Chu Hạo hỏi: "Mạnh sư gia, ngài xem coi đây là cái gì?"
Mạnh Thiên Sở nghe thấy Chu Hạo nói vậy, cũng cúi người xuống nhìn, phát hiện không ngờ đó là một khối ngọc bội, một phần có lẽ đã bị xe ngựa đè ngập xuống đất bùn, một phần lộ ra ngoài. Mạnh Thiên Sở cẩn thận nạy khối ngọc đó lên. Chu Hạo nhặt khối ngọc đó, đưa lên ánh mặt trời nhìn.
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Chu Hạo, ngươi xem cái gì vậy?"
Chu Hạo cười cười: "Ngọc thạch tốt đưa ra ánh dương quang là có thể nhìn ra, xem coi quang sắc của nó và công điêu khắc, và còn có thể nhìn ra xem nó có tỳ vết gì hay không."
Mạnh Thiên Sở nghe Chu Hạo nói vậy, đột nhiên nhớ lại lời Tiểu Thanh nói trong mộng, cũng chồm tới tử tế quan sát một hồi: "Ý tứ của ông là để có thể xem một khối ngọc thạch tốt hay không tốt thì có thể làm vậy là nhận ra được?"
"Cái đó cũng không chắc, nhưng chí ít cũng nhìn ra được nó có rạn nứt hay phá tổn gì hay không."
Mạnh Thiên Sở đối với ngọc thạch không có nghiên cứu gì, nghe Chu Hạo nói như vậy, đột nhiên đối với lời của Tiểu Thanh có chút mường tượng và hiểu ra điều gì đó. Do đó, hắn càng cấp bách muốn biết cái khối ngọc bội Tiểu Thanh đưa cho hắn xem có phải là thật hay không, và có thể tìm ra được điều bí mật gì từ đó hay không.
Chu Hạo tử tế quan sát ngọc bội trong tay, gật đầu khen ngợi không ngớt, miệng tự lẩm bẫm nói: "Xác thật là một khối ngọc thạch rất tốt a, thật không ngờ ở nơi hoang vắng dã ngoại này lại có thể lượm được một thứ đồ tốt thế này."
"Chu Hạo, ý tứ của ngươi là ngọc bội này không phải là thứ ngọc bội thường?"
Chu Hạo gật gật đầu, đáp: 'Chu Hạo tôi tuy không phải là người chơi ngọc, nhưng dù sao cũng đã nhìn qua một ít. Ngọc bội như thế này xem ra là bậc đại phú gia có tiền bạc cực nhiều mới có được."
Mạnh Thiên Sở quan sát xung quanh, nói; "Ở loại địa phương này sao lại có khả năng có người đại phú gì đó đến đây chứ?"
"Mạnh sư gia, ngài không phải nói là ở phụ cận có một người rất có tiền tu kiến một tòa tên là Thúy Vân sơn trang hay sao? Có thể là của người nhà đó thì sao?"
Mạnh Thiên Sở ngẫm nghĩ cũng có lý, con lộ này vừa khéo cũng đi ngang qua Thúy Vân sơn trang.
Mạnh Thiên Sở lấy cái ngọc bộ từ tay CHu Hạo, cũng học theo cách của ông ta, đưa lên ánh mặt trời xem xét thử.
Hai người trở về huyện thành nhưng không về nha môn, mà trực tiếp đến thẳng nhà lao. Mạnh Thiên Sở muốn đến thăm Tịch Nhược Đình, tiểu thư con nhà đại gia kêu căng ngang ngược không sợ trời đất gì đó.
Mạnh Thiên Sở và Chu Hạo được lạo dịch dẫn đường đến trước cửa một lao phòng. Bên trong ánh sáng rất hôn ám. Mạnh Thiên Sở chờ cho mắt thích ứng được một chút mới nhận ra người bị giam bên trong là Tịch Nhược Đình. Cô ta vô lực ngồi trên đống cỏ, xem ra là từ khi được sinh ra cho tới giờ chưa bao giờ bị khổ sở như vậy. Bên cạnh cô ta có một nha hoàn, thấy có người tới lập tức xông lên nói: "Cầu xin các người, cứu tiểu thư nhà ta đi, tiểu thư bện rồi."
Mạnh Thiên Sở nghe thế lập tức bảo lao dịch mở cửa lao phòng, bước vào xem xét, quả nhiên Tịch Nhược Đình đã hôn mê bất tỉnh rồi. Mạnh Thiên Sở nghĩ thầm, rất may là bản thân đến kịp thời, nếu Tịch Nhược Đình mà xảy ra chuyện gì, thì e rằng hắn không biết ăn nói làm sao với Ôn Tuyền.
Mạnh Thiên Sở vội vã bảo Chu Hạo ẵm Tịch Nhược Đình ra ngoài. Lao dịch đó tuy hơi lo lắng Mạnh Thiên Sở sẽ trách quái mình thất chức, nhưng dù gì cũng bị Tịch Nhược Đình mắng nhiếc đến phát phiền, sao có thể nói mang đi là mang đi được, cho nên lấy hết lòng can đảm nói một câu: "Mạnh sư gia, ngài mang nhân phạm đi như vậy, vạn nhất..."
Mạnh Thiên Sở vừa đi vừa quay đầu lại gằn giọng đáp: "Người là ta mang đi đó, nếu có người nào hỏi tới, thì cứ nói là ta mang đi, ta chịu trách nhiệm cho."
Lao dịch đó nghe Mạnh Thiên Sở nói vậy, không dám nhiều chuyện chi nữa.
Mạnh Thiên Sở và Chu Hạo đưa Tịch Nhược Đình trực tiếp về nhà của mình, nhanh chóng ra lệnh cho người đi mới lang trung tới xem bệnh cho Tịch Nhược Đình. Sau khi xem xong mới biết thì ra là bị phong hàn, không có gì ngại. Mạnh Thiên Sở bấy giờ mới yên tâm.
Hạ Phượng Nghi đến bên cạnh Mạnh Thiên Sở, phát hiện gần đây hắn ốm đi rất nhiều, trong lòng đau xót vô cùng. Thấy đầu mày hắn nhíu tít lại, biết là hắn còn đang phiền lòng về sự tình liên quan đến án mạng, mà nàng thì không thể giúp được gì, nên cũng không biết lên tiếng an ủi làm sao cho phải.
Mạnh Thiên Sở thấy Hạ Phượng Nghi đứng bên cạnh nhìn mình trong bộ dạng bồn chồn lo lắng, e rằng là nàng đang lo cho mình, cho nên mỉm miệng cười, giơ tay ôm nhẹ Hạ Phượng Nghi vào lòng.
