Tả Giai Âm lo lắng vô cùng, nói: "Tên Ôn Tuyền này là Lý hình bá hộ của đông hán, là người thuộc ti lễ giám đang được hoàng thượng tin cẩn ưa chuộng, chúng ta cần phải cẩn thận..."
Mạnh Thiên Sở cười cười: "Điểm này ta đã suy nghĩ kỹ, cô yên tâm đi."
Trưa hôm trước khi tiến hành đình trượng, Ôn Tuyền lại phái hai thái giám đến Hạ phủ thỉnh Mạnh Thiên Sở, không ngờ Mạnh Thiên Sở không có đó, chỉ lưu lại một phong thư và một gói giấy nhỏ nhờ chuyển giao cho Ôn Tuyền.
Tiểu thái giám mang về đưa cho Ôn Tuyền xong. Ôn Tuyền không xem phong thư, trước hết vội vàng mở gói giấy nhỏ ra, ánh mắt lộ vẻ vui mừng không dứt, cẩn thận và nhanh chóng xé nó, đổ một dúm bột phấn trong đó xuống bàn thành một hàng dài, dùng mũi hít, sau đó vừa lòng hả dạ nằm ngữa ra ghế hưởng thụ.
Thật lâu sau đó, y mới thở dài mở mắt, cầm phong thư lên xé xem, thấy nội dung rất đơn giản, nhưng đầy thâm ý:
"Ôn công công:
Tiêu Dao tán chỉ còn lại liều dùng cuối cùng, hiện đã cung cấp cho công công. Trong tay tại hạ không còn chút nào, phải đặc biệt ra ngoài tìm kiếm thu mua thuốc rồi về phối trí chế ra, chiều ngày mai mới về. Ngoài ra, do thuốc cần để chế tạo ra rất đắc, tại hạ khuynh gia bại sản chỉ phối được liều dùng mấy ngày. Lo sợ vô cùng, những mong thứ tội."
Ôn Tuyền hừ mũi cực mạnh, mắt xoáy tròn mấy vòng, đứng dậy ra cửa.
Chiều hôm đó, cả nhà Hạ phu nhân và lão lang trung đang ở phòng khách hầu hạ Hạ lão gia, do ngày mai chính là ngày Ôn công công nói sẽ mang Hạ Hồng cùng một số người ra thật thi đình trượng lại, nên cả nhà đều thập phần khẩn trương.
Đã bình an quan mấy ngày, đông hán và cẩm y vệ đều rút về không xuất hiện nữa, cũng không có tin thức bắt giam gì. Nhưng càng bình tĩnh thì càng khiến mọi người lo lắng.
Chiều hôm qua Mạnh Thiên Sở và Tả Giai Âm rời khỏi Hạ phủ, trước khi đi Mạnh Thiên Sở giao cho Hạ phu nhân một phong thư và một gói giấy nhỏ phong kín, nói là khi Ôn Tuyền phái người đến thì giao cho họ. Trưa nay quả nhiên có hai tiểu thái giám đến, Hạ phu nhân theo lời Mạnh Thiên Sở dặn dò đưa hai vật đó cho tiểu thái giám. Bà ta không biết trong đó là gì, cũng không biết Mạnh Thiên Sở thần thần bí bí như vậy là làm trò gì.
Sự lo lắng nhất mực kéo dài cho đến trưa ngày hôm sau, vẫn không có ai đến bắt giam Hạ Hồng. Khi gần đến giờ đình trượng, Hạ phu nhân phái mấy người hầu đến ngọ môn thám thính, trở về báo là bảy người phải bị đình trượng lại khác đã bị áp giải đến ngọ môn, chuẩn bị hành hình rồi, trong khi đó cho đến giờ vẫn không có ai đến áp giải Hạ Hồng đi. Hạ phu nhân cùng mọi người bây giờ mới từ từ tin là Hạ Hồng có lẽ đã tránh được kiếp nạn này rồi.
Giờ ngọ qua, người hầu phái đi đến ngọ môn thám thính tình hình lại trở về báo, rằng lần đình trượng này đã hoàn tất, giám hình vẫn là đệ nhị bỉnh bút thái giám Ôn Tuyền, và lần này lại đánh chết hai người.
Hạ phu nhân vưa kinh vừa sợ vừa thầm kêu may, chỉ không biết sau này còn có lần đình trượng nào nữa không. Nhưng dù sao thì tránh được lần này, ít nhất bây giờ vẫn còn giữ lại được tính mạng là mừng lắm rồi. Bà ta không biết vì sao lại như vậy, đoán là bao vàng bạc của mình đã có tác dụng rồi.
Đình trượng trải qua không lâu, Mạnh Thiên Sở và Tả Giai Âm trở về, nghe Hạ phu nhân ứa lệ nói chuyện Hạ Hồng thoát đại nạn. Mạnh Thiên Sở không ngạc nhiên gì, chỉ cười mỉm kiểm tra cho Hạ Hồng, xác định tuy còn chưa thoát khỏi nguy hiểm, nhưng thương thế ổn định.
Tiếp theo đó, Mạnh Thiên Sở để Tả Giai Âm lưu lại lo lắng cho Hạ Hồng, còn hắn một mình ngồi kiệu đến phủ của thái giám Ôn Tuyền.
Thái giám trong phủ của Ôn Tuyền đã nhận thức Mạnh Thiên Sở, lại được Ôn Tuyền dặn dò, nên không dùng bái thiếp mà được chúng dẫn trực tiếp đi gặp y ở hậu đường.
Vẫn là phòng khách trong hậu đường lần trước, Mạnh Thiên Sở hôm trước để lại bột trắng cho y khá nhiều, do đó Ôn Tuyền dùng đầy đủ, hiện giờ chưa lên cơn nghiện. Và khi cơn nghiện chưa lên thì tinh thần rất tốt, vừa thấy Mạnh Thiên Sở tiến vào là gật đầu bảo hắn ngồi xuống.
Chờ Mạnh Thiên Sở ngồi xong, Ôn Tuyền nhìn trừng vào mặt hắn, nhìn khiến hắn dựng tóc gáy, một lúc sau mới lạnh lùng hỏi: "Ngươi biết tội chưa?"
Mạnh Thiên Sở cả kinh thất sắc, vội đứng dậy khom người thi lễ: "Tiểu nhân một lòng vì công công mà nghĩ, không dám có nửa điểm lòng riêng, không biết tội từ đâu ra."
