Phi Yến tưởng tượng con thỏ trắng đầy máu nằm dưới đất co giật mà không chết, giật nảy mình sởn gai óc, cố cười nói: "Hay là... hay là thiếu gia đánh bắt đi, em với mợ ở đây chờ..."
Mạnh Thiên Sở cười khổ: "Thôi được, vận là nghĩ biện pháp bắt cá, ta không nghĩ là không bắt được con nào!" Hắn lại cầm cây mâu gỗ xuống biển trở lại.
Chính vào lúc này, trên trời không chợt nghe mấy tiếng kêu trầm trầm. Ba người ngẩn đầu nhìn, thấy giữa không trung có một con diều hâu đang bay vòng vòng.
Phi Yến nhìn nhìn, đột nhiên khẩn trương nói: "Thiếu gia, mợ, hai người nhìn kìa, con thương ưng đó dường như màu trắng."
"...Đúng vậy!" Giọng Hạ Phượng Nghi hơi run.
Mạnh Thiên Sở cảm thấy hơi kỳ, rồi lập tức nhớ lại thuyền lão đại ở trên thuyền lớn đã từng kể về truyền thuyết cổ quái kia, trong lòng không khỏi rúng động. Chim ưng màu trắng không có gì là lạ, chẳng qua là trong quá trình sinh sống bị hiện tượng dị hóa vậy thôi. Chỉ có điều khi liên hệ tới truyền thuyết khủng bố kia, nó khiến người ta sửng cả tóc gáy.
Con ưng bay lượng trên núi một hồi, đột nhiên xà xuống cực nhanh, phóng về một đám cỏ xanh. Chốc lát sau, nó lại vỗ cánh bay lên.
"Thỏ! Con ưng đó bắt được một con thỏ rồi!" Phi Yến chỉ vào trời không reo lên.
Quả nhiên, dưới móng vuốt nhọn hoắc của chim ưng, một con thỏ xám đang co giật giãy giụa, nhưng không thể nào tránh thoát sự khống chế cực chặt của con chim ưng.
Con ưng đó xốc con thỏ xám giương cánh bay lên lưng chừng trời, đến đáp lên một tảng đá cực lớn trước mạt ba người Dương Thu Trì.
Đột nhiên, con thỏ dường như tránh thoát khỏi vuốt nhọn của ưng, quay cuồng rớt mạnh xuống xuống bãi đá cạnh biển.
"A...!" Hạ Phượng Nghi cùng Phi Yến đều hô lên cả kinh, che mắt không dám nhìn. Tiếp theo đó, con thỏ hoang rơi mạnh xuống rặng đá, phát ra tiếng phịch cực mạnh, khiến ngay cả ba người đứng xa mười bước cũng nghe rõ. Thân thể con thỏ đó nảy lên một cái rồi rơi trở xuống, im lìm.
Phi Yến che mắt chờ một lúc, bấy giờ mới bỏ tay xuống hỏi: "Thỏ hoang đâu?"
"Con thỏ không có cánh, rơi từ độ cao như vậy xuống đương nhiên là chết nhăn răng rồi." Mạnh Thiên Sở thở dài.
Hạ Phượng Nghi nói: "Chúng ta đến đó xem xem, nói không chừng thỏ hoang chưa chết."
Mạnh Thiên Sở cười khổ: "Thứ chúng ta ăn còn chưa có, thế mà lo cho thỏ hoang - đi thôi."
Ba người đi về phía rặng đá, đột nhiên, con ưng trắng đang bay vòng trên không chợt lao xuống, đáp trúng ngay thi thể của con thỏ, đầu mổ lia lịa, dường như là đang mở hoặc moi thịt con thỏ.
Phi Yến kêu lớn lên một tiếng, chụp lấy cục đá ném tới. Con ưng đó cả kinh chớp bay lên rồi lại đáp xuống, tiếp tục mổ ăn con thỏ.
Mạnh Thiên Sở nâng cây lao gỗ lên, xông tới rặng đá trước. Con ưng trắng bấy giờ mới bay lên, nhưng vẫn xoay quần không chịu rời đi.
Phi Yến đỡ Hạ Phượng Nghi lên rặng đá, đến bên thi thể con thỏ. Con thỏ hoang lúc này đã bị rơi máu thịt bầy nhầy, làm gì còn mạng. Hai nàng đều hô lên cả kinh, xoay đầu đi chỗ khác.
Mạnh Thiên Sở bước tới sát thi thể con thỏ xem xét, rồi quay đầu nhìn lại bảo: "Hà hà, như vậy chúng ta có thịt thỏ ăn rồi, mà không phải đánh chết đâu nha, như vậy có thể ăn được chứ?"
Hạ Phượng Nghi và Phi Yến đưa mắt nhìn nhau. Phi Yến miễn cưỡng cười nói: "Vừa rồi con diều hâu đó ăn qua rồi, chúng ta ăn nữa dơ quá à..."
"Vừa rồi con ưng mới chỉ mổ xuyên qua đầu con thỏ, ăn óc của nó. Hai nàng xem, trên đất còn có chút não này, nội tạng của con thỏ bị rơi hỏng rồi, này này, da thịt con thỏ còn hoàn chỉnh, cho thấy con ưng chưa ăn qua thân thể của nó, chúng ta không ăn óc đâu có sao."
Phi Yến theo Mạnh Thiên Sở giải phẩu qua thi thế, sức chống chịu về tâm lý đã tăng lên nhiều, cho nên bước tới xem xét con thỏ, thấy đúng là óc của con thỏ có một lổ hổng máu me bê bết, xung quanh cái lổ và nham thạch đầy não tương trắng nỏn. Nàng quay đầu lại nói với Hạ Phượng Nghi: 'Đúng như vậy, mợ, con thỏ này chỉ bị con ưng mổ thủng đầu ăn óc mà thôi, thân thể không có thương tích gì, xem ra có thể ăn được."
