Chương 202: Hắc y nữ tiền bối
Hiện giờ đã là tháng hai, lại là giữa trưa, gió xuân thổi đến, đã không còn lạnh nhiều nữa.
Vài chung rượu vào trong bao tử, càng khiến mọi người nhiệt huyết phi đằng. Tửu lượng của Dương Thu Trì được xem là không tệ, án đạo lý Bố chánh sứ và mấy lão già kia không phải là đối thủ của hắn, nhưng những người này đều là từ tửu tinh mà nghiên cứu chui ra làm quan, ai cũng đều tửu lượng như biển, lại cố ý phụng thừa, luân phiên kính tửu Dương Thu Trì, khiến hắn uống vô cùng cao hứng, dốc cạn chén liên hồi.
Đang uống đến cực vui, một trận gió mát thổi tới, Dương Thu Trì cảm thấy vô cùng sướng khoái, đứng dậy đi ra ngoài lan can, đưa mắt nhìn về phương xa, thấy trường giang cuồn cuộn chạy về đông, nhất thời hứng khởi, xoay đầu xoya cổ ngâm một bài của Mao lão nhân gia: "Tài ẩm kinh thành thủy, hựu thực vũ xương ngư. Vạn lý trường giang hoàng độ, cực mục Sở thiên thư. Bất quản phong xuy lãng đã, thắng tự nhàn đình tín bộ, kim thiên đắc khoan dư. Tử tại Xuyên thượng viết: Thệ giả như tư phủ!" (Bài Thủy Điều Ca Đầu của Mao Trạch Đông)
(Tạm dịch : Ta đã từng uống nước Trường Sa, nếm cá Vũ Xương. Vượt Trường Giang quanh co vạn dặm, tận mắt chứng kiến trời Sở. Không cần quản gió vùi sóng dập, thắng ở chổ nhàn tãn tự tin, hôm nay rỗi rảnh nơi này, từng nghe bậc thầy đã viết: Chết, là đi vào cõi vinh hằng mặc cho nước sông trôi.)
"Bài từ hay! Hai chó câu 'Tỉnh thị nhàn đình tín bộ!" Tả bố chánh sứ vỗ tay nói, 'Dương đại nhân đêm qua lực xoay tình thế, chính là nhàn đình tín bộ, và chỉ có nhân vật hùng tài đại lược như Dương đại nhân, mới có thể ngâm được thi từ hay như thế này a!"
Dương Thu Trì cười thầm: "Đem ta mà so với Mao lão nhân gia à? Ha ha, hay là bắt chước một câu của Lưu Hải Khâm a: Vậy thì ta không thể sánh được đâu!"
Đề hình án sát Thi đại nhân cũng tán: "Đúng a, Dương đại nhân quả thật là văn võ song toàn!" Dừng một chút, y lại kính tửu đề nghị: "Dương đại nhân dường như chỉ phí còn một nửa, chúng ta sao không thỉnh đai nhân đọc nửa bài phí còn lại ra, tôi lệnh cho người khắc bia ở đây, Hoàng Hạc lâu là có thêm một danh thắng, có thêm một giai thoại a!"
Mọi người vô tay cho là phải, Tả bố chánh sứ nâng chén lến đề nghị: "Tôi và mọi người ở đây cùng kính đại nhân một chung được không ạ?" Mọi người đều tán đồng, nâng chén hướng về phía Dương Thu Trì tỏ ý: "Dương đại nhân, thỉnh!" Rồi uống cạn sạch một hơi.
"Các vị đại nhân, thỉnh!" Dương Thu Trì cũng nâng chén uống cạn.
Trở về cổ đại, đạo văn thơ của Mao chủ tịch không bị phát giác, còn được nở mặt nở mày, Dương Thu Trì đắc ý vô cùng, lòng nghĩ, nếu như bài từ của Ma chủ tịch bị bản thân hắn ngâm tụng xong, lại bị bõn họ khắc lưu lại tại Hoàng Hạc lâu, mấy trăm năm sau, Mao chủ tịch lại muốn ngâm tụng bài từ này, lúc đó không biết là ai sao chép của ai, thế mới thực là tức cười a.
Nghĩ đến đây, Dương Thu Trì định mở miệng đọc phần sau của bài từ ra, đột nhiên động tâm, thầm kêu không ổn, vì phần sau của bài từ Mao chủ tịch làm có hai câu "Nhất kiều phi giá nam bắc" "Canh lập tây giang thạch bích", ý nói chính là việc đang thi công xây dựng cây cầu lớn tại Vũ Hán bắc ngang Trường Giang và kế hoạch xây dựng một trạm thủy điện lớn sau này (Xem chú thích). Những người ở đây đều xuất thân từ cử nhân và tiến sĩ, nhất định sẽ hỏi một hai câu về hàm nghĩa của chúng, vậy làm sao bây giờ? Hắn nhất thời bán khắc không nghĩ ra câu nào có thể thay cho hai câu này, lòng hơi gấp, trán rịn cả mồ hôi.