Hạ Phượng Nghi nói: "Nếu khổ sở như vậy thì chức sư gia này chúng ta không làm nữa, làm cái gì mà không được chứ? Chàng coi chàng đã ốm thành như vậy rồi kìa. Trưa nay bảo Phi Yến nấu cho chàng món súp mà chàng thích ăn, sau đó hay ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe một ngày."
Mạnh Thiên Sở lắc đầu bảo: "Đừng có sai bảo Phi Yến mãi. Nàng sai bảo nàng ấy quen luôn rồi. Nàng ấy suốt ngày bận rộn việc nhà, còn nàng thì bận việc ở tiệm. Mọi người đều cực khổ, hiện giờ trong nhà có người dưới rồi, các nàng đừng có để cho mình thái quá cực khổ như vậy. Còn về ta, nàng đừng có bận tâm. Ta tuổi còn trẻ, không có chuyện gì có thể làm ta mệt chết được đâu, có biết không hả?"
"Chàng cứ thích sính cường mãi. Thiếp cũng nghe Giai Âm nói rồi, án này xem ra rất rắc rối. Thiếp biết quy định của chàng, gia quyến không được hỏi tới sự tình của nha môn. Nhưng mà, chàng đừng có ép mình quá như vậy."
Mạnh Thiên Sở gật đầu, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, vội móc ngọc bội từ trong lòng ra, đưa cho Hạ Phượng Nghi nói: "Ta đột nhiên nhớ ra nàng là người cực kỳ yêu thích ngọc thạch, đối với cái này nhất định có chút ít nghiên cứu. Nàng hãy giúp ta xem xét xem khối ngọc bội này có manh mối gì mới lạ không."
Hạ Phượng Nghi tiếp lấy ngọc bội, tử tế xem qua, sau đó trả lời: "Không tệ, đây là khối bạch ngọc thượng hảo, được chế tạo tinh tế, ngọc bội xem ra là một đôi, chàng lấy từ đâu ra vậy?"
Mạnh Thiên Sở nghe Hạ Phượng Nghi nói như vậy, tự nhiên cao hứng hẳn lên: "nàng trước hết đừng hỏi ta lấy từ đâu ra, hay cho ta biết nàng vì sao biết nó có một đôi?"
"Chàng nhìn đồ án điêu khắc trên đó là một nửa mặt quan âm. Ngọc bội như vầy thường đều là của đôi tình nhân hay phu thê mang, nếu không có gì bất ngờ, thì đây là ngọc bội mà nam nhân sẽ đeo, cái còn lại sẽ dành cho nữ, ứng với một nửa mặt phật."
"Cái này mà còn đặc biệt bày vẽ như vậy sao?" Mạnh Thiên Sở không hiểu hỏi.
Hạ Phượng Nghi dìu Mạnh Thiên Sở đến ngồi xuống bàn, sau đó từ từ giải thích cho hắn: "Tục thoại đã nói rõ rồi, nam mang quan âm nữ mang phật. Và giữa nam nữ dân gian thường khi định riêng việc chung thân, đều hỉ hoan dùng ngọc thạch làm tín vật. Đương nhiên, tiền đề chính là phải là người có tiền của mới làm được việc này."
Mạnh Thiên Sở lại liên tưởng đến Tiểu Thanh đưa cho mình xem khối ngọc bội đó, có lẽ nào?....
Hắn cảm kích hôn vào mặt Hạ Phượng Nghi, xong đứng dậy đi ra ngoài, đi được hai bước lại quay người trở lại, vừa định lên tiếng thì Hạ Phượng Nghi đã cười, vừa đẩy hắn đi vừa nói: "Thiếp biết rồi, chàng đi lo chuyện của chàng đi, biết là chàng đột nhiên nghĩ ra manh mối rồi. Tịch cô nương đó để ở nhà chàng cứ yên tâm đi, Giai Âm tự bản thân là một lang trung. Nàng ta chỉ bị một chút phong hàn thường không có gì ngại đâu. Chàng an tâm đi làm chuyện của chàng, ở nhà còn có chúng thiếp đây chi."
Mạnh Thiên Sở lần nữa đến cạnh Hạ Phượng Nghi, ôm nàng vào lòng thật chặt, nói khẽ vào vành tai nàng: "Đa tạ nàng, Phượng Nghi."
Mạnh Thiên Sở và Chu Hạo vừa ra cửa, vừa định lên xe thì lại nghe ở sau lưng có người gọi mình. Hắn quay lại nhìn, thì ra là Tô Viêm.
Mạnh Thiên Sở hơi có chút ngạc nhiên, vội vã xuống xe bước tới, phát hiện Tô Viêm trong bộ dạng rất tiều tụy, đứng dưới mái hiên nhà, tinh thần ủ rũ, sắc mặt bơ phờ.
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Tô công tử, vì sao không vào trong nhà? Đứng ở đây làm cái gì?"
Tô Viêm cười khổ một tiếng, lưng dựa vào tường, có khí mà không có lực nói: "Tôi đang đợi ngài."
"Chờ ta? Vậy chúng ta hay là vào nhà nói chuyện đi. Tinh thần của ngươi không tốt lắm, có phải là biết tiểu thư nhà ngươi sinh bệnh, đặc biệt đến đây thăm không?"
Tô Viêm nghe Mạnh Thiên Sở nói vậy, ra vẻ cả kinh, xem ra tự y không biết tiểu thư của mình sinh bệnh, hỏi: "Vậy sao? Tôi đi tìm ngài không phải vì cô ta, mà là muốn hỏi thử sự tình của Liên Nhi có tiến triển gì không? Cha tôi về kinh thành đi báo tin rồi, bảo tôi lưu ở lại đây. Nhưng mà ngài cũng biết là mục đích tôi ở lại đây thực ra chỉ để biết sớm hơn một chút ai là hung thủ sát hại Liên Nhi. Tôi muốn báo cừu cho Liên Nhi."
Mạnh Thiên Sở không ngờ con người tên Tô Viêm trước mặt đây lại là một gã chung tình, xem ra y đã động chân tình với cô nàng tên Liên Nhi này. Chỉ có điều thái độ của y đối với Tịch Nhược Đình làm cho Mạnh Thiên Sơ vô cùng nghi hoặc, cảm giác y dường như y đối với tiểu thư đó chẳng có chút cảm giác hay tình nghĩa nào, con người đó sống hay chết chẳng liên quan gì đến y, trong lòng của y chỉ có một mình Liên Nhi mà thôi.
