Trước khi xuyên việt, khi Mạnh Thiên Sở "cua" các nàng thường đến công viên bơi thuyền. Để tăng tình cảm, hắn thường không thuê thuyền điện, mà là thuyền chèo. Tuy thuyền ở công viên căn bản không thể sánh với thuyền trên biển, nhưng chí ít là cũng giúp hắn làm sao để điều chỉnh phương hướng. Và hiện giờ chỉ cần làm sao cho thuyền đối mũi với từng con sống lớn kéo tới là được rồi. Điểm này hắn hoàn toàn có thể ứng phó.
Chiếc thuyền tam bản này tuy nói là thuyền nhỏ, kỳ thật là khá to khá rộng, độ dài và rộng cỡ bằng một xe tải, tính ổn định không tệ.
Mạnh Thiên Sở khẩn trương cầm lái, thao túng phương hướng giữ cho đầu thuyền hướng về sóng lớn. Hạ Phượng Nghi và Phi Yến nằm hai bên, hai tay bám chặt khoang thuyền, giữ cho thuyền thăng bằng. Họ thấy bộ dạng bình tĩnh như không của Mạnh Thiên Sở như vậy, dũng khí tăng lên gấp bội, nhưng không dám nói chuyện với hắn, sợ hắn phân tâm rồi loạn phương hướng.
Đột nhiên, Phi Yến kêu lên cả kinh: "Mợ chủ, thuyền có phải bị thấm nước rồi không?"
Hạ Phượng Nghi đột nhiên ngồi dậy, thấy trong thuyền đầy nước, kêu lên cả kinh: "Ai da không xong! Đúng là bị thủng dò nước rồi!"
Mạnh Thiên Sở cúi đầu nhìn: "Không phải! Là nước mưa trên trời! Các nàng mau tát nước ra! Nếu không thuyền sẽ chìm đó!"
Vừa rồi khi Mạnh Thiên Sở rơi xuống nước, xong rồi thoát chết trở về thuyền, hai nàng vui mừng nên không chú ý mưa như trút nước đã khiến thuyền tích rất nhiều nước mưa. Vừa rồi nằm xuống không dám nói chuyện, Phi Yến phát hiện trước mới phản ứng lại, trong lúc kinh hoảng còn cho đó là thuyền bị thủng.
Nghe Mạnh Thiên Sở nói vậy, Hạ Phượng Nghi và Phi Yến cùng khum tay tát nước. Mưa trút xuống dữ dội, tốc độ tát nước như vậy không thể nào thắng được tốc độ đọng nước, nên thuyền càng lúc càng đầy nước. Thuyền càng lúc càng trầm xuống, hai nàng hoảng thần, cắn răng tát nước lia lịa.
"Dùng tiết y (áo lót)! Cột hai đầu lại, làm thành cái gáo tát!" Mạnh Thiên Sở rống lên.
Tiết y tục xưng là đỗ đâu (yếm). Người cổ không có quần lót và áo ngực. các cô gái để che chỗ kín, thường mặc bên trong đồ lót có thể che ngực và âm bộ (đỗ đâu - yếm), thường là dùng một khối vải bông hoặc tơ lụa, không có tay áo cũng không có ống quần, nhìn chung chỉ là một miệng vải phần trình hình thang phần dưới hình thoi hoặc hình bầu dục. Bốn phía của nó có sợi dây, hai sợi ở trên cột ra sau cổ, hai sợi ở dưới cột ra sau eo. Đương nhiên, trên tiết y có thể thêu các hình hoa hình chim. Khi cột hai cái đầu của tiết y lại, có thể biến nó trở thành cái bầu hay gàu để tát nước.
Giờ phút này không phải là lúc để e thẹn, cộng thêm vừa rồi Hạ Phượng Nghi và Mạnh Thiên Sở đã tiếp xúc thịt da, lại có hôn ước trăm năm rồi, chuyện lột sạch trước mặt tướng công là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Huống chi hiện giờ trời hôn đất ám, gió dập sóng dồn, về mặt nào đó đã giúp nàng che đi cái ngượng.
Hạ Phượng Nghi cắn răng, quay lưng lại cởi tiết y, chỗ kín ở gò tam giác, vòng eo thon nhỏ, song nhũ đầy đặn căng cứng khoái nhạc nhảy ra ngoài, tự do hô hấp mưa gió, khiến Mạnh Thiên Sở nhìn mà suýt trào máu mũi. Hắn dùng nghị lực cực lớn quay đầu đi chỗ khác, nhìn chầm vào con sóng lớn như quả núi tràn tới, điều khiển con thuyền nhỏ đối đầu với sóng.
Hạ Phượng Nghi nhanh chóng cột chặt tiết y, bắt đầu tát nước. Cách này quả nhiên hữu dụng, chẳng mấy chốc nước tát ra ngoài tăng lên gấp mấy lần. Nàng vui mừng, tốc độ càng nhanh hơn. Nhưng liếc mắt thấy Phi Yến còn ngẩn ngơ ngồi ở đó, tức mình gắt: "Mau tát, em định dìm chết chúng ta hả?"
Phi Yến dạ một tiếng, cuối cùng vẫn vô thức quay người đi, nhanh chóng cởi tiết y cột chặt, bắt đầu tát nước.
Cô nàng ở sát cạnh Mạnh Thiên Sở, vì để che thân trước không cho Mạnh Thiên Sở thấy, nên quay người cúi xuống tát nước, phía trước bị che đi, nhưng bờ mông tròn trịa trắng hồng lại hiện ra hoàn toàn trước mắt Mạnh Thiên Sở.
Mạnh Thiên Sở nhìn không được liếc mắt nhìn, vừa khéo nhìn thấy chỗ ẩn bí nhất dưới mông của Phi Yến ẩn hiện trong gió mưa, lập tức một cổ nhiệt khí xông thẳng từ đan điền lên đầu. Đầu óc hắn choáng váng, suýt chút nữa đâm đầu xuốngn biển. Trong lúc tâm tình kích động, không tự chủ đưa đưa một cánh tay ra, định sờ tới bờ mông căng tròn của Phi Yến. Lúc này một cơn sóng lớn chợt đánh tới, ập thẳng vào đầu vào cổ hắn.
