Nắng Gắt

Chương 34

Dịch: Sahara

 

Hai mươi hai năm nay, chưa bao giờ tôi nghe được câu nói nào khiến tôi mất ngủ liên tục trong một tuần như vậy.

 

Cho dù đang ngủ, tôi cũng mơ mơ màng màng không yên.

 

Có một lần tôi đã mơ tới Trang Tự.

 

Thực ra cũng không thể nói là tôi mơ thấy anh ấy, bởi vì anh ấy không hề xuất hiện trong giấc mộng đó.

 

Tôi mơ tôi và Khương Nhuệ ngồi trong vườn hoa nhỏ ở nhà cậu, tôi hào hứng hỏi Khương Nhuệ: “Thế nào hả? Có được hay không? Mau dùng góc nhìn đàn ông của em phân tích cho chị xem đi, liệu bây giờ mà thổ lộ có nắm chắc thành công không?”

 

Khương Nhuệ còn tỏ ra tự tin hơn cả tôi: “Lẽ ra chị phải sớm xông lên rồi ấy chứ! Cần gì phải tốn thời gian tạo cảm tình này nọ, chị gái của em còn cần làm thế sao?”

 

Sau đó chính là hình ảnh tôi hừng hừng khí thế đi tìm Trang Tự.

 

Cơn nóng vã mồ hôi khiến tôi tỉnh giấc.

 

Tôi ôm chăn ngồi dậy, cảm thấy vô cùng may mắn vì hôm nay trước khi đi ngủ nổi hứng đắp chăn bông, nếu không tỉnh dậy kịp thời thì có lẽ tôi đã phải chứng kiến sự từ chối của anh ấy.

 

Tôi không hề muốn nhớ lại cảnh tượng ấy chút nào.

 

Tuy rằng lúc ấy tôi không cảm thấy khó xử, thậm chí cũng không thấy nản lòng, mà còn lập tức tự tin rằng lần sau sẽ chuẩn bị kĩ càng trước khi tái chiến.

 

Tôi thật sự cảm nhận được sự xấu hổ là sau khi biết anh và Dung Dung đang hẹn hò, tôi gửi tin nhắn xin lỗi anh mà không được hồi âm; là lúc anh phóng ánh mắt lạnh lùng tới tôi khi tôi bị Dung Dung chỉ trích…

 

Nói ra thì, lúc ấy tôi cũng đang tỉ mỉ lên kế hoạch.

 

Tôi nghiêm túc tìm hiểu thông tin về anh, hỏi thanh mai trúc mã của anh về sở thích của anh, bắt Khương Nhuệ thăm dò xem anh ấy thích kiểu con gái thế nào. Buổi tối nằm trên giường tôi ngẫm nghĩ đối chiếu, rồi cười một mình như một đứa ngốc.

 

Lâm Tự Sâm từng nói, anh ấy thức suốt đêm để điều chỉnh kế hoạch thường niên…

 

Cũng là như vậy sao?

 

Tôi bò xuống giường, lấy di động ra xem lại ảnh chụp mà anh ta gửi cho tôi lúc ở Thượng Hải.

 

Màn đêm phủ xuống con sông Hoàng Phố, ly rượu đã vơi một nửa đứng lặng im trên lan can ban công. Vốn dĩ hình ảnh chẳng có cảm xúc gì, nhưng đột nhiên lúc này nó lại khiến tôi cảm thấy từng cơn chua xót.

 

“Đang suy nghĩ xem nên điều chỉnh kế hoạch thường niên như thế nào.”

 

Đó là tin nhắn anh ta gửi cho tôi.

 

Lúc anh ta nhắn những lời này, trong lòng đang chất chứa tâm trạng gì?

 

Lúc anh ta nói “Tôi để em lựa chọn”, trong đầu đang suy nghĩ thế nào?

 

Tôi đã từng thích Trang Tự như thế, nhưng nếu như bảo tôi chạy tới nói với anh, cho anh lựa chọn giữa tôi và Dung Dung, thì thà rằng giết tôi đi còn hơn.

 

Lâm Tự Sâm, vì sao anh ta phải kiên quyết nói ra lời như thế?

