Phi Yến gật đầu, Mộ Dung Huýnh Tuyết mặt vàng như nghệ nói: "Đa tạ hảo ý của sư gia, hay là thôi vậy, Huýnh Tuyết cảm thấy rất khó chịu, muốn về sớm nằm nghỉ một chút."
"Vậy sao được, cô về nằm đó cả nhà già trẻ thì tính làm sao?"
Thần tình của Mộ Dung Huýnh Tuyết ảm đảm. Cũng phải, từ khi nàng đảm nhiệm trọng trách của gia đình này, ngày thường đừng nói gì đau đầu chóng mặt, cho dù có bệnh nặng cũng không có cách gì nằm nghĩ, phải cố gương dậy mà lo chuyện nhà, chiếu cố ba người già và hai đệ đệ nhỏ tuổi.
Mạnh Thiên Sở nói tiếp: "Như vầy đi, chờ một lúc khi Phi Yến đặt tiệc, tùy tiện chọn thêm một ít rượu thịt nhờ điếm tiểu nhĩ đưa tới nhà cô. Cô không cần lo, chờ ăn xong rồi cô có thể trực tiếp về nghỉ, thế nào?"
"Cái này..." Mộ Dung Huýnh Tuyết hơi khó xử. Nàng là nữ tử ngoài mềm trong cứng, không muốn thiếu nợ Mạnh Thiên Sở quá nhiều. Dù gì thì sợ chỉ mảnh giữa hai người còn chưa bị bứt đứt bề bờ Tây hồ, nói cho cùng thì hai người vẫn là quan hệ trên công việc, chưa có quan hệ gì khác, cho nên nàng không có cách gì yên tâm tiếp thụ sự trợ giúp của Mạnh Thiên Sở.
Mạnh Thiên Sở cũng đoán được sự khó xử trong lòng nàng, mỉm cười nói: "Chúng ta không phải ăn uống không, mà còn thương lượng một chút xem coi án này nên xử thế nào. Tri huyện đại nhân thúc gấp quá, ta nghĩ ngày mai là phải đem ý kiến nên xử lý thế nào trình cho đại nhân. Do đó, ta cũng muốn nhân dịp này nghe ý kiến của cô. Được rồi, đây không phải là chỗ nói chuyện, chúng ta về rồi hẳn hay!"
Mộ Dung Huýnh Tuyết nghe Mạnh Thiên Sở nói còn có công việc muốn thương lượng. Nàng là thư ký riêng do Mạnh Thiên Sở bỏ tiền ra thuê, hiện giờ có chuyện cần nàng xử lý, đương nhiên không thể chối từ, đành gật gật đầu.
Sau khi bàn tính xong, Mạnh Thiên Sở cho Phi Yến đi chọn rượu thịt. Hắn biết vụ giải phẩu vừa rồi khiến hai nữ tử này rất ớn và không có khẩu vị gì, đặc biệt là với chất dầu mỡ và nội tạng, cho nên đạc biệt dặn Phi Yến chọn nhiều đồ chua và rau. Mạnh Thiên Sở thì không có thịt không ăn cơm, nhưng vì chiếu cố cho hai nàng, cho nên yêu cầu một ít cá, mấy món mặn khác không cần. Sau đó, Mộ Dung Huýnh Tuyết đẩy xe đưa hắn về nội nha.
Tửu yến còn chưa mang đến, Mạnh Thiên Sở liền cùng Mộ Dung Huýnh Tuyết đến thư phòng thương lượng. Mạnh Thiên Sở tùy ý hỏi: "Quýnh Tuyết, cô nói coi án này nên xử lý thế nào?"
Mộ Duynh Huýnh Tuyết đáp: 'Cái này... phải xem coi Viên Thiết Hà là cố ý giết Lâm Tư hay là lỡ tay làm cho người ta chết. Kết quả phán quyết dựa theo hai điểm này khác biệt nhau xa."
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Vậy cô nói coi, Viên Thiết Hà là cố ý hay là vô tình?"
"Cái này... Quýnh Tuyết không rõ lắm..." Nàng tuy tham gia thẩm vấn ký lục, cũng tham gia giải phẩu thi thể, nhưng là án chiếu theo những gì Mạnh Thiên Sở nói mà ghi lại hết, những từ ngữ đó nàng thuộc nằm lòng. Tuy nhiên, ghi và nhớ lại là một chuyện, hiểu rõ và lý giải những đặc trưng đó lại là một chuyện khác. Tổng hợp toàn bộ quá trình thẩm vấn hỏi cung và giải phẩu để đưa ra kết luận mang tính phán đoán hành vi tội phạm đòi hỏi năng lực tổng hợp, phân tích và phán đoán hình án rất cao. Mộ Dung Huynh Tuyết là một tiểu thư lại, viết chữ thì còn được, nếu nói về định tính hành vi phạm tội thì nàng chưa được trang bị bản lĩnh hay kiến thức này.