Hạ Phượng Nghi không có năng lực chống chịu về tâm lý cao siêu gì, quay người không dám nhìn: "Lão thuyền phu đó từng nói, con ưng màu trắng chính là oán khí của ngư phu bị chết thảm kia tụ tập mà thành. Nó mổ thủng đầu của cừu nhân, ăn não trong đó. Và những thứ mà nó ăn qua đều không còn sạch sẽ nữa... hay là, hai người cứ ăn đi, ta hái chút rau ăn cũng được rồi..."
Nghe Hạ Phượng Nghi nói vậy, Phi Yến run bắn cả người, nói với Mạnh Thiên Sở: "Thiếu gia, nô tì và mợ đi hái rau dại, con thỏ này người tự ăn một mình đi nha!"
"Hai nàng không ăn một mình ta sao ăn được a." Thấy hai cô gái vẫn chưa bị cơn đói hành hạ lắm, do đó còn có chút kỵ húy ỏng ẹo, Mạnh Thiên Sở tuy không quan tâm con ưng đã ăn qua thịt rồi có sạch sẽ gì hay không, nhưng mà dù sao cũng không thể ăn một mình. Hơn nữa, không có lửa, không có cách gì nướng chính, và nếu ăn sống vậy chẳng khác nào giành ăn với chim ưng, chỉ nghĩ thôi đã thấy không thoải mái rồi. Hắn liền đứng dậy: "Chúng ta đi bắt cá vậy, bắt một lát nữa không được thì chỉ đành ăn rau dại thôi. Chỉ có điều không có lửa, đành ăn sống vậy." Mời tham gia nhóm Hiệp Thư Các, cùng góp sức để có nhiều truyện đọc hơn: http://luongson.net/forum/showthread.php?t=134326999
Phi Yến nói: "Đúng a, nếu chúng ta có đá lửa thì hay quá."
Mạnh Thiên Sở nghĩ thầm, nếu có kính phóng đại cũng được, dù sao thì hắn cũng không thể học theo cách người vượn xoay gỗ lấy lửa, làm sao để xoay xoay gỗ lấy lửa như trong phim hắn không biết làm, xem ra chỉ đành ăn đồ sống mà thôi (Chú: Kính lúp có thể hội tụ ánh sáng mặt trời vào một điểm, đốt cháy cỏ khô hay vật dễ cháy nào đó. Còn cách tạo lửa bằng phương pháp thủ công thực ra chỉ cần sự kiên trì. Xem chú thích (*). ND).
Ba người từ từ đi xuống đám nham thạch. Hạ Phượng Nghi đột nhiên dừng chân, chỉ ra mặt biển, hỏi: "Hai người nhìn xem đó là thứ gì?"
Mạnh Thiên Sở và Phi Yến thuận theo hướng chỉ của Hạ Phượng Nghi mà nhìn, thấy không xa có một vật gì đó dập dềnh trôi tới, cự li hơi xa nên nhìn không rõ là cái gì.
Phi Yến đột nhiên reo lên mừng rỡ: 'Có khi nào là vật trên thuyền lớn trôi tới không?"
Thứ đó càng lúc càng trôi đến gần, loại hình dạng thế này Mạnh Thiên Sở quen thuộc vô cùng, thở dài lắc đầu nói: "Là một thi thể nữ!"
A! Hai cô gái đều hoảng sợ hô lên một tiếng cả kinh. Thi thể của con người so với thỏ còn khủng bố hơn nhiều. Hạ Phượng Nghi khẩn trương xoay người ôm chầm lấy cánh tay của Mạnh Thiên Sở không dám nhìn. Phi Yến thì đã có kinh nghiệm cùng giải phẩu thi thể với Mạnh Thiên Sở, cho nên không sợ hãi gì cho lắm. Cô nàng bước lên hai bước, bắt tay lên trán nhìn cẩn thận: "Dường như đúng là một thi thể, thi thể trương sình rất dữ, sợ quá hà..."
"Đó là do thi thể phát sinh hủ bại ở dưới nước, sản sinh một lượng khí sình thối cực lớn, cho nên thi thể mới phình to như vậy, thứ hình dạng to lớn do sình thối này được gọi là người khổng lồ sình."
Đến lúc này, thi thể đã trôi đến chỗ cách không xa nham thạch mà họ đang đứng, mặt ngửa lên trời, đã sình thối cao độ. Phi Yến nhìn kỹ một hồi, hỏi: "Thiếu gia, thi thể này đã trương phồng biến hình như vậy rồi, căn bản không thể nào phân biệt được, thiếu gia vì sao nhìn ra đó là nữ vậy?"
"Hình dạng khung xương của nam nữ khác nhau xa, tạo thành sự khác nhau rất lớn giữa nam và nữ, đặc biệt là trọng tâm. Nữ có khuynh hướng ngữa về phía sau, nên ngực thường ưỡn ra, và do đó thây thây chết trôi thường ở trong trạng thái ngữa. Còn trọng tâm của nam nhân có khuynh hướng chúi tới trước, nên nam thường đi lom khom, gù lưng, và nếu chết trôi thì thường nằm sấp. Thi thể này nằm ngữa lên trời, do đó sơ bộ phán đoán đó là xác chết nữ!"
Hạ Phượng Nghi nghe hai người họ bàn luận náo nhiệt phi thường, và hiện giờ trời nắng chang chang, phu quân ở sát bên cạnh, nên gan cũng lớn hơn nhiều. Nàng xoay mặt qua nhìn, nhưng không dám nhìn mặt thi thể, mà chỉ nhìn thân, rồi nhanh chóng quay đầu tránh đi.
Đột nhiên, nàng dường như cảm giác được điều gì, lại chuyển đầu lại nhìn lần nữa: "Phu quân, dường như đó là thi thể của một trong các nữ nhân trên thuyền của chúng ta."
"Vậy à. Nàng làm sao biết thế?"
"Nàng ấy... y phục của nàng ấy rất giống với mấy cô trên thuyền của chúng ta mà."
Do Mạnh Thiên Sở là mật thám của Đông hán, thân phận cần phải giữ bí mật, cho nên Vu Hân Long và Tiếu Chấn Bằng đã cùng các nam nữ hộ vệ thay đồ thường hết. Vu Hân Long và Tiếu Chấn Bằng thì giả làm bằng hữu của Mạnh Thiên Sở, các nam nữ đông hán phiên tử khác đều làm hộ vệ.