 

Tôi buông di động, úp sấp nửa người xuống mặt bàn. Rõ ràng rất buồn ngủ, nhưng tôi biết đêm nay tôi sẽ không tài nào nhắm mắt được.

 

***

 

Ngủ không đủ giấc khiến tôi gần trưa đã díp hai mắt lại, may mà hôm nay lãnh đạo không ở đây. Buổi trưa tới nhà ăn, mùi thơm của thức ăn cũng không khiến tôi vực dậy tinh thần được.

 

“Hi Quang, lần này đi Thượng Hải dự đám cưới, không phải là lại cãi nhau với phó giám đốc Lâm rồi đấy chứ?”

 

Tôi cả kinh, miếng thức ăn đang trên đường vận chuyển đến miệng lập tức rớt xuống bàn.

 

Ân Khiết tỏ ra vô vàn tiếc nuối: “Trời ơi, cái đồ lãng phí nhà cậu. Thịt kho tàu ngon như thế mà ném đi là sao hả? Không thích thì đừng có lấy nhiều chứ.”

 

Ai không thích thịt kho tàu chứ! Mình bị cậu dọa chết thì có! Đang ăn ngon bỗng dưng nói cái từ then chốt ấy ra.

 

Vũ Hoa nhìn miếng thịt rơi trên bàn, cũng nhìn tôi trách móc: “Đúng thế, sợ béo thì cậu cho mình và Ân Khiết là được, đầu bếp mới tới làm thịt kho tàu ngon lắm, quán cơm ở ngoài chẳng ngon như vậy đâu.”

 

“Cam kết tăng lương ấy”, Ân Khiết vừa ăn vừa nói cái gì không rõ, “Chẳng phải năm nay công ty bắt đầu tăng phụ cấp tiền ăn sao? Công ty mình hào phóng như thế, chắc mức tăng lương cuối năm cũng không thấp đâu nhỉ?”

 

“Chưa chắc, nghe các nhân viên lão làng nói năm ngoái không tăng.”

 

“Quý bôn năm nay làm ăn lợi nhuận cao như thế, phong cách làm việc của phó giám đốc Lâm cũng khác. Các cậu xem, người ta vừa đến, ngay cả đồ ăn ở căng-tin cũng ngon hơn đây này.”

 

“Đây đâu phải là chuyện mình anh ấy quyết định? Phải cần tổng công ty phê duyệt mà.”

 

Thấy câu chuyện chuyển tới vấn đề tăng lương, tôi thầm thở phào nhẹ nhõm, không ngờ cơm nước xong xuôi, trên đường trở về phòng làm việc, Ân Khiết lại lôi chuyện cũ ra.

 

“Hi Quang, cậu đắc tội gì với anh Lâm thế?”

 

“… Làm gì có.”

 

“Vậy hôm kia anh ấy gọi cậu đi ghi chép biên bản cuộc họp, sao cậu lại giả vờ bị đau bụng rồi trốn vào WC?”

 

“Làm xong việc đều nhét văn bản cho mình để mình tới phòng anh ấy xin chữ kí. Tại sao phải thế?”

 

“Đúng thế.” Vũ Hoa chen vào, “Lần trước mình và cậu đang đứng trong thang máy, phó giám đốc Lam vừa vào, cậu lập tức cúi đầu nhìn chân. Còn chưa tới tầng, cậu đã vội vã chạy ra làm gì?”

 

Mình rất muốn hỏi, các cậu quan sát tỉ mỉ thế làm gì? >___

 

Mình chỉ không muốn làm đau trái tim nhỏ bé của mình thôi, không được hả???

 

Tôi yên lặng nhìn hai người họ mấy giây, không biết nên “diệt khẩu” hay “bịt miệng” họ lại.

 

“Tối nay chúng ta ra ngoài đi ăn đi, ăn cá chua ngọt và hạt sen nhé nhé?”

 

“Đừng có đánh trống lảng! Thật ra mình thấy không phải cậu đắc tội với phó giám đốc, mà là… Á!!! Sao lại đánh mình? Mình đã kịp nói hết đâu! Có tật giật mình!”