"Hứ...!" Ồn Tuyền hứ mũi một cái thật mạnh, "Họ Mạnh kia, ngươi muốn giở trò trước mặt người ta thì ngươi còn non lắm. Tiêu dao tán của ngươi sớm không hết muộn không hết, lại hết vào ngay ngày nhạc phụ của ngươi bị đình trượng, ngươi định dùng biện pháp này gây áp lực cho người ta à? Nếu như người ta không tha cho nhạc phụ của ngươi, ngươi sẽ tiêu biến vô ảnh vô tung, để cho người ta chịu dày vò, đúng không?"
Ngươi quả là không ngu! Mạnh Thiên Sở nghĩ thầm như vậy. Hắn ngày ấy trốn trong Thiên sư quán của Tả Giai Âm, đích xác là nghĩ như vậy, nhưng lúc này mặt lộ vẻ kinh khủng vô cùng: "Tiểu nhân tuyệt không có ý nghĩ tội đáng vạn chết như vậy, thật sự là thuốc dùng hết rồi, tiểu nhân phải đi phối trí thuốc."
"Hà hà, bất quản là ngươi có nghĩ như vậy hay không, người ta cảnh cáo ngươi, đừng giở trò với người ta, người ta lần này có thể buông tha cho nhạc phụ ngươi, nhưng muốn lấy tính mạng của lão nữa chẳng khó khăn gì. Ngoài ra, chỉ cần ngừơi ta biết ngươi đang giở trò, thì sẽ cho ngươi biết mười tám khốc hình của đông hán lợi hại thế nào!"
Mạnh Thiên Sở vội khom người thi lễ cả chín mươi độ: "Dạ dạ, tiểu nhân vô luận là thế nào cũng không dám giở trò trước mặt công công." Nói xong, hắn lại móc từ trong lòng ra một bao phấn trắng nhỏ nữa, đặt trên trà kỷ: "Công công, đây là tiểu nhân hôm qua đi phối trí thuốc mới để hiếu kính cho công công ngài, Tiêu dao tán mới đây."
Mắt của Ôn Tuyền giống như bóng đèn vừa bật công tắt lên vậy, sáng bừng lên, không tự chủ hít hít mũi, khen: "Ừa, như vậy mới được chứ." Y với tay lấy gói giấy đó bỏ vào người, vỗ vỗ tay, từ ngoài tiến vào ba tiểu thái giám, hai tên vác hai cái bao lớn, tên còn lại ôm cái rương nhỏ.
Hai cái bao đó rất quen, xem ra là hai bao vàng bạc mà hắn đem tới tống tặng cho Ôn Tuyền. Còn cái rương nhỏ đó không quen. Tiểu thái giám mở rương nhỏ ra, thấy trong đó bày đầy đĩnh vàng chóe, tính toán lại giá trị ít nhất phải 300 vạn nguyên!
Ôn Tuyền đổi thành mặt cười, từ từ nói: "Mạnh huynh đệ, Tiêu dao tán mà ngươi hiếu kính cho người ta quả là thứ tốt. Người ta không thể để ngươi hiếu kính không không như vậy. Sự tình của Hạ đại nhân coi như xong, hoàng thượng cũng không nói phải lấy tính mạng của ông ta. Ngày mai người ta sẽ bẩm báo hoàng thượng, nói là đã tra rõ, Hạ đại nhân bị ép buột phải theo, để ông ta phục nguyên chức vị là được. Hai bao vàng bạc của ngươi người ta cũng trả cho ngươi. Ngoài ra, trong thư của ngươi đã nói rồi, Tiêu Dao tán này để phối trí thì cần rất nhiều dược vật vô cùng quý giá. Người ta không thể tham lam chút tiện nghi nhỏ của người, sỡ dĩ tặng người một rương kim ngân châu báu dùng để phối dược. Dùng hết rồi cứ nói cho người ta biết, người ta sẽ cho ngươi thêm."
Mạnh Thiên Sở vừa kinh vừa mừng, vội vã khom người thưa: "Đa tạ Ôn công công!"
Kim tiền đối với đệ nhị bỉnh bút thái giám Ôn Tuyền vơ vét của dân chúng vô số, giàu có có thể sánh với của cải quốc gia này mà nói thì vài cái rương vàng chỉ là con số lẻ. Y đối với Tiêu dao tán của Mạnh Thiên Sở vừa ý phi thường. Y là nhân vật số ba của Đông hán, là một trong những thủ lĩnh trọng yếu của Đông hán, đương nhiên biết tính trọng yếu của ân và uy cùng hài hòa. Do đó, trước đó đe dọa làm cho Mạnh Thiên Sở hoảng sợ xong, không những mang tiền trả lại cho hắn, mà còn tặng thêm một rương châu báo. Con số này chẳng qua là một cọng lông trâu đối với y, nhưng y cho rằng vì thế sẽ làm cho Mạnh Thiên Sở hết lòng hết dạ phối chế Tiêu dao tán cho y, đó chính là mục đích chính của y!
Ôn Tuyền đương nhiên biết chỉ bằng tiền thì vẫn còn chưa đủ lung lạc nhân tâm, nên hỏi: "Mạnh huynh đệ hiện giờ nhận chức vụ ở nơi nào a?"
"Hồi bẩm công công, tại hạ làm hình danh sư gia ở huyện Nhân Hòa tại Hàng châu."
Ôn Tuyền gật gật đầu, ngưng mắt nhìn hắn: "Mạnh sư gia có nguyện ý gia nhập đông hán của chúng ta không?"
Ta nhổ toẹt vào! Mạnh Thiên Sở mắng thầm trong bụng, cùng các người làm lang làm sói, thì lão tử thà sống nghèo còn hơn. Nhưng mà, hiện giờ hắn phải tận hết khả năng chiếm được sự tín nhiệm của Ôn Tuyền, nếu không cái mạng nhỏ của hắn khó giữ. Vì thế, mặt Mạnh Thiên Sở lập tức hiển hiện vể vui mừng khôn xiết, vừa ra vẻ được sủng ái mà kinh, vừa mừng vừa sợ nói: "Tại hạ... tại hạ ngàn vạn lần nguyện ý..., đa tạ công công! Đa tạ công công có ân tài bồi!"
"Vậy được, Đông hán chúng ta làm việc cho hoàng thượng, làm tốt thì có thể lên như diều gặp gió, làm không được thì cái đầu lúc nào cũng có thể rơi, hiểu rõ chưa?"
"Dạ dạ, tại hạ nhất định cúc cung tận tụy, chết không hối hận!"
