Chương 475: Phòng để tiền bị trộm
Căn cứ vào chỉ dẫn của lão phụ nhân, Dương Đạp Sơn cõng Hạnh nhi chạy thẳng tới tiệm thuốc. Hiện giờ đã quá canh ba, tiệm thuốc quả nhiên đã đóng cửa.
Dương Đạp Sơn dùng một tay gỏ cửa, gọi: "tiên sinh, thỉnh mở cửa, chẩn khán bệnh khẩn cấp a!" Vỗ năm sáu lần, bất giác cửa mở ra, một dược đồng mắt ngáy ngủ thò đầu ra nói: "Bên này, tiến vào đi!"
Dương Đạp Sơn cõng Hạnh nhi tiến vào cửa ngách, lập tức nghe phải mùi thuốc nồng nặc. Quét mắt nhìn, hắn thấy tiệm thuốc không lớn, có hai dãy tủ cao đầy ngăn kéo đựng đầy thuốc có nhãn ghi.
Một lão lang trung từ trong phòng bước ra, vừa mặc y sam vừa hỏi: "Bị sao vậy?"
"Phát sốt! Sợ lạnh phát nhiệt, toàn thân nóng bừng!"
Lão lang trung chỉ vào một cái giường nhỏ ở bên cạnh: "Đặt cô ta xuống, ta xem xem."
Dương Đạp Sơn cẩn thận đặt Hạnh nhi xuống đất, Hạnh nhi có vẻ đứng không ổn, Dương Đạp Sơn một tay giữ, một tay choàng qua ôm Hạnh nhi vào lòng, từ từ ẵm đặt lên giường.
Lão lang trung ngồi xuống cạnh giường, thò hai ngón tay ra bắt mạch cho Hạnh nhi, sau đó bảo cô bé há miệng ra, tra xét cuống họng, rồi bảo: "Cô ta bị tà phong nhiệt phạm vào người, phế khí bất hòa. Lão phu khai một phương làm mát giải nóng, lấy thuốc về sắc uống, sẽ không ngại gì."
Mẹ Hạnh nhi chết rồi, nàng bán thân chôn mẹ, nhất mực ở bên cạnh thi thể dần bốc mùi thối của mẹ, lại bị người ta mắng mỏ cười nhạo, quát mắng đuổi đi, cho tới hôm nay tâm lực đều kiệt quệ, thân thể hư nhược cực độ. An táng mẫu thân xong, nàng một đường vội chạy theo Dương Đạp Sơn xuống núi, đến cạnh sông, mệt mỏi quá nhiều, mồ hôi chưa kịp khô lại xuống sông tắm, hơi nóng trong người bị cái lạnh đột ngột thắm vào, cho nên bị gió nhiệt gây cảm mạo nặng.
Lão lang trung phán đoán phù hợp với Dương Đạp Sơn, khiến hắn có phần nào hối hận vì đã không quan tâm đúng mực cho cô gái. Hắn hỏi: "Đa tạ tiên sinh, số thuốc này bao nhiêu tiền?"
"Ba mươi văn!"
Dương Đạp Sơn nghe thế, khẽ thở phào, vội trả tiền, rồi ấp úng nói: "Lão tiên sinh, tôi... nhà tôi không có đồ nấu thuốc, có thể..."
Cổ đại xem bệnh đều cho uống thuốc nấu, nên nhà nào cũng có dụng cụ sắc thuốc. Lão lang trung nhìn Dương Đạp Sơn, hơi có chút kỳ quái, thầm nghĩ người này sao đồ sắc thuốc mà cũng không có. Ông ta đâu có ngờ Dương Đạp Sơn nhà cũng không có, lấy đâu ra đồ nấu thuốc.
Lão tiên sinh gật đầu: "Nấu thuốc ở đây cũng được, nhưng mà phải trả thêm 10 văn tiền."
Dương Đạp Sơn chẳng nói chẳng rằng, móc túi trả tiền, dược đồng lập tức lấy thuốc chạy ra sau nấu.
Lão lang trung lại nhìn Hạnh nhi: "Vị này là..."
"Là nha hoàn của tôi."
