Chương 209: Là thực hay là ảo?
Cho dù không lười, Dương Thu Trì cũng thật không ngồi dậy nỗi, thở hổn hễn hai hơi nói: "Đa tạ cô, Bạch cô nương."
Có lẽ là ở nơi hoang vắng không có ai bên cạnh, lời nói của Bạch Tố Mai có vẻ thoáng hơn, dịu dàng đáp: "Dương công tử, huynh không cần khách khí, huynh cứu tôi nhiều lần như vậy, tôi chiếu cố huynh một chút cũng là nên lắm."
Dương Thu Trì nghiêng đầu qua nhìn, thấy mình vẫn còn ở trên cái thạch trụ lớn hôm trước, đang nằm trên một khối thạch bản lớn, rất bình thản, rất ấm áp, lúc này mới phát hiện dưới thân có lót một cái nệm dày, trên người cũng đấp một cái mền bông to. Khẩu súng ngắn của hắn cũng được cắm trong bao để ở bên cạnh.
Hồi ức lại một chút, trước khi hôn mê hắn trần truồng như nhộng, hiện giờ... nghĩ vậy liền muốn đưa tay xuống sờ soạng xem sao, coi có y phục hay không, nhưng tay vừa động liền cảm thấy đau như bị châm đâm phải, nhưng hắn cũng ráng đưa tay từ từ di động đến bên chân, sờ sờ... mặc y phục! Y phục rất mềm mịn, áp sát vào da thật dễ chịu.
Ai mặc y phục cho mình? Là Bạch Tố Mai sao? Như vậy nàng ấy chẳng phải đã thấy tất tần tật rồi hay sao?
Dương Thu Trì quẫn bách, nghiêng mặt qua nhìn Bạch Tố Mai, thấy nàng đang nhìn hắn, ánh mắt đầy vẻ ôn nhu. Chẳng lẽ, chẳng lẽ trong lúc hôn mê, những gì hắn làm với cô mỹ nhân ngư trong mộng kia là thật? Như vậy mỹ nhân ngư đó là Bạch Tố Mai sao? Vậy có nghĩa là hắn và nàng chẳng phải đã trải qua cái vụ kia rồi hay sao? Dương Thu Trì vừa kinh vừa mừng, lại không biết phải làm sao, mặt chợt đỏ bừng lên.
Bạch Tố Mai hơi kỳ quái, hỏi: "Dương công tử, công tử sao vậy?"
"Là cô, là ... nàng mặc y phục giúp ta hả?"
Bạch Tố Mai tức thời thẹn thùng đỏ mặt: "Không có a, lúc tôi đến đây thì huynh đã nằm ở đây rồi, trên người mặc bộ áo váy này a." Nói đến đây, nàng chợt che miệng cười khúc khíc, "Nhưng mà, huynh mặc áo quần của nữ, có phải là của nữ tiền bối đó không?"
"Nữ tiền bối? Liễu tiền bối phải không?" Dương Thu Trì cả kinh. "Bà ta đâu? Là bà ta mang cô lên đây hả?"
"Bà ấy họ Liễu sao? Bà ấy bảo tôi chiếu cố huynh, xong đi rồi." Bạch Tố Mai trả lời, đưa bàn tay thon dài lên trán Dương Thu Trì sờ thăm, "Tuy còn nóng, nhưng so với hôm qua đỡ hơn nhiều. Thuốc của tiền bối thật linh diệu, uống thêm hai thang nữa là huynh khỏe hẳn thôi."
Dương Thu Trì hỏi: "Bạch cô nương, sao cô lại lên đây?"
Bạch Tố Mai đáp: "Ngày hôm đó Tống cô nương và hộ vệ của huynh trở về khách sạn, nói huynh bị một nữ tử che mặt áo đen bắt đi rồi, Hạ Bình cô nương còn nói nữ tử đó chính là người lúc trước cướp bắt tiểu thiếp của huynh. Chúng tôi đều rất lo lắng. Tống cô nương mang theo tiểu hắc cẩu cưỡi ngựa đi tìm huynh, tìm đến trời tối mới về."