Bị nước biển đánh mạnh, Mạnh Thiên Sở lập tức thanh tỉnh đi nhiều, vội vã thu hồi cánh tay, ổn định bánh lái, mắt quay nhìn vào từng đợt sóng điên cuồng trở lại, bảo trì tư thế điều khiển thuyền.
Trong lòng hắn nghĩ, chỉ cần ba người vượt qua trường đại nạn này không chết, thì hai cô gái như hoa như ngọc này chẳng phải là vưu vật trong lòng hắn hay sao? Đến lúc đó tha hồ cho hớn sờ hắn mó, hà tất gì gấp gáp trong lúc này.
Phi Yến mới đầu còn cảm thấy thập phần e thẹn, nhưng càng về sau thì đã buông thỏng hơn nhiều, chẳng cần quan tâm là quay lưng quay mặt gì nữa, cứ lo cố sức tát nước ra ngoài.
Do phương thức dùng đúng, nước tát ra ngoài với tốc độ tăng dần. Tuy mưa vẫn lớn như cũ, nhưng nước trong thuyền đã từ từ rút xuống, một phần lớn đã được tát ra ngoài.
Không biết qua bao lâu, nước mưa nhỏ dần, sóng gió cũng yếu đi hẳn. Hai cô gái không còn phải đồng thời tát nước nữa, mà thay nhau nghỉ ngơi, tát để giữ cho nước khỏi ngập quá cẳng chân mà thôi.
Nhưng ba người vẫn không dám buông lơi, phải chờ cho đến khi trời đất biến thành gió nhẹ mưa lắc rắc, con thuyền nhỏ lắc lư nhẹ nhẹ trong sóng gió dập dềnh mới dám xoay thuyền, sóng có ập vào cũng không nghiêng mạnh, họ mới thở phào một hơi.
Mạnh Thiên Sở bỏ bánh đà, mặc cho thuyền nhỏ tự do trôi, bước tới ômg thân hình trần trụi của Hạ Phượng Nghi từ phía sau.
Hạ Phượng Nghi a lên một tiếng, quay đầu lại nhìn, run giọng gọi: "Phu quân..."
"Không sao rồi, không cần tát nước nữa." Hắn cúi đầu hôn lên môi nàng, một tay thuận thế sờ lên gò ngực trần của nàng.
Bất kỳ cô gái bị nam nhân sờ ngực lần đầu đều thường có phản ứng sinh lý rất mãnh liệt, đặc biệt là những nữ nhân thời cổ luôn giữ kín kẻ. Thường họ sẽ xuất hiện cơn ngất tạm thời dù chỉ thoáng qua mười mấy giây. Hạ Phượng Nghi ư lên một tiếng, thân hình mềm nhũn, ngã vào lòng Mạnh Thiên Sở.
Phi Yến ở bên cạnh thấy Mạnh Thiên Sở ở trần mặc khố ngồi kế mình, trong khi nàng lại lỏa thể, vừa thẹn thùng vừa hoảng loạn, vội quay người lấy cái tiết y ướt sủng mặc lên người. Mạnh Thiên Sở lập tức dùng một tay chụp lấy tay nàng, kéo mạnh vào trong lòng.
Hai cô gái trần trụi nằm gọn vào trong lòng, quả thật đúng với câu "nhuyễn ngọc ôn hương bão mãn hoài" (ôm trọn vào lòng ngọc mềm hương ấm). Mạnh Thiên Sở sung sướng vô cùng, và mảnh giấy chắn ngang giữa hắn và hai nàng cuối cùng đã bị xé rách.
Phi Yến ý loạn tình mê, đỏ bừng mặt nói: "Thiếu gia...! Mợ chủ biết được không hay..." Lời mới nói tới đó thì đôi môi hồng của Phi Yến đã bị môi Mạnh Thiên Sở bịt chặt.
Phi yến ngữa cổ, ngượng ngập và lúng túng hôn trả Mạnh Thiên Sở.
Một tay của Mạnh Thiên Sở lần xuống bờ mông tròn và lẳng của nàng, ngón tay lần tới cái điểm dục hoặc mà vừa rồi suýt hại hắn đâm đầu xuống biển.
Phi Yến hàm hồ ư lên một tiếng, vô thức chụp tay Mạnh Thiên Sở lại: "Đừng... thiếu gia..."
Lúc này, Hạ Phượng Nghi cuối cùng từ cơn mê túy tỉnh lại, nhắm mắt bám cánh tay vô lực vào vai Mạnh Thiên Sở, gọi khẽ: "Phu quân...!"
Phi Yến khẽ run người, cố sức tránh thoát khỏi cánh tay ôm của Mạnh Thiên Sở, mỉm cười ngọt ngào với hắn, xoay thân mặc tiết y lại.
Mạnh Thiên Sở phải đỡ Hạ Phượng Nghi đang mềm nhũn dựa vào hắn, không có cách gì thừa thắng truy kích Phi Yến. Hắn cũng biết, Phi Yến dù sao là nô tì, không thể nào phân hưởng hắn bình đẳng với Hạ Phượng Nghi, cho nên mới tránh đi như vậy. Hắn chỉ còn cách trơ mắt nhìn Phi Yến mặc tiết y lại, ngồi dựa vào vách thuyền.
Mạnh Thiên Sở ôm Hạ Phượng Nghi, khẽ bảo: "Nương tử. Ngồi lên đi, cảm giác sẽ tốt hơn một chút."
"Dạ...!" Hạ Phượng Nghi yếu ớt vô lực trả lời, dưới sự nâng đỡ của hắn ngồi lên phía đối diên với Phi Yến, nhưng vẫn vô lực dựa dẫm vào Mạnh Thiên Sở.
Phi Yến nhìn bộ dạng triền miên vô hạn của họ, phì cười, nháy mắt làm mặt quỷ với Mạnh Thiên Sở, rồi xoay lại đưa lưng về phía họ.
