Chương 92: Đầu to như cái đấu!
Tống tri huyện thấy Bạch thiên tổng phẫn nộ như thế, cà lăm cà lặp nói: "Thiên tổng đại nhân bớt, bớt giận, từ từ rồi thương, thương lượng sau."
Bạch phu nhân cũng khuyên ngăn: "Đúng a, lão gia, ông đừng có gấp quá, Dương công tử cũng có nổi khổ a."
"Khổ cái gì mà khổ? Bạch mỗ ta chịu đem con gái gã cho tên ngỗ tác tiểu học đồ hắn thì đáng ra hắn phải nhanh chân đốt nhang vái tạ tổ tông mười tám đời rồi! Tiểu tử này quá ngông cuồng, tự cho là cứu được mạng chúng ta thì muốn làm gì là làm hay sao? Kẻ cứu mạng của Bạch mỗ có nhiều lắm rồi, nhớ lại năm xưa trên chiến trường cùng đưa đầu ra mà chịu, nhưng huynh đệ xuất sanh nhập tử của ta có nhiều rồi, và không ai là không nể mặt ta. Hừ...! Dám cực tuyệt Bạch mỗ trước mặt bà mối à, ta sau này làm sao ra đường nữa đây? Chuyện này mà đồn ra ngoài, Mai nhi làm sao làm người được nữa/ Hử...?!"
Bạch phu nhân thấy Bạch thiên tổng bốc khí giận trùng trùng như vậy, không dám khuyên gì nữa.
Bạch thiên tổng trông ra ngoài cửa rống lên: "Đã bắt tiểu tử đó về chưa?"
Ngoài cửa có thân binh cung thân đáp: "Hồi bẩm đại nhân: vẫn chưa thấy."
"Phế vật! Kêu hai tên nữa đi...." Chính vào lúc đó, người của nội nha chạy vào thưa: "Lão gia, thiên tổng đại nhân, Dương quản giam đã đến rồi."
"Giải hắn vào đây!" Bạch thiên tổng rống lên.
Dương Thu Trì khuỳnh tay ưỡn ngực từ từ bước vào phòng khách của nội nha, bên cạnh là con Tiểu Hắc cẩu, phía sau có hai thân binh đi cà nhắc bám theo. Điều này khiến họ không phải đi áp giải Dương Thu Trì, mà là đi theo Dương Thu Trì làm thị vệ tùy thân.
Dương Thu Trì bước vào phòng khách, cúi người thi lễ: "Tham kiến Thiên tổng đại nhân, tham kiến bá phụ, tham kiến Bạch phu nhân."
Tống tri huyện gật gật đầu, Bạch phu nhân miễn cưỡng cười cười nói: "Thỉnh Dương công tử ngồi."
Bạch thiên tống quát: "ngồi cái gì mà ngồi!" Rồi xoay người phất phất tay về phía bọn vệ binh. Các vệ binh cúi người lui ra, đóng kín cửa phòng lại.
Bạch thiên tổng bước lên trước mấy bước, hai mắt phóng hỏa nhìn thẳng Dương Thu Trì: "Ngươi nói coi, ngươi vì cái gì mà không muốn cưới con gái ta? Hả? Nếu như không phải ngươi nhiều lần cứu con gái ta, lại cứu toàn gia nhà ta, lại có ... có tiếp xúc da thịt với con gái ta, thì đường đường là con gái của một thiên tổng lại có thể gả cho ngươi sao? Đã vậy còn không biết cảm kích, ngược lại còn cự tuyệt trước mặt mọi người." Bạch thiên tổng giận đến xanh mặt, quát lên: "Ngươi có phải cho rằng ngươi cứu toàn gia nhà ta, thì ta tất phải cảm kích ngươi? Ngươi từ đó mà muốn làm gì thì làm, muốn đem đầu ta làm ghế ngồi không? Hử?"
Dương Thu Trì khom người đáp: "Tại hạ không dám!"
"Không dám? Ngươi dám quá đi chớ! Ngươi cự tuyệt đề nghị kết thân của ta trước mặt môi bà, ngươi, ngươi nói coi thể diện của Bạch mỗ còn ở đâu? Bộ con gái ta không ai muốn cưới hả? Ngươi nghĩ Bạch mỗ ta mặt dày hạ mình như vậy sao?"
"Không dám!" Dương Thu Trì cúi mình xá một lễ.
"Được được được! Ngươi là đại ân nhân nhà ta, ngươi cứu con gái bảo bối của ta, cho nên trước mặt mọi ngươi tát cho Bạch mỗ một cái tát nên thân, lại còn nghĩ ta cười trừ khen ngợi ngươi đúng nữa, phải hay không? Nếu như là như thế, được! Ba cái mạng nhà họ Bạch nhà ta trả lại cho ngươi là được chứ gì! Ta tuyệt không muốn chịu sự vũ nhục này của ngươi!"