"Bố chánh sứ càng lo lắng hơn, phái rất nhiều quan binh đi tìm kiếm huynh. Tôi và mẹ tôi cũng lo lắm, mẹ tôi còn khóc nữa, cứ mãi cầu bồ tát che chỡ cho huynh." Hiện giờ thấy Dương Thu Trì bình an rồi, Bạch Tố Mai yên lòng, lời nói cũng nhẹ nhõm yên tâm hơn, "Dương công tử, có phải là vị Liễu tiền bối đó bắt huynh đến đây không?"
"Đúng vậy." Dương Thu Trì gối đầu trên cánh tay của Bạch Tố Mai, mặt dựa vào ngực nàng, mũi ngửi mùi hương thoang thoảng từ người nàng, lòng không khỏi xao động.
Bạch Tố Mai hỏi: "Vị Liễu tiền bối này bắt huynh đến đây làm gì?"
"Bà ấy muốn bức ta bỏ vợ, cưới.... cưới người khác."
A? Bạch Tố Mai cả kinh, nhớ lại năm xưa cha nàng cũng đã làm chuyện này, nếu không phải như vậy thì hiện giờ nàng đã là tiểu thiếp của Dương Thu Trì rồi. Lòng nàng hơi thương cảm, hỏi: "Vậy huynh đáp ứng rồi sao?"
"Nếu mà đáp ứng rồi thì ta đâu có ở đây thụ tội nữa."
"Đúng a, Dương công tử, huynh đối tốt với Tiểu Tuyết tỷ tỷ quá, thà chết cũng không chịu bỏ tỷ ấy." Bạch Tố Mai u uất thở dài, ngẩng đầu nhìn về trời xa, tự lẫm bẫm nói với giọng rất ngưỡng mộ: "Tiểu Tuyết tỷ tỷ quả thật hanh phúc."
Dương Thu Trì có thể nghe từ lời nàng sự ai oán và bất lực, đó chính là sự ai oán đối với vận mệnh của nàng, cho nên hắn vội vã chuyển hướng đề tài, tiếp tục hỏi: "Bạch cô nương, cô còn chưa nói cô sao lại đến được nơi này?"
"Đúng, tôi sao lại quên vậy nhỉ." Bạch Tố Mai cố gượng nụ cười thẹn, "Trưa hôm qua, mẹ tôi nói với hai quan sai áp tống chúng tôi là muốn ra đốt hương ở một cái miếu nào đó ở ngoài thành để cầu bồ tát phù hộ cho huynh. Quan sai rất thông tình lý đáp ứng ngày, rồi mang chúng tôi đánh xe ngựa ra ngoài thành. Sau khi đốt nhang khấn vái xong đi ra, thì Liễu tiền bối xuất hiện khống chế hai quan sai đó, bắt tôi lên một thớt ngựa màu hồng, rồi mang đến đây."
"Khi lên trên sơn nhai, tôi dù chết cũng không chịu, bà ta không ép, chỉ nói một câu là tôi đồng ý lên ngay."
Dương Thu Trì kỳ quái: "Lời nào mà linh thế?" Lập tức hắn tự biết rõ có liên quan tới mình.
Quả nhiên, Bạch Tố Mai nói: "Liễu tiền bối nói huynh ở trên này, sắp chết rồi, muốn tôi lên chiếu cố huynh. Tôi nghe thế vừa kinh vừa mừng, lập tức đồng ý ngay, nhưng khi lên thì suýt chút nữa bị sợ chết."
Nói đến chuyện của hôm qua, Bạch Tố Mai còn thấy tức cười: "Bà ta bảo tôi cột dây thừng, sau đó kéo tôi lên, giống như đằng vân giá vụ vậy, khi lên đến đây tôi sợ gần chết. Tiếp theo đó thì thấy được huynh, nằm ở đây giống như bây giờ vậy. Tôi nhào tới, gọi huynh kêu huynh, huynh chẳng thèm lý gì đến tôi hết, tôi cứ nghĩ là huynh chết rồi, nên tôi, nên tôi...." Bạch Tố Mai đỏ mặt không nói nữa.
