Chương 66: Cấp cứu
Dương Thu Trì ôm chặt lấy Tần Chỉ Tuệ, sợ nàng chết đi ngay lúc ấy, khẩn trương đến mức thở phì phì phò phò đầy lo lắng. Thấy hô hấp của nàng càng lúc càng gấp, hơn nữa lại hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều, hắn vội vã mở lỏng cổ áo của nàng lộ ra cái cổ trắng như tuyết, giúp nàng hô hấp dễ dàng hơn. Hai mắt Tần Chỉ Tuệ trợn ngược, há miệng thật lớn ngáp ngáp liên hồi, khóe miệng sùi ra bọt trắng có lẫn máu, thần tình thập phần thống khổ.
Thấy tình cảnh này, tiểu nha hoàn Nguyệt Thiền của Tần Chỉ Tuệ quỳ bên cạnh nàng, gấp rút không biết làm gì, sợ hãi bật khóc.
Chỉ có Tiểu Hắc cẩu không biết đã phát sinh chuyện gì, chạy vào ngồi một bên, giương con mắt to đen nhìn bọn họ.
"Nước đến rồi!" Hương Tình bê một bồn nước nhanh nhẹn tiến vào: "Thiếu gia, nước ấm có pha muối tới rồi đây." Nói rồi đặt bồn nước xuống cạnh Dương Thu Trì.
Dương Thu Trì đưa tay trái giữ lấy Tần Chỉ Tuệ, để nàng dựa vào lòng mình, đưa ngón tay cái bấm mạnh vào huyệt nhân trung của nàng, chỉ một lát sau Tần Chỉ Tuệ khẽ tỉnh lại. Dương Thu Trì múc một gáo nước muối, bảo: "Chỉ Tuệ, uống chút nước muối này vào, nôn hết độc trong bụng ra!"
Tần Chỉ Tuệ không còn tinh thần gì, thập phần thống khổ tránh né hỏi: "Phu quân, chàng... không sao hả?"
"Ta không sao, nàng yên tâm!"
“Hai người chúng ta đều... uống ... hết mà..." Tần Chỉ Tuệ nói đứt quãng.
"Ta len lén đổ rượu đi. Nàng đừng có nói nữa, mau uống chút nước muối này vào, nàng sẽ không sao đâu!" Nói rồi đưa gáo nước muối sát miệng Tần Chỉ Tuệ, nàng cười thê lệ nói: "Không ... kịp nữa rồi..."
Dương Thu Trì không nói gì nữa, kẹp chặt đầu Tần Chỉ Tuệ giữa eo và đùi của mình, rồi dùng tay trái bịt kín mũi Tần Chỉ Tuệ cho nàng há miệng ra, ép đổ nước vào.
Tần Chỉ Tuệ bị bức ọc ọc vài tiếng rồi cũng uống hết gào nước muối đó. Dương Thu Trì lại múc một gào khác chuẩn bị đổ vào, thì Tần Chỉ Tuệ thống khổ lắc đầu, ụa ụa muốn ói.
"Mau lấy bồn lại đây!" Phùng Tiểu Tuyết đứng ở bên vội sai nha hoàn.
Nha hoàn Tiểu Điệp nhanh chóng lấy một cái bồn lớn lại, vừa đặt xuống thì Tần Chỉ Tuệ oa oa mấy tiếng, nôn vọt hết toàn bộ nước muối trong bụng ra, rồi tiếp tục nôn mửa tiếp.
Dương Thu Trì để cho Tần Chỉ Tuệ nằm nép trên đùi mình, tay trái giữa thân người nàng, vừa khéo đặt trên gò ngực đầy đặn mềm mại. Mẹ già, vợ lớn, tiểu nha hoàn đều ở bên cạnh, hắn tuy cảm thấy hơi ngại, nhưng chẳng còn cánh nào khác, chỉ sợ đổi tư thế sẽ ảnh hưởng sự nôn mửa của Tần Chỉ Tuệ, nên chỉ còn biết kiên trì, tay phải nhẹ vỗ lên sau lưng nàng.
