Nạp Thiếp Ký III

Chương 77: Sư Gia Tìm Sư Gia

"Trong nha môn này hiểu biết về hình danh chỉ sợ chỉ có hình phòng thư lại mà thôi. Dù gì cách thời gian Thái tri huyện thăng đường cũng không lâu nữa, hay là lát nữa huynh đến hình phòng một chuyến, xem có thể tìm được người nào biết nghề hay không rồi hỏi riêng thử." Hạ Phượng Nghi đề xuất ý kiến.

 

"Đây là chủ ý hay! Ta lập tức đi ngay!" Mạnh Thiên Sở cầm quạt giấy vội ra cửa, đi xuyên qua hoa viên, rời khỏi nội nha. Chiều hôm qua khi phá giải án kiện của Trương lão hán, hắn từ được Thái tri huyện đi cùng thăm qua một vòng quanh nha môn, cho nên biết vị trí của hình phòng.

 

Trong xã hội hiện đại, chính quyền cấp huyện có rất nhiều đơn vị, phân biệt nắm các phương diện về hành chính sự vụ. Trong khi đó ở Minh triều, trung ương có sáu bộ, phân ra làm Lại bộ, Hộ bộ, Lễ bộ, Binh bộ, Hình bộ, Công bộ tương đương với các bộ ủy của quốc vụ viện hiện nay. Còn nha môn các địa phương thì có thiết đặt sáu phòng tương ứng, trong đó hình phòng phụ trách sự vụ liên quan đến hình danh.

 

Sáu phòng trong nha môn của huyện nằm ở hai phía của đại đường, đối diện nhau từ bắc tới nam, bao gồm Lại phòng, Hộ phòng, Lễ phòng ở phía đông và Binh phòng, Hình phòng, Công phòng ở phía tây.

 

Mạnh Thiên Sở đến hình phòng nằm ở giữa phía tây. Dù gì thì đây cũng là xứ Giang Nam phồn hoa, cho nên hình phòng khá lớn, gồm năm gian phòng, trong đó gian một là phòng làm việc của trưởng quan "Tư lại" của hình phòng, còn lại bốn gian trong đó gian lớn nhất là phòng làm việc của "Kinh chế lại", ba phòng còn lại là nơi làm việc của "Phi kinh chế lại".

 

Nha môn của Minh triều không có biên chế nghiêm cách. Thời Minh sơ định ra xong cho tới khi Minh triều diệt vong dường như không hề cải sửa, và biên chế ban đầu rất ít, muốn xử lý một lượng lớn công việc hành chính rắc rối thì căn bảnn không thể hoàn thành. Do đó, trong nha môn có rất nhiều thư lại bên ngoài biên chế, sử dụng nguồn tài chính từ địa phương cắt ra chỉ, và cũng là lý do để có hiện tượng "hỏa hao" (ăn xén bớt) thời bây giờ. Những thư lại trong biên chế thuộc về "Kinh chế lại", còn gọi là "Thừa phát" (Thời Tống thì gọi là "Áp ti", cũng là chức tiểu lại mà Tống Giang đã từng làm), những thư ký phụ trách sao chép văn thứ gọi là "Thư thủ"; Còn những thư lại không thuộc biên chế thì gọi là "Phi kinh chế lại", hay còn gọi là "Thiếp thư".

 

Mạnh Thiên Sở chậm bước tiến vào cửa của hình phòng. Phòng làm việc của lục phòng được xây tường gạch bên dưới, phía trên có dãy cửa sổ song đứng dài. Hiện giờ đã vào mùa hè, trời khá oi bức, cho nên cửa sổ đều được mở, bên trong có thể nhìn rõ hết bên ngoài. Hình phòng tư lại Ôn Minh chỉ cần liếc là thấy Mạnh Thiên Sở. Y hôm qua từng uống rượu với hắn, cho nên vội cười ha ha bước ra, ngay từ xa đã chấp tay khom người nói: "Không biết Mạnh sư gia đại giá quang lâm! Đã thất lễ không kịp đón từ xa, xin thứ tội!"

 

Mạnh Thiên Sở là hình danh sư gia do huyện thái lão gia thỉnh, ngay cả huyện thái lão gia gặp Mạnh Thiên Sở phải gọi là tiên sinh, tự xưng vãn sinh, huống chi là các thư lại. Họ đương nhiên là khiêm cung gấp bội rồi.

 

Mạnh Thiên Sở ôm quyền trả lễ: "Ôn tư lại khách khí rồi. Bỉ nhân chỉ tùy tiện đi đó đây thôi."

 

Ôn Minh muốn mời Mạnh Thiên Sở vào phòng làm việc ngồi. Hiện giờ chuyện vô cùng khẩn cấp, Mạnh Thiên Sở cũng không thể hỏi hình phòng tư lại về mọi chuyện liên quan đến hình danh, vì nếu như vậy thì mất mặt quá, cho nên hắn muốn tìm người hiểu biết nhưng chức sắc không ra gì để hỏi, để sau này dù có người biết, nói ra cũng không ai tin. Do đó, hắn nói qua loa vài câu với Ôn Minh xong, tùy tiện bịa ra một chuyện, rồi chấp tay nói: "Ôn tư lại không cần phải khách sáo theo ta làm chi, Thái tri huyện bảo ta tùy tiện đi tham quan một vòng."

