Chương 247: Pháp trường
Dương Thu Trì mừng rỡ, vội vã nhìn xuống dưới, nhưng Miêu chúng không hề có ý thối lui, trong lúc tâm cấp, thì chợt nghe Vân Thiên Kình lớn tiếng kêu lên mấy tiếng, ôm lấy cột của vọng gác định leo ra lan can nhảy xuống dưới. Dương Thu Trì chụp lấy lão, cả kinh quát hỏi: "Ê! Ngươi định làm gì thế?"
"Bỏ ta ra, bọn chúng không chịu lui, ta nhảy xuống lầu chết cho bọn chúng xem!" Vân Thiên Kình rống lên.
Dương Thu Trì lập tức hiểu rõ là Vân Thiên Kình đang dùng khổ nhục kế, Liền bỏ tay ra, lén dặn dò Nam Cung Hùng ở phía sau lưng chú ý Vân Thiên Kình, đừng để lão nhảy xuống vọng lâu thật.
Miêu chúng ở dưới lầu thấy trại chủ Vân Thiên Kình định nhảy xuống vọng lâu, đều sợ hãi khôn cùng, đua nhau quỳ xuống, miệng lớn tiếng dùng Miêu ngữ hò hét.
Thường Phúc vui vẻ nói: "Thành rồi, lão gia, Miêu chúng đáp ứng sẽ đi ngay, yêu cầu trại chủ bảo trọng.''
Dương Thu Trì nhìn xuống dưới lầu, quả nhiên thấy mấy nghìn người Miêu bắt đầu tàn mát về các cổng thành.
Vân Thiên Kình đứng trên vọng gác, mặt đầy vẻ thê lương, không ngừng dùng tiếng Miêu lớn tiếng hò hét, phất tay đuổi họ đi nhanh.
Nửa khắc sau, Miêu chúng ở ngoài nha môn đã bỏ đi sạch. Vân Thiên Kình vẫn đứng bám vào lan can, nghĩ tới chuyện con trai sắp bị chém đầu trong phút chốc, không khỏi lão lệ tung hoành. Lão chuyển đầu nói với Dương Thu Trì: "Dương đại nhân, ta muốn đến pháp trường tống biệt con trai của ta, có được không?"
Dương Thu Trì cũng đang hi vọng như thế. Hắn còn lo Miêu chúng đi xong rồi quay trở lại cướp pháp trường, như vậy là bao công lao trước đó đều mất sạch. Nếu như có Vân Thiên Kình ở đó, xem ra với uy tín của lão đối với người Miêu từ bốn phương tám hướng, người Miêu sẽ không dám làm càn.
Dương Thu Trì đương nhiên sảng khoái đáp ứng, đi xuống vọng lâu, Triệu bá tổng luôn miệng khen ngợi Dương Thu Trì xử trí đúng mực, bình an vuợt qua được trường nguy cơ này. Dương Thu Trì thầm nghĩ chuyến này chưa xong đâu, nếu như đến pháp trường chém đầu xong rồi mà không có chuyện gì mới gọi là thoát. Hắn phân phái nha dịch đi thám tra bốn cổng thành, xem coi Miêu chúng đã rời xa thật hay chưa. Chẳng mấy chốc sau, thám tử về báo, Miêu chúng đã trở về sơn trại có lớp có làng, ở ngoài thành không còn thấy Miêu chúng tụ tập ở quy mô lớn nữa.
Dương Thu Trì mừng rỡ, ra lệnh trước hết cho giải Vân Thiên Kình về đại lao của nha môn, sau đó yêu cầu Triệu bá tống tổ chức quan binh và dân tráng phong tỏa pháp trường ở ngoài thành, cảnh giới dọc dường, chuẩn bị vào lúc chánh ngọ sẽ hành hình. Dương Thu Trì tự trở về nội nha xem xét tình hình một chút.
Trở về nội nha, Tống Vân Nhi, Tần Chỉ Tuệ cùng Hồng Lăng và mọi người đang tụ tập ở phòng khách khẩn trương nghị luận. Liễu Nhược Băng cũng ra khỏi hậu hoa viên, đang cùng ngồi một bên với Bạch phu nhân nhìn bọn họ. Thấy Dương Thu Trì trở về, chúng nữ hoan hô một tiếng rồi cùng ùa lên, nhìn trên nhìn dưới xem có mất linh kiện nào không, đến khi thấy hắn bình an vô dạng rồi mới yên tâm.