"Không sao, cô căn cứ tình huống nắm được, tự bản thân phán đoán tính chất hành vi của hắn một chút, nói sai cũng không sao."
Mộ Dung Huýnh Tuyết ngẫm nghĩ một chút, từ từ nói: "Trong đêm tân hôn, Viên Thiết Hà biết nương tử Lâm Tư của mình trước đó có quan hệ với Trác Tân, nổi bừng lửa ghen tuông, tát cho Lâm Tư một cái, sau đó tiến vào tân phòng nắm tóc nàng ta, đổ rượu cho nàng ta say, bắt ép nàng ta động phòng. Từ phương diện này mà xét thì có thể nhận xét trong cơn ghe tuông đã cố ý đè chết nàng ta, do đó khép vào tội cố ý giết người."
Mạnh Thiên Sở gật đầu: "Cô nói cũng có đạo lý, chỉ có điều, nếu như nhận định Viên Thiết Hà cố ý giết chết Lâm Tu, có vài vấn đề không dễ giải quyết."
"Đó là những vấn đề gì?" Đôi mắt đen láy của Mộ Dung Huýnh Tuyết mở to ra nhìn Mạnh Thiên Sở chằm chằm.
"Thứ nhất, cô có thấy qua hoặc nghe nói qua dùng thân thể đè cho người ta chết là cố ý giết người hay chưa?"
"... không có." Đây là một lổ hổng lớn, Mộ Dung Huýnh Tuyết không khỏi đỏ phừng mặt.
"Do đó, nếu như Viên Thiết Hà muốn giết Lâm Tư, không cần phải dùng thân thể mập mạp của mình đè chết tươi nàng ta. Bịt miệng, bóp cổ, chụp đập đầu vô tường, thậm chí trực tiếp bẻ gãy cổ đều rất nhanh chóng gọn lẹ, đó mới phù hợp hành vi của một người nóng giận như điên ra tay giết người."
"Thứ hai, cho dù là trong lúc hỗn loạn nhất mà Viên Thiết Hà vẫn dùng cách tức cười nhất cố ý giết Lâm Tâm, hay là, hắn muốn dùng cách đó đày đọa Lâm Tư, khiến Lâm Tư chết từ từ để hả giận, thì sau khi giết Lâm Tư xong rồi, hắn không cần nằm im như thế đè Lâm Tư hơn nửa canh giờ nữa."
"Hắn đè Lâm Tư hơn nửa thời thần? Sư gia ngài sao mà biết vậy?"
"Giải phẩu a, giải phẩu phát hiện. Phổi của Lâm Tư ứ nước, đây là dấu hiệu chỉ xuất hiện khi bị vật nặng đè lên ngực bụng trong một thời gian dài gây ngạt thở. Tổng hợp suy xét, ta phán đoán Lâm Tư ít nhất là bị đè nửa thời thần trở lên cuối cùng mới chết. Do nghẹt thở từ từ trong một thời gian dài, tạo thành phần phổi và các nội tạng của Lâm Tư bị phù thũng."
"Vậy vì sao lại không động đậy chút nào?"
"Rất đơn giản, người mập như vậy trong tình huống thanh tỉnh dù có thể nằm với tư thế úp như vậy, nhưng không thể nào kéo dài quá nữa canh giờ, trừ khi là hắn ngủ đi. Hơn nữa, trên thân thể của Lâm Tư không có dấu vết ma sát, ở ngực, bẹ sườn không có dấu hiệu gãy xương. Các cơ quan nội tang trong ngực bụng không xuất hiện dấu hiệu bị vỡ, trong khi đó các bộ vị ứ huyết xuất huyết đều tương đồng, nói rõ bị chèn ép với sức nặng khá đều. Cho nên ta tổng hợp phán đoán, Viên Thiết Hà lúc đó nằm bất động trên người Lâm Tư hơn nửa canh giờ trở lên."
Tình huống ứ nước trong quá trình giải phẩu Mạnh Thiên Sở đã giảng giải qua cho Phi Yến và Mộ Dung Huýnh Tuyết, nên nàng cũng có thể hiểu. Tuy nhiên, còn có điểm Quýnh Tuyết nghĩ chưa ra, hỏi: "Nằm sấp không động đậy nửa canh giờ thì có thể nói là sơ ý hay sao?"
