Chương 83: Đánh tan sương mù
Dương Thu Trì biết Bạch Tố Mai liên tục tìm cái sống trong cái chết như thế, lại thêm đầu đại não bị thiếu dưỡng khí trong lúc giả tử, lại bị sợ hãi quá độ, nên tinh thần nhất định đã tan vỡ. Hiện giờ điều cần nhất là an ủi nàng ta, nên nắm lấy một tay nàng, nhẹ nhàng nói: "Bạch tiểu thư, ta là Dương Thu Trì, những tên xấu xa đó bị giết chết hết rồi. Cô đừng lo lắng nữa, hiện giờ không có gì đâu, không còn ai hại cô nữa đâu."
Bạch Tố Mai nhìn Dương Thu Trì, bầu mắt từ từ ứa đầy lệ, rồi liền đó rúc đầu vào người hắn, òa lên bật khóc, lại cất giọng ho liên tục.
Dương Thu Trì không ngờ nàng ta lại làm như vậy, nên có chút bẻn lẻn nhìn Bạch thiên tổng và Bạch phu nhân. Bạch phu nhân dùng tay áo hạt lệ, đưa mắt nhìn Bạch thiên tổng, hai người đều lộ thần tình vui vẻ.
Sở dĩ Bạch Tố Mai làm như vậy, là vì nàng ba lần chết đi sống lại, và đều được Dương Thu Trì cứu. Sinh mạng của nàng sau nhiều lần chịu sự uy hiếp, nhất là lần cuối cùng này khi thanh cương đao kia hạ xuống, đã khiến từ trong thâm sâu nơi nội tâm nàng coi Dương Thu Trì là chỗ dựa sinh mệnh cuối cùng.
Bạch Tố Mai ôm chặt cổ Dương Thu Trì, tận tình khóc. Sự kích động mà nàng chịu quá lớn, đối với cô gái đáng thương này, Dương Thu Trì cũng có chút thương hại, nên cũng nhẹ choàng tay ôm lưng nàng, nhẹ vuốt tóc nàng, nhẹ an ủi nàng...
Lúc này, từ phía xa xa truyền lại tiếng rống điên cuồng của thanh y nhân còn lại: "Các ngươi đừng qua đây, nếu không ta giết lão."
Dương Thu Trì quay đầu lại nhìn, thấy cương đao của Thanh y nhân đang kề vào cổ Ân lão gia tử, điên cuồng la hét, còn Ân lão gia tử thì run bắn người. Xem ra, hiện giờ chính là lúc thu thập cái lão biến thái họ Ân này rồi.
Hắn nhẹ nhàng trả Bạch Tố Mai lại cho Bạch phu nhân, đứng dậy đi đến trước mặt thanh y nhân. Những cẩm y vệ đang bao vậy tên bịt mặt vận áo xanh này liền nhanh nhẹn thủ hộ bên cạnh Dương Thu Trì.
Tống Vân Nhi lo sợ Dương Thu Trì gặp nguy hiểm, tuy tên bịt mặt cuối cùng này có võ công chẳng ra gì, nhưng nàng vẫn sợ y sử dụng ám chiêu gì đó thương hại hắn, nên lượm lấy một thanh cương đao, chạy lại thủ hộ bên cạnh, cảnh giác nhất cử nhất động của tên bịt mặt. Tống tri huyện cũng bước đến sau lưng cẩm y vệ đứng quan sát.
Có nhiều hộ vệ như thế này, Dương Thu Trì vô cùng an tâm.
Ân lão thái gia bị kề đao vào cổ họng, không dám động tí nào, trong tay còn cầm chặt cây quài trượng, miệng lấp bắp nói: "Tiểu huynh đệ, mau cứu ta a."
Tên bịt mặt ấy thít chặt đao, kêu lên: "Các ngươi tha cho ta đi, nếu không, ta giết lão đầu này!"
