Chương 459: Cứ đợi mà xem
"Muốn ngươi biến thành một con cóc!" Tống Vân Nhi khoanh tay, ngữa cổ nhìn trời, "Tỷ tỷ ta là thiên nga, ngươi không biến thành cóc, thì làm sao mà cầu được tỷ tỷ ta đây? Ha ha ha"
Dương Thu Trì cũng cười ha hả: "Vân nhi, muội đừng có coi thường Kỷ công tử nghe. Kỷ gia của họ có thể là có môn công phu gia truyền này đó, nói không chừng có thể biến thành cóc thật, ha ha ha."
Tống Vân Nhi cũng ngửa cổ cười: "Đúng đúng, kỳ thật hắn cho dù không biến, so với cóc cũng không kém gì bao nhiêu, ha ha ha..."
Kỷ Phiếu tức giận, gấp phạch quạt giấy, mặt mày tái xanh chỉ Tống Vân Nhi quát: "Ngươi dám làm nhục ta! Hừ! Nếu như ngươi không phải là muội muội của Liễu cô nương, hừ hừ, Kỷ Phiếu ta sẽ cho ngươi biết tay!"
Tống Vân Nhi cười trào phúng: "Vậy sao? Biết tay làm sao nào? Muốn luyện chân tay với bổn cô nương sao?"
"Được! Vậy thì chúng ta luyện tập thử." Kỷ Phiếu nheo mắt, phóng ra hàn quang âm lãnh, nhìn Tống Vân Nhi trừng trừng.
Tống Vân Nhi cũng không vừa: "Vậy ngươi lấy binh khí ra đi!"
Kỷ Phiếu không nói gì, giắt quạt vào eo, từ từ rút trong lòng ra một bao tay màu trắng dài đeo lên, kéo lên tận vai. Đôi bao tay này không biết được làm bằng thứ gì mà nhìn có vẻ nhu nhuyễn vô cùng, dưới ánh mắt trời phát ánh sáng lấp lánh.
Kỷ Phiếu mạng bao tay xong, quát bảo: "Đắc tội!" Rồi chợp tới ngực của Tống Vân Nhi.
Chiêu này xuất thủ hạ lưu, Tống Vân Nhi phừng lửa giận, hàn quang lóe lên, đoản kiếm hiện ra trong tay áo, cắt ngay cổ tay của Kỷ Phiếu.
Nhưng chỉ nghe vang lên một tiếng cách, dường như là đoản kiếm chém vào kim loại gì đó. Ma trảo của Kỷ Phiếu bị kiếm đánh bật ra, nhưng không hề thụ thương.
Dương Thu Trì ồ lên một tiếng, vốn còn lo là nếu như Tống Vân Nhi cắt gọn cổ tay của tên tiểu tử này thì sẽ phiền phức vô cùng. Không ngờ tiểu tử này mang một đôi găng tay, dường như là một món bảo bối, đao thương không chém đứt được.
Có lợi khí này, Kỷ Phiếu xuất thủ như gió, tựa hồ như có ý đùa bỡn Vân Nhi, chiều nào cũng tập kích vào chỗ kín của nàng.
Tống Vân Nhi tức đến phát điên, đoản kiếm chém ra như gió, nhưng võ công của Kỷ Phiếu cũng không thường, hôm qua tuy bị trúng phi tiêu của Liễu Nhược Băng ở đùi, nhưng không thương đến gân cốt, do đó không có gì đáng ngại. Hiện giờ hắn lại có đôi găng tay phòng hộ sát người, còn Tống Vân Nhi thì không dám hạ sát thủ, cho nên hai bên giằng co rất lâu.
Lúc này, một giọng nói trong trẻo cất lên: "Vân nhi, dùng tiểu cầm nã thủ đối phó hắn!"
Dương Thu Trì vui mừng reo lên: "Băng nhi!" Hắn quay qua nhìn, quả nhiên là Liễu Nhược Bang, mặc một bộ đồ toàn trắng, sắc mặt lãnh diểm, tay cầm một làn trúc đựng mấy món ăn, đang từ từ bước lên chòi.
"Băng nhi, nàng sao lại đến đây?" Dương Thu Trì bước tới đón.
"Mang cho hai người đồ ăn a." Liễu Nhược Băng mỉm cười, "Lo là chàng ăn không quen mấy món ở ngoài, nên đặc biệt mang đồ ăn từ nhà đến."
"Quá tốt rồi, ta đang nghĩ đồ ăn ở đại lao hình bộ này quá tệ, không biết nuốt như thế nào cho vô đây."
Hai người họ nói chuyện, Tống Vân Nhi cũng không chịu ở không. Nghe nói có tỷ tỷ sư phụ đến rồi, tinh thần nàng phấn chấn, lại nghe Liễu Nhược Băng nhắc nhở dùng tiểu cầm nã thủ để đối phó, tức thời minh bạch: Kỷ Phiếu là cháu của Kỷ Cương, nếu giết hắn thât sẽ gây phiền phức cho Dương Thu Trì, do đó Tống Vân Nhi tuy dùng kiếm, nhưng do không thể giết người, cho nên chỗ nào cũng bị khiên chế, nếu đổi sang dùng cầm nã thủ để bắt bẻ vặn kéo, thì sự tình không còn như vậy nữa.
Tông Vân Nhi đánh chát một cái rồi thu kiếm, đổi sang sử dụng tiểu cầm nã, dùng tay không đối tay không với Kỷ Phiếu. Đến lúc này thì đôi bao tay đao thuơng bất nhập của Kỷ Phiếu trở thành vô dụng.
Từ khi thấy Liễu Nhược Băng lên lều che nắng, ba hồn bảy vía của Kỷ Phiếu như rời khỏi vị trí, đem hết tâm tư tập trung về phía Liễu Nhược Băng. Cao thủ đối quyết, phân thần chẳng khác nào tự sát. Rất may là Tống Vân Nhi không muốn lấy mạng của hắn, cho nên chỉ nghe hai tiếng lách cách, hai vai của Kỷ Phiếu đã bị tiểu cầm nã của Tống Vân Nhi bóp trật khớp, đau khiến hắn suýt ngất đi.
Tống Vân Nhi thuận thế phi một cước, đá Kỷ Phiếu ra khỏi lều, rơi mạnh xuống đất.
Tùy tòng của Kỷ Phiếu đều ngẩn người kinh hãi, vội chạy đến vây lấy đỡ hắn lên.
Kỷ Phiếu đau đến toát mồ hôi lạnh, trong bọn hộ vệ có người biết tiếp cốt, cho nên giúp Kỷ Phiếu khôi phục lại các vị trí trật khớp đi, xong sau đó Kỷ Phiếu mới đi cà nhắc bước lên lều che.
Tống Vân Nhi cười hỏi: "Tiểu tử, vừa rồi ai biết tay hả?"
Kỷ Phiếu nhìn Liễu Nhược Băng, chẳng màng gì lời trào phúng của Tống Vân Nhi, trước hết cười hì hì xá dài Liễu Nhược Băng: "Tại hạ Kỷ Phiếu xin chào Liễu cô nương!"