Lúc này, trời từ từ sáng trở lại. Hạ Phượng Nghi cuối cùng khôi phục bình tĩnh, mở mắt ra cúi đầu nhìn, thấy mình lỏa thể bị Mạnh Thiên Sở ôm chặt, một chiếc ma trảo còn đang tứ y du ngoạn trên bầu ngực trần của nàng, không khỏi vừa thẹn vừa túng quẫn, vội chụp lấy tay hắn nói: "Phu quân! Để tiện thiếp mặc tiết y, có được không?"
"Mặc y phục làm cái gì? Giữa biển lớn mang mang không có người ngoài này, chẳng lẽ còn sợ tiểu ngư nhân nhìn lén nàng sao?"
Hạ Phượng Nghi nhìn tả nhìn hữu, thấy lúc này mây đen đã từ từ tản đi, tuy vẫn còn mưa rí rắc, nhưng bầu trời đã có ánh mặt trời vàng chóe thấy quá tầng mây chiếu xuống, xung quanh tuy là biển lớn trống không chẳng có dấu vết gì, nhưng giữa ban ngày ban mặt thế này, để nàng trần truồng lộ thể đối với thiếu nữ Minh triều mà nói thì vẫn không thể thản nhiên làm được, cho dù là ở trước phu quân của nàng.
Hạ Phượng Nghi gần như dùng khẩu khí van cầu hạ giọng nói: "Phu quân... tối nay... rồi hãy cởi... được không?"
Mạnh Thiên Sở hôn nàng một cái thật sâu, rồi gật đầu, kề sát tai nàng nói nhỏ: "Vậy tối nay chúng ta động phòng, được không?"
"A...!' Hạ Phượng Nghi run run, nhìn nhìn Phi Yến trước mặt, che ngực lại thẹn thùng đáp "... ở trên thuyền này hả?"
Phi Yến đang ngồi phía trước chợt phì cười, xua xua tay: "Mợ chủ, thiếu gia, hai người tùy ý đi mà, coi như em là trong suốt rồi vậy, hi hi hi...!"
"Nha đầu thối!" Hạ Phượng Nghi mắng một câu, chợt thấy dấu cắn thật rõ trên tay Phi Yến, tức thì nhớ lại đó là kiệt tác của mình, vội nói: "Em lại đây, để ta xem xem vết thương trên tay em!"
Phi Yến rụt tay lại, cười hi hi: "Không đáng ngại đâu."
Kỳ thật, lúc đó Hạ Phượng Nghi dùng toàn lực cắn, tay của Phi Yến bị thương thập phần trầm trọng. Chỉ có điều tình huống nhất mực nguy cấp, vì khẩn trương nền cô nàng chẳng biết đau là gì. Hiện giờ bình tĩnh trở lại, vết thương bị nước biển tẩm ướt, càng cảm thấy đau hơn, chỉ có điều cô nàng sợ Hạ Phượng Nghi lo lắng, nên mới giả vờ không có gì.
Hạ Phượng Nghi cầm lấy tay Phi Yến nhìn, thấy thương thế thập phần trầm trọng, lòng vừa đau xót vừa tự trách: 'Xin lỗi, đều lỗi ở ta..."
Mạnh Thiên Sở lúc này mới phát hiện trên tay Phi Yến có dấu cắn, nghe Hạ Phượng Nghi nói vậy, liền hỏi: 'Là nàng cắn hả? Nàng sao lại cắn em nó vậy?"
Phi Yến cười nói: "Mợ chủ thấy Thiếu gia chìm vào trong nước, khóc lóc đòi nhảy xuống biển cứu thiếu gia. Mợ chủ không biết bơi, em chỉ còn đành ôm cứng, thế là mợ cắn em, đòi giãy ra để cứu người. Rất may là thiếu gia kịp thời nổi lên, nếu không thật không bíêt phải làm sao nữa."
Mạnh Thiên Sở xót lòng, vịn hai vai của Hạ Phượng Nghi, dịu giọng bảo: "Ngốc à, nàng không biết bơi, làm sao mà cứu ta?"
Hạ phượng Nghi ngước đôi mắt phượng, nhìn Mạnh Thiên Sở u sầu nói: "Thiếp... thiếp biết không thể cứu được chàng, chỉ là... chỉ là muốn cùng chàng chết chung một chỗ..." Lời nói rất thê lương, bất giác hai mắt ướt nhòe, một giọt lệ trong veo lăn xuống.
Mạnh Thiên Sở ôm nàng vào lòng, hôn khô lệ cho nàng: "Nàng đó... đúng là cô nương ngốc!"
Hạ Phượng Nghi nằm dựa sát vào Mạnh Thiên Sở, nhớ lại sự hung hiểm vừa rồi, nhớ lại suýt chút nữa đã mất hắn, lòng nổi dậy cơn lo sợ vô hạn, nhịn không được bật khóc.
Mạnh Thiên Sở ôm nàng, khẽ vỗ nhẹ lên bờ lưng trơn nhẳn của nàng an ủi, nói: "Phu quân chẳng phải là còn sống khỏe hay sao, đừng khóc nữa, ngoan nào."
Hạ Phượng Nghi gật đầu, ngước mắt hỏi: "Vết thương của Phi Yến làm sao đây?"
"Vết thương của em nó bị nước biển ướt rồi, khẳng định là rất đau, phải dùng nước ngọt tẩy rửa vết thương ... ai da không xong!..." Nói tới nước ngọt, hắn bấy giờ mới phát hiện vừa rồi trong lúc hỗn loạn, cái thùng nước đã ngã ngang trên thuyền, nắm thùng đã bị sút ra.
Mạnh Thiên Sở buông Hạ Phượng Nghi ra, bước tới bên cạnh thùng nước, đỡ nó lên, thò tay vào trong nhúng nếm thử, nhíu mày nhổ ra. Thì ra thùng bị nghiêng, vừa rồi sóng đập khiến nước biển tiến vào thuyền, nước biển và nước ngọt đã lẫn vào nhau, không còn cách gì uống được nữa.
Rất may là trời còn mưu nhỏ, Mạnh Thiên Sở vội đem đổ hết nước trong thùng, hứng nước mưa, nhưng miệng thùng nước quá nhỏ, căn bản hứng không được bao nhiêu nước mưa.
