Số du khách đã đủ, hoa thuyền cuối cùng rời khỏi bến. Đoàn kịch bắt đầu lục tục mang nhạc khí cùng các vật kiện dọn lên sân khấu, xem ra buổi diễn xuất sắp bắt đầu. Bọn móng rùa mời gọi Mạnh Thiên Sở ngồi phía sau vị công tử "xinh đẹp" đó không xa.
Lại qua một lúc, đoàn kịch bắt đầu xướng hí khúc.
Trên Tây Hồ mênh mang, gió đêm nhè nhè thổi, cơn nóng ta ngay. Mạnh Thiên Sở cảm thấy tinh thần sảng khoái, đưa quạt chỉ vào các diễn viên đang hát y a trên sân khấu cười bảo: "Đây quả là "độc tiếu huân phong canh đa sự, cường khiếu tây tử vũ nghê thường."
Vị công tử tung tăng kia dường như xem rất thích thú, không ngừng vỗ tay khen hay.
Lúc này Vương bộ đầu đã làm xong chuyện trở lại, tìm được Mạnh Thiên Sở liền cùng ngồi uống rượu xem hát. Đoàn hát này diễn tuồng có vẻ không hợp với y, cho nên y cứ mời Mạnh Thiên Sở uống lia lịa.
Tuồng này được hát diễn đến canh ba thì công tử kia mới đứng dậy, chậm bước đến cạnh Mạnh Thiên Sở nhìn hắn một cái rồi cười khanh khách cúi đầu xuống cầu thang.
Mạnh Thiên Sở không còn hoài nghi gì nữa, đứng dậy gọi: "Tả... Tả công tử xin dừng bước!"
Hắn đuổi theo đến cửa cầu thang, thấu thiếu niên kia vẫn đứng trên thang lầu, ánh mắt long lanh, tủm tỉm cười nhìn hắn. Đó chính là Tả Gia Âm - cô chủ của Tri vị quán.
Mạnh Thiên Sở bước xuống thang lầu, nhìn phải nhìn trái, chấp tay hỏi: "Tả chương quỹ, cô sao cũng đến đây?"
Tả Giai Âm nhìn ra sau lưng Mạnh Thiên Sở, cười hi hi hỏi: "Sao hả? Nương tử của ngươi có thể nữ giả nam trang, ta sao lại không thể chứ?"
Hạ Phượng Nghi cùng mọi người đã xuống thang theo, nghe bọn họ nói như thế, bấy giờ mới chú ý thì ra là Tả chưởng quỹ.
Tả giai âm hạ giọng nói với Mạnh Thiên Sở: "Ta phải về rồi, mọi người thì sao?"
Mạnh Thiên Sở cười đáp: "Chúng tôi cũng phải đi rồi, trời đã khuya rồi."
"Vậy được, cùng đi chung đi."
Sau khi gọi tú bà tính tiền, tú bà phái thuyền phu dùng thuyền nhỏ đưa họ lên bờ.
Tả Giai Âm thấy Mạnh Thiên Sở và mọi người không dùng xe ngựa, liền mời họ ngồi chung cùng về. Mạnh Thiên Sở thấy xe ngựa của Tả Giai Âm vô cùng hoa lệ rộng rãi, thầm nghĩ cô nàng họ Tả này quả thật không phải nhân vật thường.
Trong sắc đêm, Tây Hồ vẫn còn náo nhiệt phi thường, hoa thuyền tới lui như mắc cửi, nhìn ta xa ánh đêm trông rất mê người. Mạnh Thiên Sở đã uống say, nhịn không được khen: "Tô đê xuân hiểu, thật không thẹn là đứng đầu Tây Hồ thập cảnh! Rất tiếc mãi bận bịu chuyện thế tục, không thể rảnh rang du ngoạn."
Tả Gia Âm nháy mắt: "Trong cái vội lén có cái rảnh rang, tận dụng vui chơi mới tận hứng, hay là ngày mai chúng ta tiếp tục đi Tô đê du ngoạn, thế nào?"
Hạ Phượng Nghi vỗ tay trước hết: "Quá tuyệt!" Nàng ta suốt ngày ở trong nhà, đang muốn kiếm chỗ đi chơi cho khuây khỏa.
Mạnh Thiên Sở ngẫm nghĩ nhớ lại mai là ngày hạ táng của Kha Trù con trai Kha tri phủ, không tiện tìm bọn họ điều tra ngay, chờ đến chiều thì hay hơn, cho nên gật đầu nói: "Được a, xem ra ngày tiếp theo theo ngày, chúng ta hãy chơi cho tận hứng!"
"Vậy được, nhất ngôn vi định. Ngày mai thiếp thân đây đưa xe ngựa tiếp tiếp các vị."
Xe nghe tĩnh lặng chạy trên đường lớn, đến một chỗ cách huyện nha huyện Nhân Hoàn không xa thì Mạnh Thiên Sở cùng mọi người xuống. Hắn bảo Tả Giai Âm ngày mai đến đón ở đây, vì không muốn Tả Giai Âm biết mình là người trong nha môn.
