Chương 409: Chuẩn bị trước mà đến
Duơng Thu Trì ngước mắt nhìn Khuông Hiền Giác, thấy ông ta nghe lời này, toàn thân run cầm cập, mặt mày tiều tụy, phảng phất như chớp mắt đã già đi thật nhiều, không khỏi thở dài: "Khuông công tử, ngươi có tiền đồ lớn như vậy, rước khổ làm chi?"
ông một câu: Tước vị Trấn viễn bá của ông là do ai cấp?"
"Hoàng thượng a."
"Vị hoàng thượng nào?"
"Đương kim hoàng thượng a."
"Là loạn thần tặc tử Chu Lệ soán đoạt hoàng vị sao?" Khuông Di lạnh lùng hỏi.
Nam Cung Hùng cùng mọi người lớn tiếng quát nạt, Dương Thu Trì khoát tay, nói với Khuông Di: "Ngươi không cần nói nữa, ta biết ngươi muốn nói cái gì, ai có chủ nấy thôi."
Khuông Di nói: "Đáng tiếc a thật đáng tiếc! Đáng tiếc cho một thân bản lãnh như ngươi mà lại đi Trợ Trụ vi ngược (giúp kẻ ác làm việc xấu)!
Dương Thu Trì trầm giọng đáp: "Ta không cảm thấy Kiến Văn làm hoàng đế có gì hay hơn đương kim hoàng thượng. Giang sơn vốn là của người có đức được hưởng..."
"Ha ha, có đức? Chu Lệ trong bốn năm tiến hành chiến dịch Tĩnh Nạn, bạch cốt chất thành núi. Sau khi soán vị, qua cầu rút ván, chu diệt mười tộc, chẳng vụ nào không huyết lưu thành hà? Hoàng đế như vậy mà gọi là có đức sao?"
"Để củng cố chính quyền, mỗi vị quân vương buộc phải dùng bạo lực, đó là điều không thể tránh khỏi. Từ cổ đến giờ đều như thế." Dương Thu trì trầm giọng nói.
Khuông Di ngẩn ra, tiếp theo hỏi: "Nhưng chính thống đế vương thì thế nào? Hoàng vị của Chu lệ có thể tính là danh chính ngôn thuận không?"
Dương Thu Trì không muốn thảo luận với y về đương kim hoàng thượng, loại chủ đề mẫn cảm này rất dễ xảy ra sai sót, liền chuyển đề tài câu chuyện: "Khuông công tử cho rằng Đường Thái Tông Lý Thế Dân thế nào?"
"Chân quân chi trì, đương nhiên là một đại hiền quân..." Khuông Di thuận miệng đáp, lập tức tỉnh ngộ, biết là bản thân rơi vào cái bẫy của Dương Thu trì. Lý Thế Dân là con thứ hai của Đường Cao tông Lý Uyên, đã phát động chính biến Huyền Vũ môn để lên ngôi hoàng đế, và cũng có thể coi là kẻ danh bất chính ngôn bất thuận. Nhưng Khuông Di khen ngợi Lý Thế Dân, rõ ràng là không phù hợp với lời tuyên xưng chính thống lúc nãy của y.
Dương Thu Trì mỉm cười: "Khuông tiên sinh, chúng ta còn tranh biện nữa sao?"
Khuông Di ưỡn ngực: "Không cần nữa, chính như tuớc gia nói, ai có chủ nấy, nếu như ta đã chọn con đường này, thì trước giờ không hề hối hận." Nói xong, Khuông di quay lại ngơ ngẩn nhìn cha của mình, không quan tâm gì đến đoản kiếm của Tống Vân Nhi chỉ vào yết hầu, loạng choạng đi mấy bước lại trước mặt Khuông Hiền Giác, quỳ sụp xuống, dập đầu ba cái: "Cha, hài nhi bất hiếu, đã liên lụy đến lão nhân gia người..."
Khuông Hiền Giác run rẫy toàn thân, từ từ cúi người xuống, ôm đầu của Khuông Di, đột nhiên lột phắt mũ của hắn, một tay nắm tóc, một tay bóp cổ, cố sức lay động, kiệt lực rít lên: "Tên nghịch tử này! Ngươi hại cho Khuông gia bị chu diệt cửu tộc, ta giết tên nghịch tử ngươi trước, rồi đập đầu chết trước mồ của tổ tông!"
Khuông Di không dám vận khí đề ngự, bị bóp đến hai mắt trợn trắng, lưỡi thè ra. Nam Cung Hùng và mọi người vội xông lên kéo họ ra, Khuông Hiền Giác cố sức vùng vẫy, gào thét muốn đến đánh con trai tiếp. Khuông Di chỉ biết dập đầu, từng tiếng binh binh vang lên không ngớt.
-----o0o-----
Tứ Xuyên tỉnh. Đô Chỉ huy sứ nha môn. Con trai của Đô chỉ huy sứ Lý Trì Nghiệp là Lý Thiên Bằng vội vội vàng vàng chạy từ ngoài vào thư phòng của cha hắn. Lý Trì Nghiệpđang ngồi trên ghế thái sư trong thư phòng, đang nâng một chén long tỷ trà, chậm chạp nhấm nháp.
Lý Thiên Bằng ngồi phịch xuống ghế dài, kêu lên: "Cha, Dương Thu Trì từ Niên Bảo Ngọc Tắc thần sơn còn sống trở về rồi!"
"Cái gì?" Chén trà trong tay Lý Trì Nghiệp sóng sánh mấy cái.
"Vừa nhận được tin tức, tối qua tên họ Dương đã bình an trở về Thành Đô, và vừa về xong là đã mang cẩm y vệ cùng Trầm Sĩ Sanh bao vây nhà của Khuông đại nhân. Già trẻ lớn bé trong phủ đều bị bắt hết. Chúng ta không chịu động thủ, chỉ sợ sẽ rơi vào tay họ Dương thôi." Thần tình Lý Thiên Bằng thập phần kinh hoảng.
"Tin tức đáng tin cậy không?" Lý Trì Nghiệp từ từ đặt chén trà xuống.
"Sao lại không đáng tin!" Lý Thiên Bằng thở hỗn hễn mấy hơi. "Con vừa từ chỗ bọn Khuông Di trở vệ, cửa lớn đã bị niêm phong rồi, có cẩm y vệ đứng gác, thăm dò xung quanh thì biết được tối qua cả nhà già trẻ lớn bé của Khuông Di đều bị bắt hết rồi!"
Lý Trì Nghiệp trầm mặt gật đầu: "Tên họ Dương này lần trước động thủ với người của chúng ta ở Bảo Ninh phủ, ta đã đoán hắn lai lịch không đơn giản, rất có khả năng là tên cẩm y vệ chỉ huy sứ đặc sứ cái gì đó. Nếu không, bằng vào chức ba tước không đầu của hắn, cùng một chức tri châu nho nhỏ, thì làm gì có bản lãnh mà đi điều động Trầm Sĩ Sanh là một Thiên hộ sở cẩm y vệ, bắt cả nhà của Khuông Di? Khuông Hiền Giác dù sao cũng là hàn lâm viện đại học sĩ, Khuông Di lại là tiến sĩ, tên họ Dương khẳng định là nắm được bằng cớ gì đó rất chắc, nếu không không dám động vào họ đầu."
Lý Thiên Bằng vỗ đùi lớn tiếng đề nghị: "Đúng rồi a, cha, hắn có thể động Khuông Di, thì cũng dám động đến chúng ta. Không chịu động thủ thì hối hận cũng không kịp! Hay là tối nay con mang một đội huynh đệ diệt tên họ Dương này đi?"
"Diệt? Ha ha, ngươi diệt hắn hay hắn diệt ngươi?" Lý Trì Nghiệp cười lạnh, "Hắn hiện tại có thể là ngụ trong cẩm y vệ thiên hộ sở, đừng nói gì nữ nhân có võ công cao tuyệt bên hắn đó, hay là đội hộ vệ hai trăm người, chỉ tính riêng cẩm y vệ thiên hộ sở không thôi là đã có hơn nghìn nhân mã, người làm sao diệt hắn?" Lý Thiên Bằng ỉu xìu như bong bóng xì hơi: "Vậy làm sao bây giờ?"
Mặt Lý Trì Nghiệp âm trầm, hạ giọng đáp: "Chiếu theo tình huống mà đoán, tên họ Dương có thể từ Niên Bảo Ngọc Tắc thần sơn bình an trở về, hơn nữa vừa đến Thành Đô là lập tức hạ thủ đối với Khuông Di, như vậy có thể nói Đế Lạc pháp vương, Dương Ứng Năng, Lục Tiệm Li lần này rất có thể là rơi vào lưới hết rồi. Nếu là như vậy, thì không còn cách nào khác, chúng ta chỉ còn tiến một bước động thủ trước thôi."
