Chương 302: Cự hôn
"Thống nhất rồi! Quá tốt a!" Dương Thu Trì hưng phấn nắm tay nàng, "Trước hết nàng theo ta về huyện nha một đoạn thời gian, chờ ta phái người đi an đốn phòng ốc xong rồi nàng hãy đi, được không?"
Liễu Nhược Băng khẽ lắc đâu: "Không được, ta hiện giờ đã có phản ứng nghén, ta sợ người khác sẽ nhận ra, muốn sớm rời khỏi chốn này..." Dừng một chút, Liễu Nhược Băng lại dịu giọng nói: "Thật xin lỗi, Thu Trì, chàng hãy đứng vào tình cảnh của ta mà nghĩ xem..."
Dương Thu Trì đương nhiên cũng hiểu chỗ khó xử của nàng, rất may là Liễu Nhược Băng đã đồng ý để cho hắn giúp nàng sắp xếp nơi ăn chốn ở, biết được nơi hạ lạc của nàng, lòng sẽ không phải trống không mù mờ không manh mối. Chỉ hi vọng sau này nàng nuôi con, sẽ phát triển thêm một bước! Hắn gật đầu đồng ý: "Vậy cũng được, chúng ta cùng trở về nha môn, ta sẽ lập tức an bài người hộ tống nàng đến Thành Đô, sáng ngày mai sẽ xuất phát, được không?"
"Được." Liễu Nhược Băng gật đầu, cảm kích nhìn hắn.
Dương Thu Trì cao hứng gọi Tống Vân Nhi quay lại, rồi đem mọi chuyện nói cho nàng biết. Tống Vân Nhi đương nhiên rất cao hứng, hiện giờ xem ra an bài nơi ăn chốn ở như vậy, các bên đều có thể tiếp thụ, là biện pháp tốt nhất trước mắt.
Lúc này Dương Thu Trì chợt cảm giác dưới chân có động tĩnh, liền cúi đầu nhìn, thi ra là Tiểu Hắc cẩu đang ngậm trong miệng đai lưng võ trang có súng ngắn của hắn. Hắn vui mừng reo lớn lên, tiếp lấy, rút súng ra kiểm tra một lúc, vẫn còn nguyên không tổn thất gì, năm viên đạn vẫn còn nằm yên ổn trong băng.
Bọn Hư Ất từ khi lục xoát trên người Dương Thu Trì được khẩu súng này, không biết công dụng của nó, quẳng sang một bên không thèm quản. Nếu không, Liễu Nhược Băng tuy có võ công tuyệt đỉnh, nhưng cũng sẽ gặp nguy hiểm trầm trọng.
Tiểu Hắc cẩu biết đây là thứ của Dương Thu Trì, giúp hắn tìm lại được.
Dương Thu Trì cắm súng lại vào bao, thân mật ôm chú chó mực tài giỏi đáng yêu của mình. Trước đó, Tống Vân Nhi cũng đã thu lại thanh đoản kiếm từ trong mớ binh khí tước đoạt của địch.
Đến lúc này, Cảnh tri châu bước đến nói: "Dương đại nhân, kinh qua thẩm vấn, không hề phát hiện Kiến Văn. Thẩm vấn hết mọi người, chúng đều nói đã nhiêu năm chưa hề thấy Kiến Văn, không biết ông ta ở đâu, cái gọi là “Phục Quốc Đại Kế” thực ra đều do Diệp Hi Hiền, Trình Tế, Dương Ứng Năng ba người phân ra lấy danh nghĩa của Kiến Văn mà tổ chức.
Nam Cung Hùng cũng bẩm báo: "Chúng tôi nghi những tên dư đảng bị bắt này nói dối, khiến cho Kiến Văn thừa nước đục thả câu trốn mất, nên đã dùng đồ hình truy nã Kiến Văn so hết một lượt, nhưng không hề phát hiện Kiến Văn."
