– Edit by Link –
“…”
Tiêu Sắt Sắt chỉ sửng sốt khoảng năm giây, cô không dám tin những lời mình vừa nghe thấy.
Bạch Cố Kiềm thật sự coi cô là vợ chưa cưới của anh? Đây thật sự là một quả bom nặng ký đối với Tiêu Sắt Sắt.
Cô chưa từng nghĩ tới chuyện mình và Bạch Cố Kiềm sẽ có kết quả, hành vi thân mật quá mức của anh lúc trước cũng bị cô liệt vào hàng thói hư tật xấu của đàn ông, muốn lợi dụng. Vì vậy cho dù hai người có từng tiếp xúc thân mật thì cô cũng không cảm thấy quá mập mờ.
Nhưng bây giờ người này chợt mạnh mẽ xông tới xuyên phá tầng giấy này, trong lòng Tiêu Sắt Sắt bắt đầu trở nên phức tạp.
Kể từ sau khi anh khôi phục ký ức, cô vẫn luôn muốn thuyết phục mình hãy phân biệt anh của bây giờ và anh của lúc trước, dù cho có khi tiềm thức sẽ tự động đan xen thành một. Giống như vẻ mặt đáng thương khi nãy của anh, bỏ qua nội dung lời nói thì hoàn toàn không khác gì với Bạch Cố Kiềm lúc mất trí nhớ muốn gọt táo cho cô cả.
Có lẽ Bạch Cố Kiềm nói đúng, A Kiềm bị thương đến ngu dại kia là anh, người đàn ông tính tình kỳ quặc, cố tình làm bậy bây giờ cũng là anh. Nhưng mà như vậy thì sao chứ? Tình cảm của Tiêu Sắt Sắt dành cho A Kiềm trước kia nhiều hơn, giống như đang cảm thông và yêu thương một đứa trẻ, còn đối với Bạch Cố Kiềm trước mặt này thì giận nhiều hơn thích.
Tình cảm và tính tình của anh đều bá đạo ngang ngược, dữ dội nóng bỏng làm cho Tiêu Sắt Sắt không có chút thời gian chuẩn bị tâm lý nào, khiến cô chỉ muốn trốn tránh.
Xúc cảm mềm mại trêи tay làm Tiêu Sắt Sắt tỉnh thần lại, gương mặt tuấn tú của Bạch Cố Kiềm cọ cọ trong lòng bàn tay cô. Thấy cô trầm mặc hồi lâu, anh dần mất kiên nhẫn.
“Vì sao lại không nói gì?” Anh nhíu mày hỏi, hỏi xong lại muốn giơ tay vuốt ve mặt Tiêu Sắt Sắt nhưng bị cô nghiêng đầu tránh đi, còn tiện thể rút tay về.
“Không được.” Tiêu Sắt Sắt không hề nể tình phun ra hai chữ.
“Vì sao chứ?”
“Anh nói xem?” Cô dời mắt đi, không đối mặt với anh.
Vẻ mặt vốn nhẹ nhõm của Bạch Cố Kiềm có dấu hiệu sụp đổ rõ rệt: “Bởi vì anh lừa em hả?”
“Đây chỉ là một trong những nguyên nhân thôi.”
Tiêu Sắt Sắt khẽ cau mày, cô luôn cảm thấy Bạch Cố Kiềm của hiện tại giống như anh bạn nhỏ vừa bướng bỉnh vừa không hiểu chuyện: “Chủ yếu là tôi chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ thật sự gả cho anh thôi, tình cảm mà tôi dành cho anh khi anh mất trí nhớ hoàn toàn như chị gái đối đãi với em trai vậy đó.”
“À thế à…”
Bởi vì câu nói này của cô, sắc mặt Bạch Cố Kiềm hoàn toàn lạnh xuống, trêи mặt lộ ra nụ cười lạnh lùng.
“Lúc trước nói mình là bảo mẫu, bây giờ lại nói tới em trai chị gái, em nóng lòng muốn rủ sạch quan hệ với tôi thế hả?” Anh cúi đầu, dần kề sát vào Tiêu Sắt Sắt.
Cảm giác được áp bách trêи người đối phương, cả người Tiêu Sắt Sắt căng chặt muốn lùi ra sau. Vừa lui được hai bước, sau lưng đã đụng phải vách tường, cô sợ anh lại sấn tới nữa nên khẩn trương giơ tay che trước người.
Từ góc độ của Bạch Cố Kiềm nhìn qua, gương mặt nhỏ trắng nõn của Tiêu Sắt Sắt tràn đầy vẻ hốt hoảng, khóe mắt đỏ lên rất giống một con thú nhỏ bị cạm bẫy bao vây vô lực phản kháng, làm cho nơi tối tăm nào đó trong lòng anh có chút hưng phấn.
Ánh mắt anh dần tĩnh mịch, Tiêu Sắt Sắt cũng nhạy bén nhận ra, cả người cô căng chặt muốn cố hết sức làm mình trông hung dữ một chút.