Tả Gia Âm cũng không hỏi nhiều, mỉm cười vẫy tay ngồi xe ngựa chạy đi.
Sáng ngày hôm sau, Mạnh Thiên Sở thức dậy được Phi Yến hầu hạ tẩy rửa xong, dặn dò Mộ Dung Huýnh Tuyết xử lý công vụ, sau đó mang Hạ Phượng Nghi và Phi Yến ra cửa chuẩn bị cùng đến gặp Tả Giai Âm đi Tô Đê (một thắng cảnh của Hàng châu) du ngoạn .
Vừa ra cửa nha môn, Mạnh Thiên Sở giật nãy mình, vì thấy trong nội nha quỳ một đội binh sĩ, vị đầu tiên chính là Hồ tiểu kỳ phụ trách lập trạm tra xét thu tiền bảo chứng ở cổng thành hôm qua. Trên đầu, tay của y đầy dấu roi, y phục trên người rách bươm, xem ra vừa bị đánh một trận nên thân. Những binh sĩ khác cũng bị đánh khắp người đầy thương tích.
Hồ Tiểu kỳ nhìn thấy Mạnh Thiên Sở bước ra, liền quỳ bò tới mấy bước, dập đầu bình bịt: "Mạnh sư gia, tiểu nhân có mắt không tròng, mạo phạm lão gia người, lão nhân gia người đừng trách tiểu nhân, thỉnh tha thứ tội." Nói xong móc từ trong người ra một túi tiền, đổ hết bạc từ trong tay ra, lớn nhỏ hơn mười khối: "Sư gia, đây là tiền bảo chứng thu ngày hôm qua, xin hoàn tra lại cho ngài."
Mạnh Thiên Sở tức thì minh bạch, tối quá hắn tố cáo cho tri phủ Kha đại nhân chuyện thu tiền bảo chứng bóc lột dân lành, Kha đại nhân lập tức kéo đám người này ra đánh cho một trận nên thân. Hôm nay vừa sáng đã bảo bọn họ đến xin lỗi hắn, xem ra thì tri phủ khá xem trọng hắn. Chuyện này cũng chả trách, con trai ông ta chết rất ly kỳ, hiện giờ đã rõ trúng độc mà chết, rất có khả năng là bị người mưu sát. Bắt được hung thủ chính là điều tri phủ hi vọng nhất, cho nên trước mắt chuyện này chỉ dựa vào một mình Mạnh Thiên Sở, ông ta cũng phải biểu hiện một chút để Mạnh Thiên Sở hả lòng hả dạ.
Thấy Vương bộ đầu đang đứng ở bên xem náo nhiệt, Mạnh Thiên Sở liền cười nói: "Bộ đầu, hôm qua ông gia tiền bảo chứng hôm nay người ta đã đem trả về, ông lấy về đi."
Vương bộ đầu hôm nay cũng cùng Mạnh Thiên Sở đi chơi Tô Đê, do đó vẫn mặc y phục thường như cũ. Nhưng ông ta cũng mang theo yêu bài, nghe xong liền bước tới đưa ra yêu bài của bộ đầu cho Hồ tiểu kỳ xem: "Quân gia, hãy xem kỹ đi, ta là bộ đầu của nha môn Nhân Hòa huyện."
Hồ tiểu kỳ cười cầu tài nói: "Không cần xem! Hà hà, không cần xem. Thỉnh bộ đầu thu lại tiền bảo chứng đã thu hôm qua." Y đưa bạc trong tay ra trước mặt Vương bộ đầu. Vương bộ đầu cũng không khách khí, cầm lấy số bạc vụn nặng khoảng một lượng đó đút túi.
Hồ tiểu kỳ hai tay nâng một số bạc vụn quay sang nhìn Mạnh Thiên Sở: "Tiểu nhân hồ loạn thu tiền bảo chứng, tri phủ đại nhân đã phạt nặng chúng tiểu nhân. Tiểu nhân biết sai rồi, đặc biệt đến trả lại ngân lượng."
Mạnh Thiên Sở nói: "Bạc của chúng ta đã thu về rồi, đây ắt là bạc mà các ngươi thu của bá tánh, ta thấy các ngươi không có giấy biên nhận gì, các người làm sao trả lại đây?"
"Tri phủ đại nhân dặn dò rồi, bảo bọn tiểu nhân đến cửa thành dán bố cáo trả bạc, tìm được chủ thì viết giấy trả cho người, trong vòng ba ngày không tìm thấy thì sung công."
"Vậy được, các ngươi mau đi đi, bỉ nhân còn có chuyện cần làm."
Hồ tiểu kỳ luôn miệng đáp ứng, bò dậy mang theo đám sĩ tốt ũ rũ bỏ đi.
