Từ miệng Phương Tinh Nghị, Dương Yến biết gốc cây thực vật này là do trợ lý Tư phát hiện, anh ta ngẫu nhiên lấy được địa chỉ từ người Thổ Nhĩ Kỳ bản địa.
Sau khi lấy được những thông tin về cây thực vật này, trợ lý Tư lập tức báo cáo cho Phương Tinh Nghị, nhưng địa chỉ được viết trên tờ giấy này gần như không có ở Ô Khắc Bá, để tìm Ô Khắc Bá, bọn hắn tốn không ít thời gian.
Dương Yến chỉ muốn cười ha ha một tiếng.
Đúng vậy a, cũng phải tốn rất nhiều công phu a, liên hoàn kế của Chú nhỏ Phương, cô đã được lĩnh giáo.
Bên ngoài trời đã bắt đầu tối, người phụ nữ trùm khăn lại tiến đến, nói muốn đưa Dương Yến ra ngoài ăn cơm.
Dương Yến cũng không từ chối, cùng Phương Tinh Nghị đi ra.
Khi ra đến sân, Dương Yến phát hiện trong sân rất sáng, hóa ra là những tảng đá xung quanh được bội một lớp thuốc nhuộm thực vật, giống như ánh trăng chiếu sáng trong đêm.
Trên khoảng đất trống dải vài tấm thảm được làm từ da động vật, phía trên đặt những cái bàn nhỏ, những người đàn ông ngồi xung quanh nói chuyện, những đứa trẻ ngồi một mình một bàn, những người phụ nữ thì đang chuẩn bị đồ ăn.
Bầu không khí rất hài hòa, trên mặt mỗi người đều tràn đầy hạnh phúc.
"Ở đây thật tuyệt." Khung cảnh trước mắt giống như một bức tranh, yên tĩnh đẹp đẽ, làm cho Dương Yến hâm mộ. Sống ở đây, từ từ già đi, không cần phải quan tâm điều gì.
"Tốt, ở đây thêm hai ngày nữa." Người phụ nữ tên Aisha cười nói.
Cô ta đưa Dương Yến cùng Phương Tinh Nghị đến trước mặt một nhóm người: "Thôn trưởng, đây là Tô Mai cùng chồng tên Sara, bọn họ đi bán hàng, trên đường không cẩn thận bị lạc đường.”
Aisha nói với người trưởng thôn kia, đoán chừng khoảng ba mươi tuổi, khóe mắt có nếp nhăn, trẻ trung và khỏe mạnh, nếu không biết chuyện về loại thực vật kia, Dương Yến nghĩ chắc anh ta chỉ khoản ba mươi tuổi.
Lúc này cô mới phát hiện ra, ở đây căn bản không có người già.
"Xin chào thôn trưởng." Dương Yến thành thạo ngôn ngữ ở đây, hướng vị thông trưởng cúi đầu: “ Cám ơn ngài đã để chúng tôi ở lại đây, cám ơn rất nhiều.”
"Aisha nói không sai, cô thật sự biết ngôn ngữ của chúng tôi." Thôn trưởng cũng rất kinh ngạc: "Tôi cứ nghĩ là ngoại trừ những người trong thôn này, sẽ không còn ai biết.”
Thôn trưởng cho Dương Yến cùng Phương Tinh Nghị ngồi bên cạnh mình, thuận tiện để nói chuyện.
Dương Yến sớm đã sắp xếp cho mình và Phương Tinh Nghị một câu chuyện hoàn mĩ, thôn trưởng hỏi gì và trả lời thế nào, thỉnh thoảng lại giả bộ đáng thương một chút, người "câm điếc" Phương Tinh Nghị thì im lặng ở một bên.
Sau một hồi nói chuyện, thôn trưởng đột nhiên hỏi: "Vậy cụ thể là hai người buôn bán cái gì?”
Dương Yến lúng túng.
Xong, trước đó ở trong phòng cô không có hỏi Chú nhỏ Phương.
Cô dùng tay đẩy Phương Tinh Nghị, mặt không quay lại: "Phương tổng, thôn trưởng hỏi chúng ta buôn bán cái gì."
Phương Tinh Nghị cầm chiếc bánh mì từ trong mâm đút cho Dương Yến: "Rau quả và hạt bông."
Hơi thở ấm áp thổi vào tai Dương Yến trên, toàn thân Dương Yến khẽ run rẩy, cô cắn luôn vào ngón tay của hắn.
Cô vội vàng ăn hết miếng bánh trong miệng, bình tĩnh nói: "Một số hạt giống rau quả cùng hạt bông."