Lão lang trung càng bất ngờ hơn: "Nha hoàn? Khà khà, cậu là một thiếu gia cõng nha hoàn chạy đi xem bệnh? Thật là có ý tứ nghe." Xong đứng dậy, lác đầu nói: "Cô nương này quá yếu, thiếu gia cậu cũng... ai...., phục xong thuốc rồi, hai người có thể đi. Sáng mai và chiều mai đến lấy thêm hai lần thuốc nữa uống, xong coi như khỏe. Đúng rồi, cô ta nóng quá, trước khi thuốc sắc xong, cậu có thể dùng khăn ướt hạ sốt, ở sau có nước lạnh." Xong ông ta nhìn họ, lắc lắc đâu, chắp tay chuyển thân tiến vào phòng.
Một đại thiếu gia mà cõng một tiểu nha hoàn ban đêm chạy tới tiệm thuốc xem bệnh, nghe ra đúng là đầu thiếu gia này có bệnh thiệt. Dương Đạp Sơn cười khổ, lão lang trung nói dùng khăn ướt hạ sốt rất hợp lý, cho nên hắn vội chạy ra hậu viện, lấy một thùng nước từ giếng lên, lấy một trong những cái khăn lông ở bên cạnh tủ, nhúng vào thùng cho ướt, vắt hơi khô tơi ra rồi cẩn thận đặt lên trán nóng hổi của Hạnh nhi.
Hạnh nhi tức thời cảm thấy dễ chịu hơn một chút, từ từ mở mắt, nhìn Dương Đạp Sơn, yếu ớt gọi: "Thiếu gia...!"
"Ừ! Đừng nói gì, ngoan nằm yên, thuốc sắp sửa sắc xong rồi, uống thuốc xong là khỏe, yên tâm đi, có thiếu gia bên cạnh em, không có chuyện gì đâu."
Hạnh nhi hơi gật đầu, nhắm mắt lại, một giọt lệ trong veo từ từ ứa ra.
Dương đạp Sơn lau lệ cho nàng, cười nói: "Coi em kìa, sao lại khóc rồi, chả trách người ta nói nữ nhân làm từ nước mà ra."
"Thiếu gia... người đối với Hạnh nhi... quá tốt..."
Dương Đạp Sơn khẽ vuốt ve gà má ốm o của nàng: "Tốt cái gì mà tốt, vừa rồi lang trung còn có ý nói ta ngược đãi em, để cho tiểu nha hoàn em đói thành dạng như thế này. Hắc hắc... sau này chúng ta có tiền rồi, thiếu gia ta sẽ bồi bổ cho em mới được."
"Đa ta thiếu gia..." Hạnh nhi ứa lệ nói.
Ngày này vốn nóng, cộng thêm cái đầu nóng hừng hực của Hạnh nhi, khiến cho cái khăn ướt nhanh chóng nóng lên.
Dương Đạp Sơn chỉ còn cách không ngừng tẩm ướt khăn lau mát cho nàng giảm sốt.
Thuốc cuối cùng cũng sắc xong, tiểu dược đồng bưng một chén lên, Dương Đạp Sơn đở Hạnh nhi cho dựa vào lòng hắn, tiếp lấy chén thuốc, cẩn thận cho nàng uống.
Thuốc hơi đắng, Hạnh nhi uống xong nhíu mày, chép chép miệng. Dương Đạp Sơn từ từ đặt nàng nằm xuống, lại giúp nàng đắp khăn hạ sốt. Hạnh nhi nói: "Hạnh nhi không sao rồi, thiếu gia người đừng làm nữa, em có thể dậy rồi, chúng ta về đi..."
"Ngốc quá! Em hiện giờ là bệnh nhân, ngoan ngoãn nghe lời, cứ nằm ở đó, sáng ngày mai chúng ta sẽ đi." Hắn quay lại nhìn tiểu dược đồng: "Tiểu ca, ta lo nha hoàn này tối đến bệnh nặng hơn, có thể ngụ lại ở chỗ của cậu một đêm không?"
