Chương 42: Khốc hình thẩm vấn
Những người này nhất định là Cẩm y vệ rồi. Dương Thu Trì nhanh chóng đứng sang một bên, nghiêm thân cúi đầu.
Gã mập cùng Tống tri huyện bước đến bên cạnh Dương Thu Trì. Tống tri huyện giới thiệu: "Dương quản giam, vị, vị này là Cẩm y vệ ở, ở Trữ quốc phủ bách, bách hộ sở, tổng, tổng kỳ, Mã Độ Mã, mã đại nhân." Trong lúc khẩn trương, lão nói lắp càng dữ dội hơn. Quệt mồ hôi trên trán, lão xoay sang gã mập giới thiệu: "Mã, mã đại nhân, vị, vị này là Dương, Dương quản giam nhà lao của nha, nha môn."
Dương Thu Trì không biết vị tổng kỳ này là quan gì, nhưng thấy Tống tri huyện đối với vị tổng kỳ này khách khí và kính sợ như vậy, xem ra không phải là quan nhỏ, liền nhanh chóng khom người thi lễ.
Cẩm y vệ có mặt ở khắp các phủ trong toàn quốc, cơ cấu tổ chức rất giống với quân đội của Minh triều. Tại Trữ quốc phủ có cự ly gần với Quảng Đức huyện nhất, cẩm y vệ có một cơ cấu đặt ở đây gọi là Bách hộ sở, cứ mỗi một trăm hộ có một người thuộc hàng lục phẩm coi sóc. Bách hộ sở có hai vị tổng kỳ, thuộc hàng thất phẩm, cùng hàm với tri huyện. Tuy nhiên, trong thực tế thì tri huyện không dám so sánh với họ.
Mã Độ vễnh cái bụng bự nhìn lên nhìn xuống đánh giá Dương Thu Trì một hồi, hừ mũi một tiếng, hỏi: "Tạ quả phụ đó ở đâu? Mau dẫn bổn quan đến đó."
Dương Thu Trì ứng tiếng, đi trước dẫn đường đến lao phòng của Tạ quả phụ.
Tạ quả phụ là trọng phạm của cẩm y vệ, tất phải hoàn hoàn chỉnh chỉnh giao cho cẩm y vệ. Vì thế, Tạ quả phụ chưa bị hình tấn, chỉ bị giam đơn độc trong một phòng, mang gông mang cùm đang ngồi trên một đống co lớn, lưng dựa vào tường đá ẩm ướt nhám mắt dưỡng thần.
Mã Độ nhìn Tạ quả phụ chằm chằm, dường như đang đánh giá giá trị của mồi săn. Sau đó, hắn chợt gọi: "Tống tri huyện!"
"Có ti chức!" Tống tri huyện tự xưng ti chức, xem ra lão đối với viên cẩm y vệ này mười phần sợ sệt.
"Nha môn có chỗ dùng để thẩm vấn phạm nhân không?" Mã Độ không hề nhìn Tống tri huyện, ngẩng đầu nhìn trần nhà hỏi.
Từ khi Tống tri huyện đến Quảng Đức huyện đảm nhiệm trọng trách, chưa bao giờ gạp phải án kiện mưu phản. Thường đối với những án hình sự bình thường, lão cứ ở đại đường đánh tội phạm mấy hèo, treo lên giáp côn là coi như xong chuyện. Do đó, Quảng Đức huyện không hề có phòng chuyên môn dành cho việc thẩm vấn.
Tống tri huyện cười mơn: "Mã đại nhân, chúng tôi ở, ở đây không có lập thẩm, thẩm vấn thất."
"Ẩu tả! Không có Thẩm vấn thất, ngươi kêu bổn quan làm sao thẩm vấn phạm nhân đây? Thẩm vất không ra kết quả, ngươi phụ trách nghe?"
Tống tri huyện nghe thế, mồ hôi toát ra đầm địa, vội vã nói: "Ti, ti, ti chức sẽ kêu người, người làm ngay! Người, người làm ngay! Đại nhân, thỉnh ra hoa phòng nghỉ ngơi. Sẽ, sẽ ổn ngay thôi mà." Nói rồi quay đầu bảo Dương Thu Trì: "Ngươi, ngươi cùng đi làm nhanh đi!" Dương Thu Trì và Đại Bản Nha cùng vâng dạ.
