Chương 286: Kẻ dưới làm càn
Lúc này Chu bàn tử do quá thương tâm nên không chú ý lưỡi đao trong tay đã rời khỏi cổ hài tử hơn thốn. Đấy là một cơ hội, cước bộ của Tống Vân Nhi vừa động thì đã dừng phắt lại — lưỡi đao đó còn cách quá gần, cho dù một kiếm giết chết được gã mập Chu, thì không thể nào đảm bảo là trước khi chết y sẽ không đâm hài tử một đao. Hơn nữa, nàng có lòng muốn chém đứt bàn tay cầm đao của Chu bàn tử, nhưng cánh tay của y lại giấu phía sau lưng em bé, chẳng thể chém được.
Chỉ một lúc chần chờ như thế, Chu bàn tử đã ổn định tâm thần, đao trong tay lại kề sát cổ hài tử, rống lên: "Ta chịu hình xong trở lại, phòng ốc còn đó, nhưng vợ ta, con ta đều đã rời ta mà đi rồi."
Y đưa tay chỉ vệt máu đen bầm còn in dấu trên mặt đất, rống tiếp: "Các ngươi hãy nhìn đi, đấy chính là máu vợ ta lưu lại, nàng ấy và con trai ta đã chết trong phòng khách này! Mỗi ngày ta đều nhìn máu trên mặt đất, nhìn thêm một lần thì sự cừu hận tăng thêm một bậc. Ta nhất định khiến Cảnh tri châu nợ máu phải trả bằng máu! Khiến cho hắn cũng chịu cái cảnh đau đớn tang thương! Ta còn muốn giết hết mọi thê thiếp của hắn, muốn hắn chịu sự thống khổ mất hết thân nhân!"
Dương Thu Trì cùng mọi người nhìn vào dấu máu đen đen còn ám lên đất, nghe lời nói bị thương của y, trong lòng không khỏi dậy lên niềm trắc ẩn.
Gã mập Chu đã khóc đến nỗi lệ nóng tung hoành, tiếp tục gào: "Các ngươi chẳng phải là muốn phán xét hay sao? Vợ con ta đều bị Cảnh tri châu hại chết, nếu như áp giải ta trễ đi vài ngày, để ta chiếu cố cho vợ ta, thì họ đâu có chết! Hu hu hu..."
"Con ta được sinh ra, mẹ nó chết rồi, không ai cho nó bú, cho nên nó bị bỏ đói mà chết thảm! Do đó, ta vốn chuẩn bị bỏ cho con của Cảnh tri châu đói chết, không ngờ đói khát cả ngày rồi mà tên nhóc dòng giống khốn nạn này còn chưa hề gì, ta định quẳng nó vào Vũ Dương hà cho chết ngộp, không ngờ các ngươi đến kịp. Được! Cảnh tri châu, nếu như ngươi đã đến, ta sẽ ở ngay trước mặt ngươi đâm chết con trai ngươi, khiến ngươi thuơng tâm cả đời!"
Nói xong, đao bén trong tay Chu bàn tử khứa chặt hơn, nhưng rồi dừng lại, tuy y rất xung động, nhưng còn nghĩ đến sự an toàn của bản thân, một khi đâm chết em bé này, thì cái khiên chống tiền của bản thân không còn nữa, do đó không vội vã làm gì.
Tống Vân Nhi khẩn trương nhìn vào mắt Chu bàn tử, chỉ cần thấy hắn lóe hung quang, là lập tức xuất thủ, thà liều một phen còn hơn! Rất may là y vẫn tiếp tục giở trò mèo vờn chuột.
Dương Thu Trì bảo: "Đừng kích động! Có gì từ từ nói!" Để phân tán sự chú ý của y, hắn chuyển đầu trách Cảnh tri châu: "Cảnh đại nhân, ông sao lại đối với người ta như vậy? Hại cho vợ con người ta không ai chiếu cố mà chết thảm chứ?"