Tống Vân Nhi nói: 'Ca, huynh có thể thuyết phục Miêu trại trại chủ lên vọng lâu khuyên Miêu chúng trở về, nhất cứ hóa giải trường nguy cơ này, quả thật là lợi hại!" Những cô gái khác đều mồm năm miệng mười khoa trương hắn nhiệt liệt.
Dương Thu Trì khẽ mỉm cười: "Không đáng kể là gì, bọn họ thật không muốn tạo phản, chỉ nói cho rõ một lúc là xong thôi." Đột nhiên hắn nghĩ đến một chuyện, hỏi Tống Vân Nhi: "Đúng rồi, các người ở nội nha, làm sao mà biết rõ đến như vậy?"
Tống Vân Nhi cười hì hì, nhìn về phía sư phụ Liễu Nhược Băng của nàng, đáp: "Sư phụ của muội nói, người lo cho huynh gặp nguy hiểm, nên nhất mực nấp một bên chú ý, nhất cử nhất động của huynh đều không thoát khỏi thị tuyến của sư phụ muội đâu!"
Dương Thu Trì cảm kích hướng về phía Liễu Nhược Băng xá dài: "Đa tạ Liễu tiền bối chiếu cố."
Liễu Nhược Băng chỉ cười điềm đạm, không đáp lời.
Tống Vân Nhi lại nói: "Ca, huynh yên tâm đi, muội và sư phụ đã thương lượng rồi. Huynh đi giám trảm, sư phụ và muội sẽ hóa trang thành hộ vệ của huynh, thiếp thân bảo hộ huynh. Có sư phụ của muội ở đó, tặc nhân có nhiều đi chăng nữa cũng không thể động đến huynh được!"
Dương Thu Trì mừng rỡ, vội vã cúi người hành lễ: "Đa tạ Liễu tiền bối, đa tạ Vân nhi!"
Ngay sau đó, Tống Vân Nhi và Liễu Nhược Băng trở về phòng thay đổi nam trang dành cho hộ vệ, biến thành hai tên tiểu tử hộ vệ anh tuấn tiêu sái.
Đến lúc này, Trương mụ giữa cửa nội nha vào báo là Triệu bá tổng đã phái người tới, nói pháp trường đã chuẩn bị ổn thỏa.
Dương Thu Trì chỉnh lại quan bào, mang theo hai vị giả hộ vệ Liễu Nhược Băng và Tống Vân Nhi chậm bước rời khỏi nội nha, được Nam Cung Hùng cùng các hộ vệ tiền hô hậu ủng đi ra thăng đường.
Hai tên tử tù Vân Lăng và tên giang dương đại đạo bị đưa ra nguyệt đài ở đại đường bắt quỳ xuống, hình phòng thư lại điểm danh, Dương Thu Trì tự thân nghiệm rõ đó là đúng người rồi, liền cho người đưa rượu thịt lên cho ăn lần cuối.
Vân Lăng bị khốc hình đày đọa chưa khôi phục lại được, thân thể rất yếu ớt, và cũng không có khẩu vị gì, nên chỉ ăn chút xíu rồi thôi, hồ rượu thì uống nhiều hơn được một chút. Còn tên giang dương đại dạo kia ngược lại là một hán tử đường đường, chết đến nơi rồi mà vẫn ăn thịt uống rượu nhồm nhoàm, một tô thịt trâu to như thế mà ăn sạch sẽ.
Dương Thu Trì lệnh đưa Vân Thiên Kình lên, để hai cha con họ đoàn tụ. Nhưng hai người chỉ ngồi đối mặt nhau trên mâm cơm ở đại đường, chẳng ai lên tiếng, chỉ im lặng uống rượu và rơi lệ.
Thời gian áp giải ra pháp trường đã đến, hình phòng thư lại đem hai thẻ bài lý do phạm tội tử hình của hai tử tù trình lên công án cho Dương Thu trì.
Quy củ hành hình này đã được Kim sư gia an bày giúp Dương Thu Trì, và nói rõ hết mọi chuyện cho hắn. Dương Thu Trì cầm một cây bút son trên công án lên, đi ra khỏi công án, hình phòng thư lại phân biệt cầm hai khối bài đó đưa lên, hắn liền thuận thế khuyên một vòng son, coi như đã ký vào lệnh chấp hành tử hình. Dương Thu Trì sau đó quẳng cây bút son đi, quát: "Áp giải tội phạm đến hình trường hành hình!"
