– Edit by Link –
Tiêu Sắt Sắt vốn cho rằng chuyện hôm nay coi như xong, nhưng cô không ngờ Bạch Thắng Hoa vẫn không chịu bỏ qua, ngày hôm sau đã phái một đội vệ sĩ tới canh giữ bên ngoài biệt thự, hoàn toàn hạn chế quyền tự do ra vào của hai người.
“Các người làm vậy là xâm phạm quyền tự do của tôi đấy!” Tiêu Sắt Sắt không nhịn được đi ra ngoài lý luận với bọn họ.
Nhưng mấy người đeo kính râm cường tráng còn không thèm nhìn cô một cái, tay phải giơ ra cản lại, giọng nói lạnh như băng: “Chúng tôi chỉ làm việc theo chỉ thị của ông cụ Bạch, xin cô hãy phối hợp một chút, trong thời gian này tạm thời không được ra ngoài.”
“Ông cụ Bạch là cảnh sát đấy à? Quản rộng thế này không sợ tôi báo cảnh sát sao?”
Tiêu Sắt Sắt giả vờ lấy điện thoại ra uy hϊế͙p͙, nhưng mà mấy tên vệ sĩ này còn khó chơi hơn, bọn họ chẳng hề sợ hãi tí nào khiến cô giận đến mức hít sâu hai cái, quay trở vào biệt thự.
Bạch Cố Kiềm đang ngồi trong phòng khách chăm chú gọt táo phát ra từng tiếng xoẹt xoẹt trong trẻo. Nhìn thấy Tiêu Sắt Sắt giận đùng đùng đi ra xong quay lại, anh vô cùng bình tĩnh đưa quả táo đã gọt xong cho cô.
“A Kiềm, bọn họ không cho chúng ta ra ngoài.”
Tiêu Sắt Sắt nhận lấy quả táo cắn mạnh một cái: “Ông nội của anh… Thiệt là, ngay cả lý do cũng không thèm nói, ông ta lộng quyền quá rồi đó!”
Thời tiết hôm nay khá tốt, Bạch Cố Kiềm hiếm khi chủ động muốn ra bờ biển chơi, Tiêu Sắt Sắt vui vẻ đáp ứng nhưng không ngờ lại bị mấy vị khách không mời mà đến ở bên ngoài làm cho mất hứng.
Nghe cô nói không thể ra ngoài, trêи mặt Bạch Cố Kiềm thật sự lộ ra vẻ nuối tiếc và rầu rĩ khiến cho Tiêu Sắt Sắt càng tức giận hơn.
Cô cắn mấy cái ăn xong quả táo trong tay, bên má phồng lên một cục: “Không sao cả, anh chờ một chút, em đi gọi điện thoại cho chị của anh để cô cháu gái mà ông ta yêu thương tới. Cháu gái còn không quản được thì em báo cảnh sát để cảnh sát đến quản.”
Tiêu Sắt Sắt nói xong lập tức đứng dậy đi lên lầu hai, Bạch Thơ Ly nghe máy rất nhanh. Cô nói chuyện này cho chị ta, người bên kia cũng run rẩy một hồi, giọng điệu cũng trở nên tức giận.
“Ông nội vốn tự tiện chủ trương như vậy đó! Xin lỗi Sắt Sắt, tôi sẽ mau chóng giúp cô xử lý mấy người bên ngoài.”
Nói đến đây, chị ta hơi khựng lại một chút: “Nhưng mà gần đây tôi đang chuẩn bị xuất ngoại, có lẽ sẽ không rảnh sang đó thăm A Kiềm. Tôi sẽ để anh cả của tôi tới giúp hai người, chính là bác sĩ Lư ấy.”
Tiêu Sắt Sắt không để ý tới câu nói tiếp theo của chị ta, sau khi nghe thấy hai chữ “xuất ngoại”, cô ngẩn người truy hỏi: “Có chuyện gì chưa giải quyết được sao? Tại sao vừa về lại phải xuất ngoại nữa?”
“Đúng vậy, trường đại học bên kia còn có một loạt chuyện tốt nghiệp cần xử lý, nhất định bắt tôi phải tự đi một chuyến. Ông nội không yên lòng nên tôi giấu cả ông ấy.”