"Dương đại nhân, ta, ta thật không có nhìn thấy thư tín gì cả." Cảnh tri châu vội nói, chuyển thân hỏi Chu bàn tử: "Chu Long, ngươi nói ngươi viết thư, vậy thư ngươi viết rồi giao cho ai?"
"Ta bị giam trong đại lao, lại không gặp được ngươi, đương nhiên là chỉ có thể giao thư cho lao đầu." Chu bàn tử suyễn khò khè mấy cái, tiếp: "Ta hỏi lao đầu, y vỗ ngực thề thốt là đã giao thư cho Triệu phán quan. Một lao đầu như y đương nhiên không thể gặp được đại quan ngũ phẩm ngươi rồi. Giao cho Triệu phán quan, chẳng phải là giao cho ngươi hay sao? Ta và Triệu phán quan vô oán vô cừu, chẳng lẽ Triệu phán quan sẽ ém nhẹm thư của ta không giao cho ngươi? Hừ! Tên cẩu tặc nhà ngươi, trả lại mạng vợ con ta đây!"
Cảnh tri châu vội hô: "Chờ đã! Ta thật không đọc được thư gì của ngươi, chuyện ngươi nói ta chẳng hề biết tí gì, nếu như ta mà biết được chuyện đó, đương nhiên sẽ chuẩn hứa cho ngươi rồi. Đấy chẳng phải là chuyện gì khó, cũng không làm trái lại luật lệ, ta sao lại không chuẩn hứa chứ? Thậm chí còn an bài cho người chiếu cố cho mẹ con họ giúp ngươi!"
"Phì! Giả vờ cái giọng gì thế!" Chu bàn tử phun một búng nước bọt, "Chính vì ngươi lòng dạ sắt đá, ngay cả chút thuận thủy nhân tình này cũng không chịu cấp, cho nên mới hại chết mẹ con họ!"
Cảnh tri châu không thanh minh nữa, mà sậm sịt mặt mày bước ra cửa cao giọng gọi; "Triệu phán quan! Triệu phán quan!"
Triệu phán quan cùng mọi người đều đang chờ ngoài cửa, nghe ông ta gọi bèn khom người chạy tới: "Cảnh đại nhân, tiểu nhân ở đây, tiểu thiếu gia được cứu..." Chờ nhìn rõ tình huống bên trong, y lập tức cả kinh thất sắc, vội vã kêu lên: "Chu Long! Ngươi, ngươi đừng hại tiểu thiếu gia, nếu không..."
Cảnh tri châu quát to: "Triệu Lâm Uyên!"
Triệu phán quan giật nảy người, tri châu đại nhân tính cách ôn hòa, đôi đãi vói kẻ dưới trước giờ đều rất khách khí, hiện tại đột nhiên trước mặt mọi người quát gọi thẳng tên của y ra, không hiểu tại làm sao nên ngước mắt nhìn, bấy giờ mới phát hiện Cảnh tri châu tím tái mặt mày trừng mắt nhìn y, nên hoảng sợ cúi người thưa: "Ti chức... ti chức có mặt!"
"Ta hỏi ngươi! Năm xưa có phải Chu Long nhờ lao đầu gửi thư cho ta thông qua ngươi hay không? Không cho phép ẩn man, nếu không bổn quan tra ra sự thật nghiêm trị không tha!"
Triệu phán quan ứa mồ hôi trán, cúi người thưa: "Dạ, dạ có chuyện này."
"Thư đâu? Vì sao không đưa cho ta?"
"Đại nhân ngài công vụ đa đoan, nếu như ngay cả một bức thư tín do phạm nhân gửi cũng dâng cho ngài xem, như vậy chẳng phải là gây thêm phiền phức cho ngài sao? Do đó, ti chức mới tự chủ trương bỏ nó qua một bên."
"Vậy ngươi có xem qua thư không?"