Bạch thiên tổng đưa mắt thấy trên vách tường có treo một thanh bảo kiếm trấn trạch, liền rảo bước lấy lấy kiếm, dọa cho Bạch phu nhân sợ hãi nháo nhào chạy lại ôm ghì lấy đùi y, bị Bạch thiên tổng đẩy bật ra.
Lúc này thân thủ của Tống tri huyện cũng khá mẫn tiệp, lại ở khá gần, nên chạy lại vài bước chộp lấy kiếm trên tường chạy đi, trong miệng không ngớt kêu la bài hải: "Thiên tổng bớt giận!..."
Chân của Bạch thiên tổng bị Bạch phu nhân ôm chặt không buông, nên cúi đầu hét: "Bà bỏ ra, chúng ta trả mạng lại cho hắn là xong! Không chịu cái nhục như con rùa đen này!"
Bạch phu nhân khóc lóc: "Lão gia...! Xin ông mà...! Lão gia...! Tôi sai rồi, tôi không nên đề ra chủ ý này, chúng ta không gả nữa....! Cứ để Mai nhi ở góa thờ chúng ta cả đời này thôi.... Lão gia!..."
Bạch thiên tổng sậm sì cả mặt, cúi người gở tay Bạch phu nhân ra. Bạch phu nhân nào dễ chịu buông, nên hai người dằn co dính chùm lại một chỗ.
Sắp xảy ra án mạng rồi, Dương Thu Trì không biết làm như thế nào cho phải, đột nhiên phát giác phía sau cái màn ở đại đường khẽ động, dường như có người nào đó ở phía sau, nhưng lúc này tính mệnh quan trọng hơn, không thể nào tử tế tra xét. Vị Bạch thiên tổng này dám làm thật lắm, sự tình quá nghiêm trọng rồi! Nghĩ vậy, hắn vội bước lên vài bước, cúi người nói: "Thiên tổng đại nhân, tại hạ nguyện cưới lệnh ái!"
Câu này quả thật là có tác dụng. Bạch thiên tổng dừng tay lại ngay, hỏi: "Ngươi nói cái gì?"
Dương Thu Trì cúi người đáp: "Thiên tổng đại nhân, tôi hữu hạnh hôn phải lệnh ái, đáng lý là phải chịu trách nhiệm. Hơn nữa, lệnh ái dung mạo đoan trang, bên ngoài thông minh bên trong duyên dáng, có thể cưới được lệnh ái đích xác lại vinh hạnh lớn. Tại hạ nguyện ý cùng Bạch cô nương thành thân."
Vừa nói tới đấy, khóe mắt Dương Thu Trì liền phát hiện ở phía sau bức màng ở hậu đường khẽ run động một lúc.
Bạch thiên tổng nghe thế sắc mặt liền hòa hoãn lại một chút, vừa định lên tiếng thì Dương Thu Trì đã nói tiếp: "Nhưng mà, lệnh ái gần đây có tang, lại đang chịu tang, nếu như định hôn phối chỉ sợ không đúng với lễ pháp a? Do đó, tại hạ mớ lớn gan từ chối một phen hảo ý của Thiên tổng đại nhân. Thật tế là không còn cách nào khác." Nói những lời này, Dương Thu Trì thầm cảm thấy đắc ý, một chiêu hoãn binh này xem ra lão không có cách gì tiếp chiêu rồi.
Bạch thiên tổng nghe Dương Thu Trì nói như vậy, sắc mặt tuy nhiên còn xanh đen, nhưng đã dễ coi hơn nhiều. Lão đưa tay đỡ Bạch phu nhân lên.
Bạch phu nhân đứng dậy, ngơ ngác nhìn Dương Thu Trì: "Dương huynh đệ, ngươi cự tuyệt chuyện đề thân của chúng ta, nguyên nhân là như vậy hay sao?"
Dương Thu Trì gật gật đầu.
Bạch phu nhân nhãn lệ lưng tròng, cười cười nói: "Ngươi không cần phải lo xa như vậy, chuyện hôn nhân này chúng ta đã bàn với Tri huyện đại nhân, và cũng là bá phụ của ngươi rồi, hay là thỉnh bá phụ của cháu nói với cháu đi a."
Dương Thu Trì thầm sửng sốt, chẳng lẽ chiêu vừa rồi còn có cách phá giải hay sao?
Tống tri huyện thấy tình huống đã hòa hoãn, liên đem bảo kiếm treo về chỗ cũ. Bạch phu nhân vẫn lo xa, bèn giật lấy bảo kiếm từ trong tay Tống tri huyện, chay ra cửa giao cho vệ binh ở ngoài, dặn dò mấy câu rồi mới trở về nguyên vị.