"Vậy thì tốt, Đông hán chúng ta chủ yếu là trừng trị những kẻ mưu nghịch nói xằng đại gian đại ác. Sự tình này phần lớn là ngầm tiến hành, ngoài sáng thì chúng ta có nhiều người, nhưng ngầm điều tra thì người có năng lực không nhiều. Ngươi nếu như hiện giờ là hình danh sư gia, nhất định về phương diện điều tra phá án rất có kiến thức, nên ngầm dò xét có thể càng thích hợp với ngươi hơn. Ừ..., như vầy đi, người ta sẽ nhậm mệnh ngươi làm lĩnh ban của đông hán ở Hàng châu phủ."
Tổng thủ lĩnh của Đông hán thường là do ti lễ giám chưởng ấn thái giám đảm nhiệm. Chưởng hình thiên hộ và Lý hình thiên hộ thường đều do ti lễ giám bỉnh bút thái giám đảm nhiệm (đương nhiên cũng có người do cẩm y vệ xuất nhậm). Phía dưới đó có phái các chưởng ban đi trú đóng các tỉnh, và các lĩnh ban ở các phủ, rồi ti phòng đều do cẩm y vệ tuyển chọn kẻ có năng lực ra nhận nhiệm vụ. Ở dưới còn có dịch trưởng và phiên tử, thường là từ số cẩm y vệ cơ linh gian trá tuyển ra. Do đó, Đông hán và cẩm y vệ có quan hệ rất thân, kỳ thật là một đội nhân mã với hai khối thẻ bài mà thôi. Cơ cấu làm việc của Đôn hán ngoại trừ ở kinh thành là độc lập ra, còn ở các tỉnh đều thiết lập trong thiên hộ sở hay bách hộ sở của cẩm y vệ.
Đông hán chuyên môn phụ trách công tác thu thập tình báo, là cơ cấu đặc vụ chuyên môn. Chưởng ban ở các tỉnh tương đương thiên hộ của thiên hộ sở thuộc cẩm y vệ ở các tỉnh. Lĩnh ban là đầu lĩnh do đông hán phái trú đóng ở các tỉnh, tương đương chức cẩm y vệ bá hộ. Còn ti phòng thì tương đương bí thư, là nhân vật cốt cán chuyên môn phụ trách dẫn đầu các dịch trưởng, phiên tử tiến hành thu thập và phân loại các tin tức tình báo.
Những tin tức trọng yếu thường phải báo lên lĩnh ban thẩm tra và quyết định. Sau đó, tin tức được báo lên cấp đầu của tỉnh là chưởng ban xử lý, do y chuyển lên chỗ của Đôn hán ở kinh thành, để rồi sau đó truyền báo đến tai hoàng thượng. Hệ thống này từ trên xuống dưới đều độc lập với nhau, và tách rời các cơ cấu khác, trực tiếp báo lên hoàng thượng, cẩm y vệ và quan phủ địa phương căn bản không có quyền can thiệp.
Mạnh Thiên Sở được phong chức lĩnh ban của Đông hán ở phủ Hàng châu, tương đương chức bá hộ trong bá hộ sở của cẩm y vệ, hàm chánh lục phẩm. Dưới quyền hắn là các dịch trưởng và phiên tử, là đầu lịch phụ trách sự vụ của Đôn hán ở Hàng châu. Đương nhiên, trên đầu hắn còn có vị chưởng ban quản hạt cả tỉnh Chiết Giang.
Mạnh Thiên Sở đến Minh triều đã mấy tháng, gần đây lại trạm chán với người của Đôn hán, nên đã tử tế thu thập tư liệu liên quan đến chúng. Do đó, hắn biết làm lĩnh ban trong Đôn hán xem ra là chức quan không to không nhỏ rồi.
Hắn trước hết muốn ổn định lòng tin chỗ Ôn Tuyền, sau đó tìm cơ hội tiêu diệt tên này để rửa cái hận trước đây (và có thể là trừ hại cho bá tánh nếu hắn muốn ngụy biện một chút), chứ căn bản không muốn gia nhập Đông hán. Nhưng hiện giờ Ôn Tuyền đề cập đến, hắn không có biện pháp gì cự tuyệt. Hắn không dám chọc cho Ôn Tuyền không vui, lúc này giữ được cái mạng nhỏ quan trọng hơn, còn về việc có hợp bọn với kẻ xấu hay xong, thì có câu kẻ sạch tự sạch, kẻ xấu tự xấu, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, xấu tốt là chỉ do mình mà thôi.
Do đó, Mạnh Thiên Sở lập tức làm ra vẻ kinh ngạc và sung sướng vạn phần, khom người thi lễ cảm ơn.
Ôn Tuyền vừa ý gật đầu cười, lại vỗ vỗ tay, một tiểu thái giám khác trong tay cầm một cái hộp gấm xinh đẹp bước vào đến trước mặt Mạnh Thiên Sở, quỳ một chân xuống, hai tay dâng cao hộp gấm nhỏ đó lên.
Ôn Tuyền nói: "Đây là yêu bài và ấn giám trong Đông hán của ngươi. Ngươi là mật thám, phải hành sự ngấm ngầm. Yêu bài này không đến lúc tất yếu không được để lộ ra."
Mạnh Thiên Sở khom người lãnh mệnh, cẩn thận mở hộp gấm ra, bên trong có một cái thẻ bài bằng bạc, trên có khắc: Đông hán Chiết giang Hàng châu phủ Lĩnh ban Mạnh Thiên Sở", phía dưới có một hàng chử nhỏ có ghi phiên hiệu của hắn. Lật qua phía sau, thấy chỉ khắc giản đơn mấy chữ: "Phụng chỉ trinh tứ" (phụng chỉ dò xét điều tra), tuy là giản đơn, nhưng có thể khiến người ta cảm thấy một cổ sát khi lạnh ngắt. Trong cẩm hạp còn có một cái ấn vuông khác, có khắc mấy chữ triện Đông hán hàng châu lĩnh ban ấn".
Đầu Mạnh Thiên Sở toát đầy mồ hôi lạnh, lòng nghĩ, tên Ôn Tuyền này đã sớm thám thính chỗ làm của hắn là hình danh sư gia của huyện Nhân hòa ở Hàng châu rồi, bấy giờ mới dự bị sẵn quan chức trong Đôn hán ở Hàng châu cho hắn, thậm chí thẻ bài đều chuẩn bị sẵn luôn. Xem ra, mọi chuyện của hắn đều bị tên cẩu thái giám này nắm trong lòng bàn tay, hắn sau này phải cẩn thận hơn rất nhiều, không được hiển lộ ý định muốn giết y chút nào. Nếu không, đầu của hắn không biết đi chỗ khác chơi bất kỳ khi nào. Hắn vội vã thể hiện tâm trạng cực kỳ vui mừng, ngơ ngẩn hỏi: "Công công, tôi làm chức lĩnh ban này bổng lộc nhiều ít?"