Mã Độ ểnh bụng xoay người đi ra khỏi phòng giam trọng phạm, Tống tri huyện vội vã theo sau.
Chờ bọn họ đi xa, Dương Thu Trì mới hỏi: "Đại bản nha, chuyện này là thế nào?"
Đại Bản Nha cười hì hì nói: "Cái này ổn thôi mà, bên cạnh phòng trực của chúng ta có một gian hạ thất, có đủ hình cụ..."
"A? Vừa rồi sao ngươi không nói?"
"Dương gia, đó là do chúng tôi rảnh rỗi làm chơi đó mà. Tri huyện đại lão gia người không biết đâu."
"Làm chơi? Chơi cái gì không chơi sao lại chơi cái đó? Các ngươi biến thái con mẹ nó rồi! Mau đưa ta đến đó coi coi!" Dương Thu Trì vừa cười vừa mắng, hắn nghe Đại Bản Nha nói có phòng có đầy đủ dụng cụ dành cho tra tấn và thẩm vấn, liền như vứt bỏ khối đá trong lòng.
"Dạ dạ! Dương gia ngài theo tôi." Đại Bản Nha đi trước dẫn đường, vừa đi vừa nói, "Kỳ thật không phải là làm bậy chơi, là có phạm nhân không nghe lời, lại không tự nguyện đưa bạc ra hiếu kính, nên mang hắn ra chỉnh đốn một chút..."
"Ta không quản các ngươi làm cái gì, chỉ cần hiện tại có thể dùng được là ổn rồi! Con mẹ nó, ngươi coi tên họ Mã đó dữ tợn như thế nào, ngay cả lão gia của chúng ta mà cũng không để vào mát, nếu chuyện này mà làm không xong, ngươi và ta đều hoàn đản hết!"
"Dương gia ngài yên tâm, chúng tôi làm Thẩm vấn thất này xem ra khá ổn đấy, ha ha ha." Đại Bản Nha làm bộ dạng đã nắm chắc trăm phần trăm rồi.
Vừa nói xong, họ cũng đã đến hạ thất. Dương Thu Trì đẩy cửa tiến vào nhìn, trời ạ, cái này xem ra cũng được nha, cho dù là Nga - Trung - Mỹ hợp tác làm cũng chỉ thế mà thôi. Giá treo, dây xích, ghế hùm (*), nước ớt, roi da, bàn ủi... nói chung cái gì cũng có.
Khối đá nặng trịch trong lòng Dương Thu Trì coi như đã vứt phăng xuống đất. Hắn vỗ vai Đại Bản Nha, khen: "Được ha! Quả không tệ, mau đi thỉnh bọn họ tới đây."
Chẳng mấy chốc sau, Đại Bản Nha đã dẫn đầu đưa Mã Độ cùng hơn chục cẩm y vệ và Tống tri huyện cùng đến Thẩm vấn thất.
Mã Độ vừa tiến vào phòng, nhìn tới nhìn lui, khe khẽ gật đầu: "Coi như không tệ." Hắn quay sang nhìn Dương Thu Trì một cái, "Ngươi làm chuyện xem ra hiệu suất cũng cao nghe. Mau mang Tạ quả phụ đến đây."
Dương Thu Trì dạ một tiếng, dẫn đầu Đại Bản Nha cùng mọi người đi áp giải Tạ quả phụ vào Thẩm vấn thất. Mở cùm và xích ra, vài cẩm y vệ tiến vào tiếp lấy, đem Tạ quả phụ treo lên trên giá gỗ.
Mã Độ đứng dậy, từ từ nói: "Tống đại nhân, Dương quản giam, thỉnh hai vị hầu ở phía ngoài. Ta cần thẩm vấn trọng phạm mưu phản, hai người không tiện ở lại đây. Nếu có chuyện gì, ta sẽ gọi hai người."