"Đúng! Tiên hạ thủ vi cường! Diệt tên họ Dương, đọat Thành Đô!"
Lý Trì Nghiệp gật gật đầu, hạ giọng ra lệnh: "Con lập tức đi thông tri các tướng lĩnh từ bá tổng trở lên trong binh doanh đến đây, ta muốn lập tức tiến hành sắp xếp bộ hạ tác chiến!"
"Dạ được!" Lý Thiên Bằng hưng phấn reo lên, chuyển thân đi ngay. Lý Trì Nghiệp cười lạnh nói: "Dương Thu Trì, xin lỗi nghe, ta muốn dùng cái đầu của ngươi để tế đại kỳ của nghĩa quân ta!"
Đô chỉ huy sứ nha môn ở bên cạnh quân doanh. Không đầy thời gian một bửa cơm, mấy chục tướng lĩnh lục tục kéo vào nha môn của đô chỉ huy sứ. Một lúc sau, bọn quân quan này mặt mày kỳ dị, chia nhau rời khỏi đại môn của đô chỉ huy sứ nha môn. Vừa đến cổng, mọi người đều sửng sờ. Họ thấy toàn bộ đô chỉ huy sứ đã bị mấy trăm quân sĩ bao vây trùng trùng, cờ xí phất phới, khải giáp sáng ngời, đao kiếm lập lòe, cung tiễn thủ giương cung đáp tiễn nhắm chuẩn vào họ. Ở giữa binh sĩ có hai thớt chiến mã, một người thân mặc khải giáp, một người thân mặc quan bào, đều đang cười lạnh nhìn họ. Đó chính là Dương Thu Trì và Đóa Cam đô ti chỉ huy sứ Dư Hiên. Bên cạnh Dương Thu Trì còn có Tống Vân Nhi và Nam Cung Hùng cùng chúng hộ vệ. Bên kia là cẩm y vệ thiên hộ Trầm Sĩ Sanh của Tứ Xuyên tỉnh cùng mấy trắm cẩm y vệ người mặc áo phi ngư, tay cầm tú xuân đao.
Mấy chục tướng lĩnh lập tức biết sự tình đã bại lộ, tức thì loạn thành một đoàn, có một bộ phận rút yêu đao xông ra ngoài. Dương Thu Trì phất tay: "Phóng tiễn!" Tức thì tên bay như châu chấu, mấy tướng lĩnh xông lên liều mạng chống lại đó bị bắn thành nhím hết, những vị tướng còn lại quỳ xuống đầu hàng. Dương Thu Trì ra lệnh: "Đánh tiến vào, bắt sống Lý Trì Nghiệp!"
"Giết....!" Mấy trăm quân sĩ xông vào đô chỉ huy sứ nha môn. Cùng lúc đó, từ các cửa thành của Thành Đô đều có từng đội thiết giáp kỵ binh của Đóa Cam tiến vào, nhanh chóng chiếm cứ các yếu điểm, tuyên bố giới nghiêm, cấm mọi người ra ngoài. Mấy nghìn thiết giáp kỵ binh của Đóa cam nhanh chóng tiến vào binh doanh của đô chỉ huy sứ, bao vây phân cắt hơn vạn tướng sĩ đang ăn cơm sáng tay không tấc sắt ấy. Họ hễ gập kẻ nào phản kháng, lập tức giết chết tại đương trường. Quân doanh của đô chỉ huy sứ tỉnh Tứ xuyên nhanh chóng bị kị binh của Đóa cam chiếm lĩnh và khống chế.
Lý Trì Nghiệp và Lý Thiên Bằng bị trói gô lại áp giải ra khỏi cửa đô chỉ huy sứ nha môn, tới trước mặt Dương Thu Trì bắt quỳ xuống. Lý Trì Nghiệp rống lên: "Dương tước gia, bổn quan phạm phải tội gì? Vì sao lại bắt ta?"
"Ngươi âm mưu tạo phản, chứng cứ đã đành rành!"
"Có chứng cứ gì?" Lý Trì Nghiệp miệng hùm gan sứa rống lên: "Ngươi oan uổng bổn quan, bổn quan muốn đến trước hoàng thượng lý luận với ngươi!"
'Hừ!" Dương Thu Trì lạnh lùng cười, "Bổn quan? Không đúng a, ngươi đáng ra phải xưng là bổn tổng đà chủ mới đúng."
Lý Trì Nghiệp giật nãy mình, kêu lên: "Tước gia ông nói gì, bổn quan không hiểu."
"Không hiểu? Ha ha, đại chưởng quỷ Lục Tiệm Li của Thuyền bang tại Bảo Ninh phủ đã bị ta bắt sống ở Niên Bảo Ngọc Tắc thần sơn, kinh qua thẩm vấn, hắn đã cung khai, ngươi chính là tổng đà chủ của Thuyền ban gTứ Xuyên! Thuyền bang của ngươi và Kiến Văn dư đảng là lang bái vi gian, cá mè một lứa cộng mưu tạo phản. Ngươi buôn muối lậu đại quy mô chính là chuẩn bị cho quân lương vật tư mưu phản! Đối với chuyện này, một trong tổng đầu mục của Kiến Văn dư đảng là Dương Ứng Năng đã cung khai! Ngươi còn gì để nói?"
"Ta ... ta...." Thần tình Lý Trì Nghiệp bắt đầu hoảng loạn.
Dương Thu Trì nói tiếp: "Ở Mi châu, xá muội thăm dò lệnh lang Lý Thiên Bằng, thần tình của hắn hoảng loạn, đã lộ ra sơ hở. Ta lập tức phái cẩm y vệ tiến hành trọng điểm giám khống các ngươi. Các ngươi đem kim ngân buôn muối lậu vận chuyển từng rương vào nha môn, đều rơi vào ánh mắt dò thám của cẩm y vệ. Những người của ngươi ở đây hầu hết đều là quan phó của nha môn, bao quát cả Triệu Tân Nhạc tri phủ của Nảo Ninh phủ hiện giờ đều đã bị cẩm y vệ bắt. Ta vốn cho rằng người buôn muối lậu chỉ là kiếm chút tiền dưỡng lão, không ngờ ngươi dùng vào việc mưu phản, như vậy đừng trách bổn quan hạ thủ đối với ngươi."
Thì ra, khi Dương Thu Trì tiến hành thẩm vấn Dương Ứng Năng, Cường Ba, Lục Tiệm Li và những người khác ở Niên Bảo Ngọc Tắc thần sơn xong, nắm hiểu được chứng cứ sợ bộ về âm mưu phản loạn của Lý Trì Nghiệp và Khuông Di, nhưng không hề hành sự lỗ mãng. Kinh qua thương nghị với Đóa Cam đô chỉ huy sứ Dư Hiên, định ra kế hoạch hành động, sau đó bí mật trở về Thành Đô.
Những bọn họ không gấp vào thành bắt người, mà trước hết phái người bí mật thông tri cho cẩm y vệ thiên hộ Trầm Sĩ Sanh ra ngoài thành tiến hành thương nghị, lại bất ngờ nhận được báo cáo do Vân Lăn chuyển cho thượng ti là Trầm Sĩ Sanh là án chiếu theo lệnh của Dương Thu Trì, đã tiến hành trọng điểm giám khống và bí mật điều tra đối với Triệu Tân Nhạc tri phủ của Bảo Ninh phủ, phát hiện trong phủ của Triệu Tân Nhạc có một lượng vàng bạc lớn, lại có quan hệ lai vãng mật thiết với quan phó của Tứ Xuyên tỉnh đô chỉ huy sứ Lý Trì Nghiệp.
Tiếp đó, Dương Thu Trì tiến hành điều tra chứng cứ ngoại vi đối với những án tương quan, sau khi nắm đủ bằng chứng, mới cùng thiết giáp kỵ binh của Dư Hiên tiến vào Thành Đô, cùng nổi lên hành động, tập nã hết những người tham dự mưu phản quy án. Lần này do có chuẩn bị mà hành động, chiếm cứ quyền chủ động toàn cục, đánh tan âm mưu phản loạn của Lý Trì Nghiệp, và hốt trọn ổ đồng đảng của y. Lý Trì Nghiệp rịn mồ hôi đầu, vẫn vòn thực hiện sự giãy giụa cuối cùng: "Bọn Dương Ứng Năng hãm hại ta, ta không có mưu phản..."