Ôn Tuyền phì cười: "Y theo chế độ thì chánh lục phẩm mỗi tháng bổng lộc mười thạch. Nhưng mà, Đông hán chúng ta không cần lo lắng chuyện tiền bạc, điểm này sau này ngươi sẽ biết thôi."
Ở Minh triều, một thạch tương đương sáu chục kg thời này. Án chiếu theo giá gạo hiện tại, mỗi kg gạo khoảng 7 NDT, thì lương tháng mười thạch tương đương tiền lương tháng 4200 NDT, nếu tính thành bạc thì là bốn lượng hai tiền. Do chánh lục phẩm tương đương cấp cán bộ bậc cao ở tỉnh, do đó lương như thế là khá thấp so với thời hiện đại.
Nhưng Mạnh Thiên Sở như vậy cũng đã mừng rồi, vì nếu cộng thêm lương hình danh sư gia của hắn, thì tổng cộng hơn sáu lượng, vậy cũng đủ sống rồi. Còn về chuyện Ôn Tuyền nói chuyện không cần phải lo về vàng bạc chi đó sau này, hắn không thèm để ý. Dù gì đó là số tiền tự nhiên đến từ bên ngoài, mà cũng không biết là tiền gì, nếu như là tiền có từ sự táng tận lương tâm, thì hắn tuyệt đối không lấy chút nào.
Mạnh Thiên Sở cẩn thận bỏ thẻ bài vào hộp gấm, lại nói một lô một lốc lời cảm kích biểu lộ lòng trung.
Ôn Tuyền cười mị nghe xong, mới từ từ chậm chạp hỏi: "Mạnh lĩnh ban, Tiêu dao tán của người ta, ngươi định làm sao hiếu kính đây?"
Mạnh Thiên Sở khom người thưa: "Trong đoạn thời gian này ti chức sẽ phối trí lượng dùng đủ một tháng cho công công. Do dược vật để tạo ra Tiêu Dao tán hầu hết đều ở Hàng châu, kẻ hèn này cần phải trở về xong rồi mới làm được, sau này sẽ định kỳ tống tặng công công, xin công công đừng lo lắng. Ti chức sẽ coi chuyện phối trí Tiêu dao tán cho công công là đại sự đứng hàng đầu, không dám có nửa điểm sơ sót."
Ôn Tuyền gật gật đầu, dùng giọng âm dương quái khí nói: "Như vậy thì được, ngươi hãy thế cho người ta làm việc cho tốt đi, người ta sẽ không bạc đãi ngươi đâu."
"Dạ...!" Mạnh Thiên Sở khom người thi lễ.
Ôn Tuyền gọi mấy tiểu thái giám giúp Mạnh Thiên Sở đưa kim ngân châu báu ra ngoài phủ, đặt lên xe ngựa, rồi gọi mấy thị vệ hộ tống đưa về Hạ gia.
Gác cổng của Hạ gia thấy Mạnh Thiên Sở trở về rồi, vội chạy như bay vào thông báo, ngoài ra còn có vài kẻ trợ giúp mang hai bao lớn vàng bạc châu báu vào phòng khách. Mạnh Thiên Sở một tay kẹp nách cái hộp gấm, một tay xách cái rương nhỏ, mặt mày sầu khổ đi sau.
Hạ phu nhân được Tả Giai Âm dìu ra nghênh đón, nhìn thấy Mạnh Thiên Sở, bà ta thở phào một hơi nói: "Tạ trời tạ đất, hiền tế trở về rồi."
Tả Giai Âm quan tâm nhìn hắn hỏi: "Thế nào? Sự tình thuận lợi không?"
"Thuận lợi, phi thường thuận lợi, thuận lợi đến vượt ngoài sự dự liệu của ta." Tuy là nói vậy, nhưng mặt hắn cứ nhăn nhó cười khổ.
"Thuận lợi mà huynh còn phát sầu cái gì?" Tả Giai Âm cười, vừa nhìn thấy hai tên gác cổng vác cái bao lớn nặng trì trì vào, kỳ quái thốt: "Ơ! Đây chẳng phải là thứ mà huynh đem tống tặng cho Ôn công công hay sao? Là chuyện gì thế?"
"Ôn công công trả về đó."
Hạ phu nhân nghe thế, vô cùng khẩn trương: "Vậy... vậy chuyện nhạc phụ của con..."
"Lão nhân gia người yên tâm, Ôn công công nói rồi, chuyện này cứ coi như xong, ông ta sẽ bẩm báo hoàng thượng để nhạc phụ được phục nguyên quan chức."
Hạ phu nhân không dám tin, nhìn nhìn Mạnh Thiên Sở, lại nhìn Tả Giai Âm. Bà ta không thể hiểu vì sao Ôn Tuyền đem lễ vật trả lại mà còn giúp làm chuyện đó. Chỉ có Tả Giai Âm là ngầm đoán được, nhưng chỉ ở bên an ủi Hạ phu nhân, để bà ta an tâm lo chăm sóc Hạ Hồng.
Hạ phu nhân cho quản gia thu hai bao vàng bạc, nhưng vẫn còn chưa an tâm, nên hỏi Mạnh Thiên Sở mãi.
Mạnh Thiên Sở đành phải phịa ra một chuyện, nói là bản thân làm một chuyện lớn cho Ôn công công. Còn chuyện lớn gì thì liên quan đế bí mật quốc gia không thể nói được. Ông công công rất cao hứng, cho nên mới mở một góc lưới tha cho, còn trả lại bạc.
Hạ phu nhân tuy còn bán tín bán nghi, nhưng thấy Mạnh Thiên Sở nói chắc như vậy, lòng nghĩ chuyện này hắn nhất định không giấu mình, và nếu có chuyện đó thì có giấu cũng không giấu được, cho nên không hỏi nữa. Còn đối với hai cái rương nhỏ dưới nách Mạnh Thiên Sở, bà ta không tiện hỏi nhiều.
Mạnh Thiên Sở đặt hai cái rương lên bàn, bước tới thăm khám Hạ Hồng. Hạ lão gia tử đã thanh tỉnh, đang nằm thẳng trên phảng, không thể động đậy, nhưng thần tình vô cùng cao hứng, nhỏ nhẹ nói vài câu với Mạnh Thiên Sở. Mạnh Thiên Sở thấy ngôn ngữ của ông ta bình thường, tư duy rõ ràng, tay chân đều có phản ứng co giật tự nhiên, mừng rỡ vô cùng, vì như vậy là chứng minh ca mổ của hắn đã rất thành công, không lưu lại di chứng gì. Hiện giờ xem ra chỉ cần từ từ điều dưỡng là sẽ khỏi.
