Nằm trong lòng nam phụ hắc liên hoa run lẩy bẩy

Chương 17

– Edit by Link –
Giấc ngủ này của Tiêu Sắt Sắt không ngon giấc, lúc tỉnh lại thì sắc trời bên ngoài đã sáng hẳn.
Cô hiếm khi ngủ quên, ngồi trêи giường cả nửa ngày mới nhớ tới những gì trải qua ngày hôm qua, dọa cho cô sợ hãi không thôi.
Đã nói trước là hôm nay phải làm đồ ăn ngon đền bù cho Bạch Cố Kiềm, Tiêu Sắt Sắt vuốt mặt tranh thủ rời giường rửa mặt.
Lúc ra khỏi phòng, trong biệt thự vẫn còn im ắng, ngày thường là giờ này Bạch Cố Kiềm đã xuống lầu ăn sáng nhưng hôm nay không biết vì sao mà cửa phòng vẫn đóng chặt.
“Vẫn chưa dậy nữa à?” Tiêu Sắt Sắt đứng trước cửa phòng của anh một lát rồi buồn bực đi xuống lầu.
Nhưng mà mãi đến khi cô làm bữa sáng xong, trêи lầu vẫn không hề có động tĩnh gì.
Tiêu Sắt Sắt bưng sữa bò và bánh mì đi tới cửa phòng ngủ của Bạch Cố Kiềm, giơ tay gõ cửa: “A Kiềm, ăn sáng thôi, anh vẫn còn đang ngủ hả?”
Lời nói của cô dừng được một hồi lâu cũng không nghe được tiếng trả lời từ bên trong, vì thế cô vặn tay nắm cửa, sau đó phát hiện ra… Cửa bị khóa trái?
Tiêu Sắt Sắt mở to mắt, hoàn toàn không thể tin được. Mặc dù lúc trước cô đã dạy Bạch Cố Kiềm cách sử dụng tất cả các đồ dùng trong nhà như thế nào nhưng Bạch Cố Kiềm chưa từng khóa cửa, lúc trước cô muốn vào là vào thôi.
Quả nhiên là giận cô thật rồi à?
Tiêu Sắt Sắt giơ tay lên, đang định gõ cửa lần nữa thì cửa chợt mở, cô không kịp thu tay lại nên gõ thẳng lên người Bạch Cố Kiềm.
“Ối, em không biết anh lại mở cửa đột ngột như vậy.” Độ ấm cơ thể xuyên qua lớp quần áo truyền đến mu bàn tay của cô, Tiêu Sắt Sắt phản ứng kịp thời, lúng túng rút tay về.
“Ừm…” Bạch Cố Kiềm thấp giọng lên tiếng, ánh mắt rơi vào khay thức ăn trêи tay cô.
Lúc này Tiêu Sắt Sắt mới nhớ ra nên đưa cho anh: “Mau cầm ăn đi, đừng để đói rồi đau bao tử nữa.”
Bạch Cố Kiềm tiện tay nhận lấy, cúi đầu nhìn đồ ăn trong khay một chút. Mùi thơm của sữa bò tản ra và vài miếng bánh mì nướng bơ, bên cạnh còn bày ra vài quả cà chua nhỏ, màu sắc đỏ tươi và mùi thơm nồng đậm làm cho người ta không tự chủ muốn ăn vào, có thể nhìn ra được cô chuẩn bị bữa sáng này rất tỉ mỉ.
Cổ họng Bạch Cố Kiềm khẽ nuốt một cái, nhìn thoáng qua Tiêu Sắt Sắt rồi mới bưng khay vào phòng, người sau cũng đi theo vào.
“Vừa rồi anh khóa cửa làm gì thế?” Tiêu Sắt Sắt ngồi lên ghế sa lon trong phòng ngủ của anh.
Bạch Cố Kiềm đã bưng sữa bò lên uống, ngồi ở một bên khác của ghế, giữa bọn họ cách nhau khoảng hơn một mét.