Dương Thu Trì cười lạnh, roi ngựa chỉ ngay về bọn tướng lĩnh bị bắt: "Ta nghĩ những tướng lĩnh mà ngươi vừa bảo con trai Lý Thiên Bằng của ngươi đi triệu tập về đây sẽ cho ta biết rốt cuộc các ngươi có mưu phản hay không!"
Dư Hiên ở cạnh đó ra lệnh: "Áp giải những tướng lĩnh đó lại đây."
Những tướng lĩnh đó bị trói gô lôi lại, có người sợ quá đã giành lên tiếng trước: "Đại nhân, chuyện này đều là chủ ý của Lý đại nhân, không, Lý Trì Nghiệp a. Chúng tôi không muốn mưu phản, chúng tôi bị bức a."
Lý Thiên Bằng tuy là một hoa hoa công tử, nhưng lúc này lại có mấy phần khí khái anh hùng, cố sức giãy giụa quát lên: "Các tên quỷ sợ chết các ngươi, đại trượng phu chết thì chết, cầu xin thì có ích gì? Lời minh thệ năm xưa chẳng phải là đánh rắm mẹ nó hết hay sao?"
Lý Trì Nghiệp không hề có dũng khí và khảng khái quyết chết như con trai, lúc này đã mặt không còn sắc máu, nằm rũ dưới đất run cầm cập.
Nửa tháng sau, tại nha môn của Ba châu tri châu. Dương Thu Trì đang ngồi trong hậu hoa viên ở nội nha, ôm con trai ngồi dựa lên ghế thái sư phơi náng. Mùa đông ở Ba châu rất hiếm có ánh mặt trời, chiếu lên người vô cùng ấm áp. Liễu Nhược Băng điềm tĩnh ngồi một bên, đang làm một chiếc áo ấm cho Dương Thu Trì, thỉnh thoảng ngước nhìn hắn và con, khóe miệng lộ ra nụ cười mỉm ngọt ngào. Còn nữa tháng nữa là qua năm, Ba châu thành đã treo đèn kết hoa khắp nơi, khí vui tươi tràn ấp. Liễu Nhược Băng đang làm cho Dương Thu Trì y phục để mặc qua năm. Hắn bảo ra ngoài đường mua, Liễu Nhược Băng không chịu, muốn tự tay khâu cho ấm cúng. Dương Thu Trì chỉ còn để mặc nàng.
Sau khi Liễu Nhược Băng sinh con, đáp ứng tạm thời không mang con rời bỏ Dương Thu Trì, để cha con họ thêm vài ngày đoàn tụ. Còn về ngày nào sẽ đi, thì hai người đều không nói đến. Dương Thu Trì hi vọng sự ấm áp của gia đình có thể khiến Liễu Nhược Băng cuối cùng lưu lại. Liễu Nhược Băng ở trong nội nha của Dương thu Trì, vẫn là cùng con trai và Tống Vân Nhi ở trong hậu hoa viên. Người trong nha môn và thân bằng hảo hữu trong Ba châu thành đều cho rằng đây là đứa con của vị sư phụ của Tống Vân Nhi, không ai nói xấu gì. Khi ba người dễ chịu hưởng thụ sự ấm áp của gia đình, thì Tống vân Nhi vội vàng chạy vào hậu hoa viên, ngay từ xa đã kêu lớn: "Ca...! Ca...!"
Dương Thu Trì ngẩn người, nhìn dáng vẻ gấp gáp của Tống Vân Nhi, tự hỏi không biết đã xảy ra chuyện gì. Tống Vân Nhi chạy đến trước mặt: "Ca...! Thánh chỉ đến, công công tuyên chỉ đang ở hoa phòng chờ huynh, bảo huynh mau đến tiếp chỉ."
Dương Thu Trì vừa kinh vừa mừng, hỏi: "Đó là vị Lý công công gì đó phải không?"
"Đúng vậy!" Tống Vân Nhi nói. Ha ha, phá xong Kiến Văn đại án và Thuyền bang đại án, bắt được Dương Ứng Năng, Đô chỉ huy sứ Lý Trì Nghiệp cùng những người khác, không biết lần này lại có phong thưởng gì.
Dương Thu Trì hứng thú vội đưa con cho Liễu Nhược Băng ẵm, mặc vội quan bào rời khỏi nội nha ra hoa phòng. Lý công công đang ngồi trên ghế thái sư ở hoa phòng dùng trà, sau lưng có hai tiểu thái giám đứng. Thấy Dương Thu Trì tiến vào, ông ta cười ha ha bảo: "Dương đại nhân, chúng ta lại gặp nhau rồi''
Dương Thu Trì chấp tay chào: 'Công công dạo này thế nào a? Chà chà, mấy tháng không gặp, công công càng lúc càng phát tiên phong đạo cốt rồi." "Ha ha ha." Lý công công ngữa mặt cười lớn, "Dương đại nhân lập kỳ công liên tiếp, tậht là không cô phụ hoàng thượng và chỉ huy sứ đại nhân một phen tài bồi."
"Làm gì có làm gì có," Dương Thu Trì khiêm tốn thưa, "Đây đều là do hoàng thượng minh kiến vạn lý, chỉ huy sứ đại nhân điều độ có phương, ti chức chẳng qua là cái chân chạy qua chạy lại thôi."
"Hé hé, nhiều ngày không gặp, Dương đại nhân càng lúc càng hiểu biết thâm sâu con đường làm quan a." Lý công công gật đầu khen ngợi, "Dương đại nhân, thỉnh quỳ xuống tiếp chỉ."
Lý công công móc từ trong lòng ra một cuộn vải màu hoàng kim, từ từ mở ra, lớn tiếng đọc: "Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: lệnh cho Trấn viễn bá, cẩm y vệ chỉ huy sử đặc sử kiêm Tứ Xuyên tỉnh Ba châu tri châu Dương Thu Trì, nguyên tiêu tiết cùng thái phu nhân, phu nhân tiến kinh diện trẫm. Khâm thử!" Thánh chỉ này rất đơn giản, Dương Thu Trì nghe hiểu được, hơi ngẩn ra, vì sao không phong thưởng gì hết vậy? Bảo ta tiết nguyên tiêu tiến kinh gặp hoàng thượng? Dập đầu ba cái, hô vạn tuế ba lượt xong, hắn đưa hai tay tiếp thánh chỉ, đứng dậy.
Lý công công mỉm cười thần bí nhìn Dương Thu Trì: 'Dương đại nhân, chắc là nghĩ không ra hoàng thượng triệu kiến ngài là vì chuyện gì phải không?"
"Dạ. Hạ quan đang đỉnh thịnh công công chỉ điểm."
"Lần này phá Kiến Văn, Thuyền bang đại án, Dư Hiên, Trầm Sĩ Sanh cùng các người có công đều được phong thưởng. Hoàng thượng duy độc có Dương đại nhân là không phong thưởng, mà cho vơi ngài, thái phu nhân và phu nhân tiến kinh, hơn nữa lại chọn nguyên tiêu tiết. Dương đại nhân còn không minh bạch sự huyền diệu trong này sao?"
Dương Thu Trì chợt động tâm: "Hoàng thượng định tự thân phong thưởng cho ta?"
"Hà hà, không những như thế, còn muốn thỉnh toàn gia của ngài cùng hoàn thượng thưởng đăng trong tết nguyên tiêu."
Vậy sao? Ha ha ha, Dương Thu Trì cười không khép được miệng, xem ra lần này công lao quá lớn, hoàng thượng đã cảm thấy trực tiếp hạ chỉ phong thưởng không đủ long trọng rồi. Hơn nữa, hắn đã bán mạng cực khổ làm lâu như vậy, quan đã làm tới chức bá tước và cẩm y vệ đặc sứ rồi, thế mà ngay cả hoàng thượng, thậm chí mặt của chỉ huy sứ cũng chưa gặp qua, chẳng phải là quá lạ hay sao? Dương Thu Trì hưng phấn có dư, tạ ơn Lý công công một rương nhỏ đầy trân châu mã não, kim ngân châu báo. Lý công công đương nhiên cười mà nhận.
Tiễn Lý công công xong, Dương Thu Trì cầm thánh chỉ đi vội vào nội nha. Trong phòng khách nội nha, Liễu Nhược Băng đang ôm con cùng Tống Vân Nhi, Hồng Lăng hưng phấn và khẩn trưởng chờ Dương Thu Trì quay lại. Thấy được hắn, ba người đều vây lấy, Liễu Nhược Băng hỏi: "Thu Trì, sao rồi? Thánh chỉ nói gì?"