"Ngươi giết đi a," Dương Thu Trì mỉm cười, "Cái lão đầu này vốn đáng chết, ngươi không giết lão, sau này lão cũng bị chém đầu thị chúng."
Mọi người nghe thế đều giật mình kinh ngạc, không hiểu lời vừa rồi của Dương Thu Trì là có ý tứ gì.
Dương Thu Trì quay sang Bạch thiên tổng hỏi: "Thiên tổng đại nhân, ngài có muốn biết rốt cuộc là ai gian sát con gái ngài không?"
Bạch thiên tổng đang cùng Bạch phu nhân an ủi Bạch Tố Mai, nghe câu hỏi này liền đỡ Bạch Tố Mai đứng dậy, bước đến cạnh Dương Thu Trì. Bạch thiên tổng nhìn Ân lão gia tử, rồi liếc nhìn thi thể của Ân Đức trên đất, nghi hoặc hỏi: "Dương công tử, ngươi có thể không biết, vừa rồi Ân Đức đã thừa nhận hết, là hắn giết chết con gái Bạch Tiểu Muội của ta...."
"Tôi có nghe hết, những lời đối thoại vừa rồi của mọi người, chúng tôi đều nghe hết."
"Vậy... ý của Dương công tử là...."
"Ý tứ của tôi rất đơn giản," Dương Thu Trì nhìn chằm chằm Ân lão gia tử, "Ân Đức chỉ là đồng phạm, gian sát con gái ngài là một người khác!"
Bạch thiên tổng thoáng kinh hãi, vội vả hỏi: "Là ai?"
Vừa nghe thấy lời này, toàn thân Ân lão gia tử run bần bật, thanh y nhân vội thúc mạnh cương đao, kêu lên: "Không được động đậy, động đậy nữa là ta cắt cổ ngươi!"
Dương Thu Trì cười hỏi: "Ân lão gia tử, ông sao lại sợ hãi như vậy khi nghe lời Bạch thiên tổng đại nhân nói?"
Râu của Ân lão gia tử khẽ run run, lắp bắp cất tiếng: "Tiểu, tiểu huynh đệ đừng, đừng có giởn chơi, ta không, không biết ngươi đang nói, nói cái gì cả."
"Ông không biết? Được, vậy ta nhắc cho ông nhớ lại chút vậy." Dương Thu Trì thu lại nụ cười, "Nghe nói Ân lão gia tử có một thị hiếu rất kỳ quái, là thích làm cho tiểu cô nương mê mang đi, sau đó trói hai tay họ chéo lên đầu, cắn đầu nhũ hoa của họ. Có phải là lúc nhỏ lão không được bú tí mẹ thỏa chí hay không?"
Ân lão gia tử a lên một tiếng, sắc mặt đỏ bừng: "Ngươi sao lại... ngươi nói sằng!"
"Đừng có gấp, lão gia tử, bí mật này không phải chỉ mình ta biết, phu nhân của ông Ân lão thái thái cũng biết rõ mà." Rồi hắn quay sang nhìn Ân lão phu nhân, "Ta nói vậy có đúng không? Lão phu nhân."
Sắc mặt của Ân lão phu nhân lập tức tái nhợt, quay sang nhìn Ân lão thái gia, khóe miệng lật bật, nhưng không nói một lời.
Bạch thiên tổng dường như cảm giác được ý tứ trong câu hỏi của Dương Thu Trì rồi. Thi thể của con gái Bạch Tiểu Muội y có xem qua, và y cũng có chú ý đến vết cắn trên đầu vú của con gái, từ tình hình vừa rồi mà xét, thì chẳng lẽ lão già họ Ân này...., y không dám nghĩ tiếp nữa, và cảm thấy sự chán ghét và phẫn nộ bắt đầu dâng lên trong lòng.
Dương Thu Trì tiếp tục nói: "Ân lão phu nhân, tuy bà không nói, nhưng trong lòng bà và tôi đều biết rất rõ, thị hiếu của Ân lão gia tử thế nào ắt bà cũng biết, bỡi vì mấy ngày trước lão đã thi triển cái thị hiếu này, đã từng bị bà bắt ngay tại trận!"
