Chương 288: Tàn sát trong mưa
Bắt đầu từ ngày cha y chết, y không sống yên vui được một ngày nào.
Mẹ cùa y cứ đánh đập đối xử y như là một con chó, không có lý do, và cũng chẳng cần lý do, trước là chân đá tay đấm loạn cả lên, sau đó là dùng côn bổng nói chuyện. Những cây roi to bằng đầu ngón tay đã bị đánh gãy không biết bao nhiêu lần, trên người y không biết đếm được bao nhiêu vết thương, và cũng không biết y đã bao lần tỉnh lại từ trên vũng máu.
Lúc mẹ y đánh y, thường đá mạnh vào bộ hạ y, đạp và day nghiến khiến y ngất đi. Khi y tỉnh lại, bà ta lại bóp cổ y, bóp cho đến khi y trợn trắng mắng, lè lưỡi ra, sắp sửa chết đi rồi mới mắng nhiếc bỏ tay ra, chờ y hơi tỉnh lại chút lại bóp cổ tiếp.
Y không cầu xin... từ khi y biết dưới làn roi và quyền cước của người đàn bà mà y phải gọi bằng mẹ đó, cầu xin chẳng có bất kỳ tác dụng gì, thì y không bao giờ cầu xin nữa.
Y cũng không khóc, vì sau khi y biết khóc sẽ làm cho mẹ y điên cuồng đánh đập y thêm, y không hề khóc nữa.
Y chỉ còn biết nhẫn nại, cắn răng nghiến lợi mà nhẫn nại, nhẫn đến lúc không còn có thể nhẫn được nữa, thì cũng là lúc y hôn mê đi.
Y vĩnh viễn không quên một đêm mưa dông sấm chớp, tiếng sấm ầm ì liên tục dường như muốn lật đổ cả căn phòng, cuồng phong mang theo mưa lớn đập ầm ầm vào vách nhà. Mẹ y không biết vì sao lại dùng dây thừng trói y lại, cởi khố ra, dùng một đao bén cứa mạnh vào vật dưới khố y, tiếp theo đó là sự đau đớn cùng cực, rồi y ngất đi.
Tích tắc trước khi y ngất đi đó, thứ lưu lại trong ký ức vĩnh hằng của y là gương mặt méo mó biến hình cùng song nhũ to đùng dường như muốn phá vải bay ra của mẹ y hiện lên trong làn chớp.
Khi ỷ tỉnh lại, dưới bộ hạ đã được băng bằng một làn vải bố, và nhất thiết mọi thứ trên thế giới này đều đã biến đối.
Những đứa con trai cùng tuổi đều đã biến giọng khàn khàn như vịt đực, còn giọng của y thì vẫn trong trẻo chói tai. Khi y cùng các nam hài mở to mắt lén xem những bức xuân cung họa, thì y thấy trong lúc chúng đều hưng phấn đến như vậy, y thì chẳng có một điềm phản ứng gì.
Y không hiểu vì sao những bức vẽ nữ nhân trần truồng trên sách kia lại có thể gây ra sự hưng phấn cho các nam hài tử này đến như vậy, trong khi đối với y thì chẳng có chút hấp dẫn gì.
Một ngày mùa hạ không lâu sau khi vết thương của y đã lành, cả bọn con trai mới lớn của y rủ nhau đi bơi ở bờ sông, rồi lên trên bờ cùng so xem dương vật của ai dài nhất và to nhất, duy chỉ có y là không thể cởi khố ra.
Khi bọn bạn cùng áp lại cưỡng ép cởi khố y ra, tất cả cùng cười như vỡ chợ, bởi vì dưới khố của y không còn thứ để nam nhân kiêu ngạo nữa, thậm chí hai cái trứng nhỏ dưới con gà con mà tất cả cậu nhóc khác đều có, thì y chẳng có cái này! Còn lại chăng chỉ là một cái lỗ nhỏ xíu.