Dương Thu Trì đưa thánh chỉ qua, Liễu Nhược Băng đang ôm con không rảnh tay tiếp lấy. Tống Vân Nhi nhận mở ra đọc một lượt, cũng không hiểu đó là ý gì. Dương Thu Trì đem lời giải thích của Lý công công thuật lại một lượt, ba người bấy giờ mới minh bạch. Tống Vân Nhi và Hồng Lăng đều cao hứng cho Dương Thu Trì, chỉ có mình Liễu Nhược Băng ôm con, thần tình ưu thương. Dương Thu Trì cả kinh trong lòng, lập tức nghĩ ra nguyên nhân làm nàng bi thương, kéo Liễu nhược Băng về hậu hoa viên, hỏi: "Băng nhi, nàng và ta cùng về Vũ Xương, lên kinh thành, được không?"
Thần tình Liễu nhược Băng ảm đạm: "Thu Trì, ta... ta không muốn nhìn thấy các thê thiếp của chàng... thật đấy..., ta... ta muốn mang con đi...."
Dương Thu Trì gấp lên, chụp lấy tay áo của Liễu Nhược Băng bấu chặt: "Không không! Băng nhi, cả nhà chúng ta cùng ở với nhau khoái lạc biết chừng nào, nàng sao nhẫn tâm chia lìa chúng ta như vậy?"
Từ thần tình của nàng, Dương Thu Trì biết là không thể nào thuyết phục được, lòng nóng như lửa đốt, không biết thế nào cho phải. Xem ra, dùng tình cảm lưu người là không thể, làm sao bây giờ? Dương Thu Trì cầm thánh chỉ trong tay, lòng nghĩ, nếu như Liễu Nhược Băng mang con trai đi, vậy cho dù hắn có bắt Kiến Văn đế, thăng quan cao hơn, phát tài nhiều hơn, thì còn có ý nghĩa gì? Bắt Kiến Văn đế? Khi ý niệm này lóe lên trong đầu hắn, thì Dương Thu Trì nhớ lại lời nói của Bạch Tố Mai khi còn ở Vũ Xương - bắt được Kiến Văn đế xong rồi chỉ sợ sẽ rơi vào cảnh thỏ hết thì chó cũng bị thịt, được chim bỏ ná, được cá quên nom mà thôi. Dương Thu Trì từ từ bỏ tay của Liễu Nhược Băng ra,bước đến ngồi trên ghế cạnh bàn, thở dài nói: "Được rồi, nàng mang con đi đi."
Liễu Nhược Băng bất nhẫn, ẵm con đi lại, đến ngồi ở ghế cạnh đó, dịu giọng nói: "Thu Trì, đừng như vậy a, ta sau này sẽ thỉnh thoảng mang con đến thăm chàng."
"Được, chỉ có điều, lần này chỉ sợ vào kinh hung đa cát thiểu, không biết nàng và con sau này còn có thể gặp ta không."
Liễu Nhược Băng cả kinh, hỏi: "Cái gì? Dữ nhiều lành ít? Làm sao vậy chứ? Hoàng thuợng không phải là bảo chàng mang toàn gia đến hưởng tết nguyên tiêu sao, lại còn phong thưởng tận mặt nữa?"
Thần tình Dương Thu Trì ưu thương: "Băng nhi, chúng ta đều thái quá thiện lương, có một câu gọi là Thỏ tử cẩu phanh, thỏ chết thì chó cũng bị thịt, nàng có biết hay là chăng? Thỏ bị bắt hết rồi, còn cần đến mấy con chó săn chúng ta làm cái gì?"
"Băng xong rồi? Chưa đâu, không phải là Kiến Văn còn chưa bị bắt sao?"
Dương Thu Trì nhớ tới chuyện Trịnh Hòa đi Tây Dương, trong đó có truyền thuyết là vì đi tìm kiếm Kiến Văn đế, nên tự tin nói: "Ta đoàn là hoàng thuợng đã thông qua các đầu mối nào đó biết Kiến Văn đã chết hay là chạy ra hải ngoại rồi, hoàng thượng nhận thấy ông ta không còn có gì uy hiếp nữa. Ta trước đó nhất mực truy bắt Kiến Văn dư đảng, đây là chuyện quan hệ đến tranh đấu cung đình và tranh đoạt quyền vị trong nhà của họ. Loại sự tình này tuyệt không thể để người khác biết, để miễn cho hoàng gia mất mặt. Rất tiếc là ta đã biết quá nhiều, không giết ta, hoàng thượng chỉ sợ ngủ không yên giấc a...."
Liễu Nhược Băng từ nhỏ đến lớn đều theo sư phụ luyện võ ở thâm sơn cùng cốc, rất ít giao vãng với người, còn Dương Thu Trì nói những lời này chân chân giả giả, và cũng là sự tình mà hắn nhất mực lo lắng, chẳng qua là hiệngiờ nói ra trước vậy thôi, chưa kể là trong lịch sự có rất nhiều tiền lệ y như vậy. Không có lửa thì làm sao có khói?
Liễu Nhược Băng nghe Dương Thu Trì nói cũng có đạo lý, không khỏi nóng ruột lên ngay: "Thu Trì, làm sao bây giờ?"
Dương Thu Trì bất lực lắc đầu: "Còn làm sao nữa, quân bảo thần tử, thần không thể không tử a. Do đo, nghĩ tới nghĩ lui, thì nàng mang con của chúng ta đi là hay nhất. Chờ sau này ta bị kéo cả nhà ra chém, cũng coi như để dành lại cho Dương gia một hậu đại, không đến nỗi đứt luôn hương hỏa."
Liễu Nhược Băng gấp lên: "Không! Ta không để cho chàng chết! Chỉ còn thiếp ở đây, bọn chúng không thể động được cọng lông nào của chàng! Lời này được nói rất tự tin, nhưng nói xong rồi Liễu Nhược Băng cảm thấy không ổn, vì nàng định mang hài tử đi, còn nói gì được câu "chỉ cần còn thiếp ở đây" chứ, cho nên nàng nhất thời không biết nên làm sao cho phải.
Dương Thu Trì len lén nhìn nàng, thấy nàng đang do dự, liền thở dài một hơi, lấy lui làm tiến, nói: "Cũng có thể là ta lấy bụng tiểu nhân đi đo lòng quân tử. Hoàng thượng có thể là chân tâm thỉnh ta đi thưởng tiết nguyên tiêu, rồi phong thưởng tận mặt. Ông ta là quân vương thánh minh, xem ra sẽ không phải lạm sát vô cớ như hôn quân được." Liễu Nhược Băng nói gấp: "Loại sự tình này sao lại dựa vào vận khí được chứ? Vạn nhất ông ta muốn giết chàng thật, thì trễ rồi! Hay là, chúng ta đi trốn, đến chỗ nào mà ông ta không tìm thấy."
Dương Thu Trì cười khổ: "Nếu như hoàng thượng muốn giết ta, cho dù có đến chân trời góc biển thì họ sẽ lôi đầu chúng ta ra thôi. Hơn nữa, ta dù sao cũng vì sự suy đoán hoàng thuợng có khả năng sẽ hạ đột thủ với ta mà kháng chỉ không tuân trốn đi a?"
"Lời này cũng có lý," Liễu Nhược Băng ngẫm nghĩ, "Thiếp không thể để chàng mạo hiểm, thiếp muốn cùng chàng lên kinh thành, một khi hoàng thượng hạ thủ thật, thiếp sẽ cướp chàng chạy trốn."
Dương Thu Trì ngầm mừng, cảm kích hỏi: "Băng nhi, nàng thật sự chiu cùng ta tiến kinh hay sao?"
"Dạ, thiếp không thể để con của chúng ta không có cha a!"
"Ha ha, đa tạ Băng nhi!" Dương Thu Trì cười, hiện giờ chỉ còn biết đi nước nào hay nước nấy, để cho Liễu Nhược Băng lưu lại rồi tính sau. Dù gì thì những thế cờ sau này hắn vẫn còn tiếp tục đánh thêm nhiều nước nữa! Dương Thu Trì hỏi: 'Vậy chúng ta chừng nào đi đây?"
"Nếu như tiết nguyên tiêu phải đến kịp kinh thành, thì thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa, phải lập tức lên đường. Tiết Xuân hãy đến Vũ Xương trước... ở nhà ở Vũ Xương đón đầu năm, sau đó lập tức xuất phát lên kinh thành."