Nôn thêm vài lần nữa, chỉ còn nôn khan, Dương Thu Trì đỡ Tần Chỉ Tuệ lên, đưa thêm một gào nước muối nữa. Lần này không cần hắn bịt mũi, Tần Chỉ Tuệ cũng ngoan ngoãn uống vào, ọc ọc thêm vài tiếng, toàn bộ một gáo nước cạn sạch, rồi lại thêm được nửa bầu, sau đó lại nôn thốc ra.
Cứ như thế tới lui hết thời gian tàn một nén nhang, một bồn nước lớn đã được uống vào nôn ra hết.
Dương Thu Trì quan sát nước muối nôn ra, phát hiện không còn dị dạng nữa, tính rằng bao tử của nàng đã được tẩy đi khá nhiều chất độc, liền đưa hai tay ẵm nàng đến trước giường uyên ương, cẩn thận đặt xuống.
Tần Chỉ Tuệ cảm thấy đã đỡ hơn khá nhiều, tuy toàn bộ gân xương trong người giống như rút sạch không còn chút khí lực nào, nhưng bụng không còn đau như lúc nãy nữa. Nàng vô lực nằm ẹp trên giường, nhắm mắt thở hổn hển, một lúc sau mới mở mắt nhìn Dương Thu Trì, miễn cưỡng cười, khe khẽ gọi: "Phu quân...!" Hai hàng lệ theo đó lăn dài.
Dương Thu Trì thấy thần trí của nàng đã thanh tỉnh, lòng cũng an tâm hơn mấy phần, đưa tay ra lau lệ cho nàng, khe khẽ mỉm cười: "Nha đầu ngốc, nàng đã nôn gần hết độc ra ngoài. Chờ một lúc lang trung tới cho uống thuốc xong là không có chuyện gì nữa." Lại nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, ôn nhu nói: "Đừng có lo lắng, Chỉ Tuệ à, phu quân đang ở cạnh nàng đây."
Gương mặt trắng nhợt của Tần Chỉ Tuệ khe khẽ ửng hồng, nhẹ gật đầu, hai mắt sáng trong ứa đầy lệ.
Lúc này một đám người chợt tiến vào trong viện, tiếp theo là tiếng nha hoàn Nguyệt Thiền truyền lại: "Lang trung đến rồi, lang trung đến rồi...!"
Một lang trung già áo quần không tề chỉnh vội vả chạy vào trong tân phòng, mũ đội lệch, đầu tóc rối loạn, ngay cả trường bào cũng quên mặc, chỉ mặc có một cái áo ngắn màu trắng, thâm chí chưa cài hết cúc áo, dưới chân chỉ mang một chiếc hài, trên lưng cõng một túi thuốc to, chạy đến đỗ mồ hôi hột. Xem ra, lão có khả năng là bị trực tiếp vực dậy từ trên giường rồi chạy tới đây.
Dương Thu Trì cùng mọi người vội vã tránh quá một bên, một nha hoàn mang một cái ghế đến đặt bên giường, lão lang trung ngồi xuống mà vẫn thở dốc, chờ cho bình tĩnh một chút mới cầm lấy tay Tần Chỉ Tuệ bắt đầu bắt mạch. Một lúc sau, lão a lên một tiếng, thay đổi sang thăm mạch ở tay bên kia, cúi đầu suy nghĩ.
Dương mẫu gấp gáp hỏi: "Lão tiên sinh, con dâu ta sao rồi?"
Lão lang trung trầm ngâm thêm một chút nữa, rồi nói: "Không có chuyện gì nữa, thiếu phu nhân bị trúng độc rồi." Lão quay nhìn xung quanh, hỏi, "Thiếu phu nhân vì sao mà trúng độc vậy?"
Dương Thu Trì chỉ hồ rượu trên bàn: "Uống rượu trong hồ đó." Lão lang trung gật gật đầu, bước đến bên bàn đó, rút từ trong lòng ra một cây ngân trâm, ngâm vào trong hồ rượu. Một lúc sau, khi lão rút ngân trâm ra, phát hiện cây ngân trâm vừa rồi có màu sắc sáng loáng là thế mà giờ đã biến thành màu thâm đen. Lão lang trung nói: "Là tì sương!"