"Cô làm sao?" Dương Thu Trì cố ý chọc nàng, nhưng trong lòng cũng rất hiếu kỳ.
"Tôi cứ thế khóc tìm bà ta liều mạng, nhưng bà ta chỉ dùng một tay đã chộp được tôi, khiến cho cả người tôi vừa tê vừa buốt, không động đậy được gì, lúc này bà ta mới nói là huynh chỉ hôn mê thôi, không có chết. Bà ta đã đi hái thuốc, đã nấu xong, bảo tôi bón cho huynh uống, mỗi ngày hai lần, sau đó bà ta đi rồi."
Dương Thu Trì hỏi: "Bà ta không nói đi đâu à?"
"Không nói, chỉ nói là chuyển lời cho tôi nói với huynh rằng, chuyện mà bà ta đề nghị huynh nhất định phải nghĩ kỹ, nếu không... nếu không..."
"Nếu không thì sao? Cả đời này bắt ta ở trên sơn nhai này, đúng không?"
Bạch Tố Mai ngạc nhiên: "Thì ra là huynh biết, ba ta nói như vậy đấy, nhưng bà ta muốn huynh suy nghĩ cái gì? Có phải là bắt huynh bỏ vợ cưới người khác hay không? Bà ta bắt huynh cưới ai vậy?" Thật không ngờ Bạch Tố Mai này thật nóng nảy, hỏi một hơi luôn cả mấy vấn đề.
Chẳng lẽ Tống Vân Nhi không cho họ biết người bắt hắn là sư phụ của nàng ta hay sao? Nhất định là không, nhưng Dương Thu Trì vẫn hỏi: "Tống cơ nương không nói gì với các người sao?"
"Không có a, Tống cô nương trở về rồi lòng đầy tâm sự, không nói gì cả, tiếp theo đó mang tiểu hắc cẩu đi đến tối mới về, hỏi cô ấy cô ấy chỉ nói là không tìm thấy huynh, ngoài ra không nói gì nữa cả."
Tống Vân Nhi nhất định là không thể nói người bắt cẩm y vệ chỉ huy sứ đặc sứ chính là sư phụ nàng. Tội danh này không phải nhỏ, nàng ta nói ra thì sư phụ kể như xong, hiện giờ cẩm y vệ đã biết người bắt đặc sứ cũng là người bắt tiểu thiếp của đặc sứ, và nếu như họ còn biết người đó chính là sư phụ của Tống Vân Nhi, thì cẩm y vệ toàn quốc sẽ như âm hồn bất tán quấn truy sư phụ nàng, khiến cho sư phụ nàng không yên. Tống Vân Nhi tuy không có tâm cơ, nhưng đạo lý giản đơn này đương nhiên nàng ta biết, do đó ngày ấy nàng chỉ bảo đợi đã, chứ không gọi thẳng sư phụ ra.
Tống Vân Nhi nhất định không biết sư phụ của nàng có sự an bài thật hoang đường nay, nếu như biết nhất định nàng ấy sẽ không đồng ý. Chuyện này nhất định là do Liễu Nhược Băng tự bày vẽ ra, biết đồ đệ bảo bối của mình là Tống Vân Nhi thích hắn, nên tự tác chủ trương an bài cho chuyện cát đứt tơ duyên nối bằng sợi khác này.
Bạch Tố Mai thấy Dương Thu Trì ngẩn ra suy nghĩ, bèn hỏi: "Chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến Tống cô nương sao?"
"Không, ta chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi, cái cô Liễu Nhược Băng đó bức ta bỏ vợ cưới một người mà ta không quen biết, ta không đáp ứng, ả ta đem ta lên trên huyền nhai này, bảo hoặc là ta đáp ứng bỏ vợ cưới người khác, hoặc là ở trên huyền nhai này sống trọn đời còn lại."
Dương Thu Trì nói đến đây, đột nhiên phát giác Bạch Tố Mai lộ vẻ mừng, hơi cảm thấy kỳ quái, cười hỏi: "Sao hả? Cô biết ta già chết ở trên huyền nhai này, cô cao hứng lắm phải không?"