Duơng Thu Trì ngước mắt nhìn Khuông Hiền Giác, thấy ông ta nghe lời này, toàn thân run cầm cập, mặt mày tiều tụy, phảng phất như chớp mắt đã già đi thật nhiều, không khỏi thở dài: "Khuông công tử, ngươi có tiền đồ lớn như vậy, rước khổ làm chi?"
ông một câu: Tước vị Trấn viễn bá của ông là do ai cấp?"
"Hoàng thượng a."
"Vị hoàng thượng nào?"
"Đương kim hoàng thượng a."
"Là loạn thần tặc tử Chu Lệ soán đoạt hoàng vị sao?" Khuông Di lạnh lùng hỏi.
Nam Cung Hùng cùng mọi người lớn tiếng quát nạt, Dương Thu Trì khoát tay, nói với Khuông Di: "Ngươi không cần nói nữa, ta biết ngươi muốn nói cái gì, ai có chủ nấy thôi."
Khuông Di nói: "Đáng tiếc a thật đáng tiếc! Đáng tiếc cho một thân bản lãnh như ngươi mà lại đi Trợ Trụ vi ngược (giúp kẻ ác làm việc xấu)!
Dương Thu Trì trầm giọng đáp: "Ta không cảm thấy Kiến Văn làm hoàng đế có gì hay hơn đương kim hoàng thượng. Giang sơn vốn là của người có đức được hưởng..."
"Ha ha, có đức? Chu Lệ trong bốn năm tiến hành chiến dịch Tĩnh Nạn, bạch cốt chất thành núi. Sau khi soán vị, qua cầu rút ván, chu diệt mười tộc, chẳng vụ nào không huyết lưu thành hà? Hoàng đế như vậy mà gọi là có đức sao?"
"Để củng cố chính quyền, mỗi vị quân vương buộc phải dùng bạo lực, đó là điều không thể tránh khỏi. Từ cổ đến giờ đều như thế." Dương Thu trì trầm giọng nói.
Khuông Di ngẩn ra, tiếp theo hỏi: "Nhưng chính thống đế vương thì thế nào? Hoàng vị của Chu lệ có thể tính là danh chính ngôn thuận không?"
Dương Thu Trì không muốn thảo luận với y về đương kim hoàng thượng, loại chủ đề mẫn cảm này rất dễ xảy ra sai sót, liền chuyển đề tài câu chuyện: "Khuông công tử cho rằng Đường Thái Tông Lý Thế Dân thế nào?"
"Chân quân chi trì, đương nhiên là một đại hiền quân..." Khuông Di thuận miệng đáp, lập tức tỉnh ngộ, biết là bản thân rơi vào cái bẫy của Dương Thu trì. Lý Thế Dân là con thứ hai của Đường Cao tông Lý Uyên, đã phát động chính biến Huyền Vũ môn để lên ngôi hoàng đế, và cũng có thể coi là kẻ danh bất chính ngôn bất thuận. Nhưng Khuông Di khen ngợi Lý Thế Dân, rõ ràng là không phù hợp với lời tuyên xưng chính thống lúc nãy của y.
Dương Thu Trì mỉm cười: "Khuông tiên sinh, chúng ta còn tranh biện nữa sao?"
Khuông Di ưỡn ngực: "Không cần nữa, chính như tuớc gia nói, ai có chủ nấy, nếu như ta đã chọn con đường này, thì trước giờ không hề hối hận." Nói xong, Khuông di quay lại ngơ ngẩn nhìn cha của mình, không quan tâm gì đến đoản kiếm của Tống Vân Nhi chỉ vào yết hầu, loạng choạng đi mấy bước lại trước mặt Khuông Hiền Giác, quỳ sụp xuống, dập đầu ba cái: "Cha, hài nhi bất hiếu, đã liên lụy đến lão nhân gia người..."
Khuông Hiền Giác run rẫy toàn thân, từ từ cúi người xuống, ôm đầu của Khuông Di, đột nhiên lột phắt mũ của hắn, một tay nắm tóc, một tay bóp cổ, cố sức lay động, kiệt lực rít lên: "Tên nghịch tử này! Ngươi hại cho Khuông gia bị chu diệt cửu tộc, ta giết tên nghịch tử ngươi trước, rồi đập đầu chết trước mồ của tổ tông!"
Khuông Di không dám vận khí đề ngự, bị bóp đến hai mắt trợn trắng, lưỡi thè ra. Nam Cung Hùng và mọi người vội xông lên kéo họ ra, Khuông Hiền Giác cố sức vùng vẫy, gào thét muốn đến đánh con trai tiếp. Khuông Di chỉ biết dập đầu, từng tiếng binh binh vang lên không ngớt.
-----o0o-----
Tứ Xuyên tỉnh. Đô Chỉ huy sứ nha môn. Con trai của Đô chỉ huy sứ Lý Trì Nghiệp là Lý Thiên Bằng vội vội vàng vàng chạy từ ngoài vào thư phòng của cha hắn. Lý Trì Nghiệpđang ngồi trên ghế thái sư trong thư phòng, đang nâng một chén long tỷ trà, chậm chạp nhấm nháp.
Lý Thiên Bằng ngồi phịch xuống ghế dài, kêu lên: "Cha, Dương Thu Trì từ Niên Bảo Ngọc Tắc thần sơn còn sống trở về rồi!"
"Cái gì?" Chén trà trong tay Lý Trì Nghiệp sóng sánh mấy cái.
"Vừa nhận được tin tức, tối qua tên họ Dương đã bình an trở về Thành Đô, và vừa về xong là đã mang cẩm y vệ cùng Trầm Sĩ Sanh bao vây nhà của Khuông đại nhân. Già trẻ lớn bé trong phủ đều bị bắt hết. Chúng ta không chịu động thủ, chỉ sợ sẽ rơi vào tay họ Dương thôi." Thần tình Lý Thiên Bằng thập phần kinh hoảng.
"Tin tức đáng tin cậy không?" Lý Trì Nghiệp từ từ đặt chén trà xuống.
"Sao lại không đáng tin!" Lý Thiên Bằng thở hỗn hễn mấy hơi. "Con vừa từ chỗ bọn Khuông Di trở vệ, cửa lớn đã bị niêm phong rồi, có cẩm y vệ đứng gác, thăm dò xung quanh thì biết được tối qua cả nhà già trẻ lớn bé của Khuông Di đều bị bắt hết rồi!"
Lý Trì Nghiệp trầm mặt gật đầu: "Tên họ Dương này lần trước động thủ với người của chúng ta ở Bảo Ninh phủ, ta đã đoán hắn lai lịch không đơn giản, rất có khả năng là tên cẩm y vệ chỉ huy sứ đặc sứ cái gì đó. Nếu không, bằng vào chức ba tước không đầu của hắn, cùng một chức tri châu nho nhỏ, thì làm gì có bản lãnh mà đi điều động Trầm Sĩ Sanh là một Thiên hộ sở cẩm y vệ, bắt cả nhà của Khuông Di? Khuông Hiền Giác dù sao cũng là hàn lâm viện đại học sĩ, Khuông Di lại là tiến sĩ, tên họ Dương khẳng định là nắm được bằng cớ gì đó rất chắc, nếu không không dám động vào họ đầu."
Lý Thiên Bằng vỗ đùi lớn tiếng đề nghị: "Đúng rồi a, cha, hắn có thể động Khuông Di, thì cũng dám động đến chúng ta. Không chịu động thủ thì hối hận cũng không kịp! Hay là tối nay con mang một đội huynh đệ diệt tên họ Dương này đi?"
"Diệt? Ha ha, ngươi diệt hắn hay hắn diệt ngươi?" Lý Trì Nghiệp cười lạnh, "Hắn hiện tại có thể là ngụ trong cẩm y vệ thiên hộ sở, đừng nói gì nữ nhân có võ công cao tuyệt bên hắn đó, hay là đội hộ vệ hai trăm người, chỉ tính riêng cẩm y vệ thiên hộ sở không thôi là đã có hơn nghìn nhân mã, người làm sao diệt hắn?" Lý Thiên Bằng ỉu xìu như bong bóng xì hơi: "Vậy làm sao bây giờ?"
Mặt Lý Trì Nghiệp âm trầm, hạ giọng đáp: "Chiếu theo tình huống mà đoán, tên họ Dương có thể từ Niên Bảo Ngọc Tắc thần sơn bình an trở về, hơn nữa vừa đến Thành Đô là lập tức hạ thủ đối với Khuông Di, như vậy có thể nói Đế Lạc pháp vương, Dương Ứng Năng, Lục Tiệm Li lần này rất có thể là rơi vào lưới hết rồi. Nếu là như vậy, thì không còn cách nào khác, chúng ta chỉ còn tiến một bước động thủ trước thôi."