Mạnh Thiên Sở khẽ vỗ vai Tô Viêm, an ủi: "Tuy hiện tại chúng ta còn chưa tìm ra hung thủ sát hại Liên Nhi, nhưng chúng ta vẫn đang truy tìm."
"Một chút manh mối gì cũng không có sao?" Tô Viêm có điểm không tin nhìn Mạnh Thiên Sơ.
"Có một chút, nhưng nhân vì chưa tìm được chứng cứ xác đáng, và để tránh đả thảo kinh xà, cho nên cái gì cũng không thể nói cho ngươi biết được."
"Có phải là Tịch Nhược Đình làm không?" Tô Viêm nói lời ra là làm kinh người, khiến cho Mạnh Thiên Sở và Chu Hạo đều giật nãy cả người. Đây là điều mà họ không ngờ y sẽ nói ra.
"Tô công tử, ta cảm thấy ngươi có phải là có thành kiến với Tịch cô nương hay không, nhưng ta nghĩ không có khả năng là cô ấy, cô ấy lo lắng cho Liên nhi như vậy, hơn nữa..."
Mạnh Thiên Sở còn chưa nói xong, Tô Viêm đã rống lên ngắt ngang lời của hắn: "Tôi không muốn nghe, cái gì mà thành kiến chứ, cái gì mà quan tâm chứ? Tôi nghe mà cảm thấy buồn nôn, giống như trong miệng ăn phải con dòi buồn nôn lên vậy."
Phản ứng của Tô Viêm khiến Mạnh Thiên Sở vô cùng bất ngờ, không biết nên nói như thế nào cho phải.
Tô Viêm nhìn hắn trừng trừng một hồi, sau đó ngẩn lên trời cười hai tiếng như hóa khùng, xong trầm mặc một hồi, mới thở ra nói từng lời: "Ngươi có biết vì sao con đàn bà đó quá lo lắng đến Liên Nhi không?"
Mạnh Thiên Sở xác thật không biết được, chỉ đành lắc đầu. Tô Viêm thống khổ dùng tay đấm mạnh vào tường mấy cái. Mạnh Thiên Sở không kịp lên tiếng ngắn, tay Tô Viêm đã đấm bật cả máu.
"Tô công tử, ngươi hà tất phải làm như vậy?"
CHu Hạo vội vã bước tới đưa thuốc trị thương mang theo người cho y đắp. Tô Viêm vốn định cự tuyệt, nhưng dù sao Chu Hạo là người luyện võ, lực khí của y trước mặt Chu Hạo chẳng đáng là gì.
Tô Viêm thống khổ nói: "Mạnh huynh, nếu ngươi là ta, ngươi tự nhiên biết vì sao ta lại thế. Nhưng ngươi không phải là ta, ngươi tự nhiên không minh bạch vì sao ta thống khổ."
"Có thể là thế, nhưng hiện giờ ngươi không được đày đọa mình như vậy. Liên Nhi có linh thiêng tự nhiên sẽ hi vọng ngươi tiếp tục sống những ngày tốt đẹp, ngươi vì cô ta hãy phấn chấn lên mới phải."
"Hai người đồng thời yêu một nữ nhân, có phải là một sự tình rất thống khổ hay không?" Tô Viêm nói.
"Vậy phải coi nữ nhân đó yêu người nào cái đã." Mạnh Thiên Sở hồi đáp.
"Một người là kẻ mình yêu, một người là chủ tử của mình, nàng ta phải nên làm sao đây?"
Mạnh Thiên Sở không rõ nữa, không biết Tô Viêm đang nói cái gì, chỉ đành trầm mặc không lên tiếng.
"Mạnh huynh, huynh phá án vô số, huynh tự nhiên thông tuệ hơn người, có thể hung thủ giết người ở bên cạnh huynh, nhưng mà huynh nhất mực không nhìn thấy."
"Tô công tử, ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì, ngươi không cần phải chơi trò trốn tìm với ta. Giữa hai chúng ta có thể nói thẳng nói thật ra hết. Nếu ngươi thật sự biết ai giết hai người yêu dấu của ngươi, ngươi cứ nói thẳng ra. Ngươi không nói, chúng ta làm sao mà biết được chứ?"
"Tôi cũng chỉ hoài nghi."
"Ngươi hoài nghi là chủ nhân của ngươi giết chết Liên Nhi?"
"Đúng vậy."
"Lý do?"
"Những gì không thể có chi bằng phá hủy nó đi. Huynh xem ra chắc nhớ lại khi Liên Nhi chết có bộ dạng thế nào rồi, đó là bị người ta tàn nhẫn cắt nát cả mặt, cái đó không phải là ganh tị và hâm mộ vẻ đẹp của nàng ấy thì còn cái gì?"
"Tô công tử, ngươi càng nói ta càng cảm thấy hồ đồ tồi."
"HUynh sẽ hiểu rõ thôi. Ta đi rồi, có lời ta nói không ra được. Huynh thông minh như vậy, hà tất ta phải nói rõ ra chứ?" Nói xong, y bỏ đi ngay.
Mạnh Thiên Sở khó hiểu nhìn Chu Hạo đứng ở gần bên. Bản thân hắn lần này quả nhiên là hơi hồ đồ, không minh bạch rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.
"Chu Hạo, ngươi minh bạch không?"
Chu Hạo gật đầu. Mạnh Thiên Sở vội hỏi: "Ngươi minh bạch? Vậy cái đó là ý tứ gì?"
"Công tử có nghe nói về ma kính không?"
Mạnh Thiên Sở vừa nghe như thế, đúng là ứng với câu không nói ra thì không ai biết, nói ra rồi khiến người trong mộng giật nãy cả mình. Quả nhiên là một lời làm tỉnh người trong mộng. Vùa rồi lời Tô Viêm nói hiện rõ lại trong đầu Mạnh Thiên Sở, xác thật là thứ bị chẹn ngang cổ, thì ra Tịch Nhược Đình là một cô nàng lệ biên (Chú: ma kính hay lệ biên (lesbian) là từ lóng dành chỉ những người nữ mắc chứng đồng tính luyến ái. Xem thêm chú thích * để tìm hiểu thêm về các hành vi lệch lạc tình dục khác nhau. ND).
Mạnh Thiên Sở quyết định ngồi xe ngựa cùng Chu Hạo đến một chỗ. Chỗ này chính là tiệm ngọc của Phàn Thành.