Bạch Tố Mai đỏ ửng má, đôi mắt sáng ngời chớp chớp: "Không, không, huynh là ân nhân cứu mạng của ta, ta sao lại cười huynh được?"
Dương Thu Trì nhìn đôi má đỏ hồng của nàng, lập tức minh bạch, thì ra là nàng ta cao hứng vì có thể ở cùng một chỗ với mình.
Người ta thường nối, điều khó tiêu thụ nhất chính là ân của mỹ nhân, Bạch Tố Mai đối với hắn tình thâm như vậy, hắn nào không hay không biết. Chỉ có điều, ả Liễu Nhược Băng kia đã bảo hắn chỉ có thể cưới một mình Tống Vân Nhi, người khác đừng có mơ ở lại bên cạnh hắn, một khi nan đề này chưa được giải quyết, thì hắn đừng trông mong gì đến chuyện nạp thiếp thêm nữa.
Không đúng a, Liễu Nhược Băng đã biết Bạch Tố Mai thích hắn, ả ta vốn phản cảm chuyện hắn nạp thiếp, vì sao lại đem một nữ tử thích hắn và hắn cũng thích lại tống đến bên cạnh hắn vậy? Ả ta không sợ hắn và Bạch Tố Mai giữa chốn hoang vu không người này làm chuyện gì đó hay sao? Nếu như vậy thì lại có thêm một người cạnh tranh với đồ nhi của bà ta hay sao?
Trong chuyện này có một điều gì đó rất khó giải thích.
Dương Thu Trì thầm nghĩ, vừa rồi Bạch Tố Mai nói hắn hôn mê một ngày một đêm, như vậy hiện giờ là chiều tối, lúc mà nàng ấy lên đây nhất định là chiều tối ngày hôm qua, trong khi bản thân hắn bị lạnh cóng làm cho hôn mê đi từ đêm hôm trước. Như vậy có thể nói, hắn đã hôn mê từ đêm hôm trước cho tới bây giờ.
Vậy trưa và xế chiều ngày hôm qua thì sao? Có ai chiếu cố cho hắn không? Y phục nữ trên người của hắn là của ai.
Đáp án hiển nhiên dễ thấy, chính là Liễu Nhược Băng, chỉ có cô ta mới có thể mượn phi trảo bay lên trên này. Điều quan trọng chính là xung quanh là thạch trụ cao vời vợi, chỉ có mình cô ta mới biết hắn ở trên đây.
Đáp án đã tìm đuợc, nhưng tìm được rồi thì sự hỗ thẹn khiến mặt Dương Thu Trì phát sốt lên.
Lúc hắn hôn mê, toàn thân trần truồng, hiện giờ thì mặc quần áo nữ, hiển nhiên là của Liễu Nhược Băng, và như vậy là cô ta đã mặc cho hắn, bao nhiêu hình tượng quang huy gì trên người của hắn đều bộc lộ hết trơn.
Nhớ tới cái cằm trắng mịn của Liễu Nhược Băng cùng đôi mắt sâu đen láy, thân hình yểu điệu nhu nhuyễn, lòng Dương Thu Trì chợt rộn lên, tiếp theo đó thu liễm ngay tâm thần lại, lòng tự mắng lòng: Liễu Nhược Băng là sư phụ của Tống Vân Nhi đó nghe, chuyện của Tống Vân Nhi ngươi còn chưa lo xong, còn tâm tư đâu mà lo nghĩ đến những chuyện bậy bạ này a!
Không dám nghĩ loạn, nhưng không có nghĩa là sẽ không thể nghĩ. Trong đầu óc Dương Thu Trì chợt lóe lên một ý tưởng mà khiến cho mặt hắn còn nóng hơn - giấc mộng xuân liên quan đến nữ tử mỹ lệ có nước da đen bóng kia có thật hay là không?
Hắn không thể phân biện được, có thể lúc đó do nhiệt độ cơ thể của hắn xuống qua thấp, gây ra hiện tượng ảo giác, hơn nữa còn phát sốt, căn bản không phân biệt đầu là thật đâu là ảo.
Nếu tất cả là ảo, thì dễ xử rồi!
Còn nếu là thật, thì biết làm sao đây?