"Đúng! Tiên hạ thủ vi cường! Diệt tên họ Dương, đọat Thành Đô!"
Lý Trì Nghiệp gật gật đầu, hạ giọng ra lệnh: "Con lập tức đi thông tri các tướng lĩnh từ bá tổng trở lên trong binh doanh đến đây, ta muốn lập tức tiến hành sắp xếp bộ hạ tác chiến!"
"Dạ được!" Lý Thiên Bằng hưng phấn reo lên, chuyển thân đi ngay. Lý Trì Nghiệp cười lạnh nói: "Dương Thu Trì, xin lỗi nghe, ta muốn dùng cái đầu của ngươi để tế đại kỳ của nghĩa quân ta!"
Đô chỉ huy sứ nha môn ở bên cạnh quân doanh. Không đầy thời gian một bửa cơm, mấy chục tướng lĩnh lục tục kéo vào nha môn của đô chỉ huy sứ. Một lúc sau, bọn quân quan này mặt mày kỳ dị, chia nhau rời khỏi đại môn của đô chỉ huy sứ nha môn. Vừa đến cổng, mọi người đều sửng sờ. Họ thấy toàn bộ đô chỉ huy sứ đã bị mấy trăm quân sĩ bao vây trùng trùng, cờ xí phất phới, khải giáp sáng ngời, đao kiếm lập lòe, cung tiễn thủ giương cung đáp tiễn nhắm chuẩn vào họ. Ở giữa binh sĩ có hai thớt chiến mã, một người thân mặc khải giáp, một người thân mặc quan bào, đều đang cười lạnh nhìn họ. Đó chính là Dương Thu Trì và Đóa Cam đô ti chỉ huy sứ Dư Hiên. Bên cạnh Dương Thu Trì còn có Tống Vân Nhi và Nam Cung Hùng cùng chúng hộ vệ. Bên kia là cẩm y vệ thiên hộ Trầm Sĩ Sanh của Tứ Xuyên tỉnh cùng mấy trắm cẩm y vệ người mặc áo phi ngư, tay cầm tú xuân đao.
Mấy chục tướng lĩnh lập tức biết sự tình đã bại lộ, tức thì loạn thành một đoàn, có một bộ phận rút yêu đao xông ra ngoài. Dương Thu Trì phất tay: "Phóng tiễn!" Tức thì tên bay như châu chấu, mấy tướng lĩnh xông lên liều mạng chống lại đó bị bắn thành nhím hết, những vị tướng còn lại quỳ xuống đầu hàng. Dương Thu Trì ra lệnh: "Đánh tiến vào, bắt sống Lý Trì Nghiệp!"
"Giết....!" Mấy trăm quân sĩ xông vào đô chỉ huy sứ nha môn. Cùng lúc đó, từ các cửa thành của Thành Đô đều có từng đội thiết giáp kỵ binh của Đóa Cam tiến vào, nhanh chóng chiếm cứ các yếu điểm, tuyên bố giới nghiêm, cấm mọi người ra ngoài. Mấy nghìn thiết giáp kỵ binh của Đóa cam nhanh chóng tiến vào binh doanh của đô chỉ huy sứ, bao vây phân cắt hơn vạn tướng sĩ đang ăn cơm sáng tay không tấc sắt ấy. Họ hễ gập kẻ nào phản kháng, lập tức giết chết tại đương trường. Quân doanh của đô chỉ huy sứ tỉnh Tứ xuyên nhanh chóng bị kị binh của Đóa cam chiếm lĩnh và khống chế.
Lý Trì Nghiệp và Lý Thiên Bằng bị trói gô lại áp giải ra khỏi cửa đô chỉ huy sứ nha môn, tới trước mặt Dương Thu Trì bắt quỳ xuống. Lý Trì Nghiệp rống lên: "Dương tước gia, bổn quan phạm phải tội gì? Vì sao lại bắt ta?"
"Ngươi âm mưu tạo phản, chứng cứ đã đành rành!"
"Có chứng cứ gì?" Lý Trì Nghiệp miệng hùm gan sứa rống lên: "Ngươi oan uổng bổn quan, bổn quan muốn đến trước hoàng thượng lý luận với ngươi!"
'Hừ!" Dương Thu Trì lạnh lùng cười, "Bổn quan? Không đúng a, ngươi đáng ra phải xưng là bổn tổng đà chủ mới đúng."
Lý Trì Nghiệp giật nãy mình, kêu lên: "Tước gia ông nói gì, bổn quan không hiểu."
"Không hiểu? Ha ha, đại chưởng quỷ Lục Tiệm Li của Thuyền bang tại Bảo Ninh phủ đã bị ta bắt sống ở Niên Bảo Ngọc Tắc thần sơn, kinh qua thẩm vấn, hắn đã cung khai, ngươi chính là tổng đà chủ của Thuyền ban gTứ Xuyên! Thuyền bang của ngươi và Kiến Văn dư đảng là lang bái vi gian, cá mè một lứa cộng mưu tạo phản. Ngươi buôn muối lậu đại quy mô chính là chuẩn bị cho quân lương vật tư mưu phản! Đối với chuyện này, một trong tổng đầu mục của Kiến Văn dư đảng là Dương Ứng Năng đã cung khai! Ngươi còn gì để nói?"
"Ta ... ta...." Thần tình Lý Trì Nghiệp bắt đầu hoảng loạn.
Dương Thu Trì nói tiếp: "Ở Mi châu, xá muội thăm dò lệnh lang Lý Thiên Bằng, thần tình của hắn hoảng loạn, đã lộ ra sơ hở. Ta lập tức phái cẩm y vệ tiến hành trọng điểm giám khống các ngươi. Các ngươi đem kim ngân buôn muối lậu vận chuyển từng rương vào nha môn, đều rơi vào ánh mắt dò thám của cẩm y vệ. Những người của ngươi ở đây hầu hết đều là quan phó của nha môn, bao quát cả Triệu Tân Nhạc tri phủ của Nảo Ninh phủ hiện giờ đều đã bị cẩm y vệ bắt. Ta vốn cho rằng người buôn muối lậu chỉ là kiếm chút tiền dưỡng lão, không ngờ ngươi dùng vào việc mưu phản, như vậy đừng trách bổn quan hạ thủ đối với ngươi."
Thì ra, khi Dương Thu Trì tiến hành thẩm vấn Dương Ứng Năng, Cường Ba, Lục Tiệm Li và những người khác ở Niên Bảo Ngọc Tắc thần sơn xong, nắm hiểu được chứng cứ sợ bộ về âm mưu phản loạn của Lý Trì Nghiệp và Khuông Di, nhưng không hề hành sự lỗ mãng. Kinh qua thương nghị với Đóa Cam đô chỉ huy sứ Dư Hiên, định ra kế hoạch hành động, sau đó bí mật trở về Thành Đô.
Những bọn họ không gấp vào thành bắt người, mà trước hết phái người bí mật thông tri cho cẩm y vệ thiên hộ Trầm Sĩ Sanh ra ngoài thành tiến hành thương nghị, lại bất ngờ nhận được báo cáo do Vân Lăn chuyển cho thượng ti là Trầm Sĩ Sanh là án chiếu theo lệnh của Dương Thu Trì, đã tiến hành trọng điểm giám khống và bí mật điều tra đối với Triệu Tân Nhạc tri phủ của Bảo Ninh phủ, phát hiện trong phủ của Triệu Tân Nhạc có một lượng vàng bạc lớn, lại có quan hệ lai vãng mật thiết với quan phó của Tứ Xuyên tỉnh đô chỉ huy sứ Lý Trì Nghiệp.
Tiếp đó, Dương Thu Trì tiến hành điều tra chứng cứ ngoại vi đối với những án tương quan, sau khi nắm đủ bằng chứng, mới cùng thiết giáp kỵ binh của Dư Hiên tiến vào Thành Đô, cùng nổi lên hành động, tập nã hết những người tham dự mưu phản quy án. Lần này do có chuẩn bị mà hành động, chiếm cứ quyền chủ động toàn cục, đánh tan âm mưu phản loạn của Lý Trì Nghiệp, và hốt trọn ổ đồng đảng của y. Lý Trì Nghiệp rịn mồ hôi đầu, vẫn vòn thực hiện sự giãy giụa cuối cùng: "Bọn Dương Ứng Năng hãm hại ta, ta không có mưu phản..."