"Đương nhiên, căn cứ khẩu cung của Lý Xung Nhân có thể biết, còn căn cứ theo kiểm tra thi thể của ta chứng minh thời gian tử vong của Lâm Tư vào khoảng giờ chánh tý. Thời gian có thể kéo dài thêm một khắc nữa. Đương nhiên, thi kiểm về thời gian tử vong chỉ là suy đoán, cũng có khả năng sớm hơn, hoặc trễ hơn. Lý Xung Nhân khi đến phát hiện Viên Thiết Hà đang ngủ khò khò, còn ngáy rất to, là Lý Xung Nhân lật Viên Thiết Hà từ tư thế nằm xấp trên thi thể Lâm Tư xuống. Nếu như cô muốn giết người, giết người xong rồi còn nằm phục trên thi thể người ta ngủ một giấc ngon lành không?"
Mộ Dung Huýnh Tuyết rùn mình, miễn cưỡng cười lắc đầu.
Mạnh Thiên Sở cười nói tiếp: "Thứ ba, nếu như Viên Thiết Hà sử dụng phương pháp đó cố ý giết Lâm Tư, ngày hôm sau khi bị hỏi, khẳng định là không nói cửa sổ đã đóng kín, tự đưa mình vào tuyệt cảnh. Nếu như không phải sau đó Trương huyện thừa lòi mặt chuột, chỉ bằng lời cung khai của Viên Thiết Hà là đã đóng kín cửa nẻo, có thể phán định hắn là hung thủ. Có hung thủ nào ngốc như vậy sao?"
Mộ Dung Huýnh Tuyết gật đầu: "Đúng, nếu như tôi là Viên Thiết Hà, chí ít tôi phải nói là không chú y cửa sổ đã đóng hay chưa."
"Do đó, tổng hợp suy xét, có thể nói là Viên Thiết Hà trong tình trạng say rượu đã vô tình dùng thân thể đè làm Lâm Tư ngộp thở tử vong. Cô án chiếu theo điểm này nghĩ thử coi nên phán quyết thế nào?"
Mộ Dung Huýnh Tuyết đáp: "Viên Thiết Hà say rượu như chết, lỡ đè vợ là Lâm Tư ngộp chết, đây là lỡ tay giết người, chiếu theo Đại Minh luật quy định: 'Nếu vô ý giết người, khép vào cùng tội đánh nhau gây thương tích hay chết người, y luật thu thục (tiền phạt), đưa tiền đền bù cho gia đình người bị chết bị thương, coi như là tiền chữa trị hay tống táng'."
Điều luật này Mạnh Thiên Sở có chút ấn tượng, khi xưa khổ đọc qua Đại Minh luận, đã từng nghiên cứu qua biết lỡ tay giết người có thể dùng tiền chuộc, nên nói: "Ừ, không sai, cô nói tiếp đi."
"Vâng. Đại Minh luật quy định: 'Chồng đánh vợ tới chết, giảo (xử thắt cổ).', ngoài ra còn quy định 'Thu thục (thu tiền nộp phạt) đối với tội xử giảo do đánh giết người thì nhiều tới 33 quan 600 văn, đồng tiền 8 quan 400 văn, với nhà có người bị giết thì chi tiền chôn cất.' Từ đó, nên phán cho Viên gia phân 12 lượng bốn tiền đưa qua cho cho nhà họ Lâm. Sau đó thả Viên Thiết Hà rồi kết án."
Mạnh Thiên Sở ngẫm nghĩ, lại hỏi: "Lâm Tư là con dâu nhà họ Viên, quy về chỗ Viên gia chôn cất, Lâm gia không xuất phân tiền nào, sao còn bồi thường tiền bạc gì vậy?"
Mộ Dung Huýnh Tuyết khom người nói: "Lời tuy là vậy, nhưng số tiền này không phải dùng để chôn cất, mà là cấp cho người thân của nạn nhất chút tiền an ủi vậy thôi."
Vậy à, thì ra là có ý bồi thường tổn hại về tinh thần! Mạnh Thiên Sở ra vẻ rất vừa ý: "Ừ, không tệ, vậy cô cứ theo đó mà ghi lời phê dùm ta, ngày mai ta sẽ trình lên tri huyện lão gia để phê duyệt."
Mộ Dung Huýnh Tuyết đáp ứng, ngồi xuống vận bút viết như bay, nhanh chóng viết xong lời phán, đưa cho Mạnh Thiên Sở xem. Mạnh Thiên Sở xem xong rất vừa ý, vừa lúc này thì Phi Yến cũng đã gọi tiệc rượu mang về tới.
Tiệc bày trong nhà ăn, vốn Phi Yến là nô tì không thể ngồi ăn cùng bàn với chủ, nhưng đã nói là hôm nay thù tạ hai người, cho nên Mạnh Thiên Sở yêu cầu nàng ngồi chung. Hôm nay phá xong án, tâm tình khá vui, Mạnh Thiên Sở muốn uống chút rượu, gọi luôn ba cô nàng uống chung. Ba nữ không chối từ, uống mấy chung nhỏ cùng với hắn.