 

Ân Khiết còn đang rên rỉ thì di động của tôi đổ chuông. Tôi đi ra một bên nghe điện, giọng bi phẫn của bác sĩ Phương truyền đến: “Tiểu Nhiếp, mời anh đi ăn cơm đi! Anh sẽ đưa em phiếu giảm giá! Thằng sư đệ mất dạy kia nói là giúp anh viết luận văn, vậy mà giờ lại gọi điện bảo không được. Qua cầu rút ván!!!!”

 

Thế là, buổi tối, tôi cho Ân Khiết và Vũ Hoa leo cây! = =

 

Ngồi đối diện với anh Phương trong một quán ăn mặt đường.

 

“Tên nhãi đó, anh giúp nó nhiều như thế mà nó nói cúp máy là cúp máy. Tiểu Nhiếp à, em nhất định phải nhìn rõ bộ mặt thật của nó!”

 

“…”

 

“Bắt em nằm viện mười ngày là nó làm, không phải anh làm, y đức của anh rất tốt!”

 

“…”

 

“Còn cả chuyện nó cứng đầu đòi ở bệnh viện thảo luận bệnh án với tụi anh, à thì đương nhiên cũng giúp được tụi anh một ít… Với cả chuyện cùng nhau đi ăn nữa? Những chuyện này em đều biết rồi nhỉ. Chuyện nó lừa em tới dự đám cưới của bạn học, chắc không cần anh nói ra đâu nhỉ?”

 

“… không cần.” Tôi ăn mấy miếng,ngẩng lên nói, “Nhưng mà, anh Phương… anh thật sự đang tới làm thuyết khách hả?”

 

Bác sĩ Phương trừng mắt: “Ái chà! Tiểu Nhiếp, em theo thằng sư đệ của anh lâu có khác, tiến bộ rất nhiều!”

 

Anh ta không hề tỏ ra bối rối khi bị vạch trần, tủm tỉm cười: “Anh ấy à, là vì quá buồn chán thôi! Anh sợ bộ dạng này của mình làm ảnh hưởng tới khí chất luận văn! Em gái hiểu không?”

 

 

Kỳ thực tôi không hiểu lắm, luận văn còn có khí chất sao??? >__

 

Tôi chọc đũa vào miếng đầu cá, “Anh ấy… nói với anh hả?”

 

“Cậu ta là đứa trong nóng ngoài lạnh, lúc đầu nếu không phải cần tới anh ra tay giúp đỡ thì sẽ không chịu nói ra là đang theo đuổi em đâu. Tình huống hiện tại, còn cần cậu ta nói ra nữa sao?” Anh Phương thấp giọng nói, “Anh gọi điện cho nó, nó chỉ nói một chữ “bận” rồi cúp máy. Rõ ràng là đang thấy mất mặt đây mà.”

 

Ồ, hóa ra anh ấy nói không có mặt mũi đi gặp người khác là thật!

 

Anh Phương tò mò: “Tiểu Nhiếp à, sư đệ của anh mà em còn không vừa mắt, tiêu chuẩn của em cao lắm hả?”

 

“…”

 

Trời ạ, vì sao tôi phải ngồi đây thảo luận vấn đề tình cảm với sư huynh của Lâm Tự Sâm? Nhưng anh Phương cứ nhẩ định hỏi cho bằng được, tôi đương nhiên không thể làm như không có chuyện gì xảy ra.

 

“Muốn nhận tiền phúc lợi cũng phải đóng bảo hiểm nữa là!” Tôi nhỏ giọng nói một câu.

 

Trên đời này làm gì có cái gì không làm mà được hưởng không chứ?

 

“Phúc lợi gì? Bảo hiểm gì? Em nói cái gì anh không hiểu gì cả! Càng ngày càng thâm sâu, càng ngày càng giống sư đệ của anh. >_

 

“… Anh Phương, ăn cá đi này!”

 

Tôi ân cần gắp cho anh ta một miếng cá chua ngọt.