"Rau quả và hạt giống?" Thôn trưởng hứng thú, thổ nhưỡng ở đây rất thích hợp trồng trọt, nhưng bởi vì cách biệt ngôn ngữ, đi ra ngoài không có cách nào giao lưu nên không thể đổi lấy những thứ đó.
Trong thôn thiếu nhất chính là rau quả, những thứ bọn họ ăn đều là nhờ săn bắn.
Dương Yến gật đầu, buồn bã nói: "Gia đình tôi đều kinh doanh những thứ này, nhưng cha tôi không thích Sara, những hạt giống ta mang ra khỏi nhà không làm cách nào bán được, nên đành phải mang tới đây bán.”
"Cầu trời phù hộ cho cô." Thôn trưởng nói: "Chúng tôi ở đây rất thiếu rau quả cùng hạt bông, nếu như cô đồng ý, tôi muốn đổi da lông động vật với cô.”
"Không không, thôn trưởng ngài khách khí rồi, những hạt giống kia ta đều có thể cho ngài.” Dương Yến lắc đầu, chân thành nói: "Nếu không phải dì Aisha cho tôi ăn, con của tôi có lẽ đã không còn, các ngài là ân nhân của tôi, chỉ là hiện tại chúng tôi đang lạc đường, cũng không biết xe hàng hóa hiện tại đang ở đâu.”
Thôn trưởng nói: "Không sao, đêm nay cô cùng Sara hãy nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai tôi để cho người của tôi ra ngoài tìm."
"Cám ơn thôn trưởng."
Sau khi nói chuyện xong, Dương Yên thờ dài một hơi.
Nhân lúc thôn trưởng đang quay đầu nói chuyện cùng những người khác, cô đem chuyện vừa nói kể lại cho Phương Tinh Nghị.
Phương Tinh Nghị nghe xong, trong mắt anh ta hiện lên sự tán thưởng.
Đương nhiên là không thể đồng ý trao đổi, mục đích chính của họ là cái cây đó chứ không phải da động vật, nếu như đem hạt giống tặng cho những người trong thôn, đồng nghĩa với việc trở thành đại ân nhân của họ, đến lúc đó sẽ tìm cơ hội để lấy loại cây kia, những người trong thôn cũng không nghi ngờ mục đích của họ.
Anh phát hiện ở chung với cô càng lâu, càng phát hiện sự thông minh của cô.
Một lát sau, đồ ăn nóng hổi được bưng lên đặt trên bàn nhỏ, đều là các loại thịt hầm, mùi thơm nức mũi, nhưng rau quả lại rất ít ỏi.
Thôn trưởng cho người mang tới vài hũ rượu tự nấu, cũng rót cho Phương Tinh Nghị một bát đầy.
Phương Tinh Nghị cầm bát lên ngửi ngửi, nhíu mày lại.
Dương Yến cúi đầu, lặng lẽ hỏi: "Chú nhỏ, anh đừng nói là không uống được rượu a.” "Không phải, chỉ là loại rượu này nồng độ rất cao." Phương Tinh Nghị nói: "Tôi rất ít uống rượu có cồn nồng độ cao."
Bởi vì sợ xảy ra vấn đề gì hắn cũng không biết, nên trợ lý Tư đặc biệt dặn dò bảo anh đừng uống.
"Vậy để tôi uống đi, một bát thôi." Dương Yến nâng cốc bát bưng tới, sau đó lại nghĩ tới, "Nhưng tôi nói với bọn họ là tôi đang có thai, nếu uống có phải sẽ bị lộ hay không?”
"..."
Lúc này, mọi người ở bàn khác đề đang reo hò, cùng giơ bát rượu trong tay lên.
"Cô Dương có thể a, kể cả con của tôi cũng có thể." Phương Tinh Nghị cười như không cười, lấy bát rượu từ trong tay cô, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Vài giọt rượu chảy xuống khóe môi anh, sau đó chảy xuống xương quai xanh, gợi cảm lại mê người.
Dương Yến nghĩ đến câu: "Một số người uống rượu rất gợi cảm.”
Cô tin.
Trong bữa ăn, Phương Tinh Nghị liền uống một bát rượu, mặt không đỏ nhưng có vẻ như không được thoải mái, liên tục dùng ngón tay xoa xoa thái dương.
"Thôn trưởng, chồng tôi không được thoải mái lắm, tôi dìu hắn đến nhà dì Aisha nghỉ ngơi trước.”
"Được, đi đi."