Vương bộ đầu đã giao ban, mang theo tiểu bộ khoái Tống Tường Vũ mặc đồ thường cùng cả nhà Mạnh Thiên Sở rời khỏi nha môn đến chỗ đã hẹn. Hai chiếc xe ngựa của Tả Gia i Âm đã đậu ở đó chờ không biết từ khi nào.
Thấy Mạnh Thiên Sở cùng mọi người từ xa đến, Tả Giai Âm bước xuống xe ngựa, hai mắt tít lại cười e thẹn, gió phất yếm bồ đào, ánh mặt trời xuyên qua váy màu thạch lưu, nhìn mỹ lệ vô cùng.
Mạnh Thiên Sở, Hạ Phượng Nghi và Tả Giai Âm cùng lên xe, Vương bộ đầu và Tống Tường Vũ cùng hai đầy tớ của Tả Giai Âm mang theo lên một xe ngựa khác. Không bao lâu sau, xe ngựa đã đến Tô Đê, khí trời mát mẻ trong veo, người du ngoạn cũng rất nhiều.
Vừa xuống xe, mọi người đến một mái đình che mát ở cửa đê, một lão bà bà mang một làn trúc đi tới, mỉm cười chào mời bọn họ: "Các vị đại gia và cô nương, hãy mua kẹp tóc và trâm đi. Đều là do tôi làm, còn có đế lót giày và túi tiền nữa."
Mạnh Thiên Sở thấy Hạ Phượng Nghi rất hứng thứ bước đến xem, Tả Giai Âm thấy Hạ Phượng Nghi đến xem hàng, cũng tiến lên xem náo nhiệt, và thế là hắn cũng bám theo.
Quét mắt nhìn qua, hắn thấy đều là những món rất thô, chỉ hợp cho những nông phụ tỉnh lẻ. Hạ Phượng Nghi nhìn qua, không phát hiện món gì hay, định bỏ đi, Tả Giai Âm không ngờ lại nhìn một cái trâm không rời mắt. Mạnh Thiên Sở chồm tới xem, phát hiện cái trâm này tuy làm không khéo, nhưng ở đầu trâm có khắc một chữ "Âm".
Mạnh Thiên Sở cười: "Xem ra là chuyên môn làm cho Tả cô nương, tuy không phải là món quý hiếm gì, nhưng cũng khó gặp, nếu như cô nương thích, Mạnh mỗ xin mua tặng cô nương, thế nào?"
Tả Giai Âm cũng thoải mái, đầu mày cuối mắt cười cười: "Có người tống tặng tự nhiên không có lý gì cự tuyệt, vậy xin đa tạ!"
Mạnh Thiên Sở cười móc tiền ra trả.
Tiếp tục đi dạo, mọi người tìm được một chỗ cỏ xanh mát mẻ ngồi. Người làm ở Trị vị quán của Tả Giai Âm mang đồ ăn bày ra, các món vô cùng phong phú.
Hạ Phượng Nghi khẽ phe phẫy quạt, nói: "Chúng ta cùng Tả cô nương vốn không quen biết, thế mà cứ để Tả cô nương tiêu phí, thật là khó coi quá."
Mạnh Thiên Sở cũng phụ họa.
Tả Giai Âm cười nói: "Khách khí rồi, nghe khẩu âm của phu nhân thì dường như là người ở kinh thành?"
Hạ Phượng Nghi cười cười lắc đầu: "Quê của ta không ở kinh sư, nhưng cha ta nhất mực làm quan ở kinh thành, ta ở kinh thành lâu rồi nên khẩu âm cũng biến."
Tả Giai Âm à lên một tiếng: "Gia phụ trước đây cũng làm quan ở kinh thành. Lúc đó Giai Âm còn nhỏ, mẫu thân lo là đường xa khó nhọc, không cho ta đi, hiện giờ gia phụ đã cáo lão về quê rồi, kinh thành cũng không có chỗ đi, rất may là nhận thức các vị, Giai Âm cũng cảm thấy rất có duyên với mọi người, sau này đến kinh thành cũng có chỗ vui vầy."
"Lệnh tôn đã từng làm quan ở kinh thành à?" Mạnh Thiên Sở hiếu kỳ hỏi.
Giai Âm gật đầu: "Gia phụ trước đây đã từng nhậm chức thiếu khanh ở Đại Lí Tự (Chú: cơ quan giống tòa án tối cao của nhà Minh. ND)." Nói xong đứng dậy, gió nhẹ thổi qua y phục của nàng, Mạnh Thiên Sở liền ngởi thấy mùi hương thoang thoảng.
"Vậy à!" Mạnh Thiên Sở gật gật đầu, thầm nghĩ thật không ngờ Tả Giai Âm tuổi nhỏ vậy thì phụ thân xem ra ở tuổi tráng niên, thế mà làm quan đến tứ phẩm rồi sao lại vội nghỉ hưu thế này?
"Vậy cô và mẫu thân sao không đến đó?" Hạ Phượng Nghi chen lời hỏi.
Tả Giai Âm chỉ hơi cười cười, Mạnh Thiên Sở phát hiện nét mặt nàng hơi khó coi, xem ra có ẩn tình.