Trong tiếng cười cợt trêu chọc của mọi người, y cuối cùng cũng minh bạch vì sao mà giọng nói của y không khàn đi, vì sao xem xuân cung đồ mà chẳng hề có phản ứng. Tất cả những thứ này đều là vì, trong cơn mưa dông đó, mẹ của y đã tước đoạt quyền lợi nam nhân chân chính mà y đáng phải có rồi.
Bọn con trai dùng dây buộc khố trói một tay y lên cây lớn cạnh đường vào thôn, cởi khố y ra, sau đó cười rống chọi đất đá vào người y, phun nước bọt vào y.
Y không khóc, cũng không cầu xin, giống như lúc nằm chịu trận dưới làn mưa roi của mẹ y ngày nào.
Có một ni cô đuổi bọn nhóc này đi cứu y. Đạo cô này thương xót y chịu tận mọi khi nhục của nhân gian, nên đã dạy cho y một tháng công phu - môn công phu mà y học gọi là phân cân thác cốt thủ.
Trong tâm y, đạo cô này là người đối tốt với y nhất trên đời này, là người tốt duy nhất trên đời này. Những người khác đều coi y là quái vật, là dị thường, là súc sanh ai cũng có thể đánh mắng chửi bới.
Rất tiếc, một tháng sau đạo cô bỏ đi, và không hề gặp lại y nữa.
Nhưng mà, từ đó không ai dám khi phụ y nữa, bởi vì y đã bẻ gãy hết mọi tay chân người nào dám động đến y, bao quát cả mẹ y.
Và cũng mùa hè đó, y bị đưa vào hoàng cung để trở thành một tiểu thái giám. Cũng vào mùa hè đó, mẹ y chết, không biết rõ nguyên nhân.
Trong cung, nỗi khổ nhục từ nhỏ đã giúp y có thể nhẫn nại chịu đựng mọi khi nhục phải nếm trải, học được cách nhìn mặt mà đoán ý người, cho nên y nhanh chóng được chủ tử sủng tính, từ từ trở thành người có thể quyết định vận mệnh của người khác.
Nhưng mà, không biết tự khi nào, mỗi khi trời có mưa dông là y bắt đầu phát cuồng.
Không biết trải qua bao nhiêu năm, chạy loạn, đập loạn, đánh đấm vân vân đều không thể khiến tâm y bình tĩnh trở lại. Y cần một thứ kích dộng lớn hơn, mới có thể khiến nội tâm bình tĩnh lại được.
Và thế là, một cung nữ hơn mười hai tuổi vì ngưỡng mộ quyền lực của y nên có ý đồ muốn cùng y "Đối thực" (*) đã trở thành vật hi sinh đầu tiên.
Đó cũng là một đêm mưa dông sấm chớp đầy trời, cung nữ đó len lén đến nơi chỗ ở của y. Y đã dùng phân cân thác cốt thủ bẻ lệch quai hàm khiến cung nữ đó không thể hô hoán, bé lệch khớp chân khớp tay của ả khiến ả không thể đào tẩu, chỉ có thể dùng đôi mắt khiếp sợ vạn phần nhìn y trừng trừng, không còn cách nào khác phải nhẫn chịu sự dày vò của y.
Y không ngừng đá ả, đá vào ngực, đá vào âm hộ, bóp cổ ả hết lần này đến lần khác khiến ả chết đi sống lại, cắt tươi nhũ phong của ả, từng cái từng cái một, hành hạ suốt một đêm tới rạng sáng ả mới chết đi.
Y hưng phấn phát hiện, máu tươi chảy đầm đìa phún xịt xì xì đó có thể khiến y bình tĩnh, ánh mắt khinh khủng vạn phần rồi từ từ mất đi ánh sáng sinh mệnh của nữ nhân đó có thế khiến cho nội tâm của y tìm được sự an lành.
Y hoảng hoảng hốt hốt cắt thi thể thành mấy khối, bỏ vào trong bao lén rời khỏi cung, quẳng vào một lạch ngòi vắng vẻ. Trước khi làm chuyện này, y còn lén nhổ một nhúm âm mao, bỏ vào trong một hộp nho nhỏ cất đi.