Tiếu Chấn Bằng mang theo các đông hán nữ phiên tử là về tiện phục vụ cho Hạ Phượng Nghi và Phi Yến. Để tiện cho hành động, các nàng này đều mặc y phục sát người, không mặc váy dài của các nữ nhân Minh triều. Mạnh Thiên Sở không chú ý gì đến y phục của các nữ phiên tử này, nhưng Hạ Phượng Nghi thì chú ý. Nữ nhân lúc nào cũng rất mẫn cảm với trang phục của nhau, cho nên khi nhìn thấy trang phục này, lại nhớ tới vì gió bão mà chìm thuyền, nàng dễ dàng liên tưởng đến các nữ phiên tử trên thuyền lớn.
Mạnh Thiên Sở trầm ngâm nói: "Nếu như thây nữ trôi đến kia là nữ phiên tử trên thuyền, thì nói không chừng những Đông hán phiên tử khác cũng thuận theo dòng mà trôi đến. Chúng ta cần phải chú ý quan sát xem có kẻ sống sót nào không."
"Đông hán phiên tử?" Hạ Phượng Nghi và Phi Yến đồng thời nghi hoặc nhìn Mạnh Thiên Sở.
Mạnh Thiên Sở vừa rồi đang suy nghĩ đến chuyện chìm thuyền, không lưu tâm nên vô tình nói ra điều ẩn bí bên trong. Nhưng dù gì hai nàng hiện giờ đã là người chung chăn gối của hắn rồi, còn có gì mà ẩn giấu nữa chứ. Mạnh Thiên Sở đáp: "Nương tử, Phi Yến, thật ngại quá, ta vốn giấu ghiếm thân phận của ta với các nàng. Kỳ thật, ta chính là lĩnh ban chánh lục phẩm của Đông hán ở Hàng châu." Tiếp đó, hắn đem sự tình thuật lại sơ lược, chỉ giấu đi chuyện mình lén dùng heroin hạ độc bỉnh bút thái giám Ôn Tuyền, khiến y bị nghiện ma túy mà thôi. Hắn chỉ nói Ôn Tuyền rất hân thưởng tài năng phá án của hắn, nên hấp thu hắn tiến vào Đông hán.
Đông hán ở Minh triều có thể xem là bộ môn rất được coi trọng. Ai có quan hệ với họ coi như đã tìm được chỗ dựa vững chắc. Lão bá tánh đối với Đông hán vừa hận vừa sợ, nhưng đều hi vọng mình sẽ có hậu đài như vậy. Tâm lý mẫu thuẫn này thật ra là chuyện thường tình của con người. Hạ Phượng Nghi là con nhà quan, đối với sự hoành hành ác bá bóc lột bá tánh của Đông hán nhận thức sâu sắc hơn người thường nhiều. Tuy nhiên, nàng cũng không có mấy phản cảm gì.
Phu quân thì ra là quan viên chánh lục phẩm của Đông hán, điều này làm Hạ phượng Nghi vừa kinh vừa mừng, ngữa đầu, đôi mắt phượng chớp chớp trách: "Chàng sao không sớm cho thiếp biết?"
Mạnh Thiên Sở ôm bờ eo nhỏ của nàng, khẽ vuốt mũi nàng: "Thân phận của ta là ẩn bí, và lúc đó nàng cứ nói muốn rời xa ta mãi, cho nên ta không cho nàng hay, giờ chẳng phải là nói cho nàng biết hết rồi sao."
Phi Yến ở bên cạnh cũng chen lời: 'Chả trách thiếu gia ngài tự nhiên có một lúc nhiều tiền như vậy, còn mua được trạch viện, và có nhiều người bận rộn chăm sóc đưa đón phục vụ trước sau, thì ra thiếu gia là đại quan a!"
'Đại quan cái khỉ khô gì, thân phận của ta cần phải bảo mật, chờ trở về rồi, hai nàng đừng có tiết lộ phong thanh đó nghe."
"Trở về cái gì chớ a, thuyền không có, cái ăn cũng không..." Phi Yến thở dài, ánh mắt chợt chuyển, nghĩ ra một chuyện nói: "Nói không chừng trên thân của thây nữ đó có đá lửa, chúng ta chẳng phải là nhờ đó mà sinh lửa nấu nướng hay sao?"
"Ừ ha! Đám đông hán phiên tử này theo chúng ta đi là vì bảo hộ chúng ta, nói cho cùng thì vì chúng ta mà chết, không thể để thi thể của cô ta bạo lộ như vậy được, phải kéo vào chôn thôi. Hai nàng ở đây chờ ta, ta kéo thi thể lên bờ."
Hai nữ gật đầu, Hạ Phượng Nghi nhìn thi thể trôi bập bềnh trên mặt biển, sắc mặt tái nhợt, nhưng cũng ráng lấy dũng khí nói: "Phu quân..., thiếp và phi yến giúp chàng kéo thi thể vào..."
"Không cần, thi thể này đã bị sình thối lắm rồi, làm không khéo bị dính nước thối thì mười ngày nửa tháng rửa cũng không sạch đâu. Một mình ta cũng được rồi, hai nàng cứ chờ ta ở đây. Đúng rồi, ta cởi y phục trên người thây nữ đó xuống, giặt sạch cho hai nàng mặt, được không?"
"Không chịu!" Hai nàng dị khẩu đồng thanh kêu lên, Phi Yến nhanh chóng bổ sung một câu: "Em thà trần truồng chứ không mặc đâu!"
Mạnh Thiên Sở vỗ đánh bép lên cái mông tròn lẳng của nàng: 'Được a, dù gì trên đảo này cũng chỉ có ba chúng ta, không mặc càng hay, dễ dàng....! Hắc hắc."
Phi Yến đỏ phừng mặt, trợn mắt lườm hắn, rồi chuyển đầu chỉ vào thi thể trong biển: "Ai da! Thi thể sắp trôi đi rồi!"