 

Anh ta ăn rất nhanh, hết hai bát cơm, anh ta đặt đũa xuống, vô cùng hài lòng nói: “Hôm nay anh có ca trực đêm nên không đưa em về được. Để anh gọi điện bảo thằng nhãi kia tới đón em nhé!”

 

Tôi trợn mắt nhìn anh ta: “Sư huynh! Anh làm thế quá là lộ liễu rồi!”

 

Anh Phương xấu hổ nói: “Vậy hả? Haizz… thật ngại quá, bác sĩ ngoại hoa mà, làm phẫu thuật quá mức tỉ mỉ nên cuộc sống thường nhật cô gắng càng đơn giản càng tốt! Thói quen đáng khen ngợi!” = =

 

Trong lúc nghe anh ta nói vớ vẩn, tôi bất giác ngẩng đầu liền trông thấy Lâm Tự Sâm. Anh ấy đang đi qua đại sảnh, đi về phía chúng tôi.

 

Anh Phương thấy tôi nhìn thì cũng quay đầu lại, mở miệng nói: “Thấy không thấy không, sư đệ của anh hồi còn đi học, xách một cặp lồng cơm đi ăn mà dáng vẻ đẹp trai đến nỗi làm nghiêng ngả cả căng-tin. Hôm nay dù đã già một chút (>_

 

“Sư huynh, anh đừng có dọa cô ấy sợ chạy mất!”

 

Giọng nói bình thản của Lâm Tự Sâm vang lên, anh ấy đã tới gần chúng tôi. Vạt chiếc áo bành tô màu tro xám của anh lơ đễnh xẹt qua những sợi tóc buông xõa trên vai tôi.

 

Đột nhiên tôi cảm thấy bầu không khí thật quái dị.

 

Anh cởi áo khoác vắt lên thành ghế, thong dong ngồi xuống: “Em còn chưa ăn cơm, không ngại để em ăn nốt chỗ còn lại chứ?”

 

“Hôm nay Tiểu Nhiếp mời, em ấy không có ý kiến thì anh cũng vô tư thôi!”

 

Đột nhiên tôi cảm thấy bầu không khí thật quái dị.

 

Anh cởi áo khoác vắt lên thành ghế, thong dong ngồi xuống: “Em còn chưa ăn cơm, không ngại để em ăn nốt chỗ còn lại chứ?”

 

“Hôm nay Tiểu Nhiếp mời, em ấy không có ý kiến thì anh cũng vô tư thôi!”

 

Tôi vội vàng lắc đầu, sau đó cúi gằm nhìn cái đầu cá trong bát, nghiêm túc nghiên cứu xem làm thế nào ăn hết.

 

Chờ tôi nghiên cứu xong, anh Phương đã lau miệng. Lâm Tự Sâm không nói câu nào lập tức cầm đũa ăn, có lẽ là rất đói. Cũng phải, càng về cuối năm công ty càng nhiều việc, lại thêm chuyện công trình đang xây dựng xảy ra vấn đề, anh còn phải tới tổng công ty ở Thượng Hải để họp. Giám đốc Trương lại thờ ơ nên anh lại càng bận rộn.

 

Nếu không phải vì anh bận rộn như vậy thì tôi cũng chẳng dễ dàng gì mà trốn tránh được anh.

 

“Đi thôi.”

 

“À… ừm.” Tôi lập tức đứng dậy lấy ví tiền nhưng lại bị Lâm Tự Sâm giữ tay lại.

 

Tôi bất giác ngẩng đầu nhìn anh. Đây là lần đầu tiên trong ngày tôi đối diện với anh.

 

Rõ ràng chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, nhưng tôi lại chú ý được rất nhiều chi tiết trước đây chưa từng thấy, hàng lông mi của anh rất dài khiến đôi mắt trở nên sâu thẳm.

 

“Để tôi.”

 

“Nhưng mà, hôm nay em mời anh Phương…”

 

Đôi mắt sâu ấy chăm chú nhìn tôi: “Trước kia anh đùa giỡn với em, bây giờ đã rõ ràng thế rồi chẳng lẽ còn để em thanh toán tiền?”