Cung nữ thất tung không dẫn tới phong ba gì lớn, và cũng không ai hoài nghi đến y, hay nói khác đi là dám hoài nghi đến y. Thây cốt cũng không bị phát hiện, có thể là do nước sông dâng cao do mưa lớn đã cuốn trôi đi mọi thứ, cũng có thể là bị bùn đất vùi đi, hay là bị chó hoang tha đi, dã thú ăn mất... Dù gì thì chuyện này chẳng hề đem đến bất kỳ phiền phức nào cho y.
Đương nhiên y cảm thấy rất tiếc, vì lần đầu tiên giết người đó không hoàn mỹ cho lắm, nhưng y có thể tự tha thứ cho mình, vì dù gì đó là lần giết người đầu tiên.
Lần giết người đó khiến y bình tĩnh suốt hơn một năm dài, mưa dông cũng không còn khiến y bứt rứt, bởi vì chỉ cần y mở cái hộp kia ra, nhìn qua chiến lợi phẩm của mình một chút là có thể bình tâm tĩnh ý trở lại.
Chỉ có điều, sự kích thích từ lần đầu tiên giết người này cuối cùng cũng từ từ nhạt nhòa đi như màu sơn chói đỏ dưới ánh mặt trời. Y dần dàn trở nên phiền não bực bội, và cái hộp nhỏ kia cũng không giúp ích được gì.
Và thế là y bắt đầu giết người, giết nữ nhân, giết nữ nhân thành thục - trong thời điểm mưa to gió lớn, sấm chớp ì ùng.
Y không chọn nữ nhân trong cung, vì như vậy quá dễ lộ.
Thân phận khi đó của y đã có thể tự do xuất nhập cung đình. Y thích giết người trong cơn mưa dông, và nữ nhân thứ hai cũng chết thảm trong tình trạng như thế dưới tay y.
Lần này là ở ngoài đồng trống, chỗ khoáng đãng không người. Khi nghe tiếng nữ nhân kêu gào thảm thiết, không ngừng cầu xin tha mạng khiến y hân hoan kích động vô cùng. Tất cả lời cầu xin kêu gào kia đều vô dụng, vì nó chẳng khác gì lời cầu xin của y năm xưa dưới làn roi của mẹ.
Y thích sự kích động trong cơn mưa dông ồ ạt đó. Y thích nhìn thấy nữ nhân giãy giụa vô lực dưới chân y. Y thích đá ả, đá thật mạnh, đặc biệt là âm hộ, đá thật ác, sau đó bóp cổ ả, cắt nhũ phong của ả.
Y thích tình cảnh làn đao từ từ đi sâu vào nhũ phong cùa nữ nhân, từ từ, từng chút, cắt một chút rồi dừng lại thưởng thức, sau đó cắt tiếp một chút. Nước mưa tẩy sạch máu tươi chảy không ngừng, lộ ra lớp mỡ trắng bạch, giống như gương mặt méo mó trắng bệt còn lưu lại sâu trong ký ức của y.
Tay chân của nữ nhân bị bóp lệch khớp không thể tránh né giãy giụa, chỉ còn biết dùng ánh mắt kinh khủng vạn phần nhìn y trừng trừng, tiếng kêu gào thảm thiết vang vọng cả nơi hoang dã.
Y bóp cổ cô ta, khiến cô ta sắp nín thở trợn trừng mắt rồi thì lập tức bỏ ra, chờ cho cô ta thở tiếp được thì lại bóp tiếp, cứ như vậy dày vò nạn nhân suốt một ngày, mưa dông qua đi rồi tạnh hẳn, thì nữ nhân cũng trợn trừng mắt mất đi tia sinh khí cuối cùng.
Thứ kích thích mạnh mẽ đó khiến cho y hưng phấn cùng cực, y không biết có phải như vậy hay không, nhưng y chỉ cần biết là hưng phấn dị thường, hưng phấn sau khi báo phục.
Lần ấy, kế hoạch của y rất chu toàn, y phát hiện bản thân rất thiện nghệ về chuyện giết người, giết nữ nhân.