“…”
Tiêu Sắt Sắt nhíu mày, không cam lòng mà nhích qua. Cô lại phát hiện trông anh như đang tự nhiên ăn sáng nhưng cũng cố gắng nâng cánh tay phải lên, ngăn cản cô tới gần.
“…”
Tiêu Sắt Sắt cẩn thận nhìn chằm chằm vào mặt Bạch Cố Kiềm một hồi, bởi vì cái nhìn chăm chú của cô mà lông mi thon dài của đối phương mất tự nhiên khẽ run lên, hoàn mỹ che giấu tia sáng khác thường trong mắt, không nhìn rõ được tâm trạng của anh.
Cô rầu rĩ nhíu mày: “A Kiềm, anh lạ quá.”
Tuy không thể nói ra được là lạ chỗ nào nhưng dù sao cô vẫn cảm thấy Bạch Cố Kiềm không giống lúc trước. Cuối cùng lần này anh cũng không coi cô như không khí nữa, con ngươi màu nâu nhạt hơi lóe lên, anh khẽ nghiêng đầu lộ ra biểu cảm nghi hoặc, ánh mắt đờ đẫn như một khúc gỗ.
Rốt cuộc Bạch Cố Kiềm như thế cũng mang lại cảm giác quen thuộc cho Tiêu Sắt Sắt, cô cũng hơi nghiêng đầu.
“Vừa rồi anh rất lạ, còn khóa cửa nữa, vả lại còn không khen em nấu ăn ngon. Nói thẳng ra đi, có phải anh đang giận dỗi không?”
Tiêu Sắt Sắt nghi ngờ nheo đôi mắt hạnh nhìn chằm chằm vào Bạch Cố Kiềm, vẻ mặt của người sau hơi khựng lại, lông mày khẽ nhíu lại nhỏ đến mức khó phát hiện ra nhưng anh vẫn nhả ra hai chữ: “Ăn ngon.”
Không có cảm giác thích thật sự như ngày thường, giọng điệu bình thản giống như bị buộc bất đắc dĩ phải nói ra.
Trong lòng Tiêu Sắt Sắt cũng không vì thế mà bắt đầu vui vẻ, cô đang tính lên tiếng thì thấy một bàn tay thon dài vươn qua, sau đó trêи môi truyền đến xúc cảm lạnh buốt, một quả cà chua tươi nhỏ được nhét vào, ngăn chặn lời nói tiếp theo của cô.
“…”
Cà chua nhỏ trong miệng tiết ra chất lỏng chua ngọt, Tiêu Sắt Sắt cau mày chậm rãi nhai, tốc độ ăn của Bạch Cố Kiềm luôn rất nhanh, chẳng mấy chốc đã ăn hết khay đồ ăn sáng.
Như thường lệ, Tiêu Sắt Sắt thu dọn đĩa xong phải xuống dưới rửa chén, lúc gần đi còn không quên dặn dò Bạch Cố Kiềm xuống lầu xem TV. Thấy anh ngoan ngoãn gật đầu, cô mới do dự đi ra ngoài.

Sau khi cô đi, Bạch Cố Kiềm ngồi trêи ghế sa lon không hề buông lơi cảnh giác, mãi đến khi nghe thấy tiếng bước chân trong hành lang dần biến mất, khóe miệng mới khẽ cười đứng dậy.
Bạch Cố Kiềm đóng cửa lại, chậm rãi đi tới trước tủ đầu giường, lấy một cái điện thoại bàn trong ngăn kéo ra.
Khi nãy lúc Tiêu Sắt Sắt gõ cửa, anh đang loay hoay với thứ này, bây giờ cũng tháo xong rồi. Nhìn thứ phụ tùng không hề có chút liên quan gì đến điện thoại trong tay, Bạch Cố Kiềm cười lạnh đầy châm chọc.