"Đừng lo, khu biển này rất cạn, nước biển chỉ tới hông, có thể đuổi kịp!" Mạnh Thiên Sở miệng thì nói vậy, nhưng chân không để nhàn, cầm cái mâu gỗ xuống biển, lội nước đến bên thi thể, quay đầu mâu gỗ lại đẩy thi thể lên trên bờ.
Sau khi đưa thi thể lên tới nơi, hắn mới cúi đầu quan sát. Do thi thể này bị ngâm trong nước biển hai ngày hai đêm, ban ngày lại hơi nóng, cho nên da thịt đã phình to rồi chuẩn bị xì hơi co lại. Mạnh Thiên Sở không dám nắm tay hai chân thi thể, vì thi thể ngâm quá lâu trong nước, nếu dùng lực kéo đẩy, da trên tay chân có thể bong ra khỏi lớp thịt bên dưới, giống như cởi bao tay hay vớ chân vậy. Cho nên, hắn chỉ có thể nắm kéo y phục ở hai nách của thi thể, đưa thi thể lên trên bờ.
Kiếm trên thân thi thể đã rơi mắt, chỉ có vỏ kiếm còn ở eo, xem ra là lúc định chém đứt dây thừng, đã bị sóng cuốn cả người lẫn kiếm xuống biển.
Phần mặt của thi thể đã hủ bại cao độ, dưới tác dụng khí thể sình thối trong người, thân hình đã bành trướng biến hình, đừng nói gì nhận ra dung mạo, ngay cả là nam hay là nữ cũng khó nhìn rõ.
Mạnh Thiên Sở ngồi xuống bên thi thể, kiểm tra bên ngoài y phục trước, phát hiện ở eo có một thẻ bài, mở xuống xem quả nhiên là thẻ bài của đông hán. Từ thẻ bài đó, hắn biết nữ phiên tử đã chết này tên là Lưu Liên.
Mạnh Thiên Sở thu thẻ bài, sau đó thò tay vào lòng của thi thể vạch tìm mọi thứ, nào là khăn tay, hộp phấn và túi hương, gương đồng nhỏ dành cho nữ nhân... Cuối cùng, hắn cũng móc ra được thứ mà hắn mong đợi nhiều nhất: đá đánh lửa mà người cổ đại dùng!
Mạnh Thiên Sở quay lại, giơ đá lửa lên cao, nói với Hạ Phượng Nghi và Phi Yến: "Hai nàng nhìn đây là cái gì! Đá đánh lửa a, chúng ta có thể ăn đồ nấu nướng rồi!" Tiếp đó hắn ném đá đánh lửa qua cho hai nàng.
Hạ Phượng Nghi và Phi Yến mừng rỡ, cầm lên xem, nhịn không được nhảy múa hoan hô. Nhưng khi nhìn thấy nữ phiên tử chết thảm, hai nàng lại cảm thấy thương tâm, chẳng cao hứng gì nổi nữa.
Hạ Phượng Nghi nói: "Phu quân, chàng chôn thi thể, thiếp nghĩ biện pháp sinh lửa, thế nào?"
"Được! Mau đi nha!" Mạnh Thiên Sở tiếp tục tìm kiếm trên thi thể, nhưng không tìm được thứ gì hữu dụng. Đang lúc buồn bã, hắn chợt nhìn thấy cây trâm bằng đồng cắm trên đầu của thi thể, lòng mừng vô cùng. Vật này nếu mài cho bén một hồi, có thể biến thành đầu mũi mâu, dùng để đâm cá quá tuyệt!
Đầu tóc của thi thể này tán loạn quấn chặt vào chuôi của cây trâm, và chính vì thế mới không làm nó rơi ra trong sóng gió. Nhưng mà, nó cũng khiến Mạnh Thiên Sở phí rất nhiều sức mới gở ra được từ đám tóc rối bùn nhùn này.
Mạnh Thiên Sở lại xé mấy sợi vải từ áo ngoài của thi thể, cột chặt đầu trâm vào cây mâu gỗ. Như vậy, cây mâu có gắn trâm bằng đồng đã làm xong, phần còn lại chỉ cần đánh bắt mà thôi.
Nhưng Mạnh Thiên Sở quyết định chôn thi thể trước. Hắn đặt trường mâu qua một bên, kéo thi thể đến đám cỏ ở dưới triền núi, không có cuốc thuỗng hay công cụ gì, hắn đành tìm một chỗ trũng, sau đó dùng khối đá nhọn đào đất, biến nó thành công cụ thời đại đồ đá của cổ nhân.
Hắn tốn cả nửa giờ mới đào được cái lổ sâu nửa mét. Do công cụ không vừa tay, khiến hắn mệt thở khì khì, khi vừa đủ để chôn thi thể thì hắn dừng lại.
Hắn kéo thi thể đặt vào lổ, dụng đất lấp lại, rồi tìm khối đá lớn đè lên, để khỏi bị dã thú cắn gặm thi thể lôi kéo đi. Hắn lại lấp thêm đất, đắp thành một mộ phần nho nhỏ, bẻ một cây khô cắm lên trên, đem thẻ bài của nữ phiên tử này cột lên trên đó, coi như là mộ bia đơn giản.
Vừa hoàn tất, hắn đã nghe tiến gọi í ới của Phi Yến ở dưới đồi: "Thiếu gia...! Người ở đâu? Chúng em đã nhóm lửa được rồi!"
Mạnh Thiên Sở lên tiếng đáp ứng, bước xuống đồi trở lại bờ biển, thấy cách đó không xa đã có một đống lửa nhỏ nhỏ cháy giữa mấy cục đá lèn che gió. Mặt Hạ Phượng Nghi và Phi Yến đều bị khói hong đen đen xám xám nhìn rất hoạt kê, nhưng trên mặt nở nụ cười thắng lợi.
Oa! Mạnh Thiên Sở reo lên chạy đến ôm Hạ Phượng Nghi quay một vòng, rồi hôn vào môi nàng: "Hôm qua mưa suốt đêm, ta cứ nghĩ củi khô đã ướt hết, e không nhóm lửa được. Hai nàng quả là lợi hại!"