Chính vào lúc này, một tiếng động cực lớn vang lên, một đạo hắc ảnh từ trên trời rơi xuống!
Người sao có thể từ trên không đáp xuống được? Sợi dây sau lưng đã giải thích điều đó, người này dùng một sợi dây từ ngoài phóng tiến vào lầu. Nhưng nếu từ trong nhìn ra, dường như thiên không có một ngừơi bay đến.
Tống Vân Nhân thấy người này mặc quần áo đen, tức thời hất tay, thò ra một thanh đoản kiếm, quát chìm một tiếng. Nhưng hắc y nhân kia chỉ phất tay một cái, Tống Vân Nhi bị chấn lùi về sau hai bước.
Hắc y nhân chợt vươn tay trái chộp tay Dương Thu Trì, hắn tức thời cảm thấy toàn thân tê dại, không động đậy gì được. Người này nhất định là dư đảng của Kiến Văn sai đến ám sát hắn, nên lòng hắn vô cùng kinh hải, muốn rút tay thối lui, nhưng hai cánh tay dường như không còn thuộc vê bản thân hắn nữa.
Tả bố chánh sứ cùng mọi người hoảng sợ hét lớn có thích khác! Tiếp theo đó họ chui trốn vào dưới bàn, Đô chỉ huy sứ Vũ đại nhân nâng một cái ghế lên định xông tới, nhưng thấy Dương Thu Trì đã bị bắt, y lại không giỏi về chuyện đánh đấp trong không gian gần, sợ làm bị thương Dương Thu Trì, cho nên nhất thời do dự không biết nên làm thế nào cho phải.
Nguyệt Thiền kêu thét lên định nhào đến giằng lại Dương Thu Trì, bị Hạ Bình giữ lại. Hạ Bình tùy cơ rút trường kiếm ra, phi thân phóng lên.
Nam Cung Hùng đứng cách đó xa hơn, nhưng chút thời gian này cũng đủ y sử thế đại bằng triển cánh, đơn đao xông tới hắc y nhân.
Cùng lúc đó, hàn quang lóe lên, đoản kiếm của Tống Vân Nhi lần nữa đâm tới hắc y nhân .
Tay trái của hắc y nhân đó vẫn còn giữ chặt Dương Thu Trì, đoản kiếm ở tay phải chợt huy, tiếng lanh canh vang lên rất ngọt, thân hình của y đột nhiên rúng động, nhưng vẫn giữ chặt Dương Thu Trì.
Tống Vân Nhi bị chấn lui lại một bước, Nam Cung Hùng thì lùi hai bước, còn Hạ Bình lui liên tiếp năm sáu bước, rồi đụng mạnh vào bàn tiệc, khiến cho chén đĩa chung rượu rớt hết xuống đất!
Tống Vân Nhi, Nam Cung Hùng là hai đại cao thủ, cộng thêm Hạ Bình ba người dùng toàn lực đánh một chiêu như thế mà chỉ khiến hắc y nhân lắc lư người, hơn nữa một tay còn giữ chặt Dương Thu Trì, võ công cao đến nỗi khiến người ta kinh hãi.
Hắc y nhân khen một câu: "Hảo công phu!" Nghe thanh âm giống như chuông ngân, rõ ràng y là một nữ tử. Hắc y nhân thấy hai người còn muốn xông lên, cổ tay khẽ lắc, thanh đoản kiếm đã kề sát cổ Dương Thu Trì.
Tống Vân Nhi và Nam Cung Hùng tức thời dừng chân, Tống Vân Nhi tái hẳn sắc mặt, nhìn hắc y nhân trừng trừng như muốn nói gì đó, nhưng bờ môi rung động một hồi mà chẳng nói được tiếng nào.
Lúc này, Hạ Bình thở hỗn hễn lấy lại hơi xong, đột nhiên tĩnh ngộ, kêu lên thật lớn: "Ả chính là người bắt nhị phu nhân đi! Đừng để ả chạy thoát!"
Nhưng lời này đã trễ mất rồi, hắc y nhân đã xốc Dương Thu Trì giữ dưới nách, đột nhiên lùi ra sau bay xuống dưới, đoản kiếm trong tay đã biết mất không còn thấy nữa, tay không chộp lấy một sợ dây thừng dài thòng xuống dưới Hoàng Hạc lâu, từ cao hạ xuống đất thật nhanh.
