Nam Thần Nhà Tôi

Chương 86: Người Phụ Nữ Này Thật Sự Quá Thông Minh

Rất nhanh Phương Tinh Nghị và trưởng làng dùng xong bữa sáng rồi mấy người đi ra ngoài, Dương Yến ở lại trong làng, cô gặp Aisha đang giặt quần áo, muốn giúp đỡ cô ấy.
“Cô mang thai đừng cử động linh tinh, cứ ngồi đó đi, đưa quần áo cho tôi là được rồi”.
Aisha luôn nhớ Dương Yến mang thai cần cẩn thận, đến nỗi Dương Yến cực kì ngại, cô mới tìm một tảng đá để ngồi, một bên nhìn Aisha giặt quần áo, một bên nói chuyện.
“Dì, mọi người ở đây bao lâu rồi”?
“Sắp được 39 năm rồi”.
“Vậy cũng khá lâu rồi”. Dương Yến nói, lại rất tò mò: “Trong làng có rất nhiều người làng giống dì, ở đây sống mấy chục năm rồi, nhưng mà vì sao người lại ít như vậy”?
Theo lí nói, nơi này cũng có loài thực vật tế bào tái sinh, tuổi thọ của bọn họ tăng lên, ba mưới mấy năm qua đi, làm sao nói nhân khẩu cũng tăng lên một nửa rồi, nhưng Dương Yến tối qua cũng không có nhìn thấy nhiều người trong làng, trẻ con cũng đếm trên đầu ngón tay.
“Chúng tôi cũng không biết là có chuyện gì, dù sao đến 50 tuổi là chết rồi”. Aisha nói.
Dương Yến ngơ một bên: “50 tuổi”?
Cô từ trước giờ chưa nghe qua, tử vong vẫn có hạn chế tuổi tác.
“Đúng vậy, nhà nhà đều như vậy, Có trẻ con lúc mới lọt lòng, người qua 50 tuổi sẽ bình tĩnh qua đời, cho nên mấy chục năm nay, dân số của làng cũng không có thay đổi gì”.
“Vậy mọi người không muốn ra ngoài xem à”? Dương Yến nói: “Chúng tôi lái xe đến đó dường như không xa lắm. Mọi người đi bệnh viện kiểm tra xem, có lẽ là vấn đề thân thể”.
Aisha cười lắc lắc đầu: “Ở đây tốt như vậy, mọi người rất hạnh phúc, vì sao phải ra ngoài chứ? Ra ngoài phải mua đất, còn phải mua nuôi rất nhiều con, với lại ngôn ngữ của chúng tôi không có ai nghe hiểu”.
Dương Yến không có nói chuyện tiếp.
Đúng vậy, không nói đến giáo dục và điều trị, nơi này quả thực là đào viên bên ngoài, tự cung tự cấp, cũng không có phiền não gì, cô mà là dì Aisha, cô cũng không muốn đi ra ngoài.
Đợi Aisha sau khí giặt xong chậu quần áo, Dương Yến giúp cô lấy quần áo để phơi, sau đó dì Aisha mang cô đến vườn rau đằng sau.
Vườn có một cái lều đơn giản làm bằng gỗ, lúc muốn có ánh nắng, lấy miếng gỗ dài trên đỉnh ra vậy là bên trong ngoài rất nhiều cải trắng, những nơi khác đều trồng một loại thực vật.
Dương Yến nhìn dưới đất đầy thực vật xanh rì hai hàng, tim đập mãnh liệt.
Đây đúng là vật báu vô giá!
Aisha lại không có đem những thực vật này đặt vào trong mắt, thuận tay lôi gốc cây lên vứt rau vào giỏ, còn nói với Dương Yến: “Cô đừng nhìn trưởng làng trẻ như vậy, đã 48 tuổi rồi đấy, làng của chúng tôi đều là ăn loại cỏ này, cho nên nhìn rất trẻ, đợi chút về tôi dùng nó nấu canh cho cô bồi bổ”.
“Thần, thần kì như vậy sao”? Dương Yến nói lắp, cô sắp không biết nói chuyện rồi :”Tôi sống lâu như vậy rồi, vẫn là lần đầu tiên biết tuổi tác của con người có thể nghịch chuyển”.
Aisha ha ha cười nói: “Vậy sao, đây là quà tặng ban thưởng cho chúng tôi. Nhưng mà loại cỏ này chỉ có thể ở nơi này sinh sống, lúc trước người trong làng muốn đem nó lấy ra ngoài bán, nửa đường nó liền chết khô rồi”.
Thì ra là như vậy.
Dương Yến cuối cùng cũng hiểu, vì sao loại cây hiếm có như vật lại không ai đánh chủ ý lên, thì ra không có cách đánh chủ ý lên.
Nếu mà loại thực vật này không thể mang ra ngoài, có nghĩa là Phương Tinh Nghị phải phái đoàn đội nghiên cứu đến đây, bọn họ còn chưa đến đã bị mấy người nhìn ngó, nếu đoàn đội nghiên cứu thật sự đóng ở đây….
Loại thực vật không đẹp mắt này nhưng lại là đồ vật khiến cả thế giới điên cuồng.
Con người đều là tham lam ích kỉ, bị sinh mệnh vây hãm, đột nhiên biết loại đồ vật này, chắc chắn đều muốn chiếm cho riêng mình, cái đó không phải tương đương với việc mang đến một thảm họa tàn khốc cho ngôi làng của bọn họ sao?