Đột nhiên, từ xa có một người chạy tới, thở phì phò nói: "Tiểu thư, tiểu thư, lão gia lại bệnh nữa rồi, phu nhân gọi tiểu thư mau về."
Tả Giai Âm cả kinh: "Bệnh trầm trọng không? Gọi lang trung chưa?"
"Nặng lắm, đã gọi lang trung rồi."
Mạnh Thiên Sở vội nói: "Tả cô nương nếu có chuyện gấp, xin về trước coi sóc lệnh tôn đi, chúng ta đến Tô Đê vào ngày khác cũng không muộn."
Tả Gia Âm tái hẳn mặt, gật đầu cảm ơn, lưu lại một chiếc xe ngựa và hai người làm của Tri vị quán để chiếu cố Mạnh Thiên Sở, còn bản thân thì vội cùng gia nhân còn lại lên xe bỏ đi.
Hạ Phượng Nghi nhìn theo bóng Tả Giai Âm dần khuất, nói với Mạnh Thiên Sở: "Phu quân, chàng vừa rồi đề cập đến phụ thân của cô ta, xem có vẻ như đụng đến nỗi đau của cô ấy, xem ra vẻ mặt của cô ấy không dễ coi chút nào!"
Mạnh Thiên Sở gật gật đầu, hơi suy nghĩ nhìn theo xe ngựa.
Lúc này, một hỏa kế của Tri vị quán cười hề hề nói: "Mạnh gia, xin đừng vì sự thất lễ vừa rồi mà quở trách cô nương của chúng tôi."
Mạnh Thiên Sở cười đáp: "Nói gì vậy chứ, đúng rồi, các người sao không gọi Tả cô nương là chưởng quỹ, mà gọi là cô nương vậy?"
"Là cô nương dạy đó. Cô nương của chúng tôi từ 13 tuổi đã giúp phu nhân lo liệu tửu lâu, thường đối rất tốt với bọn thủ hạ chúng tôi. Mới lúc đầu, những gì không biết cô nương thường bỏ thân phận tiểu thư mà hạ mình hỏi han, sau đó không cần tới nửa năm đã hoàn toàn không cần phu nhân ở bên cạnh mà một mình lo liệu hết mọi chuyện làm ăn." Thần tình của tiểu nhị khi nói xem ra có vẻ rất tự hào.
"Vậy lão gia của các ngươi làm quan ở kinh thành, sao lại không mang theo lão phu nhân và Tả cô nương của các ngươi đi cùng?" Mạnh Thiên Sở lại hỏi.
Tiểu nhị nghe Mạnh Thiên Sở hỏi vậy, biểu tình khó coi y hệt với Tả cô nương vừa rồi, ấp úng mãi không thôi.
Chẳng lẽ trong này có ẩn tình gì đó? Mạnh Thiên Sở hiếu kỳ nhìn qua Hạ Phượng Nghi ở bên cạnh, Hạ Phượng Nghi nháy mắt ra hiệu cho hắn, hắn liền không hỏi tới nữa.
Hạ Phượng Nghi ngồi trên cỏ bảo: "Phu quân, chúng ta hay là ngày khác cùng đi chơi với Tả cô nương đi, hôm qua thiếp không nghỉ ngơi tốt, hiện giờ lại nổi gió, hay là về đi thôi."
"Được rồi, vậy hãy về trước thôi."
Mọi người trở về nha môn, Mạnh Thiên Sở gọi Vương bộ đầu lại dặn dò vào tai mấy câu, Vương bộ đầu vội bỏ đi.
Hạ Phượng Nghi kỳ quái hỏi: "Các người lén lén lút lút gì đó?"
Mạnh Thiên Sở đáp: "Tả Giai Âm này có vẻ kỳ quái, cô ta cũng vì chuyện của Hồ tiểu kỳ trong tửu quán mà quen biết chúng ta, theo lý thì không cần phải ân cần với chúng ta như vậy. Tối hôm qua gặp nhau trên hoa thuyền, ta cảm thấy dường như không phải là sự tương ngộ ngẫu nhiên. Dường như Tả Giai Âm đang theo dấu chúng ta. Tối hôm qua cô ta lại mời chúng ta đi chơi Tô Đê, quả là rất kỳ quái..."
Phi Yến ở bên cạnh cười nói: 'Có gì mà kỳ, nô tỉ không phải là nói trước rồi sao, Tả cô nương người ta nhìn trúng thiếu gia rồi."
"Nói bậy cái gì đó!" Mạnh Thiên Sở trừng mắt nhìn cô bé, "Vừa rồi Tả gia lại có chuyện, do đó, ta mới phái Vương bộ đầu đi thám thính tình hình của Tả gia."
Phi Yến cười hi hi nói với Hạ Phượng Nghi: "Mợ chủ, chúng ta cần lưu tâm là đừng đối tốt với thiếu gia quá."
"Vì sao?" Hạ Phượng Nghi kỳ quái hỏi.