 

Ôn Minh hơi sững người, thì ra là tri huyện đại nhân bảo hắn đi thị sát, trong lòng hơi hối hận, nếu sớm biết như vậy thì nói trước cho bọn thư lại thủ hạ bên dưới thì hay biết mấy. Theo lời hắn nói, hiển nhiên không muốn Ôn Minh y đi theo, mà muốn tự tra một mình. Y làm việc trong nha môn nhiều nam, kinh nghiệm phong phú, lập tức nghĩ ra biện pháp xử lý, cười tươi chấp tay dừng bước, đưa mắt tiễn Mạnh Thiên Sở tiến vào thư lại phòng.

 

Mạnh Thiên Sở phe phẫy quạt giấu bước vào phòng "Kinh chế lại", bọn thư lại thấy hình danh sư gia đến, vội vã đứng dậy chào. Mạnh Thiên Sở xua tay để mọi người tiếp tục làm việc, nói bản thân chỉ đến xem mọi người công tác, không cần để ý quản đến hắn làm gì.

 

Lời tuy là nói như vậy, nhưng hình danh sư gia ở bên cạnh, đám người này đều lòng kinh đảm tán, sợ mình làm có gì sai, nên không thể không quản đến hắn.

 

Mạnh Thiên Sở chuyển một vòng, không tìm thấy người nào thích hợp, liền đi ra, đến phòng "Phi Kinh chế lại" cách vách, cũng không tìm được người nào. Khi đã gần tuyệt vọng, hắn chợt thấy trong góc có một tiểu thư lại đang ngồi. Trong phòng, những thư lại khác đều cười hề hề nhìn hắn, trong khi đó vị tiểu thư lại này nhất mực gầm đầu, dường như sợ hắn chú ý đến y vậy, lòng hơi cảm thấy kỳ quái.

 

Hắn từ từ tiến lại gần, đứng bên cạnh vị tiểu thư lại đó, phát giác thân hình của y hơi run, dường như đang rất sợ. Hắn càng lấy làm kỳ, cúi nguời xuống định nói, đột nhiên phát giác cổ của người này vô cùng trắng trẻo, vành tai có một lổ nhỏ, liền nghiêng mặt nhìn, thấy khuông mặt người này có đường nét rất nhu òa, trên người hơi toát ra một luồng u hương nhè nhẹ, lập tức tâm trí sáng bừng: vị tiểu thư lại này là nữ giả nam trang!

 

Thời cổ đại, vô luận là làm quan hay làm thư lại, đều phải là nam, nữ nhân không được phép công tác ở nơi xuất đầu lộ diện thế này. Do đó, chả trách vị tiểu thư lại này vừa nhìn thấy hắn đã sợ như con ốc sên nhỏ vậy.

 

Mạnh Thiên Sở nhỏ giọng hỏi: "Ngươi tên là gì?"

 

"Mộ Dung... Mộ Dung Phi Vũ..." Thanh âm rất nhỏ nhẹ uyển chuyển, giống như chim sơn ca cất tiếng hót vậy.

 

"Mộ Dung Phi Vũ? Phương thảo phi phi, nhẹ như én vũ, một danh tự rất ôn nhu, sao giống tên của con gái quá vậy!" Mạnh Thiên Sở cười nhẹ.

 

"Không... không phải vậy, là Phi của Phi tường (bay)... và Vũ của Hoàn vũ..." Tiểu thư lại càng cúi đầu sát hơn, tiếng nói nhỏ rí như con muỗi, vo ve như không cho nghe, nhưng lại khiến Mạnh Thiên Sở nghe rất rõ, à lên một tiếng, thu quạt giấy lại, gõ nhẹ lên đôi vai của nàng ta: "Ngươi theo ta! Ta có lời muốn hỏi ngươi!" Xong rồi hắn thẳng người đĩnh đạc bước ra ngoài cửa.

 

Thân hình Mộ Dung Phi Vũ run bắn, hoảng loạn dạ một tiếng, đứng dậy theo Mạnh Thiên Sở ra ngoài. Những thư lại còn lại đều dùng ánh mắt đồng tình tống tiễn hai người ra khỏi phòng.

 

Mạnh Thiên Sở đến cửa phòng làm việc của Ôn Minh Ôn tư lại. Ôn tư lại vội bước ra đón, vừa nhìn thấy Mộ Dung Phi Vũ run rẫy cúi đầu đi theo Mạnh Thiên Sở, sắc mặt lập tức biến đổi, nhưng cố gượng cười mời Mạnh Thiên Sở vào phòng.

 

Mạnh Thiên Sở phe phẫy quạt giấy vào phòng Ôn tư lại ngồi xuống ghế. Ôn tư lại rót một ly trà mời hắn, sau đó khom người cười cầu tại đứng bên cạnh.

 

Mộ Dung Phi Vũ đứng ở cửa, cúi đầu bất lực nhìn Ôn Minh. Ôn Minh len lén nhìn Mạnh Thiên Sở, thấy mặt hắn không có biểu tình gì, cũng không lên tiếng, lòng càng lo lắng

back top