Hai người tiến vào trong tiệm, không nhìn thấy Phàn Thành, chỉ gặp một người làm. Thấy bọn họ vào, người làm lập tức tươi cười đến hỏi: "Mạnh sư gia, hôm nay ngọn gió nào đưa ngài tới nơi này vậy? Ngài hôm nay mua đồ cho vị phu nhân nào đây?"
Mạnh Thiên Sở bước tới trước quầy, tử tế nhìn những món đồ trong đó, sau đó lắc đầu. Hỏa kế tự nhiên là người tinh minh, thấy thần tình của Mạnh Thiên Sở như vậy, hỏi: "Ngài định mua cái gì, hay là nói cho tiểu nhân nghe thử, có thể chúng tôi ở đây có món của ngài cần?"
Mạnh Thiên Sở giả vờ thần bí vô cùng, hạ giọng cười nhẹ nói với hỏa kế đó: "Không giấu gì ngươi, gần đây ta nhìn trúng một cô nương, sắc đẹp rất măn mòi. Cô nương đó cũng có lòng cùng ta kết một phen tần tấn. Và thế là, ta muốn đến đây xem có món nào tốt không mua cho cô ấy làm một món vật định tình. Ngươi có món nào hay giới thiệu cho ta đi?"
Hỏa kế đó vừa nghe thích chí vô cùng, cười hề hề nói: "Mạnh gia đã tìm trúng người rồi. Tìm đến tiệm ngọc của chúng tôi đây nhất định sẽ không làm nagì thất vọng. Điếm của chúng tôi gần đây có thu về một số bạch ngọc và hoàng ngọc thượng hảo, tôi lấy ra cho ngài coi thử nhé?"
Mạnh Thiên Sở giả vờ vô cùng cao hứng, gật gật đầu. Hỏa kế liền đi vào trong phòng, qua một lúc bưng một hộp gấm ra, đặt trước mặt Mạnh Thiên Sở nói: "Sư gia, ngài xem thử, đây đều là những loại ngọc thượng hảo cả!"
Mạnh Thiên Sở nhìn ngắm, phát hiện xác thật là tốt hơn những món đồ bằng ngọc bày trên quầy nhiều, nhưng không có cái nào giống như thứ hắn cần. Trong đầu hắn cứ nhớ nhất định phải tìm cho được cái ngọc bộ dành cho đôi tình lữ chia ra cùng mang đó.
Hỏa kế đó thấy Mạnh Thiên Sở vẫn còn chưa vừa lòng, liền hỏi: "Đại gia, món này xem ra có thể tặng được rồi, chẳng lẽ ngài còn chưa vừa ý?"
Mạnh Thiên Sở gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, ta cứ muốn tặng một món mà cô ta vừa nhìn đã hoan hỉ, tốt nhất là một đôi, ngươi rõ không?"
Hỏa kế đó lập tức gật đầu, lại trở vào trong phòng, lát sau quay trở ra, trên tay còn cầm một hộp gấm rất đặc sắc.
Mạnh Thiên Sở tiếp lấy mở ra, không nhịn được mỉm cười. Hỏa kế thấy hắn cười, liền tiến sát lại gần nói: 'Đại gia đúng là có con mắt nhìn vật, đây là món mà chưởng quỹ của chúng tôi giữ làm của riêng, nếu không phải là đại gia ngài, tôi tự nhiên sẽ không lấy ra cho xem đâu."
Trong hộp là một ngọc bội màu trắng trong suốt, màu sắc rất tươi tắn, có khắc một rồng một phượng, được chế tạo rất tinh tế.
Hỏa kế thấy Mạnh Thiên Sở ra vẻ yêu thích không muốn buông, liền biết vụ mua bán đã sắp thành, nên thầm cao hứng: 'Đại gia nếu mà hoan hỉ, thì tôi sẽ tiện nghi bán luôn cho ngài. Tục thoại đã nói rồi, ngàng vàng không mua được tấm lòng, có phải vậy không?"
Mạnh Thiên Sở gật gù biểu kỳ đồng ý, nói: "Đôi ngọc bội này đại khái cần bao nhiêu ngân lượng?"
Hỏa kế đáp: "Không nhiều, người khác tôi nhất định sẽ không lấy ít hơn 2 nghìn lượng. Nhưng đại gia ngài cần, ngài trả 1 nghìn 300 lượng bạc là đôi "long phượng trình tường" thuộc về ngài rồi đó."
Mạnh Thiên Sở nghĩ thầm: "Ngươi đúng là lấy đao kề cổ ta mà cứa luôn đi, tuy 1 nghìn 300 lượng bạc đối với Mạnh Thiên Sở này căn bản không đáng đề cập, nhưng ta dù sao cũng không thể đem ngân lượng đi ném loạn đâu."
Mạnh Thiên Sở giả vờ chẳng hề gì, nói: "Chưởng quỹ của ngươi xem ra là người yêu ngọc, nếu không sao lại tìm được ngọc bội tốt như thế này?"
Hỏa kế đó thấy Mạnh Thiên Sở nói như vậy, tự hào hồi đáp: "Đúng vậy! Chưởng quỷ của chúng tôi đeo ngọc bội đều là trân phẩm trong các loại ngọc."
Mạnh Thiên Sở tỏ vẻ vô cùng hứng thú, tiếp tục hỏi: "Vậy ngươi có thấy ngọc bội của chưởng quỹ nhà ngươi đeo không? Là dạng như thế nào?"
Chú thích:
(*) Các loại hành vi/loại lệch lạc tình dục: có rất nhiều, một số loại thường thấy như sau
- Guy: Đồng tình luyến ái nam (các truyện đam mỹ thường mô tả quan hệ luyến ai loại này)
- Lesbian (lệ biên, ma kính, les, ô môi): Đồng tính ai nữ
- Bisex: quan hệ với cả hai giới
- Ái nhi: thích quan hệ với trẻ con (cực kỳ nguy hiểm, pháp luật trị rất nặng)
- Ái vật (biến thái): thích những đồ vật mang đặc tính tình dục, ví dụ trộm đồ lót ngửi hoặc mặc vào...
- Khổ dâm: Thích bị hành hạ khi quan hệ tình dục
- Bạo dâm: Thích hành hạ người khác khi quan hệ tình dục
- Ái thú (zoo): thích quan hệ với súc vật (chó, ngựa, gà vịt...)
- Vô tính: Không có giới tính, người bị bệnh down...
- Tự ái: Yêu chính bản thân mình, cho mình là đẹp nhất, chỉ thỏa mãn khi ngắm và tự làm tình với chính mình (thường kèm theo bệnh khiết phích - ở sạch quá đáng)
.... còn nhiều loại phụ nữa...