Mộ Duynh Huýnh Tuyết và Phi Yến hôm nay ăn không vô, hình ảnh gây ớn lạnh khi giải phẩu cứ hiện ra trong đầu họ. Mạnh Thiên Sở cũng đã trải qua tình huống này, nên cũng hiểu. Cảm giác ghê người này ít thì kéo dài mấy ngày, nhiều thì cả mấy tháng mới điều chỉnh được, do đó hắn không miễn cưỡng, bảo họ uống thêm nhiều canh cá để bổ sung chất nước đã bị ói mất đi nhiều trong người.
Sau khi ăn xong, Tằng lang trung của tiệm "Thảo hương dược phô" đến thay thuốc cho Mạnh Thiên Sở, kiểm tra các vết thương thấy khép miệng rất tốt, cũng không phát hiện dấu vết xuất huyết nội não, liền dặn dò hắn nghỉ ngơi không được làm việc lao lực quá nhiều rồi cáo từ ra về.
Mộ Dung Huýnh Tuyết định cáo từ ra về, Mạnh Thiên Sở thấy trời còn sớm, lưu nàng lại nói chuyện. Phi Yến đêm rồi không ngủ, vốn định ban ngày nghỉ ngơi, để tối còn thức canh cho Mạnh Thiên Sở, nhưng ban ngày bộn rộn suốt cả ngày, không thời gian đâu mà ngủ trừ chộp mắt chút xíu lúc trưa. Hiện giờ sau một ngày mệt mỏi, mắt cô nàng cứ díu lại. Hạ Phượng Nghi cho Phi Yến đi ngủ trước, tối do tự nàng thức canh, nhưng Phi Yến cứ xua tay nói không sao, vẫn giành tối thức.
Bốn người ngồi ở nhà ăn nói chuyện một hồi, thì gác cửa vào báo có Viên chủ bạc Viên đại nhân đến thăm đang chờ ở phòng khách.
Phi Yến đẩy xa lăn đưa Mạnh Thiên Sở ra phòng khách. Viên chủ bạc ngồi ở ghế dành cho khách, trên bàn trà ngăn giữa ghế chủ khách có để một hộp nhỏ trang sức rất đẹp. Viên chủ bạc thấy Mạnh Thiên Sở lập tức cười cầu tài đứng dậy chấp tay thi lễ.
Không cần Viên chủ bạc nói, Mạnh Thiên Sở vừa nhìn là thấy hộp nhỏ để trên bàn, biết mục đích đến của ông ta là gì, nhất định là vì con trai mà đến dâng lễ vật đả thông quan hệ.
Án này định thế nào thì Thái tri huyện đã toàn quyền ủy thác cho Mạnh Thiên Sở. Và do án này có người làm chứng tận mắt nhìn quá trình tử vong của Lâm Tư, tuy căn cứ vào án tình mà xét, rất có khả năng là vô tình gây chết người, nhưng người phán án được quyền tự do quyết định, do đó, nếu như Mạnh Thiên Sở có lòng hại người, nói không chừng phán thành cố ý mưu sát. Viên Thiết Hà cố ý đè chết Lâm Tư, căn cứ Đại minh luật thì chồn mà mưu sát vệ phải xử giảo hình. Như vậy là Viên Thiết Hà chết chắc. Còn nếu là nói vô ý giết người, có thể dùng tiền chuộc tội cộng thêm đưa tiền để chôn cất cho người chết, thì đó là chuyện khác biệt một trời một vực.
Kết quả giải phẩu ra rồi Viên chủ bạc ở bên đó, nhất mực suy nghĩ về vấn đề này. Lúc án phát không có người lạ tại hiện trường (sau khi người chết mới có), trong khi đó kết quả giải phẩu người khác nhìn không ra. Rốt cuộc là mưu sát hay là vô tình gây chết người thật ra chỉ là một câu nói của sư gia. Suy đi nghĩ lại, ông ta quyết định đi thông quan hệ với vị hình danh sư gia này.
Phi Yến đỡ Mạnh Thiên Sở từ xe lăn từ từ ngồi lên ghế chủ tọa. Viên chủ bạc bấy giờ mới ngồi xuống ghế dành cho khách, trước hết hàn huyên mấy câu, hỏi thương tình của Mạnh Thiên Sở, nói việc hắn mang thương phá án là điển phạm mà mọi người cần học tập. Sau đó, Viên chủ bạc đưa mắt nhìn Phi Yến đứng bên cạnh, ho khan một tiếng, không nói gì nữa.
Mạnh Thiên Sở lập tức minh bạch, quay sang bảo Phi Yến: "Em xuống trước chờ ta nói chuyện xong với Viên đại nhân rồi gọi em sau."
Phi Yến đáp ứng chào lui ra, đóng cửa phòng lại.