Liễu Nhược Băng nói với Dương Thu Trì: "Phu quân, chàng và Vân nhi từ từ ăn, thiếp thân đi về trước. Trong lều này có một con ruồi xanh lớn, khiến người ta thập phần chán ghét, hai người ăn nên tránh xa nó chút, miễn bị ghớm ảnh hưởng khẩu vị."
Dương Thu Trì vuốt ve gương mặt nàng, mỉm cười gật đầu.
Liễu Nhuợc Băng cười cười với Tống Vân Nhi, sau đó xuống lều bỏ đi.
Kỷ Phiếu nhìn theo bóng lưng của Liễu Nhược Băng, có vẻ như mất mát cái gì đó.
Tống Vân Nhi nói với Kỷ Phiếu:"Ê! Ruồi nhặng xanh, bay qua chỗ khác chơi! Không thấy chúng ta đang chuẩn bị ăn hay sao?"
Kỷ Phiếu như không hề nghe thấy, quay sang nhìn Dương Thu Trì, hai chân mềm nhũn, quỳ sụp xuống, dập đầu mấy cái: "Hầu gia, tại hạ cầu ngài, hãy nhường Liễu cô nương cho tại hạ đi, cầu xin ngài đó..."
Dương Thu Trì hừ lạnh một tiếng lớn, nhìn Kỷ Phiếu chằm chằm, bảo: "Kỷ công tử, nói thật cho ngươi biết, mỗi nữ nhân của ta đều là mạng của ta, để ta buông bỏ bất kỳ ai trong số họ, chẳng khác nào bảo ta buông bỏ sinh mệnh! Do đó, chỉ cần ta không chết, sẽ không bỏ bất kỳ nữ nhân nào của ta!"
Kỷ Phiếu trợn mắt ngẩn ngơ, sau đó từ từ xuất hiện một tia hàn quang lãnh khốc, tiếp theo đó đứng phắt dậy, chỉ thẳng Dương Thu Trì, tức giận quát: "Ta cũng thật tình nói cho ngươi biết: Kỷ Phiếu ta sẽ không tiết bất cứ giá nào, chỉ cần là cướp Liễu cô nương về tay cho bằng đước Ngươi cứ chờ mà xem!"
Dương Thu Trì lạnh lùng nói: "Ta cảnh cáo ngươi: ngươi mà dám có chủ ý đụng tới Băng nhi của ta, ta sẽ lấy mạng ngươi! Ngươi cũng chờ đó mà xem!"
Kỷ Phiếu cười lớn đáp: "Được! Vậy chúng ta hãy cùng chờ mà xem!" Nói xong phất bào, đi cà nhắc trở về một đầu của lều, ngồi xuống vị trí của mình.
Tống Vân Nhi hậm hực nói: "Nếu biết sớm như vậy, vừa rồi muội nên phế luôn hắn."
"Rồi cũng sẽ có một ngày như vậy! Chúng ta với Kỷ gia hắn là thù bất công đái thiên, không chết không ngừng nghỉ!" Dương Thu Trì bảo, tiếp theo đó ngẫm nghĩ: "Vừa rồi tên tiểu tử này nói bá phụ Kỷ Cương của hắn có thu năm tú nữa, nghìn người chọn một, xinh đẹp như hoa..."
Tống Vân Nhi sầm mặt: "Sao hả? Nghe nói tới mỹ nữ là động tâm rồi hả?"
"Xì! Muội nói gì thế a?" Dương Thu Trì quay đầu nhìn Kỷ Phiếu ở góc lều phía bên kia, hạ giọng nói: "Ta có ý nói là Kỷ Cương hiện giờ đang phụ trách tuyển tú nữ cho hoàng thượng, tú nữ các vùng trên toàn quốc sau khi chọn ra cuối cùng phải đến chỗ hắn. Hắn có lén giữ làm của riêng, tuyển mấy mỹ nữ cho đi Mỹ trước?"
"Mỹ? Cái gì là Mỹ a?" Tống Vân Nhi nghe không hiểu.
"Ài! Chính là hắn đem mấy mỹ nữ tuyển riêng để giữ lại dùng, còn lại thì đem đưa tới chỗ hoàng thượng ấy mà!"
"A? Kỷ Cương hắn không to gan như vậy chứ? Đây là nữ nhân của hoàng thượng mà."
Dương Thu Trì cười lạnh: "Hắc hắc, Kỷ Cương hắn ngay di thể ái phi của hoàng thượng còn dám chặt bầm ra cho nát nhừ, còn có cái gì mà không dám làm nữa chứ?"
Tống Vân Nhi gật đầu: "Như vậy cũng phải, hay là đem nay muội tiềm nhập vào Kỷ phủ tra xét thử?"
"Không được! Bên cạnh Kỷ Cương không ít cao thủ, hơn nữa hiện giờ khẳng định là hắn đang phòng chúng ta, không thể mạo hiểm!"
Tống Vân Nhi nhớ lại Vũ Đang nhị lão, bản thân nàng đánh không lại, đừng có tiến vào rồi không ra được thì thảm lắm, liền hỏi: "Như vậy thì làm sao đây?"
Dương Thu Trì nhíu mày: "Ta hiện giờ cũng còn chưa có biện pháp nào hay, cứ chờ xem hẳn rồi tính tiếp. Dù gì thì chỉ cần hắn dám giữ lại tú nữ tuyển cho hoàng thượng để dùng riêng cho mình, thì tang vật không thể nào chạy được, nhất định cũng có ngày lộ ra sơ sót thôi!"
Đến giờ thân, Dương Thu Trì hạ lệnh đao phủ dùng Tú Xuân đao bổ thêm mấy đao trên thân tử tù, bộ vị và độ sâu của vết đao đều tương đồng với thi thể mà Kỷ Cương đã dùng để hại Vân Lăng, để tiện cho việc sa sánh.
Lại chờ thêm hai thời thần nữa, đến thời điểm quy định, Dương Thu Trì lệnh đặt xác tử tù lên cáng gỗ khiêng đến ngoài ngọ môn của hoàng cung. Kỷ Phiếu và quan viên giám đốc của nhị hoàng tử cũng theo sau.
Đến lúc này, mặt trời đã xuống núi, dư huy ánh hồng cả trời không. Nhị hoàng tử Chu Cao Hú, Kỷ Cương, Thanh Khê công chúa Vân Lộ và Vân Lăng đều đã đến.
Đến giờ hẹn, ngọ môn mở ra, Minh Thành Tổ ngồi kiệu vàng được chúng đại nội thị vệ và thái giám phò tá ra ngoài ngọ môn, Dương Thu Trì cùng mọi người vội vã quỳ nghênh.
Minh Thành Tổ xuống kiệu, đi thẳng đến xe đặt xác tử tù, mượn ánh chiều tà kiểm tra tử tế vết thương của thi thể, cùng đặc điểm của thi cương và thi ban, lại cho người dùng nước sạch tẩy rửa vết thương. Quả nhiên, tình hình của thi thể này so với thi thể tối qua hoàn toàn nhất trí.
Kỷ Cương và Nhị hoàng tử Chu Cao Hú cũng bước lên tra khám tử tế, không tìm ra dấu hiệu nghi ngờ gì chống lại kết quả rõ ràng trước mắt.