Mặt Ân lão phu nhân càng tái hơn: "Ngươi làm sao..." Chỉ nói có nửa câu, bà đã kịp dừng lại.
"Tôi làm sao biết, đúng không?" Dương Thu Trì quay sang Bạch thiên tổng: "Tôi biết cái bí mật này, chủ yếu toàn là công lao của Bạch phu nhân."
Bạch phu nhân đỏ mặt, không hiểu đưa mắt nhìn Dương Thu Trì.
Dương Thu Trì tiếp tục nói: "Lúc tôi nạp thiếp, Bạch phu nhân có tặng cho ba con nha hoàn, trong đó có một đứa tên là Nguyệt Thiền," quay sang Ân lão thái gia, hắn hỏi, "Cái danh tự này lão thái gia ông chắc không còn lạ gì? Nguyệt Thiền cô nương trước đó là nha hoàn của Bạch phu nhân, cái mệnh của cô ta cũng khổ như Bạch Tiểu Muội vậy, bỡi vì nhũ phòng của Nguyệt Thiền cô nương cũng bị người ta cắn y như vậy vào hai ngày trước. Ở đầu vú trái còn lưu lại một vết răng rất sâu, so với vết cắn trên nhũ phòng của Bạch Tiểu Muội cô nương không khác biệt chút nào!"
Ân lão gia tử nghe lời này, toàn thân run cầm cập: "Ta .... ta...." Tiếp đó không còn nói gì được nữa.
Ân lão phu nhân thở dài một hơi: "Nghiệt chướng...! Đúng là nghiệt chương!"
Ân lão gia tử la hét chống chế: "Ta... ta già như thế này rồi, làm sao có thể gian sát được Bạch cô nương?!"
Đúng vậy, Bạch thiên tổng cũng nghi hoặc nhìn Dương Thu Trì.
"Ông đương nhiên có biện pháp, bỡi vì trong quài trượng của ông có một cái ống dùng để thổi, có thể thổi ra mê hương. Nếu như ta đoán không lầm, thì cái ống thổi này vẫn còn nằm trong quài trượng của ông! Nhưng mà, ông dại gái đến quáng đầu, Bạch cô nương vừa mới bị trúng độc, thì ông đã vội vã cởi áo đè lên làm điều phi lễ rồi, nên bị Bạch cô nương cào một cái mạnh trên người ông, vết cào ấy nhất định còn ở trên người ông!" Quay đầu sang Ân lão phu nhân, hắn hỏi, "Lão phu nhân, bà nhất định là có thấy vết cào trên người của lão, đúng không?"
Vết cào này hoàn toàn là sự suy đoán chủ quan của Dương Thu Trì, bỡi vì trong móng tay của Bạch Tiểu Muội có lớp kết cấu da còn sót lại có lẫn máu, chứng tỏ cú cào cấu này tạo thành vết rất sâu. Nhóm máu trong lớp da này không tương đồng với nhóm máu của Hồ Tam và Ân Đức, như vậy vết cào không thể được thực hiện trên người của chúng. Do đó, khả năng là trong lúc bị Ân lão đầu này cưỡng gian, Bạch Tiểu Muội đã dành chút sức lực cuối cùng trước khi ngấm thuốc mê tạo thành một vết thương trên người lão.
Quả nhiên, Ân lão phu nhân tái mặt liếc nhìn phía eo lưng của Ân lão đầu, lẫm bẫm nói: "Ông ấy nói là do bản thân không cẩn thận tự cào."
Lúc này, áng mây mờ trong tâm của Bạch thiên tổng đã hoàn toàn tan đi, đáp án dường như đã có lời giải, y nhìn trừng trừng Ân lão thái gia, lạnh lùng hỏi: "Con gái của ta, chẳng lẽ là..."