Tống tri huyện thấy Bạch thiên tổng phẫn nộ như thế, cà lăm cà lặp nói: "Thiên tổng đại nhân bớt, bớt giận, từ từ rồi thương, thương lượng sau."
Bạch phu nhân cũng khuyên ngăn: "Đúng a, lão gia, ông đừng có gấp quá, Dương công tử cũng có nổi khổ a."
"Khổ cái gì mà khổ? Bạch mỗ ta chịu đem con gái gã cho tên ngỗ tác tiểu học đồ hắn thì đáng ra hắn phải nhanh chân đốt nhang vái tạ tổ tông mười tám đời rồi! Tiểu tử này quá ngông cuồng, tự cho là cứu được mạng chúng ta thì muốn làm gì là làm hay sao? Kẻ cứu mạng của Bạch mỗ có nhiều lắm rồi, nhớ lại năm xưa trên chiến trường cùng đưa đầu ra mà chịu, nhưng huynh đệ xuất sanh nhập tử của ta có nhiều rồi, và không ai là không nể mặt ta. Hừ...! Dám cực tuyệt Bạch mỗ trước mặt bà mối à, ta sau này làm sao ra đường nữa đây? Chuyện này mà đồn ra ngoài, Mai nhi làm sao làm người được nữa/ Hử...?!"
Bạch phu nhân thấy Bạch thiên tổng bốc khí giận trùng trùng như vậy, không dám khuyên gì nữa.
Bạch thiên tổng trông ra ngoài cửa rống lên: "Đã bắt tiểu tử đó về chưa?"
Ngoài cửa có thân binh cung thân đáp: "Hồi bẩm đại nhân: vẫn chưa thấy."
"Phế vật! Kêu hai tên nữa đi...." Chính vào lúc đó, người của nội nha chạy vào thưa: "Lão gia, thiên tổng đại nhân, Dương quản giam đã đến rồi."
"Giải hắn vào đây!" Bạch thiên tổng rống lên.
Dương Thu Trì khuỳnh tay ưỡn ngực từ từ bước vào phòng khách của nội nha, bên cạnh là con Tiểu Hắc cẩu, phía sau có hai thân binh đi cà nhắc bám theo. Điều này khiến họ không phải đi áp giải Dương Thu Trì, mà là đi theo Dương Thu Trì làm thị vệ tùy thân.
Dương Thu Trì bước vào phòng khách, cúi người thi lễ: "Tham kiến Thiên tổng đại nhân, tham kiến bá phụ, tham kiến Bạch phu nhân."
Tống tri huyện gật gật đầu, Bạch phu nhân miễn cưỡng cười cười nói: "Thỉnh Dương công tử ngồi."
Bạch thiên tống quát: "ngồi cái gì mà ngồi!" Rồi xoay người phất phất tay về phía bọn vệ binh. Các vệ binh cúi người lui ra, đóng kín cửa phòng lại.
Bạch thiên tổng bước lên trước mấy bước, hai mắt phóng hỏa nhìn thẳng Dương Thu Trì: "Ngươi nói coi, ngươi vì cái gì mà không muốn cưới con gái ta? Hả? Nếu như không phải ngươi nhiều lần cứu con gái ta, lại cứu toàn gia nhà ta, lại có ... có tiếp xúc da thịt với con gái ta, thì đường đường là con gái của một thiên tổng lại có thể gả cho ngươi sao? Đã vậy còn không biết cảm kích, ngược lại còn cự tuyệt trước mặt mọi người." Bạch thiên tổng giận đến xanh mặt, quát lên: "Ngươi có phải cho rằng ngươi cứu toàn gia nhà ta, thì ta tất phải cảm kích ngươi? Ngươi từ đó mà muốn làm gì thì làm, muốn đem đầu ta làm ghế ngồi không? Hử?"
Dương Thu Trì khom người đáp: "Tại hạ không dám!"
"Không dám? Ngươi dám quá đi chớ! Ngươi cự tuyệt đề nghị kết thân của ta trước mặt môi bà, ngươi, ngươi nói coi thể diện của Bạch mỗ còn ở đâu? Bộ con gái ta không ai muốn cưới hả? Ngươi nghĩ Bạch mỗ ta mặt dày hạ mình như vậy sao?"
"Không dám!" Dương Thu Trì cúi mình xá một lễ.
"Được được được! Ngươi là đại ân nhân nhà ta, ngươi cứu con gái bảo bối của ta, cho nên trước mặt mọi ngươi tát cho Bạch mỗ một cái tát nên thân, lại còn nghĩ ta cười trừ khen ngợi ngươi đúng nữa, phải hay không? Nếu như là như thế, được! Ba cái mạng nhà họ Bạch nhà ta trả lại cho ngươi là được chứ gì! Ta tuyệt không muốn chịu sự vũ nhục này của ngươi!"