Dương Yến vội vàng đỡ Phương Tinh Nghị, thấy con mắt của anh nheo lại, mơ màng không rõ, cô lấy tay anh đặt lên bả vai mình, vừa đứng lên, súy chút nữa thì ngã.
Thật nặng!
Thật may phòng của Aisha cách đây không xa, Dương Yến đã đưa được hắn trở về thành công, trong phòng tối đen, cô tìm một lúc lâu mới nhấc được tấm da che trên tảng đá.
Trong phòng lập tức sáng như ban ngày.
Lúc đưa được Phương Tinh Nghị ném lên trên giường, Dương Yến đã thở hồng hộc, cô nhìn người đàn ông đang mê man ngủ này, thầm nói: “ Biết vậy đã không nói tôi mang thai, còn có thể thay anh uống bát rượu này.”
Trước đó cô gặp qua không ít lần Phương Tinh Nghị uống rượu, cũng chưa hề xảy ra việc gì, sao lần này có một bát đã không được tỉnh táo?
Thật sự có vấn đề với nồng độ cồn a?
Dương Yến buồn bực nghĩ, sau đó ra bên ngoài lấy một chút nước, rửa mặt mũi và lau tay, sau đó lại đi lấy thêm một chậu nước nữa về lau giúp Phương Tinh Nghị.
Lúc cô đẩy cửa bước vào nhà, thấy Phương Tinh Nghị đang mê man ngồi trên giường, mặt mũi mờ mịt.
"A, chú nhỏ sao anh lại thức dậy a?"
Phương Tinh Nghị nhìn thấy Dương Yến lúc, ánh mắt sáng rực lên, lập tức xuống giường bước tới, không giống trước kia, hiện tại người đàn ông cao lớn đứng trước mặt cô hoàn toàn không có cảm giác áp bức.
Dương Yến cũng ngỡ ngàng.
Không biết vì sao cô cảm thấy người đứng trước mặt mình không phải Chú nhỏ Phương, chỉ là một người đàn ông to lớn.
Đôi mắt thâm thúy của người đàn ông nhìn chằm chằm Dương Yến, vì đã uống rượu nên giọng nói có chút hơi say, lông mày giãn ra, nhìn thấy ngoan ngoãn.
"Bà xã."
Dương Yến bị dọa đến buông ngón tay ra, chậu nước rơi xuống đất kêu một tiếng “loảng xoảng”.
Sau khi lấy được những thông tin về cây thực vật này, trợ lý Tư lập tức báo cáo cho Phương Tinh Nghị, nhưng địa chỉ được viết trên tờ giấy này gần như không có ở Ô Khắc Bá, để tìm Ô Khắc Bá, bọn hắn tốn không ít thời gian.
Dương Yến chỉ muốn cười ha ha một tiếng.
Đúng vậy a, cũng phải tốn rất nhiều công phu a, liên hoàn kế của Chú nhỏ Phương, cô đã được lĩnh giáo.
Bên ngoài trời đã bắt đầu tối, người phụ nữ trùm khăn lại tiến đến, nói muốn đưa Dương Yến ra ngoài ăn cơm.
Dương Yến cũng không từ chối, cùng Phương Tinh Nghị đi ra.
Khi ra đến sân, Dương Yến phát hiện trong sân rất sáng, hóa ra là những tảng đá xung quanh được bội một lớp thuốc nhuộm thực vật, giống như ánh trăng chiếu sáng trong đêm.
Trên khoảng đất trống dải vài tấm thảm được làm từ da động vật, phía trên đặt những cái bàn nhỏ, những người đàn ông ngồi xung quanh nói chuyện, những đứa trẻ ngồi một mình một bàn, những người phụ nữ thì đang chuẩn bị đồ ăn.
Bầu không khí rất hài hòa, trên mặt mỗi người đều tràn đầy hạnh phúc.
"Ở đây thật tuyệt." Khung cảnh trước mắt giống như một bức tranh, yên tĩnh đẹp đẽ, làm cho Dương Yến hâm mộ. Sống ở đây, từ từ già đi, không cần phải quan tâm điều gì.
"Tốt, ở đây thêm hai ngày nữa." Người phụ nữ tên Aisha cười nói.
Cô ta đưa Dương Yến cùng Phương Tinh Nghị đến trước mặt một nhóm người: "Thôn trưởng, đây là Tô Mai cùng chồng tên Sara, bọn họ đi bán hàng, trên đường không cẩn thận bị lạc đường.”