Dương Thu Trì biết Bạch Tố Mai liên tục tìm cái sống trong cái chết như thế, lại thêm đầu đại não bị thiếu dưỡng khí trong lúc giả tử, lại bị sợ hãi quá độ, nên tinh thần nhất định đã tan vỡ. Hiện giờ điều cần nhất là an ủi nàng ta, nên nắm lấy một tay nàng, nhẹ nhàng nói: "Bạch tiểu thư, ta là Dương Thu Trì, những tên xấu xa đó bị giết chết hết rồi. Cô đừng lo lắng nữa, hiện giờ không có gì đâu, không còn ai hại cô nữa đâu."
Bạch Tố Mai nhìn Dương Thu Trì, bầu mắt từ từ ứa đầy lệ, rồi liền đó rúc đầu vào người hắn, òa lên bật khóc, lại cất giọng ho liên tục.
Dương Thu Trì không ngờ nàng ta lại làm như vậy, nên có chút bẻn lẻn nhìn Bạch thiên tổng và Bạch phu nhân. Bạch phu nhân dùng tay áo hạt lệ, đưa mắt nhìn Bạch thiên tổng, hai người đều lộ thần tình vui vẻ.
Sở dĩ Bạch Tố Mai làm như vậy, là vì nàng ba lần chết đi sống lại, và đều được Dương Thu Trì cứu. Sinh mạng của nàng sau nhiều lần chịu sự uy hiếp, nhất là lần cuối cùng này khi thanh cương đao kia hạ xuống, đã khiến từ trong thâm sâu nơi nội tâm nàng coi Dương Thu Trì là chỗ dựa sinh mệnh cuối cùng.
Bạch Tố Mai ôm chặt cổ Dương Thu Trì, tận tình khóc. Sự kích động mà nàng chịu quá lớn, đối với cô gái đáng thương này, Dương Thu Trì cũng có chút thương hại, nên cũng nhẹ choàng tay ôm lưng nàng, nhẹ vuốt tóc nàng, nhẹ an ủi nàng...
Lúc này, từ phía xa xa truyền lại tiếng rống điên cuồng của thanh y nhân còn lại: "Các ngươi đừng qua đây, nếu không ta giết lão."
Dương Thu Trì quay đầu lại nhìn, thấy cương đao của Thanh y nhân đang kề vào cổ Ân lão gia tử, điên cuồng la hét, còn Ân lão gia tử thì run bắn người. Xem ra, hiện giờ chính là lúc thu thập cái lão biến thái họ Ân này rồi.
Hắn nhẹ nhàng trả Bạch Tố Mai lại cho Bạch phu nhân, đứng dậy đi đến trước mặt thanh y nhân. Những cẩm y vệ đang bao vậy tên bịt mặt vận áo xanh này liền nhanh nhẹn thủ hộ bên cạnh Dương Thu Trì.
Tống Vân Nhi lo sợ Dương Thu Trì gặp nguy hiểm, tuy tên bịt mặt cuối cùng này có võ công chẳng ra gì, nhưng nàng vẫn sợ y sử dụng ám chiêu gì đó thương hại hắn, nên lượm lấy một thanh cương đao, chạy lại thủ hộ bên cạnh, cảnh giác nhất cử nhất động của tên bịt mặt. Tống tri huyện cũng bước đến sau lưng cẩm y vệ đứng quan sát.
Có nhiều hộ vệ như thế này, Dương Thu Trì vô cùng an tâm.
Ân lão thái gia bị kề đao vào cổ họng, không dám động tí nào, trong tay còn cầm chặt cây quài trượng, miệng lấp bắp nói: "Tiểu huynh đệ, mau cứu ta a."
Tên bịt mặt ấy thít chặt đao, kêu lên: "Các ngươi tha cho ta đi, nếu không, ta giết lão đầu này!"