 

Tôi không biết nói gì nữa, im lặng rụt tay lại nhìn anh quẹt thẻ, sau đó theo anh rời khỏi nhà hàng.

 

Một luồng khí lạnh và những mớ âm thanh hỗn đập vào mặt tôi.

 

Tôi khẽ co người lại. Lâm Tự Sâm quay nhìn sang tôi: “Tôi đỗ xe gần đây.”

 

“Ừm.” Tôi đáp lại.

 

Đi được vài bước, Lâm Tự Sâm chợt lên tiếng: “Chuyện hôm nay anh Phương tìm em, anh cũng không được biết trước. Những gì anh ấy nói em đừng để bụng.”

 

Đừng để bụng ư?

 

“Anh ấy nói, lần đó em không cần nằm viện mười ngày.”

 

Lâm Tự Sâm “À” một tiếng rồi mỉm cười: “Hóa ra là mách lẻo với em à?”

 

“Anh ấy nói thật hả?”

 

“Ừ, lúc ấy trong đầu đang tính kế, không còn cả y đức nữa, bao nhiêu điều kiện không bình đẳng cũng đành phải đáp ứng cả.”

 

Tôi lại lặng im. Tôi phát hiện bản thân đã đánh giá quá thấp sự bình thản và vô liêm sỉ của Lâm Tự Sâm. Tôi còn tưởng rằng anh ít ra cũng sẽ cảm thấy xấu hổ một chút, nhưng mà, lại đột nhiên nghĩ đến bản thân mình trước đây khi thích người ấy cũng đã từng thẳng thắn như thế.

 

Tôi chợt nghĩ, nếu tôi sớm gặp được Lâm Tự Sâm thì hiện tại sẽ thế nào?

 

Liệu tôi có nhất kiến chung tình với anh?

 

Ai sẽ thích người kia trước?

 

Hai người đều thích thẳng thắn liệu có thể hợp nhau?

 

Uhm, có lẽ cũng không đến nỗi nào…

 

“Nếu em gặp anh trước thì thật tốt.”

 

Vừa nói dứt lời, tôi chợt buồn bã. Sao lại bất giác nói ra suy nghĩ trong lòng như thế?

 

Trời ạ, sao bây giờ cứ gặp Lâm Tự Sâm là tôi lại khác thường như thế?

 

Quả nhiên, Lâm Tự Sâm trầm mặc rất lâu lâu. Ánh đèn chiếu ngược đổ trên mặt anh một cái bóng khiến sắc mặt anh trở nên thần bí khó mà đoán được. Tôi bất an lảng sang chuyện khác: “Anh phải giúp anh Phương viết luận văn sao?”

 

Mãi anh mới đáp lại tôi, giọng thản nhiên: “Ừ, luận văn của anh ấy có liên quan đến chủ để anh từng nghiên cứu trước đây, anh chỉ đưa ra vài ý kiến giúp anh ấy thôi.”

 

Đột nhiên tôi nhớ tới nghi hoặc trước đây: “Anh Phương có biết anh…”

 

Lâm Tự Sâm rất nhanh đã hiểu được lời nói lấp lửng của tôi: “Biết. Lần đó bị tại nạn ngay gần Tô Châu, anh được đưa đến bệnh viện của anh ấy.”

 

Chẳng hiểu sao tôi thấy bực với bác sĩ Phương.

 

“Vậy mà anh ấy còn nhờ anh viết luận văn?” Chẳng khác nào động vào vết sẹo của người khác!

 

Lâm Tự Sâm có vẻ bất ngờ, nghiêng đầu nhìn tôi cười, “Phải đối diện với cuộc sống chứ! Khác người hơn một năm đã đủ rồi, không thể cứ thế cả đời được.”

 

Tôi kinh ngạc.

 

Người đàn ông này lúc nào cũng vô tình mà để lộ ra một sự lơ đễnh khiến người khác bối rối.

 

“Thật ra mấy ngày nay anh đã nghĩ nhiều rồi.” Lâm Tự Sâm thở dài rồi nói: “Hôm đó anh đã quá kích động, khiến em sợ.”

