Nằm trong lòng nam phụ hắc liên hoa run lẩy bẩy

Chương 43

– Edit by Link –
Trêи đường về nhà, Tiêu Sắt Sắt vẫn không nói chuyện, ngay cả Bạch Cố Kiềm muốn tới gần mà cô cũng quay mặt ra cửa sổ làm như không thấy, thái độ rất lạnh nhạt.
Mặc dù Tiêu Sắt Sắt không thông minh lắm nhưng có một số việc cô vẫn nhìn nhận rất rõ. Lăng Chiêm nhìn như chân thành nhưng thật ra cũng chỉ coi cô thành quân cờ làm hạn chế Bạch Cố Kiềm mà thôi. Trong mắt hắn, Bạch Cố Kiềm rất nguy hiểm, không thể để anh tiếp cận Bạch Thơ Ly, sau đó lại xúi giục cô cảm thông và phối hợp.
Đứng ở góc độ nữ chính, hắn đương nhiên là một nam chính thông minh lại có năng lực tốt, nhưng đứng ở góc độ của Tiêu Sắt Sắt thì lại không thể tiếp nhận được. Tiêu Sắt Sắt không muốn bị người ta dùng như vũ khí, nhưng so với Lăng Chiêm thì hiển nhiên Bạch Cố Kiềm ở bên cạnh cũng chẳng tốt hơn là bao.
Anh giả ngu che mắt tất cả mọi người, nhiều lần Tiêu Sắt Sắt còn ngu ngốc giúp anh cáo trạng làm cho Bạch Thơ Ly và Bạch Thắng Hoa đối nghịch nhau, ai ngờ đâu chính mình cũng bị anh lợi dụng.
Bây giờ Tiêu Sắt Sắt không có năng lực thoát khỏi ân oán nhà họ Bạch, chỉ có thể đi một bước lại xem một bước. Cô quyết định chờ Lăng Chiêm lấy ra chứng cứ, đồng thời cũng thầm hi vọng Bạch Cố Kiềm có thể nói thật với mình.
Vệ sĩ bên ngoài vẫn chưa rút đi, cô và Bạch Cố Kiềm bị giam lỏng trá hình, Tiêu Sắt Sắt làm như không có gì xảy ra, tiếp tục thực hiện chức trách bảo mẫu của mình. Không biết có phải là vì biểu hiện của cô quá bình thản làm cho Bạch Cố Kiềm nảy sinh điểm khả nghi hay không mà Tiêu Sắt Sắt thường xuyên phát hiện ra ánh mắt mang theo thâm ý của anh.
Dường như hai người đã ngầm hiểu lẫn nhau nhưng không ai muốn mở miệng, nhất thời bầu không khí trong biệt thự như bị đóng băng, trừ ăn cơm và đi ngủ thì không còn giao lưu gì nữa.
Thời gian Bạch Cố Kiềm ở trong phòng cũng nhiều hơn, tâm trạng của Tiêu Sắt Sắt cũng chậm rãi chuyển từ tức giận sang thất vọng.
Vì không để bản thân mình suy nghĩ lung tung, cô đành phải cố gắng kiếm chuyện làm. Lúc trước phòng hoa nhỏ trêи sân thượng vẫn luôn bỏ hoang, cuối cùng mấy ngày nay cô cũng có thời gian rảnh thu dọn nó, không làm gì thì vào đó nghiên cứu hoa non.
Nhiệt độ trong lều hoa hơi cao, Tiêu Sắt Sắt làm việc một hồi đã nóng đến mức muốn cởi áo khoác. Bạch Cố Kiềm ở trong phòng mân mê đồ của mình, cô cảm thấy anh sẽ không lên đây nên yên lòng cởi áo khoác, chỉ còn lại một cái áo hai dây màu trắng.
Mà đúng lúc Bạch Cố Kiềm vừa làm xong chuyện trong tay, bị cô lạnh nhạt mấy ngày nên trong lòng rất uất ức, anh muốn lên xem xem rốt cuộc là cái gì thu hút sự chú ý của cô. Đẩy cửa phòng hoa ra, mùi bùn đất xen lẫn mùi thơm ấm áp đập vào mặt, anh vừa nâng mắt đã thấy được cô đang cúi đầu, loay hoay chăm chú bên hoa non.
Trêи gương mặt nhuộm màu ửng hồng, chóp mũi cao xinh xắn cũng đổ mồ hôi, mồ hôi thấm ướt tóc mai hai bên, có một cảm giác xinh đẹp gầy yếu bất kham hơn cả ngày thường. Cái gáy cô cũng rất đẹp, thon dài tinh tế. Ngày thường cô mặc quần áo rộng nên nhìn không ra da thịt trắng như tuyết dưới lớp áo hai dây màu trắng, bởi vì khom người lại làm lộ ra đường cong xinh đẹp.

Ánh mắt Bạch Cố Kiềm tối sầm, anh vốn định lặng lẽ nhìn một hồi nhưng vẫn bị Tiêu Sắt Sắt nghe thấy tiếng bước chân.
Cô hơi sửng sốt rồi ngước mắt nhìn lên…
“Sao anh lại lên đây?”
Đây là câu đầu tiên cô nói với anh trong mấy ngày nay, ngoài lúc gọi ăn cơm. Trong giọng nói trừ kinh ngạc còn có một chút không vui nhỏ bé không nhận ra được, giống như là đang oán trách anh làm phiền cô vậy.
Bạch Cố Kiềm không nhịn được sầm mặt lại, trầm mặc đi vào.
“…”
Tiêu Sắt Sắt nhíu mày, cô chợt nhớ ra mình chỉ mặc áo hai dây nên bất đắc dĩ đành phải chịu nóng mặc áo khoác lên.
“Ở đây bẩn lắm, anh xuống lầu đi.”
Bất tri bất giác, giọng nói của cô cũng không ôn nhu như trước kia. Nghe vậy, trong lòng Bạch Cố Kiềm khựng lại, sau đó không nhịn được sinh ra cảm xúc phản nghịch, Tiêu Sắt Sắt càng né tránh thì anh càng phải cố chấp tới gần.
“Anh… Được thôi, tùy anh vậy, dù sao đây đều là nhà anh mà.” Tiêu Sắt Sắt có chút tức giận.
Nhà anh?

back top