Dương Thu Trì một mặt chui vào, một mặt đáp: "Nàng ấy là vợ chưa cưới của ta! Nương nương của em không sao, ca ca của nàng ấy chưa chết, trở về rồi... làm thiên tổng chó chết gì đó của Trương tặc quân, còn làm bị thương vợ của ta...., lão tử không để yên cho hắn đâu!"
Hắn tức khí hô hô, bò vào trong, mò mẫm đặt Liễu Nhược Băng lên giường, quay lại khuôn hai khối đá xanh lắp lại, ngăn cửa động.
Tiểu Nhị không biết Dương Thu Trì nói đi nói lại cái gì, nhưng thấy hắn tức giận thở phì phì, không dám hỏi nhiều. Nàng dùng đá lửa đốt một cái đèn dầu, ánh sáng vàng vọt liền chiếu khắp cả căn phòng dưới đất.
Dương Thu Trì không kịp thay quần áo bị nước giếng làm ướt, cởi áo của Liễu Nhược Băng kiểm tra thương thế của nàng. Liễu Nhược Băng mơ mơ hồ hồ chụp tay hắn lại, miệng lầm rầm gì đó nghe không rõ.
Dương Thu Trì không quản gì nhiều, gạt tay nàng ra, cởi luôn quần áo nàng. Dưới ánh đèn dầu, hắn thấy chiếc áo lót thêu hoa mai màu trắng của Liễu Nhược Băng đã bị máu độc ướt thành màu đỏ bầm. Phía dưới gò ngực tròn trịa và cao vút, có một vết thương hở miệng, xem ra là chỗ mũi tụ tiễn cắm vào. Hắn khẽ vén áo lót, thấy sườn trái đen bầm, chỗ đối ứng với cái lổ kia máu huyết bầy nhầy, toàn là màu đỏ bầm.
Dương Thu Trì chẳng nói hai lời, dùng đao nhỏ vạch hình chữ thập, sau đó cúi người xuống dùng miệng hút vết thương bầm đen, hút máu độc ra nhổ đi, sau đó hút tiếp.
Liễu Nhược Băng hôn mê trầm trầm, phát ra tiếng rên rĩ thống khổ: "Không... không được..." Nàng bị độc công tâm, thần trí không rõ, tuy biết Dương Thu Trì cởi quần áo hút độc, vừa thẹn vừa gấp, nhưng không có lực kháng cự.
Dương Thu Trì nhất mực hút đến khi máu biến thành màu hồng mới dừng lại. Nhưng mà nhãn thần của Liễu Nhược Băng bắt đầu tản ra, hắn nhớ tới trước lúc xuyên việt Liễu Nhược Băng cũng phục độc mà chết, thần tình cũng như thế này, không khỏi lòng như lửa đốt, nhưng trong tay không có thuốc giải độc gì, cũng không nghĩ ra biện pháp gì để giúp nàng giải độc.
Nhìn gương mặt mỹ lệ của nàng mất đi sắc thái của sinh mệnh, Dương Thu Trì không còn biện pháp nào, chỉ có thể ôm chặt nàng mà khóc: "Băng nhi! Băng nhi ta là Thu Trì a! Đừng rời xa ta! Cầu xin nàng đừng rời xa ta nữa a...! Nàng sắp chết rồi..., ta, ta cũng sẽ chết theo nàng!"
Tiểu Nhị hoảng loạn chụp lấy cánh tay hắn: "Lão gia đừng a...!"
Liễu Nhược Băng từ từ mở mắt, nhìn hắn: "Thu Trì...?"
"Đúng, ta họ Dương, tên Thu Trì! Nhớ ra chưa?"
Ánh mắt Liễu Nhược Băng tản mạn: "Tên.. nghe qua... rất quen, nghe quen lắm, nhưng mà..., sao ta, sao ta... không có chút ấn tượng gì... trong đầu hết..."
"Ta... ta kiếp trước, à không, ta trước đây... lúc còn nhỏ, chúng ta đã định thân rồi, nàng là vợ chưa cưới của ta...!"
"Vậy sao?" Liễu Nhược Băng càng mê mang hơn, "Ta... sao ta chưa hề nghe qua...?"