Mạnh Thiên Sở cười khổ: "Thôi được, vận là nghĩ biện pháp bắt cá, ta không nghĩ là không bắt được con nào!" Hắn lại cầm cây mâu gỗ xuống biển trở lại.
Chính vào lúc này, trên trời không chợt nghe mấy tiếng kêu trầm trầm. Ba người ngẩn đầu nhìn, thấy giữa không trung có một con diều hâu đang bay vòng vòng.
Phi Yến nhìn nhìn, đột nhiên khẩn trương nói: "Thiếu gia, mợ, hai người nhìn kìa, con thương ưng đó dường như màu trắng."
"...Đúng vậy!" Giọng Hạ Phượng Nghi hơi run.
Mạnh Thiên Sở cảm thấy hơi kỳ, rồi lập tức nhớ lại thuyền lão đại ở trên thuyền lớn đã từng kể về truyền thuyết cổ quái kia, trong lòng không khỏi rúng động. Chim ưng màu trắng không có gì là lạ, chẳng qua là trong quá trình sinh sống bị hiện tượng dị hóa vậy thôi. Chỉ có điều khi liên hệ tới truyền thuyết khủng bố kia, nó khiến người ta sửng cả tóc gáy.
Con ưng bay lượng trên núi một hồi, đột nhiên xà xuống cực nhanh, phóng về một đám cỏ xanh. Chốc lát sau, nó lại vỗ cánh bay lên.
"Thỏ! Con ưng đó bắt được một con thỏ rồi!" Phi Yến chỉ vào trời không reo lên.
Quả nhiên, dưới móng vuốt nhọn hoắc của chim ưng, một con thỏ xám đang co giật giãy giụa, nhưng không thể nào tránh thoát sự khống chế cực chặt của con chim ưng.
Con ưng đó xốc con thỏ xám giương cánh bay lên lưng chừng trời, đến đáp lên một tảng đá cực lớn trước mạt ba người Dương Thu Trì.
Đột nhiên, con thỏ dường như tránh thoát khỏi vuốt nhọn của ưng, quay cuồng rớt mạnh xuống xuống bãi đá cạnh biển.
"A...!" Hạ Phượng Nghi cùng Phi Yến đều hô lên cả kinh, che mắt không dám nhìn. Tiếp theo đó, con thỏ hoang rơi mạnh xuống rặng đá, phát ra tiếng phịch cực mạnh, khiến ngay cả ba người đứng xa mười bước cũng nghe rõ. Thân thể con thỏ đó nảy lên một cái rồi rơi trở xuống, im lìm.
Phi Yến che mắt chờ một lúc, bấy giờ mới bỏ tay xuống hỏi: "Thỏ hoang đâu?"
"Con thỏ không có cánh, rơi từ độ cao như vậy xuống đương nhiên là chết nhăn răng rồi." Mạnh Thiên Sở thở dài.
Hạ Phượng Nghi nói: "Chúng ta đến đó xem xem, nói không chừng thỏ hoang chưa chết."
Mạnh Thiên Sở cười khổ: "Thứ chúng ta ăn còn chưa có, thế mà lo cho thỏ hoang - đi thôi."
Ba người đi về phía rặng đá, đột nhiên, con ưng trắng đang bay vòng trên không chợt lao xuống, đáp trúng ngay thi thể của con thỏ, đầu mổ lia lịa, dường như là đang mở hoặc moi thịt con thỏ.
Phi Yến kêu lớn lên một tiếng, chụp lấy cục đá ném tới. Con ưng đó cả kinh chớp bay lên rồi lại đáp xuống, tiếp tục mổ ăn con thỏ.
Mạnh Thiên Sở nâng cây lao gỗ lên, xông tới rặng đá trước. Con ưng trắng bấy giờ mới bay lên, nhưng vẫn xoay quần không chịu rời đi.
Phi Yến đỡ Hạ Phượng Nghi lên rặng đá, đến bên thi thể con thỏ. Con thỏ hoang lúc này đã bị rơi máu thịt bầy nhầy, làm gì còn mạng. Hai nàng đều hô lên cả kinh, xoay đầu đi chỗ khác.
Mạnh Thiên Sở bước tới sát thi thể con thỏ xem xét, rồi quay đầu nhìn lại bảo: "Hà hà, như vậy chúng ta có thịt thỏ ăn rồi, mà không phải đánh chết đâu nha, như vậy có thể ăn được chứ?"
Hạ Phượng Nghi và Phi Yến đưa mắt nhìn nhau. Phi Yến miễn cưỡng cười nói: "Vừa rồi con diều hâu đó ăn qua rồi, chúng ta ăn nữa dơ quá à..."
"Vừa rồi con ưng mới chỉ mổ xuyên qua đầu con thỏ, ăn óc của nó. Hai nàng xem, trên đất còn có chút não này, nội tạng của con thỏ bị rơi hỏng rồi, này này, da thịt con thỏ còn hoàn chỉnh, cho thấy con ưng chưa ăn qua thân thể của nó, chúng ta không ăn óc đâu có sao."
Phi Yến theo Mạnh Thiên Sở giải phẩu qua thi thế, sức chống chịu về tâm lý đã tăng lên nhiều, cho nên bước tới xem xét con thỏ, thấy đúng là óc của con thỏ có một lổ hổng máu me bê bết, xung quanh cái lổ và nham thạch đầy não tương trắng nỏn. Nàng quay đầu lại nói với Hạ Phượng Nghi: 'Đúng như vậy, mợ, con thỏ này chỉ bị con ưng mổ thủng đầu ăn óc mà thôi, thân thể không có thương tích gì, xem ra có thể ăn được."
Hạ Phượng Nghi không có năng lực chống chịu về tâm lý cao siêu gì, quay người không dám nhìn: "Lão thuyền phu đó từng nói, con ưng màu trắng chính là oán khí của ngư phu bị chết thảm kia tụ tập mà thành. Nó mổ thủng đầu của cừu nhân, ăn não trong đó. Và những thứ mà nó ăn qua đều không còn sạch sẽ nữa... hay là, hai người cứ ăn đi, ta hái chút rau ăn cũng được rồi..."