Minh Thành Tổ nói với Kỷ Cương: "Kỷ ái khanh, xem ra án Vân Lăng giết người rõ ràng là oan uổng, khanh thấy sao?"
Hoàng thượng đã định án này là oan rồi, Kỷ Cương y còn nói được gì nữa? Huống chi, dùng thi thể thông qua kiểm nghiệm, đã chứng minh lời Dương Thu Trì nói tối qua hoàn toàn là thật, chứng cứ nằm sẵn ở chỗ đó. Kỷ Cương có bản lãnh thế nào cũng không thể lật ngược tình thế. Hơn nữa, loại kiểm nghiệm thi thể này y không hiểu rõ, muốn tìm ra kẻ hở cũng không biết tìm ở đâu.
Kỷ Cương vô cùng giỏi về ứng biến, có thể nhanh chóng điều chỉnh quan điểm của mình, liền quỳ sụp xuống dập đầu: "Hoàng thượng, là vi thần... vi thần thất tra, không phát hiện án này là oan, thỉnh hoàng thượng tứ tội."
Minh Thành Tổ khoác tay, cho y bình thân: "Được rồi, cái này cũng không trách ngươi. Trẫm cũng là xem kiểm nghiệm hôm nay xong mới tin lời Dương ái khánh là không sai."
Ông ta quay sang nói với Dương Thu Trì: "Dương ái khanh, ngươi thật giỏi, về trinh phá án kiện rõ ràng là rất tài, có thể kịp thời phát hiện án oan. Rất tốt."
Dương Thu Trì khom người thưa: "Tạ hoàng thượng khen tưởng." Dừng lại một chút, lại nói: "Hoàng thượng, thi thể kia bị kiếm đâm chết ở hậu tâm, hiển nhiên là bị người sát hại, vi thần muốn lập án điều tra, thỉnh hoàng thượng ân chuẩn."
"Đây là sự tình của Ứng Thiên phủ của ngươi, ngươi cứ tự tra xét đi." Minh Thành Tổ đáp, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, lại bổ sung: "Nhưng mà, trẫm tối qua đã nói rồi, ngươi tra án thì được, nhưng nếu tra tới Kỷ ái khanh thì dừng, kéo người bị tra ra trị tội là được, đối với những chuyện liên hệ tới Kỷ ái khanh, không cho phép tra nữa! Có nghe hay không?"
"Thần tuân chỉ." Dương Thu Trì thầm nghĩ, Minh Thành Tổ đối với Kỷ Cương rõ ràng là thật có ý bênh vực, tra cũng không được phép tra, huống chi trị tội.
Minh Thành Tổ lại quay sang Kỷ Cương: "Kỷ ái khanh, ta nghe nói cháu ngươi nhìn trúng thiếp thất Liễu thị của Dương ái khánh, sống chết gì cũng đòi người ta cắt ái, còn động thủ với người thiếp khác là Tống thị của Dương ái khanh tại pháp trường, có chuyện này không?"
Kỷ Cương toát mồ hôi lạnh, y biết Kỷ Phiếu thích Liễu Nhược Băng xong, liền cổ động Kỷ Phiếu hướng tới Dương Thu Trì đòi người, lại đỡ lưng cho gã, nói sẽ nghĩ biện pháp chiếm cho được Liễu Nhược Băng về tay. Chuyện có thể cướp được mỹ thiếp của Dương Thu Trì thì Kỷ Cương dù nằm mơ cũng nghĩ tới, cho nên hôm nay Kỷ Phiếu mới có chuyện mặt dày không hề sợ sệt gì tuyên bố sẽ chiếm bằng được Liễu Nhược Băng.
Chuyện tranh đấu trên pháp trường giữa Kỷ Phiếu và Tống Vân Nhi có rất nhiều người chứng kiến, tai mắt của Minh Thành Tổ được nhiên không chỉ dựa vào một mình Kỷ Cương y, cho nên tin tức nhanh chóng đến tai ông ta.
Kỷ Cương và Dương Thu Trì hòa bình đối xử với nhau, khống chế quyền lực lẫn nhau là điều mà Minh Thành Tổ hi vọng nhất, nhân vì hai người này đối với ông ta rất hữu dụng. Ông ta không hi vọng gây ra mâu thuẫn gì, đặc biệt là về vấn đề nữ nhân. Minh Thành Tổ biết Dương Thu Trì yêu thương và bảo vệ thê thiếp như mạng sống, lúc trước đã không ngại kháng chỉ, Kim Thư Thiết Khoán quý giá là vậy mà đi đổi Hồng Lăng, bản thân ông ta là hoàng thượng mà còn không đụng được nữ nhân của Dương Thu Trì, thậm chí đó chỉ là một nha hoàn, thì cháu của Kỷ Cương là cái thá gì mà đòi chiếm tiểu thiếp của hắn, chẳng phải là muốn lấy mạng ra mà đấu hay sao? Đây dĩ nhiên là chuyện Minh Thành Tổ không muốn chứng kiến.
Kỷ Cương vừa rồi mới bò dậy, giờ nghe lời hỏi nghiêm lạnh này, liền ú ớ quỳ xuống, đáp: "Vi thần không biết chuyện này, vi thần quản giáo không nghiêm, thỉnh hoàng thượng tứ tội!"
Minh Thành Tổ hừ một tiếng thật mạnh, gay gắt: "Trẫm nghe nói, cháu của ngươi sẽ không tiếc thứ gì, bằng mọi giá phải cướp cho được ái thiếp của Dương ái khanh. Hừ! Cướp đoạt dân nữ, đã là tội mà quốc pháp khó dung, huống chi cháu của ngươi còn có chủ ý đó với thiếp thất của Trấn Viễn hầu. Cái gan của hắn chẳng phải là quá lớn hay sao? Cháu của ngươi đâu? Ngươi đi hỏi hắn, trẫm muốn nghe thử hắn muốn không tiếc giá gì mà cướp đoạt thiếp thật của người ta vậy?"
Kỷ Cương chưa bao giờ nghe Minh Thành Tổ dùng ngữ khí nặng nề như vậy nói với mình, sợ đến nỗi mặt mày tái ngắt, dập đầu mấy cái, bò dậy đến trước mặt Kỷ Phiếu, tát vào mặt hắn một cái thật mạnh.
Kỷ Phiếu đã từ xa nghe được lời của Minh Thành Tổ, sợ đến toàn thân cứng đờ. Đối với cái tát của Kỷ Cương, hắn chẳng dám tránh né chút nào, ráng chịu cái đánh như trời giáng. Một tiếng chát vang lên, Kỷ Phiếu loạng choạng ngã xuống đất, mũi miệng ứa máu, mắt nổ đom đóm. Trước đó hắn đã bị một viên đá bắn gãy răng, cái tát này đánh gãy thêm hai cái nữa, cùng với máu nhổ luôn ra ngoài.
Kỷ Cương quát lớn: "Tên nghịch tử ngươi, không ngờ lại làm chuyện ti bỉ vô sỉ như vậy, lão tử... lão tử chém chết ngươi!" Y xông đến đại nội thị vệ đeo đao ở bên cạnh, rút yêu đao ra, giơ thật cao như muốn chém Kỷ Phiếu đang nằm trên đất.