"Có xem, dường như là yêu cầu hoãn mấy ngày rồi hãy giải đi, vợ của hắn cần phải sanh dục, chuyện này quả thật nực cười, nương tử của hắn sắp sinh con thì dính dáng gì đến chuyện của chúng ta, chuyện này mà chúng ta cũng quản nữa thì chúng ta chẳng phải bận rộn chết luôn hay sao..."
"Triệu Lâm Uyên!" Cảnh tri châu quát to ngắt lời y, trỏ tay mắng: "Ngươi còn có nhân tính nữa không?... Ngươi có biết hay là không, Chu Long sở dĩ bắt cóc con ta, là xuất phát từ chuyện này mà ra!" Ông ta nói xong vừa tức vừa hận, giơ tay tát vào mặt Triệu phán quan một cái thật mạnh.
Cái bạt tay này khiến cho mắt Triệu phán quan nổi đom đóm, răng lung lay rướm máu, che miệng nhạ nhạ liên hồi, không biết nên nói cái gì nữa.
Xem thần tình của Cảnh tri châu có vẻ không giả, và dường như Triệu phán quan là kẻ tự tác chủ trương ém nhẹm bức thư, như vậy Cảnh tri châu thực sự không biết chuyện nàv.
Chu bàn tử một khi đã biết nguyên do trong chuyện này rồi, nhớ lại năm xưa Cảnh tri châu đối đã với mọi người khoan hậu hiền hòa, nếu như thực sự biết chuyện của y, với tính cách đó nhất định không thể nào điềm nhiên không lý gì tới, và chí ít cũng an bài người nào đó chiếu cố cho vợ con y. Y có thể là đã trách lầm người rồi.
Gã Chu mập khẽ nhích lưỡi đao ra khỏi cố hài tử một chút, nhìn Cảnh tri châu trừng trừng, hỏi: "Ngươi lúc đó thật sự không biết chuyện này?"
Cảnh tri châu đáp: "Ngươi theo ta làm thư lại nhiều năm, ta là người thế nào chả lẽ ngươi không rõ, ngươi tự hỏi lại lương tâm coi, với cách làm người như Cảnh mỗ đây, mỗ có thể làm chuyện thấy chết không cứu đó được hay sao?"
Triệu phán quan vẫn còn chưa hiểu rõ đã phát sinh chuyện gì, ấp úng hỏi: "Cảnh đại nhân, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
"Chuyện gì à? Chính là năm xưa ngươi tự tiện chủ trương, ém nhẹm không xử lý phong thư đó, khiến cho vợ sắp lâm bồn của Chu Long vì thế mà không người chiếu cố, để rồi sinh ra bị băng huyết chết, rồi đứa bé sinh ra cũng bị đói mà chết! Do đó Chu Long đổ mọi tội lỗi lên đầu ta, muốn bắt con trai ta đến mạng!"
Triệu phán quan nghe thế hoảng lên: "Chuyện này... tôi...." Nhất thời ông ta không biết nên nói như thế nào cho phải.
Tống Vân Nhi bảo: "Được rồi, nếu như chuyện đã làm rõ ràng ra như thế, oan có đầu nợ có chủ, chuyện này không có liên quan gì đến Cảnh tri châu, ngươi nên trả lại hài tử của ông ta đi chứ."
"Thả à? Ha ha ha, không sai, cô nói đúng lắm, oan có đầu nợ có chủ, ta nên tìm họ Triệu này tính sổ. Có điều, ta còn phải mượn công tử của tri châu đại nhân một chút, chỉ cần các ngươi không làm loạn, ta bảo đảm sẽ không động đến tính mạng của nó!" Nói xong, Chu Long quay đầu trừng mắt nhìn Triệu Lâm Uyên: "Họ Triệu kia, đi mang nương tử và con trai ngươi tới đây để ta giết xong rồi ta sẽ thả con trai của tri châu đại nhân!"