Y nhổ một nhúm âm mao của nữ nhân đó bỏ tiếp vào hộp, xong cắt rời tay chân của nạn nhân, treo ở trên cây, đặt đầu lên chạc ba cho hướng ra đường, nhìn trừng trừng về phía trước. Điều này khiến y cực kỳ thỏa mãn, sau đó vừa bỏ đi vừa tùy tiện quăng tay chân của nạn nhân đi.
Điều này sau đó thành thói quen giết người của y. Y trước giờ không nhớ đã giết qua bao nhiêu nữ nhân, nhưng mỗi lần giết một nữ nhân, y lại thu một ít tàng phẩm làm vật kỷ niệm. Để từ đó, hân thưởng như vật kỷ niệm này là một bộ phận chủ yếu trong sinh hoạt nhàn hạ của y.
Tiểu thiếp Triệu Thanh Lam của Vương điển sứ đã bị y nhìn trúng rất lâu. Giết nữ nhân này khiến y phí không ít công sức. Triệu Thanh Lam vừa đẹp vừa có đầy đủ bạo lực trong người. Y tin, chế ngự ả ta sẽ khiến y cực kỳ vừa ý.
Nhưng rất tiếc Triệu Thanh Lam và Vương điển sứ thần bí thất tung, khiến cho y cực kỳ khổ não. Sau khi tử tế sư tầm, cuối cùng y phát hiện ra dấu vết của họ, cho nên chờ sẵn dọc đường, lừa dịp dùng phân cân thác cốt thủ chế phục ả ta, rồi từ từ dày vò cho đến chết.
Lần thành công này khiến cho nội tâm của y bình tĩnh được vài tháng. Cho đến hôm nay.
Con mưa mùa hạ chuyển mình thật dữ dội, và những chiến lợi phẩm kia không còn khiến y bình tĩnh nữa. Y xông ra ngoài như một dã thú, tìm kiếm đối tượng để săn.
Và thế là, y phát hiện Điền thị vợ của Triệu phán quan mang theo cân ban và tiểu nha hoàn lên núi.
Y chờ họ quay trở lại, tập kích họ từ phía sau, đánh gục nha hoàn và cân ban, bẻ trật hàm Điền thị, tách rời các khớp chân tay của nàng ta, rồi vác nàng ta qua mấy ngọn núi cao, đến chỗ vắng vẻ không người.
Đến lúc này thì mưa xuống như trút nước, tiếng sấm ì đùng.
Y đặc biệt đưa khớp hàm của Điền thị trở về vị trí, để cho nàng ta kêu gào, cầu khẩn, rồi trước hết dùng chân đá nàng ta từng cái một, từng bước từng bước dày vò nàng ta cho đến chết.
Lần này, y cố tình mang thi thể trở về chỗ bắt Điền thị không xa tiến thành phân thây, rồi treo thi thể trần truồng của nàng ta lên cây lùm ven đường, đầu đặt trên nhánh, vú và tứ chi quăng khắp đường xá, cỏ cây.
Mưa vẫn còn rất lớn, do đó trên đường không có người nào. Y thuận lợi xử lý xong mọi chuyện, đứng ở bên đường, đắc ý nhìn thưởng thức sản phẩm của mình thật lâu, rồi mới lắc mình biến mất vào trong rừng núi.
Chú thích: "Đối thực" là tiếng lóng của giới cung nữ và thái giám trong cung, trong đó cung nữ sẽ chọn 1 thái giám vừa ý để làm bạn tình và an ủi cho nhau. Thực sự đây là những hành động bất khả kháng và bi thảm do số phận con người tạo ra, vì cung nữ thiếu thốn đàn ông (trong cung chỉ có 1 đàn ông là vua), còn thái giám tuy thiếu thốn bộ phận sinh dục nhưng lại thừa ham muốn và muốn được an ủi tình dục (chủ yếu về tinh thần, hơi cực đoan). Họ đã tự thỏa mãn cho nhau, thường là dùng miệng. Điều này thường bị cung đình nghiêm cấm và xử phạt rất nặng, nhưng khó mà ngăn được.