Mạnh Thiên Sở nghe thấy Chu Hạo nói vậy, cũng cúi người xuống nhìn, phát hiện không ngờ đó là một khối ngọc bội, một phần có lẽ đã bị xe ngựa đè ngập xuống đất bùn, một phần lộ ra ngoài. Mạnh Thiên Sở cẩn thận nạy khối ngọc đó lên. Chu Hạo nhặt khối ngọc đó, đưa lên ánh mặt trời nhìn.
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Chu Hạo, ngươi xem cái gì vậy?"
Chu Hạo cười cười: "Ngọc thạch tốt đưa ra ánh dương quang là có thể nhìn ra, xem coi quang sắc của nó và công điêu khắc, và còn có thể nhìn ra xem nó có tỳ vết gì hay không."
Mạnh Thiên Sở nghe Chu Hạo nói vậy, đột nhiên nhớ lại lời Tiểu Thanh nói trong mộng, cũng chồm tới tử tế quan sát một hồi: "Ý tứ của ông là để có thể xem một khối ngọc thạch tốt hay không tốt thì có thể làm vậy là nhận ra được?"
"Cái đó cũng không chắc, nhưng chí ít cũng nhìn ra được nó có rạn nứt hay phá tổn gì hay không."
Mạnh Thiên Sở đối với ngọc thạch không có nghiên cứu gì, nghe Chu Hạo nói như vậy, đột nhiên đối với lời của Tiểu Thanh có chút mường tượng và hiểu ra điều gì đó. Do đó, hắn càng cấp bách muốn biết cái khối ngọc bội Tiểu Thanh đưa cho hắn xem có phải là thật hay không, và có thể tìm ra được điều bí mật gì từ đó hay không.
Chu Hạo tử tế quan sát ngọc bội trong tay, gật đầu khen ngợi không ngớt, miệng tự lẩm bẫm nói: "Xác thật là một khối ngọc thạch rất tốt a, thật không ngờ ở nơi hoang vắng dã ngoại này lại có thể lượm được một thứ đồ tốt thế này."
"Chu Hạo, ý tứ của ngươi là ngọc bội này không phải là thứ ngọc bội thường?"
Chu Hạo gật gật đầu, đáp: 'Chu Hạo tôi tuy không phải là người chơi ngọc, nhưng dù sao cũng đã nhìn qua một ít. Ngọc bội như thế này xem ra là bậc đại phú gia có tiền bạc cực nhiều mới có được."
Mạnh Thiên Sở quan sát xung quanh, nói; "Ở loại địa phương này sao lại có khả năng có người đại phú gì đó đến đây chứ?"
"Mạnh sư gia, ngài không phải nói là ở phụ cận có một người rất có tiền tu kiến một tòa tên là Thúy Vân sơn trang hay sao? Có thể là của người nhà đó thì sao?"
Mạnh Thiên Sở ngẫm nghĩ cũng có lý, con lộ này vừa khéo cũng đi ngang qua Thúy Vân sơn trang.
Mạnh Thiên Sở lấy cái ngọc bộ từ tay CHu Hạo, cũng học theo cách của ông ta, đưa lên ánh mặt trời xem xét thử.
Hai người trở về huyện thành nhưng không về nha môn, mà trực tiếp đến thẳng nhà lao. Mạnh Thiên Sở muốn đến thăm Tịch Nhược Đình, tiểu thư con nhà đại gia kêu căng ngang ngược không sợ trời đất gì đó.
Mạnh Thiên Sở và Chu Hạo được lạo dịch dẫn đường đến trước cửa một lao phòng. Bên trong ánh sáng rất hôn ám. Mạnh Thiên Sở chờ cho mắt thích ứng được một chút mới nhận ra người bị giam bên trong là Tịch Nhược Đình. Cô ta vô lực ngồi trên đống cỏ, xem ra là từ khi được sinh ra cho tới giờ chưa bao giờ bị khổ sở như vậy. Bên cạnh cô ta có một nha hoàn, thấy có người tới lập tức xông lên nói: "Cầu xin các người, cứu tiểu thư nhà ta đi, tiểu thư bện rồi."
Mạnh Thiên Sở nghe thế lập tức bảo lao dịch mở cửa lao phòng, bước vào xem xét, quả nhiên Tịch Nhược Đình đã hôn mê bất tỉnh rồi. Mạnh Thiên Sở nghĩ thầm, rất may là bản thân đến kịp thời, nếu Tịch Nhược Đình mà xảy ra chuyện gì, thì e rằng hắn không biết ăn nói làm sao với Ôn Tuyền.
Mạnh Thiên Sở vội vã bảo Chu Hạo ẵm Tịch Nhược Đình ra ngoài. Lao dịch đó tuy hơi lo lắng Mạnh Thiên Sở sẽ trách quái mình thất chức, nhưng dù gì cũng bị Tịch Nhược Đình mắng nhiếc đến phát phiền, sao có thể nói mang đi là mang đi được, cho nên lấy hết lòng can đảm nói một câu: "Mạnh sư gia, ngài mang nhân phạm đi như vậy, vạn nhất..."
Mạnh Thiên Sở vừa đi vừa quay đầu lại gằn giọng đáp: "Người là ta mang đi đó, nếu có người nào hỏi tới, thì cứ nói là ta mang đi, ta chịu trách nhiệm cho."
Lao dịch đó nghe Mạnh Thiên Sở nói vậy, không dám nhiều chuyện chi nữa.
Mạnh Thiên Sở và Chu Hạo đưa Tịch Nhược Đình trực tiếp về nhà của mình, nhanh chóng ra lệnh cho người đi mới lang trung tới xem bệnh cho Tịch Nhược Đình. Sau khi xem xong mới biết thì ra là bị phong hàn, không có gì ngại. Mạnh Thiên Sở bấy giờ mới yên tâm.
Hạ Phượng Nghi đến bên cạnh Mạnh Thiên Sở, phát hiện gần đây hắn ốm đi rất nhiều, trong lòng đau xót vô cùng. Thấy đầu mày hắn nhíu tít lại, biết là hắn còn đang phiền lòng về sự tình liên quan đến án mạng, mà nàng thì không thể giúp được gì, nên cũng không biết lên tiếng an ủi làm sao cho phải.
Mạnh Thiên Sở thấy Hạ Phượng Nghi đứng bên cạnh nhìn mình trong bộ dạng bồn chồn lo lắng, e rằng là nàng đang lo cho mình, cho nên mỉm miệng cười, giơ tay ôm nhẹ Hạ Phượng Nghi vào lòng.