Triệu phán quan cả kinh thất sắc: "Cái... cái này sao được?"
Tống Vân Nhi kêu lên: "Ê! Ngươi là người gì mà không chịu giảng đạo lý gì hết trơn vậy, vừa rồi còn nói oan có đầu nợ có chủ, Tri châu đại nhân chẳng liên quan đến chuyện này, ngươi bắt đứa bé làm con tin để làm gì?"
"Ê ê, cô nương, trên đời này người không biết giảng đạo lý nhiều lắm, Chu mỗ thử không giảng đạo lý một lần xem sao. Dù gì thì cái mạng này ta không còn màng tới nữa, mất mạng rồi sau này giảng đạo lý làm cái quái gì.... Các ngươi còn không đi nhanh? Thật muốn ta động thủ hay sao?" Chu Long quát to.
Dương Thu Trì động lòng, nếu như đưa vợ con của Triệu phán quan đến đây, lúc trao đổi con tin không chừng sẽ có cơ hội! Hắn bước ra cửa, lệnh cho bộ khoái nhanh chóng đi đưa vợ con Triệu phán quan đến. Bộ khoái không biết chuyện trong này thế nào, nhưng họ biết Dương Thu Trì là đồng tri của Trấn Viễn châu, ngoại trừ tri châu đại nhân ra, hắn có chức quan cao nhất, nên lập tức vâng lệnh hành sự.
Triệu phán quan không biết tâm tư của Dương Thu Trì, quỳ sụp xuống trước mặt hắn: "Dương đại nhân, Dương đại nhân, cầu xin ngài mà, đừng giết vợ con tôi a!" Nói xong nước mắt đầm đìa.
Dương Thu Trì nhạt giọng đáp: "Nếu như đã giao trái đắng thì sẽ hưởng được quả đắng thôi, đây là luật báo ứng nhân quả tuần hoàn mà!"
Chu Long bất ngờ vô cùng. Y nguyên không hy vọng họ sẽ đưa vợ con của Triệu phán quan đến. Không ngờ Dương Thu Trì thật sự làm theo như vậy, không khỏi vui mừng hy vọng, khen: "Hay cho câu nhân quả tuần hoàn! Cảm ơn ngài, Dương đại nhân!"
Cảnh tri châu trong lòng bất nhẫn, ông ta cũng không biết dụng ý của Dương Thu Trì, cảm thấy đó không phải là biện pháp hay. Nhưng Tiền bố chánh sứ, đề hình án sát sứ đều đã nhắn nhủ với ông ta, phàm những chuyện mà Dương Thu Trì muốn làm thì nên nghe theo, cho nên ông ta không dám nói hai lời. Tống Vân Nhi nhìn nhìn Dương Thu Trì, cắn chặt môi.
Từ lần trước ở Dương gia thôn, Tống Vân Nhi hiểu lầm Dương Thu Trì muốn giết con trai của tam di thái rồi thì từ đó không còn dám lỗ mãng nữa. Nàng biết Dương Thu Trì không phải là kẻ tùy ý hi sinh tính mệnh của một người để đạt được mục đích, do đó tuy lòng có lo lắng nhưng không mở lời ngăn cản, chỉ im lìm đợi chờ cơ hội.
Bên ngoài mưa lớn rào rào, nhưng từ đây đến nha môn không xa mấy, cho nên một lúc sau mấy bộ khoái khoác áo che mưa đã ẵm theo một cậu bé nhỏ con của Triệu phán quan đến nơi, bẩm báo: "Dương đại nhân, chỉ có tiểu hài của Triệu đại nhân ở nhà, Điền thị mẹ của chú bé đã dẫn theo tiểu nha hoàn cùng một cân ban đến Bạch Hồng tự ở ngoài thành dâng hương vào sáng hôm nay rồi, hiện giờ vẫn chưa về, những huynh đệ khác đã đi tìm cô ta rồi."