"Chuyện này chờ nàng khỏe rồi hẳn nói! Cho ta biết làm sao để cứu được nàng?"
Liễu Nhược Băng khẽ lắc đầu: "E rằng không xong rồi..., độc này quá lợi hại...., a... ta trọng thương xong..., kháng cự không được độc tính..."
Dương Thu Trì động tâm: "Nàng trước đây đã dạy ta..., không, ta cũng có học qua võ công của các người! Ta có thể giúp nàng không?"
Ánh mắt của Liễu Nhược Băng lóe chút hi vọng: "vậy... vậy chúng ta thử thử coi! Mau... mau đỡ ta dậy!"
Dương Thu Trì vội đỡ nàng ngồi xếp bằng.
Liễu Nhược Băng thều thào nói: "Một tay đặt lên đều.... bách hội huyệt của ta, một tay đè giữ... huyệt đan điền. Sau đó tự ngươi vận công điều tức, chuyện khác... không cần quản..."
Dương Thu Trì y lời làm theo.
Liễu Nhược Băng như lão tăng nhập định, nhắm mắt điều tức, vết thương dưới sườn ứa ra rất nhiều máu tươi.
Một lúc lâu sau đó, Liễu Nhược Băng lắc lư, thân hình từ từ ngã vào lòng Dương Thu Trì, khẽ thở dài: "Không xong rồi..., ta trúng hai loại độc, chỉ trừ được một loại..., loại còn lại thủy chung không trừ được..., xem ra không xong rồi...."
Dương Thu Trì vội vã đỡ nàng dậy, hỏi gấp: "Rốt cuộc là độc gì, nàng biết hay không?"
Liễu Nhược Băng lắc đầu: "Ta...., ta không biết, nhưng vận công bức độc đối với nó... không tác dụng."
Dương Thu Trì lòng đau như cắt, ôm lấy Liễu Nhược Băng nói: "Băng nhi, nàng cố lên, ta khó lắm mới tìm được nàng, nếu nàng mà... chết rồi, ta cũng không muốn sống nữa!"
Liễu Nhược Băng lộ nụ cười trên bờ môi tái nhợt: "Ngươi... ngươi vì sao lại đối tốt với ta như vậy? Ta... ta đâu có nhận ra ngươi..." Nói đến đây, ánh mắt nàng tán loạn, khí tức đã yếu lắm rồi.
Thấy Liễu Nhược Băng đã không xong tới nơi, Dương Thu Trì ôm chặt nàng, áp sát tai nàng: "Băng nhi, ta... ta kỳ thật là chồng kiếp trước của nàng! Kiếp trước nhân vì không thể cùng nàng như chim liền cánh như cây liền càng, nàng thương tâm mà chết, ta xuyên viết đến đây tìm nàng, muốn cùng nàng... tiếp tục tiền duyên a!"
Dương Thu Trì trong mắt Liễu Nhược Băng đã mơ hồ không rõ rồi. Nàng thê thảm cười: "Ngươi.... ngươi thật biết... kể chuyện..., nhưng mà ta... ta nghe rồi... rất là thích..."
"Băng nhi! Nếu như nàng... nàng rời xa ta, ta nói rồi ta sẽ không để nàng cô đơn đâu. Ta sẽ đuổi theo nàng xuống dưới chín suối, lần này chúng ta cùng chết! Rồi cùng có thể đầu thai, thì có thể ở chung với nhau nữa rồi!"
"Ngốc quá! Uống mạnh bà thang (thuốc lú) rồi..., cái gì cũng quên hết, làm sao còn có thể ở cùng nhau chứ..., nhưng mà... ta thích... nghe ngươi nói như vậy..." Liễu Nhược Băng gục xuống, đầu rũ đi, im lim ngã vào người Dương Thu Trì.
"Băng nhi...!" Dương Thu Trì ôm nàng, yêu thương vô hạn, khẽ gọi mãi, cúi đầu xuống, khẽ hôn vào gò má phấn nộn của nàng, rồi rút yêu đao, "Hãy chờ ta...!"
"Không!" Tiểu Nhị nhào tới dùng hai tay giữ chặt đơn đao của Dương Thu Trì, "Không được a! Lão gia...!"
