tôi cũng không biết phải bù đắp cho cho nó như thế nào. Tôi tìm đến nhờ bà việc này, phiền bà đừng nói cho hai đứa bé kia, tôi không muốn phá hư tâm tình của bọn nó."
mẹ Dương gật đầu, biết Đào Tình Diệc khó xử, còn nói: "Nhưng bà và nó là mẹ con ruột thịt, dù tách ra đã lâu nhưng chắc là trong lòng nó vẫn luôn nhớ tới bà."
Tưởng Song Kỳ rót trà lúa mạch bưng tới, chia cho mọi người, sau đó rúc vào trong ngực Quách Thường Phúc, yêu tinh dính người: "Chồng ơi, mẹ đã mệt mỏi như vậy thì đừng về nấu cơm nữa, bữa trưa ăn bên ngoài đi."
Dương Yến nhấp một ngụm trà, mày cau lại.
Cô ta luôn cảm thấy Thường Phúc và Kỳ Kỳ phát triển quá thuận lợi, đằng sau kiểu gì cũng sẽ phát sinh cái gì đó.
mẹ Dương không vừa ý, nói với Tưởng Song Kỳ: "Bảo bối, các con cũng chưa cưới, sao có thể gọi như vậy được? Con không nên bị lời ngon tiếng ngọt của Thường Phúc dỗ.
"Không sao đâu mẹ." Mẹ chồng hướng về mình như thế Tưởng Song Kỳ vui vẻ sắp hỏng rồi, cô ta ngượng ngùng nói: "Chúng con đã sớm đưa tín vật đính ước, tương đương với việc đính hôn rồi!"
Cô ta còn nói: "Chờ sang năm việc học của Thường Phúc xong xuôi, chúng con sẽ kết hôn, mau chóng sinh Bảo Bảo! Mẹ, nhất định con sẽ sinh cho người ba đứa cháu nội ngoan ngoãn!"
mẹ Dương lập tức mặt mày hớn hở: "Được được. Bảo bối con cũng đừng để mệt mỏi, không muốn quay phim thì đừng đi, sau này tiền mẹ kiếm được đều cho con hết."
"Ôi chao, có phải mẹ muốn bất công rồi hay không?" Dương Yến lên tiếng, cố ý nói: "Không cho con ít nào sao?"
Cô ta vừa mới mở miệng, mẹ Dương liền quay người lại: "Suýt nữa mẹ quên mất con cũng đang ở đây, con xem một chút, em trai con sang năm là kết hôn rồi mà con còn chưa có động tĩnh gì?"
Dương Yến mạnh miệng nói: "Không phải Nhược Lăng cũng không có động tĩnh sao?"
"Tốt xấu gì Nhược Lăng cũng đã có bạn trai, con ngay cả bạn trai cũng không có!" mẹ Dương bất mãn: "Mẹ cũng chưa bắt con kết hôn, con tìm một người nói chuyện cũng tốt, không đến mức cô đơn như vậy."
Dương Yến vùi đầu uống trà.
Thật sự cô không cô đơn mà lễ vật đính hôn cũng đã nhận được rồi, nhưng phải nói ra sao?
Thấy Dương Yến như vậy, mẹ Dương truy hỏi: "Vì sao không nói lời nào, mẹ nói không đúng sao? Hay là trong lòng con vẫn nghĩ tới tổng giám đốc Phương chướng mắt người khác kia?"
"... Không có."
mẹ Dương lườm Cô một cái, trong mắt viết "Mẹ còn không hiểu con sao?": "Nhìn bộ dáng này của con chính là như vậy."
Tưởng Song Kỳ không nhịn được thay nhị ca nhà mình nói chuyện: "Mẹ, nhị ca của con rất tốt, dáng dấp đẹp trai, còn có tiền, con cảm thấy anh ấy rất xứng với chị!"
"Đàn ông dáng dấp đẹp trai chỉ toàn lừa gạt phụ nữ."
Dương Yến cứng miệng: "..."
"Bác gái, người đối với cháu oán giận lớn như thế sao?" Không biết Phương Tinh Nghị xuất hiện ở cửa tiệm từ lúc nào, trong tay còn mang theo quà, nhìn vẻ mặt có chút bất đắc dĩ.
