Này Gió, Bao Giờ Anh Mới Trở Về?

Chương 29

-Em.. em nói.. em cũng thích tôi sao ?? – Tĩnh Phong ngạc nhiên hỏi lại

 

Thiên Giai bây giờ đã ngượng lắm rồi, không dám gật đầu luôn. Tĩnh Phong bước đến trước mặt cô, ngẩng đầu cô lên. Anh đưa tay áp vào đôi má đang đỏ ửng của cô, cười nói:

 

- Haha, nóng quá, em ngượng rồi này.

 

-Tại anh hết. Đừng có nhìn em như vậy nữa. – Thiên Giai gạt tay Tĩnh Phong ra, lại cúi đầu xuống.

 

-Được rồi được rồi, em tiếp tục đọc sách đi – Tĩnh Phong đi vòng ra phía sau cô, tiếp tục đẩy cô đi chầm chậm. Lúc cô nói ra câu cô thích anh, anh chỉ hận vì bụng cô đang đau, nếu không anh đã ôm cô quay mấy vòng rồi. Anh chợt nhớ lại. Hình như mình còn thiếu cái gì đó. Đúng rồi, tỏ tình sao mà không lãng mạn gì hết. Tĩnh Phong tự lấy tay gõ trán mình. Đành chờ cô xuất viện rồi dẫn cô đi chơi bù vậy. Đi thêm được một lúc, anh nói với cô:

 

- Về phòng nghỉ ngơi thôi. Ngày mai được xuất viện rồi.

 

Thiên Giai chỉ biết gật đầu. Cử chỉ này của cô làm anh bất giác mỉm cười. Anh thấy trong thời gian này mình cười hơi nhiều, nguyên nhân là vì cô cả. Đến phòng, anh lại bế cô lên giường,mọi người trong phòng ai cũng thấy khiến cô muốn đào một cái lỗ để chui xuống. Tĩnh Phong thấy vậy chỉ khẽ lắc đầu. Làm bạn gái anh mà cô thấy sợ vậy sao?

 

-Em chờ một chút. Anh đi mua đồ ăn, gần tối rồi- Tĩnh Phong nhẹ nhàng nói với cô.

 

-Vâng- Cô chỉ biết đáp khẽ

 

Lúc Tĩnh Phong trở về phòng, thấy cô đã co hết người trốn vào cái mền trắng toát của bệnh viện. Anh cười thầm. Bước đến cạnh cô, kéo chiếc mền ra, thấy cô đang lấy tay che mặt, anh chỉ biết cười khổ, gọi cô :

 

-Này, dậy ăn đi, có ai làm gì em đâu mà phải khổ sở như vậy?

 

-Anh không hiểu cảm giác của em đâu – Thiên Giai quay mặt đi chỗ khác.

 

-Rồi rồi, biết em ngượng rồi. Dậy ăn đi kẻo nguội mất ngon. Ngủ sớm mà ngày mai còn ra viện.

 

- Để em tự ăn, đừng đút nữa

 

-Được – Tĩnh Phong gật đầu đồng ý. Lúc này, anh thật sự rất vui. Anh không ngờ được sẽ có ngày cô là bạn gái của anh. Từ đầu bữa ăn, anh nhìn cô không rời. Thiên Giai thấy bức bí quá liền nói :

 

-Đừng có nhìn em như vậy. Nhìn vậy sao người ta ăn ?

 

-Em không ăn thì anh ăn – Tĩnh Phong nói đùa

 

-Hơ, con người gì ác nhân vậy, không cho bệnh nhân ăn là sao? – Thiên Giai ngạc nhiên nhìn anh, không nghĩ là anh nói đùa

 

-Em nói em ăn không được thì anh ăn.

 

-Anh đừng có mơ. – Thiên Giai lè lưỡi trêu Tĩnh Phong

 

-Không ăn nhanh đi , ngày mai em khỏi ra viện đấy.

 

-Biết rồi. Tĩnh Phong này, em muốn gọi cho Thiệu Lâm và Song Khuê.

 

-Ừm, em cứ gọi đi. Nhưng phải ăn trưa cho xong đã

 

Thiên Giai gật đầu. Sao hôm nay anh dễ tính vậy?

 

…………………………………..

 

Thiên Giai mở điện thoại, gọi về cho phòng mình. Song Khuê bắt máy:

 

-Xin chào, cho hỏi ai vậy ạ?

 

-Song Khuê,mình Thiên Giai đây.

 

-Là cậu sao Thiên Giai ? – Song Khuê không giấu được vẻ ngạc nhiên và vui mừng – Cậu đã mất tích mấy ngày rồi đó, sao không gọi về cho mình? Làm mình lo muốn chết.

 

-Xin lỗi cậu Song Khuê, nhắn Thiệu Lâm giúp mình, nói rằng mình vẫn khỏe, có có lẽ vài ngày nữa mình sẽ về. Hai cậu cứ yên tâm,mình vẫn an toàn.

 

-Ừ, mong cậu về nhanh, tụi mình nhớ cậu quá. – Thiệu Lâm nói lớn ở đầu dây bên kia

 

-Mình cũng nhớ hai cậu nhiều. Chào nhé Thiệu Lâm, Song Khuê. Mình sẽ gặp lại nhau sớm thôi. – Thiên Giai cúp máy, cô phải kìm nén lắm mới không khóc. Hai người bạn của cô lo lắng cho cô như vậy, cô không thương họ sao được.

 

-Em ngủ sớm đi, mai còn về. Ngày mai chuyển qua nhà anh, khi nào khỏi hẳn vết thương thì về phòng trọ. – Tĩnh Phong đến gần bên cô, đỡ cô nằm xuống giường.

 

-Nhưng như thế không tiện đâu. Em phải ở chung với hai người bạn của em chứ. – Thiên Giai không đồng ý

 

-Anh nói em phải dưỡng thương. Chắc khoảng một tuần thôi, không lâu đâu – Tĩnh Phong kiên quyết. Thiên Giai biết trong lúc này không nên cãi anh, cô biết anh cũng vì muốn tốt cho cô mà thôi. Cô nghe lời anh. Trong lời nói của anh có mang theo sự quan tâm chân thành nhưng cũng không kém phần bá đạo,áp bức cô .

back top