Tốt nghiệp? Tiêu Sắt Sắt mở to mắt, cô chợt nhớ ra trong nguyên tác, Bạch Thơ Ly cũng vì chuyện xuất ngoại lần này mà sau đó bị bắt cóc.
Cô do dự một hồi rồi vẫn nói: “Cô Bạch, cô đã tra rõ chuyện bà ngoại của cô lần trước chưa?”
Bạch Thơ Ly: “Không có. Kiểm tra camera khách sạn cũng không tìm ra vì sao bà ta vào lầu hai được, ông nội nói có thể video đã bị hacker thay đổi, người đưa bà ta vào cũng không hề đơn giản.”
“Phức tạp vậy à…”
Tiêu Sắt Sắt không nói gì. Thật ra cô có ấn tượng không tồi về Bạch Thơ Ly, mặc dù biết cho dù chị ta có bị bắt cóc thì cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì to tát nhưng cô vẫn không nhịn được muốn uyển chuyển nhắc nhở một câu.
“Cô Bạch, tôi cảm thấy nếu không thì cô chờ một khoảng thời gian nữa rồi đi, lỡ như thật sự có người muốn hãm hại cô thì sao?”
Dường như Bạch Thơ Ly không ngờ cô sẽ liên tưởng đến chuyện này, trong lòng cũng ấm áp. Chị ta trầm mặc một hồi mới trả lời: “Cảm ơn cô đã quan tâm, đây đúng là một tai họa ngầm, tôi sẽ cẩn thận hơn.”
Tiêu Sắt Sắt nghe chị ta trả lời như thế còn tưởng là Bạch Thơ Ly vẫn quyết theo ý mình, vì thế cô cũng không làm quá đường đột sợ sẽ lộ tẩy, đành phải đè nén lo lắng cúp điện thoại. Mà Bạch Thơ Ly cũng vì câu nói này của Tiêu Sắt Sắt mà có thêm một ý nghĩ sâu xa, lập tức thay đổi kế hoạch xuất ngoại của mình.
Vào ban đêm, Bạch Cố Kiềm mới phát hiện ra hành trình của Bạch Thơ Ly có thay đổi, giọng của David truyền ra từ điện thoại có hơi nóng nảy.
“Vé máy bay cũng đã đặt xong rồi mà cô ta lại đột ngột quyết định không đi, có phải kế hoạch của chúng ta bị lộ ra không?”
Đôi mắt màu nâu nhạt của Bạch Cố Kiềm nhìn ra ngoài cửa sổ, gió đêm thổi qua, trong mắt anh không có ánh sáng, trông còn u ám hơn so với bầu trời đêm ngoài cửa sổ.
“Có lẽ là vậy.”
Bạch Cố Kiềm dùng giọng điệu hờ hững nói cho David một đáp án lập lờ nước đôi, nhưng mà đoạn ghi âm trong máy nghe trộm của điện thoại lại nói cho anh biết, Tiêu Sắt Sắt chính là người khiến Bạch Thơ Ly thay đổi hành trình, mà anh cũng không định nói chuyện này cho David nghe.
“Nếu cô ta đã cẩn thận hơn thì chúng ta cũng đừng đánh rắn động cỏ, chờ chút đã.” Bạch Cố Kiềm hạ quyết sách.
“Được rồi, nhưng mà chắc chắn trong khoảng thời gian này lão già họ Bạch kia sẽ trông coi gắt gao hành tung của cháu, cháu cũng phải cẩn thận hơn.”
“Vâng…”
Cuộc đối thoại trầm thấp dần ngừng lại, trải qua tiếng sóng biển phủ vào, hoàn toàn không nghe rõ được.
Trong lòng Bạch Cố Kiềm có tâm sự, anh đến gần cửa sổ hút một điếu thuốc, lấy máy nghe trộm ra bắt đầu điều chỉnh thử.
Lỗ tai anh chợt nhúc nhích, nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng linh hoạt ngoài cửa, người có thể đi lại trong căn nhà này, không cần đoán cũng biết là ai. Nhưng mà Tiêu Sắt Sắt chưa từng có thói quen đi tiểu đêm, càng đừng nói đến việc đi vào phòng anh. Bạch Cố Kiềm cũng không có thói quen khóa cửa, sau khi kinh ngạc một lát, bên tai đã truyền tới tiếng mở cửa.
“A Kiềm, anh vẫn chưa ngủ hả?” Giọng nói êm tai của Tiêu Sắt Sắt vang lên ở cửa ra vào.