Dương Thu Trì bị hắc y nhân kẹp dưới nách, chẳng động đậy được chút nào, chờ cho hắc y nhân phóng vào không trung, do đầu của Dương Thu Trì hướng ra ngoài, không thấy được hắc y nhân chộp giữ sợ thừng ở sau lưng, thấy tự thân bay nhanh xuống dưới, lướt qua từng tầng lâu son gác tía, tim đập rộn vì rơi xuống quá nhanh, thậm chí còn cho là hắc y nhân ôm mình nhảy lầu cùng tự vẫn, sợ hãi kêu thét lên.
Chính vào lúc Dương Thu Trì kinh khủng chờ đợi sọ não của mình va vào đá xanh nát bét, chờ đợi tử thần đến rước, thì thân hình chợt chấn động dừng hẳn lại, không hề chết, lòng vui sướng không gì tả được.
Quan binh nha dịch dưới lầu kêu lên: "Người nào đó! Dừng lại!" Rồi cùng vác đao thương phóng tới, nhưng khi thấy Dương Thu Trì bị hắc y nhân kẹp vào nách, ném chuột sợ vỡ đồ, chỉ còn biết lớn tiếng hò hét nhưng không dám tiến lên chặn đánh.
Từ giữa không trung chợt nghe tiếng của Tống Vân Nhi: "Chờ đó! Y là ca ca của ta! Đừng bắt y!" Thanh âm nhanh chóng tiến tới gần, chính là Tống Vân Nhi thuận theo sợi dây thừng để lại đó tụt nhanh xuống.
Dương Thu Trì cảm thấy rất ấm lòng, cảm thấy thời khắc này Tống Vân Nhi đối với bản thân trọng yếu như thế nào, nhưng không đợi hắn tiếp tục cảm khái, hắc y nhân kia đã mang hắn nhanh chóng phóng ra ngoài.
Lời của Hạ Bình Dương Thu Trì cũng đã nghe rõ, lòng vừa kinh vừa mừng, nữ tử này chẳng lẽ là võ lâm nữ tiền bối hay sao? Và cũng là bà già mắc dịch cướp hai tiểu thiếp của hắn đây sao? Không đúng a, Dương Thu Trì tuy không nhìn thấy mặt nàng ta, nhưng từ cánh tay giữa chặt hắn, có thể thấy da dẻ trắng mịn non tơ, cho thấy nữ tử này tối đa là ba chục tuổi, chẳng lẽ nàng ta tự xưng mình là lão thân, thuần túy là đánh lừa dư luận mà thôi?
Dương Thu Trì hiện giờ không còn cách gì suy xét vấn đề này, mặt của hắn hướng ra ngoài lại bị kẹp dưới nách nữ tử, thân hình mềm nhũn chẳng động đậy được gì, chỉ nhìn thấy từng gốc cây ngọn cỏ nhanh chóng trôi đi về phía sau, phía sau không ngừng truyền lại tiếng gọi của Tống Vân Nhi và Nam Cung Hùng, so ra là hai người vẫn đuổi theo không bỏ.
Đến lúc này, thân hắn chợt chuyển, tiếp đó là bịt một tiếng, mặt Dương Thu Trì bị quẳng áp sát vào lưng một con ngựa màu hồng.
Tiếp theo đó, toàn thân hắc bị một cái hắc bố bao kín. Hắc y nhân phóng lên ngựa, tay án lên lưng Dương Thu Trì, giật cương ra roi, hai đùi ép chặt vào bụng ngựa, con ngựa hí dài rồi chạy đi nhanh như điện xét.
Thớt ngực này hiển nhiên là thần câu, Dương Thu Trì tuy bị bó trong một cái bố, nhưng mặt thò ra chúc xuống dưới còn nhìn rõ tình hình dưới đất. Hắn chứng kiến mặt đất đã bắt đầu nảy mầm xanh không ngừng trôi về phía sau, tốc độ so với lúc nảy nhanh hơn nhiều. Tốc độ của người đương nhiên không thể sánh với ngựa. Tiếng gọi của Tống Vân Nhi càng lúc càng xa, sau đó không còn nghe thấy nữa.
Cho dù con ngựa này là thần câu, khi chạy nhanh vẫn xóc vô cùng. Xương sườn của Dương Thu Trì bị áp trên yên ngựa, theo sự dằn xóc ấy cảm thấy càng lúc càng đau, khiến hắn không khỏi nghĩ tới không biết trong Thiên Long Bát Bộ của Kim Dung, khi Đoàn Dự bị Mộc Uyển Thanh bắt được, cũng bị đặt lên lưng ngựa chạy đi thế này sẽ có cảm giác gì. Chỉ có điều, chẳng hiểu người bắt hắn đây có phải là mỹ nữ giống như Mộc Uyển Thanh kia không.