Hai hàng nha lại đồng thanh đáp ứng, đem hai cái thẻ đã được bút son vạch qua cắm lên cổ của tử tù, đưa họ ra khỏi đại đường.
Án theo quy củ, đưa phạm nhân ra pháp trường phải giải đi vòng các ngã đường thị chúng, nhưng do lo ngại đêm dài làm mộng, cành mẹ đẻ cành con, cho nên Dương Thu Trì lệnh miễn chuyện bắt đi diễu phố, trực tiếp áp giải lên tù xa đưa ra pháp trường ở ngoại thành.
Dương Thu Trì chụp lên một áo khoác màu hồng cực lớn bên ngoài quan phục, mục đích là để tránh tà.
Sau khi rời khỏi đại đường lên quan kiệu, được sự bảo hộ của chúng nha dịch, dân tráng và các cẩm y vệ hộ vệ, hắn cho áp giải tù xa nhằm thẳng hình trường.
Hình trường này cách thành năm dặm, nằm trên một chỗ bằng phẳng, đã vây đầy bá tánh xem náo nhiệt, chỉ còn lại mấy chục người Miêu trong trang phục Miêu ở lại, có lẽ là để thu thập thi thể. Nhân vì Vân Thiên Kình đã hạ tử mệnh lệnh, cho nên các Miêu chúng khác không hề đến pháp trường.
Một bên hình trường có thiết đặt một pháp đài có mái che, Triệu bá tổng đang ở trong đó đợi, thấy quan kiệu của Dương Thu Trì đến, liền đứng dậy chấp tay nghênh tiếp.
Dương Thu Trì lên pháp đài, ngồi lên ghế giữa. Hai hộ vệ đẹp trai Liễu Nhược Băng và Tống Vân Nhi đứng hai bên tả hữu bảo hộ. Nam Cung Hùng cùng các hộ vệ khác vây quanh chòi có mái che đỏ chia nhau cảnh giới.
Bốn phía pháp trường sắp đầy quan binh, nha dịch và dân tráng, phong tỏa tầng tầng. Bá tánh vây quanh để xem đều bị cách li rất xa. Chỗ đất cách mấy chục bước trước chòi che trên pháp đài hiện giờ là Vân Lăng và tên giang dương đại đạo đang quỳ.
Dương Thu Trì ngước mắt nhìn trời, hỏi: "Hiện giờ là giờ gì?"
Cân ban trưởng tùy Thường Phúc ở phía sau hồi đáp: "Giờ tị hai khắc rồi."
Tuy phải khuyên người Miêu rút lui mất không ít thời gian, nhưng rút ngắn lại bớt chuyện diễu hành thị chúng, cho nên thời gian trống còn lại rất nhiều.
Hôm nay, thời gian hành hình của hai tử tù bất đồng. Theo học thuyết Âm Dương thời cổ đại, nếu như giờ ngọ xử trảm, người chết có thể biến quỷ chuyển thế đầu thai, nhưng giờ ngọ ba khắc lại là thời khắc dương khí thịnh nhất trong ngày, âm khí tức thì tiêu tán, nếu ngay lúc này xử quyết, thì kẻ đó cho dù có là quỷ cũng không làm được, cho đó là cách để nghiêm trị. Tên giang dương đại đạo này là tội phạm phổ thông, do đó bị chọn hành hình vào chính ngọ, còn Vân Lăng thì giết quan, đó là trọng tội, cho nên chọn giờ ngọ ba khắc hành hình, khiến cho gã đến cả quỷ cũng không làm được.
Dương Thu Trì nghe nói còn mấy khắc nữa, hơi có vẻ phiền muộn, thấy Vân Thiên Kình đứng không xa nhà vòm, dùng ánh mắt thê lương nhìn con trai của mình, cảm thấy bất nhẫn, liền ra lệnh cho nha dịch đưa lão lại gần cạnh con trai, cho họ nói chuyện vói nhau nhiều hơn chút nữa.