Tiểu dược đồng cười cười: "Được a, dù gì thì sáng ngày mai cũng còn phải uống một chén nữa, cứ để cho cô ta ngủ ở đây, nhưng mà không có giường cho ông đâu."
"Không có gì đâu, ta ngồi cũng được. Đa tạ tiểu ca!"
Tiểu dược đồng về sương phòng ngủ, trong tiệm thuốc an tĩnh trở lại. Dương Đạp Sơn nói với Hạnh nhi: "Được rồi, nghe lời, nhắm mắt lại ngủ một chút đi, ta ngồi canh em, không sao đâu."
Hạnh nhi lắc đầu, cố gượng ngồi dậy: "Vậy... vậy sao được...."
Dương Đạp Sơn dùng một tay áp lên vai của nàng: "Sao lại không được, em nếu đã gọi ta là thiếu gia, thì phải nghe lời thiếu gia, nếu không, thiếu gia sẽ đánh đít em đó!"
Hạnh nhi bị Dương Đạp Sơn dùng một tay đà chặt, động đậy không được, nghe hắn nói câu cuối cùng, mặt đỏ hẳn lên, cảm kích nhìn Dương Đạp Sơn, xong y lời nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi không biết lúc nào.
Hạnh nhi uống xong thuốc, cộng thêm Dương Đạp Sơn không ngừng dùng khăn hạ sốt vật lý, cho nên nhiệt độ từ từ hạ đi. Dương Đạp Sơn bấy giờ mới yên tâm, cọc nhọc một đêm, mi mắt bắt đầu kéo rủ xuống, cuối cùng hắn kiên trì không nổi, gục xuống bên giường ngủ thiếp đi.
Chờ Dương Đạp Sơn mơ màng tỉnh lại, trời đã hừng sáng, Hạnh nhi còn đang ngủ vùi. Tiếp theo đó, tiểu đồng bước ra sương phòng, vặn eo nói: "Vị đại gia này, tiểu nhân đi hâm thuốc mang lên."
"Đa tạ tiểu ca!" Dương Đạp Sơn ôm quyền nói khẽ.
Thanh âm tuy nhẹ, Hạnh nhi vẫn tỉnh lại, mở mắt nhìn tứ phía, rồi ngồi phắt dậy, dụi dụi mắt nhìn Dương Đạp Sơn cười e thẹn: "Thiếu gia... Hạnh nhi đáng chết, sao lại ngủ thế này..."
Dương Đạp Sơn cố ý chọc nàng: "Bậy nào! Em sinh bệnh không ngủ kỹ nghỉ ngơi, sau này sao hầu hạ bổn thiếu gia?"
Hạnh nhi mỉm cười, đáp: "Em cảm thấy thấy khỏe nhiều rồi, không sao đâu, chúng ta đi thôi, còn đi chẻ củi nữa!" Nàng xuống giường đứng dậy, lảo đảo hai cái, dù sao bệnh vừa mới hết, do dậy gấp quá nên đứng không ổn.
Dương Thu Trì đỡ nàng, dùng sức ép nàng ngồi xuống giường: "Cố sức cái gì! Ngồi xuống trước đi, uống thuốc xong chúng ta mới đi."
Dược đồng bưng thuốc lên, Hạnh nhi tự tiếp lấy, uống cạn ngay, lau miệng xong nói: "Thiếu gia, Hạnh nhi khỏe thật rồi mà."
Kỳ thật, Hạnh nhi vừa bớt nóng, lại cộng thêm ăn uống thiếu thốn trường kỳ, thân thể còn yếu ớt vô cùng, nhưng do sợ Dương Đạp Sơn lo lắng nên mới cố gượng nói không sao.
Dương Đạp Sơn sờ thử đầu của nàng, tuy trán còn mồ hôi bệnh, nhưng cảm giác vẫn không còn nóng lắm, hơi yên tâm nói: "Vậy được, vừa khéo thời gian sắm đến rồi, chúng ta đi thôi."
Sau khi cảm ta dược đồng, Dương Đạp Sơn mạng Hạnh nhi rời khỏi tiệm thuốc "Tế thế đường", lúc này trời đã sáng hẳn, người đi trên đường bắt đầu nhiều lên.