Nếu có chết trong tay của mỹ nữ, cũng ứng với câu: "Mẫu đơn hoa hạ tử, tố quỷ dã phong lưu." (Chết dưới hoa mẫu đơn, cho dù làm quỷ cũng phong lưu - Ý nói chết dưới tay phụ nữ, dù sao cũng cảm thấy phong lưu sung sướng). Nhưng mà, thứ phong lưu này một khi chính thức rơi vào đầu hắn, nửa điểm thi ý cũng không có a!
Nữ tử đó không nói gì, chỉ một mực thúc ngựa ra roi. Dương Thu Trì bị nàng ta đè ép, toàn thân tê nhức động đậy không được, nhưng miệng dù sao vẫn còn có thể hoạt động. Nữ tử này cướp đi tiểu thiếp của mình, hiện giờ còn bắt mình đi, rốt cuộc là muốn làm cái gì, sao lại khẩn trương làm vậy. Hắn vừa tức vừa hận cất giọng hỏi: "Ê! Ngươi là ai? Bắt ta làm cái gì?"
Nữ tử đó không hề để ý đến hắn.
"Ngươi câm rồi hả?"
Vẫn không trả lời, chỉ có tiếng vó ngựa cấp xúc.
"Ta đoán ra rồi, ngươi là con mẹ xấu kinh ghớm ghiếc, cho nên mới che mặt không dám gặp người!"
Bốp! Mông đít của Dương Thu Trì bị ngay một cái vỗ cực mạnh và đau điếng! Dương Thu Trì kêu lên một tiếng thảm thiết, sau đó ráng nhịn đau cười ha hả tiếp: "Thẹn quá hóa giận, bị ta đoán trúng rồi phải không, ha ha ha ha... ối da!" Mông đít lại ăn thêm một cái đét nữa.
"Ê! Ngươi là một cô nương mà sao lại đi vỗ mông đàn ông thế, không biết thẹn à?"
Bốp! Lại một cái đét đít rõ to. Chờ Dương Thu Trì kêu thảm thiết xong rồi tạm ngưng lại, nữ nhân kia mới lạnh lùng bảo: "ngươi còn dám nói nhăng nói cuội nữa, ta đem ngươi treo ở sau ngựa kéo lôi đi!"
Dương Thu Trì sợ hãi nín miệng ngay, nghĩ đến chuyện Đoàn Dự chẳng phải là bị Mộc Uyển Thanh dày vò như vậy sao. Ả này có phải là Mộc Uyển Thanh không vậy cà, sao ý nghĩ lại giống nhau thế? Cái khổ trước mắt không chịu là tốt hơn, cho nên hắn không dám nói loạn nữa.
Nữ tử kia thấy Dương Thu Trì im miệng không dám nói nữa, hừ lạnh một tiếng, tiếp tục giục ngựa phi bôn. Chạy khoảng tàn một nén hương, thì ả cho ngựa rời đường lớn, rẻ vào đường nhỏ tiếp tục chạy đi.
Chú thích:
Phần sau của bài từ do Mao Trạch Đông sáng tác là:
"Phong, tường động,
Quy, xà tỉnh.
Khởi hoằng đồ!
Nhất kiều phi giá nam bắc, tiệm đạp biến thong đồ
Cánh lập Tây Giang thạch bích, triệt đoạn Vu Sư vân vũ
Cao giáp xuất bình hồ, Thần Nữ ứng vô thắc, Đán kinh thế giới thù "
Tạm dịch:
Gió, buồm động
Rùa, rắn im
Khởi chí lớn
Một cầu nối liền nam bắc, để thông thoáng bước đường.
Lập dãy tường đá chặn dòng Tây, ngăn cách gió mưa trên đỉnh Vu Sư.
Núi con sẽ xuất hồ phẳn, Thần Nữ cũng ngạc nhiên, kinh cho thế gian biến đổi.
Sông Trường Giang nổi tiếng hung dữ nhất Trung Quốc. Mao Trạch Đông đã mong mỏi biến con sông này thành một nguồn nước phát triển nông nghiệp và nuôi dưỡng hàng tỷ dân Trung Quốc. Với ông, thuần hóa con sông này còn mang ý nghĩa chinh phục thiên nhiên, với núi sông và thần thánh. Ông chỉ dự tính thế, không ngờ 16 năm sau khi mất, dự án xây đập thủy điện chinh phục dòng sông đã được chấp thuận trên nguyên tắc (năm 1992) và chính thức khởi công, hoàn tất vào năm 2004.