Bắt đầu từ ngày cha y chết, y không sống yên vui được một ngày nào.
Mẹ cùa y cứ đánh đập đối xử y như là một con chó, không có lý do, và cũng chẳng cần lý do, trước là chân đá tay đấm loạn cả lên, sau đó là dùng côn bổng nói chuyện. Những cây roi to bằng đầu ngón tay đã bị đánh gãy không biết bao nhiêu lần, trên người y không biết đếm được bao nhiêu vết thương, và cũng không biết y đã bao lần tỉnh lại từ trên vũng máu.
Lúc mẹ y đánh y, thường đá mạnh vào bộ hạ y, đạp và day nghiến khiến y ngất đi. Khi y tỉnh lại, bà ta lại bóp cổ y, bóp cho đến khi y trợn trắng mắng, lè lưỡi ra, sắp sửa chết đi rồi mới mắng nhiếc bỏ tay ra, chờ y hơi tỉnh lại chút lại bóp cổ tiếp.
Y không cầu xin... từ khi y biết dưới làn roi và quyền cước của người đàn bà mà y phải gọi bằng mẹ đó, cầu xin chẳng có bất kỳ tác dụng gì, thì y không bao giờ cầu xin nữa.
Y cũng không khóc, vì sau khi y biết khóc sẽ làm cho mẹ y điên cuồng đánh đập y thêm, y không hề khóc nữa.
Y chỉ còn biết nhẫn nại, cắn răng nghiến lợi mà nhẫn nại, nhẫn đến lúc không còn có thể nhẫn được nữa, thì cũng là lúc y hôn mê đi.
Y vĩnh viễn không quên một đêm mưa dông sấm chớp, tiếng sấm ầm ì liên tục dường như muốn lật đổ cả căn phòng, cuồng phong mang theo mưa lớn đập ầm ầm vào vách nhà. Mẹ y không biết vì sao lại dùng dây thừng trói y lại, cởi khố ra, dùng một đao bén cứa mạnh vào vật dưới khố y, tiếp theo đó là sự đau đớn cùng cực, rồi y ngất đi.
Tích tắc trước khi y ngất đi đó, thứ lưu lại trong ký ức vĩnh hằng của y là gương mặt méo mó biến hình cùng song nhũ to đùng dường như muốn phá vải bay ra của mẹ y hiện lên trong làn chớp.
Khi ỷ tỉnh lại, dưới bộ hạ đã được băng bằng một làn vải bố, và nhất thiết mọi thứ trên thế giới này đều đã biến đối.
Những đứa con trai cùng tuổi đều đã biến giọng khàn khàn như vịt đực, còn giọng của y thì vẫn trong trẻo chói tai. Khi y cùng các nam hài mở to mắt lén xem những bức xuân cung họa, thì y thấy trong lúc chúng đều hưng phấn đến như vậy, y thì chẳng có một điềm phản ứng gì.
Y không hiểu vì sao những bức vẽ nữ nhân trần truồng trên sách kia lại có thể gây ra sự hưng phấn cho các nam hài tử này đến như vậy, trong khi đối với y thì chẳng có chút hấp dẫn gì.
Một ngày mùa hạ không lâu sau khi vết thương của y đã lành, cả bọn con trai mới lớn của y rủ nhau đi bơi ở bờ sông, rồi lên trên bờ cùng so xem dương vật của ai dài nhất và to nhất, duy chỉ có y là không thể cởi khố ra.
Khi bọn bạn cùng áp lại cưỡng ép cởi khố y ra, tất cả cùng cười như vỡ chợ, bởi vì dưới khố của y không còn thứ để nam nhân kiêu ngạo nữa, thậm chí hai cái trứng nhỏ dưới con gà con mà tất cả cậu nhóc khác đều có, thì y chẳng có cái này! Còn lại chăng chỉ là một cái lỗ nhỏ xíu.