"Ngươi giết đi a," Dương Thu Trì mỉm cười, "Cái lão đầu này vốn đáng chết, ngươi không giết lão, sau này lão cũng bị chém đầu thị chúng."
Mọi người nghe thế đều giật mình kinh ngạc, không hiểu lời vừa rồi của Dương Thu Trì là có ý tứ gì.
Dương Thu Trì quay sang Bạch thiên tổng hỏi: "Thiên tổng đại nhân, ngài có muốn biết rốt cuộc là ai gian sát con gái ngài không?"
Bạch thiên tổng đang cùng Bạch phu nhân an ủi Bạch Tố Mai, nghe câu hỏi này liền đỡ Bạch Tố Mai đứng dậy, bước đến cạnh Dương Thu Trì. Bạch thiên tổng nhìn Ân lão gia tử, rồi liếc nhìn thi thể của Ân Đức trên đất, nghi hoặc hỏi: "Dương công tử, ngươi có thể không biết, vừa rồi Ân Đức đã thừa nhận hết, là hắn giết chết con gái Bạch Tiểu Muội của ta...."
"Tôi có nghe hết, những lời đối thoại vừa rồi của mọi người, chúng tôi đều nghe hết."
"Vậy... ý của Dương công tử là...."
"Ý tứ của tôi rất đơn giản," Dương Thu Trì nhìn chằm chằm Ân lão gia tử, "Ân Đức chỉ là đồng phạm, gian sát con gái ngài là một người khác!"
Bạch thiên tổng thoáng kinh hãi, vội vả hỏi: "Là ai?"
Vừa nghe thấy lời này, toàn thân Ân lão gia tử run bần bật, thanh y nhân vội thúc mạnh cương đao, kêu lên: "Không được động đậy, động đậy nữa là ta cắt cổ ngươi!"
Dương Thu Trì cười hỏi: "Ân lão gia tử, ông sao lại sợ hãi như vậy khi nghe lời Bạch thiên tổng đại nhân nói?"
Râu của Ân lão gia tử khẽ run run, lắp bắp cất tiếng: "Tiểu, tiểu huynh đệ đừng, đừng có giởn chơi, ta không, không biết ngươi đang nói, nói cái gì cả."
"Ông không biết? Được, vậy ta nhắc cho ông nhớ lại chút vậy." Dương Thu Trì thu lại nụ cười, "Nghe nói Ân lão gia tử có một thị hiếu rất kỳ quái, là thích làm cho tiểu cô nương mê mang đi, sau đó trói hai tay họ chéo lên đầu, cắn đầu nhũ hoa của họ. Có phải là lúc nhỏ lão không được bú tí mẹ thỏa chí hay không?"
Ân lão gia tử a lên một tiếng, sắc mặt đỏ bừng: "Ngươi sao lại... ngươi nói sằng!"
"Đừng có gấp, lão gia tử, bí mật này không phải chỉ mình ta biết, phu nhân của ông Ân lão thái thái cũng biết rõ mà." Rồi hắn quay sang nhìn Ân lão phu nhân, "Ta nói vậy có đúng không? Lão phu nhân."
Sắc mặt của Ân lão phu nhân lập tức tái nhợt, quay sang nhìn Ân lão thái gia, khóe miệng lật bật, nhưng không nói một lời.
Bạch thiên tổng dường như cảm giác được ý tứ trong câu hỏi của Dương Thu Trì rồi. Thi thể của con gái Bạch Tiểu Muội y có xem qua, và y cũng có chú ý đến vết cắn trên đầu vú của con gái, từ tình hình vừa rồi mà xét, thì chẳng lẽ lão già họ Ân này...., y không dám nghĩ tiếp nữa, và cảm thấy sự chán ghét và phẫn nộ bắt đầu dâng lên trong lòng.
Dương Thu Trì tiếp tục nói: "Ân lão phu nhân, tuy bà không nói, nhưng trong lòng bà và tôi đều biết rất rõ, thị hiếu của Ân lão gia tử thế nào ắt bà cũng biết, bỡi vì mấy ngày trước lão đã thi triển cái thị hiếu này, đã từng bị bà bắt ngay tại trận!"
