Khuya một đêm tối trời, không có đèn bên ngoài chẳng thể nhìn thấy gì. Thành Vũ Xương huyên náo từ từ cũng im lìm hẳn.
Trên thành lâu đèn lồng đỏ lớn treo rất cao, Minh quân thủ thành ngáp vắn ngáp dài dựa vào thành ngủ gục. Nhiều ngày bị Trương tặc quân quấy nhiễu khiến bọn họ mệt mỏi rã rời, khó khăn lắm mới dừng lại một chút, nên tất cả đều mượn cơ hội này tranh thủ nghỉ ngơi.
Trong đêm tối, một đội Minh quân ở cổ đeo băng trắng lên thành lâu. Một vị bá hộ phụ trách thủ thành phát hiện đám mới đến là tân binh của Sở phủ. Bọn chúng bình thường cảnh giới ở Sở phủ, sao bây giờ lại lên thành lâu này? Y hơi kỳ quái hỏi: "Ê! Các ngươi đến đây làm cái gì? Sao ở cổ đeo băng trắng vậy?"
Đầu lĩnh của Sở phủ tân binh ngoắc tay gọi y lại, chờ y đến gần, liền kề tai nói nhỏ vài câu.
Vị bá hộ đó không nghe rõ, nhíu mày: "Ngươi nói cái gì? Nói lớn lên chút!" Vị bá hộ này kề tai tới định nghe cho rõ hơn, không ngờ cảm thấy ở ngực đau nhói, cúi đầu nhìn thì thấy chỗ tim có một mũi dao mổ trâu bén ngón, cắm lút đến tận cán.
Vị tân binh đầu lĩnh đó cười nhẹ: "Hiện giờ đã rõ chưa? Chúng ta đều là nội ứng của bát đại vương, cột băng trắng là vì để bát đại vương tiến thành xong có thể phân biệt được chúng ta và các ngươi!"
Vị bá hộ đó trợn mắt há họng định hô to, nhưng chưa hô được tiếng nào đã ngã lăn ra đất.
Khi lời này xuất ra, thì sau lưng tên đầu lĩnh đầy Sở phủ tân binh kéo lên đầu thành. Trên thành căn bản không có nhiều thủ quân, hơn nửa đều tại ngáp vắn ngáp dài, có tên còn nằm ngủ luôn dưới đất. Kết quả là có người còn đang mộng đẹp bị quân của Trương Hiến Trung giả vào làm Sở phủ tân binh nội ứng giết gọn. Cho nên, trên thành lâu không có tín hiệu cấp báo gì.
Sau khi khống cổng thành, đầu lĩnh đó đốt hai dãi khói màu ném lên trên không, tóe ra ánh lửa rất đẹp.
Lát sau, trong màn đêm ngoài thành xuất hiện quân đội đen kịt. Chúng nhanh chóng kéo ùa vào cửa thành. Đại binh tiến thành mà chẳng có tiếng động nào, cho thấy quân kỉ nghiêm minh vô cùng.
Lúc này, hai cổng thành Bảo An và Van Xương của Vũ Xương Thành đều bị Sở phủ tân binh làm nội ứng khống chế. Cổng thành mở rộng, quân đội Trương Hiến Trung từ ngoài thành kéo vào như cá đàn, nhanh chóng tiến phát cực nhanh vào các yếu đạo giao thông trong thành.
Cuối cùng thì thủ quân trong thành cũng phát hiện quân đội của Trương Hiến Trung đã lọt vào trong thành, tức thời tiếng giết chóc vang trời, rất nhiều chỗ nổi lửa lớn, trong thành loạn thành một đoàn.
Trương tặc quân từ ngoại thành nguyên nguyên bất đoạn ào ạt tiến vào thành, vó ngựa ngang dọc, đao quang lấp lánh, vô số thi thể của ba tánh và Minh quân cố sức đề kháng nằm đặc trên đường, ngổn ngang đâu đâu cũng có. Máu nhiễm hồng cả đường đá xanh, mương hai bên đường đầy cả máu, trở thành sông nhỏ. Trong thành lửa cháy phừng phừng, ánh sáng đỏ rực chiếu xuống khiến máu càng đỏ hơn.