Vân Thiên Kình cảm kích chấp tay xá xá Dương Thu Trì, rỗi mới từ từ đến ngồi xuống đám cỏ cạnh con trai, dùng tiếng Miêu vừa nói vừa rơi lệ. Vân Lăng chẳng hề khóc, bị trói thúc ké ngồi sụp xuống đất, nhỏ giọng nói gì đó với phụ thân của gã.
Dương Thu Trì hơi có chút thương cảm, thở dài nói: "Tên Vân Lăng này sao lại muốn giết quan cà, quả thật là hết muốn sống rồi."
Triệu bá tổng khịt mũi cà chua rồi cũng than: "Đúng a, tên Vân Lăng này có điểm ngu ngu sao đó, một mình tiềm nhập vào nha môn giết người, quả thật là to gan lớn mật."
Dương Thu Trì hỏi: "Triệu đại nhân biết chuyện này hay sao?"
"Sao lại không biết chứ, lúc đó náo loạn xôn xao cả lên, cả Thanh Khê huyện này suýt chao đảo nữa đó chứ. Vân Thiên Kình mang theo mấy chục Miêu chúng xông vào nha môn, yêu cầu thả con trai của ông ta, chính là do tôi mang binh bắt lão ta lại đấy."
Trước mắt không có chuyện, Dương Thu Trì thuận miệng hỏi: "Tên Vân Lăng này vì sao lại muốn giết Vương điển sứ? Bọn họ có thù với nhau chăng?"
"Đương nhiên có thù, hon nữa không phải tầm thường." Lão mũi cà chua nhìn phải nhìn trái, xong rồi kê đầu sát lại nói nhỏ: "Dương đại nhân có chỗ không biết, vị Vương điển sứ này lúc sanh tiền là một tên sắc quỷ, lần đi đến Miêu trại chinh thu thuế vừa rồi, đã nhìn trúng vợ Vương thị của Vân Lăng, mượn chuyện say rượu toan tính cưỡng bức ả ta, bị Vân Lăng dùng mộc côn đánh cho một trận. Nếu như những người khác kéo ra cho nhanh, suýt chút nữa đã lấy mạng của Vương điển sứ. Chỉ có điều gã cũng đã đánh nát một chân của Vương điển sứ, trở thành người què. Hai nhà từ đó kết cừu."
Dương Thu Trì gật gật đầu, lại hỏi: "Vị Vương điển sứ này toan tính hãm hiếp vợ của người ta, phạm vào vương pháp, không ai quản sao?"
"Quản thì quản rối, nghe nói Vương điển sứ ngầm sử dụng không ít bạc trắng, bên trên thấy y ở chốn khỉ ho cò gáy này cũng không dễ dàng gì, hơn nửa cưỡng gian lại bất thành, chân cũng bị gãy, nên phạt y bồi thường một năm bổng lộc cho Miêu trại, không truy cứu gì nữa, cho nên án này mới cho qua đi."
Dương Thu trì gật đầu: "Thì ra là thế, như vậy có thể nói, tên Vân Lăng này nhớ đến hận cũ, hành hung báo phục."
"Đúng vậy. Tôi nghe nói, căn cứ vào lời khai của Vân Lăng, lúc gã xông vào thư phòng, trong thư phòng đó chỉ có Vương điển sứ và tiểu thiếp Triệu Di nương của y, lại còn có một tên cân ban tên là Tiền Quý có mặt lúc đó. Vân Lăng cầm đao đâm tới, một hơi đâm rất nhiều đao, ngỗ tác nghiệm thây cho biết, toàn thân Vương điển sứ đều có vết dao, tên tiểu tử này tàn nhẫn quá đi thôi. Nhưng mà gã đối với nữ nhân còn có điểm nhân từ, đối với tiểu thiếp của Vương điển sứ không đâm nhiều đao mấy."
Hai người một hỏi một đáp tới mãi, trong đầu Dương Thu Trì không ngừng hiện lên hình ảnh đống đổ nát trong điển sứ nội nha, sự nghi hoặc trong lòng lại hiện Lên. Hắn nhìn Vân Lăng quỳ ở pháp trường của Vân Thiên Kình ở bên cạnh, trong đầu không ngót vang lên câu nói: "Nếu như đây là một án oan, đầu người rớt xuống rồi thì không thể nào tiếp lại được."
Đúng vào lúc này, chợt nghe có tiếng người ở dưới nhà vòm thưa: "Bẩm báo đại nhân, giờ ngọ đã đến!"
