Nằm trong lòng nam phụ hắc liên hoa run lẩy bẩy

Chương 13

– Edit by Link –
Bạch Thơ Ly rất chu đáo gọi một ly nước trái cây cho Tiêu Sắt Sắt, ba người nói chuyện đôi câu rồi bắt đầu vào vấn đề chính.
Lư Kỳ vô cùng chuyên nghiệp lấy một xấp văn kiện ra, bên trêи ghi chép tất cả tin tức của Bạch Cố Kiềm trong khoảng thời gian này.
“Dựa theo quan sát của cô Tiêu và báo cáo của trợ lý Trương thì tôi đã tổng hợp được tình trạng tâm lý của cậu Bạch. Trừ nguyên nhân sinh lý, hành vi mâu thuẫn với bên ngoài của cậu Bạch hoàn toàn phù hợp với triệu chứng chướng ngại kϊƈɦ ứng sau thương tích.”
Giọng nói của anh ta rất êm tai, Bạch Thơ Ly và Tiêu Sắt Sắt nghe rất chân thành.
“Chỉ có điều hình như gần đây cậu Bạch có tiến bộ rất lớn.” Lư Kỳ chợt nở nụ cười thân thiện với Tiêu Sắt Sắt: “Điều này còn cần cô Tiêu nhọc lòng phối hợp, nếu có thể vượt qua chướng ngại dưới tình huống không chấp nhận trị liệu chuyên nghiệp thì chứng minh triệu chứng của cậu Bạch cũng không nghiêm trọng lắm.”
“Ừm, lúc trước khi cậu Bạch không muốn ra ngoài, cảm xúc của anh ấy cũng vô cùng ổn định nên tôi cảm thấy có lẽ anh ấy sẽ khôi phục rất nhanh.” Tiêu Sắt Sắt nói.
Lư Kỳ gật đầu: “Dựa theo tư liệu thì thỉnh thoảng có vài lần cậu Bạch không kiềm chế được nỗi lòng đều là có nguyên nhân, nguyên nhân kỳ lạ nhất trong đó lại là vì nói chuyện với tiểu Nhị, cậu ấy đột nhiên nổi cáu sau đó đập nát điện thoại… Sau đó nữa thì sao? Cô Tiêu đã dùng cách gì để cậu ấy bình phục cảm xúc vậy?”
Tiêu Sắt Sắt nhớ lại một chút: “Anh ấy vẫn luôn nói mình đau đầu, tôi chỉ xoa bóp cho anh ấy, không bao lâu thì anh ấy không còn kêu đau nữa. Hơn nữa anh ấy còn như chưa từng xảy ra chuyện gì, hoàn toàn quên mất chuyện mình mới làm.”
Lư Kỳ nhíu mày nhìn về phía Bạch Thơ Ly như có điều suy nghĩ: “Chắc là giọng của tiểu Nhị kϊƈɦ thích trí nhớ của cậu ấy.”
Anh ta sợ cô không hiểu nên bổ sung thêm: “Người mất trí nhớ giống như một căn phòng chứa kho báu, một khi có người đến thăm dò thì hệ thống báo động của phòng sẽ vang lên. Triệu chứng của cậu Bạch không nhẹ, vì để cậu ấy ổn định nên chúng ta vẫn không thể quá cấp tiến.”
Anh ta suy tư một lúc, chợt lấy bút máy viết lên giấy mấy chữ màu đen rồng bay phượng múa rồi đưa tới trước mặt Tiêu Sắt Sắt và Bạch Thơ Ly.
“Liệu pháp miễn dịch dị ứng*?” Hai người cùng nói ra chữ này.
* Liệu pháp miễn dịch dị ứng, còn được gọi là giải mẫn cảm hoặc giảm nhạy cảm, là một điều trị y tế cho dị ứng môi trường, chẳng hạn như vết côn trùng cắn và hen suyễn.
“Đúng vậy.” Lư Kỳ nói bằng giọng chắc chắn: “Chúng ta áp dụng phương thức trị liệu tâm lý này để cậu Bạch từng bước vượt qua việc sợ hãi người quen. Chờ khi cậu ấy học được cách tiếp nhận rồi mới thuận tiện tiến hành cấp độ trị liệu sâu hơn.”
Tiêu Sắt Sắt không hiểu mấy loại thuật ngữ chuyên ngành này, chỉ gật đầu bày tỏ mình sẽ phối hợp.