Thấy mây đen từ từ tán đi, nếu như không kịp thu thập nước mưa, không có nước ngọt sẽ rất nguy hiểm. Mạnh Thiên Sở vội vã bảo: "Hai nàng dùng tiết y hứng nước mưa đi!"
Hai nàng a lên một tiếng, đều biết đây là biện pháp khi không còn biện pháp nào khác, và dù gì thì vừa rồi cũng cũng Mạnh Thiên Sở gần gũi qua, tình huống lại khẩn cấp như vậy không cho phép e thẹn nữa. Hai nàng đưa mắt nhìn nhau, vội vã cởi tiết y xuống, cột bốn góc như cũ, mở ra diện tích cũng lớn, nên hứng được nhiều nước mưa hơn.
Nhân dịp này, Mạnh Thiên Sở ngồi cạnh Phi Yến, mượn cớ lấy nước mưa rửa vết thương cho nàng, nhìn ngọc thể trần trụi khúc tuyến lung linh của nàng, nhịn không được đưa tay sờ gò ngực e ấp hoa đào.
Phi Yến ai da một tiếng tránh đi, đỏ mặt nói: "Thiếu gia, đừng có phá, nô tì đang hứng nước mưa nè, mợ có ở đây, thiếu gia sao lại...."
Hạ Phượng Nghi cười cười: "Được mà, vừa rồi hai người đã hôn môi rồi, tưởng ta không biết hả. Ta đã sớm đem em hứa cho phu quân, chờ chúng ta về rồi, hãy để thiếu gia chính thức nạp em làm thiếp đi."
"Quá tốt rồi!" Mạnh Thiên Sở vỗ tay cười.
"Mợ!" Phi Yến vừa mừng vừa thẹn, lén nhìn Mạnh Thiên Sở, e ấp cúi đầu.
"Như vậy được rồi chứ gì?" Mạnh Thiên Sở liền từ phía sau ôm chặt Phi Yến, một tay tùy ý vân vệ ngực nàng, đồng thời chồm lên hôn môi.
Phi Yến cùng Hạ Phượng Nghi đều là thân xử nữ, lần đầu tiên bị nam nhân sờ mó nhũ phòng, tức thời máu dồn lên mặt, toàn thân bủn rủn, mềm oặt dựa vào người Mạnh Thiên Sở, tiết y trong tay cũng quẳng đi.
Mạnh Thiên Sở hơi hối hận vì quá lỗ mãng, hiện giờ hứng nước mưa là quan trọng nhất, hành vi vừa rồi khiến Phi Yến bị kích ngất, làm sao hứng tiếp đây. Hắn chỉ còn biết cách để cô nàng dựa vào lòng mình, lượm cái tiết y lên hứng nước mưa tiếp.
Hạ Phượng Nghi bụm miệng cười: "Đó là kết quả hấp tấp khỉ khọn đó!"
Mạnh Thiên Sở trừng mắt với nàng: "Hừ! Dám cười ta hả? Tối nay coi ta trị nàng thế nào."
Hạ Phượng Nghi nhìn Phi Yến nhu nhược không xương nằm trong lòng Mạnh Thiên Sở, chớp chớp mắt cười hì hì: "Thiếp chẳng phải là hứa cho Phi Yến cho chàng rồi sao, hay là tối nay chàng cùng Phi Yến vuông tròn trước đi."
"Hừ! Đừng có mơ! Cả hai nàng ta đều muốn," Mạnh Thiên Sở ra vẻ sắc sắc mê mê nhìn ngọc thể hoàn mỹ của Hạ Phượng Nghi, cố tình đắc y duơng dương bảo, "Cái này gọi là nhị nữ nhất phu!... ai yêu...!" Thì ra hắn đang mơ màng mộng đẹp, bị Phi Yến khôi phục lực khí nghe được điều này liền véo một cái rõ đau vào đùi hắn.
Mạnh Thiên Sở không dám cùng đùa giởn với họ, vì mưa càng lúc càng nhỏ, cần tập trung tinh lực tiếp nước mưa.
Khoảng thời gian tàn một nén hương, mưa nhỏ cuối cùng cũng tạnh hẳn. Mây đen trên trời từ từ tán đi, vầng thái dương đã tiếp cận mặt biển.
Mạnh Thiên Sở xác định không còn giọt nước mưa nào rơi xuống nữa, mới thở dài đặt cái tiết y của Phi Yến xuống, cúi xuống lắc lư cái thùng, thấy đã hứng được gần nửa thùng, nếu dùng tiết kiệm có thể được hai ba ngày.
Hạ Phượng Nghi và Phi Yến định mặc tiết y ướt mẹp lên người, Mạnh Thiên Sở ngăn: "Hai nàng làm vậy sẽ lạnh đó. Hãy vắt ráo rồi phơi trên mép thuyền, chờ khô rồi hãy mặc vào. Nếu không, lát thái dương lặn rồi, trời lạnh xuống, hai nàng lúc đó không có gì mặc đâu."
Hai nàng ngẫm nghĩ thấy cũng phải, đỏ mặt vắt ráo tiết y rồi treo lên be thuyền, sau đó trần truồng ngồi bó gối trên sàn.
Mạnh Thiên Sở đến ngồi giữa hai nàng, mỗi tay ôm một người, nhìn bên này, ngó bên kia, lòng vui như trẫy hội.
Hạ Phượng Nghi dùng tay ôm ngực, lí nhí nói: "Phu quân, thiếp... thiếp đói rồi..."
"Em đi lấy đồ ăn." Phi Yến đứng dậy đến giỏ trái cây, rất may trước khi thuyền chìm Mạnh Thiên Sở đã vác cái sọt trái này lên thuyền, nếu không giữa mặt biển trống không này chẳng có gì mà ăn cả.
Phi Yến lấy mấy trái lê, vốn định dùng nước trong thùng rửa, nhưng hiện giờ nước ngọt là trọng yếu nhất, phải tiết kiệm thôi. Và dù gì thì mưa vừa rồi cũng làm sạch mọi thứ hết, ba người cứ thế ăn luôn cả vỏ.