Hạ Phượng Nghi nói: "Nếu khổ sở như vậy thì chức sư gia này chúng ta không làm nữa, làm cái gì mà không được chứ? Chàng coi chàng đã ốm thành như vậy rồi kìa. Trưa nay bảo Phi Yến nấu cho chàng món súp mà chàng thích ăn, sau đó hay ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe một ngày."
Mạnh Thiên Sở lắc đầu bảo: "Đừng có sai bảo Phi Yến mãi. Nàng sai bảo nàng ấy quen luôn rồi. Nàng ấy suốt ngày bận rộn việc nhà, còn nàng thì bận việc ở tiệm. Mọi người đều cực khổ, hiện giờ trong nhà có người dưới rồi, các nàng đừng có để cho mình thái quá cực khổ như vậy. Còn về ta, nàng đừng có bận tâm. Ta tuổi còn trẻ, không có chuyện gì có thể làm ta mệt chết được đâu, có biết không hả?"
"Chàng cứ thích sính cường mãi. Thiếp cũng nghe Giai Âm nói rồi, án này xem ra rất rắc rối. Thiếp biết quy định của chàng, gia quyến không được hỏi tới sự tình của nha môn. Nhưng mà, chàng đừng có ép mình quá như vậy."
Mạnh Thiên Sở gật đầu, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, vội móc ngọc bội từ trong lòng ra, đưa cho Hạ Phượng Nghi nói: "Ta đột nhiên nhớ ra nàng là người cực kỳ yêu thích ngọc thạch, đối với cái này nhất định có chút ít nghiên cứu. Nàng hãy giúp ta xem xét xem khối ngọc bội này có manh mối gì mới lạ không."
Hạ Phượng Nghi tiếp lấy ngọc bội, tử tế xem qua, sau đó trả lời: "Không tệ, đây là khối bạch ngọc thượng hảo, được chế tạo tinh tế, ngọc bội xem ra là một đôi, chàng lấy từ đâu ra vậy?"
Mạnh Thiên Sở nghe Hạ Phượng Nghi nói như vậy, tự nhiên cao hứng hẳn lên: "nàng trước hết đừng hỏi ta lấy từ đâu ra, hay cho ta biết nàng vì sao biết nó có một đôi?"
"Chàng nhìn đồ án điêu khắc trên đó là một nửa mặt quan âm. Ngọc bội như vầy thường đều là của đôi tình nhân hay phu thê mang, nếu không có gì bất ngờ, thì đây là ngọc bội mà nam nhân sẽ đeo, cái còn lại sẽ dành cho nữ, ứng với một nửa mặt phật."
"Cái này mà còn đặc biệt bày vẽ như vậy sao?" Mạnh Thiên Sở không hiểu hỏi.
Hạ Phượng Nghi dìu Mạnh Thiên Sở đến ngồi xuống bàn, sau đó từ từ giải thích cho hắn: "Tục thoại đã nói rõ rồi, nam mang quan âm nữ mang phật. Và giữa nam nữ dân gian thường khi định riêng việc chung thân, đều hỉ hoan dùng ngọc thạch làm tín vật. Đương nhiên, tiền đề chính là phải là người có tiền của mới làm được việc này."
Mạnh Thiên Sở lại liên tưởng đến Tiểu Thanh đưa cho mình xem khối ngọc bội đó, có lẽ nào?....
Hắn cảm kích hôn vào mặt Hạ Phượng Nghi, xong đứng dậy đi ra ngoài, đi được hai bước lại quay người trở lại, vừa định lên tiếng thì Hạ Phượng Nghi đã cười, vừa đẩy hắn đi vừa nói: "Thiếp biết rồi, chàng đi lo chuyện của chàng đi, biết là chàng đột nhiên nghĩ ra manh mối rồi. Tịch cô nương đó để ở nhà chàng cứ yên tâm đi, Giai Âm tự bản thân là một lang trung. Nàng ta chỉ bị một chút phong hàn thường không có gì ngại đâu. Chàng an tâm đi làm chuyện của chàng, ở nhà còn có chúng thiếp đây chi."
Mạnh Thiên Sở lần nữa đến cạnh Hạ Phượng Nghi, ôm nàng vào lòng thật chặt, nói khẽ vào vành tai nàng: "Đa tạ nàng, Phượng Nghi."
Mạnh Thiên Sở và Chu Hạo vừa ra cửa, vừa định lên xe thì lại nghe ở sau lưng có người gọi mình. Hắn quay lại nhìn, thì ra là Tô Viêm.
Mạnh Thiên Sở hơi có chút ngạc nhiên, vội vã xuống xe bước tới, phát hiện Tô Viêm trong bộ dạng rất tiều tụy, đứng dưới mái hiên nhà, tinh thần ủ rũ, sắc mặt bơ phờ.
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Tô công tử, vì sao không vào trong nhà? Đứng ở đây làm cái gì?"
Tô Viêm cười khổ một tiếng, lưng dựa vào tường, có khí mà không có lực nói: "Tôi đang đợi ngài."
"Chờ ta? Vậy chúng ta hay là vào nhà nói chuyện đi. Tinh thần của ngươi không tốt lắm, có phải là biết tiểu thư nhà ngươi sinh bệnh, đặc biệt đến đây thăm không?"
Tô Viêm nghe Mạnh Thiên Sở nói vậy, ra vẻ cả kinh, xem ra tự y không biết tiểu thư của mình sinh bệnh, hỏi: "Vậy sao? Tôi đi tìm ngài không phải vì cô ta, mà là muốn hỏi thử sự tình của Liên Nhi có tiến triển gì không? Cha tôi về kinh thành đi báo tin rồi, bảo tôi lưu ở lại đây. Nhưng mà ngài cũng biết là mục đích tôi ở lại đây thực ra chỉ để biết sớm hơn một chút ai là hung thủ sát hại Liên Nhi. Tôi muốn báo cừu cho Liên Nhi."
Mạnh Thiên Sở không ngờ con người tên Tô Viêm trước mặt đây lại là một gã chung tình, xem ra y đã động chân tình với cô nàng tên Liên Nhi này. Chỉ có điều thái độ của y đối với Tịch Nhược Đình làm cho Mạnh Thiên Sơ vô cùng nghi hoặc, cảm giác y dường như y đối với tiểu thư đó chẳng có chút cảm giác hay tình nghĩa nào, con người đó sống hay chết chẳng liên quan gì đến y, trong lòng của y chỉ có một mình Liên Nhi mà thôi.