Sau đó, cô thấy Bạch Thơ Ly lấy một quyển album ảnh thật dày từ trong ba lô ra, Lư Kỳ lại lên tiếng giải thích: “Đây là ảnh chụp quá khứ của cậu Bạch mà tiểu Nhị thu thập được. Sau khi cô Tiêu đem về thì có thể tìm cách cho cậu Bạch xem thử, nếu như cậu ấy không có phản ứng khác thường thì dẫn dắt cậu ấy thử nhớ lại một chút chuyện xưa liên quan tới ảnh chụp. Nếu như cậu ấy có phản ứng gay gắt thì cô cất ảnh chụp đi, chờ lần sau có cơ hội rồi thử lại.”
Bạch Thơ Ly đưa album ảnh cho cô: “Đây là bước đầu tiên trong kế hoạch trị liệu của anh tôi, nếu như thành công thì lần này có thể đưa A Kiềm tới phòng trị liệu tâm lý để trị liệu trực tiếp một đối một.”
“Được, tôi hiểu rồi.”

Nói chuyện chính xong, tâm trạng của ba người cũng buông lỏng xuống. Tiêu Sắt Sắt nhìn điện thoại, thấy cũng sắp đến lúc Bạch Cố Kiềm dậy nên cô đứng dậy tạm biệt Bạch Thơ Ly và Lư Kỳ.
Lư Kỳ không nói gì, vẻ mặt Bạch Thơ Ly lại mang theo thâm ý vỗ tay Tiêu Sắt Sắt: “Cô Tiêu nhất định phải cố gắng hết sức chữa khỏi cho A Kiềm, việc này cũng liên quan tới hạnh phúc tương lai của cô.”
Tiêu Sắt Sắt khẽ giật mình, sau khi hiểu rõ lời chị ta thì mất tự nhiên cong môi. Cô thầm nghĩ: Chưa nói tới bình thường Bạch Cố Kiềm có thể để ý cô hay không, nếu thật sự chữa khỏi thì chẳng lẽ dòng dõi cao quý như nhà họ Bạch có thể tiếp nhận người con dâu như cô à?
Mặc dù trong lòng nghĩ vậy nhưng ngoài mặt cô vẫn đồng ý không chút do dự.
Tuy cuộc sống bây giờ cũng rất tốt nhưng với gia thất và năng lực của Bạch Cố Kiềm thì đúng là không nên giới hạn trong một căn biệt thự nhỏ. Nếu chữa khỏi cho anh thì hai bên đều có chỗ tốt.
Tiêu Sắt Sắt không hề dừng lại, ôm album ra khỏi cửa tiệm.
Sau lưng cô, hai anh em Bạch Thơ Ly không có lập tức đứng dậy rời đi mà nhìn theo bóng dáng tinh tế dần biến mất khỏi tầm mắt, Bạch Thơ Ly như có điều suy nghĩ.
“Anh, anh cảm thấy Tiêu Sắt Sắt này thế nào?”
Lư Kỳ uống một hớp cà phê, nhíu mày: “Thế nào cái gì? Rất tốt mà, trẻ tuổi, xinh đẹp, khéo hiểu lòng người, dư sức xứng với tên em trai kỳ quái của em.”
Bạch Thơ Ly lại lắc đầu: “Em không có hỏi anh cái này. Trước khi về nước, trợ lý Trương từng báo cáo tình huống của cô ấy cho em. Anh ta nói cô ấy không có văn hóa gì, làm người cũng kiêu căng vô lễ nhưng qua vài lần giao lưu, em lại cảm thấy cô ấy không giống với loại người đó. Chẳng lẽ cô ấy giả vờ? Anh cảm thấy thế nào? Không phải bác sĩ tâm lý các anh có tiếng là nhìn người chuẩn nhất à?”
Đối mặt với mấy vấn đề liên tiếp của chị ta, Lư Kỳ nhướng mày, khinh thường hừ lạnh: “Nếu nói bác sĩ tâm lý nhìn người chuẩn thì thằng nhóc Lăng Chiêm kia còn dám khiêu chiến với anh à? Không phải nên ngoan ngoãn gọi anh một tiếng anh vợ sao?”
Thấy anh ta hết chuyện để nói, Bạch Thơ Ly xấu hổ cười một tiếng: “Thôi nào, anh cho qua đi, người kia chỉ là một tên trẻ con thôi.”
“Hừ…” Môi mỏng của Lư Kỳ khẽ nhếch lên, cũng không truy cứu với chị ta.
Nhớ lại đề tài vừa rồi của Bạch Thơ Ly, sắc mặt anh ta trở nên nghiêm túc: “Không giống giả vờ. Ánh mắt cô Tiêu trong suốt, lúc nói chuyện với chúng ta cũng không hề né tránh, hơn nữa lời nói của cô ấy rất có logic, khí chất ung dung thanh nhã không giống với người kiêu căng tầm thường.”