Hiện giờ đã là tháng hai, lại là giữa trưa, gió xuân thổi đến, đã không còn lạnh nhiều nữa.
Vài chung rượu vào trong bao tử, càng khiến mọi người nhiệt huyết phi đằng. Tửu lượng của Dương Thu Trì được xem là không tệ, án đạo lý Bố chánh sứ và mấy lão già kia không phải là đối thủ của hắn, nhưng những người này đều là từ tửu tinh mà nghiên cứu chui ra làm quan, ai cũng đều tửu lượng như biển, lại cố ý phụng thừa, luân phiên kính tửu Dương Thu Trì, khiến hắn uống vô cùng cao hứng, dốc cạn chén liên hồi.
Đang uống đến cực vui, một trận gió mát thổi tới, Dương Thu Trì cảm thấy vô cùng sướng khoái, đứng dậy đi ra ngoài lan can, đưa mắt nhìn về phương xa, thấy trường giang cuồn cuộn chạy về đông, nhất thời hứng khởi, xoay đầu xoya cổ ngâm một bài của Mao lão nhân gia: "Tài ẩm kinh thành thủy, hựu thực vũ xương ngư. Vạn lý trường giang hoàng độ, cực mục Sở thiên thư. Bất quản phong xuy lãng đã, thắng tự nhàn đình tín bộ, kim thiên đắc khoan dư. Tử tại Xuyên thượng viết: Thệ giả như tư phủ!" (Bài Thủy Điều Ca Đầu của Mao Trạch Đông)
(Tạm dịch : Ta đã từng uống nước Trường Sa, nếm cá Vũ Xương. Vượt Trường Giang quanh co vạn dặm, tận mắt chứng kiến trời Sở. Không cần quản gió vùi sóng dập, thắng ở chổ nhàn tãn tự tin, hôm nay rỗi rảnh nơi này, từng nghe bậc thầy đã viết: Chết, là đi vào cõi vinh hằng mặc cho nước sông trôi.)
"Bài từ hay! Hai chó câu 'Tỉnh thị nhàn đình tín bộ!" Tả bố chánh sứ vỗ tay nói, 'Dương đại nhân đêm qua lực xoay tình thế, chính là nhàn đình tín bộ, và chỉ có nhân vật hùng tài đại lược như Dương đại nhân, mới có thể ngâm được thi từ hay như thế này a!"
Dương Thu Trì cười thầm: "Đem ta mà so với Mao lão nhân gia à? Ha ha, hay là bắt chước một câu của Lưu Hải Khâm a: Vậy thì ta không thể sánh được đâu!"
Đề hình án sát Thi đại nhân cũng tán: "Đúng a, Dương đại nhân quả thật là văn võ song toàn!" Dừng một chút, y lại kính tửu đề nghị: "Dương đại nhân dường như chỉ phí còn một nửa, chúng ta sao không thỉnh đai nhân đọc nửa bài phí còn lại ra, tôi lệnh cho người khắc bia ở đây, Hoàng Hạc lâu là có thêm một danh thắng, có thêm một giai thoại a!"
Mọi người vô tay cho là phải, Tả bố chánh sứ nâng chén lến đề nghị: "Tôi và mọi người ở đây cùng kính đại nhân một chung được không ạ?" Mọi người đều tán đồng, nâng chén hướng về phía Dương Thu Trì tỏ ý: "Dương đại nhân, thỉnh!" Rồi uống cạn sạch một hơi.
"Các vị đại nhân, thỉnh!" Dương Thu Trì cũng nâng chén uống cạn.
Trở về cổ đại, đạo văn thơ của Mao chủ tịch không bị phát giác, còn được nở mặt nở mày, Dương Thu Trì đắc ý vô cùng, lòng nghĩ, nếu như bài từ của Ma chủ tịch bị bản thân hắn ngâm tụng xong, lại bị bõn họ khắc lưu lại tại Hoàng Hạc lâu, mấy trăm năm sau, Mao chủ tịch lại muốn ngâm tụng bài từ này, lúc đó không biết là ai sao chép của ai, thế mới thực là tức cười a.
Nghĩ đến đây, Dương Thu Trì định mở miệng đọc phần sau của bài từ ra, đột nhiên động tâm, thầm kêu không ổn, vì phần sau của bài từ Mao chủ tịch làm có hai câu "Nhất kiều phi giá nam bắc" "Canh lập tây giang thạch bích", ý nói chính là việc đang thi công xây dựng cây cầu lớn tại Vũ Hán bắc ngang Trường Giang và kế hoạch xây dựng một trạm thủy điện lớn sau này (Xem chú thích). Những người ở đây đều xuất thân từ cử nhân và tiến sĩ, nhất định sẽ hỏi một hai câu về hàm nghĩa của chúng, vậy làm sao bây giờ? Hắn nhất thời bán khắc không nghĩ ra câu nào có thể thay cho hai câu này, lòng hơi gấp, trán rịn cả mồ hôi.