Lúc này Chu bàn tử do quá thương tâm nên không chú ý lưỡi đao trong tay đã rời khỏi cổ hài tử hơn thốn. Đấy là một cơ hội, cước bộ của Tống Vân Nhi vừa động thì đã dừng phắt lại — lưỡi đao đó còn cách quá gần, cho dù một kiếm giết chết được gã mập Chu, thì không thể nào đảm bảo là trước khi chết y sẽ không đâm hài tử một đao. Hơn nữa, nàng có lòng muốn chém đứt bàn tay cầm đao của Chu bàn tử, nhưng cánh tay của y lại giấu phía sau lưng em bé, chẳng thể chém được.
Chỉ một lúc chần chờ như thế, Chu bàn tử đã ổn định tâm thần, đao trong tay lại kề sát cổ hài tử, rống lên: "Ta chịu hình xong trở lại, phòng ốc còn đó, nhưng vợ ta, con ta đều đã rời ta mà đi rồi."
Y đưa tay chỉ vệt máu đen bầm còn in dấu trên mặt đất, rống tiếp: "Các ngươi hãy nhìn đi, đấy chính là máu vợ ta lưu lại, nàng ấy và con trai ta đã chết trong phòng khách này! Mỗi ngày ta đều nhìn máu trên mặt đất, nhìn thêm một lần thì sự cừu hận tăng thêm một bậc. Ta nhất định khiến Cảnh tri châu nợ máu phải trả bằng máu! Khiến cho hắn cũng chịu cái cảnh đau đớn tang thương! Ta còn muốn giết hết mọi thê thiếp của hắn, muốn hắn chịu sự thống khổ mất hết thân nhân!"
Dương Thu Trì cùng mọi người nhìn vào dấu máu đen đen còn ám lên đất, nghe lời nói bị thương của y, trong lòng không khỏi dậy lên niềm trắc ẩn.
Gã mập Chu đã khóc đến nỗi lệ nóng tung hoành, tiếp tục gào: "Các ngươi chẳng phải là muốn phán xét hay sao? Vợ con ta đều bị Cảnh tri châu hại chết, nếu như áp giải ta trễ đi vài ngày, để ta chiếu cố cho vợ ta, thì họ đâu có chết! Hu hu hu..."
"Con ta được sinh ra, mẹ nó chết rồi, không ai cho nó bú, cho nên nó bị bỏ đói mà chết thảm! Do đó, ta vốn chuẩn bị bỏ cho con của Cảnh tri châu đói chết, không ngờ đói khát cả ngày rồi mà tên nhóc dòng giống khốn nạn này còn chưa hề gì, ta định quẳng nó vào Vũ Dương hà cho chết ngộp, không ngờ các ngươi đến kịp. Được! Cảnh tri châu, nếu như ngươi đã đến, ta sẽ ở ngay trước mặt ngươi đâm chết con trai ngươi, khiến ngươi thuơng tâm cả đời!"
Nói xong, đao bén trong tay Chu bàn tử khứa chặt hơn, nhưng rồi dừng lại, tuy y rất xung động, nhưng còn nghĩ đến sự an toàn của bản thân, một khi đâm chết em bé này, thì cái khiên chống tiền của bản thân không còn nữa, do đó không vội vã làm gì.
Tống Vân Nhi khẩn trương nhìn vào mắt Chu bàn tử, chỉ cần thấy hắn lóe hung quang, là lập tức xuất thủ, thà liều một phen còn hơn! Rất may là y vẫn tiếp tục giở trò mèo vờn chuột.
Dương Thu Trì bảo: "Đừng kích động! Có gì từ từ nói!" Để phân tán sự chú ý của y, hắn chuyển đầu trách Cảnh tri châu: "Cảnh đại nhân, ông sao lại đối với người ta như vậy? Hại cho vợ con người ta không ai chiếu cố mà chết thảm chứ?"