Mặt Ân lão phu nhân càng tái hơn: "Ngươi làm sao..." Chỉ nói có nửa câu, bà đã kịp dừng lại.
"Tôi làm sao biết, đúng không?" Dương Thu Trì quay sang Bạch thiên tổng: "Tôi biết cái bí mật này, chủ yếu toàn là công lao của Bạch phu nhân."
Bạch phu nhân đỏ mặt, không hiểu đưa mắt nhìn Dương Thu Trì.
Dương Thu Trì tiếp tục nói: "Lúc tôi nạp thiếp, Bạch phu nhân có tặng cho ba con nha hoàn, trong đó có một đứa tên là Nguyệt Thiền," quay sang Ân lão thái gia, hắn hỏi, "Cái danh tự này lão thái gia ông chắc không còn lạ gì? Nguyệt Thiền cô nương trước đó là nha hoàn của Bạch phu nhân, cái mệnh của cô ta cũng khổ như Bạch Tiểu Muội vậy, bỡi vì nhũ phòng của Nguyệt Thiền cô nương cũng bị người ta cắn y như vậy vào hai ngày trước. Ở đầu vú trái còn lưu lại một vết răng rất sâu, so với vết cắn trên nhũ phòng của Bạch Tiểu Muội cô nương không khác biệt chút nào!"
Ân lão gia tử nghe lời này, toàn thân run cầm cập: "Ta .... ta...." Tiếp đó không còn nói gì được nữa.
Ân lão phu nhân thở dài một hơi: "Nghiệt chướng...! Đúng là nghiệt chương!"
Ân lão gia tử la hét chống chế: "Ta... ta già như thế này rồi, làm sao có thể gian sát được Bạch cô nương?!"
Đúng vậy, Bạch thiên tổng cũng nghi hoặc nhìn Dương Thu Trì.
"Ông đương nhiên có biện pháp, bỡi vì trong quài trượng của ông có một cái ống dùng để thổi, có thể thổi ra mê hương. Nếu như ta đoán không lầm, thì cái ống thổi này vẫn còn nằm trong quài trượng của ông! Nhưng mà, ông dại gái đến quáng đầu, Bạch cô nương vừa mới bị trúng độc, thì ông đã vội vã cởi áo đè lên làm điều phi lễ rồi, nên bị Bạch cô nương cào một cái mạnh trên người ông, vết cào ấy nhất định còn ở trên người ông!" Quay đầu sang Ân lão phu nhân, hắn hỏi, "Lão phu nhân, bà nhất định là có thấy vết cào trên người của lão, đúng không?"
Vết cào này hoàn toàn là sự suy đoán chủ quan của Dương Thu Trì, bỡi vì trong móng tay của Bạch Tiểu Muội có lớp kết cấu da còn sót lại có lẫn máu, chứng tỏ cú cào cấu này tạo thành vết rất sâu. Nhóm máu trong lớp da này không tương đồng với nhóm máu của Hồ Tam và Ân Đức, như vậy vết cào không thể được thực hiện trên người của chúng. Do đó, khả năng là trong lúc bị Ân lão đầu này cưỡng gian, Bạch Tiểu Muội đã dành chút sức lực cuối cùng trước khi ngấm thuốc mê tạo thành một vết thương trên người lão.
Quả nhiên, Ân lão phu nhân tái mặt liếc nhìn phía eo lưng của Ân lão đầu, lẫm bẫm nói: "Ông ấy nói là do bản thân không cẩn thận tự cào."
Lúc này, áng mây mờ trong tâm của Bạch thiên tổng đã hoàn toàn tan đi, đáp án dường như đã có lời giải, y nhìn trừng trừng Ân lão thái gia, lạnh lùng hỏi: "Con gái của ta, chẳng lẽ là..."