Viên chủ bạc len lén nhìn thần tình của Mạnh Thiên Sở, cười hề hề mở cái hộp trên bàn ra, bên trong đựng đầy bạc trắng sáng ngời!
"Vậy sao được, cô về nằm đó cả nhà già trẻ thì tính làm sao?"
Thần tình của Mộ Dung Huýnh Tuyết ảm đảm. Cũng phải, từ khi nàng đảm nhiệm trọng trách của gia đình này, ngày thường đừng nói gì đau đầu chóng mặt, cho dù có bệnh nặng cũng không có cách gì nằm nghĩ, phải cố gương dậy mà lo chuyện nhà, chiếu cố ba người già và hai đệ đệ nhỏ tuổi.
Mạnh Thiên Sở nói tiếp: "Như vầy đi, chờ một lúc khi Phi Yến đặt tiệc, tùy tiện chọn thêm một ít rượu thịt nhờ điếm tiểu nhĩ đưa tới nhà cô. Cô không cần lo, chờ ăn xong rồi cô có thể trực tiếp về nghỉ, thế nào?"
"Cái này..." Mộ Dung Huýnh Tuyết hơi khó xử. Nàng là nữ tử ngoài mềm trong cứng, không muốn thiếu nợ Mạnh Thiên Sở quá nhiều. Dù gì thì sợ chỉ mảnh giữa hai người còn chưa bị bứt đứt bề bờ Tây hồ, nói cho cùng thì hai người vẫn là quan hệ trên công việc, chưa có quan hệ gì khác, cho nên nàng không có cách gì yên tâm tiếp thụ sự trợ giúp của Mạnh Thiên Sở.
Mạnh Thiên Sở cũng đoán được sự khó xử trong lòng nàng, mỉm cười nói: "Chúng ta không phải ăn uống không, mà còn thương lượng một chút xem coi án này nên xử thế nào. Tri huyện đại nhân thúc gấp quá, ta nghĩ ngày mai là phải đem ý kiến nên xử lý thế nào trình cho đại nhân. Do đó, ta cũng muốn nhân dịp này nghe ý kiến của cô. Được rồi, đây không phải là chỗ nói chuyện, chúng ta về rồi hẳn hay!"
Mộ Dung Huýnh Tuyết nghe Mạnh Thiên Sở nói còn có công việc muốn thương lượng. Nàng là thư ký riêng do Mạnh Thiên Sở bỏ tiền ra thuê, hiện giờ có chuyện cần nàng xử lý, đương nhiên không thể chối từ, đành gật gật đầu.
Sau khi bàn tính xong, Mạnh Thiên Sở cho Phi Yến đi chọn rượu thịt. Hắn biết vụ giải phẩu vừa rồi khiến hai nữ tử này rất ớn và không có khẩu vị gì, đặc biệt là với chất dầu mỡ và nội tạng, cho nên đạc biệt dặn Phi Yến chọn nhiều đồ chua và rau. Mạnh Thiên Sở thì không có thịt không ăn cơm, nhưng vì chiếu cố cho hai nàng, cho nên yêu cầu một ít cá, mấy món mặn khác không cần. Sau đó, Mộ Dung Huýnh Tuyết đẩy xe đưa hắn về nội nha.
Tửu yến còn chưa mang đến, Mạnh Thiên Sở liền cùng Mộ Dung Huýnh Tuyết đến thư phòng thương lượng. Mạnh Thiên Sở tùy ý hỏi: "Quýnh Tuyết, cô nói coi án này nên xử lý thế nào?"
Mộ Duynh Huýnh Tuyết đáp: 'Cái này... phải xem coi Viên Thiết Hà là cố ý giết Lâm Tư hay là lỡ tay làm cho người ta chết. Kết quả phán quyết dựa theo hai điểm này khác biệt nhau xa."
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Vậy cô nói coi, Viên Thiết Hà là cố ý hay là vô tình?"
"Cái này... Quýnh Tuyết không rõ lắm..." Nàng tuy tham gia thẩm vấn ký lục, cũng tham gia giải phẩu thi thể, nhưng là án chiếu theo những gì Mạnh Thiên Sở nói mà ghi lại hết, những từ ngữ đó nàng thuộc nằm lòng. Tuy nhiên, ghi và nhớ lại là một chuyện, hiểu rõ và lý giải những đặc trưng đó lại là một chuyện khác. Tổng hợp toàn bộ quá trình thẩm vấn hỏi cung và giải phẩu để đưa ra kết luận mang tính phán đoán hành vi tội phạm đòi hỏi năng lực tổng hợp, phân tích và phán đoán hình án rất cao. Mộ Dung Huynh Tuyết là một tiểu thư lại, viết chữ thì còn được, nếu nói về định tính hành vi phạm tội thì nàng chưa được trang bị bản lĩnh hay kiến thức này.