 

Anh đột nhiên lại nhắc đến việc này, tôi muốn giả vờ cũng không nổi, gượng gạo nói: “Đâu có.”

 

“Đâu có cái gì? Sao mà mới mấy ngày mà mắt đã thâm quầng thế kia?” Anh ấy nhìn tôi, nửa dịu dàng, nửa tự trách, “Hi Quang, xin lỗi. Anh không nên nói ra vào lúc anh còn chưa sẵn sàng, khiến em phải suy nghĩ nhiều, xin lỗi.”

 

Tôi khựng chân lại, ngây người nhìn anh.

 

Quen thuộc quá! Thật sự rất giống với những lời tôi đã từng nói.

 

“Xin lỗi, mình không biết cậu và Dung Dung đang hẹn hò, nếu không mình nhất định sẽ không nói với cậu những lời đó. Hy vọng không làm cậu khó xử.”

 

Bất chợt một cơn chua xót trào dâng trong lòng.

 

Điều không nên xin lỗi nhất trên đời này, chính là vì mình thích một người mà phải xin lỗi.

 

“Đừng nói như vậy!”

 

Làm sao tôi có thể nói với anh rằng, tôi rất trân trọng tình cảm của anh, dù không thể tiếp nhận nhưng tôi rất cảm động. Tôi trằn trọc không ngủ nổi là vì không thể báo đáp được tình cảm ấy, chứ không phải vì tránh né anh.

 

Nhưng tiếc là, một người không giỏi ăn nói như tôi, chỉ có thể lặp lại: “Đừng nói như thế.”

 

Ánh mắt anh lộ ra chút e sợ, có lẽ là thấy tôi phản ứng lạ quá.

 

Anh buồn bã nói: “Ừm, anh không nói thế nữa. Nhưng mà, anh đã nói gì mà em phải khóc như thế? Dễ khóc quá!”

 

“Đừng xin lỗi em.”

 

“Được, không xin lỗi nữa,chỉ là vì thấy em cứ tránh mặt anh như thế thật vất vả.” Anh mỉm cười, “Sau này anh không như thế nữa, đảm bảo!”

 

“…”

 

“Vì vậy em cũng đừng trốn tránh anh nữa được không? Em vất vả trốn anh, anh cũng phải vất vả phối hợp, mệt chết đi được.”

 

Hả?

 

Chẳng lẽ mấy hôm nay tôi trốn tránh anh được không phải tôi giỏi sao?

 

Anh cười vẻ bất đắc dĩ, “Ngày nào cũng phải nghĩ cách đi đi về về giữa phân xưởng và Thượng Hải. Ngày mai anh cũng hết cớ để đi Thượng Hải rồi, em đừng trốn nữa được không?”

 

Tôi đột nhiên cảm thấy áy náy, gật đầu bừa: “Uhm.”

 

“Thật?”

 

Lại gật đầu.

 

“Uhm, vậy hôm nay tăng ca với anh nhé?”

 

Tôi gật đầu đến lưng chừng thì giật mình: “Hả?”

 

Thế là tôi lại quay về tới cuộc sống tăng ca hằng ngày với Lâm Tự Sâm. Buổi tối, kết thúc giờ tăng ca, tôi không còn mất ngủ nữa, thậm chí còn ngủ rất ngon.

 

Sáng thức dậy nhìn mình trong gương đã thấy quầng thâm quanh mắt biến mất. Tôi nghiêm túc tự hỏi, có phải bản thân đã nghiện chứng tăng ca quá rồi không, sao mà tăng ca thì ngủ ngon mà không tăng ca lại mất ngủ?

 

Hôm nay lại một ngày bận rộn như mọi khi.

 

Mấy ngày không ở phòng làm việc nên công việc của Lâm Tự Sâm cũng dồn tích lại rất nhiều, mãi đến giờ nghỉ trưa anh vẫn phải ở trong phòng xử lí công việc. Tôi chỉ cần quay đầu một cái là đã có thể nhìn thấy anh sau lớp cửa kính.