"Dương đại nhân, ta, ta thật không có nhìn thấy thư tín gì cả." Cảnh tri châu vội nói, chuyển thân hỏi Chu bàn tử: "Chu Long, ngươi nói ngươi viết thư, vậy thư ngươi viết rồi giao cho ai?"
"Ta bị giam trong đại lao, lại không gặp được ngươi, đương nhiên là chỉ có thể giao thư cho lao đầu." Chu bàn tử suyễn khò khè mấy cái, tiếp: "Ta hỏi lao đầu, y vỗ ngực thề thốt là đã giao thư cho Triệu phán quan. Một lao đầu như y đương nhiên không thể gặp được đại quan ngũ phẩm ngươi rồi. Giao cho Triệu phán quan, chẳng phải là giao cho ngươi hay sao? Ta và Triệu phán quan vô oán vô cừu, chẳng lẽ Triệu phán quan sẽ ém nhẹm thư của ta không giao cho ngươi? Hừ! Tên cẩu tặc nhà ngươi, trả lại mạng vợ con ta đây!"
Cảnh tri châu vội hô: "Chờ đã! Ta thật không đọc được thư gì của ngươi, chuyện ngươi nói ta chẳng hề biết tí gì, nếu như ta mà biết được chuyện đó, đương nhiên sẽ chuẩn hứa cho ngươi rồi. Đấy chẳng phải là chuyện gì khó, cũng không làm trái lại luật lệ, ta sao lại không chuẩn hứa chứ? Thậm chí còn an bài cho người chiếu cố cho mẹ con họ giúp ngươi!"
"Phì! Giả vờ cái giọng gì thế!" Chu bàn tử phun một búng nước bọt, "Chính vì ngươi lòng dạ sắt đá, ngay cả chút thuận thủy nhân tình này cũng không chịu cấp, cho nên mới hại chết mẹ con họ!"
Cảnh tri châu không thanh minh nữa, mà sậm sịt mặt mày bước ra cửa cao giọng gọi; "Triệu phán quan! Triệu phán quan!"
Triệu phán quan cùng mọi người đều đang chờ ngoài cửa, nghe ông ta gọi bèn khom người chạy tới: "Cảnh đại nhân, tiểu nhân ở đây, tiểu thiếu gia được cứu..." Chờ nhìn rõ tình huống bên trong, y lập tức cả kinh thất sắc, vội vã kêu lên: "Chu Long! Ngươi, ngươi đừng hại tiểu thiếu gia, nếu không..."
Cảnh tri châu quát to: "Triệu Lâm Uyên!"
Triệu phán quan giật nảy người, tri châu đại nhân tính cách ôn hòa, đôi đãi vói kẻ dưới trước giờ đều rất khách khí, hiện tại đột nhiên trước mặt mọi người quát gọi thẳng tên của y ra, không hiểu tại làm sao nên ngước mắt nhìn, bấy giờ mới phát hiện Cảnh tri châu tím tái mặt mày trừng mắt nhìn y, nên hoảng sợ cúi người thưa: "Ti chức... ti chức có mặt!"
"Ta hỏi ngươi! Năm xưa có phải Chu Long nhờ lao đầu gửi thư cho ta thông qua ngươi hay không? Không cho phép ẩn man, nếu không bổn quan tra ra sự thật nghiêm trị không tha!"
Triệu phán quan ứa mồ hôi trán, cúi người thưa: "Dạ, dạ có chuyện này."
"Thư đâu? Vì sao không đưa cho ta?"
"Đại nhân ngài công vụ đa đoan, nếu như ngay cả một bức thư tín do phạm nhân gửi cũng dâng cho ngài xem, như vậy chẳng phải là gây thêm phiền phức cho ngài sao? Do đó, ti chức mới tự chủ trương bỏ nó qua một bên."
"Vậy ngươi có xem qua thư không?"