Mạnh Thiên Sở cười cười: "Điểm này ta đã suy nghĩ kỹ, cô yên tâm đi."
Trưa hôm trước khi tiến hành đình trượng, Ôn Tuyền lại phái hai thái giám đến Hạ phủ thỉnh Mạnh Thiên Sở, không ngờ Mạnh Thiên Sở không có đó, chỉ lưu lại một phong thư và một gói giấy nhỏ nhờ chuyển giao cho Ôn Tuyền.
Tiểu thái giám mang về đưa cho Ôn Tuyền xong. Ôn Tuyền không xem phong thư, trước hết vội vàng mở gói giấy nhỏ ra, ánh mắt lộ vẻ vui mừng không dứt, cẩn thận và nhanh chóng xé nó, đổ một dúm bột phấn trong đó xuống bàn thành một hàng dài, dùng mũi hít, sau đó vừa lòng hả dạ nằm ngữa ra ghế hưởng thụ.
Thật lâu sau đó, y mới thở dài mở mắt, cầm phong thư lên xé xem, thấy nội dung rất đơn giản, nhưng đầy thâm ý:
"Ôn công công:
Tiêu Dao tán chỉ còn lại liều dùng cuối cùng, hiện đã cung cấp cho công công. Trong tay tại hạ không còn chút nào, phải đặc biệt ra ngoài tìm kiếm thu mua thuốc rồi về phối trí chế ra, chiều ngày mai mới về. Ngoài ra, do thuốc cần để chế tạo ra rất đắc, tại hạ khuynh gia bại sản chỉ phối được liều dùng mấy ngày. Lo sợ vô cùng, những mong thứ tội."
Ôn Tuyền hừ mũi cực mạnh, mắt xoáy tròn mấy vòng, đứng dậy ra cửa.
Chiều hôm đó, cả nhà Hạ phu nhân và lão lang trung đang ở phòng khách hầu hạ Hạ lão gia, do ngày mai chính là ngày Ôn công công nói sẽ mang Hạ Hồng cùng một số người ra thật thi đình trượng lại, nên cả nhà đều thập phần khẩn trương.
Đã bình an quan mấy ngày, đông hán và cẩm y vệ đều rút về không xuất hiện nữa, cũng không có tin thức bắt giam gì. Nhưng càng bình tĩnh thì càng khiến mọi người lo lắng.
Chiều hôm qua Mạnh Thiên Sở và Tả Giai Âm rời khỏi Hạ phủ, trước khi đi Mạnh Thiên Sở giao cho Hạ phu nhân một phong thư và một gói giấy nhỏ phong kín, nói là khi Ôn Tuyền phái người đến thì giao cho họ. Trưa nay quả nhiên có hai tiểu thái giám đến, Hạ phu nhân theo lời Mạnh Thiên Sở dặn dò đưa hai vật đó cho tiểu thái giám. Bà ta không biết trong đó là gì, cũng không biết Mạnh Thiên Sở thần thần bí bí như vậy là làm trò gì.
Sự lo lắng nhất mực kéo dài cho đến trưa ngày hôm sau, vẫn không có ai đến bắt giam Hạ Hồng. Khi gần đến giờ đình trượng, Hạ phu nhân phái mấy người hầu đến ngọ môn thám thính, trở về báo là bảy người phải bị đình trượng lại khác đã bị áp giải đến ngọ môn, chuẩn bị hành hình rồi, trong khi đó cho đến giờ vẫn không có ai đến áp giải Hạ Hồng đi. Hạ phu nhân cùng mọi người bây giờ mới từ từ tin là Hạ Hồng có lẽ đã tránh được kiếp nạn này rồi.
Giờ ngọ qua, người hầu phái đi đến ngọ môn thám thính tình hình lại trở về báo, rằng lần đình trượng này đã hoàn tất, giám hình vẫn là đệ nhị bỉnh bút thái giám Ôn Tuyền, và lần này lại đánh chết hai người.
Hạ phu nhân vưa kinh vừa sợ vừa thầm kêu may, chỉ không biết sau này còn có lần đình trượng nào nữa không. Nhưng dù sao thì tránh được lần này, ít nhất bây giờ vẫn còn giữ lại được tính mạng là mừng lắm rồi. Bà ta không biết vì sao lại như vậy, đoán là bao vàng bạc của mình đã có tác dụng rồi.
Đình trượng trải qua không lâu, Mạnh Thiên Sở và Tả Giai Âm trở về, nghe Hạ phu nhân ứa lệ nói chuyện Hạ Hồng thoát đại nạn. Mạnh Thiên Sở không ngạc nhiên gì, chỉ cười mỉm kiểm tra cho Hạ Hồng, xác định tuy còn chưa thoát khỏi nguy hiểm, nhưng thương thế ổn định.
Tiếp theo đó, Mạnh Thiên Sở để Tả Giai Âm lưu lại lo lắng cho Hạ Hồng, còn hắn một mình ngồi kiệu đến phủ của thái giám Ôn Tuyền.
Thái giám trong phủ của Ôn Tuyền đã nhận thức Mạnh Thiên Sở, lại được Ôn Tuyền dặn dò, nên không dùng bái thiếp mà được chúng dẫn trực tiếp đi gặp y ở hậu đường.
Vẫn là phòng khách trong hậu đường lần trước, Mạnh Thiên Sở hôm trước để lại bột trắng cho y khá nhiều, do đó Ôn Tuyền dùng đầy đủ, hiện giờ chưa lên cơn nghiện. Và khi cơn nghiện chưa lên thì tinh thần rất tốt, vừa thấy Mạnh Thiên Sở tiến vào là gật đầu bảo hắn ngồi xuống.
Chờ Mạnh Thiên Sở ngồi xong, Ôn Tuyền nhìn trừng vào mặt hắn, nhìn khiến hắn dựng tóc gáy, một lúc sau mới lạnh lùng hỏi: "Ngươi biết tội chưa?"
Mạnh Thiên Sở cả kinh thất sắc, vội đứng dậy khom người thi lễ: "Tiểu nhân một lòng vì công công mà nghĩ, không dám có nửa điểm lòng riêng, không biết tội từ đâu ra."
"Hứ...!" Ồn Tuyền hứ mũi một cái thật mạnh, "Họ Mạnh kia, ngươi muốn giở trò trước mặt người ta thì ngươi còn non lắm. Tiêu dao tán của ngươi sớm không hết muộn không hết, lại hết vào ngay ngày nhạc phụ của ngươi bị đình trượng, ngươi định dùng biện pháp này gây áp lực cho người ta à? Nếu như người ta không tha cho nhạc phụ của ngươi, ngươi sẽ tiêu biến vô ảnh vô tung, để cho người ta chịu dày vò, đúng không?"