Chính vào lúc này, một tiếng động cực lớn vang lên, một đạo hắc ảnh từ trên trời rơi xuống!
Người sao có thể từ trên không đáp xuống được? Sợi dây sau lưng đã giải thích điều đó, người này dùng một sợi dây từ ngoài phóng tiến vào lầu. Nhưng nếu từ trong nhìn ra, dường như thiên không có một ngừơi bay đến.
Tống Vân Nhân thấy người này mặc quần áo đen, tức thời hất tay, thò ra một thanh đoản kiếm, quát chìm một tiếng. Nhưng hắc y nhân kia chỉ phất tay một cái, Tống Vân Nhi bị chấn lùi về sau hai bước.
Hắc y nhân chợt vươn tay trái chộp tay Dương Thu Trì, hắn tức thời cảm thấy toàn thân tê dại, không động đậy gì được. Người này nhất định là dư đảng của Kiến Văn sai đến ám sát hắn, nên lòng hắn vô cùng kinh hải, muốn rút tay thối lui, nhưng hai cánh tay dường như không còn thuộc vê bản thân hắn nữa.
Tả bố chánh sứ cùng mọi người hoảng sợ hét lớn có thích khác! Tiếp theo đó họ chui trốn vào dưới bàn, Đô chỉ huy sứ Vũ đại nhân nâng một cái ghế lên định xông tới, nhưng thấy Dương Thu Trì đã bị bắt, y lại không giỏi về chuyện đánh đấp trong không gian gần, sợ làm bị thương Dương Thu Trì, cho nên nhất thời do dự không biết nên làm thế nào cho phải.
Nguyệt Thiền kêu thét lên định nhào đến giằng lại Dương Thu Trì, bị Hạ Bình giữ lại. Hạ Bình tùy cơ rút trường kiếm ra, phi thân phóng lên.
Nam Cung Hùng đứng cách đó xa hơn, nhưng chút thời gian này cũng đủ y sử thế đại bằng triển cánh, đơn đao xông tới hắc y nhân.
Cùng lúc đó, hàn quang lóe lên, đoản kiếm của Tống Vân Nhi lần nữa đâm tới hắc y nhân .
Tay trái của hắc y nhân đó vẫn còn giữ chặt Dương Thu Trì, đoản kiếm ở tay phải chợt huy, tiếng lanh canh vang lên rất ngọt, thân hình của y đột nhiên rúng động, nhưng vẫn giữ chặt Dương Thu Trì.
Tống Vân Nhi bị chấn lui lại một bước, Nam Cung Hùng thì lùi hai bước, còn Hạ Bình lui liên tiếp năm sáu bước, rồi đụng mạnh vào bàn tiệc, khiến cho chén đĩa chung rượu rớt hết xuống đất!
Tống Vân Nhi, Nam Cung Hùng là hai đại cao thủ, cộng thêm Hạ Bình ba người dùng toàn lực đánh một chiêu như thế mà chỉ khiến hắc y nhân lắc lư người, hơn nữa một tay còn giữ chặt Dương Thu Trì, võ công cao đến nỗi khiến người ta kinh hãi.
Hắc y nhân khen một câu: "Hảo công phu!" Nghe thanh âm giống như chuông ngân, rõ ràng y là một nữ tử. Hắc y nhân thấy hai người còn muốn xông lên, cổ tay khẽ lắc, thanh đoản kiếm đã kề sát cổ Dương Thu Trì.
Tống Vân Nhi và Nam Cung Hùng tức thời dừng chân, Tống Vân Nhi tái hẳn sắc mặt, nhìn hắc y nhân trừng trừng như muốn nói gì đó, nhưng bờ môi rung động một hồi mà chẳng nói được tiếng nào.
Lúc này, Hạ Bình thở hỗn hễn lấy lại hơi xong, đột nhiên tĩnh ngộ, kêu lên thật lớn: "Ả chính là người bắt nhị phu nhân đi! Đừng để ả chạy thoát!"
Nhưng lời này đã trễ mất rồi, hắc y nhân đã xốc Dương Thu Trì giữ dưới nách, đột nhiên lùi ra sau bay xuống dưới, đoản kiếm trong tay đã biết mất không còn thấy nữa, tay không chộp lấy một sợ dây thừng dài thòng xuống dưới Hoàng Hạc lâu, từ cao hạ xuống đất thật nhanh.