Ông trời hỡi!
Cho dù không lười, Dương Thu Trì cũng thật không ngồi dậy nỗi, thở hổn hễn hai hơi nói: "Đa tạ cô, Bạch cô nương."
Có lẽ là ở nơi hoang vắng không có ai bên cạnh, lời nói của Bạch Tố Mai có vẻ thoáng hơn, dịu dàng đáp: "Dương công tử, huynh không cần khách khí, huynh cứu tôi nhiều lần như vậy, tôi chiếu cố huynh một chút cũng là nên lắm."
Dương Thu Trì nghiêng đầu qua nhìn, thấy mình vẫn còn ở trên cái thạch trụ lớn hôm trước, đang nằm trên một khối thạch bản lớn, rất bình thản, rất ấm áp, lúc này mới phát hiện dưới thân có lót một cái nệm dày, trên người cũng đấp một cái mền bông to. Khẩu súng ngắn của hắn cũng được cắm trong bao để ở bên cạnh.
Hồi ức lại một chút, trước khi hôn mê hắn trần truồng như nhộng, hiện giờ... nghĩ vậy liền muốn đưa tay xuống sờ soạng xem sao, coi có y phục hay không, nhưng tay vừa động liền cảm thấy đau như bị châm đâm phải, nhưng hắn cũng ráng đưa tay từ từ di động đến bên chân, sờ sờ... mặc y phục! Y phục rất mềm mịn, áp sát vào da thật dễ chịu.
Ai mặc y phục cho mình? Là Bạch Tố Mai sao? Như vậy nàng ấy chẳng phải đã thấy tất tần tật rồi hay sao?
Dương Thu Trì quẫn bách, nghiêng mặt qua nhìn Bạch Tố Mai, thấy nàng đang nhìn hắn, ánh mắt đầy vẻ ôn nhu. Chẳng lẽ, chẳng lẽ trong lúc hôn mê, những gì hắn làm với cô mỹ nhân ngư trong mộng kia là thật? Như vậy mỹ nhân ngư đó là Bạch Tố Mai sao? Vậy có nghĩa là hắn và nàng chẳng phải đã trải qua cái vụ kia rồi hay sao? Dương Thu Trì vừa kinh vừa mừng, lại không biết phải làm sao, mặt chợt đỏ bừng lên.
Bạch Tố Mai hơi kỳ quái, hỏi: "Dương công tử, công tử sao vậy?"
"Là cô, là ... nàng mặc y phục giúp ta hả?"
Bạch Tố Mai tức thời thẹn thùng đỏ mặt: "Không có a, lúc tôi đến đây thì huynh đã nằm ở đây rồi, trên người mặc bộ áo váy này a." Nói đến đây, nàng chợt che miệng cười khúc khíc, "Nhưng mà, huynh mặc áo quần của nữ, có phải là của nữ tiền bối đó không?"
"Nữ tiền bối? Liễu tiền bối phải không?" Dương Thu Trì cả kinh. "Bà ta đâu? Là bà ta mang cô lên đây hả?"
"Bà ấy họ Liễu sao? Bà ấy bảo tôi chiếu cố huynh, xong đi rồi." Bạch Tố Mai trả lời, đưa bàn tay thon dài lên trán Dương Thu Trì sờ thăm, "Tuy còn nóng, nhưng so với hôm qua đỡ hơn nhiều. Thuốc của tiền bối thật linh diệu, uống thêm hai thang nữa là huynh khỏe hẳn thôi."
Dương Thu Trì hỏi: "Bạch cô nương, sao cô lại lên đây?"
Bạch Tố Mai đáp: "Ngày hôm đó Tống cô nương và hộ vệ của huynh trở về khách sạn, nói huynh bị một nữ tử che mặt áo đen bắt đi rồi, Hạ Bình cô nương còn nói nữ tử đó chính là người lúc trước cướp bắt tiểu thiếp của huynh. Chúng tôi đều rất lo lắng. Tống cô nương mang theo tiểu hắc cẩu cưỡi ngựa đi tìm huynh, tìm đến trời tối mới về."