Ngươi quả là không ngu! Mạnh Thiên Sở nghĩ thầm như vậy. Hắn ngày ấy trốn trong Thiên sư quán của Tả Giai Âm, đích xác là nghĩ như vậy, nhưng lúc này mặt lộ vẻ kinh khủng vô cùng: "Tiểu nhân tuyệt không có ý nghĩ tội đáng vạn chết như vậy, thật sự là thuốc dùng hết rồi, tiểu nhân phải đi phối trí thuốc."
"Hà hà, bất quản là ngươi có nghĩ như vậy hay không, người ta cảnh cáo ngươi, đừng giở trò với người ta, người ta lần này có thể buông tha cho nhạc phụ ngươi, nhưng muốn lấy tính mạng của lão nữa chẳng khó khăn gì. Ngoài ra, chỉ cần ngừơi ta biết ngươi đang giở trò, thì sẽ cho ngươi biết mười tám khốc hình của đông hán lợi hại thế nào!"
Mạnh Thiên Sở vội khom người thi lễ cả chín mươi độ: "Dạ dạ, tiểu nhân vô luận là thế nào cũng không dám giở trò trước mặt công công." Nói xong, hắn lại móc từ trong lòng ra một bao phấn trắng nhỏ nữa, đặt trên trà kỷ: "Công công, đây là tiểu nhân hôm qua đi phối trí thuốc mới để hiếu kính cho công công ngài, Tiêu dao tán mới đây."
Mắt của Ôn Tuyền giống như bóng đèn vừa bật công tắt lên vậy, sáng bừng lên, không tự chủ hít hít mũi, khen: "Ừa, như vậy mới được chứ." Y với tay lấy gói giấy đó bỏ vào người, vỗ vỗ tay, từ ngoài tiến vào ba tiểu thái giám, hai tên vác hai cái bao lớn, tên còn lại ôm cái rương nhỏ.
Hai cái bao đó rất quen, xem ra là hai bao vàng bạc mà hắn đem tới tống tặng cho Ôn Tuyền. Còn cái rương nhỏ đó không quen. Tiểu thái giám mở rương nhỏ ra, thấy trong đó bày đầy đĩnh vàng chóe, tính toán lại giá trị ít nhất phải 300 vạn nguyên!
Ôn Tuyền đổi thành mặt cười, từ từ nói: "Mạnh huynh đệ, Tiêu dao tán mà ngươi hiếu kính cho người ta quả là thứ tốt. Người ta không thể để ngươi hiếu kính không không như vậy. Sự tình của Hạ đại nhân coi như xong, hoàng thượng cũng không nói phải lấy tính mạng của ông ta. Ngày mai người ta sẽ bẩm báo hoàng thượng, nói là đã tra rõ, Hạ đại nhân bị ép buột phải theo, để ông ta phục nguyên chức vị là được. Hai bao vàng bạc của ngươi người ta cũng trả cho ngươi. Ngoài ra, trong thư của ngươi đã nói rồi, Tiêu Dao tán này để phối trí thì cần rất nhiều dược vật vô cùng quý giá. Người ta không thể tham lam chút tiện nghi nhỏ của người, sỡ dĩ tặng người một rương kim ngân châu báu dùng để phối dược. Dùng hết rồi cứ nói cho người ta biết, người ta sẽ cho ngươi thêm."
Mạnh Thiên Sở vừa kinh vừa mừng, vội vã khom người thưa: "Đa tạ Ôn công công!"
Kim tiền đối với đệ nhị bỉnh bút thái giám Ôn Tuyền vơ vét của dân chúng vô số, giàu có có thể sánh với của cải quốc gia này mà nói thì vài cái rương vàng chỉ là con số lẻ. Y đối với Tiêu dao tán của Mạnh Thiên Sở vừa ý phi thường. Y là nhân vật số ba của Đông hán, là một trong những thủ lĩnh trọng yếu của Đông hán, đương nhiên biết tính trọng yếu của ân và uy cùng hài hòa. Do đó, trước đó đe dọa làm cho Mạnh Thiên Sở hoảng sợ xong, không những mang tiền trả lại cho hắn, mà còn tặng thêm một rương châu báo. Con số này chẳng qua là một cọng lông trâu đối với y, nhưng y cho rằng vì thế sẽ làm cho Mạnh Thiên Sở hết lòng hết dạ phối chế Tiêu dao tán cho y, đó chính là mục đích chính của y!
Ôn Tuyền đương nhiên biết chỉ bằng tiền thì vẫn còn chưa đủ lung lạc nhân tâm, nên hỏi: "Mạnh huynh đệ hiện giờ nhận chức vụ ở nơi nào a?"
"Hồi bẩm công công, tại hạ làm hình danh sư gia ở huyện Nhân Hòa tại Hàng châu."
Ôn Tuyền gật gật đầu, ngưng mắt nhìn hắn: "Mạnh sư gia có nguyện ý gia nhập đông hán của chúng ta không?"
Ta nhổ toẹt vào! Mạnh Thiên Sở mắng thầm trong bụng, cùng các người làm lang làm sói, thì lão tử thà sống nghèo còn hơn. Nhưng mà, hiện giờ hắn phải tận hết khả năng chiếm được sự tín nhiệm của Ôn Tuyền, nếu không cái mạng nhỏ của hắn khó giữ. Vì thế, mặt Mạnh Thiên Sở lập tức hiển hiện vể vui mừng khôn xiết, vừa ra vẻ được sủng ái mà kinh, vừa mừng vừa sợ nói: "Tại hạ... tại hạ ngàn vạn lần nguyện ý..., đa tạ công công! Đa tạ công công có ân tài bồi!"
"Vậy được, Đông hán chúng ta làm việc cho hoàng thượng, làm tốt thì có thể lên như diều gặp gió, làm không được thì cái đầu lúc nào cũng có thể rơi, hiểu rõ chưa?"
"Dạ dạ, tại hạ nhất định cúc cung tận tụy, chết không hối hận!"
"Vậy thì tốt, Đông hán chúng ta chủ yếu là trừng trị những kẻ mưu nghịch nói xằng đại gian đại ác. Sự tình này phần lớn là ngầm tiến hành, ngoài sáng thì chúng ta có nhiều người, nhưng ngầm điều tra thì người có năng lực không nhiều. Ngươi nếu như hiện giờ là hình danh sư gia, nhất định về phương diện điều tra phá án rất có kiến thức, nên ngầm dò xét có thể càng thích hợp với ngươi hơn. Ừ..., như vầy đi, người ta sẽ nhậm mệnh ngươi làm lĩnh ban của đông hán ở Hàng châu phủ."