Tống tri huyện cùng Dương Thu Trì ứng tiếng lui ra ngoài, đóng chặt phòng thẩm vấn lại.
Tống tri huyện nói: "Bọn họ thẩm vấn không thể thoáng cái là xong. Hiền chất, ngươi ở đây chờ, ta về nha môn trước. Có chuyện gì thông tri ngay cho ta."
Dương Thu Trì cung thân đáp ứng. Tống tri huyện chuyển thân bỏ đi.
Dương Thu Trì gọi Đại Bản Nha và những người khác mang ghế đến, ngồi trước cửa Thẩm vấn thất không dám rời xa, sợ Mã Độ có chuyện gì tìm không thấy mình thì không thể chịu nổi.
Trong Thấm vấn thất thỉnh thoảng vang ra tiếng rống của cẩm y vệ, sau đó là tiếng kêu thét thảm khốc của Tạ quả phụ.
Ước chừng hơn một giờ, trong đó bắt đầu vọng ra tiếng roi quất, tiếng hỏi han, tiếng mắng chửi, và còn có tiếng kêu thảm dài thược liên hồi của Tạ quả phụ. Đến lúc này, còn có một mùi như là thịt bị đốt cháy bay ra.
Không biết bao lâu, tiếng kêu thét của Tạ quả phụ càng lúc càng yếu, trời bắt đầu tối. Lúc này, cửa Thẩm vấn thất được mở ra, một cẩm y vệ ở trần bước ra gọi: "Ê! Dọn cơm đi! Mấy lão tử đây đó chết rồi!"
Đại Bản Nha đứng lên cúi chào lia lịa: "Vâng vâng vâng ạ! Rượu thịt sẽ được dọn lên ngay." Rượu thịt quả nhiên đã sớm được chuẩn bị sẳn, chỉ cần hô một cái lại có ngay. Chẳng mấy chốc, vài tên đầu bếp mang tới hộp lớn hộp nhỏ toàn thức ăn và rượu ngon dọn lên. Căn cứ yêu cầu của Mã Độ, Dương Thu Trì chỉ huy cho dọn rượu thịt vào trong Thẩm Vấn thất.
Thẩm vấn tiếp tục cho đến nửa đêm, Dương Thu Trì nhất mực trực ở bên ngoài. Con Tiểu Hắc cẩu cũng một mực bồi bạn với hắn. Chủ nhân không đi, nó cũng thật thật thà thà nằm cuộn tròn ở đó, bên cạnh Dương Thu Trì. Thỉnh thoảng nó cũng nhướn mắt lên, cảnh giác ngẩng đầu nhìn khắp xung quanh.
Lúc trời vừa tối Tống tri huyện có đến cùng Dương Thu Trì tùy tiện ăn bữa cơm, rồi cùng thủ ở ngoài với hắn, không dám bỏ đi xa.
Cho đến giữa khuya, một cẩm y vệ bước ra, gọi: "Tống tri huyện, Dương quản giam, hai người vào đây!"
Tống tri huyện và Dương Thu Trì tiến vào Thẩm Vấn thất, thấy Mã Độ ngồi trên ghế mặt mày buồn so, thở dốc ồ ồ.
Tạ quả phụ y sam lam lũ, bị dây xích trói nghiến lên giá, đầu gục xuống không động đậy gì, tóc trên đầu xõa xuống che phủ cả mặt. trên lưng ả máu thịt mơ hồ, một khối da đã bị lột xuống. Trên đùi, trên bụng, chỗ nào cũng có những vết bàn ủi đốt cháy đen.
Dương Thu Trì thấy tình trạng bi thảm của Tạ quả phụ như vậy, cảm thấy lạnh cả xương sống.
Chú thích:
(*) Ghế hùm: Loại hình phạt tra tấn thời xưa, phạm nhân ngồi trên chiếc ghế dài, duổi thẳng chân ra, trói chặt đầu gối với ghế, rồi chêm gạch dần lên bên dưới gót chân, kéo giãn chân ra, chênh càng cao thì càng đau, cái đau đến từ từ vì bị rút xương rút thịt rất khủng khiếp。
Những người này nhất định là Cẩm y vệ rồi. Dương Thu Trì nhanh chóng đứng sang một bên, nghiêm thân cúi đầu.