"Bố chánh sứ càng lo lắng hơn, phái rất nhiều quan binh đi tìm kiếm huynh. Tôi và mẹ tôi cũng lo lắm, mẹ tôi còn khóc nữa, cứ mãi cầu bồ tát che chỡ cho huynh." Hiện giờ thấy Dương Thu Trì bình an rồi, Bạch Tố Mai yên lòng, lời nói cũng nhẹ nhõm yên tâm hơn, "Dương công tử, có phải là vị Liễu tiền bối đó bắt huynh đến đây không?"
"Đúng vậy." Dương Thu Trì gối đầu trên cánh tay của Bạch Tố Mai, mặt dựa vào ngực nàng, mũi ngửi mùi hương thoang thoảng từ người nàng, lòng không khỏi xao động.
Bạch Tố Mai hỏi: "Vị Liễu tiền bối này bắt huynh đến đây làm gì?"
"Bà ấy muốn bức ta bỏ vợ, cưới.... cưới người khác."
A? Bạch Tố Mai cả kinh, nhớ lại năm xưa cha nàng cũng đã làm chuyện này, nếu không phải như vậy thì hiện giờ nàng đã là tiểu thiếp của Dương Thu Trì rồi. Lòng nàng hơi thương cảm, hỏi: "Vậy huynh đáp ứng rồi sao?"
"Nếu mà đáp ứng rồi thì ta đâu có ở đây thụ tội nữa."
"Đúng a, Dương công tử, huynh đối tốt với Tiểu Tuyết tỷ tỷ quá, thà chết cũng không chịu bỏ tỷ ấy." Bạch Tố Mai u uất thở dài, ngẩng đầu nhìn về trời xa, tự lẫm bẫm nói với giọng rất ngưỡng mộ: "Tiểu Tuyết tỷ tỷ quả thật hanh phúc."
Dương Thu Trì có thể nghe từ lời nàng sự ai oán và bất lực, đó chính là sự ai oán đối với vận mệnh của nàng, cho nên hắn vội vã chuyển hướng đề tài, tiếp tục hỏi: "Bạch cô nương, cô còn chưa nói cô sao lại đến được nơi này?"
"Đúng, tôi sao lại quên vậy nhỉ." Bạch Tố Mai cố gượng nụ cười thẹn, "Trưa hôm qua, mẹ tôi nói với hai quan sai áp tống chúng tôi là muốn ra đốt hương ở một cái miếu nào đó ở ngoài thành để cầu bồ tát phù hộ cho huynh. Quan sai rất thông tình lý đáp ứng ngày, rồi mang chúng tôi đánh xe ngựa ra ngoài thành. Sau khi đốt nhang khấn vái xong đi ra, thì Liễu tiền bối xuất hiện khống chế hai quan sai đó, bắt tôi lên một thớt ngựa màu hồng, rồi mang đến đây."
"Khi lên trên sơn nhai, tôi dù chết cũng không chịu, bà ta không ép, chỉ nói một câu là tôi đồng ý lên ngay."
Dương Thu Trì kỳ quái: "Lời nào mà linh thế?" Lập tức hắn tự biết rõ có liên quan tới mình.
Quả nhiên, Bạch Tố Mai nói: "Liễu tiền bối nói huynh ở trên này, sắp chết rồi, muốn tôi lên chiếu cố huynh. Tôi nghe thế vừa kinh vừa mừng, lập tức đồng ý ngay, nhưng khi lên thì suýt chút nữa bị sợ chết."
Nói đến chuyện của hôm qua, Bạch Tố Mai còn thấy tức cười: "Bà ta bảo tôi cột dây thừng, sau đó kéo tôi lên, giống như đằng vân giá vụ vậy, khi lên đến đây tôi sợ gần chết. Tiếp theo đó thì thấy được huynh, nằm ở đây giống như bây giờ vậy. Tôi nhào tới, gọi huynh kêu huynh, huynh chẳng thèm lý gì đến tôi hết, tôi cứ nghĩ là huynh chết rồi, nên tôi, nên tôi...." Bạch Tố Mai đỏ mặt không nói nữa.
"Cô làm sao?" Dương Thu Trì cố ý chọc nàng, nhưng trong lòng cũng rất hiếu kỳ.