Tổng thủ lĩnh của Đông hán thường là do ti lễ giám chưởng ấn thái giám đảm nhiệm. Chưởng hình thiên hộ và Lý hình thiên hộ thường đều do ti lễ giám bỉnh bút thái giám đảm nhiệm (đương nhiên cũng có người do cẩm y vệ xuất nhậm). Phía dưới đó có phái các chưởng ban đi trú đóng các tỉnh, và các lĩnh ban ở các phủ, rồi ti phòng đều do cẩm y vệ tuyển chọn kẻ có năng lực ra nhận nhiệm vụ. Ở dưới còn có dịch trưởng và phiên tử, thường là từ số cẩm y vệ cơ linh gian trá tuyển ra. Do đó, Đông hán và cẩm y vệ có quan hệ rất thân, kỳ thật là một đội nhân mã với hai khối thẻ bài mà thôi. Cơ cấu làm việc của Đôn hán ngoại trừ ở kinh thành là độc lập ra, còn ở các tỉnh đều thiết lập trong thiên hộ sở hay bách hộ sở của cẩm y vệ.
Đông hán chuyên môn phụ trách công tác thu thập tình báo, là cơ cấu đặc vụ chuyên môn. Chưởng ban ở các tỉnh tương đương thiên hộ của thiên hộ sở thuộc cẩm y vệ ở các tỉnh. Lĩnh ban là đầu lĩnh do đông hán phái trú đóng ở các tỉnh, tương đương chức cẩm y vệ bá hộ. Còn ti phòng thì tương đương bí thư, là nhân vật cốt cán chuyên môn phụ trách dẫn đầu các dịch trưởng, phiên tử tiến hành thu thập và phân loại các tin tức tình báo.
Những tin tức trọng yếu thường phải báo lên lĩnh ban thẩm tra và quyết định. Sau đó, tin tức được báo lên cấp đầu của tỉnh là chưởng ban xử lý, do y chuyển lên chỗ của Đôn hán ở kinh thành, để rồi sau đó truyền báo đến tai hoàng thượng. Hệ thống này từ trên xuống dưới đều độc lập với nhau, và tách rời các cơ cấu khác, trực tiếp báo lên hoàng thượng, cẩm y vệ và quan phủ địa phương căn bản không có quyền can thiệp.
Mạnh Thiên Sở được phong chức lĩnh ban của Đông hán ở phủ Hàng châu, tương đương chức bá hộ trong bá hộ sở của cẩm y vệ, hàm chánh lục phẩm. Dưới quyền hắn là các dịch trưởng và phiên tử, là đầu lịch phụ trách sự vụ của Đôn hán ở Hàng châu. Đương nhiên, trên đầu hắn còn có vị chưởng ban quản hạt cả tỉnh Chiết Giang.
Mạnh Thiên Sở đến Minh triều đã mấy tháng, gần đây lại trạm chán với người của Đôn hán, nên đã tử tế thu thập tư liệu liên quan đến chúng. Do đó, hắn biết làm lĩnh ban trong Đôn hán xem ra là chức quan không to không nhỏ rồi.
Hắn trước hết muốn ổn định lòng tin chỗ Ôn Tuyền, sau đó tìm cơ hội tiêu diệt tên này để rửa cái hận trước đây (và có thể là trừ hại cho bá tánh nếu hắn muốn ngụy biện một chút), chứ căn bản không muốn gia nhập Đông hán. Nhưng hiện giờ Ôn Tuyền đề cập đến, hắn không có biện pháp gì cự tuyệt. Hắn không dám chọc cho Ôn Tuyền không vui, lúc này giữ được cái mạng nhỏ quan trọng hơn, còn về việc có hợp bọn với kẻ xấu hay xong, thì có câu kẻ sạch tự sạch, kẻ xấu tự xấu, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, xấu tốt là chỉ do mình mà thôi.
Do đó, Mạnh Thiên Sở lập tức làm ra vẻ kinh ngạc và sung sướng vạn phần, khom người thi lễ cảm ơn.
Ôn Tuyền vừa ý gật đầu cười, lại vỗ vỗ tay, một tiểu thái giám khác trong tay cầm một cái hộp gấm xinh đẹp bước vào đến trước mặt Mạnh Thiên Sở, quỳ một chân xuống, hai tay dâng cao hộp gấm nhỏ đó lên.
Ôn Tuyền nói: "Đây là yêu bài và ấn giám trong Đông hán của ngươi. Ngươi là mật thám, phải hành sự ngấm ngầm. Yêu bài này không đến lúc tất yếu không được để lộ ra."
Mạnh Thiên Sở khom người lãnh mệnh, cẩn thận mở hộp gấm ra, bên trong có một cái thẻ bài bằng bạc, trên có khắc: Đông hán Chiết giang Hàng châu phủ Lĩnh ban Mạnh Thiên Sở", phía dưới có một hàng chử nhỏ có ghi phiên hiệu của hắn. Lật qua phía sau, thấy chỉ khắc giản đơn mấy chữ: "Phụng chỉ trinh tứ" (phụng chỉ dò xét điều tra), tuy là giản đơn, nhưng có thể khiến người ta cảm thấy một cổ sát khi lạnh ngắt. Trong cẩm hạp còn có một cái ấn vuông khác, có khắc mấy chữ triện Đông hán hàng châu lĩnh ban ấn".
Đầu Mạnh Thiên Sở toát đầy mồ hôi lạnh, lòng nghĩ, tên Ôn Tuyền này đã sớm thám thính chỗ làm của hắn là hình danh sư gia của huyện Nhân hòa ở Hàng châu rồi, bấy giờ mới dự bị sẵn quan chức trong Đôn hán ở Hàng châu cho hắn, thậm chí thẻ bài đều chuẩn bị sẵn luôn. Xem ra, mọi chuyện của hắn đều bị tên cẩu thái giám này nắm trong lòng bàn tay, hắn sau này phải cẩn thận hơn rất nhiều, không được hiển lộ ý định muốn giết y chút nào. Nếu không, đầu của hắn không biết đi chỗ khác chơi bất kỳ khi nào. Hắn vội vã thể hiện tâm trạng cực kỳ vui mừng, ngơ ngẩn hỏi: "Công công, tôi làm chức lĩnh ban này bổng lộc nhiều ít?"