Nói đến đây, biểu cảm của anh ta chợt trở nên nghiền ngẫm: “Nói thật, nếu như người em trai kia của em không khôi phục được thì đúng là làm chậm trễ tuổi trẻ tươi đẹp của một cô gái tốt rồi.”
Bạch Thơ Ly bĩu môi: “Chắc chắn A Kiềm có thể khá hơn.”
“Ồ, có lòng tin thế à?”
Lư Kỳ ngửa mặt lên, trong đôi mắt đen biến hóa khó lường: “Thật ra anh vẫn luôn thấy lạ, tình cảm chị em của em và Bạch Cố Kiềm cũng không sâu đậm, lúc em vừa về nhà họ Bạch, cậu ta thậm chí còn muốn đối phó với em. Bây giờ cả người bị đụng ngốc không phải càng tốt sao? Vừa hay diệt trừ được một kẻ địch có mưu đồ khác, cần gì phải giúp cậu ta khôi phục ký ức làm gì?”
Vẻ mặt Bạch Thơ Ly bỗng trở nên phức tạp: “Em ấy… Dù sao em ấy vẫn là em trai của em.”
“Đây không phải là phong cách của em.”

“Haizz, anh không hiểu thì cũng đừng hỏi nữa, dù sao chỉ cần chữa khỏi cho em ấy là được rồi.”
“…”

Lúc Tiêu Sắt Sắt trở về biệt thự, Bạch Cố Kiềm vẫn chưa tỉnh lại, cô ngồi trêи ghế sa lon trong phòng khách bắt đầu lật xem cuốn album kia.
Bức ảnh đầu tiên là ảnh chụp chung khi Bạch Cố Kiềm và Bạch Thơ Ly lúc nhỏ, trông cũng chỉ chừng năm sáu tuổi, vẫn chưa cao tới vai của Bạch Thơ Ly. Mái tóc màu nhạt, so với bây giờ thì Bạch Cố Kiềm lúc nhỏ trông càng hiện rõ nét đặc trưng của con lai, gương mặt nhỏ trắng bóc như viên gạo nếp. Nhưng biểu cảm của anh lại thành thục một cách kỳ lạ, so với nụ cười xán lạn của Bạch Thơ Ly thì mặt anh xụ xuống, một bên mặt béo béo trắng như tuyết của đứa bé hơi phồng lên như con cá nóc.
“Kỳ lạ thật, lúc bé A Kiềm lại không thích cười à?”
Tiêu Sắt Sắt lật mấy tấm liên tục, tất cả đều là ảnh chụp thời kỳ đó, mà tất cả đều không hề ngoại lệ. Bạch Cố Kiềm đều nghiêm mặt, bộ dạng như một ông cụ non…
Nhưng từ ảnh chụp cũng có thể nhìn ra anh thật sự không quá thích người chị cùng cha khác mẹ này, mỗi lần chụp ảnh đều đứng cách chị ta rất xa như bị người ta ép buộc tới chụp hình vậy.
Tiêu Sắt Sắt đang xem chăm chú, không hề chú ý tới Bạch Cố Kiềm đã đi xuống lầu, lặng lẽ đi đến sau lưng cô. Cánh tay dài duỗi tay giữ chặt vai cô, ngồi xuống ghế salon.
“Ối, anh tỉnh rồi à?” Tiêu Sắt Sắt cũng không lập tức cất album mà nghiêng đầu nhìn anh.
Mái tóc dài của Bạch Cố Kiềm có chút xoăn tự nhiên nhưng lại vô cùng mềm mại, sợi tóc lướt qua cổ cô mang theo một đợt ngưa ngứa tê rần. Cô nghiêng mặt qua, đúng lúc kề sát bên cái cằm kiên định của anh.
Tiêu Sắt Sắt không nhịn được lùi sang bên cạnh, bày quyển album ra giữa hai người.
“Anh xem đây là ai?”
Cô cầm tấm ảnh chụp một mình của Bạch Cố Kiềm, cuối cùng cậu bé trong tấm ảnh cũng có một chút nụ cười, cậu mặc một bộ âu phục màu đen trông vô cùng đáng yêu.
Bạch Cố Kiềm lười biếng híp mắt nhìn theo tay cô chỉ. Sau khi nhìn thấy người trong ảnh, chẳng mấy chốc anh đã nhướng mày.
“Nhận ra không? Có phải là anh không?”