Cô mặc một cái váy ngủ màu sáng, cả người đứng dưới ánh trăng không nhiễm duyên hoa, trắng thuần vô hại. Nhìn thấy bóng lưng cứng ngắc của Bạch Cố Kiềm đang ngồi trêи giường, cô chậm rãi đi tới gần anh.
Thật ra trước khi cô mở cửa, Bạch Cố Kiềm đã có đủ thời gian giấu kỹ đồ vật trong tay, nhưng mà không biết vì sao anh lại không nhúc nhích.
Giả vờ lâu như vậy, anh cũng rất muốn biết nếu Tiêu Sắt Sắt phát hiện ra hành động của mình thì sẽ có phản ứng thế nào. Cô sẽ sợ hãi rồi rời xa hay là tức giận và khuyên bảo? Điều đáng buồn là ngay cả trong dự đoán của anh cũng không hề có suy đoán rằng Tiêu Sắt Sắt sẽ đứng cùng chiến tuyến với mình, lựa chọn có chung một mối thù với anh.
Thậm chí vừa nghĩ tới việc sau khi cô biết được chân tướng sẽ phản chiến, trái tim anh như bị lăng trì, không nhịn được nảy sinh suy nghĩ ác liệt.
Con người anh rất tham lam, muốn cả báo thù lẫn Tiêu Sắt Sắt, vì vậy có thể nghĩ được, cho dù cuối cùng cô muốn rời đi thì Bạch Cố Kiềm cũng sẽ không từ thủ đoạn ép buộc giữ người lại.
Màn đêm tĩnh mịch đã cổ vũ cho ɖu͙ƈ vọng của anh, cũng làm cho ác niệm càng thêm phách lối.
Bạch Cố Kiềm quay đầu lại, lẳng lặng nhìn Tiêu Sắt Sắt. Cô chỉ cần đi lên vài bước nữa, vòng qua giường là có thể nhìn thấy điện thoại và máy móc không nên có trong tay mình, vừa nhìn là sẽ hiểu ngay, không cần anh phải nói thẳng về lớp ngụy trang và lời lừa gạt của mình.
Bạch Cố Kiềm lẳng lặng chờ đợi, nhưng Tiêu Sắt Sắt mới đi tới gần giường đã dừng lại.
Đầu ngón tay cô phất tóc xoăn bị thổi loạn ra, trêи mặt còn mang theo vẻ buồn ngủ, khẽ ngáp một cái: “Có phải anh bị mất ngủ không? Vậy em uống lầu làm cho anh một ly sữa nóng nhé.”
Cô nói xong cũng không chờ anh trả lời mà đã quay người ra ngoài.
“…”
Bạch Cố Kiềm nhìn chằm chằm vào cửa phòng chậm rãi khép lại, ánh mắt anh lóe lên, tâm trạng phức tạp, nhất thời không biết nên thấy tiếc nuối hay là may mắn nữa…
Nhưng mà người càng phức tạp hơn cả anh chính là Tiêu Sắt Sắt đứng ở ngoài cửa. Sau khi buông chốt cửa ra, đầu ngón tay cô không khỏi run rẩy, con ngươi màu đen cũng toát ra sự kinh ngạc khó giấu được.
Trong phòng Bạch Cố Kiềm có mùi thuốc lá, mặc dù rất nhạt nhưng lại bị cô nhạy bén bắt được. Nhớ lại gương mặt của anh vừa rồi ở dưới ánh trắng nửa sáng nửa tối, rõ ràng chỉ ngửi được một mùi hương lạ lại khiến cho Tiêu Sắt Sắt lần đầu sinh ra tâm lý sợ anh, giống như đi tiếp sẽ là vực sâu không thể quay đầu…
Cô theo bản năng đi ra ngoài, tìm một cái cớ để trốn thoát.
Bấy giờ Tiêu Sắt Sắt không khỏi nhớ lại một suy nghĩ lóe lên trong đầu mình hôm qua: Ân oán đời cha, chị gái được cưng chiều và em trai bị coi thường, còn cả gia nghiệp hào môn làm cho bao người mơ ước cùng với trận tai nạn giao thông kỳ lạ của Bạch Cố Kiềm…
Có khi nào anh chính là nhân vật trở mình, cầm kịch bản đại BOSS phản diện kia không?