Hai người đến quán cơm "Vị hương", cửa quán đã mở, chưởng quỹ mập lệnh cho hỏa kế dọn thức ăn cho hai người, sau đó dẫn ra phòng củi ở hậu viện.
Hạnh nhi vốn nói định đi thuê phòng, Dương Đạp Sơn bảo không gấp, bắt nàng nghỉ ở đó, đến trưa hai người sẽ cùng đi. Dương Đạp Sơn lấy một cái ghế cho Hạnh nhi ngồi cạnh, còn hắn thì cởi áo, ở trần bắt đầu chẻ củi. Trước hết, hắn dùng cưa lớn cửa gỗ thành từng khúc, sau đó dùng búa bửa ra.
Hạnh nhi không chịu ngồi, nhất mực ở bên cạnh giúp. Tuy nàng không giúp được việc chẻ củi chỉ dành cho người khỏe mạnh, nhưng cũng giúp được hắn xếp củi lại chỉnh tề ở một bên.
Dương Đạp Sơn bảo nàng nghỉ ngơi mấy lần, để tự hắn làm,nhưng Hạnh nhi không chịu, nói làm gì có chuyện thiếu gia làm lụng mà nha hoàn ở không. Dương Đạp Sơn cuối cùng chỉ còn biết cười, để mặc cho nàng xếp củi.
Dương Đạp Sơn nội công đã cố hỏa hầu nhất định, nên không ngơi nghỉ chặt chẻ liên tục đến trưa thì đã xong được một phần. Có Hạnh nhi ở bên cạnh giúp sắp xếp chỉnh tề, khiến cho hắn giảm bớt thời gian làm lụng. Cứ chiếu theo tốc độ này, khi mặt trời xuống núi thì hai người có thể hoàn công.
Cơm chỉ đãi hai bửa, do đó buổi trưa hai người chỉ biết uống nước ăn bánh bao lót dạ. Lúc này Dương Đạp Sơn cũng dò hỏi chưởng quỹ mập về chuyện thuê nhà ở chỗ nào rẻ, chưởng quỹ mập chỉ điểm cho hắn xong, hắn lập tức dẫn Hạnh nhi đến đó, thuận lợi thuê được phòng.
Chỗ này là khu bần dân trong thành, phòng rất cũ kỹ đơn giản, thấu gió khắp nơi, một gian phòng giá 100 văn một tháng. Phòng rất nhỏ, đặt một cái giường kêu cót két và hai cái ghế thấp đã chiếm hết hơn phân nửa.
Thuê phòng xong, hai người rất cao hứng, tìm rơm khô sạch trải lên giường.
Tối quá trả tiền thuốc hết 40 văn, hiện giờ trả tiền phòng 100 văn nữa, còn 90 văn, nhưng dù sao cũng không thể ngủ trên rơm được. Dương Đạp Sơn bậm gan bỏ 20 văn mua hai cái khăn trải giường. Rất may hiện giờ trời nóng, căn bản không cần dùng mền, cho nên tạm thời chưa cần mua vội, còn về nệm bông thì chỉ còn biết chờ chừng nào có tiền rồi tính.
Hai người an trí chỗ ở xong, trở lại quán Vị Hương tiếp tục chẻ củi, làm mãi cho tới mặt trời xuống núi thì đống củi như hòn núi nhỏ đã chặt chẻ xong, sắp xếp chỉnh tề, thanh lý sau vườn sạch sẽ hết.
Chưởng quỹ mập rất vừa ý, không những đáp ứng trả Dương Đạp Sơn 30 văn tiền, còn nói thưởng thêm 5 văn tiền thưởng, lệnh cho hỏa kế dọn cơm cho hai người trước, ăn xong rồi trả công.
Bửa cơm đó bao luôn, một món mặn một món rau, cơm vừa đủ ăn, hai người mệt nhọc cả ngày, cuối cùng cũng kiếm được 35 văn tiền, chí ít cũng có thu nhập, cao hứng vô cùng.
Khi ăn uống sắp xong, chợt ở hậu viện có người hô lớn: "Không xong rồi! Phòng để tiền bị trộm vào rồi....!"