Gã mập cùng Tống tri huyện bước đến bên cạnh Dương Thu Trì. Tống tri huyện giới thiệu: "Dương quản giam, vị, vị này là Cẩm y vệ ở, ở Trữ quốc phủ bách, bách hộ sở, tổng, tổng kỳ, Mã Độ Mã, mã đại nhân." Trong lúc khẩn trương, lão nói lắp càng dữ dội hơn. Quệt mồ hôi trên trán, lão xoay sang gã mập giới thiệu: "Mã, mã đại nhân, vị, vị này là Dương, Dương quản giam nhà lao của nha, nha môn."
Dương Thu Trì không biết vị tổng kỳ này là quan gì, nhưng thấy Tống tri huyện đối với vị tổng kỳ này khách khí và kính sợ như vậy, xem ra không phải là quan nhỏ, liền nhanh chóng khom người thi lễ.
Cẩm y vệ có mặt ở khắp các phủ trong toàn quốc, cơ cấu tổ chức rất giống với quân đội của Minh triều. Tại Trữ quốc phủ có cự ly gần với Quảng Đức huyện nhất, cẩm y vệ có một cơ cấu đặt ở đây gọi là Bách hộ sở, cứ mỗi một trăm hộ có một người thuộc hàng lục phẩm coi sóc. Bách hộ sở có hai vị tổng kỳ, thuộc hàng thất phẩm, cùng hàm với tri huyện. Tuy nhiên, trong thực tế thì tri huyện không dám so sánh với họ.
Mã Độ vễnh cái bụng bự nhìn lên nhìn xuống đánh giá Dương Thu Trì một hồi, hừ mũi một tiếng, hỏi: "Tạ quả phụ đó ở đâu? Mau dẫn bổn quan đến đó."
Dương Thu Trì ứng tiếng, đi trước dẫn đường đến lao phòng của Tạ quả phụ.
Tạ quả phụ là trọng phạm của cẩm y vệ, tất phải hoàn hoàn chỉnh chỉnh giao cho cẩm y vệ. Vì thế, Tạ quả phụ chưa bị hình tấn, chỉ bị giam đơn độc trong một phòng, mang gông mang cùm đang ngồi trên một đống co lớn, lưng dựa vào tường đá ẩm ướt nhám mắt dưỡng thần.
Mã Độ nhìn Tạ quả phụ chằm chằm, dường như đang đánh giá giá trị của mồi săn. Sau đó, hắn chợt gọi: "Tống tri huyện!"
"Có ti chức!" Tống tri huyện tự xưng ti chức, xem ra lão đối với viên cẩm y vệ này mười phần sợ sệt.
"Nha môn có chỗ dùng để thẩm vấn phạm nhân không?" Mã Độ không hề nhìn Tống tri huyện, ngẩng đầu nhìn trần nhà hỏi.
Từ khi Tống tri huyện đến Quảng Đức huyện đảm nhiệm trọng trách, chưa bao giờ gạp phải án kiện mưu phản. Thường đối với những án hình sự bình thường, lão cứ ở đại đường đánh tội phạm mấy hèo, treo lên giáp côn là coi như xong chuyện. Do đó, Quảng Đức huyện không hề có phòng chuyên môn dành cho việc thẩm vấn.
Tống tri huyện cười mơn: "Mã đại nhân, chúng tôi ở, ở đây không có lập thẩm, thẩm vấn thất."
"Ẩu tả! Không có Thẩm vấn thất, ngươi kêu bổn quan làm sao thẩm vấn phạm nhân đây? Thẩm vất không ra kết quả, ngươi phụ trách nghe?"
Tống tri huyện nghe thế, mồ hôi toát ra đầm địa, vội vã nói: "Ti, ti, ti chức sẽ kêu người, người làm ngay! Người, người làm ngay! Đại nhân, thỉnh ra hoa phòng nghỉ ngơi. Sẽ, sẽ ổn ngay thôi mà." Nói rồi quay đầu bảo Dương Thu Trì: "Ngươi, ngươi cùng đi làm nhanh đi!" Dương Thu Trì và Đại Bản Nha cùng vâng dạ.