Dương Yến cả người lạnh toát, cô không dám đi nghĩ đến những việc đó, cùng Aisha rời đi, thuận miệng hỏi: “Dì, loại thực vật này sao có thể tái sinh vậy, cũng là dựa vào rễ hấp thụ chất dinh dưỡng sao”?
Aisha gật đầu: “Đúng vậy, chúng có khả năng sinh sản mạnh mẽ. Cô cắt bỏ lá và tưới nước trong vài ngày, chúng vẫn tươi tốt như mọi khi”.
“Vậy sao”?
Dương Yến lại quay đầu lại xem những thực vật bên trong lều, trong lòng có chủ ý.
Buổi chiều, Phương Tinh Nghị cùng các trưởng làng về đến làng.
Phương Tinh Nghị lái một chiếc xe việt dã, Dương Yến mới phát hiện nóc xe của xe việt dã đã được cải trang, phía sau là một không gian rộng thoáng, đặt các loại thực phẩm.
“Đằng sau là vài chiếc xe việt dã nữa, đằng sau cũng đều cải trang những đồ này”? Nhân lúc dân làng phân chia đồ, Dương Yến kéo Phương Tinh Nghị đến một bên hỏi.
Phương Tinh Nghị ừ một tiếng: “Sau khi lấy được địa chỉ mà em phiên dịch, tôi đã cho người đi mua đồ rồi. Nơi bọn họ ở cũng không cần tiền, cái cần chỉ là thực vật và giống cây trồng”.
Dương Yến mím mím môi, đột nhiên ngã về sau một cái.
Sắc mặt của Phương Tinh Nghị thay đổi, chìa tay đỡ eo cô của cô, cũng không quan tâm người làng xung quang, vội vàng ôm cô vào phòng, mới đặt cô lên trên giường, Dương Yến mới mở mắt ra.
“….”
Người phụ nữ này đang trêu đùa anh sao?
Dương Yến chầm chậm đáp: “Tối qua quần áo tôi mặc anh cũng nhận ra chứ, phơi bên ngoài chắc cũng khô rồi, anh đi lấy về đây đi”.
Thấy cô không phải bộ dạng đang đùa, Phương Tinh Nghị quay người đi ra ngoài, một lúc sau lấy quần áo về.
“Đóng cửa lại, đóng cửa”!
“….”
Dương Yến sau khi lấy được, lập tức lấy xuống bông tai, dùng một cái đầu mỏng để chọn sợi chỉ trên bông hoa trên chiếc váy. Bông hoa rách ra có giấu một mảnh giấy đặc biệt và một ít thuốc nhuộm.
Cô kéo thẳng đôi bông tai cong, nhuộm màu và viết một vài dãy số lên tờ giấy.
“Độ dày của kính thủy tinh”? Chỉ nhìn một cái, Phương Tinh Nghị liền nhìn ra Dương Yến đang viết cái gì, anh hỏi: “Cô đột nhiên viết cái này làm gì? Xảy ra chuyện gì sao”?
“Là chúng ta lúc trước nghĩ quá đơn giản rồi”. Dương Yến đáp, kể lại cuộc nói chuyện của mình với Aisha cho Phương Tinh Nhị nghe, lại nói với anh khả năng sinh sống của thực vật kia.
“Tôi nghĩ nhất định là vấn đề của đất, nếu muốn đưa nó ra ngoài, thì phải cần kính thủy tinh đặc chế. Phương tổng anh nghĩ cách ra ngoài tiếp đi, đem cái này cho trợ lí Trương”.
Phương Tinh Nghị vặn chặt mày.
Dương Yến nói cái này, anh trước giờ chưa nghĩ đến, cũng không nghĩ đến sẽ có loại thực vật này, cùng một vùng, lại chỉ có thể chất dinh dưỡng đất của miếng đất nhỏ đó.
Nếu sớm biết, thì đã có phương pháp đối sách rồi.
Hồi lâu sau, Phương Tinh Nghị mới đáp: “Vậy cần phải ở đây thêm mấy ngày rồi”.
“Không sao, tìm cơ hội chọc thủng bánh xe hàng là được”. Dương yến nói: “Tôi không muốn bởi vì việc kiếm tiền, hủy đi vườn hoa đào nhà người ta”.
Phương Tinh Nghị ngẩng mắt nhìn người phụ nữ trước mặt, thấp hơn anh cái đầu, trên mặt, trên người còn dây vài vết kem nhuộm nâu lạnh, lại giống như mặt trời nhỏ, đâu cũng phát sáng, tim anh đập mạnh một cái.
Người phụ nữ này thật quá thông minh rồi.
“Phương, Phương tổng”? Ánh mắt của anh quá nóng khiến Dương Yến cảm thấy bản thân như là miếng thịt trên thớt vậy, có một bước chân vội vàng run rẩy: “Trên người tôi có cái gì sao”?
Phương Tinh Nghị lắc đầu, giọng trầm nói: “Cô Dương, đáp ứng tôi ba điều kiện luôn giữ lời, cô nếu muốn cái gì cứ nói với tôi, chỉ cần tôi có thể làm được”.
“Tôi bây giờ vẫn chưa có muốn gì cả, về nước tôi nghĩ đã”.
“Được”.
Dương Yến không biết Phương Tinh Nghị dùng cách gì, buổi chiều lại cùng mấy trưởng làng đi ra ngoài, cô lại nhân lúc người khác không chú ý dùng đầu hoa tai chọc thủng bánh xe việt dã rồi.

back top