Căn cứ vào chỉ dẫn của lão phụ nhân, Dương Đạp Sơn cõng Hạnh nhi chạy thẳng tới tiệm thuốc. Hiện giờ đã quá canh ba, tiệm thuốc quả nhiên đã đóng cửa.
Dương Đạp Sơn dùng một tay gỏ cửa, gọi: "tiên sinh, thỉnh mở cửa, chẩn khán bệnh khẩn cấp a!" Vỗ năm sáu lần, bất giác cửa mở ra, một dược đồng mắt ngáy ngủ thò đầu ra nói: "Bên này, tiến vào đi!"
Dương Đạp Sơn cõng Hạnh nhi tiến vào cửa ngách, lập tức nghe phải mùi thuốc nồng nặc. Quét mắt nhìn, hắn thấy tiệm thuốc không lớn, có hai dãy tủ cao đầy ngăn kéo đựng đầy thuốc có nhãn ghi.
Một lão lang trung từ trong phòng bước ra, vừa mặc y sam vừa hỏi: "Bị sao vậy?"
"Phát sốt! Sợ lạnh phát nhiệt, toàn thân nóng bừng!"
Lão lang trung chỉ vào một cái giường nhỏ ở bên cạnh: "Đặt cô ta xuống, ta xem xem."
Dương Đạp Sơn cẩn thận đặt Hạnh nhi xuống đất, Hạnh nhi có vẻ đứng không ổn, Dương Đạp Sơn một tay giữ, một tay choàng qua ôm Hạnh nhi vào lòng, từ từ ẵm đặt lên giường.
Lão lang trung ngồi xuống cạnh giường, thò hai ngón tay ra bắt mạch cho Hạnh nhi, sau đó bảo cô bé há miệng ra, tra xét cuống họng, rồi bảo: "Cô ta bị tà phong nhiệt phạm vào người, phế khí bất hòa. Lão phu khai một phương làm mát giải nóng, lấy thuốc về sắc uống, sẽ không ngại gì."
Mẹ Hạnh nhi chết rồi, nàng bán thân chôn mẹ, nhất mực ở bên cạnh thi thể dần bốc mùi thối của mẹ, lại bị người ta mắng mỏ cười nhạo, quát mắng đuổi đi, cho tới hôm nay tâm lực đều kiệt quệ, thân thể hư nhược cực độ. An táng mẫu thân xong, nàng một đường vội chạy theo Dương Đạp Sơn xuống núi, đến cạnh sông, mệt mỏi quá nhiều, mồ hôi chưa kịp khô lại xuống sông tắm, hơi nóng trong người bị cái lạnh đột ngột thắm vào, cho nên bị gió nhiệt gây cảm mạo nặng.
Lão lang trung phán đoán phù hợp với Dương Đạp Sơn, khiến hắn có phần nào hối hận vì đã không quan tâm đúng mực cho cô gái. Hắn hỏi: "Đa tạ tiên sinh, số thuốc này bao nhiêu tiền?"
"Ba mươi văn!"
Dương Đạp Sơn nghe thế, khẽ thở phào, vội trả tiền, rồi ấp úng nói: "Lão tiên sinh, tôi... nhà tôi không có đồ nấu thuốc, có thể..."
Cổ đại xem bệnh đều cho uống thuốc nấu, nên nhà nào cũng có dụng cụ sắc thuốc. Lão lang trung nhìn Dương Đạp Sơn, hơi có chút kỳ quái, thầm nghĩ người này sao đồ sắc thuốc mà cũng không có. Ông ta đâu có ngờ Dương Đạp Sơn nhà cũng không có, lấy đâu ra đồ nấu thuốc.
Lão tiên sinh gật đầu: "Nấu thuốc ở đây cũng được, nhưng mà phải trả thêm 10 văn tiền."
Dương Đạp Sơn chẳng nói chẳng rằng, móc túi trả tiền, dược đồng lập tức lấy thuốc chạy ra sau nấu.
Lão lang trung lại nhìn Hạnh nhi: "Vị này là..."
"Là nha hoàn của tôi."