"Cút ra!" Dương Thu Trì hẫy tay, định đẩy Tiểu Nhị ra. Không ngờ Tiểu Nhị liều mạng giữ chặt đơn đao của hắn không buông, cái đẩy này không làm bất nàng ra. Một tay nàng vì chụp giữ lưỡi đao, cú động này liền khiến lòng bàn tay bị cứa một đường dài, máu tức thời phún ra, thuần theo lưỡi đao lấp lánh hàn quang chảy xuống. Nhưng Tiểu Nhị không chịu buông tay, khóc lóc gọi: "Lão gia! Ngươi chết rồi, Tiểu Nhị... Tiểu Nhị sẽ chết theo người!"
Dương Thu Trì chấn động toàn thân, nhìn nhìn Tiểu Nhị, lại nhìn Liễu Nhược Băng như đang ngủ trong lòng hắn: "Em không biết đâu, ta ... ta không thể không có Băng nhi! Ta không thể để mình nàng ấy cô đơn!" Hắn bỏ đơn đao ra, giơ tay đẩy Tiểu Nhị, khiến nàng đụng mạnh vào cái bàn phía sau, xoảng một cái, cái đèn dầu rơi xuống đất, phòng lập tức tối đen.
Cùng lúc này, Dương Thu Trì đã chụp lấy đoản kiếm trong ao của Liễu Nhược Băng, rút ra, dịu giọng nói với Liễu Nhược Băng đang nằm trong lòng: "Băng nhi, ta đến đây, chúng ta vĩnh viễn ỡ với nhau rồi!"
Hắn vừa định giơ đao tự vẫn, chợt nghe ngoài động ẩn ước có tiếng người gọi: "Thu Trì! Tiểu Nhị! Các người có đó không?"
Tiểu Nhị vừa kinh vừa mừng, giữ chặt cán đơn đao của Dương Thu Trì, lạt giọng hét: "Có! Nương nương! Mau đến đây! Lão gia... lão gia định tự sát! Mau đến đây a!" Nói xong loạng choạng chạy tới quẳng đao đi, bám giữ tảng đá lớn cố sức đẩy ra, một chút ánh sáng ảm đạm từ giếng tràn vào.
Trầm Tuyết Phỉ đã nghe được tiếng của Tiểu Nhị, hô lên cả kinh, không kịp chụp lấy dây thừng, tung người vọt xuống giếng nước đánh ùm một cái, vội hỏi: "Thu Trì đâu? Huynh ấy ở đâu?"
"Lão gia đang ở trong này, phu nhân tìm được rồi, nhưng sắp không xong đến nơi rồi, lão gia muốn tự sát!" Tiểu Nhị khóc lóc gào thét, đột nhiên nhớ lại Dương Thu Trì vừa rồi nói dường như muốn tìm cái chết, hoảng loạn quay người nhào tới định ngăn Dương Thu Trì, đột nhiên cảm thấy cánh tay đau nhói, thì ra trong hắc ám lại nhào trúng vào đoản kiếm của Dương Thu Trì, a lên một tiếng thảm thiết, thụ thương không nhẹ.
"Thu Trì! Không được a!" Trầm Tuyết Phỉ cũng xé giọng vung tay đánh rớt một khối đá xanh, chui vào địa thất.
Quách Tuyết Liên nghe Dương Thu Trì đòi tự sát, nàng tuy không có võ công, nhưng trong lúc gấp rút cũng tung người xuống giếng, hoảng loạn uống luôn mấy ngụm nước, gọi: "lão... lão gia, không được a....!"
Trong tình huống tối đen của địa thất, Trầm Tuyết Phỉ vừa hoảng loạn gọi, vừa đưa tay sờ loạn: "Thu Trì, huynh... huynh ở nơi nào?"
Chợt xoạt một cái, cổ nàng lạnh ngắt, một mũi đoản kiếm kề ngay cổ nàng. Giọng của Dương Thu Trì lạnh đến cực điểm: "Đến hay lắm! Ta tạm thời không chết, phải giết ca ca nàng trước báo thù cho Băng nhi!"
"Thu Trì!" Nghe tiếng của hắn, Trầm Tuyết Phỉ vui mừng khôn xiết, sau đó nhận ra ngũ khí của hắn, lòng chìm xuống tận đáy "Thu Trì ca, bạch y ... tỷ tỷ...., vợ của huynh sao rồi?"