Ăn xong, bụng no rồi, lúc này thái dương cũng từ từ chìm xuống biển. Dư quang hiện đỏ cả trời không. Ráng hồng và vàng đầy trời, nhìn vô cùng lãng mạn, phảng phất như chưa hề có chuyện gì xảy ra vậy.
Chiếc thuyền tam bản này tuy nói là thuyền nhỏ, kỳ thật là khá to khá rộng, độ dài và rộng cỡ bằng một xe tải, tính ổn định không tệ.
Mạnh Thiên Sở khẩn trương cầm lái, thao túng phương hướng giữ cho đầu thuyền hướng về sóng lớn. Hạ Phượng Nghi và Phi Yến nằm hai bên, hai tay bám chặt khoang thuyền, giữ cho thuyền thăng bằng. Họ thấy bộ dạng bình tĩnh như không của Mạnh Thiên Sở như vậy, dũng khí tăng lên gấp bội, nhưng không dám nói chuyện với hắn, sợ hắn phân tâm rồi loạn phương hướng.
Đột nhiên, Phi Yến kêu lên cả kinh: "Mợ chủ, thuyền có phải bị thấm nước rồi không?"
Hạ Phượng Nghi đột nhiên ngồi dậy, thấy trong thuyền đầy nước, kêu lên cả kinh: "Ai da không xong! Đúng là bị thủng dò nước rồi!"
Mạnh Thiên Sở cúi đầu nhìn: "Không phải! Là nước mưa trên trời! Các nàng mau tát nước ra! Nếu không thuyền sẽ chìm đó!"
Vừa rồi khi Mạnh Thiên Sở rơi xuống nước, xong rồi thoát chết trở về thuyền, hai nàng vui mừng nên không chú ý mưa như trút nước đã khiến thuyền tích rất nhiều nước mưa. Vừa rồi nằm xuống không dám nói chuyện, Phi Yến phát hiện trước mới phản ứng lại, trong lúc kinh hoảng còn cho đó là thuyền bị thủng.
Nghe Mạnh Thiên Sở nói vậy, Hạ Phượng Nghi và Phi Yến cùng khum tay tát nước. Mưa trút xuống dữ dội, tốc độ tát nước như vậy không thể nào thắng được tốc độ đọng nước, nên thuyền càng lúc càng đầy nước. Thuyền càng lúc càng trầm xuống, hai nàng hoảng thần, cắn răng tát nước lia lịa.
"Dùng tiết y (áo lót)! Cột hai đầu lại, làm thành cái gáo tát!" Mạnh Thiên Sở rống lên.
Tiết y tục xưng là đỗ đâu (yếm). Người cổ không có quần lót và áo ngực. các cô gái để che chỗ kín, thường mặc bên trong đồ lót có thể che ngực và âm bộ (đỗ đâu - yếm), thường là dùng một khối vải bông hoặc tơ lụa, không có tay áo cũng không có ống quần, nhìn chung chỉ là một miệng vải phần trình hình thang phần dưới hình thoi hoặc hình bầu dục. Bốn phía của nó có sợi dây, hai sợi ở trên cột ra sau cổ, hai sợi ở dưới cột ra sau eo. Đương nhiên, trên tiết y có thể thêu các hình hoa hình chim. Khi cột hai cái đầu của tiết y lại, có thể biến nó trở thành cái bầu hay gàu để tát nước.
Giờ phút này không phải là lúc để e thẹn, cộng thêm vừa rồi Hạ Phượng Nghi và Mạnh Thiên Sở đã tiếp xúc thịt da, lại có hôn ước trăm năm rồi, chuyện lột sạch trước mặt tướng công là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Huống chi hiện giờ trời hôn đất ám, gió dập sóng dồn, về mặt nào đó đã giúp nàng che đi cái ngượng.
Hạ Phượng Nghi cắn răng, quay lưng lại cởi tiết y, chỗ kín ở gò tam giác, vòng eo thon nhỏ, song nhũ đầy đặn căng cứng khoái nhạc nhảy ra ngoài, tự do hô hấp mưa gió, khiến Mạnh Thiên Sở nhìn mà suýt trào máu mũi. Hắn dùng nghị lực cực lớn quay đầu đi chỗ khác, nhìn chầm vào con sóng lớn như quả núi tràn tới, điều khiển con thuyền nhỏ đối đầu với sóng.
Hạ Phượng Nghi nhanh chóng cột chặt tiết y, bắt đầu tát nước. Cách này quả nhiên hữu dụng, chẳng mấy chốc nước tát ra ngoài tăng lên gấp mấy lần. Nàng vui mừng, tốc độ càng nhanh hơn. Nhưng liếc mắt thấy Phi Yến còn ngẩn ngơ ngồi ở đó, tức mình gắt: "Mau tát, em định dìm chết chúng ta hả?"
Phi Yến dạ một tiếng, cuối cùng vẫn vô thức quay người đi, nhanh chóng cởi tiết y cột chặt, bắt đầu tát nước.
Cô nàng ở sát cạnh Mạnh Thiên Sở, vì để che thân trước không cho Mạnh Thiên Sở thấy, nên quay người cúi xuống tát nước, phía trước bị che đi, nhưng bờ mông tròn trịa trắng hồng lại hiện ra hoàn toàn trước mắt Mạnh Thiên Sở.
Mạnh Thiên Sở nhìn không được liếc mắt nhìn, vừa khéo nhìn thấy chỗ ẩn bí nhất dưới mông của Phi Yến ẩn hiện trong gió mưa, lập tức một cổ nhiệt khí xông thẳng từ đan điền lên đầu. Đầu óc hắn choáng váng, suýt chút nữa đâm đầu xuốngn biển. Trong lúc tâm tình kích động, không tự chủ đưa đưa một cánh tay ra, định sờ tới bờ mông căng tròn của Phi Yến. Lúc này một cơn sóng lớn chợt đánh tới, ập thẳng vào đầu vào cổ hắn.
Bị nước biển đánh mạnh, Mạnh Thiên Sở lập tức thanh tỉnh đi nhiều, vội vã thu hồi cánh tay, ổn định bánh lái, mắt quay nhìn vào từng đợt sóng điên cuồng trở lại, bảo trì tư thế điều khiển thuyền.