"Không sao, cô căn cứ tình huống nắm được, tự bản thân phán đoán tính chất hành vi của hắn một chút, nói sai cũng không sao."
Mộ Dung Huýnh Tuyết ngẫm nghĩ một chút, từ từ nói: "Trong đêm tân hôn, Viên Thiết Hà biết nương tử Lâm Tư của mình trước đó có quan hệ với Trác Tân, nổi bừng lửa ghen tuông, tát cho Lâm Tư một cái, sau đó tiến vào tân phòng nắm tóc nàng ta, đổ rượu cho nàng ta say, bắt ép nàng ta động phòng. Từ phương diện này mà xét thì có thể nhận xét trong cơn ghe tuông đã cố ý đè chết nàng ta, do đó khép vào tội cố ý giết người."
Mạnh Thiên Sở gật đầu: "Cô nói cũng có đạo lý, chỉ có điều, nếu như nhận định Viên Thiết Hà cố ý giết chết Lâm Tu, có vài vấn đề không dễ giải quyết."
"Đó là những vấn đề gì?" Đôi mắt đen láy của Mộ Dung Huýnh Tuyết mở to ra nhìn Mạnh Thiên Sở chằm chằm.
"Thứ nhất, cô có thấy qua hoặc nghe nói qua dùng thân thể đè cho người ta chết là cố ý giết người hay chưa?"
"... không có." Đây là một lổ hổng lớn, Mộ Dung Huýnh Tuyết không khỏi đỏ phừng mặt.
"Do đó, nếu như Viên Thiết Hà muốn giết Lâm Tư, không cần phải dùng thân thể mập mạp của mình đè chết tươi nàng ta. Bịt miệng, bóp cổ, chụp đập đầu vô tường, thậm chí trực tiếp bẻ gãy cổ đều rất nhanh chóng gọn lẹ, đó mới phù hợp hành vi của một người nóng giận như điên ra tay giết người."
"Thứ hai, cho dù là trong lúc hỗn loạn nhất mà Viên Thiết Hà vẫn dùng cách tức cười nhất cố ý giết Lâm Tâm, hay là, hắn muốn dùng cách đó đày đọa Lâm Tư, khiến Lâm Tư chết từ từ để hả giận, thì sau khi giết Lâm Tư xong rồi, hắn không cần nằm im như thế đè Lâm Tư hơn nửa canh giờ nữa."
"Hắn đè Lâm Tư hơn nửa thời thần? Sư gia ngài sao mà biết vậy?"
"Giải phẩu a, giải phẩu phát hiện. Phổi của Lâm Tư ứ nước, đây là dấu hiệu chỉ xuất hiện khi bị vật nặng đè lên ngực bụng trong một thời gian dài gây ngạt thở. Tổng hợp suy xét, ta phán đoán Lâm Tư ít nhất là bị đè nửa thời thần trở lên cuối cùng mới chết. Do nghẹt thở từ từ trong một thời gian dài, tạo thành phần phổi và các nội tạng của Lâm Tư bị phù thũng."
"Vậy vì sao lại không động đậy chút nào?"
"Rất đơn giản, người mập như vậy trong tình huống thanh tỉnh dù có thể nằm với tư thế úp như vậy, nhưng không thể nào kéo dài quá nữa canh giờ, trừ khi là hắn ngủ đi. Hơn nữa, trên thân thể của Lâm Tư không có dấu vết ma sát, ở ngực, bẹ sườn không có dấu hiệu gãy xương. Các cơ quan nội tang trong ngực bụng không xuất hiện dấu hiệu bị vỡ, trong khi đó các bộ vị ứ huyết xuất huyết đều tương đồng, nói rõ bị chèn ép với sức nặng khá đều. Cho nên ta tổng hợp phán đoán, Viên Thiết Hà lúc đó nằm bất động trên người Lâm Tư hơn nửa canh giờ trở lên."
Tình huống ứ nước trong quá trình giải phẩu Mạnh Thiên Sở đã giảng giải qua cho Phi Yến và Mộ Dung Huýnh Tuyết, nên nàng cũng có thể hiểu. Tuy nhiên, còn có điểm Quýnh Tuyết nghĩ chưa ra, hỏi: "Nằm sấp không động đậy nửa canh giờ thì có thể nói là sơ ý hay sao?"
"Đương nhiên, căn cứ khẩu cung của Lý Xung Nhân có thể biết, còn căn cứ theo kiểm tra thi thể của ta chứng minh thời gian tử vong của Lâm Tư vào khoảng giờ chánh tý. Thời gian có thể kéo dài thêm một khắc nữa. Đương nhiên, thi kiểm về thời gian tử vong chỉ là suy đoán, cũng có khả năng sớm hơn, hoặc trễ hơn. Lý Xung Nhân khi đến phát hiện Viên Thiết Hà đang ngủ khò khò, còn ngáy rất to, là Lý Xung Nhân lật Viên Thiết Hà từ tư thế nằm xấp trên thi thể Lâm Tư xuống. Nếu như cô muốn giết người, giết người xong rồi còn nằm phục trên thi thể người ta ngủ một giấc ngon lành không?"