"Nàng ấy... nàng ấy ở trong lòng ta đây..., đã không xong rồi..."
Hắn tức khí hô hô, bò vào trong, mò mẫm đặt Liễu Nhược Băng lên giường, quay lại khuôn hai khối đá xanh lắp lại, ngăn cửa động.
Tiểu Nhị không biết Dương Thu Trì nói đi nói lại cái gì, nhưng thấy hắn tức giận thở phì phì, không dám hỏi nhiều. Nàng dùng đá lửa đốt một cái đèn dầu, ánh sáng vàng vọt liền chiếu khắp cả căn phòng dưới đất.
Dương Thu Trì không kịp thay quần áo bị nước giếng làm ướt, cởi áo của Liễu Nhược Băng kiểm tra thương thế của nàng. Liễu Nhược Băng mơ mơ hồ hồ chụp tay hắn lại, miệng lầm rầm gì đó nghe không rõ.
Dương Thu Trì không quản gì nhiều, gạt tay nàng ra, cởi luôn quần áo nàng. Dưới ánh đèn dầu, hắn thấy chiếc áo lót thêu hoa mai màu trắng của Liễu Nhược Băng đã bị máu độc ướt thành màu đỏ bầm. Phía dưới gò ngực tròn trịa và cao vút, có một vết thương hở miệng, xem ra là chỗ mũi tụ tiễn cắm vào. Hắn khẽ vén áo lót, thấy sườn trái đen bầm, chỗ đối ứng với cái lổ kia máu huyết bầy nhầy, toàn là màu đỏ bầm.
Dương Thu Trì chẳng nói hai lời, dùng đao nhỏ vạch hình chữ thập, sau đó cúi người xuống dùng miệng hút vết thương bầm đen, hút máu độc ra nhổ đi, sau đó hút tiếp.
Liễu Nhược Băng hôn mê trầm trầm, phát ra tiếng rên rĩ thống khổ: "Không... không được..." Nàng bị độc công tâm, thần trí không rõ, tuy biết Dương Thu Trì cởi quần áo hút độc, vừa thẹn vừa gấp, nhưng không có lực kháng cự.
Dương Thu Trì nhất mực hút đến khi máu biến thành màu hồng mới dừng lại. Nhưng mà nhãn thần của Liễu Nhược Băng bắt đầu tản ra, hắn nhớ tới trước lúc xuyên việt Liễu Nhược Băng cũng phục độc mà chết, thần tình cũng như thế này, không khỏi lòng như lửa đốt, nhưng trong tay không có thuốc giải độc gì, cũng không nghĩ ra biện pháp gì để giúp nàng giải độc.
Nhìn gương mặt mỹ lệ của nàng mất đi sắc thái của sinh mệnh, Dương Thu Trì không còn biện pháp nào, chỉ có thể ôm chặt nàng mà khóc: "Băng nhi! Băng nhi ta là Thu Trì a! Đừng rời xa ta! Cầu xin nàng đừng rời xa ta nữa a...! Nàng sắp chết rồi..., ta, ta cũng sẽ chết theo nàng!"
Tiểu Nhị hoảng loạn chụp lấy cánh tay hắn: "Lão gia đừng a...!"
Liễu Nhược Băng từ từ mở mắt, nhìn hắn: "Thu Trì...?"
"Đúng, ta họ Dương, tên Thu Trì! Nhớ ra chưa?"
Ánh mắt Liễu Nhược Băng tản mạn: "Tên.. nghe qua... rất quen, nghe quen lắm, nhưng mà..., sao ta, sao ta... không có chút ấn tượng gì... trong đầu hết..."
"Ta... ta kiếp trước, à không, ta trước đây... lúc còn nhỏ, chúng ta đã định thân rồi, nàng là vợ chưa cưới của ta...!"
"Vậy sao?" Liễu Nhược Băng càng mê mang hơn, "Ta... sao ta chưa hề nghe qua...?"
"Chuyện này chờ nàng khỏe rồi hẳn nói! Cho ta biết làm sao để cứu được nàng?"
Liễu Nhược Băng khẽ lắc đầu: "E rằng không xong rồi..., độc này quá lợi hại...., a... ta trọng thương xong..., kháng cự không được độc tính..."