Lão lang trung càng bất ngờ hơn: "Nha hoàn? Khà khà, cậu là một thiếu gia cõng nha hoàn chạy đi xem bệnh? Thật là có ý tứ nghe." Xong đứng dậy, lác đầu nói: "Cô nương này quá yếu, thiếu gia cậu cũng... ai...., phục xong thuốc rồi, hai người có thể đi. Sáng mai và chiều mai đến lấy thêm hai lần thuốc nữa uống, xong coi như khỏe. Đúng rồi, cô ta nóng quá, trước khi thuốc sắc xong, cậu có thể dùng khăn ướt hạ sốt, ở sau có nước lạnh." Xong ông ta nhìn họ, lắc lắc đâu, chắp tay chuyển thân tiến vào phòng.
Một đại thiếu gia mà cõng một tiểu nha hoàn ban đêm chạy tới tiệm thuốc xem bệnh, nghe ra đúng là đầu thiếu gia này có bệnh thiệt. Dương Đạp Sơn cười khổ, lão lang trung nói dùng khăn ướt hạ sốt rất hợp lý, cho nên hắn vội chạy ra hậu viện, lấy một thùng nước từ giếng lên, lấy một trong những cái khăn lông ở bên cạnh tủ, nhúng vào thùng cho ướt, vắt hơi khô tơi ra rồi cẩn thận đặt lên trán nóng hổi của Hạnh nhi.
Hạnh nhi tức thời cảm thấy dễ chịu hơn một chút, từ từ mở mắt, nhìn Dương Đạp Sơn, yếu ớt gọi: "Thiếu gia...!"
"Ừ! Đừng nói gì, ngoan nằm yên, thuốc sắp sửa sắc xong rồi, uống thuốc xong là khỏe, yên tâm đi, có thiếu gia bên cạnh em, không có chuyện gì đâu."
Hạnh nhi hơi gật đầu, nhắm mắt lại, một giọt lệ trong veo từ từ ứa ra.
Dương đạp Sơn lau lệ cho nàng, cười nói: "Coi em kìa, sao lại khóc rồi, chả trách người ta nói nữ nhân làm từ nước mà ra."
"Thiếu gia... người đối với Hạnh nhi... quá tốt..."
Dương Đạp Sơn khẽ vuốt ve gà má ốm o của nàng: "Tốt cái gì mà tốt, vừa rồi lang trung còn có ý nói ta ngược đãi em, để cho tiểu nha hoàn em đói thành dạng như thế này. Hắc hắc... sau này chúng ta có tiền rồi, thiếu gia ta sẽ bồi bổ cho em mới được."
"Đa ta thiếu gia..." Hạnh nhi ứa lệ nói.
Ngày này vốn nóng, cộng thêm cái đầu nóng hừng hực của Hạnh nhi, khiến cho cái khăn ướt nhanh chóng nóng lên.
Dương Đạp Sơn chỉ còn cách không ngừng tẩm ướt khăn lau mát cho nàng giảm sốt.
Thuốc cuối cùng cũng sắc xong, tiểu dược đồng bưng một chén lên, Dương Đạp Sơn đở Hạnh nhi cho dựa vào lòng hắn, tiếp lấy chén thuốc, cẩn thận cho nàng uống.
Thuốc hơi đắng, Hạnh nhi uống xong nhíu mày, chép chép miệng. Dương Đạp Sơn từ từ đặt nàng nằm xuống, lại giúp nàng đắp khăn hạ sốt. Hạnh nhi nói: "Hạnh nhi không sao rồi, thiếu gia người đừng làm nữa, em có thể dậy rồi, chúng ta về đi..."
"Ngốc quá! Em hiện giờ là bệnh nhân, ngoan ngoãn nghe lời, cứ nằm ở đó, sáng ngày mai chúng ta sẽ đi." Hắn quay lại nhìn tiểu dược đồng: "Tiểu ca, ta lo nha hoàn này tối đến bệnh nặng hơn, có thể ngụ lại ở chỗ của cậu một đêm không?"
Tiểu dược đồng cười cười: "Được a, dù gì thì sáng ngày mai cũng còn phải uống một chén nữa, cứ để cho cô ta ngủ ở đây, nhưng mà không có giường cho ông đâu."