Dùng ngân châm thử độc! Dương Thu Trì hơi tức cười, kỳ thật Tì sương là thứ độc không thể làm cho ngân châm biến thành màu đen được. Sở dĩ ngân châm biến thành màu đen, là do kỹ thuật thời cổ đại lạc hậu, nên trong tì sương luôn có một ít lưu huỳnh và hợp chất sulphua (kết hợp giữa lưu hùynh và các hợp chất khác). Từ đó lưu huỳnh còn sót lại tiếp xúc với bạc, dẫn đến phản ứng hóa học, khiến trên bề mặt của ngân châm có một tầng "lưu ngân" màu đen, nếu như là thứ tam dưỡng hóa nhị thân thuần chất (*) thì nhất định sẽ không xảy ra phản ứng hóa học với kim loại nhôm, do đó ngân châm sẽ không biết thành màu đen. Nhưng độc ở thời cổ đại chủ yếu là thứ tì sương có chứa nhiều lưu huỳnh, do đó dùng phương pháp kiểm nghiệm này cũng khá hữu hiệu.
Lang trung tiếp tục nói: "Thiếu phu nhân trúng độc tì sương, rất may là được xử lý kịp thời, không biết vị tiên sinh nào cấp cứu cho thiếu phu nhân trước lão phu, đã bài trừ tám chín phần độc trong cơ thể ra ngoài rồi."
Dương mẫu, Phùng Tiểu Tuyết cùng mọi người nghe lời đó đều thở phàp nhẹ nhõm, cùng quay đầu lại nhìn Dương Thu Trì, nha hoàn Nguyệt Thiền của Tần Chỉ Tuệ tự hào cất giọng giòn tan: "Là thiếu gia của chúng tôi trị đấy!"
Vị lang trung già này nhìn từ đầu tới chân Dương Thu Trì, rồi chấp tay nói: "Công tử niên kỹ còn nhỏ mà có bản lãnh thế này, lão phu bội phục!"
Dương Thu Trì nào còn thời gian bàn với lão những chuyện này, hoàn lễ xong liền nói: "Xin thỉnh lão tiên sinh biên toa thuốc cứu nương tử của tôi."
"Đúng đúng đúng!" Lão lang trung vỗ vỗ trán, "biên toa thuốc, biên toa thuốc."
Sau khi lão lang trung kê toa bốc thuốc xong, liền giao cho người hầu mau đi nấu. Chẳng mấy chốc sau, thứ thuốc Trung y này đã được sắc xong, Dương Thu Trì nâng Tần Chỉ Tuệ lên, tự thân bón cho nàng uống. Tần Chỉ Tuệ uống vào, chẳng mấy chốc sau nặng nhọc ngủ thiếp đi.
Lão lang trung lại bắt mạch cho Tần Chỉ Tuệ, cảm giác mạch của nàng đã bình ổn và có lực, không còn nguy hiểm gì nữa, liền dặn dò những điều cần chú ý, rồi lãnh tiền khám bệnh bốc thuốc cào từ ra về, các người hầu tiếp tục dọn dẹp phòng cưới.
Dương Thu Trì cùng Dương mẫu, Phùng Tiểu Tuyết nhất mực ở bên cạnh Tần Chỉ Tuệ, thấy nàng đã ngủ yên, Dương Thu Trì thầm thở dài. Lúc này, hắn mới có thời gian nhàn rỗi suy nghĩ những chuyện vừa phát sinh. Hồ rượu trên bàn đã để sẵn ở đó, Tần Chỉ Tuệ vừa uống vào đã trúng độc, như vậy là ai hạ độc?
Là Tần Chỉ Tuệ hạ độc chính bản thân mình? Nàng ta với mình vô oán vô cừu, vì sao lại hạ độc? Ít nhất hiện giờ vẫn chưa biết nàng ấy có thù gì với mình hay không, nếu như là có, thì loại cừu hận này nhất định phải lớn đến nỗi dồn nàng đến quyết tâm đồng quy ư tận với mình. Chẳng lẽ tiền thân của mình đã làm chuyện gì đó oan trái? Nàng vừa rồi có đề cập đến Nhược Lan, chẳng lẽ là vì Nhược Lan mà đến báo cừu? Cũng có khả năng! Nhưng Nhược Lan là ai, có phải là cô bé nha hoàn bị bản thân đời trước của mình hại đến buộc phải tự vẫn, lại còn lưu lại trên vai mình một vết cắn đau điếng này hay sao? Rất tiếc là không biết nha hoàn đó có phải là Nhược Lan hay không. Cái này cần phải chờ Tần Chỉ Tuệ tỉnh dậy rồi từ từ hỏi.