“Bạch Cố Kiềm, nếu anh còn dám vô lễ với tôi nữa thì tôi sẽ không tha cho anh đâu!”
Vẻ mặt mà cô tự nhận là đã nghiêm nghị uy hϊế͙p͙ trong mắt người ta cũng chỉ như một con mèo sữa đang gào lên mà thôi, nhưng Bạch Cố Kiềm nghe xong lại cảm giác bên tai mềm nhũn, dừng bước chân làm xấu.
Đây là lần đầu tiên cô gọi cả họ lẫn tên anh làm cho anh hiếm khi có cảm giác chột dạ bị gọi tên phê bình.
Đôi tay vốn muốn sờ lên mặt cô lại chuyển thành chống sang vách tường bên cạnh Tiêu Sắt Sắt, trêи mặt nở nụ cười vô lại: “Không phải em nói giống chị em à? Sao chị Sắt Sắt lại sợ em trai của chị thế?”
“Anh cũng không phải là anh của lúc trước…” Tiêu Sắt Sắt cảm thấy khí tràng của mình dần dần giảm đi, chớp mắt nói.
Ý cười của Bạch Cố Kiềm dần chuyển thành ý lạnh: “Đừng có lúc nào cũng nhắc về trước kia, một thằng ngu thì có gì để nhớ chứ.”
Giọng nói của anh vô cùng tệ, trong giọng có vị chua rõ rệt giống như không phải đang mắng mình vậy.
Trong lòng anh vốn cũng không có ý định dùng đôi câu là làm Tiêu Sắt Sắt thay đổi thái độ, bây giờ ngay cả thú vui trêu chọc thanh nhàn cũng mất sạch.
Anh hung dữ quẹt lên cánh môi Tiêu Sắt Sắt một cái: “Đói bụng rồi, đi ăn cơm.”
Nói xong lại kéo Tiêu Sắt Sắt đang còn ngu ngơ ra khỏi nhà vệ sinh.
…
Trải qua sự kiện “thổ lộ trong phòng tắm”, Tiêu Sắt Sắt coi như đã thấy được tác phong làm việc bất ngờ của Bạch Cố Kiềm, trong lòng có hơi khác thường nhưng cô lại cảm thấy có lẽ Bạch Cố Kiềm chỉ là tâm huyết dâng trào, nói không chừng chẳng bao lâu nữa anh sẽ mất hứng thú với cô thôi.
“…”
Tiêu Sắt Sắt chỉ sửng sốt khoảng năm giây, cô không dám tin những lời mình vừa nghe thấy.
Bạch Cố Kiềm thật sự coi cô là vợ chưa cưới của anh? Đây thật sự là một quả bom nặng ký đối với Tiêu Sắt Sắt.
Cô chưa từng nghĩ tới chuyện mình và Bạch Cố Kiềm sẽ có kết quả, hành vi thân mật quá mức của anh lúc trước cũng bị cô liệt vào hàng thói hư tật xấu của đàn ông, muốn lợi dụng. Vì vậy cho dù hai người có từng tiếp xúc thân mật thì cô cũng không cảm thấy quá mập mờ.
Nhưng bây giờ người này chợt mạnh mẽ xông tới xuyên phá tầng giấy này, trong lòng Tiêu Sắt Sắt bắt đầu trở nên phức tạp.
Kể từ sau khi anh khôi phục ký ức, cô vẫn luôn muốn thuyết phục mình hãy phân biệt anh của bây giờ và anh của lúc trước, dù cho có khi tiềm thức sẽ tự động đan xen thành một. Giống như vẻ mặt đáng thương khi nãy của anh, bỏ qua nội dung lời nói thì hoàn toàn không khác gì với Bạch Cố Kiềm lúc mất trí nhớ muốn gọt táo cho cô cả.
Có lẽ Bạch Cố Kiềm nói đúng, A Kiềm bị thương đến ngu dại kia là anh, người đàn ông tính tình kỳ quặc, cố tình làm bậy bây giờ cũng là anh. Nhưng mà như vậy thì sao chứ? Tình cảm của Tiêu Sắt Sắt dành cho A Kiềm trước kia nhiều hơn, giống như đang cảm thông và yêu thương một đứa trẻ, còn đối với Bạch Cố Kiềm trước mặt này thì giận nhiều hơn thích.
Tình cảm và tính tình của anh đều bá đạo ngang ngược, dữ dội nóng bỏng làm cho Tiêu Sắt Sắt không có chút thời gian chuẩn bị tâm lý nào, khiến cô chỉ muốn trốn tránh.
Xúc cảm mềm mại trêи tay làm Tiêu Sắt Sắt tỉnh thần lại, gương mặt tuấn tú của Bạch Cố Kiềm cọ cọ trong lòng bàn tay cô. Thấy cô trầm mặc hồi lâu, anh dần mất kiên nhẫn.