Dương Thu Trì mừng rỡ, vội vã nhìn xuống dưới, nhưng Miêu chúng không hề có ý thối lui, trong lúc tâm cấp, thì chợt nghe Vân Thiên Kình lớn tiếng kêu lên mấy tiếng, ôm lấy cột của vọng gác định leo ra lan can nhảy xuống dưới. Dương Thu Trì chụp lấy lão, cả kinh quát hỏi: "Ê! Ngươi định làm gì thế?"
"Bỏ ta ra, bọn chúng không chịu lui, ta nhảy xuống lầu chết cho bọn chúng xem!" Vân Thiên Kình rống lên.
Dương Thu Trì lập tức hiểu rõ là Vân Thiên Kình đang dùng khổ nhục kế, Liền bỏ tay ra, lén dặn dò Nam Cung Hùng ở phía sau lưng chú ý Vân Thiên Kình, đừng để lão nhảy xuống vọng lâu thật.
Miêu chúng ở dưới lầu thấy trại chủ Vân Thiên Kình định nhảy xuống vọng lâu, đều sợ hãi khôn cùng, đua nhau quỳ xuống, miệng lớn tiếng dùng Miêu ngữ hò hét.
Thường Phúc vui vẻ nói: "Thành rồi, lão gia, Miêu chúng đáp ứng sẽ đi ngay, yêu cầu trại chủ bảo trọng.''
Dương Thu Trì nhìn xuống dưới lầu, quả nhiên thấy mấy nghìn người Miêu bắt đầu tàn mát về các cổng thành.
Vân Thiên Kình đứng trên vọng gác, mặt đầy vẻ thê lương, không ngừng dùng tiếng Miêu lớn tiếng hò hét, phất tay đuổi họ đi nhanh.
Nửa khắc sau, Miêu chúng ở ngoài nha môn đã bỏ đi sạch. Vân Thiên Kình vẫn đứng bám vào lan can, nghĩ tới chuyện con trai sắp bị chém đầu trong phút chốc, không khỏi lão lệ tung hoành. Lão chuyển đầu nói với Dương Thu Trì: "Dương đại nhân, ta muốn đến pháp trường tống biệt con trai của ta, có được không?"
Dương Thu Trì cũng đang hi vọng như thế. Hắn còn lo Miêu chúng đi xong rồi quay trở lại cướp pháp trường, như vậy là bao công lao trước đó đều mất sạch. Nếu như có Vân Thiên Kình ở đó, xem ra với uy tín của lão đối với người Miêu từ bốn phương tám hướng, người Miêu sẽ không dám làm càn.
Dương Thu Trì đương nhiên sảng khoái đáp ứng, đi xuống vọng lâu, Triệu bá tổng luôn miệng khen ngợi Dương Thu Trì xử trí đúng mực, bình an vuợt qua được trường nguy cơ này. Dương Thu Trì thầm nghĩ chuyến này chưa xong đâu, nếu như đến pháp trường chém đầu xong rồi mà không có chuyện gì mới gọi là thoát. Hắn phân phái nha dịch đi thám tra bốn cổng thành, xem coi Miêu chúng đã rời xa thật hay chưa. Chẳng mấy chốc sau, thám tử về báo, Miêu chúng đã trở về sơn trại có lớp có làng, ở ngoài thành không còn thấy Miêu chúng tụ tập ở quy mô lớn nữa.
Dương Thu Trì mừng rỡ, ra lệnh trước hết cho giải Vân Thiên Kình về đại lao của nha môn, sau đó yêu cầu Triệu bá tống tổ chức quan binh và dân tráng phong tỏa pháp trường ở ngoài thành, cảnh giới dọc dường, chuẩn bị vào lúc chánh ngọ sẽ hành hình. Dương Thu Trì tự trở về nội nha xem xét tình hình một chút.
Trở về nội nha, Tống Vân Nhi, Tần Chỉ Tuệ cùng Hồng Lăng và mọi người đang tụ tập ở phòng khách khẩn trương nghị luận. Liễu Nhược Băng cũng ra khỏi hậu hoa viên, đang cùng ngồi một bên với Bạch phu nhân nhìn bọn họ. Thấy Dương Thu Trì trở về, chúng nữ hoan hô một tiếng rồi cùng ùa lên, nhìn trên nhìn dưới xem có mất linh kiện nào không, đến khi thấy hắn bình an vô dạng rồi mới yên tâm.