Sở vương phủ đã bị Trương tặc quân bao vây trùng trùng, từ các góc độ đánh vào trong phủ. Nơi đây đã biến thành địa ngục nhân gian, tiếng quát giết nổi lên khắp nơi. Minh quân thủ bị và hộ vệ tuy liều mạng huyết chiến, nhưng quả bất địch chúng, tử thương vô số.
Quân đội của Trương Hiến Trung tha hồ cướp bóc đốt giết trong Sở vương phủ. Nhiều nơi trong phủ đều bị đốt cháy, Sở vương phủ to rộng trở thành hỏa lò cực lớn. Sở Vương, Ninh phi, thế tử và Quận chúa đều bị dây thừng trói cổ, kéo đi thành một hàng.
Trong ngoài Sở vương phủ, tiền sảnh thính đường, trên bãi cỏ, sau giả sơn, dưới bóng cây... đâu đầu cũng có người hầu chết thảm và vô số tiếng gào thét thảm thiết của nha hoàn tì nữ, bất lực chịu sự dày vò và ngược sát của Trương tặc quân.
Lúc tiếng quát giết vang trời trong thành, thì một đội khinh kỵ xuất hiện ở thao trường trước nha môn tri phủ của Vũ Xương. Các nơi trong nha môn đều bị đốt cháy, khiến cho quảng trường rộng lớn chiếu sáng như ban ngày. Mấy chục nữ nhân và trẻ con bị đưa đến đây, khóc cha gọi mẹ inh ỏi cả lên.
Thủ lĩnh của đội khinh kỵ này là một đại hán thân hình khôi ngô, râu quai nón, tay cầm quỷ đầu đại đao, tay còn lại cầm một thuẫn bài.
Đại hán quét mắt nhìn xung quanh, sau đó chỉ vào một thiếu phụ đang ẵm một đứa bé trong đám người, nói với một vị binh sĩ bên cạnh câu gì đó.
Binh sĩ đó gật gật đầu, phóng ngựa vụt tới, đưa tay túm tóc thiếu phụ kéo ra, thoát cái đã cướp bọc tả chứa đứa bé trong lòng thiếu phụ, bật cười ha hả. Trong tiếng gào thê lương và tuyệt vọng của thiếu phụ, hắn dùng lực quẳng cái bọ tả chứa đứa bé ra giữa không trung, tiếp theo đó trường mâu nhắm chuẩn sóc tới, định xuyên qua người đứa trẻ này.
Đột nhiên, trong trời không chợt xuất hiện một hắc ảnh như u minh thò ma trảo của tử thần ra. Hắn ảnh đó lóe bạch quang, đầu của binh sĩ cầm trường mâu liền rời khỏi cổ, máu phún có vòi vọt ra ngoài cả trượng.
Đứa bé rơi xuống, lọt vào lòng hắc ảnh, dừng lại. Mọi người bấy giờ mới nhìn rõ hắc ảnh đó thì ra là một hắc y nhân che mặt. Trong tay ôm chặt một đứa bé, đôi mắt phượng giống như bắn tóe lửa ra. Sau một tiếng hét tức giận, tay của y chợt vụng, vô số bạch quang bay ra, mấy chục binh sĩ tặc quân đều trúng phi tiêu vào yết hầu, không rú được tiếng nào rơi xuống ngựa chết tốt.
Trong đó có một phi tiêu bay về phía đại hán dẫn đầu. Đại hán dường như đã sớm phòng bị, đưa tay lên thuẩn bài ngăn trước người, phi tiêu bắn trúng thuẫn bài đánh phanh.