Dương Thu Trì bị hắc y nhân kẹp dưới nách, chẳng động đậy được chút nào, chờ cho hắc y nhân phóng vào không trung, do đầu của Dương Thu Trì hướng ra ngoài, không thấy được hắc y nhân chộp giữ sợ thừng ở sau lưng, thấy tự thân bay nhanh xuống dưới, lướt qua từng tầng lâu son gác tía, tim đập rộn vì rơi xuống quá nhanh, thậm chí còn cho là hắc y nhân ôm mình nhảy lầu cùng tự vẫn, sợ hãi kêu thét lên.
Chính vào lúc Dương Thu Trì kinh khủng chờ đợi sọ não của mình va vào đá xanh nát bét, chờ đợi tử thần đến rước, thì thân hình chợt chấn động dừng hẳn lại, không hề chết, lòng vui sướng không gì tả được.
Quan binh nha dịch dưới lầu kêu lên: "Người nào đó! Dừng lại!" Rồi cùng vác đao thương phóng tới, nhưng khi thấy Dương Thu Trì bị hắc y nhân kẹp vào nách, ném chuột sợ vỡ đồ, chỉ còn biết lớn tiếng hò hét nhưng không dám tiến lên chặn đánh.
Từ giữa không trung chợt nghe tiếng của Tống Vân Nhi: "Chờ đó! Y là ca ca của ta! Đừng bắt y!" Thanh âm nhanh chóng tiến tới gần, chính là Tống Vân Nhi thuận theo sợi dây thừng để lại đó tụt nhanh xuống.
Dương Thu Trì cảm thấy rất ấm lòng, cảm thấy thời khắc này Tống Vân Nhi đối với bản thân trọng yếu như thế nào, nhưng không đợi hắn tiếp tục cảm khái, hắc y nhân kia đã mang hắn nhanh chóng phóng ra ngoài.
Lời của Hạ Bình Dương Thu Trì cũng đã nghe rõ, lòng vừa kinh vừa mừng, nữ tử này chẳng lẽ là võ lâm nữ tiền bối hay sao? Và cũng là bà già mắc dịch cướp hai tiểu thiếp của hắn đây sao? Không đúng a, Dương Thu Trì tuy không nhìn thấy mặt nàng ta, nhưng từ cánh tay giữa chặt hắn, có thể thấy da dẻ trắng mịn non tơ, cho thấy nữ tử này tối đa là ba chục tuổi, chẳng lẽ nàng ta tự xưng mình là lão thân, thuần túy là đánh lừa dư luận mà thôi?
Dương Thu Trì hiện giờ không còn cách gì suy xét vấn đề này, mặt của hắn hướng ra ngoài lại bị kẹp dưới nách nữ tử, thân hình mềm nhũn chẳng động đậy được gì, chỉ nhìn thấy từng gốc cây ngọn cỏ nhanh chóng trôi đi về phía sau, phía sau không ngừng truyền lại tiếng gọi của Tống Vân Nhi và Nam Cung Hùng, so ra là hai người vẫn đuổi theo không bỏ.
Đến lúc này, thân hắn chợt chuyển, tiếp đó là bịt một tiếng, mặt Dương Thu Trì bị quẳng áp sát vào lưng một con ngựa màu hồng.
Tiếp theo đó, toàn thân hắc bị một cái hắc bố bao kín. Hắc y nhân phóng lên ngựa, tay án lên lưng Dương Thu Trì, giật cương ra roi, hai đùi ép chặt vào bụng ngựa, con ngựa hí dài rồi chạy đi nhanh như điện xét.
Thớt ngực này hiển nhiên là thần câu, Dương Thu Trì tuy bị bó trong một cái bố, nhưng mặt thò ra chúc xuống dưới còn nhìn rõ tình hình dưới đất. Hắn chứng kiến mặt đất đã bắt đầu nảy mầm xanh không ngừng trôi về phía sau, tốc độ so với lúc nảy nhanh hơn nhiều. Tốc độ của người đương nhiên không thể sánh với ngựa. Tiếng gọi của Tống Vân Nhi càng lúc càng xa, sau đó không còn nghe thấy nữa.
Cho dù con ngựa này là thần câu, khi chạy nhanh vẫn xóc vô cùng. Xương sườn của Dương Thu Trì bị áp trên yên ngựa, theo sự dằn xóc ấy cảm thấy càng lúc càng đau, khiến hắn không khỏi nghĩ tới không biết trong Thiên Long Bát Bộ của Kim Dung, khi Đoàn Dự bị Mộc Uyển Thanh bắt được, cũng bị đặt lên lưng ngựa chạy đi thế này sẽ có cảm giác gì. Chỉ có điều, chẳng hiểu người bắt hắn đây có phải là mỹ nữ giống như Mộc Uyển Thanh kia không.