"Tôi cứ thế khóc tìm bà ta liều mạng, nhưng bà ta chỉ dùng một tay đã chộp được tôi, khiến cho cả người tôi vừa tê vừa buốt, không động đậy được gì, lúc này bà ta mới nói là huynh chỉ hôn mê thôi, không có chết. Bà ta đã đi hái thuốc, đã nấu xong, bảo tôi bón cho huynh uống, mỗi ngày hai lần, sau đó bà ta đi rồi."
Dương Thu Trì hỏi: "Bà ta không nói đi đâu à?"
"Không nói, chỉ nói là chuyển lời cho tôi nói với huynh rằng, chuyện mà bà ta đề nghị huynh nhất định phải nghĩ kỹ, nếu không... nếu không..."
"Nếu không thì sao? Cả đời này bắt ta ở trên sơn nhai này, đúng không?"
Bạch Tố Mai ngạc nhiên: "Thì ra là huynh biết, ba ta nói như vậy đấy, nhưng bà ta muốn huynh suy nghĩ cái gì? Có phải là bắt huynh bỏ vợ cưới người khác hay không? Bà ta bắt huynh cưới ai vậy?" Thật không ngờ Bạch Tố Mai này thật nóng nảy, hỏi một hơi luôn cả mấy vấn đề.
Chẳng lẽ Tống Vân Nhi không cho họ biết người bắt hắn là sư phụ của nàng ta hay sao? Nhất định là không, nhưng Dương Thu Trì vẫn hỏi: "Tống cơ nương không nói gì với các người sao?"
"Không có a, Tống cô nương trở về rồi lòng đầy tâm sự, không nói gì cả, tiếp theo đó mang tiểu hắc cẩu đi đến tối mới về, hỏi cô ấy cô ấy chỉ nói là không tìm thấy huynh, ngoài ra không nói gì nữa cả."
Tống Vân Nhi nhất định là không thể nói người bắt cẩm y vệ chỉ huy sứ đặc sứ chính là sư phụ nàng. Tội danh này không phải nhỏ, nàng ta nói ra thì sư phụ kể như xong, hiện giờ cẩm y vệ đã biết người bắt đặc sứ cũng là người bắt tiểu thiếp của đặc sứ, và nếu như họ còn biết người đó chính là sư phụ của Tống Vân Nhi, thì cẩm y vệ toàn quốc sẽ như âm hồn bất tán quấn truy sư phụ nàng, khiến cho sư phụ nàng không yên. Tống Vân Nhi tuy không có tâm cơ, nhưng đạo lý giản đơn này đương nhiên nàng ta biết, do đó ngày ấy nàng chỉ bảo đợi đã, chứ không gọi thẳng sư phụ ra.
Tống Vân Nhi nhất định không biết sư phụ của nàng có sự an bài thật hoang đường nay, nếu như biết nhất định nàng ấy sẽ không đồng ý. Chuyện này nhất định là do Liễu Nhược Băng tự bày vẽ ra, biết đồ đệ bảo bối của mình là Tống Vân Nhi thích hắn, nên tự tác chủ trương an bài cho chuyện cát đứt tơ duyên nối bằng sợi khác này.
Bạch Tố Mai thấy Dương Thu Trì ngẩn ra suy nghĩ, bèn hỏi: "Chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến Tống cô nương sao?"
"Không, ta chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi, cái cô Liễu Nhược Băng đó bức ta bỏ vợ cưới một người mà ta không quen biết, ta không đáp ứng, ả ta đem ta lên trên huyền nhai này, bảo hoặc là ta đáp ứng bỏ vợ cưới người khác, hoặc là ở trên huyền nhai này sống trọn đời còn lại."
Dương Thu Trì nói đến đây, đột nhiên phát giác Bạch Tố Mai lộ vẻ mừng, hơi cảm thấy kỳ quái, cười hỏi: "Sao hả? Cô biết ta già chết ở trên huyền nhai này, cô cao hứng lắm phải không?"