Trong lòng hắn nghĩ, chỉ cần ba người vượt qua trường đại nạn này không chết, thì hai cô gái như hoa như ngọc này chẳng phải là vưu vật trong lòng hắn hay sao? Đến lúc đó tha hồ cho hớn sờ hắn mó, hà tất gì gấp gáp trong lúc này.
Phi Yến mới đầu còn cảm thấy thập phần e thẹn, nhưng càng về sau thì đã buông thỏng hơn nhiều, chẳng cần quan tâm là quay lưng quay mặt gì nữa, cứ lo cố sức tát nước ra ngoài.
Do phương thức dùng đúng, nước tát ra ngoài với tốc độ tăng dần. Tuy mưa vẫn lớn như cũ, nhưng nước trong thuyền đã từ từ rút xuống, một phần lớn đã được tát ra ngoài.
Không biết qua bao lâu, nước mưa nhỏ dần, sóng gió cũng yếu đi hẳn. Hai cô gái không còn phải đồng thời tát nước nữa, mà thay nhau nghỉ ngơi, tát để giữ cho nước khỏi ngập quá cẳng chân mà thôi.
Nhưng ba người vẫn không dám buông lơi, phải chờ cho đến khi trời đất biến thành gió nhẹ mưa lắc rắc, con thuyền nhỏ lắc lư nhẹ nhẹ trong sóng gió dập dềnh mới dám xoay thuyền, sóng có ập vào cũng không nghiêng mạnh, họ mới thở phào một hơi.
Mạnh Thiên Sở bỏ bánh đà, mặc cho thuyền nhỏ tự do trôi, bước tới ômg thân hình trần trụi của Hạ Phượng Nghi từ phía sau.
Hạ Phượng Nghi a lên một tiếng, quay đầu lại nhìn, run giọng gọi: "Phu quân..."
"Không sao rồi, không cần tát nước nữa." Hắn cúi đầu hôn lên môi nàng, một tay thuận thế sờ lên gò ngực trần của nàng.
Bất kỳ cô gái bị nam nhân sờ ngực lần đầu đều thường có phản ứng sinh lý rất mãnh liệt, đặc biệt là những nữ nhân thời cổ luôn giữ kín kẻ. Thường họ sẽ xuất hiện cơn ngất tạm thời dù chỉ thoáng qua mười mấy giây. Hạ Phượng Nghi ư lên một tiếng, thân hình mềm nhũn, ngã vào lòng Mạnh Thiên Sở.
Phi Yến ở bên cạnh thấy Mạnh Thiên Sở ở trần mặc khố ngồi kế mình, trong khi nàng lại lỏa thể, vừa thẹn thùng vừa hoảng loạn, vội quay người lấy cái tiết y ướt sủng mặc lên người. Mạnh Thiên Sở lập tức dùng một tay chụp lấy tay nàng, kéo mạnh vào trong lòng.
Hai cô gái trần trụi nằm gọn vào trong lòng, quả thật đúng với câu "nhuyễn ngọc ôn hương bão mãn hoài" (ôm trọn vào lòng ngọc mềm hương ấm). Mạnh Thiên Sở sung sướng vô cùng, và mảnh giấy chắn ngang giữa hắn và hai nàng cuối cùng đã bị xé rách.
Phi Yến ý loạn tình mê, đỏ bừng mặt nói: "Thiếu gia...! Mợ chủ biết được không hay..." Lời mới nói tới đó thì đôi môi hồng của Phi Yến đã bị môi Mạnh Thiên Sở bịt chặt.
Phi yến ngữa cổ, ngượng ngập và lúng túng hôn trả Mạnh Thiên Sở.
Một tay của Mạnh Thiên Sở lần xuống bờ mông tròn và lẳng của nàng, ngón tay lần tới cái điểm dục hoặc mà vừa rồi suýt hại hắn đâm đầu xuống biển.
Phi Yến hàm hồ ư lên một tiếng, vô thức chụp tay Mạnh Thiên Sở lại: "Đừng... thiếu gia..."
Lúc này, Hạ Phượng Nghi cuối cùng từ cơn mê túy tỉnh lại, nhắm mắt bám cánh tay vô lực vào vai Mạnh Thiên Sở, gọi khẽ: "Phu quân...!"
Phi Yến khẽ run người, cố sức tránh thoát khỏi cánh tay ôm của Mạnh Thiên Sở, mỉm cười ngọt ngào với hắn, xoay thân mặc tiết y lại.
Mạnh Thiên Sở phải đỡ Hạ Phượng Nghi đang mềm nhũn dựa vào hắn, không có cách gì thừa thắng truy kích Phi Yến. Hắn cũng biết, Phi Yến dù sao là nô tì, không thể nào phân hưởng hắn bình đẳng với Hạ Phượng Nghi, cho nên mới tránh đi như vậy. Hắn chỉ còn cách trơ mắt nhìn Phi Yến mặc tiết y lại, ngồi dựa vào vách thuyền.
Mạnh Thiên Sở ôm Hạ Phượng Nghi, khẽ bảo: "Nương tử. Ngồi lên đi, cảm giác sẽ tốt hơn một chút."
"Dạ...!" Hạ Phượng Nghi yếu ớt vô lực trả lời, dưới sự nâng đỡ của hắn ngồi lên phía đối diên với Phi Yến, nhưng vẫn vô lực dựa dẫm vào Mạnh Thiên Sở.
Phi Yến nhìn bộ dạng triền miên vô hạn của họ, phì cười, nháy mắt làm mặt quỷ với Mạnh Thiên Sở, rồi xoay lại đưa lưng về phía họ.
Lúc này, trời từ từ sáng trở lại. Hạ Phượng Nghi cuối cùng khôi phục bình tĩnh, mở mắt ra cúi đầu nhìn, thấy mình lỏa thể bị Mạnh Thiên Sở ôm chặt, một chiếc ma trảo còn đang tứ y du ngoạn trên bầu ngực trần của nàng, không khỏi vừa thẹn vừa túng quẫn, vội chụp lấy tay hắn nói: "Phu quân! Để tiện thiếp mặc tiết y, có được không?"