Dương Thu Trì động tâm: "Nàng trước đây đã dạy ta..., không, ta cũng có học qua võ công của các người! Ta có thể giúp nàng không?"
Ánh mắt của Liễu Nhược Băng lóe chút hi vọng: "vậy... vậy chúng ta thử thử coi! Mau... mau đỡ ta dậy!"
Dương Thu Trì vội đỡ nàng ngồi xếp bằng.
Liễu Nhược Băng thều thào nói: "Một tay đặt lên đều.... bách hội huyệt của ta, một tay đè giữ... huyệt đan điền. Sau đó tự ngươi vận công điều tức, chuyện khác... không cần quản..."
Dương Thu Trì y lời làm theo.
Liễu Nhược Băng như lão tăng nhập định, nhắm mắt điều tức, vết thương dưới sườn ứa ra rất nhiều máu tươi.
Một lúc lâu sau đó, Liễu Nhược Băng lắc lư, thân hình từ từ ngã vào lòng Dương Thu Trì, khẽ thở dài: "Không xong rồi..., ta trúng hai loại độc, chỉ trừ được một loại..., loại còn lại thủy chung không trừ được..., xem ra không xong rồi...."
Dương Thu Trì vội vã đỡ nàng dậy, hỏi gấp: "Rốt cuộc là độc gì, nàng biết hay không?"
Liễu Nhược Băng lắc đầu: "Ta...., ta không biết, nhưng vận công bức độc đối với nó... không tác dụng."
Dương Thu Trì lòng đau như cắt, ôm lấy Liễu Nhược Băng nói: "Băng nhi, nàng cố lên, ta khó lắm mới tìm được nàng, nếu nàng mà... chết rồi, ta cũng không muốn sống nữa!"
Liễu Nhược Băng lộ nụ cười trên bờ môi tái nhợt: "Ngươi... ngươi vì sao lại đối tốt với ta như vậy? Ta... ta đâu có nhận ra ngươi..." Nói đến đây, ánh mắt nàng tán loạn, khí tức đã yếu lắm rồi.
Thấy Liễu Nhược Băng đã không xong tới nơi, Dương Thu Trì ôm chặt nàng, áp sát tai nàng: "Băng nhi, ta... ta kỳ thật là chồng kiếp trước của nàng! Kiếp trước nhân vì không thể cùng nàng như chim liền cánh như cây liền càng, nàng thương tâm mà chết, ta xuyên viết đến đây tìm nàng, muốn cùng nàng... tiếp tục tiền duyên a!"
Dương Thu Trì trong mắt Liễu Nhược Băng đã mơ hồ không rõ rồi. Nàng thê thảm cười: "Ngươi.... ngươi thật biết... kể chuyện..., nhưng mà ta... ta nghe rồi... rất là thích..."
"Băng nhi! Nếu như nàng... nàng rời xa ta, ta nói rồi ta sẽ không để nàng cô đơn đâu. Ta sẽ đuổi theo nàng xuống dưới chín suối, lần này chúng ta cùng chết! Rồi cùng có thể đầu thai, thì có thể ở chung với nhau nữa rồi!"
"Ngốc quá! Uống mạnh bà thang (thuốc lú) rồi..., cái gì cũng quên hết, làm sao còn có thể ở cùng nhau chứ..., nhưng mà... ta thích... nghe ngươi nói như vậy..." Liễu Nhược Băng gục xuống, đầu rũ đi, im lim ngã vào người Dương Thu Trì.
"Băng nhi...!" Dương Thu Trì ôm nàng, yêu thương vô hạn, khẽ gọi mãi, cúi đầu xuống, khẽ hôn vào gò má phấn nộn của nàng, rồi rút yêu đao, "Hãy chờ ta...!"
"Không!" Tiểu Nhị nhào tới dùng hai tay giữ chặt đơn đao của Dương Thu Trì, "Không được a! Lão gia...!"