"Có xem, dường như là yêu cầu hoãn mấy ngày rồi hãy giải đi, vợ của hắn cần phải sanh dục, chuyện này quả thật nực cười, nương tử của hắn sắp sinh con thì dính dáng gì đến chuyện của chúng ta, chuyện này mà chúng ta cũng quản nữa thì chúng ta chẳng phải bận rộn chết luôn hay sao..."
"Triệu Lâm Uyên!" Cảnh tri châu quát to ngắt lời y, trỏ tay mắng: "Ngươi còn có nhân tính nữa không?... Ngươi có biết hay là không, Chu Long sở dĩ bắt cóc con ta, là xuất phát từ chuyện này mà ra!" Ông ta nói xong vừa tức vừa hận, giơ tay tát vào mặt Triệu phán quan một cái thật mạnh.
Cái bạt tay này khiến cho mắt Triệu phán quan nổi đom đóm, răng lung lay rướm máu, che miệng nhạ nhạ liên hồi, không biết nên nói cái gì nữa.
Xem thần tình của Cảnh tri châu có vẻ không giả, và dường như Triệu phán quan là kẻ tự tác chủ trương ém nhẹm bức thư, như vậy Cảnh tri châu thực sự không biết chuyện nàv.
Chu bàn tử một khi đã biết nguyên do trong chuyện này rồi, nhớ lại năm xưa Cảnh tri châu đối đã với mọi người khoan hậu hiền hòa, nếu như thực sự biết chuyện của y, với tính cách đó nhất định không thể nào điềm nhiên không lý gì tới, và chí ít cũng an bài người nào đó chiếu cố cho vợ con y. Y có thể là đã trách lầm người rồi.
Gã Chu mập khẽ nhích lưỡi đao ra khỏi cố hài tử một chút, nhìn Cảnh tri châu trừng trừng, hỏi: "Ngươi lúc đó thật sự không biết chuyện này?"
Cảnh tri châu đáp: "Ngươi theo ta làm thư lại nhiều năm, ta là người thế nào chả lẽ ngươi không rõ, ngươi tự hỏi lại lương tâm coi, với cách làm người như Cảnh mỗ đây, mỗ có thể làm chuyện thấy chết không cứu đó được hay sao?"
Triệu phán quan vẫn còn chưa hiểu rõ đã phát sinh chuyện gì, ấp úng hỏi: "Cảnh đại nhân, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
"Chuyện gì à? Chính là năm xưa ngươi tự tiện chủ trương, ém nhẹm không xử lý phong thư đó, khiến cho vợ sắp lâm bồn của Chu Long vì thế mà không người chiếu cố, để rồi sinh ra bị băng huyết chết, rồi đứa bé sinh ra cũng bị đói mà chết! Do đó Chu Long đổ mọi tội lỗi lên đầu ta, muốn bắt con trai ta đến mạng!"
Triệu phán quan nghe thế hoảng lên: "Chuyện này... tôi...." Nhất thời ông ta không biết nên nói như thế nào cho phải.
Tống Vân Nhi bảo: "Được rồi, nếu như chuyện đã làm rõ ràng ra như thế, oan có đầu nợ có chủ, chuyện này không có liên quan gì đến Cảnh tri châu, ngươi nên trả lại hài tử của ông ta đi chứ."
"Thả à? Ha ha ha, không sai, cô nói đúng lắm, oan có đầu nợ có chủ, ta nên tìm họ Triệu này tính sổ. Có điều, ta còn phải mượn công tử của tri châu đại nhân một chút, chỉ cần các ngươi không làm loạn, ta bảo đảm sẽ không động đến tính mạng của nó!" Nói xong, Chu Long quay đầu trừng mắt nhìn Triệu Lâm Uyên: "Họ Triệu kia, đi mang nương tử và con trai ngươi tới đây để ta giết xong rồi ta sẽ thả con trai của tri châu đại nhân!"