"Coi chừng người ta phái bộ khoái điều tra mợ chủ chứ sao! Hi hi hi!"
Phi Yến và Hạ Phượng Nghi cùng cười thành tiếng.
Lại qua một lúc, đoàn kịch bắt đầu xướng hí khúc.
Trên Tây Hồ mênh mang, gió đêm nhè nhè thổi, cơn nóng ta ngay. Mạnh Thiên Sở cảm thấy tinh thần sảng khoái, đưa quạt chỉ vào các diễn viên đang hát y a trên sân khấu cười bảo: "Đây quả là "độc tiếu huân phong canh đa sự, cường khiếu tây tử vũ nghê thường."
Vị công tử tung tăng kia dường như xem rất thích thú, không ngừng vỗ tay khen hay.
Lúc này Vương bộ đầu đã làm xong chuyện trở lại, tìm được Mạnh Thiên Sở liền cùng ngồi uống rượu xem hát. Đoàn hát này diễn tuồng có vẻ không hợp với y, cho nên y cứ mời Mạnh Thiên Sở uống lia lịa.
Tuồng này được hát diễn đến canh ba thì công tử kia mới đứng dậy, chậm bước đến cạnh Mạnh Thiên Sở nhìn hắn một cái rồi cười khanh khách cúi đầu xuống cầu thang.
Mạnh Thiên Sở không còn hoài nghi gì nữa, đứng dậy gọi: "Tả... Tả công tử xin dừng bước!"
Hắn đuổi theo đến cửa cầu thang, thấu thiếu niên kia vẫn đứng trên thang lầu, ánh mắt long lanh, tủm tỉm cười nhìn hắn. Đó chính là Tả Gia Âm - cô chủ của Tri vị quán.
Mạnh Thiên Sở bước xuống thang lầu, nhìn phải nhìn trái, chấp tay hỏi: "Tả chương quỹ, cô sao cũng đến đây?"
Tả Giai Âm nhìn ra sau lưng Mạnh Thiên Sở, cười hi hi hỏi: "Sao hả? Nương tử của ngươi có thể nữ giả nam trang, ta sao lại không thể chứ?"
Hạ Phượng Nghi cùng mọi người đã xuống thang theo, nghe bọn họ nói như thế, bấy giờ mới chú ý thì ra là Tả chưởng quỹ.
Tả giai âm hạ giọng nói với Mạnh Thiên Sở: "Ta phải về rồi, mọi người thì sao?"
Mạnh Thiên Sở cười đáp: "Chúng tôi cũng phải đi rồi, trời đã khuya rồi."
"Vậy được, cùng đi chung đi."
Sau khi gọi tú bà tính tiền, tú bà phái thuyền phu dùng thuyền nhỏ đưa họ lên bờ.
Tả Giai Âm thấy Mạnh Thiên Sở và mọi người không dùng xe ngựa, liền mời họ ngồi chung cùng về. Mạnh Thiên Sở thấy xe ngựa của Tả Giai Âm vô cùng hoa lệ rộng rãi, thầm nghĩ cô nàng họ Tả này quả thật không phải nhân vật thường.
Trong sắc đêm, Tây Hồ vẫn còn náo nhiệt phi thường, hoa thuyền tới lui như mắc cửi, nhìn ta xa ánh đêm trông rất mê người. Mạnh Thiên Sở đã uống say, nhịn không được khen: "Tô đê xuân hiểu, thật không thẹn là đứng đầu Tây Hồ thập cảnh! Rất tiếc mãi bận bịu chuyện thế tục, không thể rảnh rang du ngoạn."
Tả Gia Âm nháy mắt: "Trong cái vội lén có cái rảnh rang, tận dụng vui chơi mới tận hứng, hay là ngày mai chúng ta tiếp tục đi Tô đê du ngoạn, thế nào?"
Hạ Phượng Nghi vỗ tay trước hết: "Quá tuyệt!" Nàng ta suốt ngày ở trong nhà, đang muốn kiếm chỗ đi chơi cho khuây khỏa.
Mạnh Thiên Sở ngẫm nghĩ nhớ lại mai là ngày hạ táng của Kha Trù con trai Kha tri phủ, không tiện tìm bọn họ điều tra ngay, chờ đến chiều thì hay hơn, cho nên gật đầu nói: "Được a, xem ra ngày tiếp theo theo ngày, chúng ta hãy chơi cho tận hứng!"
"Vậy được, nhất ngôn vi định. Ngày mai thiếp thân đây đưa xe ngựa tiếp tiếp các vị."
Xe nghe tĩnh lặng chạy trên đường lớn, đến một chỗ cách huyện nha huyện Nhân Hoàn không xa thì Mạnh Thiên Sở cùng mọi người xuống. Hắn bảo Tả Giai Âm ngày mai đến đón ở đây, vì không muốn Tả Giai Âm biết mình là người trong nha môn.
Tả Gia Âm cũng không hỏi nhiều, mỉm cười vẫy tay ngồi xe ngựa chạy đi.