Ngoại trừ khả năng trên, còn khả năng nào khác không? Chẳng lẽ là Mã Độ? Bình xuân dược y cho mình có vấn đề? Không thể nào, hiện giờ Mã Độ còn đang cầu mình, y không có lý do ám toán. Hơn nữa, cho dù Mã Độ muốn ám toán mình, thì chả cần gì phải dùng thứ phương pháp vòn vo tam quốc thế này. Hơn nữa, nếu bỏ thuốc, thì Mã Độ nhất định phải tìm mọi cách cho mình uống vào chứ.
Cũng có thể xuân dược vốn đã có độc, Mã Độ lại không hề biết. Điều này cần phải xác định lại một chúng, rốt cuộc là hồ rượu có độc hay là xuân dược có độc.
Dương Thu Trì gọi người bắt hai con vịt lên, cho một con uống rượu trong bình, con còn lại thì uống xuân dược pha với 1 ly rượu trắng. Con vịt uống rượu trong bình chẳng mấy chốc sau đã giãy giụa co giật lăn ra đất chết. Còn con được uống xuân dược thì hưng phấn kêu cáp cáp loạn cả lên.
Xem ra, bản thân rượu trong bình đã có độc!
*Chú thích:
*
(*): Tam dương hóa nhị thân: Hay arsen trioxide (tức tì sương, thạch tín, arsin) có công thức hóa học là As2O3. Tì sương là một loại chất độc cực mạnh, ngày xưa xuất phát từ đá, được lọc ra thành một chất bột màu trắng, tan trong nước không màu không mùi. Tì sương có thể được khai thác và điều chế bằng cách nung quặng Arsenfero của Niken và bạc hoặc quặng Pyrit Arsenic. Nó đôi khi có thể chứa tạp (Arsenic Sulfite, Sunphur, Antimon Oxide...).
Arsen 3 Oxyde thương mại thông thường ở dạng bột trắng, tinh thể không mùi, có độc tính cao (hoa của Arsenic). Dạng Anhydrit trong suốt có dạng trong suốt, vô định hình. Anhydrit dạng sứ là dạng tinh Octahedral (8 cạnh đan vào nhau...). Công dụng của nó bao gồm để bảo quản da thuộc hoặc tiêu bản vườn thú, (đôi khi được trộn với xà phòng) làm thuốc diệt chuột, để sản xuất giấy bẫy (ruồi), sản xuất men sứ, tạo màu xanh vô cơ như màu xanh Sheele (Đồng Arsenite) hoặc màu xanh Schweinfurt (Đồng Axeton Arsenic với liều lượng nhỏ được sử dụng như thuốc chữa bệnh (điều trị bệnh ngoài da, hen xuyễn, sốt rét).
Ngày nay tì sương có nhiều dưới dạng tan trong nước tự nhiên ở một số vùng đồng bằng sông Hồng và sông Cửu Long ở Việt Nam, hay đặc biệt ở Bangladesh theo chương trình đào giếng của Unicef (do lớp địa chất ở nước này có nhiều thạch tín).
Ngộ độc thạch tín cấp của con người chủ yếu phụ thuộc vào nhịp độ đào thải khỏi cơ thể của các hợp chất. Arsin được coi là dạng độc nhất sau đó đến arsenit [arsenic (III)], arsenat [arsenic (V)] và hợp chất thạch tín hữu cơ. Liều tử vong đối với người khoảng từ 1,5mg/kg (diarsenic trioxid) đến 500mg/kg trọng lượng cơ thể (DMAA). Nhiễm độc thạch tín cấp xẩy ra do uống nước giếng bị đầu độc với liều 1,2 và 2,1mg thạch tín trong một lít nước đã được ghi nhận. Các triệu chứng sớm của nhiễm độc thạch tín cấp bao gồm đau bụng, nôn mửa, ỉa chảy, đau cơ, suy nhược, phù nề da. Nhiễm độc mạn tính thường gây ngứa ngáy, nổi nốt sần đen, ung thư...