Nghe Hạ Phượng Nghi nói vậy, Phi Yến run bắn cả người, nói với Mạnh Thiên Sở: "Thiếu gia, nô tì và mợ đi hái rau dại, con thỏ này người tự ăn một mình đi nha!"
"Hai nàng không ăn một mình ta sao ăn được a." Thấy hai cô gái vẫn chưa bị cơn đói hành hạ lắm, do đó còn có chút kỵ húy ỏng ẹo, Mạnh Thiên Sở tuy không quan tâm con ưng đã ăn qua thịt rồi có sạch sẽ gì hay không, nhưng mà dù sao cũng không thể ăn một mình. Hơn nữa, không có lửa, không có cách gì nướng chính, và nếu ăn sống vậy chẳng khác nào giành ăn với chim ưng, chỉ nghĩ thôi đã thấy không thoải mái rồi. Hắn liền đứng dậy: "Chúng ta đi bắt cá vậy, bắt một lát nữa không được thì chỉ đành ăn rau dại thôi. Chỉ có điều không có lửa, đành ăn sống vậy." Mời tham gia nhóm Hiệp Thư Các, cùng góp sức để có nhiều truyện đọc hơn: http://luongson.net/forum/showthread.php?t=134326999
Phi Yến nói: "Đúng a, nếu chúng ta có đá lửa thì hay quá."
Mạnh Thiên Sở nghĩ thầm, nếu có kính phóng đại cũng được, dù sao thì hắn cũng không thể học theo cách người vượn xoay gỗ lấy lửa, làm sao để xoay xoay gỗ lấy lửa như trong phim hắn không biết làm, xem ra chỉ đành ăn đồ sống mà thôi (Chú: Kính lúp có thể hội tụ ánh sáng mặt trời vào một điểm, đốt cháy cỏ khô hay vật dễ cháy nào đó. Còn cách tạo lửa bằng phương pháp thủ công thực ra chỉ cần sự kiên trì. Xem chú thích (*). ND).
Ba người từ từ đi xuống đám nham thạch. Hạ Phượng Nghi đột nhiên dừng chân, chỉ ra mặt biển, hỏi: "Hai người nhìn xem đó là thứ gì?"
Mạnh Thiên Sở và Phi Yến thuận theo hướng chỉ của Hạ Phượng Nghi mà nhìn, thấy không xa có một vật gì đó dập dềnh trôi tới, cự li hơi xa nên nhìn không rõ là cái gì.
Phi Yến đột nhiên reo lên mừng rỡ: 'Có khi nào là vật trên thuyền lớn trôi tới không?"
Thứ đó càng lúc càng trôi đến gần, loại hình dạng thế này Mạnh Thiên Sở quen thuộc vô cùng, thở dài lắc đầu nói: "Là một thi thể nữ!"
A! Hai cô gái đều hoảng sợ hô lên một tiếng cả kinh. Thi thể của con người so với thỏ còn khủng bố hơn nhiều. Hạ Phượng Nghi khẩn trương xoay người ôm chầm lấy cánh tay của Mạnh Thiên Sở không dám nhìn. Phi Yến thì đã có kinh nghiệm cùng giải phẩu thi thể với Mạnh Thiên Sở, cho nên không sợ hãi gì cho lắm. Cô nàng bước lên hai bước, bắt tay lên trán nhìn cẩn thận: "Dường như đúng là một thi thể, thi thể trương sình rất dữ, sợ quá hà..."
"Đó là do thi thể phát sinh hủ bại ở dưới nước, sản sinh một lượng khí sình thối cực lớn, cho nên thi thể mới phình to như vậy, thứ hình dạng to lớn do sình thối này được gọi là người khổng lồ sình."
Đến lúc này, thi thể đã trôi đến chỗ cách không xa nham thạch mà họ đang đứng, mặt ngửa lên trời, đã sình thối cao độ. Phi Yến nhìn kỹ một hồi, hỏi: "Thiếu gia, thi thể này đã trương phồng biến hình như vậy rồi, căn bản không thể nào phân biệt được, thiếu gia vì sao nhìn ra đó là nữ vậy?"
"Hình dạng khung xương của nam nữ khác nhau xa, tạo thành sự khác nhau rất lớn giữa nam và nữ, đặc biệt là trọng tâm. Nữ có khuynh hướng ngữa về phía sau, nên ngực thường ưỡn ra, và do đó thây thây chết trôi thường ở trong trạng thái ngữa. Còn trọng tâm của nam nhân có khuynh hướng chúi tới trước, nên nam thường đi lom khom, gù lưng, và nếu chết trôi thì thường nằm sấp. Thi thể này nằm ngữa lên trời, do đó sơ bộ phán đoán đó là xác chết nữ!"
Hạ Phượng Nghi nghe hai người họ bàn luận náo nhiệt phi thường, và hiện giờ trời nắng chang chang, phu quân ở sát bên cạnh, nên gan cũng lớn hơn nhiều. Nàng xoay mặt qua nhìn, nhưng không dám nhìn mặt thi thể, mà chỉ nhìn thân, rồi nhanh chóng quay đầu tránh đi.
Đột nhiên, nàng dường như cảm giác được điều gì, lại chuyển đầu lại nhìn lần nữa: "Phu quân, dường như đó là thi thể của một trong các nữ nhân trên thuyền của chúng ta."
"Vậy à. Nàng làm sao biết thế?"
"Nàng ấy... y phục của nàng ấy rất giống với mấy cô trên thuyền của chúng ta mà."
Do Mạnh Thiên Sở là mật thám của Đông hán, thân phận cần phải giữ bí mật, cho nên Vu Hân Long và Tiếu Chấn Bằng đã cùng các nam nữ hộ vệ thay đồ thường hết. Vu Hân Long và Tiếu Chấn Bằng thì giả làm bằng hữu của Mạnh Thiên Sở, các nam nữ đông hán phiên tử khác đều làm hộ vệ.