Dương Thu Trì thở dài, bảo: "Bọn chúng xem ra không hề nói dối. Ta đã đoán ra điêu đó, vì lúc trước ở Côn Minh bắt được tên Ngô Dương Tuấn (Hoa Cương) ăn trộm ngân khố của Đề hình án sát sứ đó, ta đã cảm thấy kỳ quái vì sao chỉ có mớ bạc như thế mà chúng cũng hứng thú. Số bạc ấy dùng để phục quốc rõ ràng là như ly nước đổ vào sa mạc, nhưng nếu dùng để cấp cho những tên Kiến Văn dư đảng đang trốn chạy thì đủ dư. Do đó, ta đã đoán, Kiến Văn là Kiến Văn, còn Kiến Văn dư đảng là Kiến Văn dư đảng.”
Tống Vân Nhi kỳ quái hỏi: "Cái gì mà Kiến Văn là Kiến Văn, Kiến Văn dư đảng là Kiến Văn dư đảng?”
Dương Thu Trì đáp: "Chính là nói, bản thân Kiến Văn không nhất định là có ý định muốn phục quốc. Kiến Văn dư đảng mới là người chân chánh muốn phục quốc. Bọn chúng chỉ dùng Kiến Văn làm cờ hiệu mà thôi. Từ sự thẩm vấn theo kiểu hung đa cát thiểu của các ngươi đã tiến một bước chứng minh, Kiến Văn không hề khống chế hoạt động của Kiến Văn dư đảng, có khả năng là không muốn khống chế, hoặc căn bản là không thể khống chế nổi!"
Tống Vân Nhi vui mừng nói: "Nếu như là như vậy, thì sào huyệt của bọn chúng bị chúng ta san bằng, chỉ còn lại một viên tư lệnh trụi lơ cành Kiến Văn xem ra không đủ gây họa hoạn gì."
Dương Thu Trì lắc đầu: "Không thể nói thế được, những tên Kiến Văn dư đảng này chẳng phải là nói rồi hay sao, hoạt động của bọn chúng do Diệp Hi Hiền, Trình Tế và Dương Ứng Năng ba người phân biệt tổ chức tiến hành. Như vậy có thể nói, ít nhất còn hai sào huyệt của Dương Ứng Năng và Diệp Hi Hiền còn chưa bị phá, cộng thêm Kiến Văn nữa, chúng ta còn trách nhiệm rất nặng nề."
Dương Thu Trì phân công đưa Trình Tế, Chu Văn Khuê, Hư Ất đã trọng thương, cùng những thi thể của Lệ Quý đã bị giết cùng các dư đảng khác giải về huyện nha, vận chuyển sạch mọi chiến lợi phẩm tịch thu được trong động này về theo.
Ra khỏi cửa động, họ thấy đó quả nhiên là một thác nước cực to. Họ men theo dòng suối nhỏ hạ sơn dọc theo cánh rừng nguyên thủy, ra đến điểm chảy xiết của Thanh Thủy giang có thế núi hai bên rất nhỏ hẹp, chỉ sợ ngay cả khỉ cũng khó mà chui lọt, bèn ngược sông vài dặm nữa mới rời khỏi khu rừng, tìm được sơn lộ, rồi theo sơn lộ đi mười dặm nữa mới ra đến huyện thành.
Trở về huyện nha xong, trời đã tối đen như mực. Dương Thu Trì ra lệnh giam phạm nhân lại, Triệu bá tổng hiệp đồng phái thêm cấm tốt gia tăng cảnh giới.
Dương Thu Trì cho Kim sư gia căn cứ vào lời tường thuật của hắn thảo báo cáo gửi lên trên.
Lần này đại phá Kiến Văn dư đảng, công đầu đương nhiên là Dương Thu Trì, vì chính hắn tìm được mấu chốt chỉ dẫn Vân Thiên Kình đem Miêu binh đến công đánh sơn động vô cùng ẩn mật có Kiến Văn dư đảng ẩn thân giữa chốn núi rừng nguyên thủy.
Công lao kế đến nữa có thể kể là của Liễu Nhược Băng. Nếu không phải Liễu Nhược Băng cứu Dương Thu Trì và Tống Vân Nhi, đánh từ trong ra, ngăn trở bọn địch thả cửa đá xuống để cho quan binh và Miêu binh đánh tiến vào sơn động, rồi bằng võ công cao tuyệt giết địch vô số, phá kiếm trận cùa sáu bảy cao thủ võ công, giết chết Lệ Quý, gây trọng thương cho Hư Ất có võ công cao cường... thì với võ công mấy người bọn chúng, muốn bảo hộ Chu Văn Khuê, Trình Tế đánh thoát ra khỏi trùng vây vẫn có thể dễ dàng. Nếu bắt không được Chu Văn Khuê và Trình Tế, công lao lần này chẳng thể kể là bao.