Nếu có chết trong tay của mỹ nữ, cũng ứng với câu: "Mẫu đơn hoa hạ tử, tố quỷ dã phong lưu." (Chết dưới hoa mẫu đơn, cho dù làm quỷ cũng phong lưu - Ý nói chết dưới tay phụ nữ, dù sao cũng cảm thấy phong lưu sung sướng). Nhưng mà, thứ phong lưu này một khi chính thức rơi vào đầu hắn, nửa điểm thi ý cũng không có a!
Nữ tử đó không nói gì, chỉ một mực thúc ngựa ra roi. Dương Thu Trì bị nàng ta đè ép, toàn thân tê nhức động đậy không được, nhưng miệng dù sao vẫn còn có thể hoạt động. Nữ tử này cướp đi tiểu thiếp của mình, hiện giờ còn bắt mình đi, rốt cuộc là muốn làm cái gì, sao lại khẩn trương làm vậy. Hắn vừa tức vừa hận cất giọng hỏi: "Ê! Ngươi là ai? Bắt ta làm cái gì?"
Nữ tử đó không hề để ý đến hắn.
"Ngươi câm rồi hả?"
Vẫn không trả lời, chỉ có tiếng vó ngựa cấp xúc.
"Ta đoán ra rồi, ngươi là con mẹ xấu kinh ghớm ghiếc, cho nên mới che mặt không dám gặp người!"
Bốp! Mông đít của Dương Thu Trì bị ngay một cái vỗ cực mạnh và đau điếng! Dương Thu Trì kêu lên một tiếng thảm thiết, sau đó ráng nhịn đau cười ha hả tiếp: "Thẹn quá hóa giận, bị ta đoán trúng rồi phải không, ha ha ha ha... ối da!" Mông đít lại ăn thêm một cái đét nữa.
"Ê! Ngươi là một cô nương mà sao lại đi vỗ mông đàn ông thế, không biết thẹn à?"
Bốp! Lại một cái đét đít rõ to. Chờ Dương Thu Trì kêu thảm thiết xong rồi tạm ngưng lại, nữ nhân kia mới lạnh lùng bảo: "ngươi còn dám nói nhăng nói cuội nữa, ta đem ngươi treo ở sau ngựa kéo lôi đi!"
Dương Thu Trì sợ hãi nín miệng ngay, nghĩ đến chuyện Đoàn Dự chẳng phải là bị Mộc Uyển Thanh dày vò như vậy sao. Ả này có phải là Mộc Uyển Thanh không vậy cà, sao ý nghĩ lại giống nhau thế? Cái khổ trước mắt không chịu là tốt hơn, cho nên hắn không dám nói loạn nữa.
Nữ tử kia thấy Dương Thu Trì im miệng không dám nói nữa, hừ lạnh một tiếng, tiếp tục giục ngựa phi bôn. Chạy khoảng tàn một nén hương, thì ả cho ngựa rời đường lớn, rẻ vào đường nhỏ tiếp tục chạy đi.
Chú thích:
Phần sau của bài từ do Mao Trạch Đông sáng tác là:
"Phong, tường động,
Quy, xà tỉnh.
Khởi hoằng đồ!
Nhất kiều phi giá nam bắc, tiệm đạp biến thong đồ
Cánh lập Tây Giang thạch bích, triệt đoạn Vu Sư vân vũ
Cao giáp xuất bình hồ, Thần Nữ ứng vô thắc, Đán kinh thế giới thù "
Tạm dịch:
Gió, buồm động
Rùa, rắn im
Khởi chí lớn
Một cầu nối liền nam bắc, để thông thoáng bước đường.
Lập dãy tường đá chặn dòng Tây, ngăn cách gió mưa trên đỉnh Vu Sư.
Núi con sẽ xuất hồ phẳn, Thần Nữ cũng ngạc nhiên, kinh cho thế gian biến đổi.
Sông Trường Giang nổi tiếng hung dữ nhất Trung Quốc. Mao Trạch Đông đã mong mỏi biến con sông này thành một nguồn nước phát triển nông nghiệp và nuôi dưỡng hàng tỷ dân Trung Quốc. Với ông, thuần hóa con sông này còn mang ý nghĩa chinh phục thiên nhiên, với núi sông và thần thánh. Ông chỉ dự tính thế, không ngờ 16 năm sau khi mất, dự án xây đập thủy điện chinh phục dòng sông đã được chấp thuận trên nguyên tắc (năm 1992) và chính thức khởi công, hoàn tất vào năm 2004.