Trong tiếng cười cợt trêu chọc của mọi người, y cuối cùng cũng minh bạch vì sao mà giọng nói của y không khàn đi, vì sao xem xuân cung đồ mà chẳng hề có phản ứng. Tất cả những thứ này đều là vì, trong cơn mưa dông đó, mẹ của y đã tước đoạt quyền lợi nam nhân chân chính mà y đáng phải có rồi.
Bọn con trai dùng dây buộc khố trói một tay y lên cây lớn cạnh đường vào thôn, cởi khố y ra, sau đó cười rống chọi đất đá vào người y, phun nước bọt vào y.
Y không khóc, cũng không cầu xin, giống như lúc nằm chịu trận dưới làn mưa roi của mẹ y ngày nào.
Có một ni cô đuổi bọn nhóc này đi cứu y. Đạo cô này thương xót y chịu tận mọi khi nhục của nhân gian, nên đã dạy cho y một tháng công phu - môn công phu mà y học gọi là phân cân thác cốt thủ.
Trong tâm y, đạo cô này là người đối tốt với y nhất trên đời này, là người tốt duy nhất trên đời này. Những người khác đều coi y là quái vật, là dị thường, là súc sanh ai cũng có thể đánh mắng chửi bới.
Rất tiếc, một tháng sau đạo cô bỏ đi, và không hề gặp lại y nữa.
Nhưng mà, từ đó không ai dám khi phụ y nữa, bởi vì y đã bẻ gãy hết mọi tay chân người nào dám động đến y, bao quát cả mẹ y.
Và cũng mùa hè đó, y bị đưa vào hoàng cung để trở thành một tiểu thái giám. Cũng vào mùa hè đó, mẹ y chết, không biết rõ nguyên nhân.
Trong cung, nỗi khổ nhục từ nhỏ đã giúp y có thể nhẫn nại chịu đựng mọi khi nhục phải nếm trải, học được cách nhìn mặt mà đoán ý người, cho nên y nhanh chóng được chủ tử sủng tính, từ từ trở thành người có thể quyết định vận mệnh của người khác.
Nhưng mà, không biết tự khi nào, mỗi khi trời có mưa dông là y bắt đầu phát cuồng.
Không biết trải qua bao nhiêu năm, chạy loạn, đập loạn, đánh đấm vân vân đều không thể khiến tâm y bình tĩnh trở lại. Y cần một thứ kích dộng lớn hơn, mới có thể khiến nội tâm bình tĩnh lại được.
Và thế là, một cung nữ hơn mười hai tuổi vì ngưỡng mộ quyền lực của y nên có ý đồ muốn cùng y "Đối thực" (*) đã trở thành vật hi sinh đầu tiên.
Đó cũng là một đêm mưa dông sấm chớp đầy trời, cung nữ đó len lén đến nơi chỗ ở của y. Y đã dùng phân cân thác cốt thủ bẻ lệch quai hàm khiến cung nữ đó không thể hô hoán, bé lệch khớp chân khớp tay của ả khiến ả không thể đào tẩu, chỉ có thể dùng đôi mắt khiếp sợ vạn phần nhìn y trừng trừng, không còn cách nào khác phải nhẫn chịu sự dày vò của y.
Y không ngừng đá ả, đá vào ngực, đá vào âm hộ, bóp cổ ả hết lần này đến lần khác khiến ả chết đi sống lại, cắt tươi nhũ phong của ả, từng cái từng cái một, hành hạ suốt một đêm tới rạng sáng ả mới chết đi.
Y hưng phấn phát hiện, máu tươi chảy đầm đìa phún xịt xì xì đó có thể khiến y bình tĩnh, ánh mắt khinh khủng vạn phần rồi từ từ mất đi ánh sáng sinh mệnh của nữ nhân đó có thế khiến cho nội tâm của y tìm được sự an lành.
Y hoảng hoảng hốt hốt cắt thi thể thành mấy khối, bỏ vào trong bao lén rời khỏi cung, quẳng vào một lạch ngòi vắng vẻ. Trước khi làm chuyện này, y còn lén nhổ một nhúm âm mao, bỏ vào trong một hộp nho nhỏ cất đi.