Dương Thu Trì cười lạnh, roi ngựa chỉ ngay về bọn tướng lĩnh bị bắt: "Ta nghĩ những tướng lĩnh mà ngươi vừa bảo con trai Lý Thiên Bằng của ngươi đi triệu tập về đây sẽ cho ta biết rốt cuộc các ngươi có mưu phản hay không!"
Dư Hiên ở cạnh đó ra lệnh: "Áp giải những tướng lĩnh đó lại đây."
Những tướng lĩnh đó bị trói gô lôi lại, có người sợ quá đã giành lên tiếng trước: "Đại nhân, chuyện này đều là chủ ý của Lý đại nhân, không, Lý Trì Nghiệp a. Chúng tôi không muốn mưu phản, chúng tôi bị bức a."
Lý Thiên Bằng tuy là một hoa hoa công tử, nhưng lúc này lại có mấy phần khí khái anh hùng, cố sức giãy giụa quát lên: "Các tên quỷ sợ chết các ngươi, đại trượng phu chết thì chết, cầu xin thì có ích gì? Lời minh thệ năm xưa chẳng phải là đánh rắm mẹ nó hết hay sao?"
Lý Trì Nghiệp không hề có dũng khí và khảng khái quyết chết như con trai, lúc này đã mặt không còn sắc máu, nằm rũ dưới đất run cầm cập.
Nửa tháng sau, tại nha môn của Ba châu tri châu. Dương Thu Trì đang ngồi trong hậu hoa viên ở nội nha, ôm con trai ngồi dựa lên ghế thái sư phơi náng. Mùa đông ở Ba châu rất hiếm có ánh mặt trời, chiếu lên người vô cùng ấm áp. Liễu Nhược Băng điềm tĩnh ngồi một bên, đang làm một chiếc áo ấm cho Dương Thu Trì, thỉnh thoảng ngước nhìn hắn và con, khóe miệng lộ ra nụ cười mỉm ngọt ngào. Còn nữa tháng nữa là qua năm, Ba châu thành đã treo đèn kết hoa khắp nơi, khí vui tươi tràn ấp. Liễu Nhược Băng đang làm cho Dương Thu Trì y phục để mặc qua năm. Hắn bảo ra ngoài đường mua, Liễu Nhược Băng không chịu, muốn tự tay khâu cho ấm cúng. Dương Thu Trì chỉ còn để mặc nàng.
Sau khi Liễu Nhược Băng sinh con, đáp ứng tạm thời không mang con rời bỏ Dương Thu Trì, để cha con họ thêm vài ngày đoàn tụ. Còn về ngày nào sẽ đi, thì hai người đều không nói đến. Dương Thu Trì hi vọng sự ấm áp của gia đình có thể khiến Liễu Nhược Băng cuối cùng lưu lại. Liễu Nhược Băng ở trong nội nha của Dương thu Trì, vẫn là cùng con trai và Tống Vân Nhi ở trong hậu hoa viên. Người trong nha môn và thân bằng hảo hữu trong Ba châu thành đều cho rằng đây là đứa con của vị sư phụ của Tống Vân Nhi, không ai nói xấu gì. Khi ba người dễ chịu hưởng thụ sự ấm áp của gia đình, thì Tống vân Nhi vội vàng chạy vào hậu hoa viên, ngay từ xa đã kêu lớn: "Ca...! Ca...!"
Dương Thu Trì ngẩn người, nhìn dáng vẻ gấp gáp của Tống Vân Nhi, tự hỏi không biết đã xảy ra chuyện gì. Tống Vân Nhi chạy đến trước mặt: "Ca...! Thánh chỉ đến, công công tuyên chỉ đang ở hoa phòng chờ huynh, bảo huynh mau đến tiếp chỉ."
Dương Thu Trì vừa kinh vừa mừng, hỏi: "Đó là vị Lý công công gì đó phải không?"
"Đúng vậy!" Tống Vân Nhi nói. Ha ha, phá xong Kiến Văn đại án và Thuyền bang đại án, bắt được Dương Ứng Năng, Đô chỉ huy sứ Lý Trì Nghiệp cùng những người khác, không biết lần này lại có phong thưởng gì.
Dương Thu Trì hứng thú vội đưa con cho Liễu Nhược Băng ẵm, mặc vội quan bào rời khỏi nội nha ra hoa phòng. Lý công công đang ngồi trên ghế thái sư ở hoa phòng dùng trà, sau lưng có hai tiểu thái giám đứng. Thấy Dương Thu Trì tiến vào, ông ta cười ha ha bảo: "Dương đại nhân, chúng ta lại gặp nhau rồi''
Dương Thu Trì chấp tay chào: 'Công công dạo này thế nào a? Chà chà, mấy tháng không gặp, công công càng lúc càng phát tiên phong đạo cốt rồi." "Ha ha ha." Lý công công ngữa mặt cười lớn, "Dương đại nhân lập kỳ công liên tiếp, tậht là không cô phụ hoàng thượng và chỉ huy sứ đại nhân một phen tài bồi."
"Làm gì có làm gì có," Dương Thu Trì khiêm tốn thưa, "Đây đều là do hoàng thượng minh kiến vạn lý, chỉ huy sứ đại nhân điều độ có phương, ti chức chẳng qua là cái chân chạy qua chạy lại thôi."
"Hé hé, nhiều ngày không gặp, Dương đại nhân càng lúc càng hiểu biết thâm sâu con đường làm quan a." Lý công công gật đầu khen ngợi, "Dương đại nhân, thỉnh quỳ xuống tiếp chỉ."
Lý công công móc từ trong lòng ra một cuộn vải màu hoàng kim, từ từ mở ra, lớn tiếng đọc: "Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: lệnh cho Trấn viễn bá, cẩm y vệ chỉ huy sử đặc sử kiêm Tứ Xuyên tỉnh Ba châu tri châu Dương Thu Trì, nguyên tiêu tiết cùng thái phu nhân, phu nhân tiến kinh diện trẫm. Khâm thử!" Thánh chỉ này rất đơn giản, Dương Thu Trì nghe hiểu được, hơi ngẩn ra, vì sao không phong thưởng gì hết vậy? Bảo ta tiết nguyên tiêu tiến kinh gặp hoàng thượng? Dập đầu ba cái, hô vạn tuế ba lượt xong, hắn đưa hai tay tiếp thánh chỉ, đứng dậy.
Lý công công mỉm cười thần bí nhìn Dương Thu Trì: 'Dương đại nhân, chắc là nghĩ không ra hoàng thượng triệu kiến ngài là vì chuyện gì phải không?"
"Dạ. Hạ quan đang đỉnh thịnh công công chỉ điểm."
"Lần này phá Kiến Văn, Thuyền bang đại án, Dư Hiên, Trầm Sĩ Sanh cùng các người có công đều được phong thưởng. Hoàng thượng duy độc có Dương đại nhân là không phong thưởng, mà cho vơi ngài, thái phu nhân và phu nhân tiến kinh, hơn nữa lại chọn nguyên tiêu tiết. Dương đại nhân còn không minh bạch sự huyền diệu trong này sao?"
Dương Thu Trì chợt động tâm: "Hoàng thượng định tự thân phong thưởng cho ta?"
"Hà hà, không những như thế, còn muốn thỉnh toàn gia của ngài cùng hoàn thượng thưởng đăng trong tết nguyên tiêu."
Vậy sao? Ha ha ha, Dương Thu Trì cười không khép được miệng, xem ra lần này công lao quá lớn, hoàng thượng đã cảm thấy trực tiếp hạ chỉ phong thưởng không đủ long trọng rồi. Hơn nữa, hắn đã bán mạng cực khổ làm lâu như vậy, quan đã làm tới chức bá tước và cẩm y vệ đặc sứ rồi, thế mà ngay cả hoàng thượng, thậm chí mặt của chỉ huy sứ cũng chưa gặp qua, chẳng phải là quá lạ hay sao? Dương Thu Trì hưng phấn có dư, tạ ơn Lý công công một rương nhỏ đầy trân châu mã não, kim ngân châu báo. Lý công công đương nhiên cười mà nhận.
Tiễn Lý công công xong, Dương Thu Trì cầm thánh chỉ đi vội vào nội nha. Trong phòng khách nội nha, Liễu Nhược Băng đang ôm con cùng Tống Vân Nhi, Hồng Lăng hưng phấn và khẩn trưởng chờ Dương Thu Trì quay lại. Thấy được hắn, ba người đều vây lấy, Liễu Nhược Băng hỏi: "Thu Trì, sao rồi? Thánh chỉ nói gì?"