Aisha nói với người trưởng thôn kia, đoán chừng khoảng ba mươi tuổi, khóe mắt có nếp nhăn, trẻ trung và khỏe mạnh, nếu không biết chuyện về loại thực vật kia, Dương Yến nghĩ chắc anh ta chỉ khoản ba mươi tuổi.
Lúc này cô mới phát hiện ra, ở đây căn bản không có người già.
"Xin chào thôn trưởng." Dương Yến thành thạo ngôn ngữ ở đây, hướng vị thông trưởng cúi đầu: “ Cám ơn ngài đã để chúng tôi ở lại đây, cám ơn rất nhiều.”
"Aisha nói không sai, cô thật sự biết ngôn ngữ của chúng tôi." Thôn trưởng cũng rất kinh ngạc: "Tôi cứ nghĩ là ngoại trừ những người trong thôn này, sẽ không còn ai biết.”
Thôn trưởng cho Dương Yến cùng Phương Tinh Nghị ngồi bên cạnh mình, thuận tiện để nói chuyện.
Dương Yến sớm đã sắp xếp cho mình và Phương Tinh Nghị một câu chuyện hoàn mĩ, thôn trưởng hỏi gì và trả lời thế nào, thỉnh thoảng lại giả bộ đáng thương một chút, người "câm điếc" Phương Tinh Nghị thì im lặng ở một bên.
Sau một hồi nói chuyện, thôn trưởng đột nhiên hỏi: "Vậy cụ thể là hai người buôn bán cái gì?”
Dương Yến lúng túng.
Xong, trước đó ở trong phòng cô không có hỏi Chú nhỏ Phương.
Cô dùng tay đẩy Phương Tinh Nghị, mặt không quay lại: "Phương tổng, thôn trưởng hỏi chúng ta buôn bán cái gì."
Phương Tinh Nghị cầm chiếc bánh mì từ trong mâm đút cho Dương Yến: "Rau quả và hạt bông."
Hơi thở ấm áp thổi vào tai Dương Yến trên, toàn thân Dương Yến khẽ run rẩy, cô cắn luôn vào ngón tay của hắn.
Cô vội vàng ăn hết miếng bánh trong miệng, bình tĩnh nói: "Một số hạt giống rau quả cùng hạt bông."
"Rau quả và hạt giống?" Thôn trưởng hứng thú, thổ nhưỡng ở đây rất thích hợp trồng trọt, nhưng bởi vì cách biệt ngôn ngữ, đi ra ngoài không có cách nào giao lưu nên không thể đổi lấy những thứ đó.
Trong thôn thiếu nhất chính là rau quả, những thứ bọn họ ăn đều là nhờ săn bắn.
Dương Yến gật đầu, buồn bã nói: "Gia đình tôi đều kinh doanh những thứ này, nhưng cha tôi không thích Sara, những hạt giống ta mang ra khỏi nhà không làm cách nào bán được, nên đành phải mang tới đây bán.”
"Cầu trời phù hộ cho cô." Thôn trưởng nói: "Chúng tôi ở đây rất thiếu rau quả cùng hạt bông, nếu như cô đồng ý, tôi muốn đổi da lông động vật với cô.”
"Không không, thôn trưởng ngài khách khí rồi, những hạt giống kia ta đều có thể cho ngài.” Dương Yến lắc đầu, chân thành nói: "Nếu không phải dì Aisha cho tôi ăn, con của tôi có lẽ đã không còn, các ngài là ân nhân của tôi, chỉ là hiện tại chúng tôi đang lạc đường, cũng không biết xe hàng hóa hiện tại đang ở đâu.”
Thôn trưởng nói: "Không sao, đêm nay cô cùng Sara hãy nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai tôi để cho người của tôi ra ngoài tìm."
"Cám ơn thôn trưởng."
Sau khi nói chuyện xong, Dương Yên thờ dài một hơi.
Nhân lúc thôn trưởng đang quay đầu nói chuyện cùng những người khác, cô đem chuyện vừa nói kể lại cho Phương Tinh Nghị.
Phương Tinh Nghị nghe xong, trong mắt anh ta hiện lên sự tán thưởng.
Đương nhiên là không thể đồng ý trao đổi, mục đích chính của họ là cái cây đó chứ không phải da động vật, nếu như đem hạt giống tặng cho những người trong thôn, đồng nghĩa với việc trở thành đại ân nhân của họ, đến lúc đó sẽ tìm cơ hội để lấy loại cây kia, những người trong thôn cũng không nghi ngờ mục đích của họ.
Anh phát hiện ở chung với cô càng lâu, càng phát hiện sự thông minh của cô.