Dương Thu Trì ôm chặt lấy Tần Chỉ Tuệ, sợ nàng chết đi ngay lúc ấy, khẩn trương đến mức thở phì phì phò phò đầy lo lắng. Thấy hô hấp của nàng càng lúc càng gấp, hơn nữa lại hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều, hắn vội vã mở lỏng cổ áo của nàng lộ ra cái cổ trắng như tuyết, giúp nàng hô hấp dễ dàng hơn. Hai mắt Tần Chỉ Tuệ trợn ngược, há miệng thật lớn ngáp ngáp liên hồi, khóe miệng sùi ra bọt trắng có lẫn máu, thần tình thập phần thống khổ.
Thấy tình cảnh này, tiểu nha hoàn Nguyệt Thiền của Tần Chỉ Tuệ quỳ bên cạnh nàng, gấp rút không biết làm gì, sợ hãi bật khóc.
Chỉ có Tiểu Hắc cẩu không biết đã phát sinh chuyện gì, chạy vào ngồi một bên, giương con mắt to đen nhìn bọn họ.
"Nước đến rồi!" Hương Tình bê một bồn nước nhanh nhẹn tiến vào: "Thiếu gia, nước ấm có pha muối tới rồi đây." Nói rồi đặt bồn nước xuống cạnh Dương Thu Trì.
Dương Thu Trì đưa tay trái giữ lấy Tần Chỉ Tuệ, để nàng dựa vào lòng mình, đưa ngón tay cái bấm mạnh vào huyệt nhân trung của nàng, chỉ một lát sau Tần Chỉ Tuệ khẽ tỉnh lại. Dương Thu Trì múc một gáo nước muối, bảo: "Chỉ Tuệ, uống chút nước muối này vào, nôn hết độc trong bụng ra!"
Tần Chỉ Tuệ không còn tinh thần gì, thập phần thống khổ tránh né hỏi: "Phu quân, chàng... không sao hả?"
"Ta không sao, nàng yên tâm!"
“Hai người chúng ta đều... uống ... hết mà..." Tần Chỉ Tuệ nói đứt quãng.
"Ta len lén đổ rượu đi. Nàng đừng có nói nữa, mau uống chút nước muối này vào, nàng sẽ không sao đâu!" Nói rồi đưa gáo nước muối sát miệng Tần Chỉ Tuệ, nàng cười thê lệ nói: "Không ... kịp nữa rồi..."
Dương Thu Trì không nói gì nữa, kẹp chặt đầu Tần Chỉ Tuệ giữa eo và đùi của mình, rồi dùng tay trái bịt kín mũi Tần Chỉ Tuệ cho nàng há miệng ra, ép đổ nước vào.
Tần Chỉ Tuệ bị bức ọc ọc vài tiếng rồi cũng uống hết gào nước muối đó. Dương Thu Trì lại múc một gào khác chuẩn bị đổ vào, thì Tần Chỉ Tuệ thống khổ lắc đầu, ụa ụa muốn ói.
"Mau lấy bồn lại đây!" Phùng Tiểu Tuyết đứng ở bên vội sai nha hoàn.
Nha hoàn Tiểu Điệp nhanh chóng lấy một cái bồn lớn lại, vừa đặt xuống thì Tần Chỉ Tuệ oa oa mấy tiếng, nôn vọt hết toàn bộ nước muối trong bụng ra, rồi tiếp tục nôn mửa tiếp.
Dương Thu Trì để cho Tần Chỉ Tuệ nằm nép trên đùi mình, tay trái giữa thân người nàng, vừa khéo đặt trên gò ngực đầy đặn mềm mại. Mẹ già, vợ lớn, tiểu nha hoàn đều ở bên cạnh, hắn tuy cảm thấy hơi ngại, nhưng chẳng còn cánh nào khác, chỉ sợ đổi tư thế sẽ ảnh hưởng sự nôn mửa của Tần Chỉ Tuệ, nên chỉ còn biết kiên trì, tay phải nhẹ vỗ lên sau lưng nàng.