Tống Vân Nhi nói: 'Ca, huynh có thể thuyết phục Miêu trại trại chủ lên vọng lâu khuyên Miêu chúng trở về, nhất cứ hóa giải trường nguy cơ này, quả thật là lợi hại!" Những cô gái khác đều mồm năm miệng mười khoa trương hắn nhiệt liệt.
Dương Thu Trì khẽ mỉm cười: "Không đáng kể là gì, bọn họ thật không muốn tạo phản, chỉ nói cho rõ một lúc là xong thôi." Đột nhiên hắn nghĩ đến một chuyện, hỏi Tống Vân Nhi: "Đúng rồi, các người ở nội nha, làm sao mà biết rõ đến như vậy?"
Tống Vân Nhi cười hì hì, nhìn về phía sư phụ Liễu Nhược Băng của nàng, đáp: "Sư phụ của muội nói, người lo cho huynh gặp nguy hiểm, nên nhất mực nấp một bên chú ý, nhất cử nhất động của huynh đều không thoát khỏi thị tuyến của sư phụ muội đâu!"
Dương Thu Trì cảm kích hướng về phía Liễu Nhược Băng xá dài: "Đa tạ Liễu tiền bối chiếu cố."
Liễu Nhược Băng chỉ cười điềm đạm, không đáp lời.
Tống Vân Nhi lại nói: "Ca, huynh yên tâm đi, muội và sư phụ đã thương lượng rồi. Huynh đi giám trảm, sư phụ và muội sẽ hóa trang thành hộ vệ của huynh, thiếp thân bảo hộ huynh. Có sư phụ của muội ở đó, tặc nhân có nhiều đi chăng nữa cũng không thể động đến huynh được!"
Dương Thu Trì mừng rỡ, vội vã cúi người hành lễ: "Đa tạ Liễu tiền bối, đa tạ Vân nhi!"
Ngay sau đó, Tống Vân Nhi và Liễu Nhược Băng trở về phòng thay đổi nam trang dành cho hộ vệ, biến thành hai tên tiểu tử hộ vệ anh tuấn tiêu sái.
Đến lúc này, Trương mụ giữa cửa nội nha vào báo là Triệu bá tổng đã phái người tới, nói pháp trường đã chuẩn bị ổn thỏa.
Dương Thu Trì chỉnh lại quan bào, mang theo hai vị giả hộ vệ Liễu Nhược Băng và Tống Vân Nhi chậm bước rời khỏi nội nha, được Nam Cung Hùng cùng các hộ vệ tiền hô hậu ủng đi ra thăng đường.
Hai tên tử tù Vân Lăng và tên giang dương đại đạo bị đưa ra nguyệt đài ở đại đường bắt quỳ xuống, hình phòng thư lại điểm danh, Dương Thu Trì tự thân nghiệm rõ đó là đúng người rồi, liền cho người đưa rượu thịt lên cho ăn lần cuối.
Vân Lăng bị khốc hình đày đọa chưa khôi phục lại được, thân thể rất yếu ớt, và cũng không có khẩu vị gì, nên chỉ ăn chút xíu rồi thôi, hồ rượu thì uống nhiều hơn được một chút. Còn tên giang dương đại dạo kia ngược lại là một hán tử đường đường, chết đến nơi rồi mà vẫn ăn thịt uống rượu nhồm nhoàm, một tô thịt trâu to như thế mà ăn sạch sẽ.
Dương Thu Trì lệnh đưa Vân Thiên Kình lên, để hai cha con họ đoàn tụ. Nhưng hai người chỉ ngồi đối mặt nhau trên mâm cơm ở đại đường, chẳng ai lên tiếng, chỉ im lặng uống rượu và rơi lệ.
Thời gian áp giải ra pháp trường đã đến, hình phòng thư lại đem hai thẻ bài lý do phạm tội tử hình của hai tử tù trình lên công án cho Dương Thu trì.
Quy củ hành hình này đã được Kim sư gia an bày giúp Dương Thu Trì, và nói rõ hết mọi chuyện cho hắn. Dương Thu Trì cầm một cây bút son trên công án lên, đi ra khỏi công án, hình phòng thư lại phân biệt cầm hai khối bài đó đưa lên, hắn liền thuận thế khuyên một vòng son, coi như đã ký vào lệnh chấp hành tử hình. Dương Thu Trì sau đó quẳng cây bút son đi, quát: "Áp giải tội phạm đến hình trường hành hình!"