Sáng ngày hôm sau, Mạnh Thiên Sở thức dậy được Phi Yến hầu hạ tẩy rửa xong, dặn dò Mộ Dung Huýnh Tuyết xử lý công vụ, sau đó mang Hạ Phượng Nghi và Phi Yến ra cửa chuẩn bị cùng đến gặp Tả Giai Âm đi Tô Đê (một thắng cảnh của Hàng châu) du ngoạn .
Vừa ra cửa nha môn, Mạnh Thiên Sở giật nãy mình, vì thấy trong nội nha quỳ một đội binh sĩ, vị đầu tiên chính là Hồ tiểu kỳ phụ trách lập trạm tra xét thu tiền bảo chứng ở cổng thành hôm qua. Trên đầu, tay của y đầy dấu roi, y phục trên người rách bươm, xem ra vừa bị đánh một trận nên thân. Những binh sĩ khác cũng bị đánh khắp người đầy thương tích.
Hồ Tiểu kỳ nhìn thấy Mạnh Thiên Sở bước ra, liền quỳ bò tới mấy bước, dập đầu bình bịt: "Mạnh sư gia, tiểu nhân có mắt không tròng, mạo phạm lão gia người, lão nhân gia người đừng trách tiểu nhân, thỉnh tha thứ tội." Nói xong móc từ trong người ra một túi tiền, đổ hết bạc từ trong tay ra, lớn nhỏ hơn mười khối: "Sư gia, đây là tiền bảo chứng thu ngày hôm qua, xin hoàn tra lại cho ngài."
Mạnh Thiên Sở tức thì minh bạch, tối quá hắn tố cáo cho tri phủ Kha đại nhân chuyện thu tiền bảo chứng bóc lột dân lành, Kha đại nhân lập tức kéo đám người này ra đánh cho một trận nên thân. Hôm nay vừa sáng đã bảo bọn họ đến xin lỗi hắn, xem ra thì tri phủ khá xem trọng hắn. Chuyện này cũng chả trách, con trai ông ta chết rất ly kỳ, hiện giờ đã rõ trúng độc mà chết, rất có khả năng là bị người mưu sát. Bắt được hung thủ chính là điều tri phủ hi vọng nhất, cho nên trước mắt chuyện này chỉ dựa vào một mình Mạnh Thiên Sở, ông ta cũng phải biểu hiện một chút để Mạnh Thiên Sở hả lòng hả dạ.
Thấy Vương bộ đầu đang đứng ở bên xem náo nhiệt, Mạnh Thiên Sở liền cười nói: "Bộ đầu, hôm qua ông gia tiền bảo chứng hôm nay người ta đã đem trả về, ông lấy về đi."
Vương bộ đầu hôm nay cũng cùng Mạnh Thiên Sở đi chơi Tô Đê, do đó vẫn mặc y phục thường như cũ. Nhưng ông ta cũng mang theo yêu bài, nghe xong liền bước tới đưa ra yêu bài của bộ đầu cho Hồ tiểu kỳ xem: "Quân gia, hãy xem kỹ đi, ta là bộ đầu của nha môn Nhân Hòa huyện."
Hồ tiểu kỳ cười cầu tài nói: "Không cần xem! Hà hà, không cần xem. Thỉnh bộ đầu thu lại tiền bảo chứng đã thu hôm qua." Y đưa bạc trong tay ra trước mặt Vương bộ đầu. Vương bộ đầu cũng không khách khí, cầm lấy số bạc vụn nặng khoảng một lượng đó đút túi.
Hồ tiểu kỳ hai tay nâng một số bạc vụn quay sang nhìn Mạnh Thiên Sở: "Tiểu nhân hồ loạn thu tiền bảo chứng, tri phủ đại nhân đã phạt nặng chúng tiểu nhân. Tiểu nhân biết sai rồi, đặc biệt đến trả lại ngân lượng."
Mạnh Thiên Sở nói: "Bạc của chúng ta đã thu về rồi, đây ắt là bạc mà các ngươi thu của bá tánh, ta thấy các ngươi không có giấy biên nhận gì, các người làm sao trả lại đây?"
"Tri phủ đại nhân dặn dò rồi, bảo bọn tiểu nhân đến cửa thành dán bố cáo trả bạc, tìm được chủ thì viết giấy trả cho người, trong vòng ba ngày không tìm thấy thì sung công."
"Vậy được, các ngươi mau đi đi, bỉ nhân còn có chuyện cần làm."
Hồ tiểu kỳ luôn miệng đáp ứng, bò dậy mang theo đám sĩ tốt ũ rũ bỏ đi.
Vương bộ đầu đã giao ban, mang theo tiểu bộ khoái Tống Tường Vũ mặc đồ thường cùng cả nhà Mạnh Thiên Sở rời khỏi nha môn đến chỗ đã hẹn. Hai chiếc xe ngựa của Tả Gia i Âm đã đậu ở đó chờ không biết từ khi nào.