Mộ Dung Huýnh Tuyết rùn mình, miễn cưỡng cười lắc đầu.
Mạnh Thiên Sở cười nói tiếp: "Thứ ba, nếu như Viên Thiết Hà sử dụng phương pháp đó cố ý giết Lâm Tư, ngày hôm sau khi bị hỏi, khẳng định là không nói cửa sổ đã đóng kín, tự đưa mình vào tuyệt cảnh. Nếu như không phải sau đó Trương huyện thừa lòi mặt chuột, chỉ bằng lời cung khai của Viên Thiết Hà là đã đóng kín cửa nẻo, có thể phán định hắn là hung thủ. Có hung thủ nào ngốc như vậy sao?"
Mộ Dung Huýnh Tuyết gật đầu: "Đúng, nếu như tôi là Viên Thiết Hà, chí ít tôi phải nói là không chú y cửa sổ đã đóng hay chưa."
"Do đó, tổng hợp suy xét, có thể nói là Viên Thiết Hà trong tình trạng say rượu đã vô tình dùng thân thể đè làm Lâm Tư ngộp thở tử vong. Cô án chiếu theo điểm này nghĩ thử coi nên phán quyết thế nào?"
Mộ Dung Huýnh Tuyết đáp: "Viên Thiết Hà say rượu như chết, lỡ đè vợ là Lâm Tư ngộp chết, đây là lỡ tay giết người, chiếu theo Đại Minh luật quy định: 'Nếu vô ý giết người, khép vào cùng tội đánh nhau gây thương tích hay chết người, y luật thu thục (tiền phạt), đưa tiền đền bù cho gia đình người bị chết bị thương, coi như là tiền chữa trị hay tống táng'."
Điều luật này Mạnh Thiên Sở có chút ấn tượng, khi xưa khổ đọc qua Đại Minh luận, đã từng nghiên cứu qua biết lỡ tay giết người có thể dùng tiền chuộc, nên nói: "Ừ, không sai, cô nói tiếp đi."
"Vâng. Đại Minh luật quy định: 'Chồng đánh vợ tới chết, giảo (xử thắt cổ).', ngoài ra còn quy định 'Thu thục (thu tiền nộp phạt) đối với tội xử giảo do đánh giết người thì nhiều tới 33 quan 600 văn, đồng tiền 8 quan 400 văn, với nhà có người bị giết thì chi tiền chôn cất.' Từ đó, nên phán cho Viên gia phân 12 lượng bốn tiền đưa qua cho cho nhà họ Lâm. Sau đó thả Viên Thiết Hà rồi kết án."
Mạnh Thiên Sở ngẫm nghĩ, lại hỏi: "Lâm Tư là con dâu nhà họ Viên, quy về chỗ Viên gia chôn cất, Lâm gia không xuất phân tiền nào, sao còn bồi thường tiền bạc gì vậy?"
Mộ Dung Huýnh Tuyết khom người nói: "Lời tuy là vậy, nhưng số tiền này không phải dùng để chôn cất, mà là cấp cho người thân của nạn nhất chút tiền an ủi vậy thôi."
Vậy à, thì ra là có ý bồi thường tổn hại về tinh thần! Mạnh Thiên Sở ra vẻ rất vừa ý: "Ừ, không tệ, vậy cô cứ theo đó mà ghi lời phê dùm ta, ngày mai ta sẽ trình lên tri huyện lão gia để phê duyệt."
Mộ Dung Huýnh Tuyết đáp ứng, ngồi xuống vận bút viết như bay, nhanh chóng viết xong lời phán, đưa cho Mạnh Thiên Sở xem. Mạnh Thiên Sở xem xong rất vừa ý, vừa lúc này thì Phi Yến cũng đã gọi tiệc rượu mang về tới.
Tiệc bày trong nhà ăn, vốn Phi Yến là nô tì không thể ngồi ăn cùng bàn với chủ, nhưng đã nói là hôm nay thù tạ hai người, cho nên Mạnh Thiên Sở yêu cầu nàng ngồi chung. Hôm nay phá xong án, tâm tình khá vui, Mạnh Thiên Sở muốn uống chút rượu, gọi luôn ba cô nàng uống chung. Ba nữ không chối từ, uống mấy chung nhỏ cùng với hắn.