Nhưng hắn không thể đề cập đến Liễu Nhược Băng. Quan hệ của nàng và hắn càng không nên nói, cho dù có nói ra, thì Liễu Nhược Băng là thê thiếp của hắn, và nữ tử không thể làm quan, công lao này vẫn tính lên người hắn, nói ra cùng chẳng ích gì.
Dương Thu Trì và Tống Vân Nhi bị bắt làm con tin bị cải thành hai người họ hỗn tiến vào nội bộ địch nhân, trong ứng ngoài hợp nhất cử thành công. Rất may là chuyện này triều đình cũng không tích cực phân biệt gì, vì dù sao công lao to lớn cũng nằm ở chỗ đó.
Trong báo cáo, Dương Thu Trì còn đem công lao của Tống Vân Nhi, Vân Thiên Kình, Cảnh tri châu cùng Nam Cung Hùng và các hộ vệ tâng bốc lên thêm một bậc.
Ngoài ra, còn có một công thân âm thầm chẳng thèm màng đến danh lợi - đó chính là Tiểu Hắc cẩu của Dương Thu Trì. Nếu như không có nó dẫn Cảnh tri châu, Nam Cung Hùng cùng các người khác căn cứ khí vị của Lệ Quý tìm được cửa sau sào huyệt của Kiến Văn, thì Chu Văn Khuê, Trình Tế cùng các đồng đảng có khả năng chạy thoát được. Một khi bọn chúng chạy vào trong rừng sâu, có muốn tìm đi chăng nữa cũng như tìm kim đáy biển. Tiểu Hắc cẩu không tranh công, do đó công lao này đương nhiên tính lên đầu chủ nhân của nó là Dương Thu Trì!
Sau khi tả xong, hắn phái Nam Cung Hùng dẫn đầu đội hộ vệ, hội đồng với bộ khoái của nha môn và quan binh của Triệu bá tổng sáng sớm ngày mới áp giải Chu Văn Khuê, Trình Tế cùng Hư Ất và các Kiến Văn dư đảng khác tiến kinh giao cho Bắc Thành trấn phủ ty thỉnh công.
Dương Thu Tri an bài Long sư gia mang đủ ngân lượng cùng đến Thành Đô mua một khu bất động sản thật tốt, an trí Liễu Nhược Băng ở đó rồi mới về. Hắn cũng an bài 5 nữ hộ vệ cùng theo đến đó, phụ trách cho sự an toàn của Liễu Nhược Bàng, vì tuy nàng là cao thủ tuyệt đỉnh, nhưng thân mang thai nghén, gặp phải chuyện gì đó không tiện ra tay, có năm cẩm y vệ nhât lưu này thủ hộ và chiếu ứng cho sự sinh hoạt của Liễu Nhược Băng sẽ khiến hắn yên tâm hơn.
Lần này thì Liễu Nhược Băng nghe theo lời an bài cùa Dương Thu Trì, không hề bày tỏ chút dị nghị gì.
Tống Tình và Hồng Lăng không biết quan hệ của Dương Thu Trì và Liễu Nhược Băng còn cho là hắn chỉ đơn thuần tặng lễ vật cho sư phụ của Tống Vãn Nhi, nên cũng ân cần tặng thêm cho Liễu Nhược Băng một số lễ vật riêng.
Sáng sớm hôm sau, Liễu Nhược Băng và mọi người khởi trình xuất phát, đến thẳng Thành Đô. Dương Thu Trì và Tống Vân Nhi tiễn đưa đến ngoài thành rồi mới bịn rịn chia tay.
Liễu Nhược Băng đi rồi, Dương Thu Trì tuy rất khó chịu, nhưng cũng sẽ có ngày gặp lại nên vẫn còn tia hi vọng, tâm lý không còn hụt hẫng mất mát như ngày nào.