"Mặc y phục làm cái gì? Giữa biển lớn mang mang không có người ngoài này, chẳng lẽ còn sợ tiểu ngư nhân nhìn lén nàng sao?"
Hạ Phượng Nghi nhìn tả nhìn hữu, thấy lúc này mây đen đã từ từ tản đi, tuy vẫn còn mưa rí rắc, nhưng bầu trời đã có ánh mặt trời vàng chóe thấy quá tầng mây chiếu xuống, xung quanh tuy là biển lớn trống không chẳng có dấu vết gì, nhưng giữa ban ngày ban mặt thế này, để nàng trần truồng lộ thể đối với thiếu nữ Minh triều mà nói thì vẫn không thể thản nhiên làm được, cho dù là ở trước phu quân của nàng.
Hạ Phượng Nghi gần như dùng khẩu khí van cầu hạ giọng nói: "Phu quân... tối nay... rồi hãy cởi... được không?"
Mạnh Thiên Sở hôn nàng một cái thật sâu, rồi gật đầu, kề sát tai nàng nói nhỏ: "Vậy tối nay chúng ta động phòng, được không?"
"A...!' Hạ Phượng Nghi run run, nhìn nhìn Phi Yến trước mặt, che ngực lại thẹn thùng đáp "... ở trên thuyền này hả?"
Phi Yến đang ngồi phía trước chợt phì cười, xua xua tay: "Mợ chủ, thiếu gia, hai người tùy ý đi mà, coi như em là trong suốt rồi vậy, hi hi hi...!"
"Nha đầu thối!" Hạ Phượng Nghi mắng một câu, chợt thấy dấu cắn thật rõ trên tay Phi Yến, tức thì nhớ lại đó là kiệt tác của mình, vội nói: "Em lại đây, để ta xem xem vết thương trên tay em!"
Phi Yến rụt tay lại, cười hi hi: "Không đáng ngại đâu."
Kỳ thật, lúc đó Hạ Phượng Nghi dùng toàn lực cắn, tay của Phi Yến bị thương thập phần trầm trọng. Chỉ có điều tình huống nhất mực nguy cấp, vì khẩn trương nền cô nàng chẳng biết đau là gì. Hiện giờ bình tĩnh trở lại, vết thương bị nước biển tẩm ướt, càng cảm thấy đau hơn, chỉ có điều cô nàng sợ Hạ Phượng Nghi lo lắng, nên mới giả vờ không có gì.
Hạ Phượng Nghi cầm lấy tay Phi Yến nhìn, thấy thương thế thập phần trầm trọng, lòng vừa đau xót vừa tự trách: 'Xin lỗi, đều lỗi ở ta..."
Mạnh Thiên Sở lúc này mới phát hiện trên tay Phi Yến có dấu cắn, nghe Hạ Phượng Nghi nói vậy, liền hỏi: 'Là nàng cắn hả? Nàng sao lại cắn em nó vậy?"
Phi Yến cười nói: "Mợ chủ thấy Thiếu gia chìm vào trong nước, khóc lóc đòi nhảy xuống biển cứu thiếu gia. Mợ chủ không biết bơi, em chỉ còn đành ôm cứng, thế là mợ cắn em, đòi giãy ra để cứu người. Rất may là thiếu gia kịp thời nổi lên, nếu không thật không bíêt phải làm sao nữa."
Mạnh Thiên Sở xót lòng, vịn hai vai của Hạ Phượng Nghi, dịu giọng bảo: "Ngốc à, nàng không biết bơi, làm sao mà cứu ta?"
Hạ phượng Nghi ngước đôi mắt phượng, nhìn Mạnh Thiên Sở u sầu nói: "Thiếp... thiếp biết không thể cứu được chàng, chỉ là... chỉ là muốn cùng chàng chết chung một chỗ..." Lời nói rất thê lương, bất giác hai mắt ướt nhòe, một giọt lệ trong veo lăn xuống.
Mạnh Thiên Sở ôm nàng vào lòng, hôn khô lệ cho nàng: "Nàng đó... đúng là cô nương ngốc!"
Hạ Phượng Nghi nằm dựa sát vào Mạnh Thiên Sở, nhớ lại sự hung hiểm vừa rồi, nhớ lại suýt chút nữa đã mất hắn, lòng nổi dậy cơn lo sợ vô hạn, nhịn không được bật khóc.
Mạnh Thiên Sở ôm nàng, khẽ vỗ nhẹ lên bờ lưng trơn nhẳn của nàng an ủi, nói: "Phu quân chẳng phải là còn sống khỏe hay sao, đừng khóc nữa, ngoan nào."
Hạ Phượng Nghi gật đầu, ngước mắt hỏi: "Vết thương của Phi Yến làm sao đây?"
"Vết thương của em nó bị nước biển ướt rồi, khẳng định là rất đau, phải dùng nước ngọt tẩy rửa vết thương ... ai da không xong!..." Nói tới nước ngọt, hắn bấy giờ mới phát hiện vừa rồi trong lúc hỗn loạn, cái thùng nước đã ngã ngang trên thuyền, nắm thùng đã bị sút ra.
Mạnh Thiên Sở buông Hạ Phượng Nghi ra, bước tới bên cạnh thùng nước, đỡ nó lên, thò tay vào trong nhúng nếm thử, nhíu mày nhổ ra. Thì ra thùng bị nghiêng, vừa rồi sóng đập khiến nước biển tiến vào thuyền, nước biển và nước ngọt đã lẫn vào nhau, không còn cách gì uống được nữa.
Rất may là trời còn mưu nhỏ, Mạnh Thiên Sở vội đem đổ hết nước trong thùng, hứng nước mưa, nhưng miệng thùng nước quá nhỏ, căn bản hứng không được bao nhiêu nước mưa.
Thấy mây đen từ từ tán đi, nếu như không kịp thu thập nước mưa, không có nước ngọt sẽ rất nguy hiểm. Mạnh Thiên Sở vội vã bảo: "Hai nàng dùng tiết y hứng nước mưa đi!"