Hai hàng nha lại đồng thanh đáp ứng, đem hai cái thẻ đã được bút son vạch qua cắm lên cổ của tử tù, đưa họ ra khỏi đại đường.
Án theo quy củ, đưa phạm nhân ra pháp trường phải giải đi vòng các ngã đường thị chúng, nhưng do lo ngại đêm dài làm mộng, cành mẹ đẻ cành con, cho nên Dương Thu Trì lệnh miễn chuyện bắt đi diễu phố, trực tiếp áp giải lên tù xa đưa ra pháp trường ở ngoại thành.
Dương Thu Trì chụp lên một áo khoác màu hồng cực lớn bên ngoài quan phục, mục đích là để tránh tà.
Sau khi rời khỏi đại đường lên quan kiệu, được sự bảo hộ của chúng nha dịch, dân tráng và các cẩm y vệ hộ vệ, hắn cho áp giải tù xa nhằm thẳng hình trường.
Hình trường này cách thành năm dặm, nằm trên một chỗ bằng phẳng, đã vây đầy bá tánh xem náo nhiệt, chỉ còn lại mấy chục người Miêu trong trang phục Miêu ở lại, có lẽ là để thu thập thi thể. Nhân vì Vân Thiên Kình đã hạ tử mệnh lệnh, cho nên các Miêu chúng khác không hề đến pháp trường.
Một bên hình trường có thiết đặt một pháp đài có mái che, Triệu bá tổng đang ở trong đó đợi, thấy quan kiệu của Dương Thu Trì đến, liền đứng dậy chấp tay nghênh tiếp.
Dương Thu Trì lên pháp đài, ngồi lên ghế giữa. Hai hộ vệ đẹp trai Liễu Nhược Băng và Tống Vân Nhi đứng hai bên tả hữu bảo hộ. Nam Cung Hùng cùng các hộ vệ khác vây quanh chòi có mái che đỏ chia nhau cảnh giới.
Bốn phía pháp trường sắp đầy quan binh, nha dịch và dân tráng, phong tỏa tầng tầng. Bá tánh vây quanh để xem đều bị cách li rất xa. Chỗ đất cách mấy chục bước trước chòi che trên pháp đài hiện giờ là Vân Lăng và tên giang dương đại đạo đang quỳ.
Dương Thu Trì ngước mắt nhìn trời, hỏi: "Hiện giờ là giờ gì?"
Cân ban trưởng tùy Thường Phúc ở phía sau hồi đáp: "Giờ tị hai khắc rồi."
Tuy phải khuyên người Miêu rút lui mất không ít thời gian, nhưng rút ngắn lại bớt chuyện diễu hành thị chúng, cho nên thời gian trống còn lại rất nhiều.
Hôm nay, thời gian hành hình của hai tử tù bất đồng. Theo học thuyết Âm Dương thời cổ đại, nếu như giờ ngọ xử trảm, người chết có thể biến quỷ chuyển thế đầu thai, nhưng giờ ngọ ba khắc lại là thời khắc dương khí thịnh nhất trong ngày, âm khí tức thì tiêu tán, nếu ngay lúc này xử quyết, thì kẻ đó cho dù có là quỷ cũng không làm được, cho đó là cách để nghiêm trị. Tên giang dương đại đạo này là tội phạm phổ thông, do đó bị chọn hành hình vào chính ngọ, còn Vân Lăng thì giết quan, đó là trọng tội, cho nên chọn giờ ngọ ba khắc hành hình, khiến cho gã đến cả quỷ cũng không làm được.
Dương Thu Trì nghe nói còn mấy khắc nữa, hơi có vẻ phiền muộn, thấy Vân Thiên Kình đứng không xa nhà vòm, dùng ánh mắt thê lương nhìn con trai của mình, cảm thấy bất nhẫn, liền ra lệnh cho nha dịch đưa lão lại gần cạnh con trai, cho họ nói chuyện vói nhau nhiều hơn chút nữa.