Hắn thầm nghĩ, nếu như đã đem chuyện này bàn rõ, thì nên sớm giải quyết vấn đề nạp thiếp đối với Tống Vân Nhi. Trở về nội nha, Dương Thu Trì kéo tay nàng ra sau hậu hoa viên, nói có lời muốn bàn.
Tống Vân Nhi phảng phất đoán dược Dương Thu Trì định nói gì, yên lặng đi theo hắn. Hai người ra đình nghỉ mát ngồi xuống.
Dương Thu Trì đi thẳng vào vấn đề: "Vân Nhi, kinh qua nhiều chuyện mưa gió sinh tử này, ta cảm thấy ta đã không thể nào rời xa muội được, do đó, ta câu muội gả cho ta, được không?"
Tống Vân Nhi nhìn Dương Thu Trì, ánh mắt từ từ ướt rượt: "Ca, nếu là trước ngày hôm qua, ca nói vậy với muội, muội sẽ rất cao hứng đáp ứng ngay. Nhưng hiện giờ muội không thể..."
"Vì sao?" Dương Thu Trì hỏi vội, hắn vốn cho chuyện này đã là chuyện mười phần chắc chín, không ngờ lại biến thành như vậy.
Tống Vân Nhi đáp: "Sư phụ có con với huynh, tuy người đã nói không thể gả cho huynh, nhưng dù sao thì muội cũng cảm thấy không phải với người. Sư phụ đối với muội rất tốt, nhưng hai sư đồ muội không thể đồng thời lấy huynh. Do đó, nếu như muội không nhận lời lấy huynh, người vẫn còn có hi vọng. Muội không muốn cắt đứt tia hi vọng cuối cùng của sư phụ."
Dương Thu Trì trợn mắt ngớ người. Tâm tư của nữ nhân quả thật là khó đoán! Hắn lên tiếng: "Nhưng nàng ấy cũng đã nói rồi, nàng ấy không thể nào phân hưởng ta với các nữ nhân khác. Do đó, chỉ cần ta còn có một thê thiếp, nàng ấy đều không thể làm kẻ điền khuyết. Ta hiện giờ đã có một vợ ba thiếp, vì thế, nàng ấy tuyệt đối không gả cho ta. Nếu là như vậy, muội đoạn hay không đoạn tuyệt hi vọng của nàng ấy có gì khác biệt đâu?”
Tống Vân Nhi khẽ lắc đầu: "Cái này muội biết nhưng sư phụ đối với muội tốt như vậy, nếu hiện giờ gả cho huynh, cắt đứt mọi tia hi vọng của người, muội dù sao củng cảm thấy không phải với sư phụ. Ca, nếu huynh thật sự thích Vân Nhi, thì hãy chờ thêm một thời gian nữa, được không? Dù gì Vân Nhi hiện giờ cũng còn nhỏ lắm.”
Thần tình của Tống Vân Nhi thê lương và không có cách nào, khiến Dương Thu Trì cảm thấy thương xót vô cùng. Hắn khẽ ôm vai nàng, hôn lên má nàng: "Được, ta sẽ chờ muội.”
"Ca" Tống Vân Nhi úp mặt vào ngực Dương Thu Tri, thúi thít khóc.
Thời gian qua rất nhanh, chớp mắt một cái là đã hơn tháng. Sau khi Kiến Văn dư đảng bị quét sạch tại sào huyệt trong rừng nguyên thủy gần Thanh Khuê huyện, tiểu huyện thành đã từng oanh động rất lâu cũng dần dần lấy lại vẻ bình tĩnh ngày nào.
Dương Thu Trì vẫn sáng sáng cùng luyện công với Tống Vân Nhi, sau đó đến Thiêm Áp phòng làm việc, rồi thăng đường xử lý những cái án nhỏ như sợi lông gà.
Miêu trại trại chủ Vân Thiên Kình cũng thường đến tìm Dương Thu Trì uống rượu. Sau lần đó hắn mãi không gặp lại Vân Lộ. Hỏi Vân Thiên Kình, thì ông ta chỉ nói tâm tình cùa Vân Lộ không tốt không muốn rời khỏi trại, điều này khiến cho lòng Dương Thu Trì tràn đây sự áy náy.