Nôn thêm vài lần nữa, chỉ còn nôn khan, Dương Thu Trì đỡ Tần Chỉ Tuệ lên, đưa thêm một gào nước muối nữa. Lần này không cần hắn bịt mũi, Tần Chỉ Tuệ cũng ngoan ngoãn uống vào, ọc ọc thêm vài tiếng, toàn bộ một gáo nước cạn sạch, rồi lại thêm được nửa bầu, sau đó lại nôn thốc ra.
Cứ như thế tới lui hết thời gian tàn một nén nhang, một bồn nước lớn đã được uống vào nôn ra hết.
Dương Thu Trì quan sát nước muối nôn ra, phát hiện không còn dị dạng nữa, tính rằng bao tử của nàng đã được tẩy đi khá nhiều chất độc, liền đưa hai tay ẵm nàng đến trước giường uyên ương, cẩn thận đặt xuống.
Tần Chỉ Tuệ cảm thấy đã đỡ hơn khá nhiều, tuy toàn bộ gân xương trong người giống như rút sạch không còn chút khí lực nào, nhưng bụng không còn đau như lúc nãy nữa. Nàng vô lực nằm ẹp trên giường, nhắm mắt thở hổn hển, một lúc sau mới mở mắt nhìn Dương Thu Trì, miễn cưỡng cười, khe khẽ gọi: "Phu quân...!" Hai hàng lệ theo đó lăn dài.
Dương Thu Trì thấy thần trí của nàng đã thanh tỉnh, lòng cũng an tâm hơn mấy phần, đưa tay ra lau lệ cho nàng, khe khẽ mỉm cười: "Nha đầu ngốc, nàng đã nôn gần hết độc ra ngoài. Chờ một lúc lang trung tới cho uống thuốc xong là không có chuyện gì nữa." Lại nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, ôn nhu nói: "Đừng có lo lắng, Chỉ Tuệ à, phu quân đang ở cạnh nàng đây."
Gương mặt trắng nhợt của Tần Chỉ Tuệ khe khẽ ửng hồng, nhẹ gật đầu, hai mắt sáng trong ứa đầy lệ.
Lúc này một đám người chợt tiến vào trong viện, tiếp theo là tiếng nha hoàn Nguyệt Thiền truyền lại: "Lang trung đến rồi, lang trung đến rồi...!"
Một lang trung già áo quần không tề chỉnh vội vả chạy vào trong tân phòng, mũ đội lệch, đầu tóc rối loạn, ngay cả trường bào cũng quên mặc, chỉ mặc có một cái áo ngắn màu trắng, thâm chí chưa cài hết cúc áo, dưới chân chỉ mang một chiếc hài, trên lưng cõng một túi thuốc to, chạy đến đỗ mồ hôi hột. Xem ra, lão có khả năng là bị trực tiếp vực dậy từ trên giường rồi chạy tới đây.
Dương Thu Trì cùng mọi người vội vã tránh quá một bên, một nha hoàn mang một cái ghế đến đặt bên giường, lão lang trung ngồi xuống mà vẫn thở dốc, chờ cho bình tĩnh một chút mới cầm lấy tay Tần Chỉ Tuệ bắt đầu bắt mạch. Một lúc sau, lão a lên một tiếng, thay đổi sang thăm mạch ở tay bên kia, cúi đầu suy nghĩ.
Dương mẫu gấp gáp hỏi: "Lão tiên sinh, con dâu ta sao rồi?"
Lão lang trung trầm ngâm thêm một chút nữa, rồi nói: "Không có chuyện gì nữa, thiếu phu nhân bị trúng độc rồi." Lão quay nhìn xung quanh, hỏi, "Thiếu phu nhân vì sao mà trúng độc vậy?"
Dương Thu Trì chỉ hồ rượu trên bàn: "Uống rượu trong hồ đó." Lão lang trung gật gật đầu, bước đến bên bàn đó, rút từ trong lòng ra một cây ngân trâm, ngâm vào trong hồ rượu. Một lúc sau, khi lão rút ngân trâm ra, phát hiện cây ngân trâm vừa rồi có màu sắc sáng loáng là thế mà giờ đã biến thành màu thâm đen. Lão lang trung nói: "Là tì sương!"