Các tùy tùng vội vã ngăn lại, luôn miệng khuyên xin. Kỷ Cương không nghe không tha, cố sức vùng ra huy đao định chém. Kỷ Phiếu sợ quá quỳ xuống đất, liên tục dập đầu, khóe miệng chảy ứa đầy máy, hàm hồ không rõ khóc xin: "Điệt nhi sai rồi, bá phụ tha mạng! Điệt nhi không dám nữa..."
Minh Thành Tổ quát: "Được rồi!"
Nghe Minh Thành Tổ nói vậy, Kỷ Cương bấy giờ mới đình chỉ vùng vẫy, tùy tùng lập tức đoạt lấy yêu đao trong tay y, trả lại cho thị vệ.
Kỷ Cương lại đá Kỷ Phiếu một cước, quát bảo: "Tên súc sinh nhà ngươi, còn không mau bò tới hướng hoàng thượng lãnh tội!"
Kỷ Phiếu vội quỳ lếch tới trước mặt Minh Thành Tổ, dập đầu binh binh: "Tại hạ... không, thảo dân dám liều mạng chó mưu đòi thiếp thất của Dương hầu gia, quả thật là tội đáng vạn chết, tội đáng vạn chết, sau này không dám nữa, thỉnh hoàng thượng tứ tội..."
Minh Thành Tổ lại hừ mạnh thêm cái nữa, chuyển thân nói với Kỷ cương và Dương Thu Trì: "Hai vị ái khanh, trẫm không hi vọng sau này sẽ phát sinh sự tình đại loại như thế này nữa! Trẫm tối qua đã nói rồi, hai ngươi chính là trọng thần mà trẫm thập phần ỷ trọng. Trẫm đối với hai ngươi đều tín nhiệm vô cùng, hai ngươi nhất định phải thành tâm đoàn kết, cộng đồng chấp chưởng cẩm y vệ. Sau này, trẫm mà nghe được sự tình đấu đánh trong nhà thế này, hai ngươi cứ đem cái đầu đến gặp trẫm!"
Dương Thu Trì và Kỷ Cương vội vã quỳ xuống lãnh chỉ.
Minh Thành Tổ quay sang nói với Vân Lăng: "Hiện giờ đã chứng minh ngươi là oan uổng, trẫm chuẩn cho ngươi phục nguyên quan chức."
Vân Lăng mừng rỡ quỳ xuống dập đầu.
Vân Lộ cũng thập phần cao hứng, thi lễ thưa với Minh Thành Tổ: "Đa tạ phụ hoàng."
Minh Thành Tổ khởi giá về cung, Vân Lăng vội biểu kỳ cảm tạ Dương Thu Trì. Dương Thu Trì vỗ vai hắn, bảo: "Ngươi thụ khổ rồi, rất may là có kinh mà không hiểm."
Kỷ Cương đỡ người cháu dậy, thấy gã không có gì đáng ngại, mớii yên tâm bước lại trước mặt Dương Thu Trì, cung tay nói: "Dương đại nhân, hoàng thượng lệnh hai ta thành tâm đoàn kết, cộng đồng chấp chưởng cẩm y vệ cho tốt, sau này có chuyện gì thỉnh lượng thứ nhiều!"
Dương Thu Trì cũng ôm quyền trả lễ: 'Nói rất hay nói rất hay! Bổn quan chấp chưởng Nam trấn phủ ti, kiểm sát pháp kỷ của cẩm y vệ, nếu có chỗ nào đắc tội, thỉnh chỉ huy sứ đại nhân thứ lỗi cho."
Kỷ Cương cười âm âm: "Dương đại nhân quá khách khí rồi, đó chính là chuyện trong quyền hạn của Nam Trấn phủ ti, bổn quan sau này không thể can thiệp ngang được, nhất định sẽ phối hợp Dương đại nhân."
"Như thế rất tốt!"
Kỷ Cương ôm quyền xá xá, chuyển thân dẫn cháu cùng thuộc hạ bỏ đi.
Tống Vân Nhi đến cạnh Dương Thu Trì, vừa rồi hoàng thượng cho Kỷ Phiếu một bài học, khiến Tống Vân Nhi cao hứng phi thường, khẽ nói: "Ca, xem ra hoàng thượng cũng bảo vệ và ủng hộ cho huynh lắm chứ."
Dương Thu Trì cười cười: "Hoàng thượng không hi vọng ta và Kỷ Cương người nhà đấu nhau. Kỷ Cương không quang minh chính đại như chúng ta. Hắn thích sử dụng âm chiêu. Kỷ Phiếu nằng nặc đòi có Băng nhi, nhất định là do Kỷ Cương ở sau bày trò quỷ. Hoàng thượng đương nhiên biết điểm này, cho nên mới cố ý mượn chuyện của Kỷ Phiếu mà điểm tỉnh hắn, khiến hắn không dám làm trò mèo gì đó hại chúng ta nữa."
"Nghe lời vừa rồi của Kỷ Cương, chẳng lẽ hắn muốn bắt tay làm hòa với chúng ta?"
"Hừ, chó sủa không cắn người, cắn người thì không sủa. Kỷ Cương đặc biệt thù dai, không có khả năng từ giờ bỏ qua mọi chuyện, sau này chúng ta phải để tâm đề phòng. Chuyện công khai không được hắn sẽ làm ngấm ngầm, cần phải đề phòng hắn sử dụng ám chiêu."
Lúc này, Vân Lộ đã bước tới kéo tay Dương Thu Trì: "Thu Trì ca, thật là cảm tạ huynh lại cứu mạng của ca ca muội. Muội đêm nay thỉnh khách, chúng ta say sưa một trận, thế nào?"
Dương Thu Trì cũng rất cao hứng, cười đáp: "Được a, nhưng mà cứ để ta thỉnh khách đi, để Hồng Lăng làm một bàn gì đó ngon ngon, để ủy lạo cho Vân Lăng một trận. Lần này hắn chịu thiệt thòi, uống vài chung rượu để giải xui a."
Trở về hầu gia phủ, chúng nữ nghe qua mọi chuyện, đều cao hứng phi thường. Hồng Lăng loáng cái đã làm một bàn toàn thức ăn ngon, hai anh em Vân Lăng Vân Lộ cùng cả nhà hân hoan tụ hội, uống một bữa thật vui.
Sáng hôm sau, Dương Thu Trì mang theo Tống Vân Nhi và Nam Cung Hùng cùng các hộ vệ đến Nam Trấn phủ ti.
Mã Độ và Ngưu Đại Hải báo cáo với Dương Thu Trì tình hình bọn họ đã điều tra về hơn trăm người thân phận bất minh ẩu đả Vân Lăng đêm đó. Căn cứ tú bà của Miên Xuân lầu và bọn móng rùa tận mắt chứng kiến, cùng các khách làng chơi đến đó, thì những người này rất lạ, họ không nhận ra ai, chưa gặp bao giờ. Lúc đó bọn chúng cũng không nói chuyện, chỉ im lìm đánh rát, do đó không nghe được khẩu âm.
Nhưng mà, bọn họ cũng cung cấp một tình tiết vô cùng trọng yếu.