Mã Độ ểnh bụng xoay người đi ra khỏi phòng giam trọng phạm, Tống tri huyện vội vã theo sau.
Chờ bọn họ đi xa, Dương Thu Trì mới hỏi: "Đại bản nha, chuyện này là thế nào?"
Đại Bản Nha cười hì hì nói: "Cái này ổn thôi mà, bên cạnh phòng trực của chúng ta có một gian hạ thất, có đủ hình cụ..."
"A? Vừa rồi sao ngươi không nói?"
"Dương gia, đó là do chúng tôi rảnh rỗi làm chơi đó mà. Tri huyện đại lão gia người không biết đâu."
"Làm chơi? Chơi cái gì không chơi sao lại chơi cái đó? Các ngươi biến thái con mẹ nó rồi! Mau đưa ta đến đó coi coi!" Dương Thu Trì vừa cười vừa mắng, hắn nghe Đại Bản Nha nói có phòng có đầy đủ dụng cụ dành cho tra tấn và thẩm vấn, liền như vứt bỏ khối đá trong lòng.
"Dạ dạ! Dương gia ngài theo tôi." Đại Bản Nha đi trước dẫn đường, vừa đi vừa nói, "Kỳ thật không phải là làm bậy chơi, là có phạm nhân không nghe lời, lại không tự nguyện đưa bạc ra hiếu kính, nên mang hắn ra chỉnh đốn một chút..."
"Ta không quản các ngươi làm cái gì, chỉ cần hiện tại có thể dùng được là ổn rồi! Con mẹ nó, ngươi coi tên họ Mã đó dữ tợn như thế nào, ngay cả lão gia của chúng ta mà cũng không để vào mát, nếu chuyện này mà làm không xong, ngươi và ta đều hoàn đản hết!"
"Dương gia ngài yên tâm, chúng tôi làm Thẩm vấn thất này xem ra khá ổn đấy, ha ha ha." Đại Bản Nha làm bộ dạng đã nắm chắc trăm phần trăm rồi.
Vừa nói xong, họ cũng đã đến hạ thất. Dương Thu Trì đẩy cửa tiến vào nhìn, trời ạ, cái này xem ra cũng được nha, cho dù là Nga - Trung - Mỹ hợp tác làm cũng chỉ thế mà thôi. Giá treo, dây xích, ghế hùm (*), nước ớt, roi da, bàn ủi... nói chung cái gì cũng có.
Khối đá nặng trịch trong lòng Dương Thu Trì coi như đã vứt phăng xuống đất. Hắn vỗ vai Đại Bản Nha, khen: "Được ha! Quả không tệ, mau đi thỉnh bọn họ tới đây."
Chẳng mấy chốc sau, Đại Bản Nha đã dẫn đầu đưa Mã Độ cùng hơn chục cẩm y vệ và Tống tri huyện cùng đến Thẩm vấn thất.
Mã Độ vừa tiến vào phòng, nhìn tới nhìn lui, khe khẽ gật đầu: "Coi như không tệ." Hắn quay sang nhìn Dương Thu Trì một cái, "Ngươi làm chuyện xem ra hiệu suất cũng cao nghe. Mau mang Tạ quả phụ đến đây."
Dương Thu Trì dạ một tiếng, dẫn đầu Đại Bản Nha cùng mọi người đi áp giải Tạ quả phụ vào Thẩm vấn thất. Mở cùm và xích ra, vài cẩm y vệ tiến vào tiếp lấy, đem Tạ quả phụ treo lên trên giá gỗ.
Mã Độ đứng dậy, từ từ nói: "Tống đại nhân, Dương quản giam, thỉnh hai vị hầu ở phía ngoài. Ta cần thẩm vấn trọng phạm mưu phản, hai người không tiện ở lại đây. Nếu có chuyện gì, ta sẽ gọi hai người."