Bạch Tố Mai đỏ ửng má, đôi mắt sáng ngời chớp chớp: "Không, không, huynh là ân nhân cứu mạng của ta, ta sao lại cười huynh được?"
Dương Thu Trì nhìn đôi má đỏ hồng của nàng, lập tức minh bạch, thì ra là nàng ta cao hứng vì có thể ở cùng một chỗ với mình.
Người ta thường nối, điều khó tiêu thụ nhất chính là ân của mỹ nhân, Bạch Tố Mai đối với hắn tình thâm như vậy, hắn nào không hay không biết. Chỉ có điều, ả Liễu Nhược Băng kia đã bảo hắn chỉ có thể cưới một mình Tống Vân Nhi, người khác đừng có mơ ở lại bên cạnh hắn, một khi nan đề này chưa được giải quyết, thì hắn đừng trông mong gì đến chuyện nạp thiếp thêm nữa.
Không đúng a, Liễu Nhược Băng đã biết Bạch Tố Mai thích hắn, ả ta vốn phản cảm chuyện hắn nạp thiếp, vì sao lại đem một nữ tử thích hắn và hắn cũng thích lại tống đến bên cạnh hắn vậy? Ả ta không sợ hắn và Bạch Tố Mai giữa chốn hoang vu không người này làm chuyện gì đó hay sao? Nếu như vậy thì lại có thêm một người cạnh tranh với đồ nhi của bà ta hay sao?
Trong chuyện này có một điều gì đó rất khó giải thích.
Dương Thu Trì thầm nghĩ, vừa rồi Bạch Tố Mai nói hắn hôn mê một ngày một đêm, như vậy hiện giờ là chiều tối, lúc mà nàng ấy lên đây nhất định là chiều tối ngày hôm qua, trong khi bản thân hắn bị lạnh cóng làm cho hôn mê đi từ đêm hôm trước. Như vậy có thể nói, hắn đã hôn mê từ đêm hôm trước cho tới bây giờ.
Vậy trưa và xế chiều ngày hôm qua thì sao? Có ai chiếu cố cho hắn không? Y phục nữ trên người của hắn là của ai.
Đáp án hiển nhiên dễ thấy, chính là Liễu Nhược Băng, chỉ có cô ta mới có thể mượn phi trảo bay lên trên này. Điều quan trọng chính là xung quanh là thạch trụ cao vời vợi, chỉ có mình cô ta mới biết hắn ở trên đây.
Đáp án đã tìm đuợc, nhưng tìm được rồi thì sự hỗ thẹn khiến mặt Dương Thu Trì phát sốt lên.
Lúc hắn hôn mê, toàn thân trần truồng, hiện giờ thì mặc quần áo nữ, hiển nhiên là của Liễu Nhược Băng, và như vậy là cô ta đã mặc cho hắn, bao nhiêu hình tượng quang huy gì trên người của hắn đều bộc lộ hết trơn.
Nhớ tới cái cằm trắng mịn của Liễu Nhược Băng cùng đôi mắt sâu đen láy, thân hình yểu điệu nhu nhuyễn, lòng Dương Thu Trì chợt rộn lên, tiếp theo đó thu liễm ngay tâm thần lại, lòng tự mắng lòng: Liễu Nhược Băng là sư phụ của Tống Vân Nhi đó nghe, chuyện của Tống Vân Nhi ngươi còn chưa lo xong, còn tâm tư đâu mà lo nghĩ đến những chuyện bậy bạ này a!
Không dám nghĩ loạn, nhưng không có nghĩa là sẽ không thể nghĩ. Trong đầu óc Dương Thu Trì chợt lóe lên một ý tưởng mà khiến cho mặt hắn còn nóng hơn - giấc mộng xuân liên quan đến nữ tử mỹ lệ có nước da đen bóng kia có thật hay là không?
Hắn không thể phân biện được, có thể lúc đó do nhiệt độ cơ thể của hắn xuống qua thấp, gây ra hiện tượng ảo giác, hơn nữa còn phát sốt, căn bản không phân biệt đầu là thật đâu là ảo.
Nếu tất cả là ảo, thì dễ xử rồi!
Còn nếu là thật, thì biết làm sao đây?
Ông trời hỡi!