"Muốn ngươi biến thành một con cóc!" Tống Vân Nhi khoanh tay, ngữa cổ nhìn trời, "Tỷ tỷ ta là thiên nga, ngươi không biến thành cóc, thì làm sao mà cầu được tỷ tỷ ta đây? Ha ha ha"
Dương Thu Trì cũng cười ha hả: "Vân nhi, muội đừng có coi thường Kỷ công tử nghe. Kỷ gia của họ có thể là có môn công phu gia truyền này đó, nói không chừng có thể biến thành cóc thật, ha ha ha."
Tống Vân Nhi cũng ngửa cổ cười: "Đúng đúng, kỳ thật hắn cho dù không biến, so với cóc cũng không kém gì bao nhiêu, ha ha ha..."
Kỷ Phiếu tức giận, gấp phạch quạt giấy, mặt mày tái xanh chỉ Tống Vân Nhi quát: "Ngươi dám làm nhục ta! Hừ! Nếu như ngươi không phải là muội muội của Liễu cô nương, hừ hừ, Kỷ Phiếu ta sẽ cho ngươi biết tay!"
Tống Vân Nhi cười trào phúng: "Vậy sao? Biết tay làm sao nào? Muốn luyện chân tay với bổn cô nương sao?"
"Được! Vậy thì chúng ta luyện tập thử." Kỷ Phiếu nheo mắt, phóng ra hàn quang âm lãnh, nhìn Tống Vân Nhi trừng trừng.
Tống Vân Nhi cũng không vừa: "Vậy ngươi lấy binh khí ra đi!"
Kỷ Phiếu không nói gì, giắt quạt vào eo, từ từ rút trong lòng ra một bao tay màu trắng dài đeo lên, kéo lên tận vai. Đôi bao tay này không biết được làm bằng thứ gì mà nhìn có vẻ nhu nhuyễn vô cùng, dưới ánh mắt trời phát ánh sáng lấp lánh.
Kỷ Phiếu mạng bao tay xong, quát bảo: "Đắc tội!" Rồi chợp tới ngực của Tống Vân Nhi.
Chiêu này xuất thủ hạ lưu, Tống Vân Nhi phừng lửa giận, hàn quang lóe lên, đoản kiếm hiện ra trong tay áo, cắt ngay cổ tay của Kỷ Phiếu.
Nhưng chỉ nghe vang lên một tiếng cách, dường như là đoản kiếm chém vào kim loại gì đó. Ma trảo của Kỷ Phiếu bị kiếm đánh bật ra, nhưng không hề thụ thương.
Dương Thu Trì ồ lên một tiếng, vốn còn lo là nếu như Tống Vân Nhi cắt gọn cổ tay của tên tiểu tử này thì sẽ phiền phức vô cùng. Không ngờ tiểu tử này mang một đôi găng tay, dường như là một món bảo bối, đao thương không chém đứt được.
Có lợi khí này, Kỷ Phiếu xuất thủ như gió, tựa hồ như có ý đùa bỡn Vân Nhi, chiều nào cũng tập kích vào chỗ kín của nàng.
Tống Vân Nhi tức đến phát điên, đoản kiếm chém ra như gió, nhưng võ công của Kỷ Phiếu cũng không thường, hôm qua tuy bị trúng phi tiêu của Liễu Nhược Băng ở đùi, nhưng không thương đến gân cốt, do đó không có gì đáng ngại. Hiện giờ hắn lại có đôi găng tay phòng hộ sát người, còn Tống Vân Nhi thì không dám hạ sát thủ, cho nên hai bên giằng co rất lâu.
Lúc này, một giọng nói trong trẻo cất lên: "Vân nhi, dùng tiểu cầm nã thủ đối phó hắn!"
Dương Thu Trì vui mừng reo lên: "Băng nhi!" Hắn quay qua nhìn, quả nhiên là Liễu Nhược Bang, mặc một bộ đồ toàn trắng, sắc mặt lãnh diểm, tay cầm một làn trúc đựng mấy món ăn, đang từ từ bước lên chòi.
"Băng nhi, nàng sao lại đến đây?" Dương Thu Trì bước tới đón.
"Mang cho hai người đồ ăn a." Liễu Nhược Băng mỉm cười, "Lo là chàng ăn không quen mấy món ở ngoài, nên đặc biệt mang đồ ăn từ nhà đến."
"Quá tốt rồi, ta đang nghĩ đồ ăn ở đại lao hình bộ này quá tệ, không biết nuốt như thế nào cho vô đây."
Hai người họ nói chuyện, Tống Vân Nhi cũng không chịu ở không. Nghe nói có tỷ tỷ sư phụ đến rồi, tinh thần nàng phấn chấn, lại nghe Liễu Nhược Băng nhắc nhở dùng tiểu cầm nã thủ để đối phó, tức thời minh bạch: Kỷ Phiếu là cháu của Kỷ Cương, nếu giết hắn thât sẽ gây phiền phức cho Dương Thu Trì, do đó Tống Vân Nhi tuy dùng kiếm, nhưng do không thể giết người, cho nên chỗ nào cũng bị khiên chế, nếu đổi sang dùng cầm nã thủ để bắt bẻ vặn kéo, thì sự tình không còn như vậy nữa.
Tông Vân Nhi đánh chát một cái rồi thu kiếm, đổi sang sử dụng tiểu cầm nã, dùng tay không đối tay không với Kỷ Phiếu. Đến lúc này thì đôi bao tay đao thuơng bất nhập của Kỷ Phiếu trở thành vô dụng.
Từ khi thấy Liễu Nhược Băng lên lều che nắng, ba hồn bảy vía của Kỷ Phiếu như rời khỏi vị trí, đem hết tâm tư tập trung về phía Liễu Nhược Băng. Cao thủ đối quyết, phân thần chẳng khác nào tự sát. Rất may là Tống Vân Nhi không muốn lấy mạng của hắn, cho nên chỉ nghe hai tiếng lách cách, hai vai của Kỷ Phiếu đã bị tiểu cầm nã của Tống Vân Nhi bóp trật khớp, đau khiến hắn suýt ngất đi.
Tống Vân Nhi thuận thế phi một cước, đá Kỷ Phiếu ra khỏi lều, rơi mạnh xuống đất.
Tùy tòng của Kỷ Phiếu đều ngẩn người kinh hãi, vội chạy đến vây lấy đỡ hắn lên.
Kỷ Phiếu đau đến toát mồ hôi lạnh, trong bọn hộ vệ có người biết tiếp cốt, cho nên giúp Kỷ Phiếu khôi phục lại các vị trí trật khớp đi, xong sau đó Kỷ Phiếu mới đi cà nhắc bước lên lều che.
Tống Vân Nhi cười hỏi: "Tiểu tử, vừa rồi ai biết tay hả?"
Kỷ Phiếu nhìn Liễu Nhược Băng, chẳng màng gì lời trào phúng của Tống Vân Nhi, trước hết cười hì hì xá dài Liễu Nhược Băng: "Tại hạ Kỷ Phiếu xin chào Liễu cô nương!"