Tống tri huyện cùng Dương Thu Trì ứng tiếng lui ra ngoài, đóng chặt phòng thẩm vấn lại.
Tống tri huyện nói: "Bọn họ thẩm vấn không thể thoáng cái là xong. Hiền chất, ngươi ở đây chờ, ta về nha môn trước. Có chuyện gì thông tri ngay cho ta."
Dương Thu Trì cung thân đáp ứng. Tống tri huyện chuyển thân bỏ đi.
Dương Thu Trì gọi Đại Bản Nha và những người khác mang ghế đến, ngồi trước cửa Thẩm vấn thất không dám rời xa, sợ Mã Độ có chuyện gì tìm không thấy mình thì không thể chịu nổi.
Trong Thấm vấn thất thỉnh thoảng vang ra tiếng rống của cẩm y vệ, sau đó là tiếng kêu thét thảm khốc của Tạ quả phụ.
Ước chừng hơn một giờ, trong đó bắt đầu vọng ra tiếng roi quất, tiếng hỏi han, tiếng mắng chửi, và còn có tiếng kêu thảm dài thược liên hồi của Tạ quả phụ. Đến lúc này, còn có một mùi như là thịt bị đốt cháy bay ra.
Không biết bao lâu, tiếng kêu thét của Tạ quả phụ càng lúc càng yếu, trời bắt đầu tối. Lúc này, cửa Thẩm vấn thất được mở ra, một cẩm y vệ ở trần bước ra gọi: "Ê! Dọn cơm đi! Mấy lão tử đây đó chết rồi!"
Đại Bản Nha đứng lên cúi chào lia lịa: "Vâng vâng vâng ạ! Rượu thịt sẽ được dọn lên ngay." Rượu thịt quả nhiên đã sớm được chuẩn bị sẳn, chỉ cần hô một cái lại có ngay. Chẳng mấy chốc, vài tên đầu bếp mang tới hộp lớn hộp nhỏ toàn thức ăn và rượu ngon dọn lên. Căn cứ yêu cầu của Mã Độ, Dương Thu Trì chỉ huy cho dọn rượu thịt vào trong Thẩm Vấn thất.
Thẩm vấn tiếp tục cho đến nửa đêm, Dương Thu Trì nhất mực trực ở bên ngoài. Con Tiểu Hắc cẩu cũng một mực bồi bạn với hắn. Chủ nhân không đi, nó cũng thật thật thà thà nằm cuộn tròn ở đó, bên cạnh Dương Thu Trì. Thỉnh thoảng nó cũng nhướn mắt lên, cảnh giác ngẩng đầu nhìn khắp xung quanh.
Lúc trời vừa tối Tống tri huyện có đến cùng Dương Thu Trì tùy tiện ăn bữa cơm, rồi cùng thủ ở ngoài với hắn, không dám bỏ đi xa.
Cho đến giữa khuya, một cẩm y vệ bước ra, gọi: "Tống tri huyện, Dương quản giam, hai người vào đây!"
Tống tri huyện và Dương Thu Trì tiến vào Thẩm Vấn thất, thấy Mã Độ ngồi trên ghế mặt mày buồn so, thở dốc ồ ồ.
Tạ quả phụ y sam lam lũ, bị dây xích trói nghiến lên giá, đầu gục xuống không động đậy gì, tóc trên đầu xõa xuống che phủ cả mặt. trên lưng ả máu thịt mơ hồ, một khối da đã bị lột xuống. Trên đùi, trên bụng, chỗ nào cũng có những vết bàn ủi đốt cháy đen.
Dương Thu Trì thấy tình trạng bi thảm của Tạ quả phụ như vậy, cảm thấy lạnh cả xương sống.
Chú thích:
(*) Ghế hùm: Loại hình phạt tra tấn thời xưa, phạm nhân ngồi trên chiếc ghế dài, duổi thẳng chân ra, trói chặt đầu gối với ghế, rồi chêm gạch dần lên bên dưới gót chân, kéo giãn chân ra, chênh càng cao thì càng đau, cái đau đến từ từ vì bị rút xương rút thịt rất khủng khiếp。