"Sao anh lại…" Dương Yến vô thức muốn nói tiếp nhưng nhớ đến mẹ Dương cũng đang ở đây, lại ngồi lại xuống ghế, yên lặng đem lời còn lại nuốt xuống.
mẹ Dương chỉ nhìn Phương Tinh Nghị một cái, nói: "Con gái của tôi thích anh, còn dẫn anh về nhà, tôi còn làm mì sốt cho anh ăn, nhưng anh đối xử với nó như thế nào? Anh để nó sốt cao ba ngày suýt chút nữa đã chết rồi, chỉ bằng việc ấy tôi đối với anh oán hận cũng là chuyện đương nhiên."
mẹ Dương là người nhu nhược nhưng lại là một người mẹ tốt, rất bảo vệ con của mình, trước đó ấn tượng với Phương Tinh Nghị cũng rất tốt, nhưng qua việc Dương Yến sốt cao suýt chút nữa thì xảy ra chuyện, bà liền không chào đón Phương Tinh Nghị.
Phương Tinh Nghị mang theo quà tiến đến, thành khẩn nói xin lỗi: "Vâng, bác nói đều đúng, là cháu tuổi trẻ không hiểu chuyện làm sai một số việc, bác tức giận cháu cũng đúng."
mẹ Dương hừ một tiếng.
Phương Tinh Nghị cười cười, đem quà đưa cho bà: "Nghe nói bác thích nghiên cứu đồ ăn và rượu đỏ, cháu cũng bảo người mang một chút vật liệu ở nước ngoài trở về, đến lúc đó bác dùng thử một chút."
"Anh đang hối lộ tôi sao?"
"Cháu muốn hối lộ bác cũng sẽ không dùng những vật nhỏ này." Phương Tinh Nghị nói: "Cháu thật sự thích đồ ăn bác làm, hi vọng bác có thể làm càng tốt hơn, kiếm tiền mở rộng cửa hàng, lúc đó chuyện vặt khác giao cho người khác làm bác chỉ cần tập trung kiếm tiền, có thể mua sữa cho cháu mình trong lòng bác không phải cũng rất vui vẻ sao?"
Dường như mẹ Dương bị anh thuyết phục nhưng sắc mặt vẫn không dễ nhìn như cũ, nhưng cũng đem đồ vật đều nhận lấy: "Con gái của tôi cũng biết kiếm tiền, sẽ không dựa vào anh, tôi cũng không cần nói gì nhiều."
Ý cười trên mặt Phương Tinh Nghị càng sâu: "Bác nói đúng, nói không chừng về sau cháu còn phải dựa vào cô ấy nữa!"
Thấy Dương Yến sửng sốt, mẹ Dương kêu: "Người ta là khách, con không rót trà sao?"
"Vâng." Dương Yến vội vàng rót chén trà lúa mạch cầm tới cho Phương Tinh Nghị, lặng lẽ nói: "Anh vậy mà lại ra tay vào thứ mẹ em yêu thích, tổng giám đốc Phương anh rất có năng lực đấy."
"Bạn trai em là người bình thường sao?" Phương Tinh Nghị nói bên tai cô.
Dương Yến khinh thường nhìn anh.
Mặc kệ mẹ Dương gây khó dễ với Phương Tinh Nghị như thế nào, từ đầu tới cuối Phương Tinh Nghị vẫn luôn duy trì thái độ ôn hòa, còn dạy mẹ Dương dùng phương pháp gì để thu hút khách hàng hơn, khách hàng tuổi tác khác nhau cũng lựa chọn rượu không giống nhau.
Sau khi mẹ Dương nghe được còn cầm một cuốn sổ nhỏ để ghi chép lại, chờ lúc nói xong, ánh mắt nhìn Phương Tinh Nghị càng lộ ra vẻ "Con rể tương lại này còn có chỗ dùng được".
Thấy đã giữa trưa, Tưởng Song Kỳ đề nghị tới Cẩm Thời Ký ăn cơm trưa, hung hăng làm thịt Phương Tinh Nghị mới dừng lại.
mẹ Dương nói không thích ăn những thứ kia, bảo bọn họ cứ đi.