Liễu Nhược Băng nói với Dương Thu Trì: "Phu quân, chàng và Vân nhi từ từ ăn, thiếp thân đi về trước. Trong lều này có một con ruồi xanh lớn, khiến người ta thập phần chán ghét, hai người ăn nên tránh xa nó chút, miễn bị ghớm ảnh hưởng khẩu vị."
Dương Thu Trì vuốt ve gương mặt nàng, mỉm cười gật đầu.
Liễu Nhuợc Băng cười cười với Tống Vân Nhi, sau đó xuống lều bỏ đi.
Kỷ Phiếu nhìn theo bóng lưng của Liễu Nhược Băng, có vẻ như mất mát cái gì đó.
Tống Vân Nhi nói với Kỷ Phiếu:"Ê! Ruồi nhặng xanh, bay qua chỗ khác chơi! Không thấy chúng ta đang chuẩn bị ăn hay sao?"
Kỷ Phiếu như không hề nghe thấy, quay sang nhìn Dương Thu Trì, hai chân mềm nhũn, quỳ sụp xuống, dập đầu mấy cái: "Hầu gia, tại hạ cầu ngài, hãy nhường Liễu cô nương cho tại hạ đi, cầu xin ngài đó..."
Dương Thu Trì hừ lạnh một tiếng lớn, nhìn Kỷ Phiếu chằm chằm, bảo: "Kỷ công tử, nói thật cho ngươi biết, mỗi nữ nhân của ta đều là mạng của ta, để ta buông bỏ bất kỳ ai trong số họ, chẳng khác nào bảo ta buông bỏ sinh mệnh! Do đó, chỉ cần ta không chết, sẽ không bỏ bất kỳ nữ nhân nào của ta!"
Kỷ Phiếu trợn mắt ngẩn ngơ, sau đó từ từ xuất hiện một tia hàn quang lãnh khốc, tiếp theo đó đứng phắt dậy, chỉ thẳng Dương Thu Trì, tức giận quát: "Ta cũng thật tình nói cho ngươi biết: Kỷ Phiếu ta sẽ không tiết bất cứ giá nào, chỉ cần là cướp Liễu cô nương về tay cho bằng đước Ngươi cứ chờ mà xem!"
Dương Thu Trì lạnh lùng nói: "Ta cảnh cáo ngươi: ngươi mà dám có chủ ý đụng tới Băng nhi của ta, ta sẽ lấy mạng ngươi! Ngươi cũng chờ đó mà xem!"
Kỷ Phiếu cười lớn đáp: "Được! Vậy chúng ta hãy cùng chờ mà xem!" Nói xong phất bào, đi cà nhắc trở về một đầu của lều, ngồi xuống vị trí của mình.
Tống Vân Nhi hậm hực nói: "Nếu biết sớm như vậy, vừa rồi muội nên phế luôn hắn."
"Rồi cũng sẽ có một ngày như vậy! Chúng ta với Kỷ gia hắn là thù bất công đái thiên, không chết không ngừng nghỉ!" Dương Thu Trì bảo, tiếp theo đó ngẫm nghĩ: "Vừa rồi tên tiểu tử này nói bá phụ Kỷ Cương của hắn có thu năm tú nữa, nghìn người chọn một, xinh đẹp như hoa..."
Tống Vân Nhi sầm mặt: "Sao hả? Nghe nói tới mỹ nữ là động tâm rồi hả?"
"Xì! Muội nói gì thế a?" Dương Thu Trì quay đầu nhìn Kỷ Phiếu ở góc lều phía bên kia, hạ giọng nói: "Ta có ý nói là Kỷ Cương hiện giờ đang phụ trách tuyển tú nữ cho hoàng thượng, tú nữ các vùng trên toàn quốc sau khi chọn ra cuối cùng phải đến chỗ hắn. Hắn có lén giữ làm của riêng, tuyển mấy mỹ nữ cho đi Mỹ trước?"
"Mỹ? Cái gì là Mỹ a?" Tống Vân Nhi nghe không hiểu.
"Ài! Chính là hắn đem mấy mỹ nữ tuyển riêng để giữ lại dùng, còn lại thì đem đưa tới chỗ hoàng thượng ấy mà!"
"A? Kỷ Cương hắn không to gan như vậy chứ? Đây là nữ nhân của hoàng thượng mà."
Dương Thu Trì cười lạnh: "Hắc hắc, Kỷ Cương hắn ngay di thể ái phi của hoàng thượng còn dám chặt bầm ra cho nát nhừ, còn có cái gì mà không dám làm nữa chứ?"
Tống Vân Nhi gật đầu: "Như vậy cũng phải, hay là đem nay muội tiềm nhập vào Kỷ phủ tra xét thử?"
"Không được! Bên cạnh Kỷ Cương không ít cao thủ, hơn nữa hiện giờ khẳng định là hắn đang phòng chúng ta, không thể mạo hiểm!"
Tống Vân Nhi nhớ lại Vũ Đang nhị lão, bản thân nàng đánh không lại, đừng có tiến vào rồi không ra được thì thảm lắm, liền hỏi: "Như vậy thì làm sao đây?"
Dương Thu Trì nhíu mày: "Ta hiện giờ cũng còn chưa có biện pháp nào hay, cứ chờ xem hẳn rồi tính tiếp. Dù gì thì chỉ cần hắn dám giữ lại tú nữ tuyển cho hoàng thượng để dùng riêng cho mình, thì tang vật không thể nào chạy được, nhất định cũng có ngày lộ ra sơ sót thôi!"
Đến giờ thân, Dương Thu Trì hạ lệnh đao phủ dùng Tú Xuân đao bổ thêm mấy đao trên thân tử tù, bộ vị và độ sâu của vết đao đều tương đồng với thi thể mà Kỷ Cương đã dùng để hại Vân Lăng, để tiện cho việc sa sánh.
Lại chờ thêm hai thời thần nữa, đến thời điểm quy định, Dương Thu Trì lệnh đặt xác tử tù lên cáng gỗ khiêng đến ngoài ngọ môn của hoàng cung. Kỷ Phiếu và quan viên giám đốc của nhị hoàng tử cũng theo sau.
Đến lúc này, mặt trời đã xuống núi, dư huy ánh hồng cả trời không. Nhị hoàng tử Chu Cao Hú, Kỷ Cương, Thanh Khê công chúa Vân Lộ và Vân Lăng đều đã đến.
Đến giờ hẹn, ngọ môn mở ra, Minh Thành Tổ ngồi kiệu vàng được chúng đại nội thị vệ và thái giám phò tá ra ngoài ngọ môn, Dương Thu Trì cùng mọi người vội vã quỳ nghênh.
Minh Thành Tổ xuống kiệu, đi thẳng đến xe đặt xác tử tù, mượn ánh chiều tà kiểm tra tử tế vết thương của thi thể, cùng đặc điểm của thi cương và thi ban, lại cho người dùng nước sạch tẩy rửa vết thương. Quả nhiên, tình hình của thi thể này so với thi thể tối qua hoàn toàn nhất trí.
Kỷ Cương và Nhị hoàng tử Chu Cao Hú cũng bước lên tra khám tử tế, không tìm ra dấu hiệu nghi ngờ gì chống lại kết quả rõ ràng trước mắt.