Quả nhiên anh đoán không sai, trong phòng này trừ giám sát còn lắp cả máy nghe trộm, người kia đúng là không hề muốn buông tha cho anh. Đáng tiếc, không biết phải mắng anh ngu xuẩn hay không quả quyết mà không thừa dịp ông ta bị bệnh đến đòi mạng ông ta. Bây giờ anh bất ngờ khôi phục lại, chắc chắn sẽ không tùy tiện buông tha cho đối thủ như ông ta nữa.
Trong đôi mắt hổ phách trong suốt cuồn cuộn sóng ngầm, Bạch Cố Kiềm cầm phụ tùng chuẩn bị lắp trở lại vào đồ vật, đột nhiên lỗ tai anh khẽ động, nghe thấy tiếng bước chân truyền tới từ ngoài cửa.
Dường như người kia rất do dự, đi đường chậm chạp lại cẩn thận từng chút một, sau khi đến gần cửa một hồi lâu rồi mới khẽ gõ cửa một cái.

“A Kiềm, là em.”
“…”
Bạch Cố Kiềm vô thức nhíu mày, tay chân nhanh chóng giấu điện thoại vào trong ngăn tủ.
Trong lòng anh không khỏi ảo não vì sao tối hôm qua mình không tàn nhẫn quyết tâm ra tay, giữ lại cô gái này là một phiền phức. Bây giờ làm gì cũng gò bó, mình có khác thường gì chắc chắn cô sẽ báo tới chỗ Bạch Thơ Ly, đúng là tự tạo thêm một cái giám sát mà.
Tính cách của Bạch Cố Kiềm luôn máu lạnh, cậu của anh từng đánh giá anh là một món vũ khí vô tình, thứ duy nhất có thể làm anh xúc động chỉ có ham muốn thắng bại của anh.
Nhưng ai mà ngờ được sau khi anh mất trí nhớ lại vụng về thế chứ, thế mà lại lệ thuộc vào một cô gái, dẫn đến bây giờ lúc anh đối mặt với Tiêu Sắt Sắt vẫn còn một chút mất tự nhiên.
Cả đêm hôm qua hầu như Bạch Cố Kiềm không hề chợp mắt, trong đầu anh đều là hình ảnh ở chung với cô trong khoảng thời gian này, ký ức thêm vào quá nặng khiến đầu anh phát đau.
Hầu như mỗi ngày bọn họ đều luôn ở cùng nhau, bầu không khí trong hồi ức là một bầu không khí ấm áp, thoải mái mà anh chưa từng thể nghiệm bao giờ. Thỉnh thoảng cũng có tiếp xúc thân mật, tất cả đều không ngoại lệ là do con người mất trí nhớ của anh chủ động, đối xử với Tiêu Sắt Sắt như thể đã xem cô là cô gái của mình.
Nhưng còn cô thì sao?
Dường như trong đầu Bạch Cố Kiềm vẫn có thể nhớ lại lúc Tiêu Sắt Sắt nắm vuốt mặt anh, vẻ mặt tươi cười như hoa và giọng nói lảnh lót êm tai kia…
“Con trai của tôi đáng yêu quá…”
Ha, cực kỳ nhục nhã!
Nghĩ đến cô gái kia còn sống là đại biểu cho lịch sử đen tối của anh vẫn tồn tại, Bạch Cố Kiềm thầm cắn răng, ánh mắt tĩnh mịch, cả người không tự chủ được tản ra khí lạnh.

Tiêu Sắt Sắt đứng ngoài cửa hồi lâu cũng không nghe thấy tiếng trả lời nên mở cửa đi vào.
Bước chân của cô rất nhẹ, từ từ tới gần Bạch Cố Kiềm, cũng không biết có phải là muốn nhìn lén anh đang làm gì không mà từ đầu tới cuối đều không phát ra âm thanh gì cả.