Chỉ có điều hắc y nhân nhận chuẩn đại hán này là thủ lĩnh, cho nên lực đạo của phi tiêu này trầm mạnh cùng cực, cánh đao mỏng xuyên qua thuẩn bài, phát một cái đâm vào cánh tay khống chế thuẫn bài của đại hán, hơn nữa lực đạo không chịu suy, khiến đại hán kêu thảm dài này rơi luôn xuống ngựa!
Hắc y nhân hừ lạnh một tiếng, một tay ôm bọc tả, tay kia lật ngang, trong tay đã xuất hiện đoản kiếm, hàn quang lóe lên đâm vào yết hầu của đại hán.
Chính vào lúc này, cái bọc tả trong lòng hắc y nhân chợt bắn ra mấy mũi tụ tiễn! Cùng lúc đó phình một cái nổ ra, một đám khói vàng nhanh chóng phủ trùm hắc y nhân, đứa bé trong bọc tả bị nổ tan thành những vụn thịt nhỏ!
Thân hình hắc y nhân rúng động, phản ứng cực nhanh, tay áo khẽ vẫy chấn bay mấy mũi tụ tiễn, nhưng đám khỏi vàng đó vẫn phủ trùm người. Thân hình hắc y nhân hơi dừng lại rồi lắc lư mấy cái, tựa hồ thụ thương không nhẹ.
Đại hán trên mặt đất mừng rỡ, lớn tiếng quát: "Đắc thủ rồi! Tặc nữ tử này trúng độc rồi, bắt sống ấy! Lưới cá! Mau dùng lưới cá!"
Thiên không chợt bay đầy mấy cái lưới cá cực to, phủ chụp xuống người hắc y nhân. Tiếp theo đó, mấy chục binh sĩ huấn luyện bài bản chạy ngang dọc, dùng lưới cá trói chặt hắc y nhân lại, hơn mấy trăm binh sĩ còn lại trường mâu như rừng, giương cung lắp tên đều chỉa vào hắc y nhân trong lưới, đề phòng chạy thoát.
Đại hán thấy hắc y nhân đã bị lưới cá trói chặt, vui mừng reo lên như điên: "Phải bắt sống đó! Đại vương muốn bắt sống, muốn hiếp chết tặc nữ nhân này, xong thiên đao vạn quả, báo cừu tuyết hận! Trói chặt! Chụp thêm lưới cá đi!"
Mấy cái lưới nữa lại quăng đến, nhưng vào lúc này bạch quang trong lưới chợt lóe lên, hắc y nhân bị trói chặt trong lưới đã dùng đoản kiếm rạch đứt hết mọi thứ xung quanh, rồi vung tay, một sợi dây bay ra chụp lấy cột cờ ở chỗ cao. Hắc y nhân như kim thiền thoát xác, lưu lại cái áo bào đen trong lưới, người chỉ mặc bộ đồ trắng như đóa bạch mẫu đơn kiều diễm lung linh bay vào trời đêm.
Đại hán cả kinh, vội quát lên: "Phóng tên! Mau phóng tên!"
Tức thì tên bay như châu chấu, đuổi theo đóa bạch mẫu đơn ấy!
Nữ tử phất áo bào, mưa tên đụng vào như đụng vào vách đá, đua nhau rơi xuống.
Chớp mắt, nữ tử đã đáp xuống đỉnh một lầu, sau mấy cái nhún nhảy, đã biến mất trong biển lửa và đám khói dày trong nha môn.
Đại hán quát lên như điên: "Đuổi! Mau đuổi theo! Thông tri đại vương tặc nữ trúng độc rồi, ả chạy không thoát đâu, lập tức đóng cổng thành, dù cho đào đất này ba xích cũng phải tìm ả cho ra!"
Một lượng lớn Trương tặc quân ùa tới, bắt đầu tìm kiếm từng chút một.
Đại hán đó bấy giờ mới rút lưỡi liễu diệp phi đao xuyên qua thuẫn bài cắm vào tay y ra, đau đến nổi phải lớn tiếng gào thảm. Nhờ vào ánh lửa, y thấy máu ứa từ miệng vết thương đỏ hồng, biết là đao không có độc, bấy giờ mới yên tâm.