“…” Bạch Cố Kiềm không nói chuyện, anh duỗi ngón tay vuốt nhẹ lên tấm ảnh một chút, bộ dạng trông rất hứng thú.
Nhớ tới lời dặn của Lư Kỳ, Tiêu Sắt Sắt lại tiếp tục hỏi: “A Kiềm còn nhớ rõ tấm ảnh này được chụp vào lúc nào không? Vì sao anh phải mặc âu phục vậy?”
Cô nói xong cũng kiên nhẫn chờ Bạch Cố Kiềm trả lời, vừa lặng lẽ quan sát sắc mặt của anh.
Bạch Cố Kiềm cũng không mâu thuẫn với cái này, anh như đang lâm vào một loại trầm tư, sau đó chợt nghiêng đầu nhìn cô một chút, đưa ra một đáp án không tưởng tượng được.
“Tang lễ.”
“Hả?” Tiêu Sắt Sắt chưa kịp load.
“Tang lễ, phải mặc màu đen.” Anh chợt nói ra một câu, đọc nhấn từng chữ rõ ràng trôi chảy.
“Tang lễ của ai?”
“…” Bạch Cố Kiềm há to miệng, đột nhiên im bặt, con ngươi của anh hơi co lại như đang lâm vào hồi ức.
Thấy sắc mặt anh ngày càng tái nhợt, Tiêu Sắt Sắt hơi lo lắng cầm tay anh: “Có phải A Kiềm đã nhớ ra được gì rồi không? Anh có thể nói cho em nghe một chút…”
Cô còn chưa dứt câu, Bạch Cố Kiềm chợt đến gần cô, trong mắt anh lóe lên tia sáng lạnh. Tay đang bị cô nắm cũng chợt chuyển thành nắm chặt cổ tay cô, sức lực lớn đến mức như có thể bóp nát người khác.
Tiêu Sắt Sắt đau đến mức hít sâu một hơi: “A Kiềm, anh sao vậy? Buông tay ra, em đau quá…”
Bạch Cố Kiềm lại cúi đầu xuống, anh chống trán mình lên trán cô, trong mắt có nỗi ảm đạm khó nói, giọng khàn khàn: “Đừng hỏi nữa.”
Bạch Cố Kiềm như vậy làm cho Tiêu Sắt Sắt cảm thấy sợ hãi, cô vội gật đầu: “Được, em không hỏi nữa.”
Mãi đến khi cô nói ra câu này, Bạch Cố Kiềm mới thở phào một hơi rồi buông tay cô ra, dựa vào ghế sô pha ngẩn người nhìn trần nhà.
Tiêu Sắt Sắt vội cất ảnh chụp đi, trở lại phòng ngủ trêи lầu, đóng cửa lại mới hơi sợ hãi vuốt vuốt cổ tay bị bóp đau của cô. Mặc dù trước đó cô từng chuẩn bị tâm lý, sợ Bạch Cố Kiềm sẽ bị kϊƈɦ thích đến mức nổi cáu nhưng không ngờ anh sẽ dùng phương thức như thế để kết thúc đề tài.
Rốt cuộc sau bức ảnh đó có bí mật gì mà có thể khiến cho một Bạch Cố Kiềm ngày thường ngoan ngoãn dịu dàng lại chợt có xu hướng tàn khốc với cô?
Trực giác của Tiêu Sắt Sắt nói nhiệm vụ lần này còn khó hơn tưởng tượng của cô, dường như muốn chữa khỏi cho Bạch Cố Kiềm thì cần phải hiểu quá khứ của anh trước đã.
Bạch Cố Kiềm ngồi trêи ghế ngẩn người đến trưa, đến lúc ăn cơm chiều, thấy Tiêu Sắt Sắt đặc biệt làm món ăn anh thích nhất thì vẻ mặt lại hớn hở, vừa ăn cơm vừa liên tục khen ăn ngon.
Thấy bộ dạng hài lòng này của anh, trong lòng Tiêu Sắt Sắt vẫn còn sợ hãi, đồng thời cũng không khỏi suy nghĩ sâu xa. Cô và Bạch Thơ Ly cố hết sức muốn làm anh khôi phục bình thường thế này là tốt hay xấu đối với anh đây.
Nếu Bạch Cố Kiềm đã mâu thuẫn với quá khứ như thế thì để anh làm một đứa trẻ không buồn không lo cả đời đi, như vậy có phải là tốt hơn không?
Tiêu Sắt Sắt nghĩ như vậy, quyết định lát nữa lúc nói chuyện với Bạch Thơ Ly sẽ uyển chuyển biểu đạt suy nghĩ của mình với chị ta một chút.

back top