—
Tiêu Sắt Sắt vốn cho rằng chuyện hôm nay coi như xong, nhưng cô không ngờ Bạch Thắng Hoa vẫn không chịu bỏ qua, ngày hôm sau đã phái một đội vệ sĩ tới canh giữ bên ngoài biệt thự, hoàn toàn hạn chế quyền tự do ra vào của hai người.
“Các người làm vậy là xâm phạm quyền tự do của tôi đấy!” Tiêu Sắt Sắt không nhịn được đi ra ngoài lý luận với bọn họ.
Nhưng mấy người đeo kính râm cường tráng còn không thèm nhìn cô một cái, tay phải giơ ra cản lại, giọng nói lạnh như băng: “Chúng tôi chỉ làm việc theo chỉ thị của ông cụ Bạch, xin cô hãy phối hợp một chút, trong thời gian này tạm thời không được ra ngoài.”
“Ông cụ Bạch là cảnh sát đấy à? Quản rộng thế này không sợ tôi báo cảnh sát sao?”
Tiêu Sắt Sắt giả vờ lấy điện thoại ra uy hϊế͙p͙, nhưng mà mấy tên vệ sĩ này còn khó chơi hơn, bọn họ chẳng hề sợ hãi tí nào khiến cô giận đến mức hít sâu hai cái, quay trở vào biệt thự.
Bạch Cố Kiềm đang ngồi trong phòng khách chăm chú gọt táo phát ra từng tiếng xoẹt xoẹt trong trẻo. Nhìn thấy Tiêu Sắt Sắt giận đùng đùng đi ra xong quay lại, anh vô cùng bình tĩnh đưa quả táo đã gọt xong cho cô.
“A Kiềm, bọn họ không cho chúng ta ra ngoài.”
Tiêu Sắt Sắt nhận lấy quả táo cắn mạnh một cái: “Ông nội của anh… Thiệt là, ngay cả lý do cũng không thèm nói, ông ta lộng quyền quá rồi đó!”
Thời tiết hôm nay khá tốt, Bạch Cố Kiềm hiếm khi chủ động muốn ra bờ biển chơi, Tiêu Sắt Sắt vui vẻ đáp ứng nhưng không ngờ lại bị mấy vị khách không mời mà đến ở bên ngoài làm cho mất hứng.
Nghe cô nói không thể ra ngoài, trêи mặt Bạch Cố Kiềm thật sự lộ ra vẻ nuối tiếc và rầu rĩ khiến cho Tiêu Sắt Sắt càng tức giận hơn.
Cô cắn mấy cái ăn xong quả táo trong tay, bên má phồng lên một cục: “Không sao cả, anh chờ một chút, em đi gọi điện thoại cho chị của anh để cô cháu gái mà ông ta yêu thương tới. Cháu gái còn không quản được thì em báo cảnh sát để cảnh sát đến quản.”
Tiêu Sắt Sắt nói xong lập tức đứng dậy đi lên lầu hai, Bạch Thơ Ly nghe máy rất nhanh. Cô nói chuyện này cho chị ta, người bên kia cũng run rẩy một hồi, giọng điệu cũng trở nên tức giận.
“Ông nội vốn tự tiện chủ trương như vậy đó! Xin lỗi Sắt Sắt, tôi sẽ mau chóng giúp cô xử lý mấy người bên ngoài.”
Nói đến đây, chị ta hơi khựng lại một chút: “Nhưng mà gần đây tôi đang chuẩn bị xuất ngoại, có lẽ sẽ không rảnh sang đó thăm A Kiềm. Tôi sẽ để anh cả của tôi tới giúp hai người, chính là bác sĩ Lư ấy.”
Tiêu Sắt Sắt không để ý tới câu nói tiếp theo của chị ta, sau khi nghe thấy hai chữ “xuất ngoại”, cô ngẩn người truy hỏi: “Có chuyện gì chưa giải quyết được sao? Tại sao vừa về lại phải xuất ngoại nữa?”
“Đúng vậy, trường đại học bên kia còn có một loạt chuyện tốt nghiệp cần xử lý, nhất định bắt tôi phải tự đi một chuyến. Ông nội không yên lòng nên tôi giấu cả ông ấy.”
Tốt nghiệp? Tiêu Sắt Sắt mở to mắt, cô chợt nhớ ra trong nguyên tác, Bạch Thơ Ly cũng vì chuyện xuất ngoại lần này mà sau đó bị bắt cóc.