Chính vào lúc này, mấy thớt ngựa chạy như bay lại. Một tên binh tốt nhảy xuống chiến mã, quỳ gối một chân ôm quyền thưa: "Trầm thiên tổng, trong số vương phi trong Sở vương phủ không phát hiện Trầm phi."
"Đồ ngu! Nàng ta ở trong Sở vương phủ, các ngươi mà làm bị thương muội muội của ta, lão tử sẽ chết hết đầu các ngươi! Các ngươi tiếp tục tìm tặc nữ đó, ta sẽ tự đến vương phủ tìm!"
Trầm thiên tổng này lập tức mang theo tùy tùng hộ vệ giục ngựa đến Sở vương phủ.
Bên trong giờ đầy tiếng quát giết vang trời. Lúc này, chợt có binh sĩ đến báo: "Phát hiện Trầm vương phi, đúng là muội muội của Trầm tướng quân ngài, nhưng mà..."
"Nhưng mà làm sao?" Trầm thiên tổng vội hỏi.
"Nàng ta... nàng ta cùng hai nam tử muốn xông khỏi vương phủ, bị quân ta bao vây trùng trùng, đang đánh giết tướng sĩ của ta."
"Nàng ấy có bị thương không?" Trầm thiên tổng sốt ruột đến mắt tóe lửa.
"Vẫn chưa..., chúng tôi không dám động thủ làm nàng ấy bị thương, cho nên bị nàng ấy đâm chết không ít huynh đệ."
"Mau đưa ta đến đó!"
Cả đám người vội chạy đến tẩm cung của Trầm Tuyết Phỉ. Trên khoảng không bên hồ trước tẩm cung, một nam hai nữ và một con chó mực bị mấy trăm Trương tặc quân bao vây trùng trùng.
Ba người này chính là Dương Thu Trì, Quách Tuyết Liên và Trầm Tuyết Phỉ, ngoài ra còn có tiểu hắc cẩu. Trên mặt đất nằm rải rác thi thể của binh sĩ Trương tặc quân.
Trên thành lâu đèn lồng đỏ lớn treo rất cao, Minh quân thủ thành ngáp vắn ngáp dài dựa vào thành ngủ gục. Nhiều ngày bị Trương tặc quân quấy nhiễu khiến bọn họ mệt mỏi rã rời, khó khăn lắm mới dừng lại một chút, nên tất cả đều mượn cơ hội này tranh thủ nghỉ ngơi.
Trong đêm tối, một đội Minh quân ở cổ đeo băng trắng lên thành lâu. Một vị bá hộ phụ trách thủ thành phát hiện đám mới đến là tân binh của Sở phủ. Bọn chúng bình thường cảnh giới ở Sở phủ, sao bây giờ lại lên thành lâu này? Y hơi kỳ quái hỏi: "Ê! Các ngươi đến đây làm cái gì? Sao ở cổ đeo băng trắng vậy?"
Đầu lĩnh của Sở phủ tân binh ngoắc tay gọi y lại, chờ y đến gần, liền kề tai nói nhỏ vài câu.
Vị bá hộ đó không nghe rõ, nhíu mày: "Ngươi nói cái gì? Nói lớn lên chút!" Vị bá hộ này kề tai tới định nghe cho rõ hơn, không ngờ cảm thấy ở ngực đau nhói, cúi đầu nhìn thì thấy chỗ tim có một mũi dao mổ trâu bén ngón, cắm lút đến tận cán.
Vị tân binh đầu lĩnh đó cười nhẹ: "Hiện giờ đã rõ chưa? Chúng ta đều là nội ứng của bát đại vương, cột băng trắng là vì để bát đại vương tiến thành xong có thể phân biệt được chúng ta và các ngươi!"
Vị bá hộ đó trợn mắt há họng định hô to, nhưng chưa hô được tiếng nào đã ngã lăn ra đất.