"Kệ bà ấy đi, bà ấy là như thế." Dương Yến hiểu rõ mẹ Dương, thấy bà nói không đi liền lôi kéo Tưởng Song Kỳ rời đi, Phương Tinh Nghị và Quách Thường Phúc theo ở phía sau.
Một đoàn người vừa mới đi vào thang máy thì một người phụ nữ đi ra từ một bên thang máy khác, một thân váy màu vàng nhạt, cách ăn mặc thanh nhã, chính là Đào Tình Diệc.
Đào Tình Diệc nhìn bảng hiểu ở mặt tiền cửa hàng một chút liền đi tới, ngừng chân ở cửa ra vào.
"Ôi, là muốn mua đồ ăn sao?" mẹ Dương thấy có khách, liền nói: "Thật đúng là không may, đồ ăn và rượu hôm nay đều bán hết rồi, ngày mai lại đến nhé."
"Bà là mẹ của Dương Yến à?"
mẹ Dương sững sờ, thấy người phụ nữ này ăn mặc gọn gàng, khí chất tốt, dường như giống với phu nhân nhà giàu: "Đúng vậy, bà muốn tìm con gái của tôi sao?"
"Không không, tôi tìm bà." Đào Tình Diệc hình như rơi nước mắt, bà ta vội vàng lấy khăn lau đi: "Tôi nghe nói mẹ Dương Yến mở một cửa tiệm ở đây liền đến nhìn xem."
mẹ Dương có chút không hiểu, nhưng vẫn mời vào, rót trà lúa mạch cho bà ta.
"Cảm ơn." Đào Tình Diệc bưng chén trà, nhìn mẹ Dương cười nói: "Bà trông ôn nhu hào phóng, dạy dỗ cô ấy rất tốt, xinh đẹp thông minh, còn rất tài giỏi nữa."
"Nào có, con bé đều là dựa vào chính mình." mẹ Dương nghĩ nghĩ, cẩn thận mở miệng: "Dương Yến là con gái lớn của tôi sinh ra liền đặt ở bên cạnh tôi, xuất viện cũng là tôi ôm về nhà, không bị ôm nhầm đâu."
Đào Tình Diệc sửng sốt một chút: "Bà hiểu lầm rồi, tôi biết con bé là con gái ruột của bà."
"Vậy bà..."
"Bà có biết, con gái bà và tổng giám đốc Phương của Phương Thị đang yêu nhau không." Đào Tình Diệc nói, giọng nói hơi nghẹn ngào: "Tôi, tôi là mẹ của nó, cho nên tới xem một chút."
Bà ta không dám quấy nhiễu Phương Tinh Nghị và Dương Yến, nên chỉ có thể đến chỗ này của mẹ Dương xem một chút.
"Hóa ra là bà thông gia à." Sau khi biết thân phận của người phụ nữ kia, mẹ Dương càng trở nên khách sáo: "Bà xem bà đến tôi cũng không kịp chuẩn bị cái gì, tôi mời bà ra ngoài ăn cơm nhé?"
Đào Tình Diệc vội vàng đè tay bà ta lại: "Không cần khách sáo như vậy, tôi chỉ muốn cùng bà tâm sự một chút."
mẹ Dương liền ngồi trở lại.
Đào Tình Diệc lau khóe mắt, nói: "Thân thể tôi không tốt nên vẫn luôn ở nước ngoài dưỡng bệnh, Tinh Nghị và tôi tách nhau ra lúc tuổi nó còn quá nhỏ nên chắc là không nhớ rõ tôi, lần này trở về, tôi cũng không biết phải bù đắp cho cho nó như thế nào. Tôi tìm đến nhờ bà việc này, phiền bà đừng nói cho hai đứa bé kia, tôi không muốn phá hư tâm tình của bọn nó."
mẹ Dương gật đầu, biết Đào Tình Diệc khó xử, còn nói: "Nhưng bà và nó là mẹ con ruột thịt, dù tách ra đã lâu nhưng chắc là trong lòng nó vẫn luôn nhớ tới bà."