"Thống nhất rồi! Quá tốt a!" Dương Thu Trì hưng phấn nắm tay nàng, "Trước hết nàng theo ta về huyện nha một đoạn thời gian, chờ ta phái người đi an đốn phòng ốc xong rồi nàng hãy đi, được không?"
Liễu Nhược Băng khẽ lắc đâu: "Không được, ta hiện giờ đã có phản ứng nghén, ta sợ người khác sẽ nhận ra, muốn sớm rời khỏi chốn này..." Dừng một chút, Liễu Nhược Băng lại dịu giọng nói: "Thật xin lỗi, Thu Trì, chàng hãy đứng vào tình cảnh của ta mà nghĩ xem..."
Dương Thu Trì đương nhiên cũng hiểu chỗ khó xử của nàng, rất may là Liễu Nhược Băng đã đồng ý để cho hắn giúp nàng sắp xếp nơi ăn chốn ở, biết được nơi hạ lạc của nàng, lòng sẽ không phải trống không mù mờ không manh mối. Chỉ hi vọng sau này nàng nuôi con, sẽ phát triển thêm một bước! Hắn gật đầu đồng ý: "Vậy cũng được, chúng ta cùng trở về nha môn, ta sẽ lập tức an bài người hộ tống nàng đến Thành Đô, sáng ngày mai sẽ xuất phát, được không?"
"Được." Liễu Nhược Băng gật đầu, cảm kích nhìn hắn.
Dương Thu Trì cao hứng gọi Tống Vân Nhi quay lại, rồi đem mọi chuyện nói cho nàng biết. Tống Vân Nhi đương nhiên rất cao hứng, hiện giờ xem ra an bài nơi ăn chốn ở như vậy, các bên đều có thể tiếp thụ, là biện pháp tốt nhất trước mắt.
Lúc này Dương Thu Trì chợt cảm giác dưới chân có động tĩnh, liền cúi đầu nhìn, thi ra là Tiểu Hắc cẩu đang ngậm trong miệng đai lưng võ trang có súng ngắn của hắn. Hắn vui mừng reo lớn lên, tiếp lấy, rút súng ra kiểm tra một lúc, vẫn còn nguyên không tổn thất gì, năm viên đạn vẫn còn nằm yên ổn trong băng.
Bọn Hư Ất từ khi lục xoát trên người Dương Thu Trì được khẩu súng này, không biết công dụng của nó, quẳng sang một bên không thèm quản. Nếu không, Liễu Nhược Băng tuy có võ công tuyệt đỉnh, nhưng cũng sẽ gặp nguy hiểm trầm trọng.
Tiểu Hắc cẩu biết đây là thứ của Dương Thu Trì, giúp hắn tìm lại được.
Dương Thu Trì cắm súng lại vào bao, thân mật ôm chú chó mực tài giỏi đáng yêu của mình. Trước đó, Tống Vân Nhi cũng đã thu lại thanh đoản kiếm từ trong mớ binh khí tước đoạt của địch.
Đến lúc này, Cảnh tri châu bước đến nói: "Dương đại nhân, kinh qua thẩm vấn, không hề phát hiện Kiến Văn. Thẩm vấn hết mọi người, chúng đều nói đã nhiêu năm chưa hề thấy Kiến Văn, không biết ông ta ở đâu, cái gọi là “Phục Quốc Đại Kế” thực ra đều do Diệp Hi Hiền, Trình Tế, Dương Ứng Năng ba người phân ra lấy danh nghĩa của Kiến Văn mà tổ chức.
Nam Cung Hùng cũng bẩm báo: "Chúng tôi nghi những tên dư đảng bị bắt này nói dối, khiến cho Kiến Văn thừa nước đục thả câu trốn mất, nên đã dùng đồ hình truy nã Kiến Văn so hết một lượt, nhưng không hề phát hiện Kiến Văn."