Dương Thu Trì đưa thánh chỉ qua, Liễu Nhược Băng đang ôm con không rảnh tay tiếp lấy. Tống Vân Nhi nhận mở ra đọc một lượt, cũng không hiểu đó là ý gì. Dương Thu Trì đem lời giải thích của Lý công công thuật lại một lượt, ba người bấy giờ mới minh bạch. Tống Vân Nhi và Hồng Lăng đều cao hứng cho Dương Thu Trì, chỉ có mình Liễu Nhược Băng ôm con, thần tình ưu thương. Dương Thu Trì cả kinh trong lòng, lập tức nghĩ ra nguyên nhân làm nàng bi thương, kéo Liễu nhược Băng về hậu hoa viên, hỏi: "Băng nhi, nàng và ta cùng về Vũ Xương, lên kinh thành, được không?"
Thần tình Liễu nhược Băng ảm đạm: "Thu Trì, ta... ta không muốn nhìn thấy các thê thiếp của chàng... thật đấy..., ta... ta muốn mang con đi...."
Dương Thu Trì gấp lên, chụp lấy tay áo của Liễu Nhược Băng bấu chặt: "Không không! Băng nhi, cả nhà chúng ta cùng ở với nhau khoái lạc biết chừng nào, nàng sao nhẫn tâm chia lìa chúng ta như vậy?"
Từ thần tình của nàng, Dương Thu Trì biết là không thể nào thuyết phục được, lòng nóng như lửa đốt, không biết thế nào cho phải. Xem ra, dùng tình cảm lưu người là không thể, làm sao bây giờ? Dương Thu Trì cầm thánh chỉ trong tay, lòng nghĩ, nếu như Liễu Nhược Băng mang con trai đi, vậy cho dù hắn có bắt Kiến Văn đế, thăng quan cao hơn, phát tài nhiều hơn, thì còn có ý nghĩa gì? Bắt Kiến Văn đế? Khi ý niệm này lóe lên trong đầu hắn, thì Dương Thu Trì nhớ lại lời nói của Bạch Tố Mai khi còn ở Vũ Xương - bắt được Kiến Văn đế xong rồi chỉ sợ sẽ rơi vào cảnh thỏ hết thì chó cũng bị thịt, được chim bỏ ná, được cá quên nom mà thôi. Dương Thu Trì từ từ bỏ tay của Liễu Nhược Băng ra,bước đến ngồi trên ghế cạnh bàn, thở dài nói: "Được rồi, nàng mang con đi đi."
Liễu Nhược Băng bất nhẫn, ẵm con đi lại, đến ngồi ở ghế cạnh đó, dịu giọng nói: "Thu Trì, đừng như vậy a, ta sau này sẽ thỉnh thoảng mang con đến thăm chàng."
"Được, chỉ có điều, lần này chỉ sợ vào kinh hung đa cát thiểu, không biết nàng và con sau này còn có thể gặp ta không."
Liễu Nhược Băng cả kinh, hỏi: "Cái gì? Dữ nhiều lành ít? Làm sao vậy chứ? Hoàng thuợng không phải là bảo chàng mang toàn gia đến hưởng tết nguyên tiêu sao, lại còn phong thưởng tận mặt nữa?"
Thần tình Dương Thu Trì ưu thương: "Băng nhi, chúng ta đều thái quá thiện lương, có một câu gọi là Thỏ tử cẩu phanh, thỏ chết thì chó cũng bị thịt, nàng có biết hay là chăng? Thỏ bị bắt hết rồi, còn cần đến mấy con chó săn chúng ta làm cái gì?"
"Băng xong rồi? Chưa đâu, không phải là Kiến Văn còn chưa bị bắt sao?"
Dương Thu Trì nhớ tới chuyện Trịnh Hòa đi Tây Dương, trong đó có truyền thuyết là vì đi tìm kiếm Kiến Văn đế, nên tự tin nói: "Ta đoàn là hoàng thuợng đã thông qua các đầu mối nào đó biết Kiến Văn đã chết hay là chạy ra hải ngoại rồi, hoàng thượng nhận thấy ông ta không còn có gì uy hiếp nữa. Ta trước đó nhất mực truy bắt Kiến Văn dư đảng, đây là chuyện quan hệ đến tranh đấu cung đình và tranh đoạt quyền vị trong nhà của họ. Loại sự tình này tuyệt không thể để người khác biết, để miễn cho hoàng gia mất mặt. Rất tiếc là ta đã biết quá nhiều, không giết ta, hoàng thượng chỉ sợ ngủ không yên giấc a...."
Liễu Nhược Băng từ nhỏ đến lớn đều theo sư phụ luyện võ ở thâm sơn cùng cốc, rất ít giao vãng với người, còn Dương Thu Trì nói những lời này chân chân giả giả, và cũng là sự tình mà hắn nhất mực lo lắng, chẳng qua là hiệngiờ nói ra trước vậy thôi, chưa kể là trong lịch sự có rất nhiều tiền lệ y như vậy. Không có lửa thì làm sao có khói?
Liễu Nhược Băng nghe Dương Thu Trì nói cũng có đạo lý, không khỏi nóng ruột lên ngay: "Thu Trì, làm sao bây giờ?"
Dương Thu Trì bất lực lắc đầu: "Còn làm sao nữa, quân bảo thần tử, thần không thể không tử a. Do đo, nghĩ tới nghĩ lui, thì nàng mang con của chúng ta đi là hay nhất. Chờ sau này ta bị kéo cả nhà ra chém, cũng coi như để dành lại cho Dương gia một hậu đại, không đến nỗi đứt luôn hương hỏa."
Liễu Nhược Băng gấp lên: "Không! Ta không để cho chàng chết! Chỉ còn thiếp ở đây, bọn chúng không thể động được cọng lông nào của chàng! Lời này được nói rất tự tin, nhưng nói xong rồi Liễu Nhược Băng cảm thấy không ổn, vì nàng định mang hài tử đi, còn nói gì được câu "chỉ cần còn thiếp ở đây" chứ, cho nên nàng nhất thời không biết nên làm sao cho phải.
Dương Thu Trì len lén nhìn nàng, thấy nàng đang do dự, liền thở dài một hơi, lấy lui làm tiến, nói: "Cũng có thể là ta lấy bụng tiểu nhân đi đo lòng quân tử. Hoàng thượng có thể là chân tâm thỉnh ta đi thưởng tiết nguyên tiêu, rồi phong thưởng tận mặt. Ông ta là quân vương thánh minh, xem ra sẽ không phải lạm sát vô cớ như hôn quân được." Liễu Nhược Băng nói gấp: "Loại sự tình này sao lại dựa vào vận khí được chứ? Vạn nhất ông ta muốn giết chàng thật, thì trễ rồi! Hay là, chúng ta đi trốn, đến chỗ nào mà ông ta không tìm thấy."
Dương Thu Trì cười khổ: "Nếu như hoàng thượng muốn giết ta, cho dù có đến chân trời góc biển thì họ sẽ lôi đầu chúng ta ra thôi. Hơn nữa, ta dù sao cũng vì sự suy đoán hoàng thuợng có khả năng sẽ hạ đột thủ với ta mà kháng chỉ không tuân trốn đi a?"
"Lời này cũng có lý," Liễu Nhược Băng ngẫm nghĩ, "Thiếp không thể để chàng mạo hiểm, thiếp muốn cùng chàng lên kinh thành, một khi hoàng thượng hạ thủ thật, thiếp sẽ cướp chàng chạy trốn."
Dương Thu Trì ngầm mừng, cảm kích hỏi: "Băng nhi, nàng thật sự chiu cùng ta tiến kinh hay sao?"
"Dạ, thiếp không thể để con của chúng ta không có cha a!"
"Ha ha, đa tạ Băng nhi!" Dương Thu Trì cười, hiện giờ chỉ còn biết đi nước nào hay nước nấy, để cho Liễu Nhược Băng lưu lại rồi tính sau. Dù gì thì những thế cờ sau này hắn vẫn còn tiếp tục đánh thêm nhiều nước nữa! Dương Thu Trì hỏi: 'Vậy chúng ta chừng nào đi đây?"
"Nếu như tiết nguyên tiêu phải đến kịp kinh thành, thì thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa, phải lập tức lên đường. Tiết Xuân hãy đến Vũ Xương trước... ở nhà ở Vũ Xương đón đầu năm, sau đó lập tức xuất phát lên kinh thành."