Thấy Mạnh Thiên Sở cùng mọi người từ xa đến, Tả Giai Âm bước xuống xe ngựa, hai mắt tít lại cười e thẹn, gió phất yếm bồ đào, ánh mặt trời xuyên qua váy màu thạch lưu, nhìn mỹ lệ vô cùng.
Mạnh Thiên Sở, Hạ Phượng Nghi và Tả Giai Âm cùng lên xe, Vương bộ đầu và Tống Tường Vũ cùng hai đầy tớ của Tả Giai Âm mang theo lên một xe ngựa khác. Không bao lâu sau, xe ngựa đã đến Tô Đê, khí trời mát mẻ trong veo, người du ngoạn cũng rất nhiều.
Vừa xuống xe, mọi người đến một mái đình che mát ở cửa đê, một lão bà bà mang một làn trúc đi tới, mỉm cười chào mời bọn họ: "Các vị đại gia và cô nương, hãy mua kẹp tóc và trâm đi. Đều là do tôi làm, còn có đế lót giày và túi tiền nữa."
Mạnh Thiên Sở thấy Hạ Phượng Nghi rất hứng thứ bước đến xem, Tả Giai Âm thấy Hạ Phượng Nghi đến xem hàng, cũng tiến lên xem náo nhiệt, và thế là hắn cũng bám theo.
Quét mắt nhìn qua, hắn thấy đều là những món rất thô, chỉ hợp cho những nông phụ tỉnh lẻ. Hạ Phượng Nghi nhìn qua, không phát hiện món gì hay, định bỏ đi, Tả Giai Âm không ngờ lại nhìn một cái trâm không rời mắt. Mạnh Thiên Sở chồm tới xem, phát hiện cái trâm này tuy làm không khéo, nhưng ở đầu trâm có khắc một chữ "Âm".
Mạnh Thiên Sở cười: "Xem ra là chuyên môn làm cho Tả cô nương, tuy không phải là món quý hiếm gì, nhưng cũng khó gặp, nếu như cô nương thích, Mạnh mỗ xin mua tặng cô nương, thế nào?"
Tả Giai Âm cũng thoải mái, đầu mày cuối mắt cười cười: "Có người tống tặng tự nhiên không có lý gì cự tuyệt, vậy xin đa tạ!"
Mạnh Thiên Sở cười móc tiền ra trả.
Tiếp tục đi dạo, mọi người tìm được một chỗ cỏ xanh mát mẻ ngồi. Người làm ở Trị vị quán của Tả Giai Âm mang đồ ăn bày ra, các món vô cùng phong phú.
Hạ Phượng Nghi khẽ phe phẫy quạt, nói: "Chúng ta cùng Tả cô nương vốn không quen biết, thế mà cứ để Tả cô nương tiêu phí, thật là khó coi quá."
Mạnh Thiên Sở cũng phụ họa.
Tả Giai Âm cười nói: "Khách khí rồi, nghe khẩu âm của phu nhân thì dường như là người ở kinh thành?"
Hạ Phượng Nghi cười cười lắc đầu: "Quê của ta không ở kinh sư, nhưng cha ta nhất mực làm quan ở kinh thành, ta ở kinh thành lâu rồi nên khẩu âm cũng biến."
Tả Giai Âm à lên một tiếng: "Gia phụ trước đây cũng làm quan ở kinh thành. Lúc đó Giai Âm còn nhỏ, mẫu thân lo là đường xa khó nhọc, không cho ta đi, hiện giờ gia phụ đã cáo lão về quê rồi, kinh thành cũng không có chỗ đi, rất may là nhận thức các vị, Giai Âm cũng cảm thấy rất có duyên với mọi người, sau này đến kinh thành cũng có chỗ vui vầy."
"Lệnh tôn đã từng làm quan ở kinh thành à?" Mạnh Thiên Sở hiếu kỳ hỏi.
Giai Âm gật đầu: "Gia phụ trước đây đã từng nhậm chức thiếu khanh ở Đại Lí Tự (Chú: cơ quan giống tòa án tối cao của nhà Minh. ND)." Nói xong đứng dậy, gió nhẹ thổi qua y phục của nàng, Mạnh Thiên Sở liền ngởi thấy mùi hương thoang thoảng.
"Vậy à!" Mạnh Thiên Sở gật gật đầu, thầm nghĩ thật không ngờ Tả Giai Âm tuổi nhỏ vậy thì phụ thân xem ra ở tuổi tráng niên, thế mà làm quan đến tứ phẩm rồi sao lại vội nghỉ hưu thế này?
"Vậy cô và mẫu thân sao không đến đó?" Hạ Phượng Nghi chen lời hỏi.
Tả Giai Âm chỉ hơi cười cười, Mạnh Thiên Sở phát hiện nét mặt nàng hơi khó coi, xem ra có ẩn tình.
Đột nhiên, từ xa có một người chạy tới, thở phì phò nói: "Tiểu thư, tiểu thư, lão gia lại bệnh nữa rồi, phu nhân gọi tiểu thư mau về."