Ôn Tuyền phì cười: "Y theo chế độ thì chánh lục phẩm mỗi tháng bổng lộc mười thạch. Nhưng mà, Đông hán chúng ta không cần lo lắng chuyện tiền bạc, điểm này sau này ngươi sẽ biết thôi."
Ở Minh triều, một thạch tương đương sáu chục kg thời này. Án chiếu theo giá gạo hiện tại, mỗi kg gạo khoảng 7 NDT, thì lương tháng mười thạch tương đương tiền lương tháng 4200 NDT, nếu tính thành bạc thì là bốn lượng hai tiền. Do chánh lục phẩm tương đương cấp cán bộ bậc cao ở tỉnh, do đó lương như thế là khá thấp so với thời hiện đại.
Nhưng Mạnh Thiên Sở như vậy cũng đã mừng rồi, vì nếu cộng thêm lương hình danh sư gia của hắn, thì tổng cộng hơn sáu lượng, vậy cũng đủ sống rồi. Còn về chuyện Ôn Tuyền nói chuyện không cần phải lo về vàng bạc chi đó sau này, hắn không thèm để ý. Dù gì đó là số tiền tự nhiên đến từ bên ngoài, mà cũng không biết là tiền gì, nếu như là tiền có từ sự táng tận lương tâm, thì hắn tuyệt đối không lấy chút nào.
Mạnh Thiên Sở cẩn thận bỏ thẻ bài vào hộp gấm, lại nói một lô một lốc lời cảm kích biểu lộ lòng trung.
Ôn Tuyền cười mị nghe xong, mới từ từ chậm chạp hỏi: "Mạnh lĩnh ban, Tiêu dao tán của người ta, ngươi định làm sao hiếu kính đây?"
Mạnh Thiên Sở khom người thưa: "Trong đoạn thời gian này ti chức sẽ phối trí lượng dùng đủ một tháng cho công công. Do dược vật để tạo ra Tiêu Dao tán hầu hết đều ở Hàng châu, kẻ hèn này cần phải trở về xong rồi mới làm được, sau này sẽ định kỳ tống tặng công công, xin công công đừng lo lắng. Ti chức sẽ coi chuyện phối trí Tiêu dao tán cho công công là đại sự đứng hàng đầu, không dám có nửa điểm sơ sót."
Ôn Tuyền gật gật đầu, dùng giọng âm dương quái khí nói: "Như vậy thì được, ngươi hãy thế cho người ta làm việc cho tốt đi, người ta sẽ không bạc đãi ngươi đâu."
"Dạ...!" Mạnh Thiên Sở khom người thi lễ.
Ôn Tuyền gọi mấy tiểu thái giám giúp Mạnh Thiên Sở đưa kim ngân châu báu ra ngoài phủ, đặt lên xe ngựa, rồi gọi mấy thị vệ hộ tống đưa về Hạ gia.
Gác cổng của Hạ gia thấy Mạnh Thiên Sở trở về rồi, vội chạy như bay vào thông báo, ngoài ra còn có vài kẻ trợ giúp mang hai bao lớn vàng bạc châu báu vào phòng khách. Mạnh Thiên Sở một tay kẹp nách cái hộp gấm, một tay xách cái rương nhỏ, mặt mày sầu khổ đi sau.
Hạ phu nhân được Tả Giai Âm dìu ra nghênh đón, nhìn thấy Mạnh Thiên Sở, bà ta thở phào một hơi nói: "Tạ trời tạ đất, hiền tế trở về rồi."
Tả Giai Âm quan tâm nhìn hắn hỏi: "Thế nào? Sự tình thuận lợi không?"
"Thuận lợi, phi thường thuận lợi, thuận lợi đến vượt ngoài sự dự liệu của ta." Tuy là nói vậy, nhưng mặt hắn cứ nhăn nhó cười khổ.
"Thuận lợi mà huynh còn phát sầu cái gì?" Tả Giai Âm cười, vừa nhìn thấy hai tên gác cổng vác cái bao lớn nặng trì trì vào, kỳ quái thốt: "Ơ! Đây chẳng phải là thứ mà huynh đem tống tặng cho Ôn công công hay sao? Là chuyện gì thế?"
"Ôn công công trả về đó."
Hạ phu nhân nghe thế, vô cùng khẩn trương: "Vậy... vậy chuyện nhạc phụ của con..."
"Lão nhân gia người yên tâm, Ôn công công nói rồi, chuyện này cứ coi như xong, ông ta sẽ bẩm báo hoàng thượng để nhạc phụ được phục nguyên quan chức."
Hạ phu nhân không dám tin, nhìn nhìn Mạnh Thiên Sở, lại nhìn Tả Giai Âm. Bà ta không thể hiểu vì sao Ôn Tuyền đem lễ vật trả lại mà còn giúp làm chuyện đó. Chỉ có Tả Giai Âm là ngầm đoán được, nhưng chỉ ở bên an ủi Hạ phu nhân, để bà ta an tâm lo chăm sóc Hạ Hồng.
Hạ phu nhân cho quản gia thu hai bao vàng bạc, nhưng vẫn còn chưa an tâm, nên hỏi Mạnh Thiên Sở mãi.
Mạnh Thiên Sở đành phải phịa ra một chuyện, nói là bản thân làm một chuyện lớn cho Ôn công công. Còn chuyện lớn gì thì liên quan đế bí mật quốc gia không thể nói được. Ông công công rất cao hứng, cho nên mới mở một góc lưới tha cho, còn trả lại bạc.
Hạ phu nhân tuy còn bán tín bán nghi, nhưng thấy Mạnh Thiên Sở nói chắc như vậy, lòng nghĩ chuyện này hắn nhất định không giấu mình, và nếu có chuyện đó thì có giấu cũng không giấu được, cho nên không hỏi nữa. Còn đối với hai cái rương nhỏ dưới nách Mạnh Thiên Sở, bà ta không tiện hỏi nhiều.
Mạnh Thiên Sở đặt hai cái rương lên bàn, bước tới thăm khám Hạ Hồng. Hạ lão gia tử đã thanh tỉnh, đang nằm thẳng trên phảng, không thể động đậy, nhưng thần tình vô cùng cao hứng, nhỏ nhẹ nói vài câu với Mạnh Thiên Sở. Mạnh Thiên Sở thấy ngôn ngữ của ông ta bình thường, tư duy rõ ràng, tay chân đều có phản ứng co giật tự nhiên, mừng rỡ vô cùng, vì như vậy là chứng minh ca mổ của hắn đã rất thành công, không lưu lại di chứng gì. Hiện giờ xem ra chỉ cần từ từ điều dưỡng là sẽ khỏi.