Này Gió, Bao Giờ Anh Mới Trở Về?

Chương 53

- Alo, Phong này, tối nay 8h em đón anh ở sân bay Quốc Tế nhá – Tuấn Kiệt

 

- Về nước à? – Tĩnh Phong chán chường hỏi, hai ngày nay anh đang buồn bực về việc cãi nhau với Thiên Giai

 

- Ơ, thằng nhóc này, nay sinh nhật mình mà cũng không nhớ à? Anh có bận cũng về với chú mà chú quên mất hả?

 

- Mới nhớ ra. Đi cẩn thận, 8h gặp.

 

- Ừ, chú mày nói nhiều lên chút cho anh nghe cái coi, từ nhỏ tới giờ lúc nào cũng ít nói thế?

 

- Kệ em.

 

- Ừ thì kệ, thôi anh ra sân bay đây. Bye

 

- Bye.

 

Tĩnh Phong ngắt máy. Đã hai ngày rồi anh không gặp Thiên Giai, anh thật sự rất nhớ cô. Nhưng anh dù có giải thích đến mức nào cô cũng không chịu nghe, đành để hết tuần này vậy. Nguyên một ngày hôm đó, anh không hề về nhà. Anh ở lại bên nhà lớn ăn cơm cùng với ba mẹ của mình.

 

______________________________

 

Còn Thiên Giai, ngày hôm đó cô dậy sớm đi chợ, chọn mua những món mà Tĩnh Phong và Tích Ngọc thích ăn nhất, cùng mua một ít nguyên liệu để làm một chiếc bánh kem nho nhỏ cho Tĩnh Phong. Buổi chiều hôm đó, cô không hề rời khỏi bếp. Mọi thứ được hoàn thành vào lúc 6h chiều, cô dọn dẹp bếp, tắm rửa rồi ngồi chờ Tĩnh Phong về. Bảy giờ. Cô nghĩ rằng anh có việc bận nên về trễ, đành ngồi chờ thêm một lúc nữa. Cũng may là hôm trước cô có cầm theo chìa khóa, nếu không thì hôm nay không thể vào được nhà. Cô mở ti vi lên, xem vài chương trình để giết thời gian, lâu lâu lại nhìn ra cửa chờ xem Tĩnh Phong đã về chưa. Nhưng cánh cửa ấy vẫn không được anh mở ra. 9 giờ, cô ngủ quên trên sô-pha.

 

______________________________

 

- Phong, cái dự án hôm bữa anh với em bàn đó, em đã in ra chưa?

 

- Rồi, nhưng cất ở bên kia. Có cần em qua lấy không?

 

- Thôi khỏi, 9h rồi, đi lại không tiện lắm.

 

- Không có gì, cũng khoảng 20′ thôi. Để em về lấy.

 

- Mai anh xem cũng được.

 

- Em nói không sao. – Tĩnh Phong đứng dậy, chào ba mẹ, xin phép họ qua nhà bên kia để lấy dự án qua bên này cùng xem với Tuấn Kiệt.

 

Tĩnh Phong đi rồi, Tuấn Kiệt kéo Tích Ngọc ra ban công hỏi:

 

- Nhóc này, nghe nói thằng Phong có người yêu hả?

 

- Ơ, chứ không phải anh ấy nói với anh rồi à?

 

- Rồi, nhưng anh không tin được. Cái tính lạnh lùng của nó mà có người yêu sớm thế.

 

- Thật mà. Mà chị này nhìn được lắm á. Anh ba thích chị đó nhiều lắm luôn. Bữa nào có dịp em dẫn anh hai đi xem mặt cho biết, nhé.

 

- Ê, hay ngày mai mình qua đó sớm đi. Như vậy thằng Phong khỏi có lí do đuổi mình.

 

- Anh hai nói nghe nặng ghê, gì mà đuổi chứ. Chứ không phải tại anh vô duyên quá à?

 

- Con nhỏ này, bán đứng anh hai – Tuấn Kiệt cốc đầu Tích Ngọc

 

- Ui, mà hình như hai anh chị đó đang cãi nhau.

 

- Cãi nhau à??

 

- Chắc vậy. Mấy bữa nay thấy mặt anh ba hầm hầm ghê lắm.- Tích Ngọc ngừng một lúc, chợt nhớ ra điều gì lại khều Tuấn Kiệt – Hai ơi, hình như là em làm họ giận nhau.

 

- Em á? -Tuấn Kiệt ngạc nhiên hỏi lại. Tích Ngọc đau khổ gật đầu.

 

- Hôm đó em cầm điện thoại anh ba, để chế độ nhận tin nhắn từ người ngoài. Chắc chị ấy thấy mấy tin nhắn quái quỷ nên hai người mới giận nhau.

 

- Chậc, em cũng phá quá nhỉ?

 

- Em đâu cố ý đâu. Giờ sao đây hai? Ảnh giết em mất.