Tiếu Chấn Bằng mang theo các đông hán nữ phiên tử là về tiện phục vụ cho Hạ Phượng Nghi và Phi Yến. Để tiện cho hành động, các nàng này đều mặc y phục sát người, không mặc váy dài của các nữ nhân Minh triều. Mạnh Thiên Sở không chú ý gì đến y phục của các nữ phiên tử này, nhưng Hạ Phượng Nghi thì chú ý. Nữ nhân lúc nào cũng rất mẫn cảm với trang phục của nhau, cho nên khi nhìn thấy trang phục này, lại nhớ tới vì gió bão mà chìm thuyền, nàng dễ dàng liên tưởng đến các nữ phiên tử trên thuyền lớn.
Mạnh Thiên Sở trầm ngâm nói: "Nếu như thây nữ trôi đến kia là nữ phiên tử trên thuyền, thì nói không chừng những Đông hán phiên tử khác cũng thuận theo dòng mà trôi đến. Chúng ta cần phải chú ý quan sát xem có kẻ sống sót nào không."
"Đông hán phiên tử?" Hạ Phượng Nghi và Phi Yến đồng thời nghi hoặc nhìn Mạnh Thiên Sở.
Mạnh Thiên Sở vừa rồi đang suy nghĩ đến chuyện chìm thuyền, không lưu tâm nên vô tình nói ra điều ẩn bí bên trong. Nhưng dù gì hai nàng hiện giờ đã là người chung chăn gối của hắn rồi, còn có gì mà ẩn giấu nữa chứ. Mạnh Thiên Sở đáp: "Nương tử, Phi Yến, thật ngại quá, ta vốn giấu ghiếm thân phận của ta với các nàng. Kỳ thật, ta chính là lĩnh ban chánh lục phẩm của Đông hán ở Hàng châu." Tiếp đó, hắn đem sự tình thuật lại sơ lược, chỉ giấu đi chuyện mình lén dùng heroin hạ độc bỉnh bút thái giám Ôn Tuyền, khiến y bị nghiện ma túy mà thôi. Hắn chỉ nói Ôn Tuyền rất hân thưởng tài năng phá án của hắn, nên hấp thu hắn tiến vào Đông hán.
Đông hán ở Minh triều có thể xem là bộ môn rất được coi trọng. Ai có quan hệ với họ coi như đã tìm được chỗ dựa vững chắc. Lão bá tánh đối với Đông hán vừa hận vừa sợ, nhưng đều hi vọng mình sẽ có hậu đài như vậy. Tâm lý mẫu thuẫn này thật ra là chuyện thường tình của con người. Hạ Phượng Nghi là con nhà quan, đối với sự hoành hành ác bá bóc lột bá tánh của Đông hán nhận thức sâu sắc hơn người thường nhiều. Tuy nhiên, nàng cũng không có mấy phản cảm gì.
Phu quân thì ra là quan viên chánh lục phẩm của Đông hán, điều này làm Hạ phượng Nghi vừa kinh vừa mừng, ngữa đầu, đôi mắt phượng chớp chớp trách: "Chàng sao không sớm cho thiếp biết?"
Mạnh Thiên Sở ôm bờ eo nhỏ của nàng, khẽ vuốt mũi nàng: "Thân phận của ta là ẩn bí, và lúc đó nàng cứ nói muốn rời xa ta mãi, cho nên ta không cho nàng hay, giờ chẳng phải là nói cho nàng biết hết rồi sao."
Phi Yến ở bên cạnh cũng chen lời: 'Chả trách thiếu gia ngài tự nhiên có một lúc nhiều tiền như vậy, còn mua được trạch viện, và có nhiều người bận rộn chăm sóc đưa đón phục vụ trước sau, thì ra thiếu gia là đại quan a!"
'Đại quan cái khỉ khô gì, thân phận của ta cần phải bảo mật, chờ trở về rồi, hai nàng đừng có tiết lộ phong thanh đó nghe."
"Trở về cái gì chớ a, thuyền không có, cái ăn cũng không..." Phi Yến thở dài, ánh mắt chợt chuyển, nghĩ ra một chuyện nói: "Nói không chừng trên thân của thây nữ đó có đá lửa, chúng ta chẳng phải là nhờ đó mà sinh lửa nấu nướng hay sao?"
"Ừ ha! Đám đông hán phiên tử này theo chúng ta đi là vì bảo hộ chúng ta, nói cho cùng thì vì chúng ta mà chết, không thể để thi thể của cô ta bạo lộ như vậy được, phải kéo vào chôn thôi. Hai nàng ở đây chờ ta, ta kéo thi thể lên bờ."
Hai nữ gật đầu, Hạ Phượng Nghi nhìn thi thể trôi bập bềnh trên mặt biển, sắc mặt tái nhợt, nhưng cũng ráng lấy dũng khí nói: "Phu quân..., thiếp và phi yến giúp chàng kéo thi thể vào..."
"Không cần, thi thể này đã bị sình thối lắm rồi, làm không khéo bị dính nước thối thì mười ngày nửa tháng rửa cũng không sạch đâu. Một mình ta cũng được rồi, hai nàng cứ chờ ta ở đây. Đúng rồi, ta cởi y phục trên người thây nữ đó xuống, giặt sạch cho hai nàng mặt, được không?"
"Không chịu!" Hai nàng dị khẩu đồng thanh kêu lên, Phi Yến nhanh chóng bổ sung một câu: "Em thà trần truồng chứ không mặc đâu!"
Mạnh Thiên Sở vỗ đánh bép lên cái mông tròn lẳng của nàng: 'Được a, dù gì trên đảo này cũng chỉ có ba chúng ta, không mặc càng hay, dễ dàng....! Hắc hắc."
Phi Yến đỏ phừng mặt, trợn mắt lườm hắn, rồi chuyển đầu chỉ vào thi thể trong biển: "Ai da! Thi thể sắp trôi đi rồi!"
