Này Gió, Bao Giờ Anh Mới Trở Về?

Chương 19

Cô bước ra, xin quầy hàng gần đó một chiếc túi nhỏ, đựng áo của mình vào và bước đến chỗ Tĩnh Phong đang đứng. Lại có gái bu rồi, tội nghiệp con người này quá. Những cô này cứ đòi xin chữ kí của Tĩnh Phong. Anh đứng dậy, nhìn qua thấy cô, ra hiệu cho cô đến gần anh. Anh hỏi nhẹ:

 

-Chọn xong chưa.?

 

Cô gật đầu. Anh liếc đám người kia một cái làm họ sợ mà lùi xa. Anh nói với cô:

 

-Tôi đi mua vé, cô chọn được trò gì rồi?

 

-Tôi chọn tàu lượn, nhà ma… . Anh có chọn thêm không?- Thiên Giai hứng khởi nhìn Tĩnh Phong

 

-Tạm thời cứ chọn vậy đi đã.

 

Anh đi mua vé, cô ngồi chờ ở ghế đá. Biết ngay mà, lại có người tới xin chữ kí. Có cô còn mạnh bạo nắm tay anh, xin làm bạn gái của anh. Anh xưa nay chúa ghét người ta đụng vào mình, liền hất tay cô gái đó ra, nói rằng:

 

-Tránh ra, người yêu tôi đang đợi.

 

Nói rồi anh bước tới chỗ cô cười nhẹ mà nói rằng:

 

-Đi thôi em.

 

Cô cũng phối hợp rất ăn ý với anh:

 

-Vâng, đi anh. Em chờ anh nãy giờ. – Rồi cô lấy khăn lau vài giọt mồ hôi trên trán của anh. Tới chỗ tàu lượn, Tĩnh Phong nói với Thiên Giai:

 

-Chuyện lúc nãy, cô đừng để bụng.

 

-Không sao đâu.-Thiên Giai đáp

 

Chơi hết các trò chơi trong này, cả hai đều thấm mệt.

 

 

Nhạc chuông của Tĩnh Phong reo lên. Người ở đầu dây bên kia có vẻ rất vội vã. Cúp máy, anh kéo tay Thiên Giai đi nhanh về phía xe. Thiên Giai vội hỏi:

 

-Anh bận à. Nếu bận thì anh về trước, tôi về sau cũng được.

 

-Không được. – Tĩnh Phong mở cửa xe, nhanh chóng ấn cô vào ghế, đi vội qua cửa bên kia và lái xe với một tốc độ chóng mặt, chẳng bao lâu đã tới trường. Cô biết anh đang gấp lắm nên cũng không nói gì nhiều, mở cửa xe xuống ngay. Sau đó anh lại lao đi, nhanh chóng hòa nhập vào dòng người tấp nập. Anh rút điện thoại ra, gọi cho Kỳ Dương và Quốc Vũ nói:

 

-Bọn Demon nói chúng ta ra khu nhà hoang X, tụi mày gọi giúp tao 20 người, đến đó nhanh đi.

 

Cô ở trường mà lòng lo lắng, không biết anh có xảy ra chuyện gì không. Nhưng cô đâu biết, anh lăn lộn trong giang hồ đã bao năm, kinh nghiệm có đủ, sẽ không để tổn hại đến tính mạng.

 

………………………………………..

 

Tĩnh Phong đến nơi đã thấy Dương và Vũ ở đó. 23 người bước vào, đứng đợi bên trong là thủ lĩnh của Demon, người trạm trỗ đầy mình. Tĩnh Phong lạnh lùng hỏi:

 

-Gọi bọn tao làm gì?

 

-Haha, vì sao ư? Tụi mày phá địa bàn của bọn tao, phá việc làm ăn của bọn tao – Tên thủ lĩnh gầm lên giận dữ

 

-Buôn ma túy mà gọi là làm ăn sao? – Kỳ Dương lên tiếng.

 

-Không nhiều lời, hôm nay bọn mày phải chết

 

-Mày mới là đứa phải chết – Quốc Vũ.

 

- Chờ gì nữa, giết tụi nó cho tao- Tên thủ lĩnh ra lệnh

 

Một băng người khoảng 50 tên lao đến, đánh xáp lá cà. Bụi trong ngôi nhà hoang bay lên dày đặc. Có vẻ như đây là cuộc chiến không cân sức, một bên chỉ có 23 người, bên kia tới 51 người. Nhưng điều đó không phải là trở ngại của Tĩnh Phong. Bởi vì bên anh ai cũng được huấn luyện kĩ. Vậy nên, chỉ sau một hồi vận động, bên Demon đã bị hạ hết. Mặc dù không gây nguy hiểm đến tính mạng cho kẻ thù, nhưng bên Tĩnh Phong đều để lại cho họ thương tích nặng. Đó coi như là sự nhắc nhở. Đừng động đến anh, kẻo rước họa vào thân.

back top