Minh Thành Tổ nói với Kỷ Cương: "Kỷ ái khanh, xem ra án Vân Lăng giết người rõ ràng là oan uổng, khanh thấy sao?"
Hoàng thượng đã định án này là oan rồi, Kỷ Cương y còn nói được gì nữa? Huống chi, dùng thi thể thông qua kiểm nghiệm, đã chứng minh lời Dương Thu Trì nói tối qua hoàn toàn là thật, chứng cứ nằm sẵn ở chỗ đó. Kỷ Cương có bản lãnh thế nào cũng không thể lật ngược tình thế. Hơn nữa, loại kiểm nghiệm thi thể này y không hiểu rõ, muốn tìm ra kẻ hở cũng không biết tìm ở đâu.
Kỷ Cương vô cùng giỏi về ứng biến, có thể nhanh chóng điều chỉnh quan điểm của mình, liền quỳ sụp xuống dập đầu: "Hoàng thượng, là vi thần... vi thần thất tra, không phát hiện án này là oan, thỉnh hoàng thượng tứ tội."
Minh Thành Tổ khoác tay, cho y bình thân: "Được rồi, cái này cũng không trách ngươi. Trẫm cũng là xem kiểm nghiệm hôm nay xong mới tin lời Dương ái khánh là không sai."
Ông ta quay sang nói với Dương Thu Trì: "Dương ái khanh, ngươi thật giỏi, về trinh phá án kiện rõ ràng là rất tài, có thể kịp thời phát hiện án oan. Rất tốt."
Dương Thu Trì khom người thưa: "Tạ hoàng thượng khen tưởng." Dừng lại một chút, lại nói: "Hoàng thượng, thi thể kia bị kiếm đâm chết ở hậu tâm, hiển nhiên là bị người sát hại, vi thần muốn lập án điều tra, thỉnh hoàng thượng ân chuẩn."
"Đây là sự tình của Ứng Thiên phủ của ngươi, ngươi cứ tự tra xét đi." Minh Thành Tổ đáp, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, lại bổ sung: "Nhưng mà, trẫm tối qua đã nói rồi, ngươi tra án thì được, nhưng nếu tra tới Kỷ ái khanh thì dừng, kéo người bị tra ra trị tội là được, đối với những chuyện liên hệ tới Kỷ ái khanh, không cho phép tra nữa! Có nghe hay không?"
"Thần tuân chỉ." Dương Thu Trì thầm nghĩ, Minh Thành Tổ đối với Kỷ Cương rõ ràng là thật có ý bênh vực, tra cũng không được phép tra, huống chi trị tội.
Minh Thành Tổ lại quay sang Kỷ Cương: "Kỷ ái khanh, ta nghe nói cháu ngươi nhìn trúng thiếp thất Liễu thị của Dương ái khánh, sống chết gì cũng đòi người ta cắt ái, còn động thủ với người thiếp khác là Tống thị của Dương ái khanh tại pháp trường, có chuyện này không?"
Kỷ Cương toát mồ hôi lạnh, y biết Kỷ Phiếu thích Liễu Nhược Băng xong, liền cổ động Kỷ Phiếu hướng tới Dương Thu Trì đòi người, lại đỡ lưng cho gã, nói sẽ nghĩ biện pháp chiếm cho được Liễu Nhược Băng về tay. Chuyện có thể cướp được mỹ thiếp của Dương Thu Trì thì Kỷ Cương dù nằm mơ cũng nghĩ tới, cho nên hôm nay Kỷ Phiếu mới có chuyện mặt dày không hề sợ sệt gì tuyên bố sẽ chiếm bằng được Liễu Nhược Băng.
Chuyện tranh đấu trên pháp trường giữa Kỷ Phiếu và Tống Vân Nhi có rất nhiều người chứng kiến, tai mắt của Minh Thành Tổ được nhiên không chỉ dựa vào một mình Kỷ Cương y, cho nên tin tức nhanh chóng đến tai ông ta.
Kỷ Cương và Dương Thu Trì hòa bình đối xử với nhau, khống chế quyền lực lẫn nhau là điều mà Minh Thành Tổ hi vọng nhất, nhân vì hai người này đối với ông ta rất hữu dụng. Ông ta không hi vọng gây ra mâu thuẫn gì, đặc biệt là về vấn đề nữ nhân. Minh Thành Tổ biết Dương Thu Trì yêu thương và bảo vệ thê thiếp như mạng sống, lúc trước đã không ngại kháng chỉ, Kim Thư Thiết Khoán quý giá là vậy mà đi đổi Hồng Lăng, bản thân ông ta là hoàng thượng mà còn không đụng được nữ nhân của Dương Thu Trì, thậm chí đó chỉ là một nha hoàn, thì cháu của Kỷ Cương là cái thá gì mà đòi chiếm tiểu thiếp của hắn, chẳng phải là muốn lấy mạng ra mà đấu hay sao? Đây dĩ nhiên là chuyện Minh Thành Tổ không muốn chứng kiến.
Kỷ Cương vừa rồi mới bò dậy, giờ nghe lời hỏi nghiêm lạnh này, liền ú ớ quỳ xuống, đáp: "Vi thần không biết chuyện này, vi thần quản giáo không nghiêm, thỉnh hoàng thượng tứ tội!"
Minh Thành Tổ hừ một tiếng thật mạnh, gay gắt: "Trẫm nghe nói, cháu của ngươi sẽ không tiếc thứ gì, bằng mọi giá phải cướp cho được ái thiếp của Dương ái khanh. Hừ! Cướp đoạt dân nữ, đã là tội mà quốc pháp khó dung, huống chi cháu của ngươi còn có chủ ý đó với thiếp thất của Trấn Viễn hầu. Cái gan của hắn chẳng phải là quá lớn hay sao? Cháu của ngươi đâu? Ngươi đi hỏi hắn, trẫm muốn nghe thử hắn muốn không tiếc giá gì mà cướp đoạt thiếp thật của người ta vậy?"
Kỷ Cương chưa bao giờ nghe Minh Thành Tổ dùng ngữ khí nặng nề như vậy nói với mình, sợ đến nỗi mặt mày tái ngắt, dập đầu mấy cái, bò dậy đến trước mặt Kỷ Phiếu, tát vào mặt hắn một cái thật mạnh.
Kỷ Phiếu đã từ xa nghe được lời của Minh Thành Tổ, sợ đến toàn thân cứng đờ. Đối với cái tát của Kỷ Cương, hắn chẳng dám tránh né chút nào, ráng chịu cái đánh như trời giáng. Một tiếng chát vang lên, Kỷ Phiếu loạng choạng ngã xuống đất, mũi miệng ứa máu, mắt nổ đom đóm. Trước đó hắn đã bị một viên đá bắn gãy răng, cái tát này đánh gãy thêm hai cái nữa, cùng với máu nhổ luôn ra ngoài.
Kỷ Cương quát lớn: "Tên nghịch tử ngươi, không ngờ lại làm chuyện ti bỉ vô sỉ như vậy, lão tử... lão tử chém chết ngươi!" Y xông đến đại nội thị vệ đeo đao ở bên cạnh, rút yêu đao ra, giơ thật cao như muốn chém Kỷ Phiếu đang nằm trên đất.