Vân Thiên Kình cảm kích chấp tay xá xá Dương Thu Trì, rỗi mới từ từ đến ngồi xuống đám cỏ cạnh con trai, dùng tiếng Miêu vừa nói vừa rơi lệ. Vân Lăng chẳng hề khóc, bị trói thúc ké ngồi sụp xuống đất, nhỏ giọng nói gì đó với phụ thân của gã.
Dương Thu Trì hơi có chút thương cảm, thở dài nói: "Tên Vân Lăng này sao lại muốn giết quan cà, quả thật là hết muốn sống rồi."
Triệu bá tổng khịt mũi cà chua rồi cũng than: "Đúng a, tên Vân Lăng này có điểm ngu ngu sao đó, một mình tiềm nhập vào nha môn giết người, quả thật là to gan lớn mật."
Dương Thu Trì hỏi: "Triệu đại nhân biết chuyện này hay sao?"
"Sao lại không biết chứ, lúc đó náo loạn xôn xao cả lên, cả Thanh Khê huyện này suýt chao đảo nữa đó chứ. Vân Thiên Kình mang theo mấy chục Miêu chúng xông vào nha môn, yêu cầu thả con trai của ông ta, chính là do tôi mang binh bắt lão ta lại đấy."
Trước mắt không có chuyện, Dương Thu Trì thuận miệng hỏi: "Tên Vân Lăng này vì sao lại muốn giết Vương điển sứ? Bọn họ có thù với nhau chăng?"
"Đương nhiên có thù, hon nữa không phải tầm thường." Lão mũi cà chua nhìn phải nhìn trái, xong rồi kê đầu sát lại nói nhỏ: "Dương đại nhân có chỗ không biết, vị Vương điển sứ này lúc sanh tiền là một tên sắc quỷ, lần đi đến Miêu trại chinh thu thuế vừa rồi, đã nhìn trúng vợ Vương thị của Vân Lăng, mượn chuyện say rượu toan tính cưỡng bức ả ta, bị Vân Lăng dùng mộc côn đánh cho một trận. Nếu như những người khác kéo ra cho nhanh, suýt chút nữa đã lấy mạng của Vương điển sứ. Chỉ có điều gã cũng đã đánh nát một chân của Vương điển sứ, trở thành người què. Hai nhà từ đó kết cừu."
Dương Thu Trì gật gật đầu, lại hỏi: "Vị Vương điển sứ này toan tính hãm hiếp vợ của người ta, phạm vào vương pháp, không ai quản sao?"
"Quản thì quản rối, nghe nói Vương điển sứ ngầm sử dụng không ít bạc trắng, bên trên thấy y ở chốn khỉ ho cò gáy này cũng không dễ dàng gì, hơn nửa cưỡng gian lại bất thành, chân cũng bị gãy, nên phạt y bồi thường một năm bổng lộc cho Miêu trại, không truy cứu gì nữa, cho nên án này mới cho qua đi."
Dương Thu trì gật đầu: "Thì ra là thế, như vậy có thể nói, tên Vân Lăng này nhớ đến hận cũ, hành hung báo phục."
"Đúng vậy. Tôi nghe nói, căn cứ vào lời khai của Vân Lăng, lúc gã xông vào thư phòng, trong thư phòng đó chỉ có Vương điển sứ và tiểu thiếp Triệu Di nương của y, lại còn có một tên cân ban tên là Tiền Quý có mặt lúc đó. Vân Lăng cầm đao đâm tới, một hơi đâm rất nhiều đao, ngỗ tác nghiệm thây cho biết, toàn thân Vương điển sứ đều có vết dao, tên tiểu tử này tàn nhẫn quá đi thôi. Nhưng mà gã đối với nữ nhân còn có điểm nhân từ, đối với tiểu thiếp của Vương điển sứ không đâm nhiều đao mấy."
Hai người một hỏi một đáp tới mãi, trong đầu Dương Thu Trì không ngừng hiện lên hình ảnh đống đổ nát trong điển sứ nội nha, sự nghi hoặc trong lòng lại hiện Lên. Hắn nhìn Vân Lăng quỳ ở pháp trường của Vân Thiên Kình ở bên cạnh, trong đầu không ngót vang lên câu nói: "Nếu như đây là một án oan, đầu người rớt xuống rồi thì không thể nào tiếp lại được."
Đúng vào lúc này, chợt nghe có tiếng người ở dưới nhà vòm thưa: "Bẩm báo đại nhân, giờ ngọ đã đến!"