Mạnh Thiên Sở khẽ vỗ vai Tô Viêm, an ủi: "Tuy hiện tại chúng ta còn chưa tìm ra hung thủ sát hại Liên Nhi, nhưng chúng ta vẫn đang truy tìm."
"Một chút manh mối gì cũng không có sao?" Tô Viêm có điểm không tin nhìn Mạnh Thiên Sơ.
"Có một chút, nhưng nhân vì chưa tìm được chứng cứ xác đáng, và để tránh đả thảo kinh xà, cho nên cái gì cũng không thể nói cho ngươi biết được."
"Có phải là Tịch Nhược Đình làm không?" Tô Viêm nói lời ra là làm kinh người, khiến cho Mạnh Thiên Sở và Chu Hạo đều giật nãy cả người. Đây là điều mà họ không ngờ y sẽ nói ra.
"Tô công tử, ta cảm thấy ngươi có phải là có thành kiến với Tịch cô nương hay không, nhưng ta nghĩ không có khả năng là cô ấy, cô ấy lo lắng cho Liên nhi như vậy, hơn nữa..."
Mạnh Thiên Sở còn chưa nói xong, Tô Viêm đã rống lên ngắt ngang lời của hắn: "Tôi không muốn nghe, cái gì mà thành kiến chứ, cái gì mà quan tâm chứ? Tôi nghe mà cảm thấy buồn nôn, giống như trong miệng ăn phải con dòi buồn nôn lên vậy."
Phản ứng của Tô Viêm khiến Mạnh Thiên Sở vô cùng bất ngờ, không biết nên nói như thế nào cho phải.
Tô Viêm nhìn hắn trừng trừng một hồi, sau đó ngẩn lên trời cười hai tiếng như hóa khùng, xong trầm mặc một hồi, mới thở ra nói từng lời: "Ngươi có biết vì sao con đàn bà đó quá lo lắng đến Liên Nhi không?"
Mạnh Thiên Sở xác thật không biết được, chỉ đành lắc đầu. Tô Viêm thống khổ dùng tay đấm mạnh vào tường mấy cái. Mạnh Thiên Sở không kịp lên tiếng ngắn, tay Tô Viêm đã đấm bật cả máu.
"Tô công tử, ngươi hà tất phải làm như vậy?"
CHu Hạo vội vã bước tới đưa thuốc trị thương mang theo người cho y đắp. Tô Viêm vốn định cự tuyệt, nhưng dù sao Chu Hạo là người luyện võ, lực khí của y trước mặt Chu Hạo chẳng đáng là gì.
Tô Viêm thống khổ nói: "Mạnh huynh, nếu ngươi là ta, ngươi tự nhiên biết vì sao ta lại thế. Nhưng ngươi không phải là ta, ngươi tự nhiên không minh bạch vì sao ta thống khổ."
"Có thể là thế, nhưng hiện giờ ngươi không được đày đọa mình như vậy. Liên Nhi có linh thiêng tự nhiên sẽ hi vọng ngươi tiếp tục sống những ngày tốt đẹp, ngươi vì cô ta hãy phấn chấn lên mới phải."
"Hai người đồng thời yêu một nữ nhân, có phải là một sự tình rất thống khổ hay không?" Tô Viêm nói.
"Vậy phải coi nữ nhân đó yêu người nào cái đã." Mạnh Thiên Sở hồi đáp.
"Một người là kẻ mình yêu, một người là chủ tử của mình, nàng ta phải nên làm sao đây?"
Mạnh Thiên Sở không rõ nữa, không biết Tô Viêm đang nói cái gì, chỉ đành trầm mặc không lên tiếng.
"Mạnh huynh, huynh phá án vô số, huynh tự nhiên thông tuệ hơn người, có thể hung thủ giết người ở bên cạnh huynh, nhưng mà huynh nhất mực không nhìn thấy."
"Tô công tử, ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì, ngươi không cần phải chơi trò trốn tìm với ta. Giữa hai chúng ta có thể nói thẳng nói thật ra hết. Nếu ngươi thật sự biết ai giết hai người yêu dấu của ngươi, ngươi cứ nói thẳng ra. Ngươi không nói, chúng ta làm sao mà biết được chứ?"
"Tôi cũng chỉ hoài nghi."
"Ngươi hoài nghi là chủ nhân của ngươi giết chết Liên Nhi?"
"Đúng vậy."
"Lý do?"
"Những gì không thể có chi bằng phá hủy nó đi. Huynh xem ra chắc nhớ lại khi Liên Nhi chết có bộ dạng thế nào rồi, đó là bị người ta tàn nhẫn cắt nát cả mặt, cái đó không phải là ganh tị và hâm mộ vẻ đẹp của nàng ấy thì còn cái gì?"
"Tô công tử, ngươi càng nói ta càng cảm thấy hồ đồ tồi."
"HUynh sẽ hiểu rõ thôi. Ta đi rồi, có lời ta nói không ra được. Huynh thông minh như vậy, hà tất ta phải nói rõ ra chứ?" Nói xong, y bỏ đi ngay.
Mạnh Thiên Sở khó hiểu nhìn Chu Hạo đứng ở gần bên. Bản thân hắn lần này quả nhiên là hơi hồ đồ, không minh bạch rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.
"Chu Hạo, ngươi minh bạch không?"
Chu Hạo gật đầu. Mạnh Thiên Sở vội hỏi: "Ngươi minh bạch? Vậy cái đó là ý tứ gì?"
"Công tử có nghe nói về ma kính không?"
Mạnh Thiên Sở vừa nghe như thế, đúng là ứng với câu không nói ra thì không ai biết, nói ra rồi khiến người trong mộng giật nãy cả mình. Quả nhiên là một lời làm tỉnh người trong mộng. Vùa rồi lời Tô Viêm nói hiện rõ lại trong đầu Mạnh Thiên Sở, xác thật là thứ bị chẹn ngang cổ, thì ra Tịch Nhược Đình là một cô nàng lệ biên (Chú: ma kính hay lệ biên (lesbian) là từ lóng dành chỉ những người nữ mắc chứng đồng tính luyến ái. Xem thêm chú thích * để tìm hiểu thêm về các hành vi lệch lạc tình dục khác nhau. ND).
Mạnh Thiên Sở quyết định ngồi xe ngựa cùng Chu Hạo đến một chỗ. Chỗ này chính là tiệm ngọc của Phàn Thành.