Hai nàng a lên một tiếng, đều biết đây là biện pháp khi không còn biện pháp nào khác, và dù gì thì vừa rồi cũng cũng Mạnh Thiên Sở gần gũi qua, tình huống lại khẩn cấp như vậy không cho phép e thẹn nữa. Hai nàng đưa mắt nhìn nhau, vội vã cởi tiết y xuống, cột bốn góc như cũ, mở ra diện tích cũng lớn, nên hứng được nhiều nước mưa hơn.
Nhân dịp này, Mạnh Thiên Sở ngồi cạnh Phi Yến, mượn cớ lấy nước mưa rửa vết thương cho nàng, nhìn ngọc thể trần trụi khúc tuyến lung linh của nàng, nhịn không được đưa tay sờ gò ngực e ấp hoa đào.
Phi Yến ai da một tiếng tránh đi, đỏ mặt nói: "Thiếu gia, đừng có phá, nô tì đang hứng nước mưa nè, mợ có ở đây, thiếu gia sao lại...."
Hạ Phượng Nghi cười cười: "Được mà, vừa rồi hai người đã hôn môi rồi, tưởng ta không biết hả. Ta đã sớm đem em hứa cho phu quân, chờ chúng ta về rồi, hãy để thiếu gia chính thức nạp em làm thiếp đi."
"Quá tốt rồi!" Mạnh Thiên Sở vỗ tay cười.
"Mợ!" Phi Yến vừa mừng vừa thẹn, lén nhìn Mạnh Thiên Sở, e ấp cúi đầu.
"Như vậy được rồi chứ gì?" Mạnh Thiên Sở liền từ phía sau ôm chặt Phi Yến, một tay tùy ý vân vệ ngực nàng, đồng thời chồm lên hôn môi.
Phi Yến cùng Hạ Phượng Nghi đều là thân xử nữ, lần đầu tiên bị nam nhân sờ mó nhũ phòng, tức thời máu dồn lên mặt, toàn thân bủn rủn, mềm oặt dựa vào người Mạnh Thiên Sở, tiết y trong tay cũng quẳng đi.
Mạnh Thiên Sở hơi hối hận vì quá lỗ mãng, hiện giờ hứng nước mưa là quan trọng nhất, hành vi vừa rồi khiến Phi Yến bị kích ngất, làm sao hứng tiếp đây. Hắn chỉ còn biết cách để cô nàng dựa vào lòng mình, lượm cái tiết y lên hứng nước mưa tiếp.
Hạ Phượng Nghi bụm miệng cười: "Đó là kết quả hấp tấp khỉ khọn đó!"
Mạnh Thiên Sở trừng mắt với nàng: "Hừ! Dám cười ta hả? Tối nay coi ta trị nàng thế nào."
Hạ Phượng Nghi nhìn Phi Yến nhu nhược không xương nằm trong lòng Mạnh Thiên Sở, chớp chớp mắt cười hì hì: "Thiếp chẳng phải là hứa cho Phi Yến cho chàng rồi sao, hay là tối nay chàng cùng Phi Yến vuông tròn trước đi."
"Hừ! Đừng có mơ! Cả hai nàng ta đều muốn," Mạnh Thiên Sở ra vẻ sắc sắc mê mê nhìn ngọc thể hoàn mỹ của Hạ Phượng Nghi, cố tình đắc y duơng dương bảo, "Cái này gọi là nhị nữ nhất phu!... ai yêu...!" Thì ra hắn đang mơ màng mộng đẹp, bị Phi Yến khôi phục lực khí nghe được điều này liền véo một cái rõ đau vào đùi hắn.
Mạnh Thiên Sở không dám cùng đùa giởn với họ, vì mưa càng lúc càng nhỏ, cần tập trung tinh lực tiếp nước mưa.
Khoảng thời gian tàn một nén hương, mưa nhỏ cuối cùng cũng tạnh hẳn. Mây đen trên trời từ từ tán đi, vầng thái dương đã tiếp cận mặt biển.
Mạnh Thiên Sở xác định không còn giọt nước mưa nào rơi xuống nữa, mới thở dài đặt cái tiết y của Phi Yến xuống, cúi xuống lắc lư cái thùng, thấy đã hứng được gần nửa thùng, nếu dùng tiết kiệm có thể được hai ba ngày.
Hạ Phượng Nghi và Phi Yến định mặc tiết y ướt mẹp lên người, Mạnh Thiên Sở ngăn: "Hai nàng làm vậy sẽ lạnh đó. Hãy vắt ráo rồi phơi trên mép thuyền, chờ khô rồi hãy mặc vào. Nếu không, lát thái dương lặn rồi, trời lạnh xuống, hai nàng lúc đó không có gì mặc đâu."
Hai nàng ngẫm nghĩ thấy cũng phải, đỏ mặt vắt ráo tiết y rồi treo lên be thuyền, sau đó trần truồng ngồi bó gối trên sàn.
Mạnh Thiên Sở đến ngồi giữa hai nàng, mỗi tay ôm một người, nhìn bên này, ngó bên kia, lòng vui như trẫy hội.
Hạ Phượng Nghi dùng tay ôm ngực, lí nhí nói: "Phu quân, thiếp... thiếp đói rồi..."
"Em đi lấy đồ ăn." Phi Yến đứng dậy đến giỏ trái cây, rất may trước khi thuyền chìm Mạnh Thiên Sở đã vác cái sọt trái này lên thuyền, nếu không giữa mặt biển trống không này chẳng có gì mà ăn cả.
Phi Yến lấy mấy trái lê, vốn định dùng nước trong thùng rửa, nhưng hiện giờ nước ngọt là trọng yếu nhất, phải tiết kiệm thôi. Và dù gì thì mưa vừa rồi cũng làm sạch mọi thứ hết, ba người cứ thế ăn luôn cả vỏ.
Ăn xong, bụng no rồi, lúc này thái dương cũng từ từ chìm xuống biển. Dư quang hiện đỏ cả trời không. Ráng hồng và vàng đầy trời, nhìn vô cùng lãng mạn, phảng phất như chưa hề có chuyện gì xảy ra vậy.