Khi lời này xuất ra, thì sau lưng tên đầu lĩnh đầy Sở phủ tân binh kéo lên đầu thành. Trên thành căn bản không có nhiều thủ quân, hơn nửa đều tại ngáp vắn ngáp dài, có tên còn nằm ngủ luôn dưới đất. Kết quả là có người còn đang mộng đẹp bị quân của Trương Hiến Trung giả vào làm Sở phủ tân binh nội ứng giết gọn. Cho nên, trên thành lâu không có tín hiệu cấp báo gì.
Sau khi khống cổng thành, đầu lĩnh đó đốt hai dãi khói màu ném lên trên không, tóe ra ánh lửa rất đẹp.
Lát sau, trong màn đêm ngoài thành xuất hiện quân đội đen kịt. Chúng nhanh chóng kéo ùa vào cửa thành. Đại binh tiến thành mà chẳng có tiếng động nào, cho thấy quân kỉ nghiêm minh vô cùng.
Lúc này, hai cổng thành Bảo An và Van Xương của Vũ Xương Thành đều bị Sở phủ tân binh làm nội ứng khống chế. Cổng thành mở rộng, quân đội Trương Hiến Trung từ ngoài thành kéo vào như cá đàn, nhanh chóng tiến phát cực nhanh vào các yếu đạo giao thông trong thành.
Cuối cùng thì thủ quân trong thành cũng phát hiện quân đội của Trương Hiến Trung đã lọt vào trong thành, tức thời tiếng giết chóc vang trời, rất nhiều chỗ nổi lửa lớn, trong thành loạn thành một đoàn.
Trương tặc quân từ ngoại thành nguyên nguyên bất đoạn ào ạt tiến vào thành, vó ngựa ngang dọc, đao quang lấp lánh, vô số thi thể của ba tánh và Minh quân cố sức đề kháng nằm đặc trên đường, ngổn ngang đâu đâu cũng có. Máu nhiễm hồng cả đường đá xanh, mương hai bên đường đầy cả máu, trở thành sông nhỏ. Trong thành lửa cháy phừng phừng, ánh sáng đỏ rực chiếu xuống khiến máu càng đỏ hơn.
Sở vương phủ đã bị Trương tặc quân bao vây trùng trùng, từ các góc độ đánh vào trong phủ. Nơi đây đã biến thành địa ngục nhân gian, tiếng quát giết nổi lên khắp nơi. Minh quân thủ bị và hộ vệ tuy liều mạng huyết chiến, nhưng quả bất địch chúng, tử thương vô số.
Quân đội của Trương Hiến Trung tha hồ cướp bóc đốt giết trong Sở vương phủ. Nhiều nơi trong phủ đều bị đốt cháy, Sở vương phủ to rộng trở thành hỏa lò cực lớn. Sở Vương, Ninh phi, thế tử và Quận chúa đều bị dây thừng trói cổ, kéo đi thành một hàng.
Trong ngoài Sở vương phủ, tiền sảnh thính đường, trên bãi cỏ, sau giả sơn, dưới bóng cây... đâu đầu cũng có người hầu chết thảm và vô số tiếng gào thét thảm thiết của nha hoàn tì nữ, bất lực chịu sự dày vò và ngược sát của Trương tặc quân.
Lúc tiếng quát giết vang trời trong thành, thì một đội khinh kỵ xuất hiện ở thao trường trước nha môn tri phủ của Vũ Xương. Các nơi trong nha môn đều bị đốt cháy, khiến cho quảng trường rộng lớn chiếu sáng như ban ngày. Mấy chục nữ nhân và trẻ con bị đưa đến đây, khóc cha gọi mẹ inh ỏi cả lên.
Thủ lĩnh của đội khinh kỵ này là một đại hán thân hình khôi ngô, râu quai nón, tay cầm quỷ đầu đại đao, tay còn lại cầm một thuẫn bài.
Đại hán quét mắt nhìn xung quanh, sau đó chỉ vào một thiếu phụ đang ẵm một đứa bé trong đám người, nói với một vị binh sĩ bên cạnh câu gì đó.