"Cút ra!" Dương Thu Trì hẫy tay, định đẩy Tiểu Nhị ra. Không ngờ Tiểu Nhị liều mạng giữ chặt đơn đao của hắn không buông, cái đẩy này không làm bất nàng ra. Một tay nàng vì chụp giữ lưỡi đao, cú động này liền khiến lòng bàn tay bị cứa một đường dài, máu tức thời phún ra, thuần theo lưỡi đao lấp lánh hàn quang chảy xuống. Nhưng Tiểu Nhị không chịu buông tay, khóc lóc gọi: "Lão gia! Ngươi chết rồi, Tiểu Nhị... Tiểu Nhị sẽ chết theo người!"
Dương Thu Trì chấn động toàn thân, nhìn nhìn Tiểu Nhị, lại nhìn Liễu Nhược Băng như đang ngủ trong lòng hắn: "Em không biết đâu, ta ... ta không thể không có Băng nhi! Ta không thể để mình nàng ấy cô đơn!" Hắn bỏ đơn đao ra, giơ tay đẩy Tiểu Nhị, khiến nàng đụng mạnh vào cái bàn phía sau, xoảng một cái, cái đèn dầu rơi xuống đất, phòng lập tức tối đen.
Cùng lúc này, Dương Thu Trì đã chụp lấy đoản kiếm trong ao của Liễu Nhược Băng, rút ra, dịu giọng nói với Liễu Nhược Băng đang nằm trong lòng: "Băng nhi, ta đến đây, chúng ta vĩnh viễn ỡ với nhau rồi!"
Hắn vừa định giơ đao tự vẫn, chợt nghe ngoài động ẩn ước có tiếng người gọi: "Thu Trì! Tiểu Nhị! Các người có đó không?"
Tiểu Nhị vừa kinh vừa mừng, giữ chặt cán đơn đao của Dương Thu Trì, lạt giọng hét: "Có! Nương nương! Mau đến đây! Lão gia... lão gia định tự sát! Mau đến đây a!" Nói xong loạng choạng chạy tới quẳng đao đi, bám giữ tảng đá lớn cố sức đẩy ra, một chút ánh sáng ảm đạm từ giếng tràn vào.
Trầm Tuyết Phỉ đã nghe được tiếng của Tiểu Nhị, hô lên cả kinh, không kịp chụp lấy dây thừng, tung người vọt xuống giếng nước đánh ùm một cái, vội hỏi: "Thu Trì đâu? Huynh ấy ở đâu?"
"Lão gia đang ở trong này, phu nhân tìm được rồi, nhưng sắp không xong đến nơi rồi, lão gia muốn tự sát!" Tiểu Nhị khóc lóc gào thét, đột nhiên nhớ lại Dương Thu Trì vừa rồi nói dường như muốn tìm cái chết, hoảng loạn quay người nhào tới định ngăn Dương Thu Trì, đột nhiên cảm thấy cánh tay đau nhói, thì ra trong hắc ám lại nhào trúng vào đoản kiếm của Dương Thu Trì, a lên một tiếng thảm thiết, thụ thương không nhẹ.
"Thu Trì! Không được a!" Trầm Tuyết Phỉ cũng xé giọng vung tay đánh rớt một khối đá xanh, chui vào địa thất.
Quách Tuyết Liên nghe Dương Thu Trì đòi tự sát, nàng tuy không có võ công, nhưng trong lúc gấp rút cũng tung người xuống giếng, hoảng loạn uống luôn mấy ngụm nước, gọi: "lão... lão gia, không được a....!"
Trong tình huống tối đen của địa thất, Trầm Tuyết Phỉ vừa hoảng loạn gọi, vừa đưa tay sờ loạn: "Thu Trì, huynh... huynh ở nơi nào?"
Chợt xoạt một cái, cổ nàng lạnh ngắt, một mũi đoản kiếm kề ngay cổ nàng. Giọng của Dương Thu Trì lạnh đến cực điểm: "Đến hay lắm! Ta tạm thời không chết, phải giết ca ca nàng trước báo thù cho Băng nhi!"
"Thu Trì!" Nghe tiếng của hắn, Trầm Tuyết Phỉ vui mừng khôn xiết, sau đó nhận ra ngũ khí của hắn, lòng chìm xuống tận đáy "Thu Trì ca, bạch y ... tỷ tỷ...., vợ của huynh sao rồi?"
"Nàng ấy... nàng ấy ở trong lòng ta đây..., đã không xong rồi..."