Dùng ngân châm thử độc! Dương Thu Trì hơi tức cười, kỳ thật Tì sương là thứ độc không thể làm cho ngân châm biến thành màu đen được. Sở dĩ ngân châm biến thành màu đen, là do kỹ thuật thời cổ đại lạc hậu, nên trong tì sương luôn có một ít lưu huỳnh và hợp chất sulphua (kết hợp giữa lưu hùynh và các hợp chất khác). Từ đó lưu huỳnh còn sót lại tiếp xúc với bạc, dẫn đến phản ứng hóa học, khiến trên bề mặt của ngân châm có một tầng "lưu ngân" màu đen, nếu như là thứ tam dưỡng hóa nhị thân thuần chất (*) thì nhất định sẽ không xảy ra phản ứng hóa học với kim loại nhôm, do đó ngân châm sẽ không biết thành màu đen. Nhưng độc ở thời cổ đại chủ yếu là thứ tì sương có chứa nhiều lưu huỳnh, do đó dùng phương pháp kiểm nghiệm này cũng khá hữu hiệu.
Lang trung tiếp tục nói: "Thiếu phu nhân trúng độc tì sương, rất may là được xử lý kịp thời, không biết vị tiên sinh nào cấp cứu cho thiếu phu nhân trước lão phu, đã bài trừ tám chín phần độc trong cơ thể ra ngoài rồi."
Dương mẫu, Phùng Tiểu Tuyết cùng mọi người nghe lời đó đều thở phàp nhẹ nhõm, cùng quay đầu lại nhìn Dương Thu Trì, nha hoàn Nguyệt Thiền của Tần Chỉ Tuệ tự hào cất giọng giòn tan: "Là thiếu gia của chúng tôi trị đấy!"
Vị lang trung già này nhìn từ đầu tới chân Dương Thu Trì, rồi chấp tay nói: "Công tử niên kỹ còn nhỏ mà có bản lãnh thế này, lão phu bội phục!"
Dương Thu Trì nào còn thời gian bàn với lão những chuyện này, hoàn lễ xong liền nói: "Xin thỉnh lão tiên sinh biên toa thuốc cứu nương tử của tôi."
"Đúng đúng đúng!" Lão lang trung vỗ vỗ trán, "biên toa thuốc, biên toa thuốc."
Sau khi lão lang trung kê toa bốc thuốc xong, liền giao cho người hầu mau đi nấu. Chẳng mấy chốc sau, thứ thuốc Trung y này đã được sắc xong, Dương Thu Trì nâng Tần Chỉ Tuệ lên, tự thân bón cho nàng uống. Tần Chỉ Tuệ uống vào, chẳng mấy chốc sau nặng nhọc ngủ thiếp đi.
Lão lang trung lại bắt mạch cho Tần Chỉ Tuệ, cảm giác mạch của nàng đã bình ổn và có lực, không còn nguy hiểm gì nữa, liền dặn dò những điều cần chú ý, rồi lãnh tiền khám bệnh bốc thuốc cào từ ra về, các người hầu tiếp tục dọn dẹp phòng cưới.
Dương Thu Trì cùng Dương mẫu, Phùng Tiểu Tuyết nhất mực ở bên cạnh Tần Chỉ Tuệ, thấy nàng đã ngủ yên, Dương Thu Trì thầm thở dài. Lúc này, hắn mới có thời gian nhàn rỗi suy nghĩ những chuyện vừa phát sinh. Hồ rượu trên bàn đã để sẵn ở đó, Tần Chỉ Tuệ vừa uống vào đã trúng độc, như vậy là ai hạ độc?
Là Tần Chỉ Tuệ hạ độc chính bản thân mình? Nàng ta với mình vô oán vô cừu, vì sao lại hạ độc? Ít nhất hiện giờ vẫn chưa biết nàng ấy có thù gì với mình hay không, nếu như là có, thì loại cừu hận này nhất định phải lớn đến nỗi dồn nàng đến quyết tâm đồng quy ư tận với mình. Chẳng lẽ tiền thân của mình đã làm chuyện gì đó oan trái? Nàng vừa rồi có đề cập đến Nhược Lan, chẳng lẽ là vì Nhược Lan mà đến báo cừu? Cũng có khả năng! Nhưng Nhược Lan là ai, có phải là cô bé nha hoàn bị bản thân đời trước của mình hại đến buộc phải tự vẫn, lại còn lưu lại trên vai mình một vết cắn đau điếng này hay sao? Rất tiếc là không biết nha hoàn đó có phải là Nhược Lan hay không. Cái này cần phải chờ Tần Chỉ Tuệ tỉnh dậy rồi từ từ hỏi.