Dương Thu Trì thở dài, bảo: "Bọn chúng xem ra không hề nói dối. Ta đã đoán ra điêu đó, vì lúc trước ở Côn Minh bắt được tên Ngô Dương Tuấn (Hoa Cương) ăn trộm ngân khố của Đề hình án sát sứ đó, ta đã cảm thấy kỳ quái vì sao chỉ có mớ bạc như thế mà chúng cũng hứng thú. Số bạc ấy dùng để phục quốc rõ ràng là như ly nước đổ vào sa mạc, nhưng nếu dùng để cấp cho những tên Kiến Văn dư đảng đang trốn chạy thì đủ dư. Do đó, ta đã đoán, Kiến Văn là Kiến Văn, còn Kiến Văn dư đảng là Kiến Văn dư đảng.”
Tống Vân Nhi kỳ quái hỏi: "Cái gì mà Kiến Văn là Kiến Văn, Kiến Văn dư đảng là Kiến Văn dư đảng?”
Dương Thu Trì đáp: "Chính là nói, bản thân Kiến Văn không nhất định là có ý định muốn phục quốc. Kiến Văn dư đảng mới là người chân chánh muốn phục quốc. Bọn chúng chỉ dùng Kiến Văn làm cờ hiệu mà thôi. Từ sự thẩm vấn theo kiểu hung đa cát thiểu của các ngươi đã tiến một bước chứng minh, Kiến Văn không hề khống chế hoạt động của Kiến Văn dư đảng, có khả năng là không muốn khống chế, hoặc căn bản là không thể khống chế nổi!"
Tống Vân Nhi vui mừng nói: "Nếu như là như vậy, thì sào huyệt của bọn chúng bị chúng ta san bằng, chỉ còn lại một viên tư lệnh trụi lơ cành Kiến Văn xem ra không đủ gây họa hoạn gì."
Dương Thu Trì lắc đầu: "Không thể nói thế được, những tên Kiến Văn dư đảng này chẳng phải là nói rồi hay sao, hoạt động của bọn chúng do Diệp Hi Hiền, Trình Tế và Dương Ứng Năng ba người phân biệt tổ chức tiến hành. Như vậy có thể nói, ít nhất còn hai sào huyệt của Dương Ứng Năng và Diệp Hi Hiền còn chưa bị phá, cộng thêm Kiến Văn nữa, chúng ta còn trách nhiệm rất nặng nề."
Dương Thu Trì phân công đưa Trình Tế, Chu Văn Khuê, Hư Ất đã trọng thương, cùng những thi thể của Lệ Quý đã bị giết cùng các dư đảng khác giải về huyện nha, vận chuyển sạch mọi chiến lợi phẩm tịch thu được trong động này về theo.
Ra khỏi cửa động, họ thấy đó quả nhiên là một thác nước cực to. Họ men theo dòng suối nhỏ hạ sơn dọc theo cánh rừng nguyên thủy, ra đến điểm chảy xiết của Thanh Thủy giang có thế núi hai bên rất nhỏ hẹp, chỉ sợ ngay cả khỉ cũng khó mà chui lọt, bèn ngược sông vài dặm nữa mới rời khỏi khu rừng, tìm được sơn lộ, rồi theo sơn lộ đi mười dặm nữa mới ra đến huyện thành.
Trở về huyện nha xong, trời đã tối đen như mực. Dương Thu Trì ra lệnh giam phạm nhân lại, Triệu bá tổng hiệp đồng phái thêm cấm tốt gia tăng cảnh giới.
Dương Thu Trì cho Kim sư gia căn cứ vào lời tường thuật của hắn thảo báo cáo gửi lên trên.
Lần này đại phá Kiến Văn dư đảng, công đầu đương nhiên là Dương Thu Trì, vì chính hắn tìm được mấu chốt chỉ dẫn Vân Thiên Kình đem Miêu binh đến công đánh sơn động vô cùng ẩn mật có Kiến Văn dư đảng ẩn thân giữa chốn núi rừng nguyên thủy.
Công lao kế đến nữa có thể kể là của Liễu Nhược Băng. Nếu không phải Liễu Nhược Băng cứu Dương Thu Trì và Tống Vân Nhi, đánh từ trong ra, ngăn trở bọn địch thả cửa đá xuống để cho quan binh và Miêu binh đánh tiến vào sơn động, rồi bằng võ công cao tuyệt giết địch vô số, phá kiếm trận cùa sáu bảy cao thủ võ công, giết chết Lệ Quý, gây trọng thương cho Hư Ất có võ công cao cường... thì với võ công mấy người bọn chúng, muốn bảo hộ Chu Văn Khuê, Trình Tế đánh thoát ra khỏi trùng vây vẫn có thể dễ dàng. Nếu bắt không được Chu Văn Khuê và Trình Tế, công lao lần này chẳng thể kể là bao.