 

- Thôi vào ngủ đi, để đó mai anh lo. Có em như em rắc rối quá.

 

- Hihi, yêu hai nhất – Tích Ngọc hôn mạnh vào má Tuấn Kiệt, rồi quay trở vào nhà. Tuấn Kiệt chỉ biết cười trừ, nhỏ em của anh to gan quá.

 

__________________________________

 

Tĩnh Phong lái xe về nhà, lòng mong mau chóng lấy dự án qua bên kia để hai anh em cùng xem. Lâu lâu anh em mới mặt đối mặt bàn việc.Tới cổng, anh thấy trong nhà mình sáng đèn. “Lẽ nào là Thiên Giai về?”- Tĩnh Phong tự hỏi, nhưng câu hỏi ấy nhanh chóng được anh loại ra khỏi đầu vì bây giờ cô và anh đang cãi nhau. Nghĩ vậy, anh đẩy cổng vào nhà, đi nhanh lên lầu để lấy thứ anh cần. Nhưng khi đi qua sô-pha, anh không thể không dừng lại. Đúng là Thiên Giai đã về nhà. Anh đi xuống bếp, thấy những đồ ăn mà anh và Tích Ngọc thích nhất đều được bày ra, mọi thứ đều đã nguội ngắt. Anh quay lại sô-pha, nhìn dáng ngủ của cô, biết ngay là cô chưa ăn tối. Tĩnh Phong bỗng cảm thấy trong mình có cảm giác gì đó khó tả, như là anh đang đau và hối hận khi đã không về nhà sớm hơn.

 

Tĩnh Phong ngồi xuống cạnh Thiên Giai, lay nhẹ cô:

 

- Thiên Giai, dậy đi em.

 

Tĩnh Phong phải lay đến hai, ba lần thì Thiên Giai mới chịu mở mắt. Thấy anh, cô vui mừng nói:

 

- Tĩnh Phong, anh về rồi? Em có nấu đồ ăn cho anh đấy. Anh ăn tối chưa?

 

- Chưa, anh chưa ăn. – Tĩnh Phong nói dối, chí ít trong ngày này, anh cũng muốn được ăn cơm cùng cô.

 

- Vậy chờ em chút, em đi hâm nóng đồ ăn. Mọi thứ nguội cả rồi.- Thiên Giai lật đật mang dép

 

- Em cũng chưa ăn gì sao?

 

- Em chờ anh mà. Ngồi chờ em chút nhé, nhanh thôi. – Thiên Giai cười

 

Cô nhanh chóng đi vào bếp, hâm nóng mọi thứ rồi dọn lên bàn. Bây giờ, cô cảm thấy bụng mình đang như chảo dầu sôi. Tĩnh Phong ở ngoài phòng khách gọi điện cho Tuấn Kiệt, nói với anh mình không thể đem qua bây giờ, hẹn sáng mai. Sau đó, anh đi vào bếp, phụ Thiên Giai dọn cơm, anh nghĩ cô cũng đói lắm rồi. Ngồi vào bàn ăn, anh hỏi:

 

- Sao em không ăn trước đi?

 

- Hôm nay là sinh nhật anh. Nấu những thứ này cho anh không lẽ em ngồi ăn một mình à?

 

- Nếu anh không về hoặc về trễ hơn thì sao?

 

- Em đợi đến ngày mai ăn luôn.

 

- Rõ ngốc. -Tĩnh Phong nói nhỏ

 

- Anh nói gì cơ? -Thiên Giai hỏi lại

 

- Anh nói em mau ăn đi, đói đến mức đó rồi mà còn không chịu ăn.

 

- Hì hì, ăn giờ nè, anh cũng ăn đi. Mà này, về chuyện tin nhắn trong điện thoại của anh, em xin lỗi. Em…

 

- Không cần phải xin lỗi, chắc do anh bất cẩn thôi.

 

- Ừm, mà thôi quên chuyện đó đi, em ăn cơm đây, đói muốn xỉu luôn rồi.

 

- Lần sau đừng có làm mấy chuyện như vậy, mất công lại mang bệnh.

 

- Anh cũng mau ăn đi, nhanh còn nghỉ sớm. Mấy ngày nay chắc anh mệt lắm rồi.

 

- Ừ.

 

Như vậy, hiểu nhầm trước đây giữa Tĩnh Phong và Thiên Giai đều đã được hòa giải, hạnh phúc lại tìm về. Nhưng liệu ông trời có để cho họ được như thế hay không?

 

________________________________________________________________________________________________

 

” Em tựa mình vào cơn gió, tìm cho mình một chút sự bình yên trong cuộc đời vội vã, khi người người vô tình lướt qua nhau; em vẫn biết mình còn một bờ vai để tựa vào, để những lo toan của em được nhẹ nhàng theo gió mà bay đi…”

back top