"Đừng lo, khu biển này rất cạn, nước biển chỉ tới hông, có thể đuổi kịp!" Mạnh Thiên Sở miệng thì nói vậy, nhưng chân không để nhàn, cầm cái mâu gỗ xuống biển, lội nước đến bên thi thể, quay đầu mâu gỗ lại đẩy thi thể lên trên bờ.
Sau khi đưa thi thể lên tới nơi, hắn mới cúi đầu quan sát. Do thi thể này bị ngâm trong nước biển hai ngày hai đêm, ban ngày lại hơi nóng, cho nên da thịt đã phình to rồi chuẩn bị xì hơi co lại. Mạnh Thiên Sở không dám nắm tay hai chân thi thể, vì thi thể ngâm quá lâu trong nước, nếu dùng lực kéo đẩy, da trên tay chân có thể bong ra khỏi lớp thịt bên dưới, giống như cởi bao tay hay vớ chân vậy. Cho nên, hắn chỉ có thể nắm kéo y phục ở hai nách của thi thể, đưa thi thể lên trên bờ.
Kiếm trên thân thi thể đã rơi mắt, chỉ có vỏ kiếm còn ở eo, xem ra là lúc định chém đứt dây thừng, đã bị sóng cuốn cả người lẫn kiếm xuống biển.
Phần mặt của thi thể đã hủ bại cao độ, dưới tác dụng khí thể sình thối trong người, thân hình đã bành trướng biến hình, đừng nói gì nhận ra dung mạo, ngay cả là nam hay là nữ cũng khó nhìn rõ.
Mạnh Thiên Sở ngồi xuống bên thi thể, kiểm tra bên ngoài y phục trước, phát hiện ở eo có một thẻ bài, mở xuống xem quả nhiên là thẻ bài của đông hán. Từ thẻ bài đó, hắn biết nữ phiên tử đã chết này tên là Lưu Liên.
Mạnh Thiên Sở thu thẻ bài, sau đó thò tay vào lòng của thi thể vạch tìm mọi thứ, nào là khăn tay, hộp phấn và túi hương, gương đồng nhỏ dành cho nữ nhân... Cuối cùng, hắn cũng móc ra được thứ mà hắn mong đợi nhiều nhất: đá đánh lửa mà người cổ đại dùng!
Mạnh Thiên Sở quay lại, giơ đá lửa lên cao, nói với Hạ Phượng Nghi và Phi Yến: "Hai nàng nhìn đây là cái gì! Đá đánh lửa a, chúng ta có thể ăn đồ nấu nướng rồi!" Tiếp đó hắn ném đá đánh lửa qua cho hai nàng.
Hạ Phượng Nghi và Phi Yến mừng rỡ, cầm lên xem, nhịn không được nhảy múa hoan hô. Nhưng khi nhìn thấy nữ phiên tử chết thảm, hai nàng lại cảm thấy thương tâm, chẳng cao hứng gì nổi nữa.
Hạ Phượng Nghi nói: "Phu quân, chàng chôn thi thể, thiếp nghĩ biện pháp sinh lửa, thế nào?"
"Được! Mau đi nha!" Mạnh Thiên Sở tiếp tục tìm kiếm trên thi thể, nhưng không tìm được thứ gì hữu dụng. Đang lúc buồn bã, hắn chợt nhìn thấy cây trâm bằng đồng cắm trên đầu của thi thể, lòng mừng vô cùng. Vật này nếu mài cho bén một hồi, có thể biến thành đầu mũi mâu, dùng để đâm cá quá tuyệt!
Đầu tóc của thi thể này tán loạn quấn chặt vào chuôi của cây trâm, và chính vì thế mới không làm nó rơi ra trong sóng gió. Nhưng mà, nó cũng khiến Mạnh Thiên Sở phí rất nhiều sức mới gở ra được từ đám tóc rối bùn nhùn này.
Mạnh Thiên Sở lại xé mấy sợi vải từ áo ngoài của thi thể, cột chặt đầu trâm vào cây mâu gỗ. Như vậy, cây mâu có gắn trâm bằng đồng đã làm xong, phần còn lại chỉ cần đánh bắt mà thôi.
Nhưng Mạnh Thiên Sở quyết định chôn thi thể trước. Hắn đặt trường mâu qua một bên, kéo thi thể đến đám cỏ ở dưới triền núi, không có cuốc thuỗng hay công cụ gì, hắn đành tìm một chỗ trũng, sau đó dùng khối đá nhọn đào đất, biến nó thành công cụ thời đại đồ đá của cổ nhân.
Hắn tốn cả nửa giờ mới đào được cái lổ sâu nửa mét. Do công cụ không vừa tay, khiến hắn mệt thở khì khì, khi vừa đủ để chôn thi thể thì hắn dừng lại.
Hắn kéo thi thể đặt vào lổ, dụng đất lấp lại, rồi tìm khối đá lớn đè lên, để khỏi bị dã thú cắn gặm thi thể lôi kéo đi. Hắn lại lấp thêm đất, đắp thành một mộ phần nho nhỏ, bẻ một cây khô cắm lên trên, đem thẻ bài của nữ phiên tử này cột lên trên đó, coi như là mộ bia đơn giản.
Vừa hoàn tất, hắn đã nghe tiến gọi í ới của Phi Yến ở dưới đồi: "Thiếu gia...! Người ở đâu? Chúng em đã nhóm lửa được rồi!"
Mạnh Thiên Sở lên tiếng đáp ứng, bước xuống đồi trở lại bờ biển, thấy cách đó không xa đã có một đống lửa nhỏ nhỏ cháy giữa mấy cục đá lèn che gió. Mặt Hạ Phượng Nghi và Phi Yến đều bị khói hong đen đen xám xám nhìn rất hoạt kê, nhưng trên mặt nở nụ cười thắng lợi.
Oa! Mạnh Thiên Sở reo lên chạy đến ôm Hạ Phượng Nghi quay một vòng, rồi hôn vào môi nàng: "Hôm qua mưa suốt đêm, ta cứ nghĩ củi khô đã ướt hết, e không nhóm lửa được. Hai nàng quả là lợi hại!"