Cung nữ thất tung không dẫn tới phong ba gì lớn, và cũng không ai hoài nghi đến y, hay nói khác đi là dám hoài nghi đến y. Thây cốt cũng không bị phát hiện, có thể là do nước sông dâng cao do mưa lớn đã cuốn trôi đi mọi thứ, cũng có thể là bị bùn đất vùi đi, hay là bị chó hoang tha đi, dã thú ăn mất... Dù gì thì chuyện này chẳng hề đem đến bất kỳ phiền phức nào cho y.
Đương nhiên y cảm thấy rất tiếc, vì lần đầu tiên giết người đó không hoàn mỹ cho lắm, nhưng y có thể tự tha thứ cho mình, vì dù gì đó là lần giết người đầu tiên.
Lần giết người đó khiến y bình tĩnh suốt hơn một năm dài, mưa dông cũng không còn khiến y bứt rứt, bởi vì chỉ cần y mở cái hộp kia ra, nhìn qua chiến lợi phẩm của mình một chút là có thể bình tâm tĩnh ý trở lại.
Chỉ có điều, sự kích thích từ lần đầu tiên giết người này cuối cùng cũng từ từ nhạt nhòa đi như màu sơn chói đỏ dưới ánh mặt trời. Y dần dàn trở nên phiền não bực bội, và cái hộp nhỏ kia cũng không giúp ích được gì.
Và thế là y bắt đầu giết người, giết nữ nhân, giết nữ nhân thành thục - trong thời điểm mưa to gió lớn, sấm chớp ì ùng.
Y không chọn nữ nhân trong cung, vì như vậy quá dễ lộ.
Thân phận khi đó của y đã có thể tự do xuất nhập cung đình. Y thích giết người trong cơn mưa dông, và nữ nhân thứ hai cũng chết thảm trong tình trạng như thế dưới tay y.
Lần này là ở ngoài đồng trống, chỗ khoáng đãng không người. Khi nghe tiếng nữ nhân kêu gào thảm thiết, không ngừng cầu xin tha mạng khiến y hân hoan kích động vô cùng. Tất cả lời cầu xin kêu gào kia đều vô dụng, vì nó chẳng khác gì lời cầu xin của y năm xưa dưới làn roi của mẹ.
Y thích sự kích động trong cơn mưa dông ồ ạt đó. Y thích nhìn thấy nữ nhân giãy giụa vô lực dưới chân y. Y thích đá ả, đá thật mạnh, đặc biệt là âm hộ, đá thật ác, sau đó bóp cổ ả, cắt nhũ phong của ả.
Y thích tình cảnh làn đao từ từ đi sâu vào nhũ phong cùa nữ nhân, từ từ, từng chút, cắt một chút rồi dừng lại thưởng thức, sau đó cắt tiếp một chút. Nước mưa tẩy sạch máu tươi chảy không ngừng, lộ ra lớp mỡ trắng bạch, giống như gương mặt méo mó trắng bệt còn lưu lại sâu trong ký ức của y.
Tay chân của nữ nhân bị bóp lệch khớp không thể tránh né giãy giụa, chỉ còn biết dùng ánh mắt kinh khủng vạn phần nhìn y trừng trừng, tiếng kêu gào thảm thiết vang vọng cả nơi hoang dã.
Y bóp cổ cô ta, khiến cô ta sắp nín thở trợn trừng mắt rồi thì lập tức bỏ ra, chờ cho cô ta thở tiếp được thì lại bóp tiếp, cứ như vậy dày vò nạn nhân suốt một ngày, mưa dông qua đi rồi tạnh hẳn, thì nữ nhân cũng trợn trừng mắt mất đi tia sinh khí cuối cùng.
Thứ kích thích mạnh mẽ đó khiến cho y hưng phấn cùng cực, y không biết có phải như vậy hay không, nhưng y chỉ cần biết là hưng phấn dị thường, hưng phấn sau khi báo phục.
Lần ấy, kế hoạch của y rất chu toàn, y phát hiện bản thân rất thiện nghệ về chuyện giết người, giết nữ nhân.