Mộ Duynh Huýnh Tuyết và Phi Yến hôm nay ăn không vô, hình ảnh gây ớn lạnh khi giải phẩu cứ hiện ra trong đầu họ. Mạnh Thiên Sở cũng đã trải qua tình huống này, nên cũng hiểu. Cảm giác ghê người này ít thì kéo dài mấy ngày, nhiều thì cả mấy tháng mới điều chỉnh được, do đó hắn không miễn cưỡng, bảo họ uống thêm nhiều canh cá để bổ sung chất nước đã bị ói mất đi nhiều trong người.
Sau khi ăn xong, Tằng lang trung của tiệm "Thảo hương dược phô" đến thay thuốc cho Mạnh Thiên Sở, kiểm tra các vết thương thấy khép miệng rất tốt, cũng không phát hiện dấu vết xuất huyết nội não, liền dặn dò hắn nghỉ ngơi không được làm việc lao lực quá nhiều rồi cáo từ ra về.
Mộ Dung Huýnh Tuyết định cáo từ ra về, Mạnh Thiên Sở thấy trời còn sớm, lưu nàng lại nói chuyện. Phi Yến đêm rồi không ngủ, vốn định ban ngày nghỉ ngơi, để tối còn thức canh cho Mạnh Thiên Sở, nhưng ban ngày bộn rộn suốt cả ngày, không thời gian đâu mà ngủ trừ chộp mắt chút xíu lúc trưa. Hiện giờ sau một ngày mệt mỏi, mắt cô nàng cứ díu lại. Hạ Phượng Nghi cho Phi Yến đi ngủ trước, tối do tự nàng thức canh, nhưng Phi Yến cứ xua tay nói không sao, vẫn giành tối thức.
Bốn người ngồi ở nhà ăn nói chuyện một hồi, thì gác cửa vào báo có Viên chủ bạc Viên đại nhân đến thăm đang chờ ở phòng khách.
Phi Yến đẩy xa lăn đưa Mạnh Thiên Sở ra phòng khách. Viên chủ bạc ngồi ở ghế dành cho khách, trên bàn trà ngăn giữa ghế chủ khách có để một hộp nhỏ trang sức rất đẹp. Viên chủ bạc thấy Mạnh Thiên Sở lập tức cười cầu tài đứng dậy chấp tay thi lễ.
Không cần Viên chủ bạc nói, Mạnh Thiên Sở vừa nhìn là thấy hộp nhỏ để trên bàn, biết mục đích đến của ông ta là gì, nhất định là vì con trai mà đến dâng lễ vật đả thông quan hệ.
Án này định thế nào thì Thái tri huyện đã toàn quyền ủy thác cho Mạnh Thiên Sở. Và do án này có người làm chứng tận mắt nhìn quá trình tử vong của Lâm Tư, tuy căn cứ vào án tình mà xét, rất có khả năng là vô tình gây chết người, nhưng người phán án được quyền tự do quyết định, do đó, nếu như Mạnh Thiên Sở có lòng hại người, nói không chừng phán thành cố ý mưu sát. Viên Thiết Hà cố ý đè chết Lâm Tư, căn cứ Đại minh luật thì chồn mà mưu sát vệ phải xử giảo hình. Như vậy là Viên Thiết Hà chết chắc. Còn nếu là nói vô ý giết người, có thể dùng tiền chuộc tội cộng thêm đưa tiền để chôn cất cho người chết, thì đó là chuyện khác biệt một trời một vực.
Kết quả giải phẩu ra rồi Viên chủ bạc ở bên đó, nhất mực suy nghĩ về vấn đề này. Lúc án phát không có người lạ tại hiện trường (sau khi người chết mới có), trong khi đó kết quả giải phẩu người khác nhìn không ra. Rốt cuộc là mưu sát hay là vô tình gây chết người thật ra chỉ là một câu nói của sư gia. Suy đi nghĩ lại, ông ta quyết định đi thông quan hệ với vị hình danh sư gia này.
Phi Yến đỡ Mạnh Thiên Sở từ xe lăn từ từ ngồi lên ghế chủ tọa. Viên chủ bạc bấy giờ mới ngồi xuống ghế dành cho khách, trước hết hàn huyên mấy câu, hỏi thương tình của Mạnh Thiên Sở, nói việc hắn mang thương phá án là điển phạm mà mọi người cần học tập. Sau đó, Viên chủ bạc đưa mắt nhìn Phi Yến đứng bên cạnh, ho khan một tiếng, không nói gì nữa.
Mạnh Thiên Sở lập tức minh bạch, quay sang bảo Phi Yến: "Em xuống trước chờ ta nói chuyện xong với Viên đại nhân rồi gọi em sau."
Phi Yến đáp ứng chào lui ra, đóng cửa phòng lại.
Viên chủ bạc len lén nhìn thần tình của Mạnh Thiên Sở, cười hề hề mở cái hộp trên bàn ra, bên trong đựng đầy bạc trắng sáng ngời!