Binh sĩ đó gật gật đầu, phóng ngựa vụt tới, đưa tay túm tóc thiếu phụ kéo ra, thoát cái đã cướp bọc tả chứa đứa bé trong lòng thiếu phụ, bật cười ha hả. Trong tiếng gào thê lương và tuyệt vọng của thiếu phụ, hắn dùng lực quẳng cái bọ tả chứa đứa bé ra giữa không trung, tiếp theo đó trường mâu nhắm chuẩn sóc tới, định xuyên qua người đứa trẻ này.
Đột nhiên, trong trời không chợt xuất hiện một hắc ảnh như u minh thò ma trảo của tử thần ra. Hắn ảnh đó lóe bạch quang, đầu của binh sĩ cầm trường mâu liền rời khỏi cổ, máu phún có vòi vọt ra ngoài cả trượng.
Đứa bé rơi xuống, lọt vào lòng hắc ảnh, dừng lại. Mọi người bấy giờ mới nhìn rõ hắc ảnh đó thì ra là một hắc y nhân che mặt. Trong tay ôm chặt một đứa bé, đôi mắt phượng giống như bắn tóe lửa ra. Sau một tiếng hét tức giận, tay của y chợt vụng, vô số bạch quang bay ra, mấy chục binh sĩ tặc quân đều trúng phi tiêu vào yết hầu, không rú được tiếng nào rơi xuống ngựa chết tốt.
Trong đó có một phi tiêu bay về phía đại hán dẫn đầu. Đại hán dường như đã sớm phòng bị, đưa tay lên thuẩn bài ngăn trước người, phi tiêu bắn trúng thuẫn bài đánh phanh.
Chỉ có điều hắc y nhân nhận chuẩn đại hán này là thủ lĩnh, cho nên lực đạo của phi tiêu này trầm mạnh cùng cực, cánh đao mỏng xuyên qua thuẩn bài, phát một cái đâm vào cánh tay khống chế thuẫn bài của đại hán, hơn nữa lực đạo không chịu suy, khiến đại hán kêu thảm dài này rơi luôn xuống ngựa!
Hắc y nhân hừ lạnh một tiếng, một tay ôm bọc tả, tay kia lật ngang, trong tay đã xuất hiện đoản kiếm, hàn quang lóe lên đâm vào yết hầu của đại hán.
Chính vào lúc này, cái bọc tả trong lòng hắc y nhân chợt bắn ra mấy mũi tụ tiễn! Cùng lúc đó phình một cái nổ ra, một đám khói vàng nhanh chóng phủ trùm hắc y nhân, đứa bé trong bọc tả bị nổ tan thành những vụn thịt nhỏ!
Thân hình hắc y nhân rúng động, phản ứng cực nhanh, tay áo khẽ vẫy chấn bay mấy mũi tụ tiễn, nhưng đám khỏi vàng đó vẫn phủ trùm người. Thân hình hắc y nhân hơi dừng lại rồi lắc lư mấy cái, tựa hồ thụ thương không nhẹ.
Đại hán trên mặt đất mừng rỡ, lớn tiếng quát: "Đắc thủ rồi! Tặc nữ tử này trúng độc rồi, bắt sống ấy! Lưới cá! Mau dùng lưới cá!"
Thiên không chợt bay đầy mấy cái lưới cá cực to, phủ chụp xuống người hắc y nhân. Tiếp theo đó, mấy chục binh sĩ huấn luyện bài bản chạy ngang dọc, dùng lưới cá trói chặt hắc y nhân lại, hơn mấy trăm binh sĩ còn lại trường mâu như rừng, giương cung lắp tên đều chỉa vào hắc y nhân trong lưới, đề phòng chạy thoát.
Đại hán thấy hắc y nhân đã bị lưới cá trói chặt, vui mừng reo lên như điên: "Phải bắt sống đó! Đại vương muốn bắt sống, muốn hiếp chết tặc nữ nhân này, xong thiên đao vạn quả, báo cừu tuyết hận! Trói chặt! Chụp thêm lưới cá đi!"