"Không có gì đâu, ta ngồi cũng được. Đa tạ tiểu ca!"
Tiểu dược đồng về sương phòng ngủ, trong tiệm thuốc an tĩnh trở lại. Dương Đạp Sơn nói với Hạnh nhi: "Được rồi, nghe lời, nhắm mắt lại ngủ một chút đi, ta ngồi canh em, không sao đâu."
Hạnh nhi lắc đầu, cố gượng ngồi dậy: "Vậy... vậy sao được...."
Dương Đạp Sơn dùng một tay áp lên vai của nàng: "Sao lại không được, em nếu đã gọi ta là thiếu gia, thì phải nghe lời thiếu gia, nếu không, thiếu gia sẽ đánh đít em đó!"
Hạnh nhi bị Dương Đạp Sơn dùng một tay đà chặt, động đậy không được, nghe hắn nói câu cuối cùng, mặt đỏ hẳn lên, cảm kích nhìn Dương Đạp Sơn, xong y lời nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi không biết lúc nào.
Hạnh nhi uống xong thuốc, cộng thêm Dương Đạp Sơn không ngừng dùng khăn hạ sốt vật lý, cho nên nhiệt độ từ từ hạ đi. Dương Đạp Sơn bấy giờ mới yên tâm, cọc nhọc một đêm, mi mắt bắt đầu kéo rủ xuống, cuối cùng hắn kiên trì không nổi, gục xuống bên giường ngủ thiếp đi.
Chờ Dương Đạp Sơn mơ màng tỉnh lại, trời đã hừng sáng, Hạnh nhi còn đang ngủ vùi. Tiếp theo đó, tiểu đồng bước ra sương phòng, vặn eo nói: "Vị đại gia này, tiểu nhân đi hâm thuốc mang lên."
"Đa tạ tiểu ca!" Dương Đạp Sơn ôm quyền nói khẽ.
Thanh âm tuy nhẹ, Hạnh nhi vẫn tỉnh lại, mở mắt nhìn tứ phía, rồi ngồi phắt dậy, dụi dụi mắt nhìn Dương Đạp Sơn cười e thẹn: "Thiếu gia... Hạnh nhi đáng chết, sao lại ngủ thế này..."
Dương Đạp Sơn cố ý chọc nàng: "Bậy nào! Em sinh bệnh không ngủ kỹ nghỉ ngơi, sau này sao hầu hạ bổn thiếu gia?"
Hạnh nhi mỉm cười, đáp: "Em cảm thấy thấy khỏe nhiều rồi, không sao đâu, chúng ta đi thôi, còn đi chẻ củi nữa!" Nàng xuống giường đứng dậy, lảo đảo hai cái, dù sao bệnh vừa mới hết, do dậy gấp quá nên đứng không ổn.
Dương Thu Trì đỡ nàng, dùng sức ép nàng ngồi xuống giường: "Cố sức cái gì! Ngồi xuống trước đi, uống thuốc xong chúng ta mới đi."
Dược đồng bưng thuốc lên, Hạnh nhi tự tiếp lấy, uống cạn ngay, lau miệng xong nói: "Thiếu gia, Hạnh nhi khỏe thật rồi mà."
Kỳ thật, Hạnh nhi vừa bớt nóng, lại cộng thêm ăn uống thiếu thốn trường kỳ, thân thể còn yếu ớt vô cùng, nhưng do sợ Dương Đạp Sơn lo lắng nên mới cố gượng nói không sao.
Dương Đạp Sơn sờ thử đầu của nàng, tuy trán còn mồ hôi bệnh, nhưng cảm giác vẫn không còn nóng lắm, hơi yên tâm nói: "Vậy được, vừa khéo thời gian sắm đến rồi, chúng ta đi thôi."
Sau khi cảm ta dược đồng, Dương Đạp Sơn mạng Hạnh nhi rời khỏi tiệm thuốc "Tế thế đường", lúc này trời đã sáng hẳn, người đi trên đường bắt đầu nhiều lên.