Cô do dự một hồi rồi vẫn nói: “Cô Bạch, cô đã tra rõ chuyện bà ngoại của cô lần trước chưa?”
Bạch Thơ Ly: “Không có. Kiểm tra camera khách sạn cũng không tìm ra vì sao bà ta vào lầu hai được, ông nội nói có thể video đã bị hacker thay đổi, người đưa bà ta vào cũng không hề đơn giản.”
“Phức tạp vậy à…”
Tiêu Sắt Sắt không nói gì. Thật ra cô có ấn tượng không tồi về Bạch Thơ Ly, mặc dù biết cho dù chị ta có bị bắt cóc thì cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì to tát nhưng cô vẫn không nhịn được muốn uyển chuyển nhắc nhở một câu.
“Cô Bạch, tôi cảm thấy nếu không thì cô chờ một khoảng thời gian nữa rồi đi, lỡ như thật sự có người muốn hãm hại cô thì sao?”
Dường như Bạch Thơ Ly không ngờ cô sẽ liên tưởng đến chuyện này, trong lòng cũng ấm áp. Chị ta trầm mặc một hồi mới trả lời: “Cảm ơn cô đã quan tâm, đây đúng là một tai họa ngầm, tôi sẽ cẩn thận hơn.”
Tiêu Sắt Sắt nghe chị ta trả lời như thế còn tưởng là Bạch Thơ Ly vẫn quyết theo ý mình, vì thế cô cũng không làm quá đường đột sợ sẽ lộ tẩy, đành phải đè nén lo lắng cúp điện thoại. Mà Bạch Thơ Ly cũng vì câu nói này của Tiêu Sắt Sắt mà có thêm một ý nghĩ sâu xa, lập tức thay đổi kế hoạch xuất ngoại của mình.
Vào ban đêm, Bạch Cố Kiềm mới phát hiện ra hành trình của Bạch Thơ Ly có thay đổi, giọng của David truyền ra từ điện thoại có hơi nóng nảy.
“Vé máy bay cũng đã đặt xong rồi mà cô ta lại đột ngột quyết định không đi, có phải kế hoạch của chúng ta bị lộ ra không?”
Đôi mắt màu nâu nhạt của Bạch Cố Kiềm nhìn ra ngoài cửa sổ, gió đêm thổi qua, trong mắt anh không có ánh sáng, trông còn u ám hơn so với bầu trời đêm ngoài cửa sổ.
“Có lẽ là vậy.”
Bạch Cố Kiềm dùng giọng điệu hờ hững nói cho David một đáp án lập lờ nước đôi, nhưng mà đoạn ghi âm trong máy nghe trộm của điện thoại lại nói cho anh biết, Tiêu Sắt Sắt chính là người khiến Bạch Thơ Ly thay đổi hành trình, mà anh cũng không định nói chuyện này cho David nghe.
“Nếu cô ta đã cẩn thận hơn thì chúng ta cũng đừng đánh rắn động cỏ, chờ chút đã.” Bạch Cố Kiềm hạ quyết sách.
“Được rồi, nhưng mà chắc chắn trong khoảng thời gian này lão già họ Bạch kia sẽ trông coi gắt gao hành tung của cháu, cháu cũng phải cẩn thận hơn.”
“Vâng…”
Cuộc đối thoại trầm thấp dần ngừng lại, trải qua tiếng sóng biển phủ vào, hoàn toàn không nghe rõ được.
Trong lòng Bạch Cố Kiềm có tâm sự, anh đến gần cửa sổ hút một điếu thuốc, lấy máy nghe trộm ra bắt đầu điều chỉnh thử.
Lỗ tai anh chợt nhúc nhích, nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng linh hoạt ngoài cửa, người có thể đi lại trong căn nhà này, không cần đoán cũng biết là ai. Nhưng mà Tiêu Sắt Sắt chưa từng có thói quen đi tiểu đêm, càng đừng nói đến việc đi vào phòng anh. Bạch Cố Kiềm cũng không có thói quen khóa cửa, sau khi kinh ngạc một lát, bên tai đã truyền tới tiếng mở cửa.
“A Kiềm, anh vẫn chưa ngủ hả?” Giọng nói êm tai của Tiêu Sắt Sắt vang lên ở cửa ra vào.