Nhưng hắn không thể đề cập đến Liễu Nhược Băng. Quan hệ của nàng và hắn càng không nên nói, cho dù có nói ra, thì Liễu Nhược Băng là thê thiếp của hắn, và nữ tử không thể làm quan, công lao này vẫn tính lên người hắn, nói ra cùng chẳng ích gì.
Dương Thu Trì và Tống Vân Nhi bị bắt làm con tin bị cải thành hai người họ hỗn tiến vào nội bộ địch nhân, trong ứng ngoài hợp nhất cử thành công. Rất may là chuyện này triều đình cũng không tích cực phân biệt gì, vì dù sao công lao to lớn cũng nằm ở chỗ đó.
Trong báo cáo, Dương Thu Trì còn đem công lao của Tống Vân Nhi, Vân Thiên Kình, Cảnh tri châu cùng Nam Cung Hùng và các hộ vệ tâng bốc lên thêm một bậc.
Ngoài ra, còn có một công thân âm thầm chẳng thèm màng đến danh lợi - đó chính là Tiểu Hắc cẩu của Dương Thu Trì. Nếu như không có nó dẫn Cảnh tri châu, Nam Cung Hùng cùng các người khác căn cứ khí vị của Lệ Quý tìm được cửa sau sào huyệt của Kiến Văn, thì Chu Văn Khuê, Trình Tế cùng các đồng đảng có khả năng chạy thoát được. Một khi bọn chúng chạy vào trong rừng sâu, có muốn tìm đi chăng nữa cũng như tìm kim đáy biển. Tiểu Hắc cẩu không tranh công, do đó công lao này đương nhiên tính lên đầu chủ nhân của nó là Dương Thu Trì!
Sau khi tả xong, hắn phái Nam Cung Hùng dẫn đầu đội hộ vệ, hội đồng với bộ khoái của nha môn và quan binh của Triệu bá tổng sáng sớm ngày mới áp giải Chu Văn Khuê, Trình Tế cùng Hư Ất và các Kiến Văn dư đảng khác tiến kinh giao cho Bắc Thành trấn phủ ty thỉnh công.
Dương Thu Tri an bài Long sư gia mang đủ ngân lượng cùng đến Thành Đô mua một khu bất động sản thật tốt, an trí Liễu Nhược Băng ở đó rồi mới về. Hắn cũng an bài 5 nữ hộ vệ cùng theo đến đó, phụ trách cho sự an toàn của Liễu Nhược Bàng, vì tuy nàng là cao thủ tuyệt đỉnh, nhưng thân mang thai nghén, gặp phải chuyện gì đó không tiện ra tay, có năm cẩm y vệ nhât lưu này thủ hộ và chiếu ứng cho sự sinh hoạt của Liễu Nhược Băng sẽ khiến hắn yên tâm hơn.
Lần này thì Liễu Nhược Băng nghe theo lời an bài cùa Dương Thu Trì, không hề bày tỏ chút dị nghị gì.
Tống Tình và Hồng Lăng không biết quan hệ của Dương Thu Trì và Liễu Nhược Băng còn cho là hắn chỉ đơn thuần tặng lễ vật cho sư phụ của Tống Vãn Nhi, nên cũng ân cần tặng thêm cho Liễu Nhược Băng một số lễ vật riêng.
Sáng sớm hôm sau, Liễu Nhược Băng và mọi người khởi trình xuất phát, đến thẳng Thành Đô. Dương Thu Trì và Tống Vân Nhi tiễn đưa đến ngoài thành rồi mới bịn rịn chia tay.
Liễu Nhược Băng đi rồi, Dương Thu Trì tuy rất khó chịu, nhưng cũng sẽ có ngày gặp lại nên vẫn còn tia hi vọng, tâm lý không còn hụt hẫng mất mát như ngày nào.