Triệu phán quan cả kinh thất sắc: "Cái... cái này sao được?"
Tống Vân Nhi kêu lên: "Ê! Ngươi là người gì mà không chịu giảng đạo lý gì hết trơn vậy, vừa rồi còn nói oan có đầu nợ có chủ, Tri châu đại nhân chẳng liên quan đến chuyện này, ngươi bắt đứa bé làm con tin để làm gì?"
"Ê ê, cô nương, trên đời này người không biết giảng đạo lý nhiều lắm, Chu mỗ thử không giảng đạo lý một lần xem sao. Dù gì thì cái mạng này ta không còn màng tới nữa, mất mạng rồi sau này giảng đạo lý làm cái quái gì.... Các ngươi còn không đi nhanh? Thật muốn ta động thủ hay sao?" Chu Long quát to.
Dương Thu Trì động lòng, nếu như đưa vợ con của Triệu phán quan đến đây, lúc trao đổi con tin không chừng sẽ có cơ hội! Hắn bước ra cửa, lệnh cho bộ khoái nhanh chóng đi đưa vợ con Triệu phán quan đến. Bộ khoái không biết chuyện trong này thế nào, nhưng họ biết Dương Thu Trì là đồng tri của Trấn Viễn châu, ngoại trừ tri châu đại nhân ra, hắn có chức quan cao nhất, nên lập tức vâng lệnh hành sự.
Triệu phán quan không biết tâm tư của Dương Thu Trì, quỳ sụp xuống trước mặt hắn: "Dương đại nhân, Dương đại nhân, cầu xin ngài mà, đừng giết vợ con tôi a!" Nói xong nước mắt đầm đìa.
Dương Thu Trì nhạt giọng đáp: "Nếu như đã giao trái đắng thì sẽ hưởng được quả đắng thôi, đây là luật báo ứng nhân quả tuần hoàn mà!"
Chu Long bất ngờ vô cùng. Y nguyên không hy vọng họ sẽ đưa vợ con của Triệu phán quan đến. Không ngờ Dương Thu Trì thật sự làm theo như vậy, không khỏi vui mừng hy vọng, khen: "Hay cho câu nhân quả tuần hoàn! Cảm ơn ngài, Dương đại nhân!"
Cảnh tri châu trong lòng bất nhẫn, ông ta cũng không biết dụng ý của Dương Thu Trì, cảm thấy đó không phải là biện pháp hay. Nhưng Tiền bố chánh sứ, đề hình án sát sứ đều đã nhắn nhủ với ông ta, phàm những chuyện mà Dương Thu Trì muốn làm thì nên nghe theo, cho nên ông ta không dám nói hai lời. Tống Vân Nhi nhìn nhìn Dương Thu Trì, cắn chặt môi.
Từ lần trước ở Dương gia thôn, Tống Vân Nhi hiểu lầm Dương Thu Trì muốn giết con trai của tam di thái rồi thì từ đó không còn dám lỗ mãng nữa. Nàng biết Dương Thu Trì không phải là kẻ tùy ý hi sinh tính mệnh của một người để đạt được mục đích, do đó tuy lòng có lo lắng nhưng không mở lời ngăn cản, chỉ im lìm đợi chờ cơ hội.
Bên ngoài mưa lớn rào rào, nhưng từ đây đến nha môn không xa mấy, cho nên một lúc sau mấy bộ khoái khoác áo che mưa đã ẵm theo một cậu bé nhỏ con của Triệu phán quan đến nơi, bẩm báo: "Dương đại nhân, chỉ có tiểu hài của Triệu đại nhân ở nhà, Điền thị mẹ của chú bé đã dẫn theo tiểu nha hoàn cùng một cân ban đến Bạch Hồng tự ở ngoài thành dâng hương vào sáng hôm nay rồi, hiện giờ vẫn chưa về, những huynh đệ khác đã đi tìm cô ta rồi."