Cô mặc một cái váy ngủ màu sáng, cả người đứng dưới ánh trăng không nhiễm duyên hoa, trắng thuần vô hại. Nhìn thấy bóng lưng cứng ngắc của Bạch Cố Kiềm đang ngồi trêи giường, cô chậm rãi đi tới gần anh.
Thật ra trước khi cô mở cửa, Bạch Cố Kiềm đã có đủ thời gian giấu kỹ đồ vật trong tay, nhưng mà không biết vì sao anh lại không nhúc nhích.
Giả vờ lâu như vậy, anh cũng rất muốn biết nếu Tiêu Sắt Sắt phát hiện ra hành động của mình thì sẽ có phản ứng thế nào. Cô sẽ sợ hãi rồi rời xa hay là tức giận và khuyên bảo? Điều đáng buồn là ngay cả trong dự đoán của anh cũng không hề có suy đoán rằng Tiêu Sắt Sắt sẽ đứng cùng chiến tuyến với mình, lựa chọn có chung một mối thù với anh.
Thậm chí vừa nghĩ tới việc sau khi cô biết được chân tướng sẽ phản chiến, trái tim anh như bị lăng trì, không nhịn được nảy sinh suy nghĩ ác liệt.
Con người anh rất tham lam, muốn cả báo thù lẫn Tiêu Sắt Sắt, vì vậy có thể nghĩ được, cho dù cuối cùng cô muốn rời đi thì Bạch Cố Kiềm cũng sẽ không từ thủ đoạn ép buộc giữ người lại.
Màn đêm tĩnh mịch đã cổ vũ cho ɖu͙ƈ vọng của anh, cũng làm cho ác niệm càng thêm phách lối.
Bạch Cố Kiềm quay đầu lại, lẳng lặng nhìn Tiêu Sắt Sắt. Cô chỉ cần đi lên vài bước nữa, vòng qua giường là có thể nhìn thấy điện thoại và máy móc không nên có trong tay mình, vừa nhìn là sẽ hiểu ngay, không cần anh phải nói thẳng về lớp ngụy trang và lời lừa gạt của mình.
Bạch Cố Kiềm lẳng lặng chờ đợi, nhưng Tiêu Sắt Sắt mới đi tới gần giường đã dừng lại.
Đầu ngón tay cô phất tóc xoăn bị thổi loạn ra, trêи mặt còn mang theo vẻ buồn ngủ, khẽ ngáp một cái: “Có phải anh bị mất ngủ không? Vậy em uống lầu làm cho anh một ly sữa nóng nhé.”
Cô nói xong cũng không chờ anh trả lời mà đã quay người ra ngoài.
“…”
Bạch Cố Kiềm nhìn chằm chằm vào cửa phòng chậm rãi khép lại, ánh mắt anh lóe lên, tâm trạng phức tạp, nhất thời không biết nên thấy tiếc nuối hay là may mắn nữa…
Nhưng mà người càng phức tạp hơn cả anh chính là Tiêu Sắt Sắt đứng ở ngoài cửa. Sau khi buông chốt cửa ra, đầu ngón tay cô không khỏi run rẩy, con ngươi màu đen cũng toát ra sự kinh ngạc khó giấu được.
Trong phòng Bạch Cố Kiềm có mùi thuốc lá, mặc dù rất nhạt nhưng lại bị cô nhạy bén bắt được. Nhớ lại gương mặt của anh vừa rồi ở dưới ánh trắng nửa sáng nửa tối, rõ ràng chỉ ngửi được một mùi hương lạ lại khiến cho Tiêu Sắt Sắt lần đầu sinh ra tâm lý sợ anh, giống như đi tiếp sẽ là vực sâu không thể quay đầu…
Cô theo bản năng đi ra ngoài, tìm một cái cớ để trốn thoát.
Bấy giờ Tiêu Sắt Sắt không khỏi nhớ lại một suy nghĩ lóe lên trong đầu mình hôm qua: Ân oán đời cha, chị gái được cưng chiều và em trai bị coi thường, còn cả gia nghiệp hào môn làm cho bao người mơ ước cùng với trận tai nạn giao thông kỳ lạ của Bạch Cố Kiềm…
Có khi nào anh chính là nhân vật trở mình, cầm kịch bản đại BOSS phản diện kia không?
—