Y nhổ một nhúm âm mao của nữ nhân đó bỏ tiếp vào hộp, xong cắt rời tay chân của nạn nhân, treo ở trên cây, đặt đầu lên chạc ba cho hướng ra đường, nhìn trừng trừng về phía trước. Điều này khiến y cực kỳ thỏa mãn, sau đó vừa bỏ đi vừa tùy tiện quăng tay chân của nạn nhân đi.
Điều này sau đó thành thói quen giết người của y. Y trước giờ không nhớ đã giết qua bao nhiêu nữ nhân, nhưng mỗi lần giết một nữ nhân, y lại thu một ít tàng phẩm làm vật kỷ niệm. Để từ đó, hân thưởng như vật kỷ niệm này là một bộ phận chủ yếu trong sinh hoạt nhàn hạ của y.
Tiểu thiếp Triệu Thanh Lam của Vương điển sứ đã bị y nhìn trúng rất lâu. Giết nữ nhân này khiến y phí không ít công sức. Triệu Thanh Lam vừa đẹp vừa có đầy đủ bạo lực trong người. Y tin, chế ngự ả ta sẽ khiến y cực kỳ vừa ý.
Nhưng rất tiếc Triệu Thanh Lam và Vương điển sứ thần bí thất tung, khiến cho y cực kỳ khổ não. Sau khi tử tế sư tầm, cuối cùng y phát hiện ra dấu vết của họ, cho nên chờ sẵn dọc đường, lừa dịp dùng phân cân thác cốt thủ chế phục ả ta, rồi từ từ dày vò cho đến chết.
Lần thành công này khiến cho nội tâm của y bình tĩnh được vài tháng. Cho đến hôm nay.
Con mưa mùa hạ chuyển mình thật dữ dội, và những chiến lợi phẩm kia không còn khiến y bình tĩnh nữa. Y xông ra ngoài như một dã thú, tìm kiếm đối tượng để săn.
Và thế là, y phát hiện Điền thị vợ của Triệu phán quan mang theo cân ban và tiểu nha hoàn lên núi.
Y chờ họ quay trở lại, tập kích họ từ phía sau, đánh gục nha hoàn và cân ban, bẻ trật hàm Điền thị, tách rời các khớp chân tay của nàng ta, rồi vác nàng ta qua mấy ngọn núi cao, đến chỗ vắng vẻ không người.
Đến lúc này thì mưa xuống như trút nước, tiếng sấm ì đùng.
Y đặc biệt đưa khớp hàm của Điền thị trở về vị trí, để cho nàng ta kêu gào, cầu khẩn, rồi trước hết dùng chân đá nàng ta từng cái một, từng bước từng bước dày vò nàng ta cho đến chết.
Lần này, y cố tình mang thi thể trở về chỗ bắt Điền thị không xa tiến thành phân thây, rồi treo thi thể trần truồng của nàng ta lên cây lùm ven đường, đầu đặt trên nhánh, vú và tứ chi quăng khắp đường xá, cỏ cây.
Mưa vẫn còn rất lớn, do đó trên đường không có người nào. Y thuận lợi xử lý xong mọi chuyện, đứng ở bên đường, đắc ý nhìn thưởng thức sản phẩm của mình thật lâu, rồi mới lắc mình biến mất vào trong rừng núi.
Chú thích: "Đối thực" là tiếng lóng của giới cung nữ và thái giám trong cung, trong đó cung nữ sẽ chọn 1 thái giám vừa ý để làm bạn tình và an ủi cho nhau. Thực sự đây là những hành động bất khả kháng và bi thảm do số phận con người tạo ra, vì cung nữ thiếu thốn đàn ông (trong cung chỉ có 1 đàn ông là vua), còn thái giám tuy thiếu thốn bộ phận sinh dục nhưng lại thừa ham muốn và muốn được an ủi tình dục (chủ yếu về tinh thần, hơi cực đoan). Họ đã tự thỏa mãn cho nhau, thường là dùng miệng. Điều này thường bị cung đình nghiêm cấm và xử phạt rất nặng, nhưng khó mà ngăn được.