Các tùy tùng vội vã ngăn lại, luôn miệng khuyên xin. Kỷ Cương không nghe không tha, cố sức vùng ra huy đao định chém. Kỷ Phiếu sợ quá quỳ xuống đất, liên tục dập đầu, khóe miệng chảy ứa đầy máy, hàm hồ không rõ khóc xin: "Điệt nhi sai rồi, bá phụ tha mạng! Điệt nhi không dám nữa..."
Minh Thành Tổ quát: "Được rồi!"
Nghe Minh Thành Tổ nói vậy, Kỷ Cương bấy giờ mới đình chỉ vùng vẫy, tùy tùng lập tức đoạt lấy yêu đao trong tay y, trả lại cho thị vệ.
Kỷ Cương lại đá Kỷ Phiếu một cước, quát bảo: "Tên súc sinh nhà ngươi, còn không mau bò tới hướng hoàng thượng lãnh tội!"
Kỷ Phiếu vội quỳ lếch tới trước mặt Minh Thành Tổ, dập đầu binh binh: "Tại hạ... không, thảo dân dám liều mạng chó mưu đòi thiếp thất của Dương hầu gia, quả thật là tội đáng vạn chết, tội đáng vạn chết, sau này không dám nữa, thỉnh hoàng thượng tứ tội..."
Minh Thành Tổ lại hừ mạnh thêm cái nữa, chuyển thân nói với Kỷ cương và Dương Thu Trì: "Hai vị ái khanh, trẫm không hi vọng sau này sẽ phát sinh sự tình đại loại như thế này nữa! Trẫm tối qua đã nói rồi, hai ngươi chính là trọng thần mà trẫm thập phần ỷ trọng. Trẫm đối với hai ngươi đều tín nhiệm vô cùng, hai ngươi nhất định phải thành tâm đoàn kết, cộng đồng chấp chưởng cẩm y vệ. Sau này, trẫm mà nghe được sự tình đấu đánh trong nhà thế này, hai ngươi cứ đem cái đầu đến gặp trẫm!"
Dương Thu Trì và Kỷ Cương vội vã quỳ xuống lãnh chỉ.
Minh Thành Tổ quay sang nói với Vân Lăng: "Hiện giờ đã chứng minh ngươi là oan uổng, trẫm chuẩn cho ngươi phục nguyên quan chức."
Vân Lăng mừng rỡ quỳ xuống dập đầu.
Vân Lộ cũng thập phần cao hứng, thi lễ thưa với Minh Thành Tổ: "Đa tạ phụ hoàng."
Minh Thành Tổ khởi giá về cung, Vân Lăng vội biểu kỳ cảm tạ Dương Thu Trì. Dương Thu Trì vỗ vai hắn, bảo: "Ngươi thụ khổ rồi, rất may là có kinh mà không hiểm."
Kỷ Cương đỡ người cháu dậy, thấy gã không có gì đáng ngại, mớii yên tâm bước lại trước mặt Dương Thu Trì, cung tay nói: "Dương đại nhân, hoàng thượng lệnh hai ta thành tâm đoàn kết, cộng đồng chấp chưởng cẩm y vệ cho tốt, sau này có chuyện gì thỉnh lượng thứ nhiều!"
Dương Thu Trì cũng ôm quyền trả lễ: 'Nói rất hay nói rất hay! Bổn quan chấp chưởng Nam trấn phủ ti, kiểm sát pháp kỷ của cẩm y vệ, nếu có chỗ nào đắc tội, thỉnh chỉ huy sứ đại nhân thứ lỗi cho."
Kỷ Cương cười âm âm: "Dương đại nhân quá khách khí rồi, đó chính là chuyện trong quyền hạn của Nam Trấn phủ ti, bổn quan sau này không thể can thiệp ngang được, nhất định sẽ phối hợp Dương đại nhân."
"Như thế rất tốt!"
Kỷ Cương ôm quyền xá xá, chuyển thân dẫn cháu cùng thuộc hạ bỏ đi.
Tống Vân Nhi đến cạnh Dương Thu Trì, vừa rồi hoàng thượng cho Kỷ Phiếu một bài học, khiến Tống Vân Nhi cao hứng phi thường, khẽ nói: "Ca, xem ra hoàng thượng cũng bảo vệ và ủng hộ cho huynh lắm chứ."
Dương Thu Trì cười cười: "Hoàng thượng không hi vọng ta và Kỷ Cương người nhà đấu nhau. Kỷ Cương không quang minh chính đại như chúng ta. Hắn thích sử dụng âm chiêu. Kỷ Phiếu nằng nặc đòi có Băng nhi, nhất định là do Kỷ Cương ở sau bày trò quỷ. Hoàng thượng đương nhiên biết điểm này, cho nên mới cố ý mượn chuyện của Kỷ Phiếu mà điểm tỉnh hắn, khiến hắn không dám làm trò mèo gì đó hại chúng ta nữa."
"Nghe lời vừa rồi của Kỷ Cương, chẳng lẽ hắn muốn bắt tay làm hòa với chúng ta?"
"Hừ, chó sủa không cắn người, cắn người thì không sủa. Kỷ Cương đặc biệt thù dai, không có khả năng từ giờ bỏ qua mọi chuyện, sau này chúng ta phải để tâm đề phòng. Chuyện công khai không được hắn sẽ làm ngấm ngầm, cần phải đề phòng hắn sử dụng ám chiêu."
Lúc này, Vân Lộ đã bước tới kéo tay Dương Thu Trì: "Thu Trì ca, thật là cảm tạ huynh lại cứu mạng của ca ca muội. Muội đêm nay thỉnh khách, chúng ta say sưa một trận, thế nào?"
Dương Thu Trì cũng rất cao hứng, cười đáp: "Được a, nhưng mà cứ để ta thỉnh khách đi, để Hồng Lăng làm một bàn gì đó ngon ngon, để ủy lạo cho Vân Lăng một trận. Lần này hắn chịu thiệt thòi, uống vài chung rượu để giải xui a."
Trở về hầu gia phủ, chúng nữ nghe qua mọi chuyện, đều cao hứng phi thường. Hồng Lăng loáng cái đã làm một bàn toàn thức ăn ngon, hai anh em Vân Lăng Vân Lộ cùng cả nhà hân hoan tụ hội, uống một bữa thật vui.
Sáng hôm sau, Dương Thu Trì mang theo Tống Vân Nhi và Nam Cung Hùng cùng các hộ vệ đến Nam Trấn phủ ti.
Mã Độ và Ngưu Đại Hải báo cáo với Dương Thu Trì tình hình bọn họ đã điều tra về hơn trăm người thân phận bất minh ẩu đả Vân Lăng đêm đó. Căn cứ tú bà của Miên Xuân lầu và bọn móng rùa tận mắt chứng kiến, cùng các khách làng chơi đến đó, thì những người này rất lạ, họ không nhận ra ai, chưa gặp bao giờ. Lúc đó bọn chúng cũng không nói chuyện, chỉ im lìm đánh rát, do đó không nghe được khẩu âm.
Nhưng mà, bọn họ cũng cung cấp một tình tiết vô cùng trọng yếu.