Ngoại trừ khả năng trên, còn khả năng nào khác không? Chẳng lẽ là Mã Độ? Bình xuân dược y cho mình có vấn đề? Không thể nào, hiện giờ Mã Độ còn đang cầu mình, y không có lý do ám toán. Hơn nữa, cho dù Mã Độ muốn ám toán mình, thì chả cần gì phải dùng thứ phương pháp vòn vo tam quốc thế này. Hơn nữa, nếu bỏ thuốc, thì Mã Độ nhất định phải tìm mọi cách cho mình uống vào chứ.
Cũng có thể xuân dược vốn đã có độc, Mã Độ lại không hề biết. Điều này cần phải xác định lại một chúng, rốt cuộc là hồ rượu có độc hay là xuân dược có độc.
Dương Thu Trì gọi người bắt hai con vịt lên, cho một con uống rượu trong bình, con còn lại thì uống xuân dược pha với 1 ly rượu trắng. Con vịt uống rượu trong bình chẳng mấy chốc sau đã giãy giụa co giật lăn ra đất chết. Còn con được uống xuân dược thì hưng phấn kêu cáp cáp loạn cả lên.
Xem ra, bản thân rượu trong bình đã có độc!
*Chú thích:
*
(*): Tam dương hóa nhị thân: Hay arsen trioxide (tức tì sương, thạch tín, arsin) có công thức hóa học là As2O3. Tì sương là một loại chất độc cực mạnh, ngày xưa xuất phát từ đá, được lọc ra thành một chất bột màu trắng, tan trong nước không màu không mùi. Tì sương có thể được khai thác và điều chế bằng cách nung quặng Arsenfero của Niken và bạc hoặc quặng Pyrit Arsenic. Nó đôi khi có thể chứa tạp (Arsenic Sulfite, Sunphur, Antimon Oxide...).
Arsen 3 Oxyde thương mại thông thường ở dạng bột trắng, tinh thể không mùi, có độc tính cao (hoa của Arsenic). Dạng Anhydrit trong suốt có dạng trong suốt, vô định hình. Anhydrit dạng sứ là dạng tinh Octahedral (8 cạnh đan vào nhau...). Công dụng của nó bao gồm để bảo quản da thuộc hoặc tiêu bản vườn thú, (đôi khi được trộn với xà phòng) làm thuốc diệt chuột, để sản xuất giấy bẫy (ruồi), sản xuất men sứ, tạo màu xanh vô cơ như màu xanh Sheele (Đồng Arsenite) hoặc màu xanh Schweinfurt (Đồng Axeton Arsenic với liều lượng nhỏ được sử dụng như thuốc chữa bệnh (điều trị bệnh ngoài da, hen xuyễn, sốt rét).
Ngày nay tì sương có nhiều dưới dạng tan trong nước tự nhiên ở một số vùng đồng bằng sông Hồng và sông Cửu Long ở Việt Nam, hay đặc biệt ở Bangladesh theo chương trình đào giếng của Unicef (do lớp địa chất ở nước này có nhiều thạch tín).
Ngộ độc thạch tín cấp của con người chủ yếu phụ thuộc vào nhịp độ đào thải khỏi cơ thể của các hợp chất. Arsin được coi là dạng độc nhất sau đó đến arsenit [arsenic (III)], arsenat [arsenic (V)] và hợp chất thạch tín hữu cơ. Liều tử vong đối với người khoảng từ 1,5mg/kg (diarsenic trioxid) đến 500mg/kg trọng lượng cơ thể (DMAA). Nhiễm độc thạch tín cấp xẩy ra do uống nước giếng bị đầu độc với liều 1,2 và 2,1mg thạch tín trong một lít nước đã được ghi nhận. Các triệu chứng sớm của nhiễm độc thạch tín cấp bao gồm đau bụng, nôn mửa, ỉa chảy, đau cơ, suy nhược, phù nề da. Nhiễm độc mạn tính thường gây ngứa ngáy, nổi nốt sần đen, ung thư...