Hai người tiến vào trong tiệm, không nhìn thấy Phàn Thành, chỉ gặp một người làm. Thấy bọn họ vào, người làm lập tức tươi cười đến hỏi: "Mạnh sư gia, hôm nay ngọn gió nào đưa ngài tới nơi này vậy? Ngài hôm nay mua đồ cho vị phu nhân nào đây?"
Mạnh Thiên Sở bước tới trước quầy, tử tế nhìn những món đồ trong đó, sau đó lắc đầu. Hỏa kế tự nhiên là người tinh minh, thấy thần tình của Mạnh Thiên Sở như vậy, hỏi: "Ngài định mua cái gì, hay là nói cho tiểu nhân nghe thử, có thể chúng tôi ở đây có món của ngài cần?"
Mạnh Thiên Sở giả vờ thần bí vô cùng, hạ giọng cười nhẹ nói với hỏa kế đó: "Không giấu gì ngươi, gần đây ta nhìn trúng một cô nương, sắc đẹp rất măn mòi. Cô nương đó cũng có lòng cùng ta kết một phen tần tấn. Và thế là, ta muốn đến đây xem có món nào tốt không mua cho cô ấy làm một món vật định tình. Ngươi có món nào hay giới thiệu cho ta đi?"
Hỏa kế đó vừa nghe thích chí vô cùng, cười hề hề nói: "Mạnh gia đã tìm trúng người rồi. Tìm đến tiệm ngọc của chúng tôi đây nhất định sẽ không làm nagì thất vọng. Điếm của chúng tôi gần đây có thu về một số bạch ngọc và hoàng ngọc thượng hảo, tôi lấy ra cho ngài coi thử nhé?"
Mạnh Thiên Sở giả vờ vô cùng cao hứng, gật gật đầu. Hỏa kế liền đi vào trong phòng, qua một lúc bưng một hộp gấm ra, đặt trước mặt Mạnh Thiên Sở nói: "Sư gia, ngài xem thử, đây đều là những loại ngọc thượng hảo cả!"
Mạnh Thiên Sở nhìn ngắm, phát hiện xác thật là tốt hơn những món đồ bằng ngọc bày trên quầy nhiều, nhưng không có cái nào giống như thứ hắn cần. Trong đầu hắn cứ nhớ nhất định phải tìm cho được cái ngọc bộ dành cho đôi tình lữ chia ra cùng mang đó.
Hỏa kế đó thấy Mạnh Thiên Sở vẫn còn chưa vừa lòng, liền hỏi: "Đại gia, món này xem ra có thể tặng được rồi, chẳng lẽ ngài còn chưa vừa ý?"
Mạnh Thiên Sở gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, ta cứ muốn tặng một món mà cô ta vừa nhìn đã hoan hỉ, tốt nhất là một đôi, ngươi rõ không?"
Hỏa kế đó lập tức gật đầu, lại trở vào trong phòng, lát sau quay trở ra, trên tay còn cầm một hộp gấm rất đặc sắc.
Mạnh Thiên Sở tiếp lấy mở ra, không nhịn được mỉm cười. Hỏa kế thấy hắn cười, liền tiến sát lại gần nói: 'Đại gia đúng là có con mắt nhìn vật, đây là món mà chưởng quỹ của chúng tôi giữ làm của riêng, nếu không phải là đại gia ngài, tôi tự nhiên sẽ không lấy ra cho xem đâu."
Trong hộp là một ngọc bội màu trắng trong suốt, màu sắc rất tươi tắn, có khắc một rồng một phượng, được chế tạo rất tinh tế.
Hỏa kế thấy Mạnh Thiên Sở ra vẻ yêu thích không muốn buông, liền biết vụ mua bán đã sắp thành, nên thầm cao hứng: 'Đại gia nếu mà hoan hỉ, thì tôi sẽ tiện nghi bán luôn cho ngài. Tục thoại đã nói rồi, ngàng vàng không mua được tấm lòng, có phải vậy không?"
Mạnh Thiên Sở gật gù biểu kỳ đồng ý, nói: "Đôi ngọc bội này đại khái cần bao nhiêu ngân lượng?"
Hỏa kế đáp: "Không nhiều, người khác tôi nhất định sẽ không lấy ít hơn 2 nghìn lượng. Nhưng đại gia ngài cần, ngài trả 1 nghìn 300 lượng bạc là đôi "long phượng trình tường" thuộc về ngài rồi đó."
Mạnh Thiên Sở nghĩ thầm: "Ngươi đúng là lấy đao kề cổ ta mà cứa luôn đi, tuy 1 nghìn 300 lượng bạc đối với Mạnh Thiên Sở này căn bản không đáng đề cập, nhưng ta dù sao cũng không thể đem ngân lượng đi ném loạn đâu."
Mạnh Thiên Sở giả vờ chẳng hề gì, nói: "Chưởng quỹ của ngươi xem ra là người yêu ngọc, nếu không sao lại tìm được ngọc bội tốt như thế này?"
Hỏa kế đó thấy Mạnh Thiên Sở nói như vậy, tự hào hồi đáp: "Đúng vậy! Chưởng quỷ của chúng tôi đeo ngọc bội đều là trân phẩm trong các loại ngọc."
Mạnh Thiên Sở tỏ vẻ vô cùng hứng thú, tiếp tục hỏi: "Vậy ngươi có thấy ngọc bội của chưởng quỹ nhà ngươi đeo không? Là dạng như thế nào?"
Chú thích:
(*) Các loại hành vi/loại lệch lạc tình dục: có rất nhiều, một số loại thường thấy như sau
- Guy: Đồng tình luyến ái nam (các truyện đam mỹ thường mô tả quan hệ luyến ai loại này)
- Lesbian (lệ biên, ma kính, les, ô môi): Đồng tính ai nữ
- Bisex: quan hệ với cả hai giới
- Ái nhi: thích quan hệ với trẻ con (cực kỳ nguy hiểm, pháp luật trị rất nặng)
- Ái vật (biến thái): thích những đồ vật mang đặc tính tình dục, ví dụ trộm đồ lót ngửi hoặc mặc vào...
- Khổ dâm: Thích bị hành hạ khi quan hệ tình dục
- Bạo dâm: Thích hành hạ người khác khi quan hệ tình dục
- Ái thú (zoo): thích quan hệ với súc vật (chó, ngựa, gà vịt...)
- Vô tính: Không có giới tính, người bị bệnh down...
- Tự ái: Yêu chính bản thân mình, cho mình là đẹp nhất, chỉ thỏa mãn khi ngắm và tự làm tình với chính mình (thường kèm theo bệnh khiết phích - ở sạch quá đáng)
.... còn nhiều loại phụ nữa...