Hai người đến quán cơm "Vị hương", cửa quán đã mở, chưởng quỹ mập lệnh cho hỏa kế dọn thức ăn cho hai người, sau đó dẫn ra phòng củi ở hậu viện.
Hạnh nhi vốn nói định đi thuê phòng, Dương Đạp Sơn bảo không gấp, bắt nàng nghỉ ở đó, đến trưa hai người sẽ cùng đi. Dương Đạp Sơn lấy một cái ghế cho Hạnh nhi ngồi cạnh, còn hắn thì cởi áo, ở trần bắt đầu chẻ củi. Trước hết, hắn dùng cưa lớn cửa gỗ thành từng khúc, sau đó dùng búa bửa ra.
Hạnh nhi không chịu ngồi, nhất mực ở bên cạnh giúp. Tuy nàng không giúp được việc chẻ củi chỉ dành cho người khỏe mạnh, nhưng cũng giúp được hắn xếp củi lại chỉnh tề ở một bên.
Dương Đạp Sơn bảo nàng nghỉ ngơi mấy lần, để tự hắn làm,nhưng Hạnh nhi không chịu, nói làm gì có chuyện thiếu gia làm lụng mà nha hoàn ở không. Dương Đạp Sơn cuối cùng chỉ còn biết cười, để mặc cho nàng xếp củi.
Dương Đạp Sơn nội công đã cố hỏa hầu nhất định, nên không ngơi nghỉ chặt chẻ liên tục đến trưa thì đã xong được một phần. Có Hạnh nhi ở bên cạnh giúp sắp xếp chỉnh tề, khiến cho hắn giảm bớt thời gian làm lụng. Cứ chiếu theo tốc độ này, khi mặt trời xuống núi thì hai người có thể hoàn công.
Cơm chỉ đãi hai bửa, do đó buổi trưa hai người chỉ biết uống nước ăn bánh bao lót dạ. Lúc này Dương Đạp Sơn cũng dò hỏi chưởng quỹ mập về chuyện thuê nhà ở chỗ nào rẻ, chưởng quỹ mập chỉ điểm cho hắn xong, hắn lập tức dẫn Hạnh nhi đến đó, thuận lợi thuê được phòng.
Chỗ này là khu bần dân trong thành, phòng rất cũ kỹ đơn giản, thấu gió khắp nơi, một gian phòng giá 100 văn một tháng. Phòng rất nhỏ, đặt một cái giường kêu cót két và hai cái ghế thấp đã chiếm hết hơn phân nửa.
Thuê phòng xong, hai người rất cao hứng, tìm rơm khô sạch trải lên giường.
Tối quá trả tiền thuốc hết 40 văn, hiện giờ trả tiền phòng 100 văn nữa, còn 90 văn, nhưng dù sao cũng không thể ngủ trên rơm được. Dương Đạp Sơn bậm gan bỏ 20 văn mua hai cái khăn trải giường. Rất may hiện giờ trời nóng, căn bản không cần dùng mền, cho nên tạm thời chưa cần mua vội, còn về nệm bông thì chỉ còn biết chờ chừng nào có tiền rồi tính.
Hai người an trí chỗ ở xong, trở lại quán Vị Hương tiếp tục chẻ củi, làm mãi cho tới mặt trời xuống núi thì đống củi như hòn núi nhỏ đã chặt chẻ xong, sắp xếp chỉnh tề, thanh lý sau vườn sạch sẽ hết.
Chưởng quỹ mập rất vừa ý, không những đáp ứng trả Dương Đạp Sơn 30 văn tiền, còn nói thưởng thêm 5 văn tiền thưởng, lệnh cho hỏa kế dọn cơm cho hai người trước, ăn xong rồi trả công.
Bửa cơm đó bao luôn, một món mặn một món rau, cơm vừa đủ ăn, hai người mệt nhọc cả ngày, cuối cùng cũng kiếm được 35 văn tiền, chí ít cũng có thu nhập, cao hứng vô cùng.
Khi ăn uống sắp xong, chợt ở hậu viện có người hô lớn: "Không xong rồi! Phòng để tiền bị trộm vào rồi....!"