“Vì sao lại không nói gì?” Anh nhíu mày hỏi, hỏi xong lại muốn giơ tay vuốt ve mặt Tiêu Sắt Sắt nhưng bị cô nghiêng đầu tránh đi, còn tiện thể rút tay về.
“Không được.” Tiêu Sắt Sắt không hề nể tình phun ra hai chữ.
“Vì sao chứ?”
“Anh nói xem?” Cô dời mắt đi, không đối mặt với anh.
Vẻ mặt vốn nhẹ nhõm của Bạch Cố Kiềm có dấu hiệu sụp đổ rõ rệt: “Bởi vì anh lừa em hả?”
“Đây chỉ là một trong những nguyên nhân thôi.”
Tiêu Sắt Sắt khẽ cau mày, cô luôn cảm thấy Bạch Cố Kiềm của hiện tại giống như anh bạn nhỏ vừa bướng bỉnh vừa không hiểu chuyện: “Chủ yếu là tôi chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ thật sự gả cho anh thôi, tình cảm mà tôi dành cho anh khi anh mất trí nhớ hoàn toàn như chị gái đối đãi với em trai vậy đó.”
“À thế à…”
Bởi vì câu nói này của cô, sắc mặt Bạch Cố Kiềm hoàn toàn lạnh xuống, trêи mặt lộ ra nụ cười lạnh lùng.
“Lúc trước nói mình là bảo mẫu, bây giờ lại nói tới em trai chị gái, em nóng lòng muốn rủ sạch quan hệ với tôi thế hả?” Anh cúi đầu, dần kề sát vào Tiêu Sắt Sắt.
Cảm giác được áp bách trêи người đối phương, cả người Tiêu Sắt Sắt căng chặt muốn lùi ra sau. Vừa lui được hai bước, sau lưng đã đụng phải vách tường, cô sợ anh lại sấn tới nữa nên khẩn trương giơ tay che trước người.
Từ góc độ của Bạch Cố Kiềm nhìn qua, gương mặt nhỏ trắng nõn của Tiêu Sắt Sắt tràn đầy vẻ hốt hoảng, khóe mắt đỏ lên rất giống một con thú nhỏ bị cạm bẫy bao vây vô lực phản kháng, làm cho nơi tối tăm nào đó trong lòng anh có chút hưng phấn.
Ánh mắt anh dần tĩnh mịch, Tiêu Sắt Sắt cũng nhạy bén nhận ra, cả người cô căng chặt muốn cố hết sức làm mình trông hung dữ một chút.
“Bạch Cố Kiềm, nếu anh còn dám vô lễ với tôi nữa thì tôi sẽ không tha cho anh đâu!”
Vẻ mặt mà cô tự nhận là đã nghiêm nghị uy hϊế͙p͙ trong mắt người ta cũng chỉ như một con mèo sữa đang gào lên mà thôi, nhưng Bạch Cố Kiềm nghe xong lại cảm giác bên tai mềm nhũn, dừng bước chân làm xấu.
Đây là lần đầu tiên cô gọi cả họ lẫn tên anh làm cho anh hiếm khi có cảm giác chột dạ bị gọi tên phê bình.
Đôi tay vốn muốn sờ lên mặt cô lại chuyển thành chống sang vách tường bên cạnh Tiêu Sắt Sắt, trêи mặt nở nụ cười vô lại: “Không phải em nói giống chị em à? Sao chị Sắt Sắt lại sợ em trai của chị thế?”
“Anh cũng không phải là anh của lúc trước…” Tiêu Sắt Sắt cảm thấy khí tràng của mình dần dần giảm đi, chớp mắt nói.
Ý cười của Bạch Cố Kiềm dần chuyển thành ý lạnh: “Đừng có lúc nào cũng nhắc về trước kia, một thằng ngu thì có gì để nhớ chứ.”
Giọng nói của anh vô cùng tệ, trong giọng có vị chua rõ rệt giống như không phải đang mắng mình vậy.
Trong lòng anh vốn cũng không có ý định dùng đôi câu là làm Tiêu Sắt Sắt thay đổi thái độ, bây giờ ngay cả thú vui trêu chọc thanh nhàn cũng mất sạch.
Anh hung dữ quẹt lên cánh môi Tiêu Sắt Sắt một cái: “Đói bụng rồi, đi ăn cơm.”
Nói xong lại kéo Tiêu Sắt Sắt đang còn ngu ngơ ra khỏi nhà vệ sinh.
…
Trải qua sự kiện “thổ lộ trong phòng tắm”, Tiêu Sắt Sắt coi như đã thấy được tác phong làm việc bất ngờ của Bạch Cố Kiềm, trong lòng có hơi khác thường nhưng cô lại cảm thấy có lẽ Bạch Cố Kiềm chỉ là tâm huyết dâng trào, nói không chừng chẳng bao lâu nữa anh sẽ mất hứng thú với cô thôi.