Tả Giai Âm cả kinh: "Bệnh trầm trọng không? Gọi lang trung chưa?"
"Nặng lắm, đã gọi lang trung rồi."
Mạnh Thiên Sở vội nói: "Tả cô nương nếu có chuyện gấp, xin về trước coi sóc lệnh tôn đi, chúng ta đến Tô Đê vào ngày khác cũng không muộn."
Tả Gia Âm tái hẳn mặt, gật đầu cảm ơn, lưu lại một chiếc xe ngựa và hai người làm của Tri vị quán để chiếu cố Mạnh Thiên Sở, còn bản thân thì vội cùng gia nhân còn lại lên xe bỏ đi.
Hạ Phượng Nghi nhìn theo bóng Tả Giai Âm dần khuất, nói với Mạnh Thiên Sở: "Phu quân, chàng vừa rồi đề cập đến phụ thân của cô ta, xem có vẻ như đụng đến nỗi đau của cô ấy, xem ra vẻ mặt của cô ấy không dễ coi chút nào!"
Mạnh Thiên Sở gật gật đầu, hơi suy nghĩ nhìn theo xe ngựa.
Lúc này, một hỏa kế của Tri vị quán cười hề hề nói: "Mạnh gia, xin đừng vì sự thất lễ vừa rồi mà quở trách cô nương của chúng tôi."
Mạnh Thiên Sở cười đáp: "Nói gì vậy chứ, đúng rồi, các người sao không gọi Tả cô nương là chưởng quỹ, mà gọi là cô nương vậy?"
"Là cô nương dạy đó. Cô nương của chúng tôi từ 13 tuổi đã giúp phu nhân lo liệu tửu lâu, thường đối rất tốt với bọn thủ hạ chúng tôi. Mới lúc đầu, những gì không biết cô nương thường bỏ thân phận tiểu thư mà hạ mình hỏi han, sau đó không cần tới nửa năm đã hoàn toàn không cần phu nhân ở bên cạnh mà một mình lo liệu hết mọi chuyện làm ăn." Thần tình của tiểu nhị khi nói xem ra có vẻ rất tự hào.
"Vậy lão gia của các ngươi làm quan ở kinh thành, sao lại không mang theo lão phu nhân và Tả cô nương của các ngươi đi cùng?" Mạnh Thiên Sở lại hỏi.
Tiểu nhị nghe Mạnh Thiên Sở hỏi vậy, biểu tình khó coi y hệt với Tả cô nương vừa rồi, ấp úng mãi không thôi.
Chẳng lẽ trong này có ẩn tình gì đó? Mạnh Thiên Sở hiếu kỳ nhìn qua Hạ Phượng Nghi ở bên cạnh, Hạ Phượng Nghi nháy mắt ra hiệu cho hắn, hắn liền không hỏi tới nữa.
Hạ Phượng Nghi ngồi trên cỏ bảo: "Phu quân, chúng ta hay là ngày khác cùng đi chơi với Tả cô nương đi, hôm qua thiếp không nghỉ ngơi tốt, hiện giờ lại nổi gió, hay là về đi thôi."
"Được rồi, vậy hãy về trước thôi."
Mọi người trở về nha môn, Mạnh Thiên Sở gọi Vương bộ đầu lại dặn dò vào tai mấy câu, Vương bộ đầu vội bỏ đi.
Hạ Phượng Nghi kỳ quái hỏi: "Các người lén lén lút lút gì đó?"
Mạnh Thiên Sở đáp: "Tả Giai Âm này có vẻ kỳ quái, cô ta cũng vì chuyện của Hồ tiểu kỳ trong tửu quán mà quen biết chúng ta, theo lý thì không cần phải ân cần với chúng ta như vậy. Tối hôm qua gặp nhau trên hoa thuyền, ta cảm thấy dường như không phải là sự tương ngộ ngẫu nhiên. Dường như Tả Giai Âm đang theo dấu chúng ta. Tối hôm qua cô ta lại mời chúng ta đi chơi Tô Đê, quả là rất kỳ quái..."
Phi Yến ở bên cạnh cười nói: 'Có gì mà kỳ, nô tỉ không phải là nói trước rồi sao, Tả cô nương người ta nhìn trúng thiếu gia rồi."
"Nói bậy cái gì đó!" Mạnh Thiên Sở trừng mắt nhìn cô bé, "Vừa rồi Tả gia lại có chuyện, do đó, ta mới phái Vương bộ đầu đi thám thính tình hình của Tả gia."
Phi Yến cười hi hi nói với Hạ Phượng Nghi: "Mợ chủ, chúng ta cần lưu tâm là đừng đối tốt với thiếu gia quá."
"Vì sao?" Hạ Phượng Nghi kỳ quái hỏi.
"Coi chừng người ta phái bộ khoái điều tra mợ chủ chứ sao! Hi hi hi!"
Phi Yến và Hạ Phượng Nghi cùng cười thành tiếng.