Bạch thiên tổng đưa mắt thấy trên vách tường có treo một thanh bảo kiếm trấn trạch, liền rảo bước lấy lấy kiếm, dọa cho Bạch phu nhân sợ hãi nháo nhào chạy lại ôm ghì lấy đùi y, bị Bạch thiên tổng đẩy bật ra.
Lúc này thân thủ của Tống tri huyện cũng khá mẫn tiệp, lại ở khá gần, nên chạy lại vài bước chộp lấy kiếm trên tường chạy đi, trong miệng không ngớt kêu la bài hải: "Thiên tổng bớt giận!..."
Chân của Bạch thiên tổng bị Bạch phu nhân ôm chặt không buông, nên cúi đầu hét: "Bà bỏ ra, chúng ta trả mạng lại cho hắn là xong! Không chịu cái nhục như con rùa đen này!"
Bạch phu nhân khóc lóc: "Lão gia...! Xin ông mà...! Lão gia...! Tôi sai rồi, tôi không nên đề ra chủ ý này, chúng ta không gả nữa....! Cứ để Mai nhi ở góa thờ chúng ta cả đời này thôi.... Lão gia!..."
Bạch thiên tổng sậm sì cả mặt, cúi người gở tay Bạch phu nhân ra. Bạch phu nhân nào dễ chịu buông, nên hai người dằn co dính chùm lại một chỗ.
Sắp xảy ra án mạng rồi, Dương Thu Trì không biết làm như thế nào cho phải, đột nhiên phát giác phía sau cái màn ở đại đường khẽ động, dường như có người nào đó ở phía sau, nhưng lúc này tính mệnh quan trọng hơn, không thể nào tử tế tra xét. Vị Bạch thiên tổng này dám làm thật lắm, sự tình quá nghiêm trọng rồi! Nghĩ vậy, hắn vội bước lên vài bước, cúi người nói: "Thiên tổng đại nhân, tại hạ nguyện cưới lệnh ái!"
Câu này quả thật là có tác dụng. Bạch thiên tổng dừng tay lại ngay, hỏi: "Ngươi nói cái gì?"
Dương Thu Trì cúi người đáp: "Thiên tổng đại nhân, tôi hữu hạnh hôn phải lệnh ái, đáng lý là phải chịu trách nhiệm. Hơn nữa, lệnh ái dung mạo đoan trang, bên ngoài thông minh bên trong duyên dáng, có thể cưới được lệnh ái đích xác lại vinh hạnh lớn. Tại hạ nguyện ý cùng Bạch cô nương thành thân."
Vừa nói tới đấy, khóe mắt Dương Thu Trì liền phát hiện ở phía sau bức màng ở hậu đường khẽ run động một lúc.
Bạch thiên tổng nghe thế sắc mặt liền hòa hoãn lại một chút, vừa định lên tiếng thì Dương Thu Trì đã nói tiếp: "Nhưng mà, lệnh ái gần đây có tang, lại đang chịu tang, nếu như định hôn phối chỉ sợ không đúng với lễ pháp a? Do đó, tại hạ mớ lớn gan từ chối một phen hảo ý của Thiên tổng đại nhân. Thật tế là không còn cách nào khác." Nói những lời này, Dương Thu Trì thầm cảm thấy đắc ý, một chiêu hoãn binh này xem ra lão không có cách gì tiếp chiêu rồi.
Bạch thiên tổng nghe Dương Thu Trì nói như vậy, sắc mặt tuy nhiên còn xanh đen, nhưng đã dễ coi hơn nhiều. Lão đưa tay đỡ Bạch phu nhân lên.
Bạch phu nhân đứng dậy, ngơ ngác nhìn Dương Thu Trì: "Dương huynh đệ, ngươi cự tuyệt chuyện đề thân của chúng ta, nguyên nhân là như vậy hay sao?"
Dương Thu Trì gật gật đầu.
Bạch phu nhân nhãn lệ lưng tròng, cười cười nói: "Ngươi không cần phải lo xa như vậy, chuyện hôn nhân này chúng ta đã bàn với Tri huyện đại nhân, và cũng là bá phụ của ngươi rồi, hay là thỉnh bá phụ của cháu nói với cháu đi a."
Dương Thu Trì thầm sửng sốt, chẳng lẽ chiêu vừa rồi còn có cách phá giải hay sao?
Tống tri huyện thấy tình huống đã hòa hoãn, liên đem bảo kiếm treo về chỗ cũ. Bạch phu nhân vẫn lo xa, bèn giật lấy bảo kiếm từ trong tay Tống tri huyện, chay ra cửa giao cho vệ binh ở ngoài, dặn dò mấy câu rồi mới trở về nguyên vị.