“Có lẽ thật sự phải nghĩ cách đuổi cô ta ra ngoài sớm mới được.” Bạch Cố Kiềm thầm nói với chính mình.
Nhưng ngay lúc anh nổi lên suy nghĩ nguy hiểm thì chợt cảm giác được sau lưng trở nên ấm áp…
Anh cúi đầu xuống chỉ thấy hai cánh tay trắng nõn tinh tế vòng qua eo anh ôm lấy anh, sau đó một cơ thể mềm mại cũng dựa lên.
“…”
“A Kiềm, em xin lỗi.”
Giọng nói của Tiêu Sắt Sắt vang lên bên tai tràn ngập áy náy, giọng điệu rất mềm mại: “Hôm qua em không nên lừa anh, chắc là lúc đó anh rất sợ hãi đúng không? Em ở nhà cũng vô cùng lo lắng, cực kỳ hối hận khi không đi cùng anh.”
Dường như cô nghĩ là Bạch Cố Kiềm sẽ không đáp lại nên chậm rãi nói: “Em biết anh không để ý đến người khác chắc chắn là vì đang giận em, em xin lỗi, tuyệt đối sẽ không có lần sau. Anh tha thứ cho em được không?”
Bạch Cố Kiềm vẫn không lên tiếng, Tiêu Sắt Sắt thậm chí có thể cảm giác được cả người anh cứng ngắc.
Cô chỉ cao tới cằm của anh, vòng eo rắn chắc lại ấm áp, Tiêu Sắt Sắt đã quen ôm anh nên rất tự nhiên dán mặt lên cọ cọ trêи lưng Bạch Cố Kiềm.
“Mỗi sáng lúc trước anh đều muốn ôm em, thế mà hôm nay anh chỉ bưng bữa sáng rồi thôi, em biết chắc chắn anh đang rất tức giận.”
Thấy anh không nói gì, Tiêu Sắt Sắt duỗi ngón tay chọt chọt bên hông anh: “Có phải đã bị em đoán trúng rồi không? Anh…”
Nói được nửa câu, ngón tay cô chợt bị tay anh nắm lấy, lòng bàn tay nóng rực làm cho Tiêu Sắt Sắt như bị thiêu đốt một chút, bên tai vang lên giọng nói hơi khàn khàn của anh.
“Không có…”
“Thật không?” Tiêu Sắt Sắt nghi ngờ ngẩng đầu lên.
Bạch Cố Kiềm đã buông tay ra xoay người lại, trêи mặt vẫn không hề có biểu cảm dư thừa gì, đương nhiên nếu như nhìn kỹ vẫn có thể phát hiện thần thái của anh có một chút mất tự nhiên.
Tiêu Sắt Sắt đang cố chấp “dỗ trẻ con” nên hoàn toàn không rảnh quan sát tỉ mỉ, chỉ xác nhận lại lần nữa: “Thật sự không giận em sao?”
Động tác cọ vào Bạch Cố Kiềm vừa rồi làm cho tóc trêи gò má cô hơi lộn xộn, từ góc độ của anh nhìn qua, có lẽ gương mặt nhỏ trắng ngần này còn chưa lớn bằng bàn tay của anh.
Đuôi mắt cô hơi rủ xuống, trong đôi mắt hạnh trong suốt sạch sẽ tràn đầy chờ mong và mừng rỡ. Ánh mắt Bạch Cố Kiềm lóe lên rồi nhanh chóng dời mắt đi. Tiêu Sắt Sắt ngửa mặt lên nhìn qua, chỉ có thể nhìn thấy yết hầu nhô ra của anh khẽ nhúc nhích.
Một lát sau anh mới dùng tốc độ chậm chạp nhả ra bốn chữ: “Không có, tức giận…”
★Tác giả:
Tiểu Hắc: “Cô gái, vì sao lại chủ động như thế?”
Sắt Sắt: “Bởi vì mẹ yêu con.”

back top