Một lát sau, đồ ăn nóng hổi được bưng lên đặt trên bàn nhỏ, đều là các loại thịt hầm, mùi thơm nức mũi, nhưng rau quả lại rất ít ỏi.
Thôn trưởng cho người mang tới vài hũ rượu tự nấu, cũng rót cho Phương Tinh Nghị một bát đầy.
Phương Tinh Nghị cầm bát lên ngửi ngửi, nhíu mày lại.
Dương Yến cúi đầu, lặng lẽ hỏi: "Chú nhỏ, anh đừng nói là không uống được rượu a.” "Không phải, chỉ là loại rượu này nồng độ rất cao." Phương Tinh Nghị nói: "Tôi rất ít uống rượu có cồn nồng độ cao."
Bởi vì sợ xảy ra vấn đề gì hắn cũng không biết, nên trợ lý Tư đặc biệt dặn dò bảo anh đừng uống.
"Vậy để tôi uống đi, một bát thôi." Dương Yến nâng cốc bát bưng tới, sau đó lại nghĩ tới, "Nhưng tôi nói với bọn họ là tôi đang có thai, nếu uống có phải sẽ bị lộ hay không?”
"..."
Lúc này, mọi người ở bàn khác đề đang reo hò, cùng giơ bát rượu trong tay lên.
"Cô Dương có thể a, kể cả con của tôi cũng có thể." Phương Tinh Nghị cười như không cười, lấy bát rượu từ trong tay cô, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Vài giọt rượu chảy xuống khóe môi anh, sau đó chảy xuống xương quai xanh, gợi cảm lại mê người.
Dương Yến nghĩ đến câu: "Một số người uống rượu rất gợi cảm.”
Cô tin.
Trong bữa ăn, Phương Tinh Nghị liền uống một bát rượu, mặt không đỏ nhưng có vẻ như không được thoải mái, liên tục dùng ngón tay xoa xoa thái dương.
"Thôn trưởng, chồng tôi không được thoải mái lắm, tôi dìu hắn đến nhà dì Aisha nghỉ ngơi trước.”
"Được, đi đi."
Dương Yến vội vàng đỡ Phương Tinh Nghị, thấy con mắt của anh nheo lại, mơ màng không rõ, cô lấy tay anh đặt lên bả vai mình, vừa đứng lên, súy chút nữa thì ngã.
Thật nặng!
Thật may phòng của Aisha cách đây không xa, Dương Yến đã đưa được hắn trở về thành công, trong phòng tối đen, cô tìm một lúc lâu mới nhấc được tấm da che trên tảng đá.
Trong phòng lập tức sáng như ban ngày.
Lúc đưa được Phương Tinh Nghị ném lên trên giường, Dương Yến đã thở hồng hộc, cô nhìn người đàn ông đang mê man ngủ này, thầm nói: “ Biết vậy đã không nói tôi mang thai, còn có thể thay anh uống bát rượu này.”
Trước đó cô gặp qua không ít lần Phương Tinh Nghị uống rượu, cũng chưa hề xảy ra việc gì, sao lần này có một bát đã không được tỉnh táo?
Thật sự có vấn đề với nồng độ cồn a?
Dương Yến buồn bực nghĩ, sau đó ra bên ngoài lấy một chút nước, rửa mặt mũi và lau tay, sau đó lại đi lấy thêm một chậu nước nữa về lau giúp Phương Tinh Nghị.
Lúc cô đẩy cửa bước vào nhà, thấy Phương Tinh Nghị đang mê man ngồi trên giường, mặt mũi mờ mịt.
"A, chú nhỏ sao anh lại thức dậy a?"
Phương Tinh Nghị nhìn thấy Dương Yến lúc, ánh mắt sáng rực lên, lập tức xuống giường bước tới, không giống trước kia, hiện tại người đàn ông cao lớn đứng trước mặt cô hoàn toàn không có cảm giác áp bức.
Dương Yến cũng ngỡ ngàng.
Không biết vì sao cô cảm thấy người đứng trước mặt mình không phải Chú nhỏ Phương, chỉ là một người đàn ông to lớn.
Đôi mắt thâm thúy của người đàn ông nhìn chằm chằm Dương Yến, vì đã uống rượu nên giọng nói có chút hơi say, lông mày giãn ra, nhìn thấy ngoan ngoãn.
"Bà xã."
Dương Yến bị dọa đến buông ngón tay ra, chậu nước rơi xuống đất kêu một tiếng “loảng xoảng”.