Mấy cái lưới nữa lại quăng đến, nhưng vào lúc này bạch quang trong lưới chợt lóe lên, hắc y nhân bị trói chặt trong lưới đã dùng đoản kiếm rạch đứt hết mọi thứ xung quanh, rồi vung tay, một sợi dây bay ra chụp lấy cột cờ ở chỗ cao. Hắc y nhân như kim thiền thoát xác, lưu lại cái áo bào đen trong lưới, người chỉ mặc bộ đồ trắng như đóa bạch mẫu đơn kiều diễm lung linh bay vào trời đêm.
Đại hán cả kinh, vội quát lên: "Phóng tên! Mau phóng tên!"
Tức thì tên bay như châu chấu, đuổi theo đóa bạch mẫu đơn ấy!
Nữ tử phất áo bào, mưa tên đụng vào như đụng vào vách đá, đua nhau rơi xuống.
Chớp mắt, nữ tử đã đáp xuống đỉnh một lầu, sau mấy cái nhún nhảy, đã biến mất trong biển lửa và đám khói dày trong nha môn.
Đại hán quát lên như điên: "Đuổi! Mau đuổi theo! Thông tri đại vương tặc nữ trúng độc rồi, ả chạy không thoát đâu, lập tức đóng cổng thành, dù cho đào đất này ba xích cũng phải tìm ả cho ra!"
Một lượng lớn Trương tặc quân ùa tới, bắt đầu tìm kiếm từng chút một.
Đại hán đó bấy giờ mới rút lưỡi liễu diệp phi đao xuyên qua thuẫn bài cắm vào tay y ra, đau đến nổi phải lớn tiếng gào thảm. Nhờ vào ánh lửa, y thấy máu ứa từ miệng vết thương đỏ hồng, biết là đao không có độc, bấy giờ mới yên tâm.
Chính vào lúc này, mấy thớt ngựa chạy như bay lại. Một tên binh tốt nhảy xuống chiến mã, quỳ gối một chân ôm quyền thưa: "Trầm thiên tổng, trong số vương phi trong Sở vương phủ không phát hiện Trầm phi."
"Đồ ngu! Nàng ta ở trong Sở vương phủ, các ngươi mà làm bị thương muội muội của ta, lão tử sẽ chết hết đầu các ngươi! Các ngươi tiếp tục tìm tặc nữ đó, ta sẽ tự đến vương phủ tìm!"
Trầm thiên tổng này lập tức mang theo tùy tùng hộ vệ giục ngựa đến Sở vương phủ.
Bên trong giờ đầy tiếng quát giết vang trời. Lúc này, chợt có binh sĩ đến báo: "Phát hiện Trầm vương phi, đúng là muội muội của Trầm tướng quân ngài, nhưng mà..."
"Nhưng mà làm sao?" Trầm thiên tổng vội hỏi.
"Nàng ta... nàng ta cùng hai nam tử muốn xông khỏi vương phủ, bị quân ta bao vây trùng trùng, đang đánh giết tướng sĩ của ta."
"Nàng ấy có bị thương không?" Trầm thiên tổng sốt ruột đến mắt tóe lửa.
"Vẫn chưa..., chúng tôi không dám động thủ làm nàng ấy bị thương, cho nên bị nàng ấy đâm chết không ít huynh đệ."
"Mau đưa ta đến đó!"
Cả đám người vội chạy đến tẩm cung của Trầm Tuyết Phỉ. Trên khoảng không bên hồ trước tẩm cung, một nam hai nữ và một con chó mực bị mấy trăm Trương tặc quân bao vây trùng trùng.
Ba người này chính là Dương Thu Trì, Quách Tuyết Liên và Trầm Tuyết Phỉ, ngoài ra còn có tiểu hắc cẩu. Trên mặt đất nằm rải rác thi thể của binh sĩ Trương tặc quân.