 

Đương nhiên cũng không phải tôi cứ rảnh rỗi mà nhìn anh mãi như thế. Công việc của tôi cũng chất đống, sáng phải làm dự thảo tài chính, buổi chiều trong cuộc họp thường niên phải phát phần thưởng nên tôi và người của phòng hậu cần đang ở tầng dưới tiếp nhận.

 

Tiểu Đoàn của phòng hậu cần tôi cũng quen biết. Anh ta kiểm hàng, tôi cầm danh sách để đối chiếu. Chúng tôi vừa làm vừa nói chuyện, Tiểu Đoàn đột nhiên nhắc tới một bộ phim: “Không biết cô đã xem chưa. Nghe nói rất hay đấy, nếu chưa xem thì lần chiếu tới xem đi. Thứ bảy tôi…”

 

“Cô ấy không thích xem bộ phim đó.”

 

Một giọng nói ấm áp bỗng nhiên vang lên.

 

Tôi và Tiểu Đoàn cùng quay đầu lại nhìn, thấy Lâm Tự Sâm cùng với mấy quản lí nhà máy đang đứng sau lưng chúng tôi.

 

Mọi người đều đang sững sờ nhìn anh Lâm Tự Sâm, còn anh vẫn bình tĩnh như thường, nói tiếp: “Lần trước ở rạp chiếu phim mới xem được một nửa cô ấy đã lăn ra ngủ.”

 

Tôi: “…”

 

Rất hay!

 

Bây giờ thì ánh mắt mọi người chuyển phắt sang tôi, trừ Lâm Tự Sâm.

 

Anh ấy vẫn thản nhiên như không: “Anh đàm phán với bên thi công một chút, phương án về hệ thống thoát nước cần phải sửa chữa.”

 

Nếu không phải vị quản lí kia đang mơ mơ màng màng như trên mây thì tôi quả thực sẽ cho rằng mình vừa bị ảo giác.

 

Đoàn người lại nhanh chóng rời đi.

 

Chỉ còn lại tôi và Tiểu Đoàn nhìn nhau, Tiểu Đoàn ngại ngùng cười: “Khi xem phim đó cô ngủ gật thật à?”

 

“Ừ.”

 

Hình như… còn tựa vào vai anh ấy.

 

“Thật ra tôi muốn hỏi cô xem chưa, có hay không? Thứ bảy tôi và bạn gái định đi xem.”

 

“À cũng không quá dở đâu, nửa đầu xem cũng được lắm, tôi ngủ gật là vì…”

 

Vì người bên cạnh mang một khí tức khiến người khác rất an tâm.

 

Kiểm hàng xong, Tiểu Đoàn lên tầng trên gọi người xuống vận chuyển. Tôi ở lại xem qua một lượt rồi ghi chép mấy thứ.

 

Cửa lớn của tòa nhà chỉ còn lại mình tôi.

 

Ghi chép một lúc, tôi dừng bút, đứng đờ người ra, nghĩ ngợi lung tung rồi bật cười.

 

Đột nhiên tôi bị ai đó vỗ vào lưng.

 

Tôi vừa quay đầu lại, Ân Khiết bổ nhào về phía tôi, “Ahhh!!!! Mình nghe nói rồi, Nhiếp Hi Quang, nếu cậu còn phủ nhận phó giám đốc Lâm đang theo đuổi cậu thì mình sẽ tuyệt giao với cậu!”

 

Giống như Lâm Tự Sâm đã nói, chuyện anh ấy theo đuổi tôi không phải là gánh nặng của tôi, tôi cũng không cần phải tỏ ra không dám nhìn mặt người khác. Chỉ là vì hiện tại tôi chưa thể buông tay, nên không có cách nào đón nhận, nhưng tôi không cần phải trốn tránh như vậy.

 

Tôi đã từng dũng cảm theo đuổi một người, tại sao không thể dũng cảm chịu sự theo đuổi của người khác?

 

Tôi thở dài, tựa như buông xuống rất nhiều nỗi lòng.

 

Ân Khiết còn đang lắc cánh tay tôi, ép tôi trả lời. Tôi mỉm cười với cô ấy, đáp lại ánh mắt đầy mong chờ của cô ấy bằng hai chữ: “Đoán đi!”

back top