Hắn thầm nghĩ, nếu như đã đem chuyện này bàn rõ, thì nên sớm giải quyết vấn đề nạp thiếp đối với Tống Vân Nhi. Trở về nội nha, Dương Thu Trì kéo tay nàng ra sau hậu hoa viên, nói có lời muốn bàn.
Tống Vân Nhi phảng phất đoán dược Dương Thu Trì định nói gì, yên lặng đi theo hắn. Hai người ra đình nghỉ mát ngồi xuống.
Dương Thu Trì đi thẳng vào vấn đề: "Vân Nhi, kinh qua nhiều chuyện mưa gió sinh tử này, ta cảm thấy ta đã không thể nào rời xa muội được, do đó, ta câu muội gả cho ta, được không?"
Tống Vân Nhi nhìn Dương Thu Trì, ánh mắt từ từ ướt rượt: "Ca, nếu là trước ngày hôm qua, ca nói vậy với muội, muội sẽ rất cao hứng đáp ứng ngay. Nhưng hiện giờ muội không thể..."
"Vì sao?" Dương Thu Trì hỏi vội, hắn vốn cho chuyện này đã là chuyện mười phần chắc chín, không ngờ lại biến thành như vậy.
Tống Vân Nhi đáp: "Sư phụ có con với huynh, tuy người đã nói không thể gả cho huynh, nhưng dù sao thì muội cũng cảm thấy không phải với người. Sư phụ đối với muội rất tốt, nhưng hai sư đồ muội không thể đồng thời lấy huynh. Do đó, nếu như muội không nhận lời lấy huynh, người vẫn còn có hi vọng. Muội không muốn cắt đứt tia hi vọng cuối cùng của sư phụ."
Dương Thu Trì trợn mắt ngớ người. Tâm tư của nữ nhân quả thật là khó đoán! Hắn lên tiếng: "Nhưng nàng ấy cũng đã nói rồi, nàng ấy không thể nào phân hưởng ta với các nữ nhân khác. Do đó, chỉ cần ta còn có một thê thiếp, nàng ấy đều không thể làm kẻ điền khuyết. Ta hiện giờ đã có một vợ ba thiếp, vì thế, nàng ấy tuyệt đối không gả cho ta. Nếu là như vậy, muội đoạn hay không đoạn tuyệt hi vọng của nàng ấy có gì khác biệt đâu?”
Tống Vân Nhi khẽ lắc đầu: "Cái này muội biết nhưng sư phụ đối với muội tốt như vậy, nếu hiện giờ gả cho huynh, cắt đứt mọi tia hi vọng của người, muội dù sao củng cảm thấy không phải với sư phụ. Ca, nếu huynh thật sự thích Vân Nhi, thì hãy chờ thêm một thời gian nữa, được không? Dù gì Vân Nhi hiện giờ cũng còn nhỏ lắm.”
Thần tình của Tống Vân Nhi thê lương và không có cách nào, khiến Dương Thu Trì cảm thấy thương xót vô cùng. Hắn khẽ ôm vai nàng, hôn lên má nàng: "Được, ta sẽ chờ muội.”
"Ca" Tống Vân Nhi úp mặt vào ngực Dương Thu Tri, thúi thít khóc.
Thời gian qua rất nhanh, chớp mắt một cái là đã hơn tháng. Sau khi Kiến Văn dư đảng bị quét sạch tại sào huyệt trong rừng nguyên thủy gần Thanh Khuê huyện, tiểu huyện thành đã từng oanh động rất lâu cũng dần dần lấy lại vẻ bình tĩnh ngày nào.
Dương Thu Trì vẫn sáng sáng cùng luyện công với Tống Vân Nhi, sau đó đến Thiêm Áp phòng làm việc, rồi thăng đường xử lý những cái án nhỏ như sợi lông gà.
Miêu trại trại chủ Vân Thiên Kình cũng thường đến tìm Dương Thu Trì uống rượu. Sau lần đó hắn mãi không gặp lại Vân Lộ. Hỏi Vân Thiên Kình, thì ông ta chỉ nói tâm tình cùa Vân Lộ không tốt không muốn rời khỏi trại, điều này khiến cho lòng Dương Thu Trì tràn đây sự áy náy.